Màn đêm buông xuống, phòng trong chỉ điểm một ngọn nến, trong giường lớn buông liêm trướng lại có vẻ có chút tối tăm. Cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra, ba hổ một khuyển bên giường cảnh giới nâng đầu lên, sau khi thấy người đi vào thì lại im lặng quỳ rạp trên mặt đất. Phong Khiếu Nhiên bưng bát cháo đặt lên bàn bên đầu giường, tiếp đó giơ tay đem một bên giường trướng treo lên. Chỉ thấy trên giường, Cô Nhiên đang im lặng ngủ, lộ ra từng điểm hồng ấn rõ ràng trên cổ.
Phong Khiếu Nhiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang an tường ngủ kia, thật sự không đành lòng gọi người thức dậy, nhưng ngọ thiện (bữa trưa) đã bỏ qua, vãn thiện (bữa tối) lại không thể không ăn. Ngồi bên giường, cẩn thận đem người nâng dậy để hắn tựa vào trên người mình.
Thân thể khinh động làm Cô Nhiên hừ nhẹ một tiếng, ngay khi định theo bản năng tìm một tư thế thoải mái chuẩn bị tiếp tục ngủ thì bên tai truyền đến thanh âm thấp trầm: “Nhiên nhi.. tỉnh tỉnh, ăn xong rồi lại ngủ.”
Cái trán mềm nhẹ ấm áp cùng tiếng nói nhỏ bên tai làm Cô Nhiên dần dần từ trong giấc ngủ mơ tỉnh lại, chậm rãi mở mắt, Cô Nhiên trong lúc nhất thời có chút mê hồ, còn chưa rõ ràng lắm chính mình đang ở nơi nào.
“Nhiên nhi, tỉnh tỉnh, thức dậy uống chút cháo.” Thấy thiên hạ còn chưa có hồi hồn, Phong Khiếu Nhiên nhẹ cắn vành tai đang kề bên miệng .
” Ngô..” Vành tai đột nhiên bị người cắn, tuy không đau nhưng lại làm Cô Nhiên hoàn toàn trở nên thanh tỉnh, quay đầu nhìn thấy người đang ở bên cạnh, Cô Nhiên nhẹ gọi một tiếng: “Tiêu…” tiếng nói có chút khàn khàn làm Cô Nhiên thoáng sửng sốt, sau khi hiểu được thì trên mặt lập tức nóng bừng như bị thiêu cháy.
Phong Khiếu Nhiên khẽ hôn hai gò má thấu hồng kia, tiếp đó lấy qua một ly nước uy Cô Nhiên uống xuống, trận hoan du kia quá mức kịch liệt, giọng nói Cô Nhiên bị như thế nào hắn cũng đã có dự cảm trước.
” Tiêu..giờ nào rồi.” Nhìn bên ngoài sắc trời mờ tối, Cô Nhiên ngượng ngùng hỏi, không nghĩ tới hắn lại ngủ lâu thế này, vừa định đứng dậy xuống giường lại phát hiện chính mình tứ chi vô lực, cả người đau nhức, nhất là nơi phía dưới kia.
” Đừng quan tâm giờ giấc, ngoan ngoãn nằm.” Đem Cô Nhiên đè trở lại, Phong Khiếu Nhiên cầm bát qua bắt đầu uy Cô Nhiên uống cháo, “uống trước một chút cháo, ta đã dặn người sắc chút canh thuốc, tối nay ngươi lại uống một chút.” Biết chính mình hiện tại chỉ có thể ăn mấy thứ thanh đạm, Cô Nhiên im lặng uống cháo, hắn quả thật có chút đói.
Đợi Cô Nhiên uống xong cháo, Phong Khiếu Nhiên đem bát không đặt qua một bên, lấy nước trà cho Cô Nhiên xúc miệng. Phong Khiếu Nhiên cởi giày lên giường, đem Cô Nhiên ôm ở trong lồng ngực, nhẹ nhàng xoa nắn thân thể gầy yếu, Phong Khiếu Nhiên nghiêng đầu chăm chú nhìn người của chính mình, trầm mặc một hồi, Phong Khiếu Nhiên quyết định đem một việc cùng người này nói rõ.
” Nhiên nhi, chuyện hôm nay ta đối với ngươi làm….” Phong Khiếu Nhiên đương mở miệng thì miệng đã bị một bàn tay mềm mại nhỏ bé che đi.
” Tiêu…ngươi hối hận sao?” Cô Nhiên ôn nhu nhìn vẻ mặt có chút nghiêm túc của người này, mỉm cười nhẹ nhàng hỏi.
” Không, tìm được ngươi là kì vọng từ trước tới nay của ta.” kéo bàn tay nhỏ bé ấm áp kia đặt ở trong lòng bàn tay mình, Phong Khiếu Nhiên kiên định đáp trả.
” Tiêu…ta không muốn biết ý vị này là cái gì. Đối với ngươi mà nói, đây là chuyện ngươi muốn làm; đối với ta mà nói, đây là chuyện ta nguyện ý nhận. Ngươi nếu dứt khoát..thì ta cũng thản nhiên, chỉ cần là ngươi là đủ rồi.” Cô Nhiên khẽ vuốt lên đôi mắt cha đã có chút trầm trọng, hắn biết cha chính là bởi vì chuyện cảm thụ của mình mới có thể thống khổ thế kia, mới có thể muốn buông mình ra. Cho nên, hắn không muốn khiến cha lại bị chuyện này thương tâm, đối với hắn mà nói chỉ cần có thể cùng cha ở một chỗ thì cái gì cũng đều không sao cả. Hắn không muốn cha lại đi lo lắng chuyện này.
Phong Khiếu Nhiên nhìn vào đôi con ngươi nhuận trạch (trong suốt) ấm áp kia, từ trong mắt người nọ nhìn ra hắn đối với mình đang lo lắng, thương tâm trong lồng ngực bị nồng đậm vui sướng cùng hạnh phúc phủ đầy, hôn lên thủy mâu làm chính mình tâm động không thôi kia, Phong Khiếu Nhiên thấp giọng hỏi: “Đau không?” Hắn biết hiện tại mới hỏi đã là quá trễ, khả…hắn phải nói cái gì đó mới có thể khắc chế xúc động muốn đem người này áp đáo dưới thân yêu thêm một lần nữa.
” Hoàn hảo…chính là lưng có chút đau nhức, dược mà Tiêu cho ta dùng là cái gì? Một chút cũng chưa bị thương đến.” Nhớ tới dược bị ấn tiến vào trong cơ thể, Cô Nhiên tò mò hỏi, chỗ kia tuy sưng nhưng không có bị thương, cha….cái kia lớn như thế, cư nhiên không làm hắn bị thương, hắn biết nguyên nhân nhất định là do dược kia.
” Là ta tìm người chế dược, chính là sợ làm bị thương đến ngươi.” Phong Khiếu Nhiên không có nói với Cô Nhiên dược kia là” Chúc Tức”, là hi thế trân dược chuyên môn lão cha hắn lưu lại cho hắn không chỉ có thể có tác dụng phát huy hưởng thụ đến mức tận cùng trong lúc hoan yêu, mà còn có thể khiến người thừa nhận giảm bớt thống khổ trong lúc giao hoan, dược hiệu “Chúc Tức” chỉ có thể phát huy khi tiến vào trong cơ thể người thừa hoan, người làm thừa hoan không chỉ không tổn thương tinh thần. Sử dụng càng nhiều đối với thân thể người thừa hoan còn có trợ ích. Đối với Cô Nhiên, Cổ Hoài Ý là xuất phát từ tâm lo lắng cho hắn, chuyện liên quan đến Cô Nhiên về sau cũng lo cực kỳ chu đáo. Nghĩ vậy, Phong Khiếu Nhiên vạn phần cảm kích hết thảy những gì mà Cổ Hoài Ý đã làm với Cô Nhiên.(bác Ý thật nà thiên tài :”>:”>)
” Tiêu có phương thuốc không? Về sau dược này để ta chế thì được rồi.” Nghĩ tới chủng dược này cực kỳ tư mật, Cô Nhiên quyết định tự mình chế dược thì tốt hơn.
” Cũng tốt.” Phong Khiếu Nhiên cũng có tính toán của mình, đối với Chúc Tức, nhiều người gặp qua nhận biết được cũng không có mấy. Lúc Chúc Tức mới vừa truyền ra trên giang hồ thì Cổ Hoài Ý liền “Chết”, Âu Dương đến nay còn ở miêu cương, dược này hắn cũng không yên tâm để cho người khác chế.
” Tiêu…ngươi sao rồi?” Cô Nhiên có chút lo lắng hỏi, toàn thân hắn đều đau nhức, không biết cha có bị gì không.
” Ta sao có chuyện gì” Người này đến lúc này còn lo lắng cho mình, Phong Khiếu Nhiên đem miệng tiến đến bên tai Cô Nhiên, “Nhiên nhi… loại chuyện này, ngươi thích không?” Hắn thực thích xem bộ dáng người này thẹn thùng.
” Tiêu…” Cô Nhiên không nghĩ tới cha lại hỏi cái này, hắn cũng không biết nên như thế nào trả lời, dù sao loại cảm giác này thật sự là rất kịch liệt.
” Nhiên nhi, nói cho ta, thích không?” Nhìn thấy Cô Nhiên lại đỏ mặt, Phong Khiếu Nhiên không chút hảo ý tiếp tục truy vấn.
” Ngô…không biết…” Cô Nhiên nghĩ thấy biểu tình của cha lúc này có chút xấu xa.
” Nói cho ta, thoải mái không?” Phong Khiếu Nhiên đem đầu đang cúi thấp kia nâng lên, đôi mắt thẹn thùng làm hắn có chút kiềm nén dục vọng.
“…không biết…” Cô Nhiên nhắm mắt lại không nhìn cha, hắn cự tuyệt trả lời vần đề cha đã hỏi…..
” Ta muốn biết, ta muốn biết ta có cho ngươi khoái hoạt hay không….” Bất cứ một nam tử nào cũng muốn biết chính mình có năng lực như thế nào trong lòng người mình yêu, Phong Khiếu Nhiên cũng không ngoại lệ.
“………” Cô Nhiên mở to mắt, hắn không nghĩ tới cha cư nhiên lại muốn biết loại chuyện này. Suy nghĩ một hồi, Cô Nhiên ôm lấy cha, đem đầu ngẩng lên, nhẹ giọng mở miệng: “Tiêu…ta cũng không biết nên nói làm sao, ta…chưa từng trải qua cái loại cảm giác này, giống như bản thân đều không phải là chính mình. Muốn cho ngươi đi ra ngoài, lại…lại không muốn; muốn cho ngươi…dừng lại, nhưng khi…ngươi ngừng….ta lại muốn cho ngươi tiếp tục….Tiêu, ta….ta trở nên rất kỳ quái. Ta thoải mái…rồi lại làm ta nghĩ thấy có chút sợ hãi….sợ rằng…sẽ bị cái loại cảm giác này hủy diệt.”
” Nhiên nhi, về sau ta còn có thể đối với ngươi làm không….còn muốn không?” Biết người này không hiểu, nhưng một khi người này không muốn giải thích với hắn thì hắn cũng sẽ không nói.
Cô Nhiên không trả lời, chính là khẽ điểm đầu, dùng thanh âm cực nhỏ nói: “Tiêu….thời điểm kia…ta nghĩ thấy đó là lúc ở gần ngươi nhất, cũng là lúc ta nghĩ thấy thân mật nhất….ta…thích…” Cái loại thời khắc được kết hợp này làm hắn có cảm giác cha chỉ là của hắn , vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ hắn ….là thuộc về hắn…
” Ta cũng vậy…” Phong Khiếu Nhiên đem người phóng đến trên giường, để người nọ tựa trong lồng ngực mình, một chưởng dập tắt ánh nến trong phòng….
Ban đêm tĩnh mật, trong thất im lặng thỉnh thoảng truyền ra lời nói thấp trầm của nam nhân, những câu bao hàm tình yêu khuynh tố (chân thành, chân tình) với người mình yêu. Phong Khiếu Nhiên lạnh lùng vô tình ở trước mặt Cô Nhiên chỉ là một nam tử bình thường đang hưởng thụ cảm giác yêu và được yêu. Hai con người mang nội tâm cô độc trong đêm nay đồng thời mở rộng trái tim của chính mình, cho đối phương tiến đến nơi sâu nhất trong nội tâm. Hỏi thế gian tình là vật gì… đến tột cùng ai có thể nói được rõ ràng…..
…………
” Phong lão đại gần đây rất là xuân phong đắc ý a…Ha ha hả…nhìn tiểu Nhiên của chúng ta đã vài ngày còn không rời khỏi Khiếu Nhiên cư nga.” Long Thiên Hành thấy người đi vào thư phòng, cười càng thêm gian xảo. Người này hiện tại cùng mấy ngày trước so sánh quả thực là xuân phong đầy mặt a, làm hắn có chút ghen tị.
” Thiên Hành, nói chuyện phải chú ý, cái gì gọi là tiểu Nhiên của nhà ngươi, ngươi không sợ người nào đó ăn dấm chua đánh chết ngươi sao? Ai, chẳng qua đứa nhỏ đáng thương của chúng ta đã bị người này ăn sạch sẽ rồi.” Trong lời nói của Lục Văn Triết cùng Long Thiên Hành rõ ràng là đang phát tiết bất mãn. Vị lão Đại này gần đây chỉ quan tâm tới việc “Ăn” người, nên những chuyện y phụ trách cũng ném cho người khác, đương nhiên người khác này chính là hắn cùng Long Thiên Hành.
” Cũng phải a, ngươi thử nghĩ xem, thân thể tiểu Nhiên lại không tốt, người nào đó lại nhịn lâu như vậy, trách không được không thể xuống giường ni. Ngươi nói chúng ta có nên hay không đem Âu Dương gọi trở về, ta sợ tiểu Nhiên sẽ ăn không tiêu a.” Long Thiên Hành tiếp tục cùng Lục Văn Triết một xướng một bè, mấy ngày nay người nào đó đều mỗi ngày tự mình đến phòng bếp dặn dò trù tử (đầu bếp) làm cái này làm cái kia, nhưng lại đều là mấy loại cháo thanh đạm a, canh thuốc a, khỏi nghĩ cũng biết đã xảy ra cái gì. Thật sự là, vì cái gì người nào đó lại hảo mệnh thế a.
” Ta nói người nào đó a, ngươi cũng chú ý một chút, không cần háo sắc như thế kia đi. Cứ tiếp tục như vậy, tiểu Nhiên chẳng phải là phải mỗi ngày nằm trên giường sao chứ? Tiểu Nhiên chúng ta thân mình đơn bạc, lại cái gì cũng đều không hiểu, cứ như vậy bị ngươi khi dễ, ngươi cũng đừng khiến hắn quá mệt mỏi.” Lục Văn Triết vẻ mặt không chút tiết chế nhìn người đang ngồi ở bên cạnh bàn đọc sách, lắc lắc đầu thở dài một tiếng.
” Gần đây mã trường bên tây thành xuất hiện vấn đề, ta đang lo lắng nên phái ai đi. Hiện tại xem ra, hay là phái tiểu Hải cùng tiểu Nham đi thì tốt hơn.” Phong Khiếu Nhiên không chút để ý hai người đang lãnh trào nhiệt phúng (trêu cợt châm chọc) , lạnh lùng nói một câu, trong khoảnh khắc liền khiến hai người trước mặt xuất hiện thâm sắc kinh hoảng.
” Khiếu Nhiên, tây thành quá xa, phái tiểu Hải cùng tiểu Nham đi không thích hợp, bọn họ còn nhỏ, ngươi lại không lo lắng. Gần đây ngươi cùng tiểu Nhiên rơi vào giai cảnh, ta nghĩ ngươi không còn tâm tư nào quản lí chuyện trong lâu, vừa lúc có thể giao cho tiểu Hải cùng tiểu Nham, chúng ta cũng sẽ tận tâm giúp ngươi gánh vác.” Long Thiên Hành dị thường thành khẩn nhìn Phong Khiếu Nhiên, cùng vẻ thần tình đùa cợt phía trước hoàn toàn bất đồng.
” Đúng a, Khiếu Nhiên, ngươi phải thừa dịp rèn sắt lúc còn nóng, trong khoảng thời gian này cùng tiểu Nhiên hảo hảo bồi dưỡng cảm tình, tây thành bên kia ngươi tùy tiện phái người đi là được rồi, tiểu Hải cùng tiểu Nham dù sao cũng là Thiếu chủ, cũng nên học cách như thế nào quản lý Thích Nhiên lâu.” Lục Văn Triết thái độ nghiêm túc, nghiễm nhiên hình thành một bộ thái độ vì Phong Khiếu Nhiên mà lo lắng.
“Một khi đã là các ngươi nói, ta cũng không thể tiếp tục chối từ. Gần đây ta phải chiếu cố Nhiên nhi, chuyện của lâu….” Phong Khiếu Nhiên nói tới đây liền ngừng lại, ánh mắt đạm mạc nhìn hai người.
“Giao cho chúng ta là được, ngươi yên tâm. Tiểu Nhiên một khi đã thân thể không tốt thì ngươi nên hảo hảo chiếu cố hắn, bồi hắn nhiều hơn.” Lục Văn Triết lập tức tiếp lời Phong Khiếu Nhiên.
“Vậy cứ như vậy đi.” Phong Khiếu Nhiên không khách khí nhận “Hảo ý” của hai người, lập tức đem hai chồng sổ sách trên bàn đẩy về phía trước, tiếp đó đứng lên ly khai thư phòng.
“…..tính tình hắn thật ngoan độc!” sau khi Phong Khiếu Nhiên rời đi, Long Thiên Hành mắng to một tiếng, thật sự là tên gia khỏa có người yêu không nhận bằng hữu. Lục Văn Triết thở dài một tiếng, thật sự là ngoạn cười khai đại (cứng họng) , không nghĩ tới a không nghĩ tới, đang lúc hắn đi lên chuẩn bị lấy sách trên bàn thì quản gia Mạc Lâm có chút khác thường đi vào thư phòng.
” Lục tham đường, Long tham đường…có một vị thiếu niên ở ngoài cửa yêu cầu gặp Lâu chủ…” biểu tình trên mặt Mạc Lâm có chút quỷ dị.
” Người nào?” Nhìn Mạc Lâm, Lục Văn Triết cùng Long Thiên Hành đồng thời hỏi.
“… hắn nói… hắn là con của lâu chủ. … Phong Diệp…”
“! Đương!” ly trà trong tay Long Thiên Hành rơi trên mặt đất…nhìn về phía Lục Văn Triết: “Này thật thú vị…”
Phong Khiếu Nhiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang an tường ngủ kia, thật sự không đành lòng gọi người thức dậy, nhưng ngọ thiện (bữa trưa) đã bỏ qua, vãn thiện (bữa tối) lại không thể không ăn. Ngồi bên giường, cẩn thận đem người nâng dậy để hắn tựa vào trên người mình.
Thân thể khinh động làm Cô Nhiên hừ nhẹ một tiếng, ngay khi định theo bản năng tìm một tư thế thoải mái chuẩn bị tiếp tục ngủ thì bên tai truyền đến thanh âm thấp trầm: “Nhiên nhi.. tỉnh tỉnh, ăn xong rồi lại ngủ.”
Cái trán mềm nhẹ ấm áp cùng tiếng nói nhỏ bên tai làm Cô Nhiên dần dần từ trong giấc ngủ mơ tỉnh lại, chậm rãi mở mắt, Cô Nhiên trong lúc nhất thời có chút mê hồ, còn chưa rõ ràng lắm chính mình đang ở nơi nào.
“Nhiên nhi, tỉnh tỉnh, thức dậy uống chút cháo.” Thấy thiên hạ còn chưa có hồi hồn, Phong Khiếu Nhiên nhẹ cắn vành tai đang kề bên miệng .
” Ngô..” Vành tai đột nhiên bị người cắn, tuy không đau nhưng lại làm Cô Nhiên hoàn toàn trở nên thanh tỉnh, quay đầu nhìn thấy người đang ở bên cạnh, Cô Nhiên nhẹ gọi một tiếng: “Tiêu…” tiếng nói có chút khàn khàn làm Cô Nhiên thoáng sửng sốt, sau khi hiểu được thì trên mặt lập tức nóng bừng như bị thiêu cháy.
Phong Khiếu Nhiên khẽ hôn hai gò má thấu hồng kia, tiếp đó lấy qua một ly nước uy Cô Nhiên uống xuống, trận hoan du kia quá mức kịch liệt, giọng nói Cô Nhiên bị như thế nào hắn cũng đã có dự cảm trước.
” Tiêu..giờ nào rồi.” Nhìn bên ngoài sắc trời mờ tối, Cô Nhiên ngượng ngùng hỏi, không nghĩ tới hắn lại ngủ lâu thế này, vừa định đứng dậy xuống giường lại phát hiện chính mình tứ chi vô lực, cả người đau nhức, nhất là nơi phía dưới kia.
” Đừng quan tâm giờ giấc, ngoan ngoãn nằm.” Đem Cô Nhiên đè trở lại, Phong Khiếu Nhiên cầm bát qua bắt đầu uy Cô Nhiên uống cháo, “uống trước một chút cháo, ta đã dặn người sắc chút canh thuốc, tối nay ngươi lại uống một chút.” Biết chính mình hiện tại chỉ có thể ăn mấy thứ thanh đạm, Cô Nhiên im lặng uống cháo, hắn quả thật có chút đói.
Đợi Cô Nhiên uống xong cháo, Phong Khiếu Nhiên đem bát không đặt qua một bên, lấy nước trà cho Cô Nhiên xúc miệng. Phong Khiếu Nhiên cởi giày lên giường, đem Cô Nhiên ôm ở trong lồng ngực, nhẹ nhàng xoa nắn thân thể gầy yếu, Phong Khiếu Nhiên nghiêng đầu chăm chú nhìn người của chính mình, trầm mặc một hồi, Phong Khiếu Nhiên quyết định đem một việc cùng người này nói rõ.
” Nhiên nhi, chuyện hôm nay ta đối với ngươi làm….” Phong Khiếu Nhiên đương mở miệng thì miệng đã bị một bàn tay mềm mại nhỏ bé che đi.
” Tiêu…ngươi hối hận sao?” Cô Nhiên ôn nhu nhìn vẻ mặt có chút nghiêm túc của người này, mỉm cười nhẹ nhàng hỏi.
” Không, tìm được ngươi là kì vọng từ trước tới nay của ta.” kéo bàn tay nhỏ bé ấm áp kia đặt ở trong lòng bàn tay mình, Phong Khiếu Nhiên kiên định đáp trả.
” Tiêu…ta không muốn biết ý vị này là cái gì. Đối với ngươi mà nói, đây là chuyện ngươi muốn làm; đối với ta mà nói, đây là chuyện ta nguyện ý nhận. Ngươi nếu dứt khoát..thì ta cũng thản nhiên, chỉ cần là ngươi là đủ rồi.” Cô Nhiên khẽ vuốt lên đôi mắt cha đã có chút trầm trọng, hắn biết cha chính là bởi vì chuyện cảm thụ của mình mới có thể thống khổ thế kia, mới có thể muốn buông mình ra. Cho nên, hắn không muốn khiến cha lại bị chuyện này thương tâm, đối với hắn mà nói chỉ cần có thể cùng cha ở một chỗ thì cái gì cũng đều không sao cả. Hắn không muốn cha lại đi lo lắng chuyện này.
Phong Khiếu Nhiên nhìn vào đôi con ngươi nhuận trạch (trong suốt) ấm áp kia, từ trong mắt người nọ nhìn ra hắn đối với mình đang lo lắng, thương tâm trong lồng ngực bị nồng đậm vui sướng cùng hạnh phúc phủ đầy, hôn lên thủy mâu làm chính mình tâm động không thôi kia, Phong Khiếu Nhiên thấp giọng hỏi: “Đau không?” Hắn biết hiện tại mới hỏi đã là quá trễ, khả…hắn phải nói cái gì đó mới có thể khắc chế xúc động muốn đem người này áp đáo dưới thân yêu thêm một lần nữa.
” Hoàn hảo…chính là lưng có chút đau nhức, dược mà Tiêu cho ta dùng là cái gì? Một chút cũng chưa bị thương đến.” Nhớ tới dược bị ấn tiến vào trong cơ thể, Cô Nhiên tò mò hỏi, chỗ kia tuy sưng nhưng không có bị thương, cha….cái kia lớn như thế, cư nhiên không làm hắn bị thương, hắn biết nguyên nhân nhất định là do dược kia.
” Là ta tìm người chế dược, chính là sợ làm bị thương đến ngươi.” Phong Khiếu Nhiên không có nói với Cô Nhiên dược kia là” Chúc Tức”, là hi thế trân dược chuyên môn lão cha hắn lưu lại cho hắn không chỉ có thể có tác dụng phát huy hưởng thụ đến mức tận cùng trong lúc hoan yêu, mà còn có thể khiến người thừa nhận giảm bớt thống khổ trong lúc giao hoan, dược hiệu “Chúc Tức” chỉ có thể phát huy khi tiến vào trong cơ thể người thừa hoan, người làm thừa hoan không chỉ không tổn thương tinh thần. Sử dụng càng nhiều đối với thân thể người thừa hoan còn có trợ ích. Đối với Cô Nhiên, Cổ Hoài Ý là xuất phát từ tâm lo lắng cho hắn, chuyện liên quan đến Cô Nhiên về sau cũng lo cực kỳ chu đáo. Nghĩ vậy, Phong Khiếu Nhiên vạn phần cảm kích hết thảy những gì mà Cổ Hoài Ý đã làm với Cô Nhiên.(bác Ý thật nà thiên tài :”>:”>)
” Tiêu có phương thuốc không? Về sau dược này để ta chế thì được rồi.” Nghĩ tới chủng dược này cực kỳ tư mật, Cô Nhiên quyết định tự mình chế dược thì tốt hơn.
” Cũng tốt.” Phong Khiếu Nhiên cũng có tính toán của mình, đối với Chúc Tức, nhiều người gặp qua nhận biết được cũng không có mấy. Lúc Chúc Tức mới vừa truyền ra trên giang hồ thì Cổ Hoài Ý liền “Chết”, Âu Dương đến nay còn ở miêu cương, dược này hắn cũng không yên tâm để cho người khác chế.
” Tiêu…ngươi sao rồi?” Cô Nhiên có chút lo lắng hỏi, toàn thân hắn đều đau nhức, không biết cha có bị gì không.
” Ta sao có chuyện gì” Người này đến lúc này còn lo lắng cho mình, Phong Khiếu Nhiên đem miệng tiến đến bên tai Cô Nhiên, “Nhiên nhi… loại chuyện này, ngươi thích không?” Hắn thực thích xem bộ dáng người này thẹn thùng.
” Tiêu…” Cô Nhiên không nghĩ tới cha lại hỏi cái này, hắn cũng không biết nên như thế nào trả lời, dù sao loại cảm giác này thật sự là rất kịch liệt.
” Nhiên nhi, nói cho ta, thích không?” Nhìn thấy Cô Nhiên lại đỏ mặt, Phong Khiếu Nhiên không chút hảo ý tiếp tục truy vấn.
” Ngô…không biết…” Cô Nhiên nghĩ thấy biểu tình của cha lúc này có chút xấu xa.
” Nói cho ta, thoải mái không?” Phong Khiếu Nhiên đem đầu đang cúi thấp kia nâng lên, đôi mắt thẹn thùng làm hắn có chút kiềm nén dục vọng.
“…không biết…” Cô Nhiên nhắm mắt lại không nhìn cha, hắn cự tuyệt trả lời vần đề cha đã hỏi…..
” Ta muốn biết, ta muốn biết ta có cho ngươi khoái hoạt hay không….” Bất cứ một nam tử nào cũng muốn biết chính mình có năng lực như thế nào trong lòng người mình yêu, Phong Khiếu Nhiên cũng không ngoại lệ.
“………” Cô Nhiên mở to mắt, hắn không nghĩ tới cha cư nhiên lại muốn biết loại chuyện này. Suy nghĩ một hồi, Cô Nhiên ôm lấy cha, đem đầu ngẩng lên, nhẹ giọng mở miệng: “Tiêu…ta cũng không biết nên nói làm sao, ta…chưa từng trải qua cái loại cảm giác này, giống như bản thân đều không phải là chính mình. Muốn cho ngươi đi ra ngoài, lại…lại không muốn; muốn cho ngươi…dừng lại, nhưng khi…ngươi ngừng….ta lại muốn cho ngươi tiếp tục….Tiêu, ta….ta trở nên rất kỳ quái. Ta thoải mái…rồi lại làm ta nghĩ thấy có chút sợ hãi….sợ rằng…sẽ bị cái loại cảm giác này hủy diệt.”
” Nhiên nhi, về sau ta còn có thể đối với ngươi làm không….còn muốn không?” Biết người này không hiểu, nhưng một khi người này không muốn giải thích với hắn thì hắn cũng sẽ không nói.
Cô Nhiên không trả lời, chính là khẽ điểm đầu, dùng thanh âm cực nhỏ nói: “Tiêu….thời điểm kia…ta nghĩ thấy đó là lúc ở gần ngươi nhất, cũng là lúc ta nghĩ thấy thân mật nhất….ta…thích…” Cái loại thời khắc được kết hợp này làm hắn có cảm giác cha chỉ là của hắn , vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ hắn ….là thuộc về hắn…
” Ta cũng vậy…” Phong Khiếu Nhiên đem người phóng đến trên giường, để người nọ tựa trong lồng ngực mình, một chưởng dập tắt ánh nến trong phòng….
Ban đêm tĩnh mật, trong thất im lặng thỉnh thoảng truyền ra lời nói thấp trầm của nam nhân, những câu bao hàm tình yêu khuynh tố (chân thành, chân tình) với người mình yêu. Phong Khiếu Nhiên lạnh lùng vô tình ở trước mặt Cô Nhiên chỉ là một nam tử bình thường đang hưởng thụ cảm giác yêu và được yêu. Hai con người mang nội tâm cô độc trong đêm nay đồng thời mở rộng trái tim của chính mình, cho đối phương tiến đến nơi sâu nhất trong nội tâm. Hỏi thế gian tình là vật gì… đến tột cùng ai có thể nói được rõ ràng…..
…………
” Phong lão đại gần đây rất là xuân phong đắc ý a…Ha ha hả…nhìn tiểu Nhiên của chúng ta đã vài ngày còn không rời khỏi Khiếu Nhiên cư nga.” Long Thiên Hành thấy người đi vào thư phòng, cười càng thêm gian xảo. Người này hiện tại cùng mấy ngày trước so sánh quả thực là xuân phong đầy mặt a, làm hắn có chút ghen tị.
” Thiên Hành, nói chuyện phải chú ý, cái gì gọi là tiểu Nhiên của nhà ngươi, ngươi không sợ người nào đó ăn dấm chua đánh chết ngươi sao? Ai, chẳng qua đứa nhỏ đáng thương của chúng ta đã bị người này ăn sạch sẽ rồi.” Trong lời nói của Lục Văn Triết cùng Long Thiên Hành rõ ràng là đang phát tiết bất mãn. Vị lão Đại này gần đây chỉ quan tâm tới việc “Ăn” người, nên những chuyện y phụ trách cũng ném cho người khác, đương nhiên người khác này chính là hắn cùng Long Thiên Hành.
” Cũng phải a, ngươi thử nghĩ xem, thân thể tiểu Nhiên lại không tốt, người nào đó lại nhịn lâu như vậy, trách không được không thể xuống giường ni. Ngươi nói chúng ta có nên hay không đem Âu Dương gọi trở về, ta sợ tiểu Nhiên sẽ ăn không tiêu a.” Long Thiên Hành tiếp tục cùng Lục Văn Triết một xướng một bè, mấy ngày nay người nào đó đều mỗi ngày tự mình đến phòng bếp dặn dò trù tử (đầu bếp) làm cái này làm cái kia, nhưng lại đều là mấy loại cháo thanh đạm a, canh thuốc a, khỏi nghĩ cũng biết đã xảy ra cái gì. Thật sự là, vì cái gì người nào đó lại hảo mệnh thế a.
” Ta nói người nào đó a, ngươi cũng chú ý một chút, không cần háo sắc như thế kia đi. Cứ tiếp tục như vậy, tiểu Nhiên chẳng phải là phải mỗi ngày nằm trên giường sao chứ? Tiểu Nhiên chúng ta thân mình đơn bạc, lại cái gì cũng đều không hiểu, cứ như vậy bị ngươi khi dễ, ngươi cũng đừng khiến hắn quá mệt mỏi.” Lục Văn Triết vẻ mặt không chút tiết chế nhìn người đang ngồi ở bên cạnh bàn đọc sách, lắc lắc đầu thở dài một tiếng.
” Gần đây mã trường bên tây thành xuất hiện vấn đề, ta đang lo lắng nên phái ai đi. Hiện tại xem ra, hay là phái tiểu Hải cùng tiểu Nham đi thì tốt hơn.” Phong Khiếu Nhiên không chút để ý hai người đang lãnh trào nhiệt phúng (trêu cợt châm chọc) , lạnh lùng nói một câu, trong khoảnh khắc liền khiến hai người trước mặt xuất hiện thâm sắc kinh hoảng.
” Khiếu Nhiên, tây thành quá xa, phái tiểu Hải cùng tiểu Nham đi không thích hợp, bọn họ còn nhỏ, ngươi lại không lo lắng. Gần đây ngươi cùng tiểu Nhiên rơi vào giai cảnh, ta nghĩ ngươi không còn tâm tư nào quản lí chuyện trong lâu, vừa lúc có thể giao cho tiểu Hải cùng tiểu Nham, chúng ta cũng sẽ tận tâm giúp ngươi gánh vác.” Long Thiên Hành dị thường thành khẩn nhìn Phong Khiếu Nhiên, cùng vẻ thần tình đùa cợt phía trước hoàn toàn bất đồng.
” Đúng a, Khiếu Nhiên, ngươi phải thừa dịp rèn sắt lúc còn nóng, trong khoảng thời gian này cùng tiểu Nhiên hảo hảo bồi dưỡng cảm tình, tây thành bên kia ngươi tùy tiện phái người đi là được rồi, tiểu Hải cùng tiểu Nham dù sao cũng là Thiếu chủ, cũng nên học cách như thế nào quản lý Thích Nhiên lâu.” Lục Văn Triết thái độ nghiêm túc, nghiễm nhiên hình thành một bộ thái độ vì Phong Khiếu Nhiên mà lo lắng.
“Một khi đã là các ngươi nói, ta cũng không thể tiếp tục chối từ. Gần đây ta phải chiếu cố Nhiên nhi, chuyện của lâu….” Phong Khiếu Nhiên nói tới đây liền ngừng lại, ánh mắt đạm mạc nhìn hai người.
“Giao cho chúng ta là được, ngươi yên tâm. Tiểu Nhiên một khi đã thân thể không tốt thì ngươi nên hảo hảo chiếu cố hắn, bồi hắn nhiều hơn.” Lục Văn Triết lập tức tiếp lời Phong Khiếu Nhiên.
“Vậy cứ như vậy đi.” Phong Khiếu Nhiên không khách khí nhận “Hảo ý” của hai người, lập tức đem hai chồng sổ sách trên bàn đẩy về phía trước, tiếp đó đứng lên ly khai thư phòng.
“…..tính tình hắn thật ngoan độc!” sau khi Phong Khiếu Nhiên rời đi, Long Thiên Hành mắng to một tiếng, thật sự là tên gia khỏa có người yêu không nhận bằng hữu. Lục Văn Triết thở dài một tiếng, thật sự là ngoạn cười khai đại (cứng họng) , không nghĩ tới a không nghĩ tới, đang lúc hắn đi lên chuẩn bị lấy sách trên bàn thì quản gia Mạc Lâm có chút khác thường đi vào thư phòng.
” Lục tham đường, Long tham đường…có một vị thiếu niên ở ngoài cửa yêu cầu gặp Lâu chủ…” biểu tình trên mặt Mạc Lâm có chút quỷ dị.
” Người nào?” Nhìn Mạc Lâm, Lục Văn Triết cùng Long Thiên Hành đồng thời hỏi.
“… hắn nói… hắn là con của lâu chủ. … Phong Diệp…”
“! Đương!” ly trà trong tay Long Thiên Hành rơi trên mặt đất…nhìn về phía Lục Văn Triết: “Này thật thú vị…”
Danh sách chương