Chương 40
Sợ cô bị sấm sét làm cho sợ hãi, ngủ không ngon giấc.
Ngày hôm sau Nam Khuê ngủ một giấc đến hừng đông.
Mãi đến khi ánh mặt trời rạng rỡ chiếu vào cô mới tỉnh dậy.
Nhìn điện thoại, đã hơn chín giờ.
Trên màn hình có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là ông nội gọi.
Nam Khuê lập tức gọi lại, lè lưỡi đáng yêu nói: “Ông nội, con xin lỗi, muộn như vậy mới gọi lại cho ông.”
Ông cụ ở đầu dây bên kia cười nói: “Không sao, để ông nội thử đoán xem, Khuê Khuê của ông chắc chắn mới ngủ dậy.”
“Ôi chao, ông nội, mỗi lần ông đều đoán chuẩn như vậy khiến con có chút thất bại đó.” Nam Khuê vui vẻ trả lời.
“Ngủ được là tốt, con ngủ tốt thì mới trắng trẻo mềm mại rồi sinh cho ông một cháu trai vừa trắng vừa mập được.” Ông nội vui vẻ nói.
Nam Khuê lập tức sờ bụng, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy.
Thật ra cô đã mang thai, ông nội rõ ràng đợi một sinh linh bé nhỏ đến như vậy nhưng cô lại không thể nói gì.
Loại cảm giác này rất khó chấp nhận được, cô thật sự rất có lỗi với ông nội.
“Ông nội, con thật xin lỗi!”
“Đứa nhỏ ngốc, cái gì mà thật xin lỗi chứ, là ông nội quá vội vàng, huống hồ chuyện này cũng không thể trách con được, muốn trách cũng phải trách thằng nhóc Kiến Thành kia không ra đủ sức.”
“Đúng rồi, còn hai ngày nữa là sinh nhật của ông nội, ông nội muốn mấy ngày nay con và Kiến Thành về đây ở cạnh lão già này.”
Nam Khuê ngoan ngoãn trả lời: “Có thể nha, ôn nội, con lập tức đi tìm Kiến Thành, buổi tối con và anh ấy sẽ về ăn cơm với ông.”
“Được, ông nội nói nhà bếp chuẩn bị đồ ăn con thích nhất.”
“Cảm ơn ông nội!”
Sau khi cúp điện thoại, Nam Khuê rời giường rửa mặt, ăn xong bữa sáng rồi đi tìm Lục Kiến Thành.
Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn anh đang ở bên cạnh Phương Thanh Liên, cho nên Nam Khuê đến thẳng bệnh viện.
Cửa phòng bệnh khép hờ. Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Nam Khuê đưa tay đẩy cửa ra, cô vừa định lên tiếng.
Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tất cả âm thanh đều trở nên yên lặng.
Cô che môi, dường như không tin được những gì mình đang nhìn.
Dưới ánh mặt trời chói chang, gió nhẹ nhàng thổi rèm cửa màu trắng, Lục Kiến Thành ngồi ở mép giường, Phương Thanh Liên ngồi trên giường.
Đôi tay trắng mềm mại của cô ta nhẹ nhàng ôm cổ Lục Kiến Thành, khóe miệng mang theo nụ cười dịu dàng, cánh môi đỏ đang từng chút một lại gần anh.
Nam Khuê lảo đảo xoay người, nhanh chóng chạy ra.
Cảnh tượng đó cô thật sự không có dũng khí để nhìn.
Nếu như có thể hối hận, cô tình nguyện bản thân chưa từng mở cánh cửa này ra.
“Lục Kiến Thành, anh rất tàn nhẫn đấy, anh có biết không?” Nam Khuê dựa lưng vào tường thở hổn hển.
Trái tim rất đau, cô không thể làm gì khác ngoài chịu đựng.