Cuối cùng, sau cuộc chiến giữa Phượng Cảnh Duệ và Khuất Thiên Hàn, đều vì
hai người bị thương nên việc đuổi giết Lưu Mật Nhi kết thúc. Phượng Cảnh Duệ vẫn là mục tiêu đuổi giết của sát thủ đường.
Trên xe ngựa, Lưu Mật Nhi cởi áo Phượng Cảnh Duệ ra, thấy vết thương trên người hắn thì không nhịn được mà mắng thầm, "Thích không?"
Phượng Cảnh Duệ mếu máo uất ức, "Rất đau đấy!"
Lưu Mật Nhi hừ lạnh, "Ngươi cũng biết?"
Phượng Cảnh Duệ chợt cười khẽ, "Đây là Mật Nhi đau lòng vi phu đúng không?" Cánh tay dài thuận thế ôm eo nàng. Dù sao trong xe ngựa này cũng không có người khác.
Im lặng cởi quần áo hắn, xoay người lấy thuốc bôi thuốc, Lưu Mật Nhi hoàn toàn làm như không thấy hành động của Phượng Cảnh Duệ.
Phượng Cảnh Duệ chưa từng thấy Lưu Mật Nhi im lặng như vậy. Trong lòng căng thẳng, khép chặt cánh tay, ôm Lưu Mật Nhi vào lòng, cúi đầu chống lên đầu nàng, "Mật Nhi!"
Lưu Mật Nhi im lặng không nói, chỉ đẩy hắn ra rồi cúi đầu bôi thuốc.
Lần này Phượng Cảnh Duệ sốt ruột, chịu đựng đau đớn trên người, nâng cằm Lưu Mật Nhi lên thì bị nàng quay mặt tránh đi.
Một tay cầm khăn gấm, vừa bôi thuốc thật cẩn thận, từ đầu tới cuối Lưu Mật Nhi không hề mở miệng.
Bộp...
Một giọt nước mắt rơi vào vết thương của Phượng Cảnh Duệ. Hắn thở dốc vì kinh ngạc, người cứng ngắc không động đậy, để mặc cho nước mắt mặn đắng rơi trên vết thương của hắn.
Im lặng thở dài một hơi, Phượng Cảnh Duệ yên lặng vươn tay ôm người nàng, "Mật Nhi, đừng như vậy!"
Lưu Mật Nhi giật giật, đẩy người Phượng Cảnh Duệ ra, cúi đầu không nói gì mà chỉ bôi thuốc.
Lần này, Phượng Cảnh Duệ hoàn toàn không dị nghị gì, để mặc cho Lưu Mật Nhi bôi thuốc xong, băng bó kỹ thì hắn mới mở miệng.
"Mật Nhi, nói chuyện với ta!" Phượng Cảnh Duệ nhìn Lưu Mật Nhi dựa vào cửa xe, khẽ nói.
Lưu Mật Nhi quay sang nhìn hắn một cái rồi ngoảnh mặt đi.
Nổi giận, Phượng Cảnh Duệ một tay kéo người vào lòng, tác động tới vết thương khiến hắn im lặng hít khí.
Vốn Lưu Mật Nhi định giãy giụa thì nghe hắn thở phì phò, bèn dừng động tác lại, an phận không giãy giụa nữa. Hắn nâng mặt nàng lên, gầm nhẹ, "Mật Nhi!"
Lưu Mật Nhi cắn chặt môi, không nói một câu.
Bất đắc dĩ, Phượng Cảnh Duệ cúi đầu, ngậm mạnh vào môi nàng, đầu lưỡi khí phách mấy lần định thăm dò trong miệng nàng thì bị nàng cắn chặt răng ngăn lại. Bàn tay dày rộng tùy ý vuốt ve trên người nàng, ngón tay linh hoạt cởi vạt áo Mật Nhi ra, bày tay to thuận thế trượt vào.
Màn xe buông xuống ngăn một phần ánh sáng, bên trong xe nửa sáng nửa tôi, hô hấp hai nhười cũng hơi dồn dập.
Tay Phượng Cảnh Duệ lướt qua đẫy đà của nàng, lướt một đường xuống dưới, cuối cùng dừng trước u cốc mê người, ngón tay trơn như rắn luồn vào.
Tay Lưu Mật Như cứng lại, nhéo mạnh bên bờ vai trần của hắn, người cũng hoàn hồn ngay lập tức, kẹp chặt hai chân theo bản năng, "Dừng, dừng lại..."
Rốt cuộc nàng chịu lên tiếng. Phượng Cảnh Duệ thừa dịp nàng mở miệng, đầu lưỡi nhanh nhẹn quấn lấy đầu lưỡi của nàng.
Phượng Cảnh Duệ nhìn nàng bằng ánh mắt tràn ngập tình dục, trong giọng nói khàn khàn trầm thấp chứa sự quyến rũ, "Ta muốn nàng." Kêu dừng ở lúc này là muốn lấy mạng hắn.
"Không được!" Cảm giác đau đớn xa lạ kích thích nơi nhạy cảm của nàng, mang tới cho nàng sự sợ hãi, cầu xin, đẩy hắn ra theo bản năng.
Nhận ra nàng sợ hãi, Phượng Cảnh Duệ yên lặng hít sâu một hơi, đưa tay ôm chặt người vào lòng, thở một hơi thật dài.
Lưu Mật Nhi định giãy giụa.
"Đừng động! Đừng động!" Phượng Cảnh Duệ cúi đầu, cắn cắn lên cổ của nàng, thật lâu sau mới buông nàng ra.
Dường như là Lưu Mật Nhi lắc mình tránh vào góc ngay lập tức. Phượng Cảnh Duệ cười khổ một tiếng, "Ta không phải là rắn rết thú dữ!"
"Ngươi còn đáng sợ hơn những thứ đó nhiều." Khép vạt áo lại, Lưu Mật Nhi quay sang, hung dữ nói.
Phượng Cảnh Duệ cười tà mị, "Có muốn biết mối liên hệ giữa ta và Khuất Thiên Hàn không?"
"Không muốn..."
Hắn đặt ngón trỏ lên trên đôi môi đỏ mọng của nàng, cười nhạt, "Nếu ra đã quyết định nói thì sao nàng có thể không nghe được?"
Lưu Mật Nhi ho nhẹ một tiếng, "Được rồi, ngươi đã muốn nói như vậy thì ta miễng cưỡng lắng nghe vậy."
Phượng Cảnh Duệ cười nhạt, chìa tay ra, "Tới chỗ của ta, ta cho nàng biết!"
Lưu Mật Nhi nhìn hắn đầy đề phòng, "Không!" Hắn nghĩ nàng ngốc à? Phượng Cảnh Duệ chỉ trời thề, "Bảo đảm không làm gì!"
Lưu Mật Nhi không tin mà nhìn hắn. Ai mà tin!
"Mật Nhi!" Phượng Cảnh Duệ khẽ cảnh cáo.
Lúc này Lưu Mật Nhi mới chần chừ mà di chuyển về phía hắn, ngón trỏ chỉ vào chóp mũi hắn, "Ngươi nói không làm gì cả đấy nhé!"
Phượng Cảnh Duệ cười, gật đầu, vươn tay ôm người vào lòng, lúc này mới lên tiếng, "Chuyện này hơi phức tạp!"
Trên xe ngựa, Lưu Mật Nhi cởi áo Phượng Cảnh Duệ ra, thấy vết thương trên người hắn thì không nhịn được mà mắng thầm, "Thích không?"
Phượng Cảnh Duệ mếu máo uất ức, "Rất đau đấy!"
Lưu Mật Nhi hừ lạnh, "Ngươi cũng biết?"
Phượng Cảnh Duệ chợt cười khẽ, "Đây là Mật Nhi đau lòng vi phu đúng không?" Cánh tay dài thuận thế ôm eo nàng. Dù sao trong xe ngựa này cũng không có người khác.
Im lặng cởi quần áo hắn, xoay người lấy thuốc bôi thuốc, Lưu Mật Nhi hoàn toàn làm như không thấy hành động của Phượng Cảnh Duệ.
Phượng Cảnh Duệ chưa từng thấy Lưu Mật Nhi im lặng như vậy. Trong lòng căng thẳng, khép chặt cánh tay, ôm Lưu Mật Nhi vào lòng, cúi đầu chống lên đầu nàng, "Mật Nhi!"
Lưu Mật Nhi im lặng không nói, chỉ đẩy hắn ra rồi cúi đầu bôi thuốc.
Lần này Phượng Cảnh Duệ sốt ruột, chịu đựng đau đớn trên người, nâng cằm Lưu Mật Nhi lên thì bị nàng quay mặt tránh đi.
Một tay cầm khăn gấm, vừa bôi thuốc thật cẩn thận, từ đầu tới cuối Lưu Mật Nhi không hề mở miệng.
Bộp...
Một giọt nước mắt rơi vào vết thương của Phượng Cảnh Duệ. Hắn thở dốc vì kinh ngạc, người cứng ngắc không động đậy, để mặc cho nước mắt mặn đắng rơi trên vết thương của hắn.
Im lặng thở dài một hơi, Phượng Cảnh Duệ yên lặng vươn tay ôm người nàng, "Mật Nhi, đừng như vậy!"
Lưu Mật Nhi giật giật, đẩy người Phượng Cảnh Duệ ra, cúi đầu không nói gì mà chỉ bôi thuốc.
Lần này, Phượng Cảnh Duệ hoàn toàn không dị nghị gì, để mặc cho Lưu Mật Nhi bôi thuốc xong, băng bó kỹ thì hắn mới mở miệng.
"Mật Nhi, nói chuyện với ta!" Phượng Cảnh Duệ nhìn Lưu Mật Nhi dựa vào cửa xe, khẽ nói.
Lưu Mật Nhi quay sang nhìn hắn một cái rồi ngoảnh mặt đi.
Nổi giận, Phượng Cảnh Duệ một tay kéo người vào lòng, tác động tới vết thương khiến hắn im lặng hít khí.
Vốn Lưu Mật Nhi định giãy giụa thì nghe hắn thở phì phò, bèn dừng động tác lại, an phận không giãy giụa nữa. Hắn nâng mặt nàng lên, gầm nhẹ, "Mật Nhi!"
Lưu Mật Nhi cắn chặt môi, không nói một câu.
Bất đắc dĩ, Phượng Cảnh Duệ cúi đầu, ngậm mạnh vào môi nàng, đầu lưỡi khí phách mấy lần định thăm dò trong miệng nàng thì bị nàng cắn chặt răng ngăn lại. Bàn tay dày rộng tùy ý vuốt ve trên người nàng, ngón tay linh hoạt cởi vạt áo Mật Nhi ra, bày tay to thuận thế trượt vào.
Màn xe buông xuống ngăn một phần ánh sáng, bên trong xe nửa sáng nửa tôi, hô hấp hai nhười cũng hơi dồn dập.
Tay Phượng Cảnh Duệ lướt qua đẫy đà của nàng, lướt một đường xuống dưới, cuối cùng dừng trước u cốc mê người, ngón tay trơn như rắn luồn vào.
Tay Lưu Mật Như cứng lại, nhéo mạnh bên bờ vai trần của hắn, người cũng hoàn hồn ngay lập tức, kẹp chặt hai chân theo bản năng, "Dừng, dừng lại..."
Rốt cuộc nàng chịu lên tiếng. Phượng Cảnh Duệ thừa dịp nàng mở miệng, đầu lưỡi nhanh nhẹn quấn lấy đầu lưỡi của nàng.
Phượng Cảnh Duệ nhìn nàng bằng ánh mắt tràn ngập tình dục, trong giọng nói khàn khàn trầm thấp chứa sự quyến rũ, "Ta muốn nàng." Kêu dừng ở lúc này là muốn lấy mạng hắn.
"Không được!" Cảm giác đau đớn xa lạ kích thích nơi nhạy cảm của nàng, mang tới cho nàng sự sợ hãi, cầu xin, đẩy hắn ra theo bản năng.
Nhận ra nàng sợ hãi, Phượng Cảnh Duệ yên lặng hít sâu một hơi, đưa tay ôm chặt người vào lòng, thở một hơi thật dài.
Lưu Mật Nhi định giãy giụa.
"Đừng động! Đừng động!" Phượng Cảnh Duệ cúi đầu, cắn cắn lên cổ của nàng, thật lâu sau mới buông nàng ra.
Dường như là Lưu Mật Nhi lắc mình tránh vào góc ngay lập tức. Phượng Cảnh Duệ cười khổ một tiếng, "Ta không phải là rắn rết thú dữ!"
"Ngươi còn đáng sợ hơn những thứ đó nhiều." Khép vạt áo lại, Lưu Mật Nhi quay sang, hung dữ nói.
Phượng Cảnh Duệ cười tà mị, "Có muốn biết mối liên hệ giữa ta và Khuất Thiên Hàn không?"
"Không muốn..."
Hắn đặt ngón trỏ lên trên đôi môi đỏ mọng của nàng, cười nhạt, "Nếu ra đã quyết định nói thì sao nàng có thể không nghe được?"
Lưu Mật Nhi ho nhẹ một tiếng, "Được rồi, ngươi đã muốn nói như vậy thì ta miễng cưỡng lắng nghe vậy."
Phượng Cảnh Duệ cười nhạt, chìa tay ra, "Tới chỗ của ta, ta cho nàng biết!"
Lưu Mật Nhi nhìn hắn đầy đề phòng, "Không!" Hắn nghĩ nàng ngốc à? Phượng Cảnh Duệ chỉ trời thề, "Bảo đảm không làm gì!"
Lưu Mật Nhi không tin mà nhìn hắn. Ai mà tin!
"Mật Nhi!" Phượng Cảnh Duệ khẽ cảnh cáo.
Lúc này Lưu Mật Nhi mới chần chừ mà di chuyển về phía hắn, ngón trỏ chỉ vào chóp mũi hắn, "Ngươi nói không làm gì cả đấy nhé!"
Phượng Cảnh Duệ cười, gật đầu, vươn tay ôm người vào lòng, lúc này mới lên tiếng, "Chuyện này hơi phức tạp!"
Danh sách chương