Chiếc xe đang chạy không biết mệt mỏi.

Cảnh sắc bên ngoài cửa xe giống như rất lâu rồi không có thay đổi gì cả,màn đêm luôn có một chút mờ mịt,cây cối và tòa nhà ẩn mình vào trong màn đêm nhìn không rõ,thỉnh thoảng trong sự tối tăm dường như có chút ánh đèn lấp lánh mờ nhạt,rất nhanh lại bị chiếc xe bỏ lại phía sau,dường như khoảng cách rất là xa.

Trên đường,chiếc xe đến cũng không phải là rất nhiều.

Lúc CỐ Phi Yên ra hỏi hồi ức,phát hiện ra có chút không thoải mái.

Giang Sơn Đế Cảnh mặc dù là đang yên tĩnh vắng lặng,cảnh vật xung quanh của đoạn đường cực tốt,nhưng thực cách thành phố cũng không xa lắm,có thể nói là yên tĩnh giữa ồn ào,lái xe chỉ cần 30 phút là có thể đi vào đoạn đường phồn hoa rồi,đèn đường sáng trưng.

Cô lấy điện thoại ra nhìn giờ,bây giờ đã sắp rạng sáng rồi.

Cô nhớ lúc cô ra ngoài là lúc cũng gần rạng sáng rồi,cho dù ở cổng biệt thự đợi,vậy thì cũng không,thậm chí là rất lâu vẫn chưa có đến thành phố,phải biết là,tốc độ xe bây giờ cũng không tính là chậm.

Có chuyện gì vậy? Lẽ nào…….

Phát hiện ra điều kì lạ,Cố Phi Yên nhẫn nhịn tim đập thình thịch,mím chặt môi không có lên tiếng.

Lặng lẽ nhẹ nhàng,cô nhìn cái người lái xe đằng trước.

Người lái xe đằng trước đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang,mặc một chiếc áo da màu đen,toàn bộ người đều ẩn mình vào trong bóng tối,nhìn trông rất kì lạ,chỉ đáng tiếc là lúc cô ở trên xe đã quá sốt ruột,cơ bản là không có nhìn người lái xe,vậy mà lại để cho anh ta đưa đi rất xa.

Thật sự là có vấn đề,nhưng bây giờ,cô chỉ có thể tự mình cứu lấy mình thôi!

Có thể là vì Cố Phi Yên có sự chuẩn bị rồi,bầu không khí trong xe đột nhiên căng thẳng.

Có khi,cho dù không có lên tiếng,chỉ cần suy nghĩ của người ta là đã phát sinh ra sự biến hóa,đó là trường khí lực tỏa ra,chắc chắn có thể để người khác cảm nhận thấy được.

Rất nhanh,Cố Phi Yên cảm thấy như vậy không được.

Cô không thể để “Giang Đào” ở trước mặt phát hiện ra cô đã nhận ra điều không đúng ở đây,như vậy,sợ sẽ làm kích động anh ta rồi nhanh chóng ra tay với cô,cô bây giờ vẫn không có nghĩ ra được nên làm gì,căn bản là ứng phó không kịp.

Phải làm sao đây?

Cô giả vờ rất vội,lấy điện thoại ra gọi cho Chiến Mặc Thần,nếu như không bị ngăn lại,cô có thể mượn cớ để thông báo đến Chiến Mặc Thần,nhưng,rất nhanh cô phát hiện ra mình gọi điện thoại không được.

Kiểm tra điện thoại,cô phát hiện điện thoại của mình không biết tại sao mà lại không nhận được tín hiệu.

Lập tức mở phần mềm thông báo ra,tình hình cũng như vậy.

Không chỉ điện thoại không có tín hiệu,cũng không có tín hiệu mạng luôn,wechat cũng không dùng được…..

Một lúc sau,trong lòng Cố Phi Yên thực sự rất hoảng sợ.

Biện pháp tự mình cứu mình gì đó đều đã làm không được,cô chỉ có thể cùng với “Giang Đào” phía trước nói chuyện vui vui.

“Giang Đào…..”Cố Phi Yên lên tiếng, giọng nói có chút run sợ bởi vì lo lắng mà thành ra như vậy.

“ừm.” người phía trước đáp lại.

“chúng ta làm sao mà đi lâu rồi vẫn chưa có tới thành phố vậy,có phải là anh đi sai đường rồi không?”

“……”người ngồi phía trước im lặng.

“không biết là có chuyện gì,điện thoại của tôicũng không có tín hiệu nữa rồi,anh có mang điện thoại không,có thể cho tôi mượn xem có tín hiệu không? nếu như đi sai đường,chúng ta nên nhanh chóng quay về,đi theo hướng dẫn của bản đồ,nên sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ,còn nữa,tôi cũng muốn gọi điện thoại cho Chiến Mặc Thần,để lỡ quá nhiều thời gian rồi,anh ấy chắc cũng rất sốt ruột rồi.”

Cố Phi Yên thăm dò,đợi người phía trước trả lời lại.

Vẫn là sự im lặng đáng ghét đó.

Chầm chậm,Cố Phi Yên kìm nén lại,trên mặt cố ý làm ra thoải mái cũng biến thành sự nặng nề.

Người lái xe này nhìn gương chiếu,nhẹ nhàng lên tiếng.

“anh cười cái gì?” đôi mắt của Cố Phi Yên lạnh nhạt,mặt lạnh lùng hỏi.

“tôi cười Cố nhị tiểu thư quả nhiên là giả vờ thật là giỏi,diễn rất là tốt,sao không suy nghĩ làm diễn viên cơ chứ?” giọng nói của người đàn ông kì lạ đặc biệt,một giọng nói mờ nhạt của kim loại,như là giống như là âm thanh chói tai của thanh kiếm chém vậy,nghe xong khiến cho tai của mọi người đều thấy không dễ chịu.

“ anh mang máy đổi âm thanh đi sao?” Cố Phi Yên hỏi.

Nói nhiều rồi,và cô cũng phát hiện ra rồi.

“hahaha……”

Người trước mặt không có thừa nhận,nhưng cũng không phủ nhận,nhưng mà,từ trong giọng nói của anh ta lộ ra vẻ rất vui sướng dễ chịu,làm cho Cố Phi Yên đang để tay lên đùi bổng nhiên thấy lo lắng.

“anh rốt cuộc là ai?” Cố Phi Yên lạnh lùng nói, “ anh ở cổng biệt thự lừa mang tôi đi,lẽ nào không sợ Chiến Thiếu sẽ lần theo dấu vết sao? phải biết rằng,cho dù anh có nhiều cách để ngăn tín hiệu cảu điện thoại,nhưng xe của anh luôn có biển số xe,chỉ cần anh lái xe vượt qua cổng,camera giám sát ở cổng còn không phát hiện được ra anh sao? thả tôi ra,thì việc làm chúng ta hôm nay coi như không có chuyện gì,không tìm anh để gây rối nữa,thấy thế nào?”

“cô không cần dọa tôi,tôi bị người ta dọa từ nhỏ đến lớn rồi,cô lẽ nào còn không biết đức tính của ông đây? Hôm nay tôi đã ra tay với cô rồi,thì sẽ không nghĩ đến lương thiện đâu,ai kêu cô chặn đường của tôi,để chúng toi không có đường mà chạy chứ?”

Giọng nói kì lạ từ máy đổi giọng phát ra ở trong xe yên tĩnh phát ra hết sức rõ ràng,rất đáng sợ,trong lòng rất là sợ hãi.

Cố Phi Yên cau mày.

Cố gắng chèn ép sự sợ hãi vào trong lòng,cô đột nhiên phát hiện ra ngữ khí lời nói của người đằng trước,làm sao mà cô cứ cảm thấy rất là quen thuộc?đột nhiên, trong lòng cô nghĩ đến một người!

Rất có khả năng là anh ta!

Nén sự tức giận trong lòng, Cố Phi Yên quyết định thử thêm vài lần nữa.

Cười lạnh lùng,cô hỏi lại, “ tôi chặn đường của anh? Kinh thành to như vậy,tôi ngoài gây thù chuốc oán với Cố Minh Châu ra,thì không có ai có hiềm khích gì với tôi cả….anh là do Cố Minh Châu cử đên,có đúng không? cô ta không dám tự mình ra tay đối phó với tôi,nên cử mấy người binh hèn tướng nhát đến để tự tìm cái chết,anh không sợ không lấy được tiền của anh khi cô ta chưa cho phép,trái lại lại để bản thân tự mắc vào sao? phải biết là,anh bây giờ đúng là đang đối đầu lại với Chiến Thiếu!’

“tôi làm không phải vì tiền.”

Không phải vì tiền,tốt là không phải vì tiền!

Cố Phi Yên ánh mắt kìm nén lại,giọng nói lạnh lùng hỏi, “ Thẩm Cường,ông nói ông không phải là vì tiền sao,cho nên ông là vì đứa con gái bảo bối của mình,đúng chứ!”

“ồ,mày đã đoán ra tao là ai rồi sao?” Thẩm Cường bỏ mũ lưỡi trai ra,đôi mắt hung ác nham hiểm đang nhìn chằm chằm vào người Cố Phi yên,cười nham hiểm, “ con gái bảo bối của tao thật là tông minh, một lát đã nhận ra được người cha này rồi.”

Lại một lần nữa đối mặt với Thẩm Cường,sự sợ hãi trong lòng Cố Phi Yên giống như là từng cơn sóng bào mòn cô vậy.

Nỗi ám ảnh lúc còn nhỏ,muốn xóa cái việc này đi thật sự là không dễ dàng gì cả.

Đến bây giờ,cô nhìn thấy ông ta lại nhớ đến màn kịch ở trong căn phòng chật hẹp đó,nghĩ về khuôn mặt dữ tợn của Thẩm Cường,điệu cười khó nghe của ông ta,đôi bàn tay to xấu xí thô kệch,sờ lên cơ thể vẫn còn là trẻ con của cô cảm giác thật là đáng ghét buồn nôn……cô sợ hãi đến nỗi toàn thân đều run rẩy!

Đặc biệt là đang ở tình huống như vậy,đêm tĩnh lặng,xung quanh không có người,nỗi sợ hãi này cũng như là làm phóng đại lên gấp bội lần.

Hít một hơi thật sâu,Cố Phi Yên cố gắng giữ bình tĩnh,giọng nói run rẩy hét lên, “ Thẩm Cường,ông tốt nhấtlà thả tôi ra!nếu như tôi xảy ra chuyện gì,ông cảm thấy Chiến Thiếu liệu có buông tha cho ông không? đến lúc đó,Cố Minh Châu cũng bảo vệ ông không nổi!”

“bảo vệ không được thì sợ cái gì,ông đây cũng sống nhiều năm rồi cũng chán ghét sống rồi!nếu như có thể làm mày chết loại bỏ được mối đe dạo cho Minh Châu,vậy thì ông đây cho dù chết cũng chết không oan uổng,ông đây là rất là vui!nói lại,ông đây nhớ mày rất lâu rồi,nếu như lại không được thử mùi vị của mày,ông đây mới là muốn phát điên lên!”

“Thẩm Cường!ông vẫn khong phải là người nữa rồi,ông là đồ cầm thú,ông là loại người thối nát!” Cố Phi Yên bỗng nhiên hét lên với tiếng hét chói tai, “ ông muốn ra tay với người ta,làm sao lại không đi tìm con gái ruột của ông,ông là người mà không bằng chó lợn,cưỡng hiếp con gái ruột của ông đó mới là việc ông nên làm!”

“tao làm sao có thể làm như thế chứ?” Thẩm Cường cười rất nhiều,cố gắng nhìn lại phía trước.

Ông ta vẫn lái xe.

Cố Phi Yên ngồi ở ghế sau người đang run lên,toàn bộ người như là bị ngâm vào trong nước lạnh vậy,toàn thân lạnh cóng.

Ngơ người hai phút,cô đột nhiên kéo mở cửa xe,kéo không được,cô dùng chân đạp vào cửa xe,ra sức đạp,một cái rồi lại một cái nữa,cô phải trốn khỏi đây,cô phải đi! Cho dù phía trước là đường chết,cô cũng phải tìm cho mình một cơ hội sống.

Bị Thẩm Cường cưỡng hiếp mà chết?!

Cô không muốn!

“tao khuyên mày đừng tự phí sức lực của mình nữa,hai chân của cô,trốn không được đâu.” Thẩm Cường nhìn khinh thường Cố Phi Yên đang ở đằng sau xe hoang mang rối loan,cười đắc ý.

“vậy sao?” Cố Phi Yên nhìn về phía ông ta lạnh lùng, bỗng nhiên cười rất đau thương bi thảm,cướp lấy vô-lăng trong tay ông ta,lạnh lùng nói, “ ông đã không muốn cho tôi sống tốt,vậy thì hãy cũng nhau chết đi!”

Lúc lái xe vô-lăng không thể bị cướp được,rất là nguy hiểm!

Nhưng bây giờ Cố Phi Yên đã mất đi lý trí của mình rồi,sau nỗi sợ hãi to lớn,là suy nghĩ duy nhất của cô đó là tình nguyện chết,cũng không muốn để cho Thẩm Cường đụng chạm vào!cho dù chết,cô cũng muốn kéo Thẩm Cường xuống âm phủ cùng.!

“Cố Phi Yên,đ**t mẹ mày,mày bị điên rồi sao,đây là đang ở trên cầu,trên cầu đó!”

“đúng,tôi đang điên đây,muốn chết thì cùng chết,Thẩm Cường,tôi nói cho ông biết,tôi sớm đã muốn giết chết ông rồi,muốn rất nhiều năm nay rồi!”

Nước mắt trong mắt CỐ Phi Yên từng giọt lớn rơi xuống,động tác điên khùng mà đoạn tuyệt.

Hôm nay có thể cùng chết,vậy thì chết đi,mặc dù cô cảm thấy cuộc đời mình bị chôn vùi ở đây thật là không đáng,nhưng nếu là có thể,thì cô tình nguyện chết cũng không muốn bị người đàn ông đáng ghét này làm nhục!

Chiếc xe đang va chạm vào hàng rào bảo vệ trên cầu,lúc bên trái,lúc bên phải,nếu như cứ như vậy,thì rất có thể chiếc xe sẽ lật rơi xuống dưới sông,Thẩm Cường mặc dù trong mồm nói, “ cống hiến vị tha”, nhưng việc ập đến đầu,ông ta vẫn là cực kì sợ chết.

Kéo tay của Cố Phi Yên ra,ông ta giẫm phanh gấp lại,âm thanh của bánh xe ma sát với đường tạo nên một âm thanh chói tai.chiếc xe đâm phải cột điện sau đó bỗng nhiên dừng lại.

Quán tính to lớn xông đến,Cố Phi Yên hét lên một tiếng,cơ thể không kiềm chế được lao về phía trước,toàn bộ người đập tàn bạo kính thủy tinh chắn gió phía trước.

Vừa nặng vừa nhanh,kính thủy tinh chắn gió vỡ ra,Cố Phi Yên trực tiếp nhảy ra khỏi xe.

Đầu của cô bị đập rất mạnh,máu từ chỗ vết thương trên đầu chảy xuống bên dưới,cô cắn môi chịu đựng,đau khổ dữ dội vây lấy cô,hoa mắt chóng mặt làm cho cô muốn rên lên cũng không rên được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện