Chương 60
Nam Khuê nói xong, bên kia lập tức lâm vào yên tĩnh.
Trong điện thoại, ngay cả hơi thở của bọn họ cũng trở nên vô cùng rõ ràng.
Một giây, hai giây, ba giây…
Suốt mười giây, Nam Khuê cũng không nghe thấy câu trả lời của anh.
Chắc chắn là lời nói của cô đã làm cho anh khó xử.
Đôi mắt lấp lánh của cô trong sự chờ đợi lâu dài cuối cùng cũng ảm đạm xuống, mà cô cũng giống như một tên hề thua đến mất đi bộ áo giáp, nhếch nhác không thể nhìn nổi.
“Thực xin lỗi, tôi cúp máy đây.”
Nói xong, Nam Khuê cúp máy giống như một người lính đào ngũ.
Cúp điện thoại, Nam Khuê lập tức hối hận.
Đồ ngốc, cô vừa làm gì vậy? Giống như sủng phi đang tranh đoạt sủng ái của Hoàng thượng vậy.
Thật sự là điên rồi, vậy mà cô vừa mới ở trong điện thoại lộ liệu, không chút che dấu nào tranh giành sủng ái với Phương Thanh Liên.
Nam Khuê, cô thật sự càng ngày càng không có tiền đồ.
Lại nằm trên giường một lúc, Nam Khuê vẫn không ngủ được, lúc này bác gái Chu đi lên: “Thiếu phu nhân, phu nhân nói sắp mở tiệc rồi, hỏi hiện tại cơ thể cô thế nào rồi? Muốn ăn ở yến tiệc với ông cụ, hay là chúng tôi đưa lên phòng cho cô.”
Nam Khuê hầu như không chút suy nghĩ đã đưa ra đáp án: “Con xuống ăn cùng ông nội trong bữa tiệc.”
Đại thọ tám mươi của ông nội long trọng như vậy, cô nhất định không thể quét sạch hứng thú của ông nội.
”Bác gái Chu, bác chờ con một chút, con rửa mặt, sửa sang lại tóc một chút.”
“Thưa được thiếu phu nhân, cô không cần vội, tôi sẽ ở bên ngoài chờ.”
Sau khi sửa sang lại quần áo và tóc, Nam Khuê đang muốn cùng bác gái Chu đi xuống, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, cô lập tức hỏi: “Bác gái Chu, Kiến Thành đâu, anh ấy đã về chưa?”
“Vẫn chưa về.”
Buổi trưa là bữa cơm chính trong yến tiệc, nếu cháu trai như anh không có về, không tránh được bị nói ra nói vào.
Cho dù mọi người trước mặt nhà họ Lục không tiện nói cái gì, sau khi đi ra ngoài nhất định cũng sẽ nói này nói nọ.
Hơn nữa, nếu ông nội biết Phương Thanh Liên đã trở lại, Kiến Thành vì thăm Phương Thanh Liên mà không tham gia yến tiệc, nhất định sẽ nổi trận lôi đình.
Nếu ông nội thật sự nổi giận, đến lúc đó cô cũng không chắc có thể khuyên được ông.
Suy nghĩ trước sau, Nam Khuê gọi bác gái Chu: “Chúng ta chờ một chút đi, chờ anh ấy trở về rồi con xuống.”
“Thiếu phu nhân, vậy thì nếu mở tiệc muộn, tất cả mọi người sẽ nói cô không hiểu chuyện, không có chừng mực, cô muốn giúp thiếu gia ngăn cản tất cả những chuyện không tốt này, thật chu đáo.”
Bác gái Chu nhìn cô, mắt đầy đau lòng.
Thiếu phu nhân tốt như vậy, vì sao thiếu gia không biết quý trọng chứ!
Phu nhân và lão gia cũng vậy, phu nhân là một người vợ xuất sắc như thế, không cùng nhau chung sống hạnh phúc, nhất định phải đi ra ngoài tìm hồ ly tinh khác.
Muốn bà ấy nói vẫn là ông cụ và bà cụ hạnh phúc, hai người từ khi kết làm một vợ chồng tôn trọng nhau, hai vợ chồng càng tình nghĩa sâu đậm, cho tới bây giờ chưa từng cãi nhau, có chuyện gì ông cụ đều sẽ nhường bà cụ.