Cố Tuần nói: "Em thấy lúc nào tiện thì bảo anh của em mang bức tranh quạt qua đây."



Hổ Phách vội vàng đáp: "Anh ấy bận lắm, việc này cứ để cho em. Em đến lấy bức tranh quạt tiện thể hỏi luôn tài khoản của anh ấy, sau đó mang đến công ty anh, rồi anh chuyển khoản cho anh ấy. Tiền trao cháo múc như vậy được chứ?"



Cố Tuần gật đầu, dừng một chút lại nói tiếp: "Anh giúp em rồi, vậy em có thể cũng giúp anh một chuyện được không?"



Chuyện bức tranh quạt cuối cùng đã được giải quyết xong, Hổ Phách đang tràn đầy vui mừng nên dĩ nhiên đáp ứng ngay: "Được, là chuyện gì vậy?"



"Trần Dương gửi Vượng Tử (tên con chó của Trần Dương) đến nhờ anh chăm sóc vài ngày, mà dạo này anh bận rộn nhiều việc. Nếu sau khi tan ca mà anh có việc không thể về kịp thì làm phiền em qua đây cho nó ăn, sau đó dắt nó đi dạo vòng vòng, được chứ?"



"Cái này thì không thành vấn đề, em đảm bảo với anh."



Cố Tuần mỉm cười: "Tốt quá, cảm ơn em." Nói xong, anh đưa một cái chìa khóa cho cô: "Đây là chìa khóa nhà của anh."



Hổ Phách nhận lấy, trong lòng hết sức cảm động, anh tin tưởng cô đến vậy ư, ngay cả chìa khóa nhà cũng đưa cho cô.



Khi hai người ăn sáng xong, Hổ Phách muốn dùng tất cả thành ý để bù đắp lỗi lầm bèn giành đi rửa bát. Cố Tuần nói lời khách sáo với cô nhưng Hổ Phách vẫn một mực giành lại chén từ trong tay anh: "Anh đi thay đồ đi, đừng để đi làm muộn."



Cố Tuần nhoẻn cười: "Vậy làm phiền em."



Rửa xong bát đũa, Hổ Phách ra khỏi phòng bếp. Cửa phòng ngủ của Cố Tuần chỉ khép hờ nên cô dễ dàng nhìn thấy anh đang thay quần áo.



Hổ Phách nhìn lướt qua khắp căn hộ, căn hộ có một phòng khách, một phòng ngủ, diện tích ước chừng khoảng 100 mét vuông, thế mà Cố Hiểu Quân nói nó nhỏ hơn biệt thự của nhà họ Cố, thế thì cũng không thể nói là nhỏ. Phòng khách và nhà bếp đều rất lớn, còn cực kì sạch sẽ ngăn nắp, không hề giống như trong tưởng tượng của cô là đàn ông độc thân sẽ sống bừa bộn mất trật tự.



Trên bàn uống nước không có đồ đạc gì lộn xộn, chỉ có một cái laptop, một quyển tạp chí và một hộp giấy ăn.



Trên giàn hoa ở ban công trồng rất nhiều những loài cây cao thấp xen kẽ nhau, nhìn từ xa liền trông thấy một khoảng xanh mơn mởn, ánh mặt trời chiếu vào cành lá, xanh ngát, tràn đầy sức sống.



Cô sải bước về phía trước muốn ngắm hoa cỏ một chút. Nhưng ánh mắt vừa lướt qua liền chợt ngẩn ra, ở một góc của giàn hoa được đặt một cái bình thủy tinh cổ cao, bên trong cắm mấy đóa sen màu hồng. Những đóa hoa chỉ mới nở hơn nửa nhưng đã rất rực rỡ kiều diễm không gì sánh được, lặng lẽ đung đưa.



Đây chẳng phải là bó sen mà cô đã mang đến văn phòng của anh ư?



Anh mang về nhà trồng lại ư!



Trong lòng Hổ Phách bỗng có chút rối loạn.



Có tiếng mở cửa đằng sau, cô quay người lại thì nhìn thấy Cố Tuần đã thay xong quần áo. Có vóc dáng và phong thái thì mặc gì cũng đẹp, anh chính là người như vậy. Áo vest màu xám đơn giản khoác ngoài áo sơ mi trắng càng làm tôn lên dáng vóc cao ráo, đẹp trai của anh.



Cô nhìn không muốn rời mắt, chỉ muốn thời gian dừng lại ngay lúc đó.



Cố Tuần nói: "Tiện đường anh sẽ đưa em về nhà nghỉ."



"Vâng." Hổ Phách đi theo Cố Tuần ra cửa, vừa ra đến trước cửa, Cố Tuần liền cúi người xoa xoa đầu Vượng Tử, dặn dò: "Ở nhà phải ngoan nhé!"



Vượng Tử chớp chớp mắt, vẻ mặt hớn hở.



Hổ Phách chưa từng nuôi thú cưng bao giờ, đã quên nhìn thấy giống chó Husky Sibir bướng bỉnh này ở đâu rồi nhưng không ngờ Vượng Tử lại rất ngoan, không lẽ là vì có khách tới nhà nên mới ngoan như vậy?



Cố Tuần chỉ vào một cái hộp nhỏ bên cạnh rồi nói với cô: "Đây là đồ ăn vặt và thức ăn của Vượng Tử. Thứ bảy này Trần Dương kết hôn, nhiều lắm là làm phiền em vài ngày. Có thể chủ nhật cậu ta sẽ đến đón nó."



Hổ Phách cười: "Anh đừng ngại. Anh ấy đi tuần trăng mật về rồi đến đón cũng không sao!"



Cố Tuần nhìn cô: "Vì sao."



Hổ Phách cười, không nói gì.



Sáng đưa điểm tâm, tối đến dắt chó đi dạo, mỗi ngày sớm tối đều nhìn thấy anh Cố hai lần. Thật vui.



Cố Tuần đi làm tiện đường đưa Hổ Phách trở về khách sạn, lúc xuống xe Hổ Phách nói: "Lát nữa em sẽ mang bức tranh quạt đến cho anh."



Cố Tuần ừ một tiếng. Trong nắng sớm, đôi mắt anh sáng rực, tim Hổ Phách bỗng nhiên có chút đập nhanh hơn.



Cố Tuần lái xe rời đi, cô bước vào nhà nghỉ, đúng lúc bắt gặp Lục Huyền và Tiểu Mễ đang ăn sáng.



Lục Huyền chỉ uống sữa đậu nành, không hề ăn một cái bánh bao nào.



Tiểu Mễ hỏi: "Sao anh không ăn vậy?"



Lục Huyền trả lời: "Đang giảm cân."



Tiểu Mễ mở to hai mắt nhìn anh ta từ trên xuống dưới: "Anh không béo chút nào thì giảm cân cái gì?"



"Tôi tăng nửa cân rồi."



(CN: một cân bên Trung Quốc bằng 0.5 kg)



Mắt của Tiểu Mễ lại trợn tròn hơn: "Tăng có nửa cân mà anh cũng giảm á?"



Lục Huyền gật đầu: "Thể trọng của tôi hiện giờ đã là thể trọng chuẩn nhất sau quá trình đo đạc chính xác, tăng hay giảm cân cũng đều có thể phát sinh hậu quả không tốt, cho nên cần phải nghiêm khắc kiểm soát."



Tiểu Mễ phồng má: "Trời ạ, năng lực tự kiếm chế của anh quả thực lợi hại, tôi thật sự bội phục anh rồi."



"Tôi có nhiều cái còn lợi hại hơn cả cái mà cô đang bội phục nữa kìa." Lục Huyễn xoa đầu Tiểu Mễ giống y như Cố Tuần xoa đầu Vượng Tử vậy.



Hổ Phách thở dài nghĩ: Xong rồi, Tiểu Mễ bị cái tên thần thông này mê hoặc đến thần trí mơ hồ rồi.



Hổ Phách đi lên tầng, vào phòng cô lập tức gọi điện thoại cho Phó Chiếu để báo tin vui.



Phó Chiếu thốt lên một câu A di đà Phật, rồi vui mừng nói: "Lần này rất cảm ơn em, khi nào về anh sẽ mời em ăn cơm."



Hổ Phách không khách sáo trả lời vâng, cô đã tổn hao sức lực của chín trâu hai hổ, nhất định phải bảo anh đãi một chầu thịt mới được.



Phó Chiếu bỗng nhiên hỏi: "Không phải ban đầu Cố Tuần không đồng ý mua à? Sao bây giờ lại đồng ý vậy?"



"Không phải anh ấy không đồng ý mua, mà là vì anh còn giận em." Hổ Phách kể sơ qua chuyện Cố Hiểu Quân đã nghĩ kế giúp cô về chuyện tình cảm cho Phó Chiếu nghe.



Phó Chiếu không tin lắm: "Cho nên mỗi buổi sáng em đều làm bữa sáng giá mười tệ cho cậu ta?"



Hổ Phách sẵng giọng: "Đừng có nói khó nghe như vậy chứ!"



"Ui, còn rất bảo vệ cậu ta đấy." Phó Chiếu cười ha hả vài tiếng: "Anh thấy cậu ta vẫn còn chưa quên tình cũ đúng không?"



Qủa thực một ấm nước không sôi thì sẽ không tạo ra được bất cứ âm thanh gì, Hổ Phách cô đơn thở dài: "Không giống lắm."



"Không giống lắm là sao?"



"Không biết, nhìn không ra."



Mấy ngày gần đây cảm nhận của Hổ Phách giống như cái guồng quay của xe đạp vậy, lúc lên lúc xuống, lúc thì cảm thấy Cố Tuần vẫn chưa quên cô, lúc thì cảm thấy anh như đã hết tình cảm với cô từ lâu.



Mỗi khi cô ăn được một viên kẹo mập mờ ngọt ngào thì ngay sau đó lập tức sẽ thu được một cây gậy tự huyễn hoặc to tướng.



Trái tim bị anh Cố hành hạ đến mức lúc nóng lúc lạnh như bị cảm, chỉ số IQ cũng bị dằn vặt đến mức muốn bỏ đầu ra đi.



Hết lần này đến lần khác cô đều không có mặt mũi nào mà đi hỏi ý kiến của bạn bè thân thiết năm ngoái, Kiều An Kỳ và Cố Hiểu Quân thì không cần nhắc đến, bởi bọn họ là em ruột và em họ của Cố Tuần, ngay cả bạn thân của cô là Hứa Nhẫm Nhiễm cũng phản bội cô, bây giờ đã trở thành người bảo vệ cho anh Cố rồi. Cô muốn tìm một người để tâm sự, giúp cô phân tích trạng thái tâm lý và ám chỉ trong hành động của anh Cố... Haizz, không ngờ cô lại cô đơn bi thảm đến vậy.



Còn Phó Chiếu khô khan như một củ khoai lang đỏ chưa được gọt vỏ, hơn nữa anh cũng không phải là một cao thủ tình trường, bởi bảy tám năm rồi mà vẫn chỉ dừng lại ở mức "bạn bè" với Kiều An Kỳ. Hổ Phách không muốn thảo luận vấn đề tình cảm với anh, lại càng không trông chờ anh sẽ đưa ra được ý kiến gì hay.



Cô không che giấu ý muốn cúp điện thoại, nhưng Phó Chiếu lại giống như bị bà tám nhập vào người, nói một hơi với cô: "Chẳng phải em luôn rất mạnh mẽ à? Lúc theo đuổi đàn ông chẳng phải không bao giờ nương tay sao, sao bây giờ lại đột nhiên trở nên nhát gan vậy chứ? Đứng lên, trực tiếp đi đến hỏi cậu ta đi!"



"Hỏi thế nào?"



"Hỏi có phải cậu ta vẫn còn thích em hay không."



Hổ Phách cười ha hả: "Đã đá người ta một lần sao có thể còn mặt mũi mà đi hỏi vấn đề này chứ?!" Nếu là năm ngoái thì cô đã sớm đến hỏi rồi, còn cần anh Phó anh dạy nữa à?



"Không sao đâu, cậu ta quen bị bỏ rơi rồi, không chừng có thể cậu ta đang chờ em đến bỏ rơi cậu ta lần nữa đấy."



"Nói cái gì vậy, em xấu xa như vậy à?"



Phó Chiếu cười ha ha: "Không phải em cũng cho là vậy à?"



Rốt cuộc anh là anh trai của ai hả ? Hổ Phách không nói gì liền cúp điện thoại, sau đó gọi cho Hứa Tranh hỏi tài khoản của anh.



Hứa Tranh hỏi 'để làm gì.'



Hổ Phách liền kể chuyện Cố Tuần muốn mua bức tranh quạt cho anh nghe, sau đó dặn dò Hứa Tranh sau khi nhận được tiền thì lập tức chuyển khoản cho Phó Chiếu để Phó Chiếu nhanh chóng bổ sung vào quỹ.



Hứa Tranh nói không vấn đề gì, một lát sau liền nhắn số tài khoản của mình qua điện thoại của Hổ Phách.



Hổ Phách nhận được số tài khoản nhưng không lập tức đem bức tranh quạt đến cho Cố Tuần ngay, vì thường thì sáng sớm luôn là lúc bận rộn nhất. Cô không muốn làm ảnh hưởng đến công việc của Cố Tuần, cho nên cô mở máy tính lên bắt đầu phiên dịch bản thảo trước.



Đến 10h30', cô gửi bản thảo vào hộp thư điện tử của công ty, lúc này Hổ Phách mới cầm bức tranh quạt đi xuống dưới.



Lục Huyền nhìn thấy cô chỉ hỏi cô có muốn đi xe hay không. Hổ Phách vừa nghe liền phát bực, tối qua đi siêu thị một chuyến, cự ly chỉ dài hơn cái đuôi thỏ một chút, vậy mà trở về cậu ta đòi cô năm mươi đồng tiền xe, quả thực là đen không chịu nổi.



Hổ Phách cười híp mắt phất tay một cái: "Ngại lắm, tôi ra ngoài bắt xe là được rồi, không dám đi xe nhà giàu đâu, nghèo lắm."



Lục Huyền nhún vai: "Đúng là keo kiệt."



Hổ Phách ra bờ hồ đón taxi đi đến tòa nhà Cẩm Thành, đến nơi cô lên lầu theo thói quen, Chu Nhất Minh mỉm cười chào đón: "Cậu út chờ cô đã lâu."



Hổ Phách nghe thấy xưng hô này liền không nhịn được cười.



Đi tới phòng làm việc của Cố Tuần, cô nhẹ nhàng gõ cửa, nghe bên trong truyền ra một tiếng mời vào, cô liền đẩy cửa bước vào.



Cố Tuần đang xem bản thiết kế phác thảo, lúc nói mời vào anh không có ngẩng đầu, cho đến khi người đẩy cửa tiến đến, tầm mắt anh mới rời màn hình máy vi tính.



Hổ Phách mặc một bộ quần áo màu trắng, quần dài đến mắt cá chân, mấy chữ xinh đẹp như ngọc không đủ để hình dung vóc dáng của cô. Dưới chân mang một đôi giày đế bằng trong suốt, để lộ ra bàn chân trắng như tuyết hệ nưh một mảnh ngọc được chạm khắc khéo léo.



Cố Tuần đẩy ghế ra, đứng lên và nói: "Mời ngồi."



"Đây là bức tranh quạt, trước tiên anh hãy xem qua một chút." Hổ Phách đưa hộp tranh quạt cho Cố Tuần, anh nhận lấy nhưng ngay cả nhìn cũng không nhìn, mà đặt lên bàn, nói: "Không cần xem."



Hổ Phách cảm giác sâu sắc là anh rất tin tưởng cô, thậm chí ngay cả liếc một cái cũng không, trong lòng như có một làn gió xuân thổi qua.



"Em sẽ gửi số tài khoản của Hứa Tranh cho anh."



Sau khi Cố Tuần nhận được số tài khoản, liền đi đến trước máy tính chuyển khoản.



Chỉ chốc lát sau, Hổ Phách đã nhận được tin nhắn của Hứa Tranh gửi tới, nói tiền đã vào tài khoản, lập tức sẽ chuyển cho Phó Chiếu.



Chuyện này cuối cùng đã được giải quyết tốt đẹp, Hổ Phách thở phào nhẹ nhõm, cười thật tươi với Cố Tuần: "Cảm ơn anh."



Cố Tuần cũng cười đáp lại: "Đừng khách sáo."



Lúc này, Chu Nhất Minh gõ cửa đem vào một ly cafe.



Do dạo này Hổ Phách ngủ không được nên đã cai cà phê hơn một tuần. Thế nhưng, ly cà phê này có hương thơm rất đặc biệt, quả thực cô có vẻ không chống lại được mùi thơm này liền cầm lấy cái ly nhỏ nhấp một ngụm. Thật sự là uống rất ngon, đơn giản là vì pha theo đúng sở thích của cô nên cô không cưỡng được lại, uống thêm một ngụm.



Điện thoại trên bàn của Cố Tuần vang lên.



Hổ Phách đã hoàn thành nhiệm vụ, thấy anh bận rộn nên cô không tiện quấy rầy, liền để ly xuống bàn nói: "Anh bận việc à, vậy em đi trước nhé !"



Cố Tuần nói lời xin lỗi, vừa nói hẹn gặp lại với cô vừa nhận điện thoại.



Đi tới cửa thang máy, Hổ Phách đột nhiên dừng chân lại, nhớ tới một chuyện khác.



Do dự một hồi, cô liền xoay người quay trở lại.



Cửa văn phòng chỉ khép hờ, cô nghe không có tiếng nói chuyện điện thoại bên trong, mới nhẹ nhàng gõ cửa một cái, nghe câu mời vào, cô liền đẩy cửa phòng ra, không khỏi ngẩn người.



Cố Tuần dựa người trước bàn, trong tay đang bưng ly cà phê cô đã uống kia.



Trông thấy Hổ Phách, anh hơi kinh ngạc, lại hơi lúng túng, lập tức để cái ly xuống, vẻ mặt giống như không có gì, hỏi: "Sao vậy?"



Mặt Hổ Phách liền đỏ lên: "Lần trước đến văn phòng của anh lấy dây chuyền, nhìn thấy trong ngăn kéo của anh có mấy bức thư trước đây em viết cho anh, bây giờ anh trả lại cho em đi."



Hổ Phách ấp a ấp úng nói, da mặt thoáng chốc bắt đầu nóng lên.



Bức thư tình thứ hai thì không sao, đó chỉ là một tờ giấy viết một dãy số, cứ coi như có bị ai đó nhìn thấy thì cũng không biết trong đó nói gì, nhưng còn bức thư tình thứ nhất lại rõ ràng đến mức vừa nhìn đã hiểu, cô thật sự không muốn để tấm hình ấu trĩ đó ở văn phòng anh, ngộ nhỡ bị thư kí hay ai đó nhìn thấy thì quả thật là...



Cố Tuần chau mày lại, nhìn cô từ trên xuống dưới, không nói gì, một hồi sau mới thở ra một hơi: "Tặng người ta rồi còn muốn lấy lại? Vậy thuốc Danpifan của anh đưa cho em thoa lên chân đã rửa sạch rồi còn có thể còn sao?"



Hết chương 22

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện