Chương 8
Nhà họ Lâm có con riêng từ bao giờ vậy?
Tân Vũ Phong ở rể nhà họ Lâm ba năm, chưa bao giờ nghe qua việc này.
Xem ra là nợ phong lưu của bố vợ khi còn trẻ.
Anh không nghĩ nhiều, trực tiếp đẩy cửa ra, đi vào phòng bao.
Nhìn thấy anh đã đến, ba người nhà họ Lâm lập tức dừng chủ đề đang bàn luận lại.
“Chao ôi. Con rể ngoan của mẹ, cuối cùng con cũng đến rồi”
Mẹ vợ Dương Nguyệt Dung lập tức đến đón anh, khuôn mặt tươi cười, ân cần vô cùng.
Mọi ngày, bà ta đối xử với anh không ra gì, ngày nào cũng mắng anh là đồ bỏ đi, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ coi trọng anh.
Hôm nay lại quá nhiệt tình, điều này làm cho anh thấy không quen Bố vợ Lâm Quốc Triều cũng bước đến chỉ vào những món ngon trên bàn ăn, hỏi: “Vũ Phong, con còn muốn ăn thêm món nào không để bố gọi phục vụ lấy thêm.”
“Không cần, thế này đủ rồi ạ”
Tân Vũ Phong lắc lắc đầu, trong lòng có chút vui sướng, Xem ra cả nhà cô đã biết sai cho nên mới tổ chức long trọng để xin lỗi mình.
Nửa tiếng sau.
Khi cơm no rượu say, anh nhìn bố mẹ vợ nói: “Bố, mẹ, nếu ăn xong rồi, chúng ta trở về nhà đi”
“Từ từ đã”
Dương Nguyệt Dung đột nhiên nói: “
rể, hôm nay còn có một việc, cần con giúp.”
“Chuyện gì?”
Tân Vũ Phong tò mò hỏi, trong lòng lại sinh ra một chút bất an.
“Hoàng Quân – em trai của Yến Vân, đêm qua lái xe, không cẩn thận tông vào người ta.
Bố mẹ đã để Hoàng Quân trốn đi nhưng hiềm nỗi biển số xe của nó bị chụp lại, phải có người chịu trách nhiệm”
“Ý bố mẹ là gì?” Tân Vũ Phong nhíu mày.
“Cả nhà đã bàn bạc rồi, quyết định để con gánh tội thay nó.” Dương Nguyệt Dung nói.
Nghe thấy thế, tuy trên mặt anh không tỏ thái độ, trong lòng lại bốc lên lửa giận hừng hực.
õi của Lâm Hoàng Quân tông vào người †a, tai sao anh phải gánh tội thay chứ?
Thảo nào hôm nay, nhà họ Lâm lại ân cần như thế, hóa ra muốn anh gánh tội thay con trai họ.
“Con không đồng ý”
Tân Vũ Phong lắc lắc đầu, thái độ rất cứng rằn Thấy anh từ chối, Dương Nguyệt Dung lật mặt ngay lập tức, chỉ vào anh chửi ầm lên: “Tân Vũ Phong, cậu đủ lông đủ cánh rồi nên cãi tôi đúng không?”
“Ba năm nay, cậu ăn bám nhà họ Lâm, nuôi một con chó còn hữu dụng hơn cậu. Mà Lâm Hoàng Quân là hy vọng của cả gia tộ.
chuyện này không bàn cãi nữa, cậu phả Đối mặt với sự chỉ trích của bà ta, anh siết chặt năm tay, trong tìm lạnh băng.
Lúc này, bố vợ Lâm Quốc Triều cũng đi đến, trầm giọng nói: “Con ạ, bố mẹ cũng là bất đắc dĩ thôi, Hoàng Quân chỉ là lái xe trong lúc say, vào đó vài năm là được thả, nhưng con có biết, hôm qua nó tông phải ai không?”
“Là ai?” Tân Vũ Phong hỏi.
“Con trai của tập đoàn Hồng Thị – Hồng Đại Kiệt” Giọng nói của Lâm Quốc Triều có chút run rẩy.
Tân Vũ Phong lại nhăn mày.
Tập đoàn Hồng Thị là tập đoàn hàng đầu của Dương Hải, tài sản tỷ bạc, nhà họ Lâm vốn không thể so bì.
Chủ tịch Hồng Đại Sơn, lại là một nhân vật lẫy lừng trong giới kinh doanh, tác phong.
làm việc rất bá đạo.
Thường thì bất cứ ai đắc tội ông ta cũng đều không có kết cục tốt.
“Haiz.
Lâm Quốc Triều thầm thở dài, tiếp tục.
nói: “Sau khi Hồng Đại Kiệt bị tông, giác mạc bị tổn thương, bây giờ đã thành kẻ mù. Chủ tịch Hồng thông qua biển số xe, đã tra ra nhà họ Lâm rồi, còn nói, phải nghiêm trị hung thủ.
Dùng giác mạc của hung thủ thay cho cậu Hồng”
“Bố chỉ có một đứa con trai này thôi, nó không thể mù được. Chỉ cần con đồng ý gánh tội thay, bố có thể cho con rất nhiều tiền, 2 tỷ, 3 tỷ, có đủ hay không?”
Lâm Quốc Triều kéo cánh tay anh, không ngừng khẩn cầu.
Mà trong tim anh lại càng ngày càng lạnh.
Cậu em vợ gây họa, sao anh phải gánh chịu chứ?
Nhưng trong mắt bố mẹ vợ thì đây như: một chuyện hiển nhiên vậy.
“Yến Vân, em… em cũng nghĩ như vậy.
hả?” Tân Vũ Phong nhìn cô hỏi.
Lâm Yến Vân muốn nói lại thôi, trầm mặc một lát rồi gật gật đầu: “Tân Vũ Phong, tôi chỉ có một người em trai này thôi, anh nhất định phải cứu nó”
“Hóa ra trong mắt em, người chồng sớm tối chung đụng chẳng đáng gì so với em trai em.
Tân Vũ Phong cười tự giễu, lòng đau như dao cắt.
“Coi như tôi xin anh, chỉ cần anh đồng ý đi gánh tội thay, tôi sẽ không bao giờ… nói đến chuyện ly hôn nữa. Sau khi anh bị mù, tôi cũng sẽ không ghét bỏ anh, sẽ chăm sóc anh cả đời” Giọng nói của Lâm Yến Vân khẩn thiết cầu xin.
Nhìn thấy ánh mắt của cô, anh lại mềm lòng.
Anh nhớ đến chiếc bánh bao nghĩa tình năm đó, Dù ân tình như giọt nước nhưng mình cũng phải báo đáp như suối chảy.
Nếu không có cái bánh bao kia, Tân Vũ Phong có thể đã sớm chết đói…
“Được rồi,anh đi”
Tân Vũ Phong gật gật đầu.
Thấy anh đồng ý, mắt ba người nhà họ.
Lâm sáng lên, kích động vô cùng.
“Tân Vũ Phong, con đúng là con rế tốt.”
Dương Nguyệt Dung lập tức xáp đến, ân cần khen ngợi.
Nhưng khi nghe thấy những lời này, anh chỉ cảm thấy ghê tởm.
“Việc này không nên chậm trễ, bây giờ con phải đến nhà họ Hồng, xin lỗi chủ tịch Hồng. Nhớ kỹ, con là người tông xe chứ: không phải Lâm Hoàng Quân, tuyệt đối đừng để lộ ra” Lâm Quốc Triều đặc biệt dặn dò.
Ra khỏi khách sạn, Tân Vũ Phong bắt xe đi đến biệt thự nhà họ Hồng.
“Đứng lại. Anh là ai?”
Bảo vệ đứng ở cổng lập tức chặn anh lại “Tôi thay mặt nhà họ Lâm, đến nhận lỗi với chủ tịch Hồng!” Tân Vũ Phong mở miệng nói “Cái gì? Anh là người nhà họ Lâm hả?”
Ánh mắt bảo vệ hung dữ, lạnh lùng nói: “Không ngờ… anh lại đến nhận tội nhanh như vậy, theo tôi vào.”
Rất nhanh, anh đã vào phòng khách của biệt thự.
“Ngồi đợi hẳn hoi, đừng có táy máy, nếu không tôi sẽ cho ăn đủ.”
Nói xong tên bảo vệ vội vàng rời đi.
“Cộp, cộp, cộp”
Một lát sau, một người đàn ông mặc comple đi giày da từ lầu hai đi xuống, đó là Hồng Đại Sơn.
Hồng Đại Sơn nhìn chăm chẵm Tân Vũ Phong, ánh mắt tràn đầy vẻ oán hận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thăng nhãi, chính là cậu đã tông trúng con tôi?”
“Chủ tịch Hồng, ông hiểu lâm rồi, người lái xe tông cậu nhà là em vợ tôi, Lâm Hoàng Quân”
Tân Vũ Phong nói thẳng ra chân tướng.
Tuy bố mẹ vợ bắt anh nhận tội, nhưng anh sẽ không gánh tội đơn giản như vậy.
“Nếu cậu đã không phải hung thủ thì đến đây làm gì?” Hồng Đại Sơn nhíu mày.
“Chủ tịch Hồng, tôi tới tìm ông vì hy vọng ông sẽ nể mặt tôi mà tha cho nhà họ Lâm, thương tích của cậu nhà tôi sẽ tìm bác sĩ tốt nhất đến điều trị, nếu cần bồi thường thì ông cứ nói” Tân Vũ Phong nói.
Hồng Đại Sơn nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười ầm lên như thể vừa nghe thấy chuyện gì đó đáng cười vậy.
“A ha ha ha… thằng nhãi, cậu đến tìm tôi để tấu hài đấy à? Một tên ở rể ăn bám như cậu thì mặt mũi đâu mà nể? Một cọng lông chân của tôi cũng đáng giá hơn cậu”
Hồng Đại Sơn châm chọc, dáng vẻ kiêu ngạo vô cùng Ông ta nghe nói, nhà họ Lâm có thằng con rể vô dụng, ba năm rồi chỉ biết ăn bám.
Không ngờ một kẻ như vậy lại dám ra mặt thay nhà họ Lâm, còn dám to mồm trước mặt mình.
“Thăng nhãi, hung thủ đâm Hồng Đại không đến, thì tôi sẽ ra tay với cậu trước.”
Hồng Đại Sơn phất tay.
Ngay sau đó, hơn mười tên vệ sĩ vọt đến, bao vây anh.
Hồng Đại Sơn ra lệnh: “Cùng tiến lên, đánh gãy tay chân tên nhãi này, đuổi về nhà họ Lâm, để chúng biết kết cục của việc đắc tội Hồng Đại Sơn này”