Lại qua vài ngày.
Sáng sớm sau một đêm nhiệt tình ngọt ngào cùng Hạ Tiểu Du, Ban Thần Khanh ôm Hạ Tiểu Du, vuốt ve tấm lưng trần dưới lớp chăn đơn, Hạ Tiểu Du khép hờ mắt, nửa tỉnh nửa mê.
“Tiểu Du, hôm nay có thời gian không?”
“Ân.”
“Ra ngoài với anh một chút được không?”
“Định đi đâu?”
“Đi rồi em sẽ biết.”
.
.
Buổi chiều, Ban Thần Khanh đưa Hạ Tiểu Du ra ngoài. Nhìn cảnh sắc biến hóa ngoài cửa sổ xe, Hạ Tiểu Du dần dần cảm thấy khó hiểu. Cuối cùng, xe dừng tại một nơi cảnh sắc ưu mỹ cạnh bờ biển. Ban Thần Khanh dẫn Hạ Tiểu Du xuống xe, vào cao ốc, lên thang máy.
Cửa phòng mở ra trước mắt Hạ Tiểu Du, cách một gian phòng khách rộng, cậu có thể nhìn thấu biển cả xanh thẳm mênh mông vô bờ qua khung cửa sổ.
“Anh đây là… “
Ban Thần Khanh nắm tay Hạ Tiểu Du, dẫn cậu qua cửa. Ấn Hạ Tiểu Du ngồi xuống sopha trong phòng khách, sau đó chạy vào phòng ôm một túi giấy tờ lớn đi ra.
Hạ Tiểu Du vẫn còn đang trong trạng thái mơ hồ: “Anh định làm gì vậy? Đây là nhà anh sao? Hay là nhà bạn? Anh…”
Ban Thần Khanh ngồi xuống trước mặt Hạ Tiểu Du, mở tập văn kiện trong tay ra trước mặt Hạ Tiểu Du, “Tiểu Du, có chuyện anh phải nói thật với em.”
“Cái gì?”
“Những chuyện có liên quan tới anh, quá khứ của anh, hiện tại của anh. Tiểu Du, để anh tự giới thiệu lại với em một lần nữa.”
Mấy thứ Ban Thần Khanh lấy ra chính là giấy tờ chứng minh của hắn, tất cả từ bằng tốt nghiệp trung học, bằng đại học, thư mời của công ty, sổ tiết kiệm ngân hàng, chứng nhận sở hữu bất động sản, chứng nhận sỡ hữu xe; mấy cuốn album lớn, bên trong là ảnh chụp từ nhỏ đến lớn của hắn, có chụp cùng người nhà, có tấm chụp cùng bạn bè, bạn cùng lớp; còn có cả phiếu điểm và học bạ, kỉ niệm lưu lại của từng trường đại học.
Mở một quyển album ra, chỉ vào hai đứa nhỏ trên một tấm ảnh, Ban Thần Khanh nói: “Đây, anh năm tuổi và Y Toa Bối ba tuổi. Đừng tin bề ngoài đáng yêu của nó, thật ra từ nhỏ nó đã là một nữ phù thủy.”
Hạ Tiểu Du bị hai đứa trẻ bị hóa trang thành gấu mèo trong tấm ảnh làm bật cười: “Không nên nói em họ anh như vậy.”
“Tiểu Du, anh phải nhắc em trước, nha đầu đó nói cái gì em cũng không được tin.”
“Vậy anh thì sao?” Hạ Tiểu Du nhướng mày, nhìn thẳng vào Ban Thần Khanh, hỏi lại.
“Anh…” Ban Thần Khanh lăn lông lốc một cái xuống sopha, ngồi trên sàn nhà, cả người bám trên đầu gối Hạ Tiểu Du, vùi mặt vào hai tay, ai ai kêu lên: “Tiểu Du, Tiểu Du, anh không phải cố ý muốn giấu em. Anh chỉ là, là không biết phải nói thế nào. Tiểu Du, Tiểu Du, bây giờ cái gi anh cũng khai hết, hoàn toàn không giấu diếm. Tiểu Du, anh đã tự thú đầy đủ như thế, là mong được xử lý khoan hồng, Tiểu Du… Em phải xử lý khoan hồng…”
Hình dạng Ban Thần Khanh vì sự thật bại lộ mà xấu hổ che mặt làm Tiểu Du bật cười, cậu cố nhịn, nghiêm mặt nhìn hắn. Ban Thần Khanh từ khe hở ngón tay thấy được vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Tiểu Du, hắn oa lên một tiếng, nằm bên người Hạ Tiểu Du chui chui dụi dụi.
“Tiểu Du, em phải khoan hồng… Anh cái gì cũng không giấu, toàn bộ đều khai hết.”
“Có thật không?”
Ban Thần Khanh ngẩng đầu suy nghĩ một chút: “A, cái đó, thật ra anh còn vài chiếc xe, một chiếc du thuyền. Không còn nữa, thực sự không còn nữa. Tập đoàn công ty hiện tại cũng không thể tính là của mình anh. Tiểu Du, nếu không tin em có thể hỏi Y Toa Bối. A không, nha đầu đó chắc chắn sẽ không nói thật. Em có thể hỏi bạn của anh, đồng nghiệp, bọn họ đều có thể chứng minh. Anh tuyệt đối không dối em nửa lời, Tiểu Du…”
Ban Thần Khanh nói xong lại vùi mặt vào hai tay, nằm cạnh chân Hạ Tiểu Du.
Hạ Tiểu Du đưa tay vuốt tóc Ban Thần Khanh: “Anh làm gì vậy, em đâu có định làm gì anh.”
Ban Thần Khanh giơ nửa cái mặt lên, dùng một mắt nhìn Hạ Tiểu Du: “Em không giận?”
“Vì sao phải giận.”
“Đến bây giờ anh muốn nói thật chuyện quá khứ của anh.”
“Thế nhưng anh vẫn là anh, anh đâu có thay đổi.”
“Oa, Tiểu Du em thật tốt.” Ban Thần Khanh nhào lên ôm eo Hạ Tiểu Du, cọ tới cọ lui trong lòng cậu.
Hạ Tiểu Du vuốt tóc Ban Thần Khanh, cười nói: “Được rồi, được rồi, đừng làm nũng nữa, em không có kẹo cho anh đâu.”
“Tiểu Du, anh còn một chuyện.” Ban Thần Khanh lại đứng lên, lấy ra một tờ văn kiện đưa cho Hạ Tiểu Du, sau đó lại đưa cậu một cây bút: “Đây, kí tên vào đây.” Ban Thần Khanh mở văn kiện ra, chỉ vào chỗ trống trên đó.
“Vì sao phải kí? Đây là cái gì?” [bán mình khế]
“Kí đi kí đi, kí rồi nói cho em nghe.”
Hạ Tiểu Du nghĩ một lát, kí tên.
“Tiểu Du.” Ban Thần Khanh lại lao tới, ôm chặt lấy Hạ Tiểu Du, hai tay trói chặt sau lưng cậu.
“Buông ra, chặt quá không thở được.” Hạ Tiểu Du giãy dụa giãy dụa.
“Tiểu Du…”
Ôm tạm đủ rồi, Ban Thần Khanh mới buông Hạ Tiểu Du ra, sau đó cầm văn kiện giải thích cho cậu nghe: “Cái này, chứng minh căn chung cư này hiện tại thuộc về em, kí tên xong lập tức có hiệu lực. Cho nên, hiện tại đây là nhà của em.”
“A?” Hạ Tiểu Du sửng sốt: “Vì sao?”
“Bởi vì là nhà của em, cho nên anh trở thành người thuê nhà của em. Tiểu Du, anh muốn trả tiền thuê cho em.”
“A?” Hạ Tiểu Du càng lúc càng không hiểu Ban Thần Khanh muốn nói gì.
Lúc này, Ban Thần Khanh cười lấy từ trong túi quần ra một túi nhỏ màu xanh nhật, đưa tới trước mặt Hạ Tiểu Du: “Đây, đây là tiền thuê nhà của anh, em nhận đi.”
“Em biết rồi, một đồng tiền đúng không.” Hạ Tiểu Du cười nói, mở tay ra đưa lên.
Ban Thần Khanh dốc ngược túi xuống, thứ bên trong rơi xuống lòng bàn tay Hạ Tiểu Du.
Hai chiếc nhẫn giống hệt nhau.
“Tiểu Du, đây là tiền thuê nhà cả đời của anh.”
——- hoàn ——–
Sáng sớm sau một đêm nhiệt tình ngọt ngào cùng Hạ Tiểu Du, Ban Thần Khanh ôm Hạ Tiểu Du, vuốt ve tấm lưng trần dưới lớp chăn đơn, Hạ Tiểu Du khép hờ mắt, nửa tỉnh nửa mê.
“Tiểu Du, hôm nay có thời gian không?”
“Ân.”
“Ra ngoài với anh một chút được không?”
“Định đi đâu?”
“Đi rồi em sẽ biết.”
.
.
Buổi chiều, Ban Thần Khanh đưa Hạ Tiểu Du ra ngoài. Nhìn cảnh sắc biến hóa ngoài cửa sổ xe, Hạ Tiểu Du dần dần cảm thấy khó hiểu. Cuối cùng, xe dừng tại một nơi cảnh sắc ưu mỹ cạnh bờ biển. Ban Thần Khanh dẫn Hạ Tiểu Du xuống xe, vào cao ốc, lên thang máy.
Cửa phòng mở ra trước mắt Hạ Tiểu Du, cách một gian phòng khách rộng, cậu có thể nhìn thấu biển cả xanh thẳm mênh mông vô bờ qua khung cửa sổ.
“Anh đây là… “
Ban Thần Khanh nắm tay Hạ Tiểu Du, dẫn cậu qua cửa. Ấn Hạ Tiểu Du ngồi xuống sopha trong phòng khách, sau đó chạy vào phòng ôm một túi giấy tờ lớn đi ra.
Hạ Tiểu Du vẫn còn đang trong trạng thái mơ hồ: “Anh định làm gì vậy? Đây là nhà anh sao? Hay là nhà bạn? Anh…”
Ban Thần Khanh ngồi xuống trước mặt Hạ Tiểu Du, mở tập văn kiện trong tay ra trước mặt Hạ Tiểu Du, “Tiểu Du, có chuyện anh phải nói thật với em.”
“Cái gì?”
“Những chuyện có liên quan tới anh, quá khứ của anh, hiện tại của anh. Tiểu Du, để anh tự giới thiệu lại với em một lần nữa.”
Mấy thứ Ban Thần Khanh lấy ra chính là giấy tờ chứng minh của hắn, tất cả từ bằng tốt nghiệp trung học, bằng đại học, thư mời của công ty, sổ tiết kiệm ngân hàng, chứng nhận sở hữu bất động sản, chứng nhận sỡ hữu xe; mấy cuốn album lớn, bên trong là ảnh chụp từ nhỏ đến lớn của hắn, có chụp cùng người nhà, có tấm chụp cùng bạn bè, bạn cùng lớp; còn có cả phiếu điểm và học bạ, kỉ niệm lưu lại của từng trường đại học.
Mở một quyển album ra, chỉ vào hai đứa nhỏ trên một tấm ảnh, Ban Thần Khanh nói: “Đây, anh năm tuổi và Y Toa Bối ba tuổi. Đừng tin bề ngoài đáng yêu của nó, thật ra từ nhỏ nó đã là một nữ phù thủy.”
Hạ Tiểu Du bị hai đứa trẻ bị hóa trang thành gấu mèo trong tấm ảnh làm bật cười: “Không nên nói em họ anh như vậy.”
“Tiểu Du, anh phải nhắc em trước, nha đầu đó nói cái gì em cũng không được tin.”
“Vậy anh thì sao?” Hạ Tiểu Du nhướng mày, nhìn thẳng vào Ban Thần Khanh, hỏi lại.
“Anh…” Ban Thần Khanh lăn lông lốc một cái xuống sopha, ngồi trên sàn nhà, cả người bám trên đầu gối Hạ Tiểu Du, vùi mặt vào hai tay, ai ai kêu lên: “Tiểu Du, Tiểu Du, anh không phải cố ý muốn giấu em. Anh chỉ là, là không biết phải nói thế nào. Tiểu Du, Tiểu Du, bây giờ cái gi anh cũng khai hết, hoàn toàn không giấu diếm. Tiểu Du, anh đã tự thú đầy đủ như thế, là mong được xử lý khoan hồng, Tiểu Du… Em phải xử lý khoan hồng…”
Hình dạng Ban Thần Khanh vì sự thật bại lộ mà xấu hổ che mặt làm Tiểu Du bật cười, cậu cố nhịn, nghiêm mặt nhìn hắn. Ban Thần Khanh từ khe hở ngón tay thấy được vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Tiểu Du, hắn oa lên một tiếng, nằm bên người Hạ Tiểu Du chui chui dụi dụi.
“Tiểu Du, em phải khoan hồng… Anh cái gì cũng không giấu, toàn bộ đều khai hết.”
“Có thật không?”
Ban Thần Khanh ngẩng đầu suy nghĩ một chút: “A, cái đó, thật ra anh còn vài chiếc xe, một chiếc du thuyền. Không còn nữa, thực sự không còn nữa. Tập đoàn công ty hiện tại cũng không thể tính là của mình anh. Tiểu Du, nếu không tin em có thể hỏi Y Toa Bối. A không, nha đầu đó chắc chắn sẽ không nói thật. Em có thể hỏi bạn của anh, đồng nghiệp, bọn họ đều có thể chứng minh. Anh tuyệt đối không dối em nửa lời, Tiểu Du…”
Ban Thần Khanh nói xong lại vùi mặt vào hai tay, nằm cạnh chân Hạ Tiểu Du.
Hạ Tiểu Du đưa tay vuốt tóc Ban Thần Khanh: “Anh làm gì vậy, em đâu có định làm gì anh.”
Ban Thần Khanh giơ nửa cái mặt lên, dùng một mắt nhìn Hạ Tiểu Du: “Em không giận?”
“Vì sao phải giận.”
“Đến bây giờ anh muốn nói thật chuyện quá khứ của anh.”
“Thế nhưng anh vẫn là anh, anh đâu có thay đổi.”
“Oa, Tiểu Du em thật tốt.” Ban Thần Khanh nhào lên ôm eo Hạ Tiểu Du, cọ tới cọ lui trong lòng cậu.
Hạ Tiểu Du vuốt tóc Ban Thần Khanh, cười nói: “Được rồi, được rồi, đừng làm nũng nữa, em không có kẹo cho anh đâu.”
“Tiểu Du, anh còn một chuyện.” Ban Thần Khanh lại đứng lên, lấy ra một tờ văn kiện đưa cho Hạ Tiểu Du, sau đó lại đưa cậu một cây bút: “Đây, kí tên vào đây.” Ban Thần Khanh mở văn kiện ra, chỉ vào chỗ trống trên đó.
“Vì sao phải kí? Đây là cái gì?” [bán mình khế]
“Kí đi kí đi, kí rồi nói cho em nghe.”
Hạ Tiểu Du nghĩ một lát, kí tên.
“Tiểu Du.” Ban Thần Khanh lại lao tới, ôm chặt lấy Hạ Tiểu Du, hai tay trói chặt sau lưng cậu.
“Buông ra, chặt quá không thở được.” Hạ Tiểu Du giãy dụa giãy dụa.
“Tiểu Du…”
Ôm tạm đủ rồi, Ban Thần Khanh mới buông Hạ Tiểu Du ra, sau đó cầm văn kiện giải thích cho cậu nghe: “Cái này, chứng minh căn chung cư này hiện tại thuộc về em, kí tên xong lập tức có hiệu lực. Cho nên, hiện tại đây là nhà của em.”
“A?” Hạ Tiểu Du sửng sốt: “Vì sao?”
“Bởi vì là nhà của em, cho nên anh trở thành người thuê nhà của em. Tiểu Du, anh muốn trả tiền thuê cho em.”
“A?” Hạ Tiểu Du càng lúc càng không hiểu Ban Thần Khanh muốn nói gì.
Lúc này, Ban Thần Khanh cười lấy từ trong túi quần ra một túi nhỏ màu xanh nhật, đưa tới trước mặt Hạ Tiểu Du: “Đây, đây là tiền thuê nhà của anh, em nhận đi.”
“Em biết rồi, một đồng tiền đúng không.” Hạ Tiểu Du cười nói, mở tay ra đưa lên.
Ban Thần Khanh dốc ngược túi xuống, thứ bên trong rơi xuống lòng bàn tay Hạ Tiểu Du.
Hai chiếc nhẫn giống hệt nhau.
“Tiểu Du, đây là tiền thuê nhà cả đời của anh.”
——- hoàn ——–
Danh sách chương