Binh lực Thát Đát gồm mười vạn quân, chia làm hai đường theo hai hướng Ninh Hạ Trung Vệ và Khai Bình Vệ tiến quân.
 
Khai Bình Vệ là lá chắn bảo vệ kinh thành, một khi Khai Bình Vệ bị phá, kinh thành sẽ tràn ngập nguy cơ. Lúc trước tiền triều mở rộng bờ cõi về phía bắc, vì đề phòng thế lực tàn dư của phương bắc mới dời đô từ Ứng Thiên Phủ tới kinh thành hiện tại. Mà dưới thời kỳ Thống Đạo hoàng đế, hai lần bắc phạt, đánh cho Thát Đát phải cúi đầu xưng thần. Nhưng mấy năm qua Thát Đát bị kẹp giữa bộ tộc Ngõa Lạt và triều đình nhà Hán, một mặt bị triều đình áp chế, mỗi năm đều phải cống nộp rất nhiều. Mặt khác, họ lại không thể chống cự bộ tộc Ngõa Lạt đang lớn mạnh như tằm ăn rỗi, lúc này mới bất chấp tất cả phát động chiến tranh. 
 
Mà Đóa Nhan Tam Vệ thuộc khu vực Nô Nhi Càn Đô Tư cũng hưởng ứng, dàn quân tiến về Khai Bình Vệ. 

 
Khai Bình Vệ báo nguy, Ninh Hạ Trung Vệ cũng báo nguy. Chu Dực Thâm vốn cho rằng Thát Đát phải gom góp lương thảo, chiêu binh mãi mã, thế nào cũng phải đến cuối mùa xuân mới có thể phát binh. Xem ra Hô Hòa Lỗ vẫn cố ý giở trò, che giấu tin tức binh lực thực sự. Chu Dực Thâm trầm tư một lát rồi trở về phòng, nhìn thấy Nhược Trừng an tĩnh ngồi một chỗ, đã ăn xong bát mì.
 
“Thát Đát đã phát binh, chúng ta cần lập tức trở lại kinh thành!” Hắn nói với Nhược Trừng. 
 
Nhược Trừng không hỏi nhiều, đứng lên nói: “Ta đi bảo Tố Vân và Bích Vân thu dọn đồ đạc!” Chu Dực Thâm bắt lấy tay áo nàng, cảm thấy khó có thể mở miệng: “Nhược Trừng, có lẽ ta sẽ phải xuất chinh!” 
 
Hắn vốn muốn tránh cục diện kiếp trước, không muốn một lần nữa nắm giữ binh quyền. Bởi vì cứ như vậy, hắn sẽ lại trở về triều đình trung ương, đối mặt với những đấu đá quyền lực không dứt. Nhưng khi quốc gia gặp nạn, trước hết hắn không thể nghĩ đến việc tự bảo vệ mình! 
 
Chẳng sợ liều mạng giẫm lên vết xe đổ nguy hiểm, cũng phải bảo vệ giang sơn xã tắc này! Dòng máu cao quý chảy trong thân thể luôn nhắc nhở hắn: đây là lời hứa đối với phụ hoàng, cũng là đạo nghĩa và trách nhiệm của con cháu Chu gia mà hắn không thể chối bỏ! 
 
Nhưng nàng và hắn mới tân hôn mấy ngày, nếu xuất chinh không thể trở về trong thời gian ngắn, sợ nàng không thể thông cảm, trong lòng khó tránh khỏi áy náy. 

 
Vừa rồi Nhược Trừng đã đoán được kết quả này, quay lại mỉm cười: “Chàng cứ an tâm xuất chinh, không cần lo lắng cho ta!” Nàng biết rõ hơn bất kì ai khác, hắn vốn là hùng ưng bay lượn trên trời cao, nhưng bởi vì bị đương kim hoàng đế nghi kỵ, mới bất đắc dĩ thu hồi sải cánh, tạm thời quanh quẩn trong nhà. Nhưng nếu có cơ hội, hắn vẫn sẽ trở về trời xanh, nơi đó mới thật sự là địa bàn của hắn! Hơn nữa nàng biết, ý nghĩ của bản thân cũng không thể lay chuyển quyết định của hắn! 
 

Một khi đã như vậy, chi bằng hết lòng ủng hộ hắn! 
 
Trong lòng nàng tất nhiên là buồn bã. Thật vất vả mới có thể ở bên hắn, bây giờ lại phải chia xa. Nhưng đại trượng phu chí tại bốn phương, huống chi hắn là người trọng lời hứa, hắn đã từng hứa với tiên đế, lời dặn dò của tiên đế như còn văng vẳng bên tai. Nàng chỉ là một nữ tử bé nhỏ, không giống hắn lòng mang cả giang sơn, đạo lý lớn lao nàng không hiểu được. Nhưng nàng cũng biết, một khi chiến tranh xảy ra, trăm họ lầm than, dân chúng sẽ trôi giạt khắp nơi, nhà tan cửa nát. 
 
Cho nên hắn phải đi, đi để che chở giang sơn và bá tánh, giúp dân chúng thoát khỏi họa chiến tranh. Không ai có thể gánh trách nhiệm này thích hợp hơn hắn! 
 
Trong mắt nàng lưu chuyển rất nhiều cảm xúc, vậy mà Chu Dực Thâm hiểu hết. Điều làm hắn chấn động nhất chính là: nàng lại hiểu đại cục như thế, không giận dỗi với hắn ngay lúc này. Dường như trước mặt không còn là cô gái nhỏ tính tình trẻ con, buổi chiều vừa mới bỏ cơm vì giận dỗi hắn, mà là nữ nhân có thể cùng hắn sóng vai, đương đầu trước mọi khó khăn thử thách. 
 
Nhiều năm trước, lúc hắn còn nhỏ tuổi, phụ hoàng quyết định dẫn hắn bắc chinh rèn luyện, hắn bèn nói chuyện này với mẫu thân. Mẫu thân dịu dàng của hắn vậy mà không những không ngăn cản, còn nói với hắn, hãy yên tâm mà đi, không cần lo lắng cho mẫu thân! Một nữ nhân lòng dạ đủ rộng lớn, sẽ là điểm tựa và bệ phóng cho thành tựu của nam nhân! 
 
Hắn cúi xuống dùng sức mà ôm Nhược Trừng vào lòng, nắm lấy tay nàng: “Cảm ơn nàng đã hiểu ta!” Hắn thiếu nợ nàng, về sau nhất định sẽ đền bù gấp bội! 
 
Nhược Trừng cũng ôm lấy hắn, dịu dàng nói: “Nếu tình hình khẩn cấp, chúng ta phải mau chóng thu xếp, lập tức hồi kinh thôi!” 
 
Trong đêm, xe ngựa không kinh động bất kì kẻ nào, rời khỏi thôn trang, phi như bay hướng về phía kinh thành. 
 
…… 
 
Đông Cung trắng đêm thắp sáng đèn. Ba vị các lão, quan viên Chiêm Sự Phủ đều quy tụ trước mặt Chu Chính Hi. 
 
Chu Chính Hi nhìn bức dư đồ trên tường, thật lâu không nói gì. Hắn không ngờ Thát Đát sẽ chia làm hai đường tiến công, Khai Bình Vệ có thể do cửu thúc trấn thủ, nhưng còn Ninh Hạ Trung Vệ? 
 
Vừa rồi bọn họ thảo luận để tuyển chọn ra vài người, nhưng mấy vị các lão chuyên việc chính sự trên triều, với hành quân đánh giặc không am hiểu, mà mấy vị đô đốc lại không có mặt. 
 
Chỉ vì Thát Đát phát binh quá bất ngờ, bọn họ đều cho rằng phải qua mùa xuân mới đánh giặc, cho nên hết thảy còn đang ở công tác chuẩn bị. Hơn nữa chiến sự vùng duyên hải vẫn đang căng thẳng, bây giờ mới triệu hồi Từ Quảng và Ôn Gia thì không kịp nữa rồi! 
 
Chu Chính Hi bỗng nhiên vỗ bàn, đứng dậy cất tiếng: “Ta sang cung Nhân Thọ tìm phụ hoàng!” 
 
Quan viên đang ngồi hai mặt nhìn nhau, nhưng cũng đều nối gót theo phía sau hắn mà ra. 
 
Cung Nhân Thọ ở phía tây lục cung, vốn là nơi ở của Thái Hậu, được tu sửa đẹp đẽ hoa lệ, nổi danh nhất chính là hoa viên. Ở phía sau hoa viên cung Nhân Thọ, Đoan Hòa Đế cho xây dựng một đạo quán gọi là Trường Xuân Quan với một lò luyện đan rất lớn. Mỗi ngày, hoàng đế lại cùng mười mấy đạo sĩ nghiên cứu đan dược trong đó. 
 

Chu Chính Hi đi đến trước Trường Xuân Quan, Lưu Đức Hỉ nhìn thấy hắn dẫn đầu một đám người bước tới, không khỏi ngập ngừng cất tiếng: “Thái Tử điện hạ đây là muốn…?” 
 
“Ta có việc chính sự quan trọng, muốn gặp phụ hoàng! Ngươi tránh ra!” Chu Chính Hi phất tay áo. 
 
“Nhưng, nhưng Hoàng Thượng hạ lệnh bất kì ai cũng không được quấy rầy…” Lưu Đức Hỉ cúi đầu nhỏ giọng nói.
 
“Ta cũng không làm khó ngươi! Xảy ra chuyện gì đều do ta gánh vác! Nếu còn cố ý ngân cản, thì ngươi chính là tội nhân của giang sơn !” Chu Chính Hi chỉ Lưu Đức Hỉ, lạnh lùng nói. Lưu Đức Hỉ cũng không dám gánh tội danh lớn như vậy, sợ tới mức quỳ rạp xuống đất. 
 
Chu Chính Hi vượt qua hắn, tiến vào bên trong đạo quan. Bên trong, lò luyện đan đang nổi lửa, nồng nặc mùi thuốc súng. Mấy đạo sĩ mặc đạo bào nhìn thấy Chu Chính Hi mặc thường phục thêu hoa văn rồng tiến vào, biết là Thái Tử điện hạ, vội vàng lui về phía sau hành lễ. 
 
“Phụ hoàng! Nhi thần xin cầu kiến!” Chu Chính Hi kêu lớn. 
 
Đoan Hòa Đế đang ở phía sau điện, cùng một đạo sĩ thảo luận phương pháp cải tiến đan dược. Nghe tiếng Chu Chính Hi, hắn nhíu nhíu mày, vén rèm châu bước ra. Chu Chính Hi nhìn phụ hoàng tóc tai rũ rượi, hốc mắt trũng sâu, vẻ mặt đờ đẫn, rõ ràng là hậu quả do đan dược gây ra. 
 
Mấy ngày qua, triều thần không ngừng khuyên can, ngay cả Hoàng Hậu và Ninh phi cũng đã tới Trường Xuân Quan rất nhiều lần, khuyên hoàng đế đừng trầm mê với việc luyện đan, bỏ bê triều chính. Thậm chí có một ngôn quan còn đâm đầu vào cột trụ Cửu Long để can gián, nhưng hoàng đế vẫn không hề dao động. 
 
Trong mắt Đoan Hòa Đế đầy tức giận: “Ngươi là Thái Tử, lại dám bất chấp lệnh cấm, chạy vào nơi này của trẫm?” 
 
Chu Chính Hi quỳ xuống nói: “Phụ hoàng, Thát Đát phát binh mười vạn, Ninh Hạ Trung Vệ và Khai Bình Vệ đều báo nguy! Nếu không kịp phái binh tiếp viện, e rằng kỵ binh Mông Cổ sẽ tiến thẳng về phía nam, kinh thành gặp nguy hiểm!” 
 
Đoan Hòa Đế hơi sửng sốt: “Thát Đát vẫn luôn cúi đầu xưng thần, sao lại làm phản?” 
 
“Lần trước đoàn sứ thần bộ tộc Ngõa Lạt tới kinh thành, đã thấy chút manh mối. Thát Đát định âm mưu khiến bộ tộc Ngoã Lạt và chúng ta trở mặt, muốn cho triều đình xuất binh tấn công bộ tộc Ngõa Lạt. Nhưng quỷ kế đó đã bị cửu thúc vạch trần, còn khiến cho quan hệ giữa bộ tộc Ngõa Lạt và chúng ta càng thêm khăng khít. Thát Đát oán giận, lúc này mới có ý định xuất binh!” 
 
“Nếu đã như vậy, binh lực Thát Đát chỉ có mười vạn, hãy phái ba mươi vạn Kinh Vệ ngăn chặn là được!” Đoan Hòa Đế nói xong định đi, Chu Dực Thâm lập tức ôm lấy chân hắn: “Phụ hoàng, sự tình không đơn giản như thế! Thát Đát chia binh theo hai hướng, trong triều lại không có người dùng được! Cữu cữu và Ôn đô đốc đều đang ở Phúc Kiến, điều bọn họ trở về không kịp nữa rồi!” 
 
Giữa chân mày Đoan Hòa Đế nhíu thành hình chữ xuyên (川), chỉ cảm thấy đầu đau như sắp nứt ra, hắn day day trán: “Ngươi thương lượng với ba vị các lão, xem trong triều có thể dùng được ai! Đừng lại làm phiền trẫm!” 
 
Chu Chính Hi ôm chân hắn không buông: “Nhi thần phái cửu thúc lãnh binh tới Khai Bình Vệ trước, nhưng còn Ninh Hạ Trung Vệ không có người trấn giữ! Nhi thần định sẽ đích thân đi Ninh Hạ Trung Vệ, nhưng việc triều chính phải có người làm chủ! Phụ hoàng, người tỉnh táo lại đi, đừng chấp mê thêm nữa!” 
 
“Làm càn!” Đoan Hòa Đế trách mắng, “Ngươi có biết đang nói với ai không? Hơn nữa ngươi giao cho Chu Dực Thâm lãnh binh, không sợ sau này sẽ không thể thu lại binh quyền sao?” Gần đây tính tình hoàng đế biến đổi, hỉ nộ vô thường, bởi vậy không ai dám tới chọc vảy rồng. Từ nhỏ Chu Chính Hi được hắn yêu thương, cho rằng tình cảm phụ tử khác hẳn người khác, vì vậy hắn can đảm nói tiếp: “Ngay từ đầu nhi thần đã đề nghị cửu thúc lãnh binh, nhưng cửu thúc từ chối không chịu. Thúc ấy đối với nhi thần, tuyệt đối sẽ không hai lòng!” 
 
“Đó là bởi vì hắn không biết…” Đoan Hòa Đế suýt nữa buột miệng thốt ra, khó khăn lắm mới dừng lại được. Trước ánh mắt nghi hoặc của Chu Chính Hi, ngược lại hắn nói: “Lý Thanh Sơn đang ở Hán Trung, triệu hồi hắn về! Trước hết phái Từ Mạnh Chu đến Ninh Hạ Trung Vệ trấn giữ. Hắn đã cùng Lý Thanh Sơn bình loạn Nô Nhi Càn Đô Tư, hẳn là có thể ngăn cản một trận. Ngươi là Thái Tử, ngoan ngoãn ở yên tại kinh thành là được!” 
 
Chu Chính Hi xử lý chính sự còn chưa quen, nhất thời hoảng loạn, được Đoan Hòa Đế chỉ dẫn, liên tục gật đầu. 
 

“Đừng lại làm phiền trẫm!” Đoan Hòa Đế chỉ cảm thấy càng lúc càng đau đầu, phất tay áo đi vào nội điện. Hắn đi đi lại lại, vẫn thấy chưa an tâm, lại bước ra ngoài gọi Lưu Đức Hỉ: “Tên Cẩm Y Vệ tổng kỳ lần trước cùng Chu Dực Thâm đi sứ bộ tộc Ngõa Lạt, còn ở đó không?” 
 
Lưu Đức Hỉ vâng dạ, Đoan Hòa Đế nói tiếp: “Trẫm hạ mật chỉ, hứa cho hắn quan to lộc hậu, phái hắn trà trộn vào quân doanh của Chu Dực Thâm! Nếu Tấn Vương có hành động đáng ngờ, cứ giết chết không cần luận tội!” 
 
Lưu Đức Hỉ cả người run lên, lĩnh mệnh rời đi. Hắn cho rằng hoàng đế trầm mê với luyện đan, cầu trường sinh bất lão, đã không còn quan tâm đến chuyện đề phòng Tấn Vương nữa. Không ngờ vẫn kiêng kị sâu như thế, sợ Tấn Vương làm phản! 
 
Đoan Hòa Đế chỉ cảm thấy phiền lòng bực mình, ngồi xuống xếp bằng điều tức. Chợt ngửi thấy một mùi hương hương lạ lùng, khiến thần trí hắn hơi chao đảo. Tiếp theo đó một người bước ra, ngồi lên đùi hắn, hai tay ôm bờ vai hắn, ngữ khí lả lơi đầy mê hoặc: “Hoàng Thượng, lâu rồi người không tới tìm thần thiếp!” 
 
“Chiêu phi, sao nàng lại ở đây? Đạo quan là nơi thanh tu…” Đoan Hòa Đế đang định nổi giận, Chiêu phi lại giơ tay kéo rèm trướng hạ xuống: “Đạo gia cũng khuyến khích song tu hòa hợp kia mà…” 
 
…… 
 
Suốt đêm Chu Dực Thâm chạy xe về kinh thành, về Lưu Viên thay đổi y phục liền lập tức tiến cung. 
 
Nhược Trừng ở trong phòng giúp hắn thu thập hành trang, Lý Hoài Ân đi chuẩn bị, Tố Vân và Bích Vân cùng thu dọn với nàng. Lần này hắn rời đi, có lẽ ít nhất mấy tháng cũng không thể trở về, tất cả các vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại đều phải suy xét chu toàn. Trước kia Nhược Trừng chưa từng làm những việc như vậy, bây giờ mới bắt đầu học hỏi. 
 
Bích Vân bực bội nói: “Hoàng Thượng cũng thật là, lúc không dùng đến Vương gia nhà chúng ta thì tống cổ đến tận hoàng lăng! Lúc cần dùng thì lại không màng đến tân hôn của người ta, cấp tốc như nước sôi lửa bỏng mà phái Vương gia đi tiền tuyến!” 
 
Nhược Trừng cười nhìn nàng: “Dù không phải mệnh lệnh của Hoàng Thượng, chính bản thân Vương gia cũng sẽ đi! Chàng đã từng hứa với tiên đế, sẽ bảo vệ giang sơn này! Trước đây chàng đi hoàng lăng, rồi lại đi sứ bộ tộc Ngoã Lạt, lần nào mà không phải hai ba năm, ta đều ổn mà?” 
 
“Khi đó không giống bây giờ! Khi đó Vương phi còn chưa là Vương phi, hiện tại người khác thấy Tấn Vương phủ chúng ta thế đơn lực mỏng, Vương phi tuổi nhỏ, sợ rằng thừa dịp Vương gia rời kinh sẽ gây khó dễ cho chúng ta!” Bích Vân lo lắng sốt ruột nói. 
 
Nhược Trừng cũng không biết mình đang an ủi Bích Vân hay tự an ủi chính bản thân: “Cũng không đến nỗi tứ cố vô thân, còn có Thẩm gia kia mà? Hiện giờ đại bá đã làm Hồng Lư Tự Thiếu Khanh. Sau khi nhị ca trúng cử, hẳn là có thể vào hàn lâm! Còn có tỷ tỷ ở Bình Quốc Công phủ làm trưởng tức*, người khác sẽ không dễ dàng bắt nạt chúng ta!” 
 
*Con dâu trưởng 
 
Huống chi nàng không còn là tiểu nha đầu ăn nhờ ở đậu trước đây! Trở thành Tấn Vương phi, nàng có thể danh chính ngôn thuận mà đại diện cho vương phủ, gánh vác trách nhiệm tương ứng. 
 
Nhược Trừng đã thu dọn hành trang xong xuôi, lại đợi Chu Dực Thâm nhưng qua giờ Tý hắn vẫn chưa trở về. Buồn ngủ quá, nghĩ tối nay hắn sẽ ở lại trong cung nghị sự, nàng liền trở về Bắc viện nghỉ ngơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện