Phùng Mính Nhi đến làm cho bầu không khí vốn hài hòa lập tức bị phá tan, mỗi người đều ít nhiều cảm nhận được sự lúng túng.
Đầu tiên là từ Mạc Yên Nhiên, hôm nay bé thích nhất là ở bên dì Tô chuyện trò, để dì cùng bé học và chơi. Nhưng sau khi dì Phùng tới, luôn tha thiết bắt bé ở bên, bé muốn cự tuyệt lại không đành lòng, bởi vì trước kia dì Phùng đối với bé không tệ! Vì vậy Mạc Yên Nhiên nhanh chóng phát hiện sự tình là như vậy:
Mỗi khi bé cao hứng đùa giỡn với dì Tô cái gì, thì dì Phùng ngay lập tức dính vào, thân mật gọi “Yên Nhiên, dì chơi với cháu”, còn có bà Miêu ở bên cạnh góp lời: “Dì Phùng thích Yên Nhiên nhất, bình thường luôn hiểu rõ cháu nhất đấy, Yên Nhiên.”
Mạc Yên Nhiên nghe lời nói này, cũng nghiêm chỉnh không nỡ cự tuyệt, không làm gì khác được là ba người cùng chơi. Nhưng cô bé cảm giác không khí xung quanh là lạ, giữa hai người lớn này luôn có gì đó không hài hòa với nhau, khiến bé không thoải mái. Cô bé suy nghĩ một lúc mới chợt hiểu, bèn lén hỏi dì Tô: “Dì Tô, cháu thấy dì Phùng có vẻ không thích dì.”
Tô Tranh đương nhiên hiểu rõ, nhưng cô cũng không tiện nói thẳng, chỉ là ngạc nhiên cười hỏi Yên Nhiên: "Thật sao?"
Mạc Yên Nhiên rất nghiêm túc, nói nhỏ vào tai dì Tô: "Cháu cảm thấy dì Phùng đang ghen!"
Tô Tranh lần nữa ngạc nhiên nhíu mày: "Ghen?" Trong lòng cô thật sự ngạc nhiên, trong lòng một cô bé như Yên Nhiên trưởng thành đến mức nào.
Mạc Yên Nhiên cười hả hê: "Đúng vậy, nhất định là ba thích dì, đối tốt với dì, nên dì Phùng ghen tỵ với dì, dì ấy vẫn luôn muốn gả cho ba mà."
Tô Tranh không nghĩ tới mắt đứa bé này tinh nhạy như vậy, còn nhỏ đã nói được ra câu đúng lý, nhất thời có chút dở khóc dở cười: "Yên Nhiên, cháu đúng là hiểu rất rõ!"
Mạc Yên Nhiên gật gù hả hê hài lòng: "Đương nhiên! Nhưng dì Tô cứ yên tâm, cháu đương nhiên là về phe dì, dốc sức ủng hộ dì.” Nói xong cô bé suy nghĩ rồi bổ sung: “Cháu cũng sẽ bảo Cách Ly ủng hộ dì! Nó không muốn giúp dì cháu sẽ đánh nó!” Nói xong Mạc Yên Nhiên còn oai phong giơ lên quả đấm nhỏ mềm mại.
Tô Tranh thấy bộ dạng khả ái của cô bé, trong lòng cảm động vô cùng, không nhịn được đưa tay ôm bé thật chặt.
Mạc Yên Nhiên thấy động tác thân mật bất chợt này của dì Tô, đầu tiên là sửng sốt một chút, nhưng được dì Tô ôm trong lòng cảm thấy ngọt ngào làm sao, bé lập tức ôm lại dì Tô, mím môi cười, giọng điệu mềm mại nói: “Dì Tô, cháu muốn dì làm mẹ cháu, có được không ạ?”
Tô Tranh nghe vậy cũng sửng sốt.
Mạc Yên Nhiên đang nói..., muốn mình làm mẹ con bé sao? Lòng của cô bỗng dâng lên chua xót, lúc này cô thật sự rất muốn nói cho bé, mình chính là mẹ của cô bé, là mẹ ruột của cô bé!
Nhưng mà, bây giờ phải nói sao? Có vẻ trong lòng Yên Nhiên đối với người mẹ đã vứt bỏ mình là ghét hận, mình nói ra kết quả sẽ thế nào? Còn cả Cách Ly không thể hiện rõ thái độ khiến Tô Tranh không nắm chắc.
Mà mấu chốt là, hôm nay cạnh họ còn có thêm người không rõ mục đích là Phùng Mính Nhi.
Trong khoảnh khắc Tô Tranh nghĩ lại, khi cô nghĩ đến chuyện giữa Mạc Phong và Phùng Minh Nhi mập mờ không rõ ràng thì bất đắc dĩ thở dài.
Mạc Yên Nhiên phát hiện tay dì Tô ôm mình run nhẹ một cái, liền ngẩng đầu lên mở to mắt tò mỏ hỏi: “Dì Tô, dì làm sao vậy? Dì lạnh à?”
Tô Tranh cười khổ, yêu thương vuốt ve mái tóc quăn của Yên Nhiên, lắc đầu nói: "Yên Nhiên, dì không sao."
Tô Tranh nghĩ rằng hôm nay mình cần quan sát thái độ Mạc Phong đối đãi với Phùng Minh Nhi.
Buổi chiều đầu tiên Phùng Mính Nhi đến đây, Tô Tranh quay về phòng mình, Mạc Phong đối với việc này không tỏ thái độ gì. Tô Tranh không nhịn được cười lạnh, mình quả nhiên chỉ là thứ phi tạm thờ? Chính phi tới lập tức thoái vị?
Nhưng theo quan sát của cô, giữa Mạc Phong và Phùng Minh Nhi cũng rất trong sạch, đừng nói là buổi tối không ngủ cùng một phòng, ngay cả ban ngày thời gian Mạc Phong và Phùng Minh Nhi gặp nhau cũng rất ít.
Bình thường, khi Phùng Mính Nhi ăn sáng thì Mạc Phong đã ra ngoài rồi, về việc đi ra ngoài làm gì, cũng không ai biết.
Khi lần đầu tiên Phùng Mính Nhi phát hiện không thấy Mạc Phong đâu, thì rất bất mãn oán trách , còn hỏi thăm vệ sĩ bên cạnh. Bà Miêu thấy vậy, liền khuyên: “Phùng tiểu thư, ban ngày đại thiếu gia thường không có nhà.”
Phùng Minh Nhi nghe vậy liếc mắt một cái, kéo tay bà Miêu làm nũng: “Mẹ Miêu, không phải anh ấy cố ý tránh mặt cháu đúng không? Cháu xuống thì anh ấy đã rời đi rồi, mẹ Miêu nói vậy là để an ủi cháu phải không?”
Bà Miêu vỗ tay Phùng Minh Nhi an ủi: “Không phải vậy đâu, gần đây đại thiếu gia rất bận rộn.”
Phùng Mính Nhi lập tức quan tâm hỏi: "Mẹ Miêu, vậy anh ấy bận gì? Không nên mệt quá mới phải. Vất vả lắm mới được nghỉ phép sao lại phải khổ cực như vậy.”
Bà Miêu lắc đầu thở dài: "Mính Nhi, bác cũng không biết, gần đây tính tình đại thiếu gia lạ lắm."
Phùng Mính Nhi liếc mặt mội cái, thấy không hỏi ra được gì, liền cười thông cảm, chuyển sang nói đề tài khác.
Đầu tiên là từ Mạc Yên Nhiên, hôm nay bé thích nhất là ở bên dì Tô chuyện trò, để dì cùng bé học và chơi. Nhưng sau khi dì Phùng tới, luôn tha thiết bắt bé ở bên, bé muốn cự tuyệt lại không đành lòng, bởi vì trước kia dì Phùng đối với bé không tệ! Vì vậy Mạc Yên Nhiên nhanh chóng phát hiện sự tình là như vậy:
Mỗi khi bé cao hứng đùa giỡn với dì Tô cái gì, thì dì Phùng ngay lập tức dính vào, thân mật gọi “Yên Nhiên, dì chơi với cháu”, còn có bà Miêu ở bên cạnh góp lời: “Dì Phùng thích Yên Nhiên nhất, bình thường luôn hiểu rõ cháu nhất đấy, Yên Nhiên.”
Mạc Yên Nhiên nghe lời nói này, cũng nghiêm chỉnh không nỡ cự tuyệt, không làm gì khác được là ba người cùng chơi. Nhưng cô bé cảm giác không khí xung quanh là lạ, giữa hai người lớn này luôn có gì đó không hài hòa với nhau, khiến bé không thoải mái. Cô bé suy nghĩ một lúc mới chợt hiểu, bèn lén hỏi dì Tô: “Dì Tô, cháu thấy dì Phùng có vẻ không thích dì.”
Tô Tranh đương nhiên hiểu rõ, nhưng cô cũng không tiện nói thẳng, chỉ là ngạc nhiên cười hỏi Yên Nhiên: "Thật sao?"
Mạc Yên Nhiên rất nghiêm túc, nói nhỏ vào tai dì Tô: "Cháu cảm thấy dì Phùng đang ghen!"
Tô Tranh lần nữa ngạc nhiên nhíu mày: "Ghen?" Trong lòng cô thật sự ngạc nhiên, trong lòng một cô bé như Yên Nhiên trưởng thành đến mức nào.
Mạc Yên Nhiên cười hả hê: "Đúng vậy, nhất định là ba thích dì, đối tốt với dì, nên dì Phùng ghen tỵ với dì, dì ấy vẫn luôn muốn gả cho ba mà."
Tô Tranh không nghĩ tới mắt đứa bé này tinh nhạy như vậy, còn nhỏ đã nói được ra câu đúng lý, nhất thời có chút dở khóc dở cười: "Yên Nhiên, cháu đúng là hiểu rất rõ!"
Mạc Yên Nhiên gật gù hả hê hài lòng: "Đương nhiên! Nhưng dì Tô cứ yên tâm, cháu đương nhiên là về phe dì, dốc sức ủng hộ dì.” Nói xong cô bé suy nghĩ rồi bổ sung: “Cháu cũng sẽ bảo Cách Ly ủng hộ dì! Nó không muốn giúp dì cháu sẽ đánh nó!” Nói xong Mạc Yên Nhiên còn oai phong giơ lên quả đấm nhỏ mềm mại.
Tô Tranh thấy bộ dạng khả ái của cô bé, trong lòng cảm động vô cùng, không nhịn được đưa tay ôm bé thật chặt.
Mạc Yên Nhiên thấy động tác thân mật bất chợt này của dì Tô, đầu tiên là sửng sốt một chút, nhưng được dì Tô ôm trong lòng cảm thấy ngọt ngào làm sao, bé lập tức ôm lại dì Tô, mím môi cười, giọng điệu mềm mại nói: “Dì Tô, cháu muốn dì làm mẹ cháu, có được không ạ?”
Tô Tranh nghe vậy cũng sửng sốt.
Mạc Yên Nhiên đang nói..., muốn mình làm mẹ con bé sao? Lòng của cô bỗng dâng lên chua xót, lúc này cô thật sự rất muốn nói cho bé, mình chính là mẹ của cô bé, là mẹ ruột của cô bé!
Nhưng mà, bây giờ phải nói sao? Có vẻ trong lòng Yên Nhiên đối với người mẹ đã vứt bỏ mình là ghét hận, mình nói ra kết quả sẽ thế nào? Còn cả Cách Ly không thể hiện rõ thái độ khiến Tô Tranh không nắm chắc.
Mà mấu chốt là, hôm nay cạnh họ còn có thêm người không rõ mục đích là Phùng Mính Nhi.
Trong khoảnh khắc Tô Tranh nghĩ lại, khi cô nghĩ đến chuyện giữa Mạc Phong và Phùng Minh Nhi mập mờ không rõ ràng thì bất đắc dĩ thở dài.
Mạc Yên Nhiên phát hiện tay dì Tô ôm mình run nhẹ một cái, liền ngẩng đầu lên mở to mắt tò mỏ hỏi: “Dì Tô, dì làm sao vậy? Dì lạnh à?”
Tô Tranh cười khổ, yêu thương vuốt ve mái tóc quăn của Yên Nhiên, lắc đầu nói: "Yên Nhiên, dì không sao."
Tô Tranh nghĩ rằng hôm nay mình cần quan sát thái độ Mạc Phong đối đãi với Phùng Minh Nhi.
Buổi chiều đầu tiên Phùng Mính Nhi đến đây, Tô Tranh quay về phòng mình, Mạc Phong đối với việc này không tỏ thái độ gì. Tô Tranh không nhịn được cười lạnh, mình quả nhiên chỉ là thứ phi tạm thờ? Chính phi tới lập tức thoái vị?
Nhưng theo quan sát của cô, giữa Mạc Phong và Phùng Minh Nhi cũng rất trong sạch, đừng nói là buổi tối không ngủ cùng một phòng, ngay cả ban ngày thời gian Mạc Phong và Phùng Minh Nhi gặp nhau cũng rất ít.
Bình thường, khi Phùng Mính Nhi ăn sáng thì Mạc Phong đã ra ngoài rồi, về việc đi ra ngoài làm gì, cũng không ai biết.
Khi lần đầu tiên Phùng Mính Nhi phát hiện không thấy Mạc Phong đâu, thì rất bất mãn oán trách , còn hỏi thăm vệ sĩ bên cạnh. Bà Miêu thấy vậy, liền khuyên: “Phùng tiểu thư, ban ngày đại thiếu gia thường không có nhà.”
Phùng Minh Nhi nghe vậy liếc mắt một cái, kéo tay bà Miêu làm nũng: “Mẹ Miêu, không phải anh ấy cố ý tránh mặt cháu đúng không? Cháu xuống thì anh ấy đã rời đi rồi, mẹ Miêu nói vậy là để an ủi cháu phải không?”
Bà Miêu vỗ tay Phùng Minh Nhi an ủi: “Không phải vậy đâu, gần đây đại thiếu gia rất bận rộn.”
Phùng Mính Nhi lập tức quan tâm hỏi: "Mẹ Miêu, vậy anh ấy bận gì? Không nên mệt quá mới phải. Vất vả lắm mới được nghỉ phép sao lại phải khổ cực như vậy.”
Bà Miêu lắc đầu thở dài: "Mính Nhi, bác cũng không biết, gần đây tính tình đại thiếu gia lạ lắm."
Phùng Mính Nhi liếc mặt mội cái, thấy không hỏi ra được gì, liền cười thông cảm, chuyển sang nói đề tài khác.
Danh sách chương