Chương 37
Mà cha của cô lại là một người nghiện cờ bạc tính tình nóng nảy, thường xuyên lang thang ở bên ngoài, hoặc đi mấy tháng không về nhà, chỉ cần về nhà sẽ đòi mẹ cô đưa tiền, hoặc uống say như chết nằm ngáy o o trên sàn nhà.
Cho nên chỉ cần mẹ trực ca đêm thì bà sẽ khóa cửa để cô ngủ ở bên trong.
Chỉ cần có tia chớp và tiếng sấm là cô sẽ vô cùng sợ hãi.
Cô luôn bật hết đèn trong nhà, sau đó giấu mình trong chăn, liều mạng nhẩm bảng cửu chương.
Về sau cô lớn hơn một chút, cô bắt đầu ca hát để xua đuổi sự sợ hãi.
Nhưng đã nhiều năm như vậy, cho dù đã trưởng thành thì cô cũng vô cùng sợ sấm sét.
Tiếng sấm càng lúc càng lớn.
Tia chớp như một thanh đao sáng bóng, dường như đang muốn chém bầu trời ra làm đôi vậy.
Nam Khuê rất sợ.
Cô ôm cánh tay, cẩn thận từng li từng tí bật tất cả đèn trong phòng lên.
Lúc nhìn thấy ánh sáng của đèn, cuối cùng cô cũng thả lỏng được một chút.
Cô quay về giường, lập tức dùng chăn quấn kín bản thân lại, co lại thành một cục nho nhỏ.
Lúc Lục Kiến Thành vào cửa đã lập tức nhìn thấy hình ảnh này, tất cả bóng đèn đều mở, mà cô lại như con mèo nhỏ chui vào trong chăn, tất cả các góc chăn đều bị cô túm chặt lấy.
Anh đưa tay kéo chăn.
Nam Khuê còn tưởng rằng đó là ảo giác của mình, cô lập tức ôm chăn lùi vào giữa giường.
Nhưng hình như có ai đó đang kéo chăn của cô.
Phòng cô có người vào?
Là trộm hay cướp?
Đang đêm hôm khuya khoắt, không phải là giết người cướp của đấy chứ!
Nam Khuê càng nghĩ càng sợ, cô kéo chăn, nhanh chóng rụt đầu vào, che cả người mình ở bên trong.
Sau đó giọng nói sợ hãi yếu ớt vang ra từ trong chăn: “Tôi nói cho anh biết, thứ nhất tôi không có tiền, thứ hai tôi không có sắc, nếu như anh đến đây vì những chuyện này thì sợ là thất vọng rồi.”
Lục Kiến Thành đột nhiên cảm thấy thú vị, anh cố tình giấu giọng nói: “Ở căn biệt thự lớn như vậy mà cô nói với tôi cô không có tiền, cô cảm thấy tôi sẽ tin sao?”
“Tôi không có lừa anh, tôi thật sự không có tiền, tôi chuẩn bị ly hôn rồi, ra đi trắng tay, túi quần của tôi còn sạch hơn mặt anh nữa đó, anh mau đi đi, chỉ cần anh không làm hại tôi, tôi sẽ xem như không xảy ra chuyện gì cả.”
“Chuyện này khó mà được, tôi cướp một phu nhân nhà giàu như cô không phải muốn gì sẽ có đó sao, chồng cô chắc chắn sẽ ngoan ngoãn cho tôi tiền.”
Lục Kiến Thành nói rồi kéo chăn của Nam Khuê.
Nhưng Nam Khuê giữ quá chặt, anh tốn rất nhiều sức mới kéo ra được.
Nam Khuê nhắm chặt hai mắt ngồi trên giường, cơ thể run rẩy.
Cô vô cùng sợ, giọng như muốn khóc: “Tôi… Tôi cầu xin anh đừng làm tổn thương tôi, anh muốn gì tôi đều…”