Chương 3
Lục Kiến Thành càng lo lắng hơn, cố chấp nắm lấy tay cô: “Sao sắc mặt lại xấu vậy chứ? Có phải cảm thấy không thoải mái ở đâu không?”
“Không có.” Nam Khuê vội vàng tránh cánh tay của anh ra.
“Là vợ chồng hai năm, em cảm thấy tôi không nhận ra em đang nói dối sao?” Ánh mắt Lục Kiến Thành vô cùng bình tĩnh.
Cuối cùng Nam Khuê là người nhận thua trước: “Không có gì quan trọng đâu, chỉ là đến kì thôi.”
“Nghỉ ngơi một lúc là tốt rồi.”
Nói xong Lục Kiến Thành đột nhiên nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào tay phải đang nắm chặt của cô, thấp giọng hỏi: “Cầm gì trong tay mà lại nắm chặt vậy?”
Nam Khuê lập tức ném tờ giấy bị vò nát trong tay đi như một củ khoai lang nóng bỏng tay vào thùng rác, miễn cưỡng cười nói: “Không có gì đâu, chỉ là rác thôi, lúc nãy luôn cầm trong tay nên quên không vứt.”
Anh sẽ không biết rằng trái tim cô đau đến nhường nào.
Giống như có người cầm búa đao bổ mạnh vào trái tim cô vậy, một nhát vỡ đôi, máu me đầm đìa, máu thịt be bét.
Từng mảnh vỡ đều chảy máu, cô nhặt trái tim vỡ vụn kia lên, đau đến mức không còn muốn sống nữa.
“Kiến Thành, Lục Kiến Thành…” Nam Khuê nỉ non trong lòng: “Vợ chồng tốt đẹp như vậy, nói ly hôn là ly hôn luôn được sao?”
Lúc trước khi gả cho anh, dường như cô đã mang theo dũng khí được ăn cả ngã về không đi theo mình.
Bây giờ rời đi lại chỉ có vết thương và đau đớn.
“Nam Khuê, cô gái ngốc, cô cuối cùng vẫn thua cuộc rồi, anh ấy không yêu cô, một chút cũng chưa từng.”
Thấy cơ thể cô có chút suy yếu, đi cũng lảo đảo, Lục Kiến Thành nghĩ cũng không nghĩ, đưa tay ra ôm lấy cô.
Nam Khuê kinh ngạc, vội vàng nói: “Anh thả em ra, em tự đi được.”
“Đã yếu như vậy rồi, đừng bướng bỉnh nữa.”
Giọng nói gợi cảm trầm thấp nhẹ nhàng mê người của Lục Kiến Thành vang lên bên tai cô.
Cô đã nghe giọng nói này ròng rã hai năm, cũng đắm chìm vào đó hai năm, nhưng bây giờ đột nhiên anh muốn thoát ra rời đi.
Nam Khuê mở to mắt, cuối cùng nước mắt cũng không kìm được nữa mà chảy xuống.
Lục Kiến Thành trêu cô: “Cũng không nhỏ nữa mà còn khóc vì kỳ kinh nguyệt sao, đừng khóc, lát nữa tôi sẽ gọi bác sĩ đến khám cho em.”
“Em không có khóc.” Nam Khuê mạnh mẽ nói.
Anh đúng là một tên ngốc, đồ con lợn.
Anh căn bản không biết vì sao cô khóc.
“Được được được, không khóc thì không khóc!” Lục Kiến Thành nhượng bộ.
“Có thể nói cho tôi biết anh ta là ai không?” Đột nhiên anh không đầu không đuôi hỏi một câu.
Nam Khuê khó hiểu hỏi lại: “Anh ta?”
“Không phải em nói em yêu một người đàn ông trong rất nhiều năm sao? Tôi rất tò mò, ai là người may mắn đã khiến em nhớ nhung lâu như vậy.” Lục Kiến Thành nói.