Ngày hôm sau, Ngô Trăn Suất sau khi tỉnh lại, dương quang ấm áp xuyên cửa qua kính chiếu vào, xung quanh thanh thản lại yên tĩnh.

Mạc Dật bưng cháo bước vào, vừa lúc nhìn thấy người trên giường vẫn còn ngái ngủ kéo chăn.

“Kỳ, tỉnh.” Y bất giác nhu hòa thần sắc, khóe mắt đầu mày đều ánh lên nét vui sướng, nhanh bưng cháo đến để qua một bên, ngồi vào trên giường, “Hiện tại cảm thấy thế nào? Trước ăn chút cháo đi.”

Ngô Trăn Suất mơ hồ một hồi rồi dần dần thanh tỉnh, nhìn nam nhân trước mắt ý cười doanh doanh phong, trong đầu dần dần nhớ tới tối hôm qua phát sinh chuyện gì.

Sau đó… Nháy mắt cả người đều Sparta = dựng lông vịt!

Hắn ngày hôm qua là làm với một người đàn ông, mà hắn cũng là đàn ông mà còn chưa có làm ăn được gì đã bị ngất trước? Trầm mặc thật lâu sau, hắn mới mở miệng, gằn từng chữ một.

“… Đi ra ngoài.”

Ngô Trăn Suất thật sự muốn yên tĩnh, đừng hỏi là ai làm hắn muốn như vậy.

Nhìn người trước mắt thần sắc lãnh đạm thản nhiên phun ra mấy chữ, Mạc Dật nháy mắt cảm thấy bối rối, ánh mắt phức tạp của đối phương làm y chột dạ.

Y còn tưởng rằng tối hôm qua vẫn chỉ là mộng mị, Kỳ đâu có tâm ý tương thông với y, cho nên hôm sau tỉnh lại mới có thể tỏ ra khó chịu thế này. Bất quá thực hiển nhiên là y suy nghĩ nhiều rồi, nhìn thái độ này của Kỳ, rõ ràng chỉ là bởi vì buồn bực chuyện đêm qua.

“Kỳ, không có việc gì, bác sĩ đã xem qua, chỉ cần chú ý nghỉ ngơi, bồi bổ thân thể là được.”

Lời an ủi ôn nhu của Mạc Dật chẳng những không có tác dụng, ngược lại còn làm cho Ngô Trăn Suất càng nóng nảy thêm.

“Đủ rồi! Cút ra ngoài!”

Ngô Trăn Suất lăn qua một bên, âm thầm rơi lệ, đã có bao nhiêu người biết hắn là vì vận động kịch liệt mà ngất đi đây?

“Được rồi, được rồi, tôi không nói nữa …”

Có thể làm cho Mục Kỳ vẫn luôn lãnh đạm tức giận thành cái dạng này, Mạc Dật sờ sờ mũi, y cũng không muốn a, chỉ tại ngày hôm qua lần đầu tiên cảm thấy tình cảm của Mục Kỳ, nhất thời không khống chế được mà thôi.

Mạc Dật giúp người đang tức giận xoay lưng lại đắp chăn thật kĩ, “Tôi đến công ty xử lý một ít chuyện, em ngoan ngoãn nghỉ ngơi, tôi sẽ về nhanh thôi. Bên ngoài có người chờ, cháo mà nguội thì nói bọn họ hâm nóng lại.”



Đại khái là vì được Ngô Trăn Suất xác định quan hệ mà Mạc Dật tại công ty cả ngày đều cảm thấy thần thanh khí sảng, ngay cả Mục Cận quấy rầy y cũng không thấy có gì gọi là ảnh hưởng.

Cho đến khi quản gia trong nhà gọi điện thoại tới báo tin.

Mạc Dật đang dự họp, di động lại vang lên. Màn hình hiện số điện thoại trong nhà, Mạc Dật lập tức đưa tay dừng người đang thuyết trình mà tiếp điện thoại.

Y đã căn dặn quản gia, Mục Kỳ bên kia có chuyện gì đều phải nhanh chóng gọi báo.

“Giám đốc, vừa nãy có một người nam nhân tìm tới cửa, đang ở trong phòng tiên sinh ngài mang về…”

Mạc Dật nghe thấy, sắc mặt liền nhanh trầm xuống.

Phòng họp to như vậy liền yên tĩnh một mảnh, mọi người chỉ thấy không biết nghe gì từ điện thoại mà tổng tài nãy vẫn còn cười ngớ ngẩn lúc này lại lạnh lùng cùng nguy hiểm.

“Tan họp.” Mạc Dật nhanh chóng đứng lên, lạnh lùng bỏ lại hai chữ liền mặc kệ mọi người mà đi về.

Chỉ để lại một đám người nhìn nhau, còn chưa từng thấy qua sắc mặt của giám đốc khó coi như vậy.

Bên kia, Mạc Dật lái xe nhanh chóng về nhà.

Y cơ hồ có thể đoán được người đàn ông kia là ai, Sở Đình, là em trai lần này của Kỳ.

Đã từng một lần, Kỳ vì đệ đệ mà bỏ rơi y lúc này đây, y đích thật không dám chắc… Kỳ có thể lại một lần nữa rời đi hay không… y sợ hãi…

Nghĩ đến đó, Mạc Dật mím chặt môi, bàn tay nắm chặt tay lái càng ngày càng dùng sức, chân lại mạnh mẽ nhấn ga.

Vừa đến cửa nhà, Mạc Dật đã vội vào, quản gia cung kính đứng chờ sẵn, thấy y liền lập tức tiến lên, “Giám đốc, tên kia vẫn còn ở trong phòng của Mục tiên sinh.”

“Ừ.” y đơn giản đáp lại, lập tức sải bước về căn phòng sáng nay y mới rời đi. Chính là càng tới gần y lại càng khẩn trương, cước bộ không tự giác chậm lại.

Y sợ hãi quyết định của đối phương… Nhưng mà, mặc kệ hắn quyết định thế nào, y đều sẽ không buông tay.

Mạc Dật nhắm mắt, chậm rãi đứng lại trước cửa, thầm quyết tâm, đưa tay vừa định đẩy cửa ra, lại bị đoạn đối thoại bên trong làm cho sững sờ.

“Ca, anh thật sự không theo em trở về?” Rõ ràng là thanh âm Sở Đình có chút vội vàng.

Khoảng một lúc sau, mới có một thanh âm trong trẻo thản nhiên trấn an, “Anh không sao, em trở về đi, chuyện của anh cùng hắn em không cần lo lắng.”

Sở Đình nhìn đầu mày khoé mắt của anh trai lại hàm ý cười, cảm thấy kinh hãi, “Ca, anh thích hắn sao?”

“A?” Ngô Trăn Suất bị hỏi thẳng như vậy, lại cảm thấy… rõ ràng như thế à? Bản thân hắn còn chưa nhận ra mà.

Thấy vẻ mặt mù mù này, Sở Đình càng cảm thấy anh trai của mình đã bị lừa rồi, anh tiến lên một bước, nửa ngồi trước mặt Ngô Trăn Suất, “Ca, anh không nên bị hắn lừa gạt, hắn thích một người khác.”

Ngô Trăn Suất tất nhiên hiểu được, bất quá làm sao hắn giải thích được Mục Kỳ kia cũng là hắn chứ.

“tiểu Đình, anh tin tưởng hắn.”

Sở Đình nhìn ca ca hiếm khi cười như thế, thầm bất đắc dĩ thở dài, sau đó lại càng lo lắng hơn.

Mà Mạc Dật đứng rình ngoài cửa rốt cuộc cũng nghe không được những chuyện khác nữa, y chỉ biết là Kỳ không phủ nhận, Kỳ thậm chí nguyện ý ở lại bên cạnh y… Khóe miệng không tự giác nhoẻn lên, hạnh phúc tựa hồ không thể tả tràn đầy đến ê ẩm, y cảm thấy thật sự chưa bao giờ yên lòng như lúc này.

Đối diện với ánh mắt trong suốt cùng kiên định hiếm thấy của Ngô Trăn Suất, Sở Đình đành bất đắc dĩ mở miệng, “Ca, anh luôn lãnh đạm, chưa từng hứng thú thứ gì, đây là lần đầu tiên anh dứt khoát như vậy. Anh đã muốn làm như vậy, em cũng sẽ ủng hộ anh. Nhưng mà nếu hắn đối với anh không tốt, em sẽ lập tức mang anh trở về…”

“Chuyện này không phiền Sở Đình cậu quan tâm, tôi sẽ lo lắng cho anh trai cậu.” Mạc Dật đang hạnh phúc muốn ngất xỉu lại nghe ra nguy hiểm cháy nhà liền đạp cửa xông vào.

Nhìn thấy Mạc Dật đột nhiên tiến vào, Ngô Trăn Suất sớm đã có chuẩn bị cũng chỉ yên lặng nhìn, mà Sở Đình lúc này thấy y liền phát hoả, “Anh tốt nhất nói được thì làm được…”

“Đó là đương nhiên.” Mạc Dật không hề che giấu đắc ý, bởi vì tâm tình cực tốt, cho nên nói chuyện với Sở Đình cũng không mang ý đối chọi, bất quá nụ cười giả tạo của y lại xuất hiện, “Đã gặp được hắn liền coi như xong, còn muốn đốt nhà tôi thì cậu đừng mơ bước ra ngoài nguyên vẹn.”

Nhìn bộ dáng này của y, chắc cũng không phải lừa gạt ca ca nhà mình, tuy rằng vẫn chưa thể yên tâm, Sở Đình cuối cùng vẫn phải chịu thua.

Nhìn người tựa hồ có chút ngại ngùng vì lời nói bị nghe thấy, tâm tình Mạc Dật vô cùng tốt, y tiến lên một bước, thanh âm hàm ý cười, “Kỳ, tôi cũng nghe được.”

Ngô Trăn Suất dừng trong chốc lát, lắc lắc ghế dựa để xoay người, thản nhiên ừ một tiếng.

Thần sắc của hắn vẫn luôn lãnh đạm, nhưng Mạc Dật lại dễ dàng nhìn thấy tai hắn đỏ rực, tâm tình lại càng hân hoan.

Y lần thứ hai quỳ xuống trước người Ngô Trăn Suất rồi nhẹ ôm lấy hắn. Giọng nói trầm lại dịu dàng, “Tuy em đã nhận rằng tin tưởng tôi, nhưng tôi còn muốn khẳng định… tôi yêu em, người tôi yêu, vẫn luôn là em.”

Nói xong, người trong lòng y cũng giống như đang rung động, y không khỏi xiết chặt cánh tay, cảm thụ độ ấm ấy.

“Kỳ, hôm nay thân thể thế nào? Cũng do tôi ngày hôm qua quá kích động…”

Còn chưa nói xong, Mạc Dật đã cảm thấy thân thể trong tay cứng đờ, lập tức bên tai truyền đến lời nói lãnh đạm của đối phương, “Đêm nay ngủ sô pha.”

Mạc Dật mới vừa rồi còn thần thái phi dương, sắc mặt nháy mắt suy sụp, “Dấu yêu ơi, em tin tưởng tôi đi, ngày hôm qua tôi chỉ không cẩn thận, không khống chế được! …”

Ngô Trăn Suất: “… Ngày mai cũng ngủ sô pha đi.”

Mạc Dật: nhưng mà… Độc giả muốn ăn thịt A



Buổi tối, dù Mạc Dật liều chết đấu tranh, vẫn chỉ đạt được quyền nằm đất trong phòng ngủ.

Ngô Trăn Suất nửa đêm tỉnh lại, cảm nhận được bên người đột nhiên có một nguồn nhiệt ấm áp. Hắn thật xem thường, lại vẫn tùy ý để tay của đối phương ôm chặt lấy mình, chỉ cố xoay người tìm tư thế thoải mái mà ngủ tiếp.

Hắn vừa mới cùng Vương Lâm liên hệ qua, sau khi thu thập được số liệu cần thiết xong sẽ đem trở lại thế giới vốn dĩ là của y.

Đến lúc đó, Mạc Dật vẫn là Mạc Dật, là vương giả mạt thế.

Như vậy, cũng rất tốt.



Từ khi hai người cùng một chỗ, đáy mắt tối tăm của Mạc Dật liền không bao giờ xuất hiện nữa. Hôm nay, y đẩy xe giúp Ngô Trăn Suất đi ra ngoài ăn cơm, lại đụng phải Mục Cận vừa lúc từ bên trong bước ra.

Mạc Dật liếc thấy đối phương, trong lòng có chút không thoải mái, dù sao cũng là người thân cận nhất với Kỳ trước kia, bất quá nhìn Ngô Trăn Suất không tỏ ra đặc biệt quan tâm, y cũng dần yên tâm.

“Mạc tổng.” ánh mắt lạnh như băng của Mục Cận đảo qua Mạc Dật, rơi xuống trên người Mục Kỳ liền biến thành phức tạp, “… Sở đại thiếu gia.”

Mạc Dật nửa cười nửa không, không thèm để ý Mục Cận, ngược lại Ngô Trăn Suất lại gật đầu chào.

Mạc Dật thấy thế có chút bất mãn, Kỳ lãnh đạm như vậy mà lại quan tâm cậu ta. Y đột nhiên cúi người hôn lên khóe miệng của Mục Kỳ, thuận tay giúp hắn chỉnh lại cổ áo sơ mi, “Chúng ta mau vào thôi, quần áo đã xốc xếch rồi này.”

Nhìn cử chỉ thân mật của hai người, ánh mắt Mục Cận biến đổi, mày nhăn gắt gao, “Mạc Dật, mày thích anh ta? …”

“Vậy Kỳ thì sao? Mày phản bội Kỳ?” Mục Cận nói xong thần sắc nguyên bản lạnh như băng thậm chí kích động không ngừng, đáy mắt cuồn cuộn mây mù.

Mạc Dật nhíu nhíu mày, y cúi đầu nhìn Ngô Trăn Suất, thần sắc trở nên ôn nhu, y cảm thấy mình thật may mắn, vô luận Kỳ biến thành ai, chỉ có mỗi mình y nhận ra được.

“Đây là chuyện của hai chúng tôi, cậu không hiểu được.”

Mục Cận nghe xong lời này, thần sắc biến đổi, đột nhiên vươn tay định muốn lôi Mục Kỳ đi, lại bị Mạc Dật cản lại.

“Cậu muốn làm gì?”

Mục Cận không trả lời, thần sắc âm trầm mà cố chấp: “Mày chỉ có thể yêu Kỳ.”

Mạc Dật thấy Mục Cận có vẻ không hiểu được, cũng không muốn giải thích làm gì, chỉ đưa tay đẩy cậu ta ra, “Ngại ngùng, cậu đang cản đường chúng tôi.” Sau khi nói xong, phụ giúp Mục Kỳ tiến vào nhà ăn.

Ngô Trăn Suất khẽ liếc nhìn Mục Cận vẫn còn đứng ngoài cửa, sau đó chợt âm trầm, một lát sau, thản nhiên thu hồi ánh mắt.

Mà ngoài cửa, Mục Cận nhìn chằm chằm vào bóng dáng hai người cho đến khi biến mất.

“Người tưởng niệm anh càng ngày càng ít … Kỳ…” thần sắc Mục Cận từ âm trầm chuyển thành rối loạn rồi biến thành điên cuồng, từng câu từng chữ gằn xuống: “… Tên nào phản bội Kỳ đều không thể tha thứ.”



Cơm nước xong, Mạc Dật đi ga ra lấy xe, sau đó ôm Ngô Trăn Suất lên xe, cẩn thận thắt dây an toàn.

Ngô Trăn Suất lẳng lặng nhìn y làm xong hết thảy rồi mới lên xe, Mạc Dật ngồi vào vị trí điều khiển. Thấy Ngô Trăn Suất vẫn luôn nhìn mình, không khỏi sờ sờ mặt, “Kỳ, làm sao vậy? Trên mặt tôi có thứ gì à?”

Ngô Trăn Suất lắc đầu, “Chỉ là muốn nhìn, cậu lái xe cẩn thận vào.”

Mạc Dật nghe thấy lập tức hứng khởi. Vẻ mặt đắc thắng đều không giấu được.

Cứ như vậy, xe dần dần chạy đến một cung đường hẹp, nơi này là chỗ có tỷ lệ tai nạn cao, Mạc Dật thật sự cũng sơ ý.

Rồi đột nhiên một chiếc xe vận tải chạy ngược chiều xuất hiện, tốc độ thực nhanh làm người muốn né tránh cũng không kịp.

Mạc Dật nhíu mày, nhanh chóng đạp phanh rồi cũng nhanh biến sắc, chiếc xe không thể ngừng được.

Ngô Trăn Suất tự nhiên biết, Mục Cận trước đó đã phá hỏng phanh xe.

Căn bản không kịp nghĩ, chiếc xe đã tăng tốc đến vô tận, một giây cuối cùng, Mạc Dật không chút do dự cởi bỏ dây an toàn mà nhảy lên ôm lấy Ngô Trăn Suất.

Giọng nói trầm ấm rót vào tai hắn, “Kỳ, tôi…”

Ngô Trăn Suất nhìn chiếc xe đối diện bay đến, chậm rãi nhắm mắt lại ôm lấy đối phương, nhẹ nhàng dán môi lên.

Âm điệu cuối cùng của hai người, chìm lẫn trong tiếng nổ vang trời của vụ tai nạn.



Chỉ còn một thế giới cuối cùng, thực nhanh sẽ xong.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện