Chu Dực Thâm từ Đông Cung đi ra, bước chậm rãi trên con đường quanh co nhỏ hẹp ngoài cung điện. Đời trước hắn đánh trận này, trở thành bước ngoặt vận mệnh. Khi đó hắn một lòng thực hiện lời hứa với phụ hoàng, không hề nghĩ tới hoàng quyền, chỉ muốn cứu vớt dân chúng khỏi nạn can qua. Thế nhưng sau đó vì công cao át chủ, Chu Chính Hi tìm mọi cách diệt trừ hắn. 
 
Kiếp này lần thứ hai lãnh binh, liệu có gặp phải cục diện đó một lần nữa hay không? 
 
Chu Chính Hi đã gần ngôi vị hoàng đế như thế, thật sự có thể lòng dạ bất biến, đơn giản như thuở ban đầu? Chu Dực Thâm không thể chắc chắn, chính hắn sau khi lên ngôi hoàng đế cũng không tránh khỏi luôn nghi kị bất an. Ngai vàng kia là vị trí đỉnh cao thiên hạ, là mơ ước của tất cả mọi người. Người ngồi trên đó, rất khó an tâm! 

 
Ngày xuân quang đãng, cảnh sắc tươi đẹp. Tháng ba đúng dịp trăm hoa đua nở, không biết trong hoa viên từ cung điện nào đó truyền đến tiếng nữ tử trẻ tuổi đang vui đùa ầm ĩ. Chu Dực Thâm đi theo thái giám đến khúc quanh, bỗng nhiên một thiếu nữ bị bịt mắt từ bên trong cánh cửa sờ soạng bước ra, lập tức bắt lấy cánh tay hắn. 
 
“Bắt được rồi! Ngươi là ai?” Cô nương kia cao giọng hỏi. Chu Dực Thâm nhìn nàng một lát, hơi hơi nhíu mày, rút cánh tay ra.
 
Một đoàn cung nữ từ bên trong cánh cửa ùa ra, vốn đang vui đùa ầm ĩ, nhìn thấy Chu Dực Thâm đều sợ hãi, vội vã quỳ xuống hành lễ. Cô nương kia tháo mảnh vải bịt mắt xuống, ngẩng đầu nhìn thấy Chu Dực Thâm, vội vàng lui về phía sau hai bước. 
 
“Vi Nhi, con bắt được ai?” Bên trong truyền ra một giọng nữ đoan trang, ngay sau đó, Chu Dực Thâm liền nhìn thấy Tô Hoàng Hậu và nữ quan cũng từ bên trong cánh cửa bước ra. 
 
Hoàng Hậu nhìn thấy Chu Dực Thâm, cũng hơi bất ngờ: “Sao cửu đệ lại ở chỗ này?” 
 
Chu Dực Thâm hành lễ: “Thái Tử điện hạ triệu thần đệ tiến cung nghị sự, vừa mới từ Đông Cung ra!” 
 
Tô Hoàng Hậu gật đầu. Tình huống này đã lâu không thấy. Hoàng đế hiện giờ trầm mê với luyện đan, không quản chính sự. Từ sau khi Thái Tử chủ trì chính vụ mới dùng đến Chu Dực Thâm. Thật ra nàng đã nghe qua một chút về vấn đề Thát Đát, nhưng bởi hậu cung không thể tham gia chính sự nên cũng không biết rõ ràng lắm. Nàng nói với thiếu nữ bên người: “Vi Nhi, đây là Tấn Vương, khi còn nhỏ con đã từng gặp rồi! Cửu đệ, đây là cháu gái nhỏ nhất của ta, Tô Kiến Vi!” 
 

Vừa rồi Chu Dực Thâm cũng đã nhận ra Tô Kiến Vi, Hoàng Hậu kiếp trước của hắn. Sau khi hắn bình loạn từ Tứ Xuyên Thiểm Tây trở về, sư phụ làm chủ, gả cháu gái nhỏ nhất này cho hắn làm chính phi. Tô gia cô nương, từ nhỏ đều được giáo dục tuyệt hảo. Bất kể là tướng mạo hay tính tình, hầu như không thể chê trách điểm gì. Hắn và Tô Kiến Vi làm phu thê mười năm tôn trọng nhau như khách, dù sao cũng có chút ân tình. 
 
Tô Kiến Vi hơi thẹn thùng, nhưng vẫn dịu dàng thanh nhã mà hành lễ: “Dân nữ bái kiến Tấn Vương điện hạ!” “Tô cô nương không cần đa lễ!” Chu Dực Thâm nhàn nhạt trả lời. Kiếp trước là phu thê, hiện giờ gặp nhau, cũng chỉ như người xa lạ. Dường như mọi quan hệ đều đã thay đổi, chỉ riêng Cục Bột Nhỏ kia, vẫn trước sau như một mà thích hắn. 

 
Khi Chu Dực Thâm theo thái giám đi xa rồi, Tô Kiến Vi vẫn còn nhìn theo. Lúc còn nhỏ, đúng là nàng đã từng gặp Tấn Vương, vì hắn là học trò của tổ phụ. Khi đó mỗi lần hắn xuất hiện đều tiền hô hậu ủng, có một đoàn tùy tùng rất đông vây quanh, không cô đơn lẻ bóng như bây giờ. Năm đó, hình như hắn còn giúp nàng lấy một chiếc diều bị mắc ở trên cây, loáng một cái mà đã qua nhiều năm như vậy! 
 
“Thật tiếc cho Tấn Vương!” Tô Hoàng Hậu khẽ than một tiếng. Vốn là hùng ưng bay lượn trên chín tầng mây, bây giờ lại nhàn hạ ẩn mình, chỉ có thể làm một con khổng tước quanh quẩn trong bốn bức tường. Biết vậy lúc trước đừng cho hắn đôi cánh, cũng đừng cho hắn không trung! 
 
Tô Kiến Vi kéo tay Tô Hoàng Hậu trở về: “Nhưng thật ra con cảm thấy, ngài ấy vẫn giống như khi còn nhỏ mà con biết! Không màng hơn thua, nhẹ nhàng thoải mái như mây trôi nước chảy, cũng là một loại cảnh giới!” 
 
Tô Hoàng Hậu mỉm cười: “Rất hiếm khi thấy con khen một ai đó như vậy!” 
 
“Cô cô!” Tô Kiến Vi đỏ mặt, lại lặng lẽ quay đầu lại nhìn theo bóng dáng anh tuấn kia. 
 
Tô Hoàng Hậu cũng không trêu ghẹo nàng nữa, chỉ hỏi: “ Gần đây không thấy tỷ tỷ con tiến cung thăm ta, bận bịu gì vậy?” 
 
“Tỷ tỷ ấy à, còn không phải một lòng một dạ nhào vào người Diệp Minh Tu kia? Tổ phụ nói chờ đến khi thi đình kết thúc, ghi danh bảng vàng, sẽ chuẩn bị hôn sự cho bọn họ! Cô cô cảm thấy Diệp Minh Tu có thể đứng thứ mấy?” Tô Kiến Vi hứng thú bừng bừng hỏi. 
 
“Việc này sao ta có thể biết được?” Tô Hoàng Hậu nhìn thoáng qua bầu trời trong xanh trên đỉnh đầu, “Mọi người trên thế gian này, đều có số mệnh cả rồi!” 
 
*** 
 
Nhược Trừng cảm giác đã ngủ rất dài. Nàng thấy ngứa trên mặt, tưởng Tuyết Cầu bò lên giường, đang cọ nàng, theo bản năng giơ tay đẩy ra, lại đẩy vào một đôi tay rắn chắc. 
 
Nàng mở to mắt, nhìn thấy Chu Dực Thâm ngồi ở mép giường, trong mắt hàm chứa ý cười. Mà ngoài cửa sổ đã gần lúc hoàng hôn. 
 
Nhược Trừng từ trên giường ngồi dậy, cất giọng ngái ngủ: “Chàng đã trở lại sao? Ta ngủ bao lâu rồi?” 
 
“Ngủ cả một ngày! Nàng mệt như vậy sao?” Chu Dực Thâm buồn cười hỏi. 
 
Nhược Trừng hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn, hai tròng mắt sóng sánh như nước hồ xuân. Nàng mệt như vậy là nhờ ai ban tặng? 
 
Chu Dực Thâm khẽ vuốt gò má nàng, một tay khác cầm bình thuốc buổi sáng đưa tới: “Tố Vân nói chưa bôi thuốc cho nàng?” 
 
“Cũng không đau…” Nàng thích được hắn vuốt ve, nhắm mắt lại, giống như mèo con đang hưởng thụ. 
 
“Để ta xem nào!” Chu Dực Thâm ôm nàng vào lòng, làm bộ muốn xốc chăn lên. 
 
Nhược Trừng hoảng hốt vội đè tay hắn lại: “Ban ngày ban mặt, Tố Vân và Bích Vân còn ở bên ngoài, chàng, chàng đừng làm bậy!” 
 
Nàng đã bị trận thảo phạt đêm qua dọa sợ, rốt cuộc không nhớ rõ chính mình đã chịu đựng bao lâu nữa, nhưng mỗi một lần đâm vào đều khiến nàng muốn thét chói tai. Buổi sáng lúc trở về, hai chân dường như không phải của chính mình. 
 
Chu Dực Thâm ngắm nàng đang dựa vào lồng ngực mình, nhỏ nhắn xinh đẹp, từ cơ thể còn tỏa ra mùi hương thanh khiết. Hắn cúi đầu hít hà, chỉ cảm thấy vui vẻ thoải mái, lại từ gò má đi xuống, ngậm lấy đôi môi kia. Trong miệng nàng cũng là hương vị thơm ngọt, gần giống rượu cam, khiến người ta muốn nghiện. 
 
Nhược Trừng không ngờ mình vừa tỉnh ngủ, hắn lại tới dây dưa. Nhưng trải qua chuyện tối hôm qua, cũng không mất tự nhiên nữa. Chỉ kháng cự một chút, liền mềm nhũn ở trong lòng hắn, tùy ý hắn công thành chiếm đất. Thật ra nàng cũng rất thích sự mạnh mẽ bá đạo này, tràn ngập ham muốn chinh phục. Rất giống cảm giác ngày ấy ngắm nhìn hắn giương cung bắn tên, đầy khí phách và sức hấp dẫn nam tính. 
 
Cuối cùng nàng vẫn ỡm ờ để hắn nhìn chỗ kia. Hắn dùng ngón tay đi vào xem xét, chặt chẽ đến mức không thể động đậy, hơn nữa nàng vẫn luôn kêu đau, hắn bèn không tiếp tục nữa. Nhưng một phen lăn lộn này, cả người nàng thấm mồ hôi, trên người cũng bị hắn trêu chọc đến dính nhớp. 
 
Nàng nằm ở trong lòng hắn, khẽ nũng nịu: “Vương gia, ta muốn tắm gội.… Chàng buông ta ra đi!” 
 
Chu Dực Thâm vuốt eo nàng: “Ta ôm nàng đi!” 

 
Nhược Trừng lập tức lắc đầu: “Để ta tự làm… Chàng cũng muốn tắm gội sao?” 
 
Chu Dực Thâm nhìn mặt nàng đầy vẻ thẹn thùng, biết là nàng sẽ không chịu tắm chung, liền nói: “Ta tắm muộn một chút, vậy nàng tắm trước đi!” 
 
Nhược Trừng đỏ mặt, từ trên người hắn bò dậy, cầm áo trong vừa bị cởi ra nhanh chóng mặc vào, gọi Tố Vân và Bích Vân tiến vào giúp mình chuẩn bị tắm gội. 
 
Trong phòng rất nhanh được thắp nến sáng lên, nàng đứng ở bên kia bình phong, chỉ có dáng vẻ mơ hồ in bóng lên mặt vải lụa, còn có tiếng nàng nói chuyện nhỏ nhẹ. 
 
Chu Dực Thâm nghiêng đầu nhìn, dường như ánh sáng ấm áp kia thấm vào cơ thể, đáy lòng nổi lên những cảm giác khác lạ. Đây chính là nữ nhân của hắn, nữ nhân mà đời trước hắn nên có được! 
 
Khi hắn còn nhỏ, mẫu thân từng nói muốn hắn nạp nàng, lúc đó trong lòng thấy hơi bài xích. Một nha đầu mà nhà mình nuôi dưỡng, vẫn luôn coi như muội muội, sao có thể trở thành nữ nhân trong phòng? Nhưng đêm qua sau khi cùng nàng viên phòng, cảm giác sung sướng xưa nay chưa từng có cả về thể xác và tinh thần đã hoàn toàn đánh tan phòng tuyến trong lòng hắn. 
 
Có được nàng thì sẽ thế nào? Trên đời này, không kẻ nào khác có cơ hội sở hữu nàng được nữa! 
 
Nghĩ như vậy, hắn lại cảm thấy miệng khô lưỡi khô. Dục vọng lại trào dâng như măng non đâm chồi nảy lộc sau mưa xuân, nhưng vừa rồi bởi vì thương tiếc nàng mà phải tạm thời áp chế xuống. 
 
Nhưng hắn còn chưa nghĩ ra, phải nói chuyện xuất chinh như thế nào với nàng. Chắc là nàng sẽ giận? Trên đời này, có trượng phu nào vừa mới tân hôn lại nỡ bỏ mặc thê tử trẻ trung xinh đẹp ở nhà, phòng không gối chiếc? 
 
Vài ma ma khỏe mạnh rất nhanh chóng bê mấy thùng nước ấm vào tịnh thất. Nhược Trừng bảo Bích Vân đi tìm Lý Hoài Ân, lấy cho Chu Dực Thâm một bộ quần áo sạch sẽ lại đây. Vật dụng của hắn đều ở Lưu Viên, chỗ này không có y phục cho hắn thay. 
 
Lúc nàng tắm gội xong, Chu Dực Thâm đã mặc chỉnh tề, ngồi ở trên trường kỉ đọc sách. Mà dưới quyển sách kia, chính là sổ sách bí mật của nàng. 
 
Tim nhảy “thình thịch” không ngừng, Nhược Trừng vội vàng đi đến bên hắn hỏi: “Chàng lưu lại đây dùng bữa tối hay là về Lưu Viên?” 
 
Chu Dực Thâm ngẩng đầu nhìn nàng: “Tối nay ta ở lại đây, không đi đâu cả!” 
 
“Vậy ta gọi người chuẩn bị…” Nhược Trừng không dám nhìn hắn, nhanh tay ôm toàn bộ chiếc án nhỏ cùng tất cả sổ sách trên đó đi. Nàng không biết sẽ phải giải thích nguồn gốc của số bạc kia ra sao. Tuy rằng hắn dường như không bao giờ hỏi việc riêng tư của nàng, nhưng nàng lén mua cửa hàng và nhà cửa, tính toán đường lui cho mình. Nếu hắn biết được, chỉ sợ sẽ giận tím mặt! 
 
Bắc viện có phòng bếp riêng, đầu bếp nữ nghe nói Vương gia cũng ở lại dùng bữa, bèn tay chân lanh lẹ mà nấu nướng. Nhược Trừng dựa theo quy củ đứng gắp thức ăn cho Chu Dực Thâm, hắn lại kéo nàng ngồi xuống bên cạnh. Tố Vân vội vàng lãnh trách nhiệm thay Vương phi nhà mình. 
 
Buổi tối Nhược Trừng ăn thanh đạm, thường là cháo trắng giống như ăn sáng. Hôm nay biết Chu Dực Thâm ở lại, nàng cố ý dặn chuẩn bị thêm vài món mặn. Nhưng hình như hắn cũng không thích lắm, ăn giống nàng. Lượng cơm hắn ăn khá ít, cũng không biết làm sao có thể trưởng thành cao lớn vạm vỡ như thế? 
 
Phu thê hai người dùng cơm xong, Bích Vân lại bưng trái cây và nước trà tới. Nhược Trừng tự mình rót một chén cho Chu Dực Thâm: “Trong trà này có thêm cánh hoa nhài, cũng không biết có hợp khẩu vị của chàng không? Nếu chàng uống không quen, ta sẽ bảo các nàng pha ấm trà mới!” 
 
Hình như nàng đặc biệt thích hoa nhài. Dù là hương cao xức trên người hay trà uống, đều có mùi hoa nhài. Chu Dực Thâm khá chú ý đến phẩm trà, trà này cũng có phong vị đặc sắc. Hắn uống một ngụm rồi bình luận: “Không tồi!” 
 
“Cách này, ta học từ tỷ tỷ đó! Mấy ngày trước tỷ ấy lại gửi cho ta một túi hoa nhài mới, nói là hoa trồng trong viện. Vương gia, ta có thể cũng trồng hoa nhài trong sân hay không?” Nhược Trừng thử hỏi. 
 
“Chuyện trong phủ, nàng cứ làm chủ là được!” Chu Dực Thâm nhàn nhạt trả lời. Dáng vẻ này, cùng với lúc ở trên giường vừa rồi, cứ như hai người khác nhau! Nhược Trừng liếc nhìn hắn một cái, liền dặn dò nha hoàn việc trồng hoa luôn. 
 
Dùng xong bữa tối, vào nội thất, Chu Dực Thâm ngồi ở sau án thư đọc sách, Nhược Trừng ngồi trên trường kỉ. Thông thường vào lúc này, nàng hay kiểm tra sổ sách, nhưng có Chu Dực Thâm ở đây, nàng không tiện xem. Tuyết Cầu nhảy lên đầu gối chủ nhân, nàng liền lấy một đĩa cá hấp băm nhỏ đút cho nó. 
 
Lúc Chu Dực Thâm nhìn sang, chỉ thấy nàng giống như một đứa nhỏ đang nói chuyện với Tuyết Cầu, vẻ mặt còn ngây thơ trẻ con, rất khó tưởng tượng đã trở thành phụ nữ có chồng. 
 
Con mèo trắng mập mạp kia đang thích chí nằm trên đùi nàng ăn ngon lành, tay nàng còn dịu dàng vuốt đầu nó. Chu Dực Thâm buông sách bước qua, Tuyết Cầu cảm giác được có người đang tới, quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt ngạo mạn. Con mèo này ngoài nàng ra, không gần gũi với bất kì ai khác. 
 
Nhược Trừng vuốt Tuyết Cầu, cẩn thận hỏi hắn: “Có phải ta làm phiền chàng không? Để ta mang nó ra ngoài…” 

 
Nàng vừa nói vừa bế Tuyết Cầu lên. Chu Dực Thâm lại kéo tay nàng, mở bàn tay nàng ra, Tuyết Cầu liền rơi xuống đất, bất mãn kêu hai tiếng "meo meo" với Chu Dực Thâm. 
 
“Đi ra ngoài!” Chu Dực Thâm cúi xuống, lạnh lùng ra lệnh. Tuyết Cầu dường như nghe hiểu, ấm ức tủi thân ngước nhìn Nhược Trừng. 
 
“Tuyết Cầu…” Nhược Trừng vừa định cúi xuống dỗ dành nó, Chu Dực Thâm lại kéo nàng vào lòng ngực, tiếp tục bảo Tuyết Cầu: “Đi ra ngoài!” Tuyết Cầu lúc này mới cụp đuôi, đáng thương vô cùng mà đi ra. 
 
Nhược Trừng có chút không đành lòng, ngẩng đầu hỏi Chu Dực Thâm: “Sao chàng lại hung dữ với nó như vậy? Lúc ấy ta hỏi xin phép nuôi nó, chàng cũng đồng ý mà!” 
 
Chu Dực Thâm lại nhéo cằm nàng: “Lúc ấy khác, bây giờ khác! Nàng có thể nuôi nó, nhưng trong mắt nàng không thể chỉ có nó!” 
 
Nhược Trừng sửng sốt… người này đang ghen với một con mèo sao? Nàng vừa tức giận vừa buồn cười, trước kia sao lại không phát hiện ra tính chiếm hữu của hắn lớn như vậy? 
 
Chu Dực Thâm kéo tay nàng nhúng vào bồn nước rửa sạch, sau đó lau khô. Nàng định nói để mình tự làm, nàng đâu phải trẻ con! Nhưng động tác của hắn cực kì mềm nhẹ, giống như da thịt nàng là ngọc ngà trân quý dễ vỡ, nàng lại cảm thấy vui vẻ dễ chịu. 
 
Buổi tối lên giường, hai người không tránh khỏi làm chút chuyện thân mật. Nhưng lúc trước Chu Dực Thâm xem chỗ kia của nàng còn hơi sưng đỏ, tối nay không dám lại muốn nàng. Làm mọi chuyện khác, trừ bước cuối cùng. Nhược Trừng nằm ở trong lòng hắn, không ngừng thở dốc, trước ngực còn bị hắn cắn hơi hơi đau. 
 
Chờ nàng ổn định lại, Chu Dực Thâm vừa vuốt ve cánh tay trắng mịn của thê tử vừa nói : “Ở Kinh Giao, bên cạnh chùa Long Tuyền, ta có một thôn trang dựa núi gần sông. Nàng có muốn ra ngoài giải sầu không?” 
 
Nhược Trừng suốt ngày quanh quẩn trong vương phủ, rất ít ra ngoài. Nghe hắn nói muốn đưa mình đi chơi, lập tức hai mắt tỏa sáng. 
 
Chu Dực Thâm cúi đầu hôn lên cặp mắt nàng: “Nếu nàng muốn đi, ta sẽ bảo Lý Hoài Ân chuẩn bị. Chúng ta mang theo vài người thôi, hành trang đơn giản. Nhưng không thể để lộ thân phận thật sự với người tại thôn trang, tránh gây xáo trộn ầm ĩ không cần thiết!” 
 
Nhược Trừng lập tức gật đầu: “Ta đều nghe theo chàng!” 
 
“Xưng hô của nàng cũng phải sửa lại, không thể gọi ta là Vương gia!” Chu Dực Thâm nói. 
 
“Vậy gọi là gì?” Nhược Trừng theo bản năng hỏi. Hay học theo những phụ nữ có chồng bên ngoài gọi là lão gia? Thật sự hơi khó nghe! 
 
“Nàng nói xem?” Chu Dực Thâm ôm eo nàng, thấp giọng hỏi. Giọng hắn trầm thấp, tràn ngập vẻ mê hoặc. Bàn tay nóng bỏng kia vuốt eo khiến cơ thể nàng nhũn ra, nói mấy cách xưng hô đều bị hắn từ chối. Đang trong lúc bị hắn hôn đến ý loạn tình mê, nàng bật thốt ra một tiếng: “Phu quân!” 
 
Chu Dực Thâm giật mình, dừng lại hỏi: “Nàng vừa gọi ta là gì?” 
 
“Phu quân! Không đúng sao?” Nhược Trừng hỏi ngược lại. 
 
Vốn hắn đang định dỗ nàng gọi một tiếng “ca ca”, gia tăng chút tình thú, không ngờ nàng lại gọi hắn “phu quân”. 
 
Hai chữ kia giống như sợi tơ mảnh mà bền chắc cuốn lấy trái tim hắn. Dù là kiếp trước hay kiếp này, chưa từng có ai gọi hắn như thế! Người khắp thiên hạ, bao gồm tất cả nữ nhân hậu cung coi hắn là vương gia rồi đến quân vương, cao cao tại thượng mà xa cách, nhưng coi hắn là chồng, chỉ có riêng nàng! 
 
Trên mặt hắn lộ ra ý cười: “Được! Có thưởng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện