Chương 7
“Câu hỏi gì?”
Lâm Yến Vân nhíu mày, thắc mắc.
“Phù…”
Tần Vũ Phong thở phào, rồi mới nói ra câu chuyện chôn dấu nơi đáy lòng: “Thật ra, từ lúc mười tám năm trước, chúng ta đã từng gặp nhau.”
Lâm Yến Vân nghe vậy sửng sốt, không hiểu anh đang nói xàm cái gì.
Mười tám năm trước, cô mới có vài tuổi, cho dù gặp qua Tần Vũ Phong, thì có sao?
“Yến Vân, em thật sự đã quên sao?”
Nhìn thấy khuôn mặt mờ mịt của cô, Tân Vũ Phong thất vọng vô cùng, nhưng vẫn tiếp tục hỏi: “Mười tám năm trước, nhà của anh xảy ra chuyện, anh chạy trốn đến khu phố cũ ở Dương Hải, vài ngày không được ăn gì.”
“Đúng lúc anh đang đói sắp ngất, em đã cho anh nửa bánh bao, cứu anh một mạng!”
“Lúc ấy anh đã thề răng, sau này lớn lên, nhất định sẽ trở về cưới em làm vợi”
Tân Vũ Phong nhìn thẳng vào mắt cô, hy vọng cô có thể nhớ lại câu chuyện năm nào.
Nhưng mà, lông mày của cô nhíu lại càng sâu, trên mặt tràn đầy vẻ ghét bỏ: “Tân Vũ Phong, anh tìm lầm người rồi. Lúc nhỏ tôi chưa gặp anh bao giờ.”
“Không thể nào”
Ánh mắt anh kiên định, nói như chém sắt: “Anh đã cho người hỏi thăm rồi, cô gái có độ tuổi phù hợp ở nhà họ Lâm chỉ có mình em”
Lâm Yến Vân lắc lắc đầu, không chút do dự phủ nhận: “Câu chuyện của anh rất cảm động, nhưng tôi thật sự không phải ân nhân cứu mạng của anh. Đầu tiên, bánh bao là đồ.
ăn của người nghèo, tôi chưa bao giờ ăn.
Tiếp theo, cái khu phố cũ ổ chuột đó, tôi cũng chưa đến bao giờ”
“Tân Vũ Phong, đừng khiến tôi phải coi thường anh. Anh đã đồng ý ly hôn rồi, cũng đừng đeo bám tôi nữa. Anh làm như vậy, chỉ khiến tôi thấy chán ghét mà thôi”
“Mời anh đi ra ngoài, ra khỏi nhà của tôi.
Trước ngày li hôn, tôi không muốn thấy anh nữa”
Giọng điệu của cô chứa sự xa cách lạnh nhạt.
“Xem ra… em đã quên thật rồi”
Tân Vũ Phong cười tự giễu, trong lòng chua xót vô cùng.
Anh quả thực không thể tin được, cô gái ngây thơ lương thiện năm nào, lại trở nên vô tình như thế.
Ba năm đích trả giá và hy sinh, kết quả chỉ đổi lấy sự hèn mọn và ghét bỏ.
Trên thực tế, chỉ cần cô hồi tâm chuyển ý, Tân Vũ Phong có thể cho cô sống trong giàu sang nhung lụa, khiến cho cô trở thành cô gái hạnh phúc nhất trên đời.
Đáng tiếc, chính cô đã bỏ lỡ cơ hội trời cho này.
“Được. Anh đi, ngày mai gặp nhau ở cục Dân Chính”
Tần Vũ Phong từng nghĩ đến, có thể dùng sự chân thành của mình để khiến cô rung động.
Nhưng hiện tại xem ra, anh đã sai lầm hoàn toàn.
Lúc này đây, Tân Vũ Phong không còn gì phải lưu luyến, đi một mạch ra khỏi phòng và khu này.
Gió đêm hiu quạnh, đèn ven đường lúc sáng lúc tối.
Tân Vũ Phong châm một điếu thuốc lá, rít một hơi dài, nhớ lại đêm đông mười tám năm trước.
Lúc ấy, nhà anh xảy ra chuyện, chạy nạn đến khu phỗ cũ Dương Hải.
Gặp đúng lúc tháng chạp, trời giá rét thấu xương, anh trôn chui trốn lủi, đói bụng mấy ngày rồi, chỉ còn chút hơi tàn Lúc anh sắp hôn mê, bên tai truyền đến một giọng nói như thiên thần.
“Anh ơi, anh đói sao, em cho anh một nửa cái bánh bao này”
Một cô bé gầy yếu đang cầm một cái bánh bao cứng rắn trên tay.
Rõ ràng cô đói đến mức bụng đánh trống, nhưng vẫn bẻ đôi bánh bao, chia một nửa cho anh.
“Em tên là gì?”
Cậu bé vừa ăn ngấu nghiến vừa hỏi: “Em tên là Lâm…”
Cô bé đang định mở miệng nói tên của mình thì… “Cạch!”
Đột nhiên, từ xa truyền đến một giọng nói hung ác: “Đồ con hoang, chắc chỉ ở gần đây thôi, cho dù xới ba tấc đất cũng phải tìm ra nó”
Cậu bé biết chỗ này cũng không an toàn , nếu tiếp tục ở đây, sẽ liên lụy cô bé này.
Cậu lập tức chạy vào ngõ nhỏ, nhưng trước khi đi vẫn nhìn cô bé, lưu lại một câu: “Chờ anh. Sau khi lớn lên, anh sẽ tới tìm Sau này, cậu bé tham gia quân ngũ, trở thành chiến thần Thiên Vũ nổi tiếng.
Từng ăn sơn hào hải vị, yến tiệc của hoàng thất, đồ ăn của đầu bếp ba sao.
Michelin…
Nhưng trong trí nhớ của anh, món ngon nhất anh từng được ăn vẫn là chiếc bánh bao.
cứng rằn ngày đông ấy.
Anh vĩnh viễn không quên được, ánh mắt thuần khiết của cô bé ấy.
Ba năm trước đây, anh lựa chọn rút lui ở ẩn, trở về Dương Hải, chỉ vì giữ lời hứa năm nào.
Mà đây cũng là nguyên nhân anh cam.
chịu ở rể nhà họ Lâm.
Ai ngờ… cô gái thiện lương trong trí nhớ của anh lại trở thành người tham vinh hoa phú quý, tham phú phụ bần.
“Không đúng!”
Đột nhiên, thân mình Tần Vũ Phong rung mạnh, giống như nghĩ tới cái gì: “Yến Vân nói cô ấy chưa từng ăn bánh bao chay, cũng chưa từng đến khu phố cũ. Trong kí ức của cô ấy không hề có mình”
“Có khi nào… cô không phải không phải cô bé năm ấy”
Ý nghĩ này nhanh chóng tràn ngập não bộ của anh.
“Nhưng mình từng điều tra qua, cô bé ấy chắc chắn đến từ nhà họ Lâm. Dựa theo độ tuổi, thì Lâm Yến Vân là người duy nhất phù hợp”
“Trong chuyện này, nhất định có gì đó kì lạ Anh đột nhiên nhận ra, bản thân có thể đã tìm nhầm người.
Nhưng chỉ dựa vào sức một mình anh, muốn điều tra rõ ràng, thì rất khó khăn.
Tần Vũ Phong lập tức kết nối với điện thoại của Tiêu Mặc Chiến nói: “Tiêu Mặc Chiến, có chuyện cần cậu hỗ trợ”
“Thiên Vũ đại nhân, anh hiện giờ đã khôi phục thân phận, được góp sức cho ngài là vinh hạnh của tôi!” Tiêu Mặc Chiến cung kính Vô cùng.
“Cậu đi điều tra, ngày sáu tháng chạp.
mười tám năm trước, Lâm Yến Vân – con gái nhà họ Lâm có xuất hiện ở khu phố cũ Dương Hải hay không?” Tân Vũ Phong dặn dò nói.
“Tuân mệnh!”
Buổi sáng ngày hôm sau, Tân Vũ Phong chạy tới cục Dân Chính, làm thủ tục ly hôn cùng Lâm Yến Vân Ai ngờ chẳng được bao lâu, Lâm Yến Vân đột nhiên gọi điện đến.
“Tân Vũ Phong, ngày hôm qua tôi hơi nóng, cho nên mới nói ly hôn, anh đừng để trong lòng. Hôm nay, tôi đã bày tiệc ở khách sạn Phi Long để tạ tội với anh rồi.”
Giọng nói của Lâm Yến Vân rất thành khẩn, giống như đang nhận sai với anh vậy.
Nghe thấy vậy, ngọn lửa trong lòng anh lập tức tắt ngúm.
Không biết bản thân có hiểu lầm gì cô hay không?
Dù sao cũng có tình cảm ba năm, đâu thể nói bỏ là bỏ.
“Được rồi, anh sẽ đến”
Tân Vũ Phong cúp điện thoại, bắt xe đến khách sạn.
Khách sạn Phi Long.
Đây chính là khách sạn năm sao nổi tiếng ở Dương Hải, ăn một bữa cơm ít nhất phải mười mấy triệu, vì muốn xin lỗi anh, Lâm Yến Vân coi như cũng đầu tư đấy.
Tân Vũ Phong đi đến trước phòng bao, cửa chưa đóng kín, có thể nghe được bên trong có mấy người đang nói chuyện.
Đó là Lâm Yến Vân và bố mẹ.
“Yến Vân, con nghĩ Tân Vũ Phong có chịu giúp hay không?” Mẹ vợ Dương Nguyệt Dung hỏi.
“Đương nhiên rồi. Dẫu sao anh ta cũng nghe lời con, con bảo anh ta làm gì chẳng lẽ anh ta lại từ chối?” Cô rất tin tưởng vào sức hút của mình.
“Nhỡ nó không đồng ý thì sao?” Dương Nguyệt Dung lo lắng hỏi.
“Thật sự không được, không phải bố vẫn còn một đứa con gái riêng sao? Đồ con hoang kia, ăn bám nhà ta hai mươi năm, đến lúc nên làm gì đó báo đáp rồi chứ, để cho cô ta gánh tội thay đi!” Lâm Yến Vân lạnh lùng nói.
Con gái riêng?
Anh đứng ở cửa nghe vậy nhíu mày.