Phùng Mính Nhi đang nói chuyện phiếm với bà Miêu. Cô càng nghe Bà
Miêu nói tỉ mỉ, lòng tin lại càng hạ xuống, nghe đến câu cuối cùng thì
lòng cũng chạm đáy!
Chỉ mới qua mười ngày, tại sao mọi chuyện lại phát triển như vậy chứ? Cô trợn to hai mắt, không nhịn được hỏi bà Miêu: “Cô gái này xuất hiện thế nào? Tại sao không ai cho tôi biết? Phu nhân cũng không biết này chuyện sao?Sao bà lại không báo cho tôi?”
Ở trước mặt bà Miêu cô luôn luôn tỏ ra là một con người hào phóng, thỏa đáng, hiểu chuyện, nhưng hôm nay khi chợt nghe những tin tức này, cô không nhịn được mà lên giọng chất vấn. Nói liên tiếp các câu hỏi, cô mới phát hiện giọng của mình không được, vội vàng nhẹ giọng lại: “A, mẹ Miêu, cháu chỉ quá vội vàng muốn biết rõ mọi việc.”
Bà Miêu trách cô ta dùng giọng điệu chất vấn , nghe thấy những câu hỏi của cô, đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó lại thấy cô nhỏ giọng giải thích, áy náy, nghĩ thầm cô ấy chắc cũng chỉ là nhất thời nóng lòng thôi, vì vậy lập tức giải thích nói: “Mính Nhi, bác cũng không có cách nào, kể từ đi tới nơi này nghỉ phép, phương tiện đi lại không có, điện thoại cũng không có tín hiệu. Dù bác có muốn nói cho cháu cũng không được.”
Phùng Mính Nhi không hề ngờ đến lại còn có chuyện như vậy, ngạc nhiên hỏi: “Mọi người tới đây nghỉ phép à?”
Bà Miêu lắc đầu bất đắc dĩ: “Cũng chẳng phải là nghỉ phép, tôi chỉ đến đây để chăm sóc hai tiểu tổ tông nhà họ Mạc cũng không ngờ đến lại bị giam lỏng tại đây!” ,
Phùng Mính Nhi nghe bà nói như thế, mím môi cúi đầu, rơi vào trầm tư. Bà Miêu nghĩ cô phiền lòng vì chuyện của Tô Tranh nên không suy nghĩ nhiều, vội an ủi nói: “Mính Nhi, cháu cũng không cần quá gấp. Mặc dù theo bác thấy quan hệ giữa đại thiếu gia và cô Tô Tranh kia đúng là không được rõ ràng lắm, nhưng ít ra cũng không phải là quanh minh chính đại. Cháu đã đến rồi, bọn họ sẽ không dám tiếp tục nữa.”
Phùng Mính Nhi phiền lòng không chỉ vì Tô Tranh nhưng khi được an ủi, cô cũng chỉ có thể thuận miệng nói: “Không có việc gì, không vội, không nóng nảy . . . . . .”
Tô Tranh cảm thấy chuyện lần này thành ra như vậy càng hay, cô quyết định quan sát phản ứng của Mạc Phong .
Ngày đó khi Mạc Phong trở lại thì đã đến thời gian ăn tối, không ai biết hôm nay anh đi đâu, làm gì. Khi nhìn thấy Phùng Mính Nhi ở đây, dường như anh cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ gật đầu một cái coi như là chào hỏi.
Nghĩ lại nét mặt của Phùng Mính Nhi thì cô cũng rất có ý tứ rồi, có lẽ là cô rất muốn nhào ra ôm lấy Mạc Phong, dù sao đó cũng là chồng chưa cưới trên danh nghĩa của cô mà. Nhưng cô lại không dám làm càn như vậy, chỉ có thể là đi nhanh đến trước mặt Mạc Phong, uất ức lại như hiểu chuyện nói: “Gần đây em rất muốn gặp Yên Nhiên, cho nên đã hỏi thăm bác cho em qua đây một chút, cũng thuận tiện chăm sóc cho Yên Nhiên. Bây giờ anh mới trở về, cuối cùng em cũng được nhìn thấy anh.”
Mạc Phong lại gật đầu một cái lần nữa, lạnh nhạt nói: “Tôi thay mặc cho Yên Nhiên cám ơn em.”
Phùng Mính Nhi vội vàng giải thích nói: “A, anh không phải cam ơn đâu, đây vốn là việc em nên làm.”
Phùng Mính Nhi nói ra lời này hiển nhiên là muốn nhắc Mạc Phong nhớ đến quan hệ của hai người, quan hệ vợ chồng chưa cưới. Mạc Phong nghe cô nói như thế thì ngừng lại, nhìn kĩ nét mặt của Phùng Mính Nhi một lúc lâu, nét mặt lạnh lung cứng ngắc kia cũng mềm hóa ra một chút: “Ừ, tôi hiểu.”
Phùng Mính Nhi lấy được một câu nói như vậy, nhất thời trong lòng như được rót thêm mật, ngọt ngào . Mạc Phong sẽ không nói những lời đường mật, nhưng lúc này, chỉ một câu nói đó thôi đã làm xẹp đi hơn nửa lửa giận đang bùng cháy trong lòng cô.
Dù sao, Mạc Phong vẫn thừa nhận quan hệ giữa hai người ! Nét mặt Phùng Mính Nhi tươi cười như hoa, thử thăm dò kéo cánh tay Mạc Phong : “Đi rồi, bọn nhỏ đã chờ lâu rồi, cùng nhau ăn cơm đi.”
Lúc Mạc Phong bị cô kéo cánh tay thì cứng ngắc , nhưng lại không phản đối.
Vì vậy một màn này rơi vào mắt Tô Tranh.
Trong lòng Tô Tranh co rút đau đớn, nhưng trên mặt cô vẫn thật bình tĩnh như bình thường, cười với Mạc Phong, chào Phùng Mính Nhi, sau đó cô mới theo Yên Nhiên cùng nhau ngồi ăn cơm.
Ánh mắt Mạc Phong nhìn theo Tô Tranh, phát hiện ra hình như Tô Tranh không hề để ý, thậm chí ngay cả nhìn mình một lần cô cũng không nhìn. Anh bắt đầu không cảm nhận được tư vị trong lòng mình là gì rồi. Phản ứng của Tô Tranh làm cho áy náy trong lòng anh tạm thời bị ép xuống, mà mất mác lại nhanh chóng tràn ra. Anh ăn cơm trong vô vị, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, Tô Tranh, em thật sự không để ý sao? Chỉ cần cô tỏ ra mất mác một chút xíu, thì anh nhất định sẽ giải thích thật rõ ràng cho cô. Thậm chí anh sẽ kích động mà nói tất cả cho cô biết, kể cả chuyện thật ra chuyến đi lần này họ ẩn cư dưới hình thức nghỉ phép.
Nhưng hôm nay cô lại không thèm để ý !
Trong phòng ăn, Bà Miêu vừa chăm sóc hai tiểu tổ tông của mình, vừa nhiệt tình chiêu đãi vị thiếu phu nhân tương lai mới đến. Mạc Cách Ly cúi đầu ăn cơm của mình, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu chăm sóc cho chị gái.
Mạc Yên Nhiên thì sao, cô bé rất vui vẻ, bé cũng không ghét Phùng Mính Nhi, cho nên bé vui vẻ kể chuyện về chuyến đi nghỉ mát này cho Phùng Mính Nhi nghe. Nhắc đến những chuyện này đương nhiên là không tránh được nói đến Tô Tranh, bé kiêu ngạo mà nói: “Dì Tô rất lợi hại, dì vừa dạy Yên Nhiên bơi lội, vừa có thế nấu ra những điểm tâm mùa hè tuyệt đẹp! Ăn ngon lắm a, đến buổi tối cháu sẽ nhờ dì Tô làm thử cho dì ăn.”
Phùng Mính Nhi ngẩng đầu cười nhìn Tô Tranh, Tô Tranh cũng gật đầu mỉm cười.
Hai người phụ nữ nhìn thẳng vào mắt nhau cười một tiếng, bao nhiêu ý vị không cần nói.
Chỉ mới qua mười ngày, tại sao mọi chuyện lại phát triển như vậy chứ? Cô trợn to hai mắt, không nhịn được hỏi bà Miêu: “Cô gái này xuất hiện thế nào? Tại sao không ai cho tôi biết? Phu nhân cũng không biết này chuyện sao?Sao bà lại không báo cho tôi?”
Ở trước mặt bà Miêu cô luôn luôn tỏ ra là một con người hào phóng, thỏa đáng, hiểu chuyện, nhưng hôm nay khi chợt nghe những tin tức này, cô không nhịn được mà lên giọng chất vấn. Nói liên tiếp các câu hỏi, cô mới phát hiện giọng của mình không được, vội vàng nhẹ giọng lại: “A, mẹ Miêu, cháu chỉ quá vội vàng muốn biết rõ mọi việc.”
Bà Miêu trách cô ta dùng giọng điệu chất vấn , nghe thấy những câu hỏi của cô, đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó lại thấy cô nhỏ giọng giải thích, áy náy, nghĩ thầm cô ấy chắc cũng chỉ là nhất thời nóng lòng thôi, vì vậy lập tức giải thích nói: “Mính Nhi, bác cũng không có cách nào, kể từ đi tới nơi này nghỉ phép, phương tiện đi lại không có, điện thoại cũng không có tín hiệu. Dù bác có muốn nói cho cháu cũng không được.”
Phùng Mính Nhi không hề ngờ đến lại còn có chuyện như vậy, ngạc nhiên hỏi: “Mọi người tới đây nghỉ phép à?”
Bà Miêu lắc đầu bất đắc dĩ: “Cũng chẳng phải là nghỉ phép, tôi chỉ đến đây để chăm sóc hai tiểu tổ tông nhà họ Mạc cũng không ngờ đến lại bị giam lỏng tại đây!” ,
Phùng Mính Nhi nghe bà nói như thế, mím môi cúi đầu, rơi vào trầm tư. Bà Miêu nghĩ cô phiền lòng vì chuyện của Tô Tranh nên không suy nghĩ nhiều, vội an ủi nói: “Mính Nhi, cháu cũng không cần quá gấp. Mặc dù theo bác thấy quan hệ giữa đại thiếu gia và cô Tô Tranh kia đúng là không được rõ ràng lắm, nhưng ít ra cũng không phải là quanh minh chính đại. Cháu đã đến rồi, bọn họ sẽ không dám tiếp tục nữa.”
Phùng Mính Nhi phiền lòng không chỉ vì Tô Tranh nhưng khi được an ủi, cô cũng chỉ có thể thuận miệng nói: “Không có việc gì, không vội, không nóng nảy . . . . . .”
Tô Tranh cảm thấy chuyện lần này thành ra như vậy càng hay, cô quyết định quan sát phản ứng của Mạc Phong .
Ngày đó khi Mạc Phong trở lại thì đã đến thời gian ăn tối, không ai biết hôm nay anh đi đâu, làm gì. Khi nhìn thấy Phùng Mính Nhi ở đây, dường như anh cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ gật đầu một cái coi như là chào hỏi.
Nghĩ lại nét mặt của Phùng Mính Nhi thì cô cũng rất có ý tứ rồi, có lẽ là cô rất muốn nhào ra ôm lấy Mạc Phong, dù sao đó cũng là chồng chưa cưới trên danh nghĩa của cô mà. Nhưng cô lại không dám làm càn như vậy, chỉ có thể là đi nhanh đến trước mặt Mạc Phong, uất ức lại như hiểu chuyện nói: “Gần đây em rất muốn gặp Yên Nhiên, cho nên đã hỏi thăm bác cho em qua đây một chút, cũng thuận tiện chăm sóc cho Yên Nhiên. Bây giờ anh mới trở về, cuối cùng em cũng được nhìn thấy anh.”
Mạc Phong lại gật đầu một cái lần nữa, lạnh nhạt nói: “Tôi thay mặc cho Yên Nhiên cám ơn em.”
Phùng Mính Nhi vội vàng giải thích nói: “A, anh không phải cam ơn đâu, đây vốn là việc em nên làm.”
Phùng Mính Nhi nói ra lời này hiển nhiên là muốn nhắc Mạc Phong nhớ đến quan hệ của hai người, quan hệ vợ chồng chưa cưới. Mạc Phong nghe cô nói như thế thì ngừng lại, nhìn kĩ nét mặt của Phùng Mính Nhi một lúc lâu, nét mặt lạnh lung cứng ngắc kia cũng mềm hóa ra một chút: “Ừ, tôi hiểu.”
Phùng Mính Nhi lấy được một câu nói như vậy, nhất thời trong lòng như được rót thêm mật, ngọt ngào . Mạc Phong sẽ không nói những lời đường mật, nhưng lúc này, chỉ một câu nói đó thôi đã làm xẹp đi hơn nửa lửa giận đang bùng cháy trong lòng cô.
Dù sao, Mạc Phong vẫn thừa nhận quan hệ giữa hai người ! Nét mặt Phùng Mính Nhi tươi cười như hoa, thử thăm dò kéo cánh tay Mạc Phong : “Đi rồi, bọn nhỏ đã chờ lâu rồi, cùng nhau ăn cơm đi.”
Lúc Mạc Phong bị cô kéo cánh tay thì cứng ngắc , nhưng lại không phản đối.
Vì vậy một màn này rơi vào mắt Tô Tranh.
Trong lòng Tô Tranh co rút đau đớn, nhưng trên mặt cô vẫn thật bình tĩnh như bình thường, cười với Mạc Phong, chào Phùng Mính Nhi, sau đó cô mới theo Yên Nhiên cùng nhau ngồi ăn cơm.
Ánh mắt Mạc Phong nhìn theo Tô Tranh, phát hiện ra hình như Tô Tranh không hề để ý, thậm chí ngay cả nhìn mình một lần cô cũng không nhìn. Anh bắt đầu không cảm nhận được tư vị trong lòng mình là gì rồi. Phản ứng của Tô Tranh làm cho áy náy trong lòng anh tạm thời bị ép xuống, mà mất mác lại nhanh chóng tràn ra. Anh ăn cơm trong vô vị, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, Tô Tranh, em thật sự không để ý sao? Chỉ cần cô tỏ ra mất mác một chút xíu, thì anh nhất định sẽ giải thích thật rõ ràng cho cô. Thậm chí anh sẽ kích động mà nói tất cả cho cô biết, kể cả chuyện thật ra chuyến đi lần này họ ẩn cư dưới hình thức nghỉ phép.
Nhưng hôm nay cô lại không thèm để ý !
Trong phòng ăn, Bà Miêu vừa chăm sóc hai tiểu tổ tông của mình, vừa nhiệt tình chiêu đãi vị thiếu phu nhân tương lai mới đến. Mạc Cách Ly cúi đầu ăn cơm của mình, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu chăm sóc cho chị gái.
Mạc Yên Nhiên thì sao, cô bé rất vui vẻ, bé cũng không ghét Phùng Mính Nhi, cho nên bé vui vẻ kể chuyện về chuyến đi nghỉ mát này cho Phùng Mính Nhi nghe. Nhắc đến những chuyện này đương nhiên là không tránh được nói đến Tô Tranh, bé kiêu ngạo mà nói: “Dì Tô rất lợi hại, dì vừa dạy Yên Nhiên bơi lội, vừa có thế nấu ra những điểm tâm mùa hè tuyệt đẹp! Ăn ngon lắm a, đến buổi tối cháu sẽ nhờ dì Tô làm thử cho dì ăn.”
Phùng Mính Nhi ngẩng đầu cười nhìn Tô Tranh, Tô Tranh cũng gật đầu mỉm cười.
Hai người phụ nữ nhìn thẳng vào mắt nhau cười một tiếng, bao nhiêu ý vị không cần nói.
Danh sách chương