HAI PHÚT không HOÀN TOÀN ĐỦ THỜI GIAN.
Leo hy vọng cậu đã đưa mọi người mọi người đúng đồ và giải thích hết tất cả những cái nút đó để làm gì. Nếu không thì mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ.
Trong khi cậu đang giảng cho Frank và Percy về cơ học Ác-si-mét, Hazel nhìn chằm chằm cánh cửa tò vò đá và lẩm lẩm trong hơi thở.
Chẳng có gì có vẻ như thay đổi trên sân vận động cỏ ngoài kia, nhưng Leo chắc chắn Hazel có vài trò Sương Mù lừa bịp trong tay áo cô.
Cậu đang giải thích cho Frank làm sao để tránh bị chặt đầu bởi quả cầu Ác-si-mét của cậu khi tiếng của một cái kèn trom-pét vang vọng trong sân vận động. Cỗ xe của Nike xuất hiện trong sân, các Nikette dàn trận trước mặt bà với giáo và vòng nguyện quế giơ lên.
“Bắt đầu!” nữ thần gầm lên.
Percy và Leo chạy hết tốc lực qua cánh cửa tò vò. Ngay lập tức, cái sân lóe sáng và biến thành một mê cung tường gạch và hào. Họ cúi xuống sau bức tường gần nhất và chạy về bên trái. Ở lại cửa tò vò, Frank hét lên, “Ừm, chết đi, tên Hy Lạp cặn bã!” một mũi tên nhắm-kém sượt qua đầu Leo.
“Dữ dội hơn nữa!” Nike hét lên. “Giết chóc như các ngươi muốn!”
Leo liếc Percy. “Sẵn sàng?”
Percy nhấc một quả lựu đạn đồng lên. “Tớ hy vọng cậu dán nhãn những thứ này đúng.” Cậu hét lên, “Chết đi, đồ La Mã!” và ném quả lựu đạn qua bức tường.
BÙM! Leo không thể thấy vụ nổ, nhưng mùi của bỏng ngô rang bơ ngập trong không khí.
“Ôi, không!” Hazel khóc than. “Bỏng ngô! Điểm yếu chí tử của chúng ta!”
Frank bắn một mũi tên khác qua đầu họ. Leo và Percy bò qua bên trái, cúi xuống một mê cung những bức tường có vẻ như thay đổi và chuyển hướng theo cách của chúng. Leo vẫn có thể nhìn thấy bầu trời ở phía trên, nhưng nỗi sợ hãi giam giữ bắt đầu xuất hiện, khiến cậu khó thở.
Đâu đó phía sau cậu, Nike hét lên, “Cố gắng hơn nữa! Thứ bỏng ngô đó không phải là chí tử!”
Từ tiếng ầm ầm của bánh xe ngựa của bà, Leo đoán bà đang vòng vòng phía ngoài sân – Victory có mộtbuổi diễu hành chiến thắng.
một quả lựu đạn khác phát nổ trên đầu Percy và Leo. Họ lặn trong một cái hào khi ánh sáng xanh lửa Hy Lạp phát nổ làm cháy xém tóc Leo. May mắn, Frank đã nhắm nó đủ cao để vũ nổ chỉ trông ấn tượng.
“Tốt hơn,” Nike gọi, “nhưng mục đích của ngươi là gì? Ngươi không muốn vòng lá này à?”
“Tớ ước con sông gần hơn,” Percy lẩm bẩm. “Tớ muốn dìm chết bà ta.”
“Kiên nhẫn, cậu bé nước.”
“Đừng gọi tớ là cậu bé nước.”
Leo chỉ qua sân. Những bức tường đã thay đổi, lộ ra một trong những Nikette cách khoảng mười tám mét, đứng với lưng quay về phía họ. Hazel có lẽ đang làm việc của cô ấy – điều khiển mê cung để côlập mục tiêu của chúng.
“Tớ làm phân tâm,” Leo nói, “cậu tấn công. Sẵn sàng?”
Percy gật đầu. “Tiến lên.”
Cậu nhảy bổ qua bên trái khi Leo lôi ra một cái búa đầu tròn từ thắt lưng dụng cụ của cậu và hét lên, “Này, Mông Đồng!”
Nikette quay lại khi Leo ném. Cái búa của cậu kêu lanh lảnh vô hại trên ngực của quý bà kim loại, nhưng bà ta chắc hẳn bực mình. Bà tiến về phía câu, giơ vòng nguyệt quế gai của mình lên.
“Ối.” Leo cúi xuống khi cái vòng kim loại bay qua đầu cậu. Cái vòng va phải một bức tường phía sau cậu, thọc thành một lái lỗ xuyên qua những viên gạch, sau đó vòng trở lại phía sau qua không khí như một cái bôm-mê-rang. Khi Nikette giơ tay lên để bắt nó, Percy hiện ra từ hào phía sau bà và chém thanh Thủy Triều, cắt Nikette thành hai từ eo. Cái vòng kim loại bắn qua đầu cậu và ghim vào một cột cẩm thạch.
“Bẩn thỉu!” nữ thần chiến thắng kêu lên. Những bức tường thay đổi và Leo thấy bà lăn về phía họ trêncỗ xe của mình. “Các ngươi không tấn công Nikai trừ khi các ngươi muốn chết!”
một cái hào xuất hiện trên đường đi của nữ thần, làm hai con ngựa của bà giật mình. Leo và Percy chạy tìm chỗ trốn. Ngoài khóe mắt cậu, có lẽ cách mười lăm mét, Leo thấy Frank gấu xám Bắc Mỹ nhảy từ một bức tường và đè bẹp một Nikette khác. Hai Mông Đồng ngã xuống, còn hai tên nữa.
“không!” Nike hét lên trong giận dữ. “không, không, không! Cuộc sống của các ngươi được quyết định trước! Nikai, tấn công!”
Leo và Percy nhảy ra phía sau một bức tường. Họ nằm đó trong một giây, cố gắng nín thở.
Leo gặp rắc rối với việc chịu đựng, nhưng cậu đoán đó là một phần trong kết hoạch của Hazel. cô ấy đang gây ra sự thay đổi địa hình xung quanh họ - mở những đường hào mới, thay đổi độ nghiêng của mặt đất, kéo lên một vài bức tường và cột. Với sự may mắn, cô sẽ khiến các Nikette tìm họ khó khăn hơn. Việc di chuyển chỉ sáu mét có lẽ lấy của họ mấy phút.
Leo vẫn ghét bị mất phương hướng. Nó nhắc cậu nhớ về sự vô dụng của cậu ở Nhà của Hades – cách Clytius bóp cổ cậu trong bóng tối, làm tắt lửa của cậu, chiếm hữu giọng nói của cậu. Nó nhắc cậu nhớ về Khione, kéo cậu khỏi boong tàu Argo II với một cơn gió mạnh và ném cậu nửa quãng đường qua Địa Trung Hải.
Quá đủ tệ khi gầy trơ xương và ốm yếu. Nếu Leo không thể điều khiển cảm giác của chính cậu, giọng nói của chính cậu, cơ thể của chính cậu… điều đó không để lại cho cậu nhiều thứ để dựa vào.
“Này,” Percy lên tiếng, “nếu chúng ta không ra khỏi đây –”
“Im miệng, chàng trai. Chúng ta sẽ ra khỏi đây.”
“Nếu chúng ta không, tớ muốn cậu biết – Tớ cảm thấy tệ về Calypso. Tớ đã quên cô ấy.”
Leo nhìn chằm chằm cậu, chết lặng. “Cậu biết về tớ và –”
“Argo II là một con tàu nhỏ,” Percy nhăn nhó. “Tin tức lan truyền. Tớ chỉ… ừm, khi tớ ở Tartarus, tớ đãđược nhắc là tớ đã không thực hiện lời hứa của tớ với Calypso. Tớ đã yêu cầu các vị thần thả tự do cho cô ấy và sau đó… Tớ chỉ cho là họ sẽ. Với tớ bị mắc chứng quên và gửi đến Trại Jupiter và tất cả, tớ đãkhông nghĩ nhiều về Calypso sau đó. Tớ không đang xin lỗi. Tớ nên đảm bảo các vị thần giữ lời hứa của họ. Cậu đã hứa tìm đường quay trở lại với cô ấy, và tớ chỉ muốn nói, nếu chúng ta đều sống sót sau vụ này, tớ sẽ làm bất cứ điều gì tớ có thể để giúp cậu. Đó là một lời hứa tớ sẽ giữ.”
Leo không nói nên lời. Họ ở đây, trốn sau một bức tường trong một vùng ma thuật chiến tranh, với những quả lựu đạn và gấu xám Bắc Mỹ và Nikette Mông Đồng để lo lắng, và Percy chuốc điều này lên cậu.
“Chàng trai, vấn đề của cậu là gì?” Leo càu nhàu.
Percy nháy mắt. “Vậy… tớ đoán chúng ta không tuyệt vời?”
“Dĩ nhiên chúng ta không tuyệt vời! Chúng ta tệ như Jason! Tớ đang cố gắng bực tức với cậu vì trở thành tất cả những thứ hoàn hảo, anh hùng và những điều linh tinh. Sau đó cậu đến và cư xử như mộtchàng trai hài hước. Làm sao tớ lại ghét cậu nếu cậu xin lỗi và hứa giúp đỡ và các thứ?”
một nụ cười tới tận mang tai trên miệng Percy. “Xin lỗi về điều đó.”
Mặt đất ầm ầm khi một quả lựu đạn khác nổ, gửi đi một cái vỏ kem ốc quế lên bầu trời. “Đó là dấu hiệu của Hazel,” Leo nói. “Họ đã hạ một Nikette khác.”
Percy lén nhìn xung quanh ở góc của bức tường.
Cho đến khoảnh khắc này, Leo chưa nhận ra cậu đã không hài lòng với Percy nhiều như thế nào. Cậu chàng này đã luôn luôn đe dọa cậu. Việc biết Calypso đã từng cảm nắng Percy đã làm cảm giác tệ thêm gấp mười lần. Nhưng giờ nút thắt giận dữ trong bụng cậu đã bắt đầu tháo gỡ. Leo chỉ là không thể ghét chàng trai này. Percy có vẻ chân thành về việc hối tiếc và muốn giúp đỡ.
Ngoài ra, cuối cùng Leo đã có xác nhận rằng Percy Jackson đã không còn hình ảnh của Calypso. khôngkhí được làm sạch. Tất cả những gì Leo phải làm là tìm đường trở về Ogygia. Và cậu sẽ, cho là cậu sống sót trong mười ngày kế tiếp.
“Còn một Nikette nữa,” Percy nói. “Tớ tự hỏi –”
Đâu đó gần bên, Hazel kêu lên đau đớn.
Ngay lập tức, Leo đứng lên.
“Nhóc, đợi đã!” Percy gọi, nhưng Leo phóng qua mê cung, trái tim cậu đập thình thịch.
Bức tường đổ xuống bên kia. Leo nhận thấy mình ở trong một sân mở trải dài. Frank đứng ở xa cuối sân vận động, bắn những mũi tên lửa vào cỗ xe của Nike khi nữ thần gầm lên lăng mạ và cố tìm đường tới cậu băng qua hệ thống hào thay đổi.
Hazel gần hơn – cách khoảng mười tám mét. Nikette thứ tư rõ ràng đánh lén cô. Hazel đang khập khiễng tránh khỏi kẻ tấn công cô, cái quần jeans của cô bị xé toạc, chân trái cô đang chảy máu. cô đỡ mũi giáo của quý bà kim loại với thanh kiếm kỵ sĩ lớn của cô, nhưng cô sắp bị áp đảo. Quanh cô, Màn Sương lấp lánh như ánh đèn nhấp nháy đang tắt dần. cô đang mất kiểm soát mê cung ma thuật.
“Tớ sẽ giúp cô ấy,” Percy nói. “Cậu bám theo kế hoạch. Tấn công cỗ xe của Nike.”
“Nhưng kế hoạch là loại bỏ tất cả bốn Nikette trước tiên!”
“Vậy thay đổi kế hoạch và sau đó bám lấy nó!”
“Điều đó thậm chí chẳng có lý, nhưng đi đi! Giúp cô ấy!”
Percy xông đến để bảo vệ Hazel. Leo lao tới trước Nike, hét lên, “Này! Tôi muốn một phần thưởng tham gia!”
“Gừ!” Nữ thần kéo dây cương và quay cỗ xe sang hướng cậu. “Ta sẽ tiêu diệt ngươi!”
“Tốt!” Leo hét lên. “Thua cuộc là cách tốt hơn thắng!”
“GÌ?” Nike ném cây giáo mạnh mẽ của mình, nhưng cánh tay của bà bị ngăn cản vì cỗ xe rung lắc. Vũ khí của bà lao vào bãi cỏ. Buồn thay, một cái mới xuất hiện trên tay bà.
Bà thúc hai con ngựa phi nước đại. Những đường hào biến mất, để lại một cái sân trống, hoàn hảo để bắt được những á thần La tinh nhỏ.
“Này!” Frank hét lên từ bên kia sân. “Tôi cũng muốn một giải tham gia! Mọi người thắng!”
Cậu bắn một mũi tên được nhắm tốt hạ cánh phía sau cỗ xe của Nike và bắt đầu cháy. Nike lờ nó đi. Đôi mắt bà nhìn chằm chằm vào Leo.
“Percy…?” giọng Leo nghe như tiếng chít chít của môt con chuột đồng. Từ thắt lưng dụng cụ của cậu, cậu lấy ra một quả cầu Ác-si-mét và đặt những vòng tròn đồng tâm để khởi động thiết bị.
Percy vẫn đánh nhau với quý bà kim loại cuối cùng. Leo không thể đợi.
Cậu ném khối cầu lên đường của cỗ xe. Nó chạm mặt đất và đào bới, nhưng cậu cần Percy để bật bẫy. Nếu Nike cảm nhận bất kì đe dọa nào, hình như bà ta không nghĩ nhiều đến nó. Bà cứ tấn công Leo.
Cỗ xe cách trái lựu đạn sáu mét. Bốn mét rưỡi.
“Percy!” Leo hét lên. “Vận Hành Bóng Nước!”
không may, Percy hơi bận đánh đấm xung quanh. Nikette thụi cậu lùi lại với đầu kia của cây giáo. Bà ném cái vòng của mình mạnh đến nỗi đánh rơi thanh kiếm của Percy khỏi tay siết chặt của cậu. Percy suýt ngã. Quý bà kim loại di chuyển đến cho việc giết chóc.
Leo tru lên. Cậu biết khoảng cách quá xa. Cậu biết rằng nếu cậu không nhảy ra khỏi đường bây giờ Nike sẽ cán qua cậu. Nhưng điều đó không thành vấn đề. Những người bạn của cậu sắp bị xiên. Cậu duỗi tay ra và bắn một tia lửa trắng-nóng thẳng tới Nikette.
Về nghĩa đen nó nấu chảy mặt bà ta. Nikette lảo đảo, mũi giáo của bà vẫn giơ lên. Trước khi bà có thể lấy lại thăng bằng, Hazel đẩy thanh kiếm của mình ra và đâm vào ngực quý bà kim loại. Nikette đổ sầm xuống đám cỏ.
Percy quay về cỗ xe của nữ thần chiến thắng. Vừa lúc những con ngựa trắng khổng lồ sắp biến Leo thành nạn nhân của một vụ tai nạn giao thông, cỗ xe vượt qua quả lựu đạn chìm của Leo, thứ phát nổ dưới áp lực của mạch nước phun. Nước phun lên trên, quất vào cỗ xe – hai con ngựa, xe ngựa, nữ thần và tất cả.
Quay trở lại Houston, Leo đã từng sống với mẹ cậu trong một căn hộ ngay vịnh Freeway. Cậu đã nghe tiếng ô tô va chạm ít nhất một lần một tuần, nhưng âm thành này còn tệ hơn – đồng Celestial bẹp dúm, gỗ vỡ vụn, ngựa la hét và một nữ thần kêu khóc bằng hai giọng riêng biệt, cả hai đều rất ngạc nhiên.
Hazel đổ sụp xuống. Percy tóm được cô. Frank chạy về phía họ từ bên kia sân.
Leo vẫn đứng một mình khi nữ thần Nike tự thoát ra khỏi đống đổ nát và đứng dậy đối mặt với cậu. Mái tóc búi lên của bà giờ tương tự như một đống phân bò bị dẫm lên. một cái vòng nguyệt quế dính bên mắc cá trái của bà. Hai con ngựa giơ móng lên và phi nước đại trong hoảng sợ, kéo theo đống đổ nát ướt sũng, và đang cháy một nửa của cỗ xe phía sau chúng.
“NGƯƠI!” Nike nhìn chằm chằm Leo, đôi mắt bà rực lửa và chói sáng hơn đôi cánh kim loại của mình. “Ngươi dám?”
Leo không cảm thấy thật tự tin, nhưng cậu cố nở một nụ cười. “Tôi biết, đúng chứ? Tôi tuyệt vời! Giờ tôi giành được một cái mũ lá rồi chứ?”
“Ngươi sẽ chết!” Nữ thân giơ cây giáo của mình lên.
“Giữ suy nghĩ đó đi!” Leo lục quanh thắt lưng dụng cụ của mình. “Bà chưa thấy trò bịp hay nhất của tôi đâu. Tôi có một vũ khí bảo đảm chiến thắng bất kỳ cuộc thi nào!”
Nike chần chừ. “Vũ khí gì? Ý ngươi là gì?”
“Zap-o-matic[1] tối thượng của tôi!” Cậu lôi ra một quả cầu Ác-si-mét thứ hai – cái mà cậu đã dành toàn bộ ba mươi giây sửa đổi trước khi họ tiến vào sân vận động. “Bà có bao nhiêu vòng nguyệt quế? Bởi vì tôi sắp giành hết tất cả chúng.”
Cậu chạm đến bảng quay số, hy vọng cậu đã hoàn thành việc tính toán chính xác.
Leo đã trở nên giỏi hơn với việc tạo nên những quá cầu, nhưng chúng vẫn không hoàn toàn đáng tin cậy. Hơn hai mươi phần trăm đáng tin cậy.
sẽ tuyệt nếu có sự giúp đỡ của Calypso trong việc dệt những sợi dây đồng Celestial. cô là một át chủ bài của việc dệt. Hoặc Annabeth: cô ấy rất giỏi. Nhưng Leo đã làm hết sức của mình, nối lại quả cầu để tiến hành hai nhiệm vụ hoàn toàn khác nhau.
“Chú ý!” Leo nhấn phím cuối cùng. Quả cầu mở ra. một bên dài ra thành một tay cầm súng. Bên kia mở ra thành một đĩa ra-da thu nhỏ làm từ những tấm gương đồng Celestial.
Nike cau mày. “Đó là cái gì?”
“một tia Ác-si-mét tử vong[2]!” Leo nói. “Tôi cuối cùng đã hoàn thiện nó. Giờ đưa cho ta tất cả các giải thưởng.”
“Những thứ đó không có hiệu quả!” Nike hét lên. “Họ đã chứng minh nó trên ti vi! Ngoài ra, ta là một nữ thần bất tử. Ngươi không thể tiêu diệt ta!”
“Hãy nhìn gần lại,” Leo nói. “Bà đang nhìn chứ?”
Nike có thể biến cậu thành một vết mỡ hoặc đâm cậu như một cái nêm pho-mát, nhưng sự tò mò làm bà không cưỡng lại được. Bà nhìn chằm chằm cái dĩa khi Leo ấn nhẹ công tắc. Leo biết phải quay đi. Mặc dù vậy, chùm sáng rực rỡ để lại cho cậu những đốm sáng thấy được.
“Gừ!” Nữ thần lảo đảo. Bà đánh rơi cây giáo của mình và giữ chặt hai mắt. “Ta bị mù! Ta bị mù!”
Leo nhấn một nút khác trên tia tử vong của cậu. Nó collapsed trở lại thành một quả cầu và bắt đầu kêu vo vo. Leo đếm thầm đến ba, sau đó ném quả cầu vào chân nữ thần.
BÙM! Những sợi dây kim loại bắn về phía trước, quấn lấy Nike trong một cái lưới đồng. Bà kêu khóc, ngã qua một bên khi cái lưới siết lại, ép hai hình dáng của bà – Hy Lạp và La Mã – run lẩy bẩy, hoàn toàn không rõ nét.
“Lừa đảo!” Hai giọng nói chồng lên nhau kêu vù vù như đồng hồ báo thức bị nghẹt. “Tia tử vong của ngươi thậm chí còn không giết được ta!”
“Tôi không cần giết bà,” Leo nói. “Ta chỉ cần chế ngự bà.”
“Ta đơn giản sẽ thay đổi hình dáng!” bà kêu lên. “Ta sẽ xé toạc cái lưới ngu ngốc của ngươi! Ta sẽ tiêu diệt ngươi!”
“Đúng, thấy chứ, ngươi không thể.” Leo hy vọng cậu đúng. “Đó là cái lưới đồng Celestial chất lượng cao, và tôi là con trai của Hephaestus. Ông ấy dường như là một chuyên gia trong việc bắt các nữ thần bằng lưới.”
“không. Khôôông!”
Leo để bà ta lại vùng vẫy và nguyền rủa, và đi kiểm tra bạn bè cậu. Percy trông ổn cả, chỉ đau nhức và thâm tím. Frank đã đỡ Hazel lên và cho cô ăn bánh thánh. Vết cắt trên chân cô đã ngừng chảy máu, mặc dù cái quần jeans của cô rất tả tơi.
“Em ổn,” cô nói. “Chỉ là quá nhiều ma thuật.”
“Em thật tuyệt vời, Levesque.” Leo cố gắng hết sức bắt chước Hazel: “Bỏng ngô! Điểm yếu chí tử của bọn ta!”
cô mỉm cười thiểu não. Bốn người bọn họ đi đến chỗ Nike, người vẫn quằn quại và đập đôi cánh của bà trong lưới như một con gà vàng.
“Chúng ta làm gì với bà ấy?” Percy hỏi.
“Mang bà ta lên Argo II,” Leo nói. “Ném ba ta vào một trong những chuồng ngựa.”
Đôi mắt Hazel mở to. “anh sẽ giữ nữ thần chiến thắng trong chuồng ngựa à?”
“Tại sao không? một khi chúng ta dàn xếp mọi thứ giữa Hy Lạp và La Mã xong, các vị thần nên trở về bản chất của bình thường của họ. Sau đó chúng ta có thể thả bà ấy và bà có thể… em biết đấy… ban chiến thắng cho chúng ta.”
“Ban chiến thắng cho ngươi?” nữ thần kêu lên. “không bao giờ! Ngươi sẽ phải chịu đựng nỗi sỉ nhục này! Máu của ngươi sẽ đổ! một trong các ngươi ở đây – một trong bốn các ngươi – có số mệnh phải chết khi chiến đấu với Gaia!”
Ruột Leo tự thắt lại thành một sợi dây thòng lọng. “Làm sao bà biết điều đó?”
“Ta có thể nhìn thấy trước được chiến thắng!” Nike hét lên. “Các ngươi sẽ không thành công mà khôngbị chết! Thả ta ra và chiến đấu lẫn nhau! Tốt hơn cho các ngươi khi chết ở đây hơn là đối mặt với những gì sắp xảy ra!”
Hazel chĩa mũi thanh kiếm của cô dưới cằm của Nike. “Giải thích.” Giọng cô khó khăn hơn Leo từng nghe. “Ai trong bọn tôi sẽ chết? Bọn tôi ngăn chặn nó như thế nào?”
“A, con của Pluto! Ma thuật của ngươi giúp ngươi đánh lừa cuộc thi này, nhưng ngươi không thể đánh lừa số phận. một trong số các ngươi sẽ chết. một trong số các ngươi phải chết!”
“không,” Hazel khăng khăng. “Có một cách khác. Luôn luôn có một con đường khác.”
“Hecate đã dạy ngươi điều này à?” Nike cười to. “Có lẽ ngươi sẽ hy vọng vào y sĩ dược[3]? Nhưng điều đó là bất khả thi. Quá nhiều chướng ngại trên đường của các ngươi: độc của Pylos, nhịp tim của vị thần bị xích ở Sparta, lời nguyền của Delos! không, các ngươi không thể đánh lừa cái chết.”
Frank quỳ xuống. Cậu nhặt phần lưới dưới cằm Nike và nâng mặt bà ta đối diện với mặt cậu. “Bà đangnói về cái gì? Làm sao bọn ta tìm được loại dược này?”
“Ta sẽ không giúp ngươi,” Nike gầm lên. “Ta sẽ nguyền rủa ngươi với quyền lực của ta, lưới hay không!”
Bà bắt đầu lẩm bẩm bằng tiếng Hy Lạp Cổ.
Frank nhìn lên, cau có. “Bà ta có thể thực hiện ma thuật qua tấm lưới này không?”
“Quỷ tha nếu tớ biết,” Leo nói.
Frank thả nữ thần ra. Cậu cởi giày, lột vớ ra và nhét nó vào miệng nữ thần.
“anh bạn,” Percy nói, “điều đó thật kinh tởm.”
“Mppphhh!” Nike phàn nàn. “Mppphhh!”
“Leo,” Frank nói dứt khoát, “cậu có băng kéo chứ?”
“không bao giờ rời nhà mà không có nó.” Cậu lôi ra một cuộn từ thắt lưng dụng cụ, và Frank ngay lập tức cuốn nó quanh đầu của Nike, giữ chắt miếng nhét trong miệng bà.
“Ồ, nó không phải là một vòng nguyệt quế,” Frank nói, “nhưng nó là một dạng mới của vòng chiến thắng: bịt miệng băng keo.”
“Trương,” Leo nói, “cậu có phong cách.”
Nike vùng vẫy và càu nhàu đến khi Percy thúc bà bằng ngón chân. “Này, im miệng. Bà cư xử tốt hoặc bọn tôi sẽ đem Arion trở lại đây và để nó gặm đôi cánh của bà. Nó yêu thích vàng.”
Nike thét một lần, sau đó trở nên im lặng.
“Vậy…” Hazel nghe có vẻ hơi lo lắng. “Chúng ta có một nữ thần bị trói. Giờ thì sao?”
Frank khoanh tay lại. “Chúng ta đi tìm y sĩ dược này… dù cho nó là cái gì. Bởi vì, về phần tớ, tớ thích đánh lừa tử thần.”
Leo nhe răng cười. “Độc ở Pylos? một nhịp tim của vị thần bị xích ở Sparta? một lời nguyền ở Delos? Ồ, đúng. Điều này sẽ thú vị đây!”
Chú thích
[1] một vũ khí phát ra tia lửa điện, thiêu đốt mục tiêu
[2]Archimedes death ray
[3] nguyên văn physician’s cure, là một loại thuốc, được Asclepius phát minh, sự chữa lành thần thánh, mang người chết sống trở lại nếu nhanh chóng dùng.
Leo hy vọng cậu đã đưa mọi người mọi người đúng đồ và giải thích hết tất cả những cái nút đó để làm gì. Nếu không thì mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ.
Trong khi cậu đang giảng cho Frank và Percy về cơ học Ác-si-mét, Hazel nhìn chằm chằm cánh cửa tò vò đá và lẩm lẩm trong hơi thở.
Chẳng có gì có vẻ như thay đổi trên sân vận động cỏ ngoài kia, nhưng Leo chắc chắn Hazel có vài trò Sương Mù lừa bịp trong tay áo cô.
Cậu đang giải thích cho Frank làm sao để tránh bị chặt đầu bởi quả cầu Ác-si-mét của cậu khi tiếng của một cái kèn trom-pét vang vọng trong sân vận động. Cỗ xe của Nike xuất hiện trong sân, các Nikette dàn trận trước mặt bà với giáo và vòng nguyện quế giơ lên.
“Bắt đầu!” nữ thần gầm lên.
Percy và Leo chạy hết tốc lực qua cánh cửa tò vò. Ngay lập tức, cái sân lóe sáng và biến thành một mê cung tường gạch và hào. Họ cúi xuống sau bức tường gần nhất và chạy về bên trái. Ở lại cửa tò vò, Frank hét lên, “Ừm, chết đi, tên Hy Lạp cặn bã!” một mũi tên nhắm-kém sượt qua đầu Leo.
“Dữ dội hơn nữa!” Nike hét lên. “Giết chóc như các ngươi muốn!”
Leo liếc Percy. “Sẵn sàng?”
Percy nhấc một quả lựu đạn đồng lên. “Tớ hy vọng cậu dán nhãn những thứ này đúng.” Cậu hét lên, “Chết đi, đồ La Mã!” và ném quả lựu đạn qua bức tường.
BÙM! Leo không thể thấy vụ nổ, nhưng mùi của bỏng ngô rang bơ ngập trong không khí.
“Ôi, không!” Hazel khóc than. “Bỏng ngô! Điểm yếu chí tử của chúng ta!”
Frank bắn một mũi tên khác qua đầu họ. Leo và Percy bò qua bên trái, cúi xuống một mê cung những bức tường có vẻ như thay đổi và chuyển hướng theo cách của chúng. Leo vẫn có thể nhìn thấy bầu trời ở phía trên, nhưng nỗi sợ hãi giam giữ bắt đầu xuất hiện, khiến cậu khó thở.
Đâu đó phía sau cậu, Nike hét lên, “Cố gắng hơn nữa! Thứ bỏng ngô đó không phải là chí tử!”
Từ tiếng ầm ầm của bánh xe ngựa của bà, Leo đoán bà đang vòng vòng phía ngoài sân – Victory có mộtbuổi diễu hành chiến thắng.
một quả lựu đạn khác phát nổ trên đầu Percy và Leo. Họ lặn trong một cái hào khi ánh sáng xanh lửa Hy Lạp phát nổ làm cháy xém tóc Leo. May mắn, Frank đã nhắm nó đủ cao để vũ nổ chỉ trông ấn tượng.
“Tốt hơn,” Nike gọi, “nhưng mục đích của ngươi là gì? Ngươi không muốn vòng lá này à?”
“Tớ ước con sông gần hơn,” Percy lẩm bẩm. “Tớ muốn dìm chết bà ta.”
“Kiên nhẫn, cậu bé nước.”
“Đừng gọi tớ là cậu bé nước.”
Leo chỉ qua sân. Những bức tường đã thay đổi, lộ ra một trong những Nikette cách khoảng mười tám mét, đứng với lưng quay về phía họ. Hazel có lẽ đang làm việc của cô ấy – điều khiển mê cung để côlập mục tiêu của chúng.
“Tớ làm phân tâm,” Leo nói, “cậu tấn công. Sẵn sàng?”
Percy gật đầu. “Tiến lên.”
Cậu nhảy bổ qua bên trái khi Leo lôi ra một cái búa đầu tròn từ thắt lưng dụng cụ của cậu và hét lên, “Này, Mông Đồng!”
Nikette quay lại khi Leo ném. Cái búa của cậu kêu lanh lảnh vô hại trên ngực của quý bà kim loại, nhưng bà ta chắc hẳn bực mình. Bà tiến về phía câu, giơ vòng nguyệt quế gai của mình lên.
“Ối.” Leo cúi xuống khi cái vòng kim loại bay qua đầu cậu. Cái vòng va phải một bức tường phía sau cậu, thọc thành một lái lỗ xuyên qua những viên gạch, sau đó vòng trở lại phía sau qua không khí như một cái bôm-mê-rang. Khi Nikette giơ tay lên để bắt nó, Percy hiện ra từ hào phía sau bà và chém thanh Thủy Triều, cắt Nikette thành hai từ eo. Cái vòng kim loại bắn qua đầu cậu và ghim vào một cột cẩm thạch.
“Bẩn thỉu!” nữ thần chiến thắng kêu lên. Những bức tường thay đổi và Leo thấy bà lăn về phía họ trêncỗ xe của mình. “Các ngươi không tấn công Nikai trừ khi các ngươi muốn chết!”
một cái hào xuất hiện trên đường đi của nữ thần, làm hai con ngựa của bà giật mình. Leo và Percy chạy tìm chỗ trốn. Ngoài khóe mắt cậu, có lẽ cách mười lăm mét, Leo thấy Frank gấu xám Bắc Mỹ nhảy từ một bức tường và đè bẹp một Nikette khác. Hai Mông Đồng ngã xuống, còn hai tên nữa.
“không!” Nike hét lên trong giận dữ. “không, không, không! Cuộc sống của các ngươi được quyết định trước! Nikai, tấn công!”
Leo và Percy nhảy ra phía sau một bức tường. Họ nằm đó trong một giây, cố gắng nín thở.
Leo gặp rắc rối với việc chịu đựng, nhưng cậu đoán đó là một phần trong kết hoạch của Hazel. cô ấy đang gây ra sự thay đổi địa hình xung quanh họ - mở những đường hào mới, thay đổi độ nghiêng của mặt đất, kéo lên một vài bức tường và cột. Với sự may mắn, cô sẽ khiến các Nikette tìm họ khó khăn hơn. Việc di chuyển chỉ sáu mét có lẽ lấy của họ mấy phút.
Leo vẫn ghét bị mất phương hướng. Nó nhắc cậu nhớ về sự vô dụng của cậu ở Nhà của Hades – cách Clytius bóp cổ cậu trong bóng tối, làm tắt lửa của cậu, chiếm hữu giọng nói của cậu. Nó nhắc cậu nhớ về Khione, kéo cậu khỏi boong tàu Argo II với một cơn gió mạnh và ném cậu nửa quãng đường qua Địa Trung Hải.
Quá đủ tệ khi gầy trơ xương và ốm yếu. Nếu Leo không thể điều khiển cảm giác của chính cậu, giọng nói của chính cậu, cơ thể của chính cậu… điều đó không để lại cho cậu nhiều thứ để dựa vào.
“Này,” Percy lên tiếng, “nếu chúng ta không ra khỏi đây –”
“Im miệng, chàng trai. Chúng ta sẽ ra khỏi đây.”
“Nếu chúng ta không, tớ muốn cậu biết – Tớ cảm thấy tệ về Calypso. Tớ đã quên cô ấy.”
Leo nhìn chằm chằm cậu, chết lặng. “Cậu biết về tớ và –”
“Argo II là một con tàu nhỏ,” Percy nhăn nhó. “Tin tức lan truyền. Tớ chỉ… ừm, khi tớ ở Tartarus, tớ đãđược nhắc là tớ đã không thực hiện lời hứa của tớ với Calypso. Tớ đã yêu cầu các vị thần thả tự do cho cô ấy và sau đó… Tớ chỉ cho là họ sẽ. Với tớ bị mắc chứng quên và gửi đến Trại Jupiter và tất cả, tớ đãkhông nghĩ nhiều về Calypso sau đó. Tớ không đang xin lỗi. Tớ nên đảm bảo các vị thần giữ lời hứa của họ. Cậu đã hứa tìm đường quay trở lại với cô ấy, và tớ chỉ muốn nói, nếu chúng ta đều sống sót sau vụ này, tớ sẽ làm bất cứ điều gì tớ có thể để giúp cậu. Đó là một lời hứa tớ sẽ giữ.”
Leo không nói nên lời. Họ ở đây, trốn sau một bức tường trong một vùng ma thuật chiến tranh, với những quả lựu đạn và gấu xám Bắc Mỹ và Nikette Mông Đồng để lo lắng, và Percy chuốc điều này lên cậu.
“Chàng trai, vấn đề của cậu là gì?” Leo càu nhàu.
Percy nháy mắt. “Vậy… tớ đoán chúng ta không tuyệt vời?”
“Dĩ nhiên chúng ta không tuyệt vời! Chúng ta tệ như Jason! Tớ đang cố gắng bực tức với cậu vì trở thành tất cả những thứ hoàn hảo, anh hùng và những điều linh tinh. Sau đó cậu đến và cư xử như mộtchàng trai hài hước. Làm sao tớ lại ghét cậu nếu cậu xin lỗi và hứa giúp đỡ và các thứ?”
một nụ cười tới tận mang tai trên miệng Percy. “Xin lỗi về điều đó.”
Mặt đất ầm ầm khi một quả lựu đạn khác nổ, gửi đi một cái vỏ kem ốc quế lên bầu trời. “Đó là dấu hiệu của Hazel,” Leo nói. “Họ đã hạ một Nikette khác.”
Percy lén nhìn xung quanh ở góc của bức tường.
Cho đến khoảnh khắc này, Leo chưa nhận ra cậu đã không hài lòng với Percy nhiều như thế nào. Cậu chàng này đã luôn luôn đe dọa cậu. Việc biết Calypso đã từng cảm nắng Percy đã làm cảm giác tệ thêm gấp mười lần. Nhưng giờ nút thắt giận dữ trong bụng cậu đã bắt đầu tháo gỡ. Leo chỉ là không thể ghét chàng trai này. Percy có vẻ chân thành về việc hối tiếc và muốn giúp đỡ.
Ngoài ra, cuối cùng Leo đã có xác nhận rằng Percy Jackson đã không còn hình ảnh của Calypso. khôngkhí được làm sạch. Tất cả những gì Leo phải làm là tìm đường trở về Ogygia. Và cậu sẽ, cho là cậu sống sót trong mười ngày kế tiếp.
“Còn một Nikette nữa,” Percy nói. “Tớ tự hỏi –”
Đâu đó gần bên, Hazel kêu lên đau đớn.
Ngay lập tức, Leo đứng lên.
“Nhóc, đợi đã!” Percy gọi, nhưng Leo phóng qua mê cung, trái tim cậu đập thình thịch.
Bức tường đổ xuống bên kia. Leo nhận thấy mình ở trong một sân mở trải dài. Frank đứng ở xa cuối sân vận động, bắn những mũi tên lửa vào cỗ xe của Nike khi nữ thần gầm lên lăng mạ và cố tìm đường tới cậu băng qua hệ thống hào thay đổi.
Hazel gần hơn – cách khoảng mười tám mét. Nikette thứ tư rõ ràng đánh lén cô. Hazel đang khập khiễng tránh khỏi kẻ tấn công cô, cái quần jeans của cô bị xé toạc, chân trái cô đang chảy máu. cô đỡ mũi giáo của quý bà kim loại với thanh kiếm kỵ sĩ lớn của cô, nhưng cô sắp bị áp đảo. Quanh cô, Màn Sương lấp lánh như ánh đèn nhấp nháy đang tắt dần. cô đang mất kiểm soát mê cung ma thuật.
“Tớ sẽ giúp cô ấy,” Percy nói. “Cậu bám theo kế hoạch. Tấn công cỗ xe của Nike.”
“Nhưng kế hoạch là loại bỏ tất cả bốn Nikette trước tiên!”
“Vậy thay đổi kế hoạch và sau đó bám lấy nó!”
“Điều đó thậm chí chẳng có lý, nhưng đi đi! Giúp cô ấy!”
Percy xông đến để bảo vệ Hazel. Leo lao tới trước Nike, hét lên, “Này! Tôi muốn một phần thưởng tham gia!”
“Gừ!” Nữ thần kéo dây cương và quay cỗ xe sang hướng cậu. “Ta sẽ tiêu diệt ngươi!”
“Tốt!” Leo hét lên. “Thua cuộc là cách tốt hơn thắng!”
“GÌ?” Nike ném cây giáo mạnh mẽ của mình, nhưng cánh tay của bà bị ngăn cản vì cỗ xe rung lắc. Vũ khí của bà lao vào bãi cỏ. Buồn thay, một cái mới xuất hiện trên tay bà.
Bà thúc hai con ngựa phi nước đại. Những đường hào biến mất, để lại một cái sân trống, hoàn hảo để bắt được những á thần La tinh nhỏ.
“Này!” Frank hét lên từ bên kia sân. “Tôi cũng muốn một giải tham gia! Mọi người thắng!”
Cậu bắn một mũi tên được nhắm tốt hạ cánh phía sau cỗ xe của Nike và bắt đầu cháy. Nike lờ nó đi. Đôi mắt bà nhìn chằm chằm vào Leo.
“Percy…?” giọng Leo nghe như tiếng chít chít của môt con chuột đồng. Từ thắt lưng dụng cụ của cậu, cậu lấy ra một quả cầu Ác-si-mét và đặt những vòng tròn đồng tâm để khởi động thiết bị.
Percy vẫn đánh nhau với quý bà kim loại cuối cùng. Leo không thể đợi.
Cậu ném khối cầu lên đường của cỗ xe. Nó chạm mặt đất và đào bới, nhưng cậu cần Percy để bật bẫy. Nếu Nike cảm nhận bất kì đe dọa nào, hình như bà ta không nghĩ nhiều đến nó. Bà cứ tấn công Leo.
Cỗ xe cách trái lựu đạn sáu mét. Bốn mét rưỡi.
“Percy!” Leo hét lên. “Vận Hành Bóng Nước!”
không may, Percy hơi bận đánh đấm xung quanh. Nikette thụi cậu lùi lại với đầu kia của cây giáo. Bà ném cái vòng của mình mạnh đến nỗi đánh rơi thanh kiếm của Percy khỏi tay siết chặt của cậu. Percy suýt ngã. Quý bà kim loại di chuyển đến cho việc giết chóc.
Leo tru lên. Cậu biết khoảng cách quá xa. Cậu biết rằng nếu cậu không nhảy ra khỏi đường bây giờ Nike sẽ cán qua cậu. Nhưng điều đó không thành vấn đề. Những người bạn của cậu sắp bị xiên. Cậu duỗi tay ra và bắn một tia lửa trắng-nóng thẳng tới Nikette.
Về nghĩa đen nó nấu chảy mặt bà ta. Nikette lảo đảo, mũi giáo của bà vẫn giơ lên. Trước khi bà có thể lấy lại thăng bằng, Hazel đẩy thanh kiếm của mình ra và đâm vào ngực quý bà kim loại. Nikette đổ sầm xuống đám cỏ.
Percy quay về cỗ xe của nữ thần chiến thắng. Vừa lúc những con ngựa trắng khổng lồ sắp biến Leo thành nạn nhân của một vụ tai nạn giao thông, cỗ xe vượt qua quả lựu đạn chìm của Leo, thứ phát nổ dưới áp lực của mạch nước phun. Nước phun lên trên, quất vào cỗ xe – hai con ngựa, xe ngựa, nữ thần và tất cả.
Quay trở lại Houston, Leo đã từng sống với mẹ cậu trong một căn hộ ngay vịnh Freeway. Cậu đã nghe tiếng ô tô va chạm ít nhất một lần một tuần, nhưng âm thành này còn tệ hơn – đồng Celestial bẹp dúm, gỗ vỡ vụn, ngựa la hét và một nữ thần kêu khóc bằng hai giọng riêng biệt, cả hai đều rất ngạc nhiên.
Hazel đổ sụp xuống. Percy tóm được cô. Frank chạy về phía họ từ bên kia sân.
Leo vẫn đứng một mình khi nữ thần Nike tự thoát ra khỏi đống đổ nát và đứng dậy đối mặt với cậu. Mái tóc búi lên của bà giờ tương tự như một đống phân bò bị dẫm lên. một cái vòng nguyệt quế dính bên mắc cá trái của bà. Hai con ngựa giơ móng lên và phi nước đại trong hoảng sợ, kéo theo đống đổ nát ướt sũng, và đang cháy một nửa của cỗ xe phía sau chúng.
“NGƯƠI!” Nike nhìn chằm chằm Leo, đôi mắt bà rực lửa và chói sáng hơn đôi cánh kim loại của mình. “Ngươi dám?”
Leo không cảm thấy thật tự tin, nhưng cậu cố nở một nụ cười. “Tôi biết, đúng chứ? Tôi tuyệt vời! Giờ tôi giành được một cái mũ lá rồi chứ?”
“Ngươi sẽ chết!” Nữ thân giơ cây giáo của mình lên.
“Giữ suy nghĩ đó đi!” Leo lục quanh thắt lưng dụng cụ của mình. “Bà chưa thấy trò bịp hay nhất của tôi đâu. Tôi có một vũ khí bảo đảm chiến thắng bất kỳ cuộc thi nào!”
Nike chần chừ. “Vũ khí gì? Ý ngươi là gì?”
“Zap-o-matic[1] tối thượng của tôi!” Cậu lôi ra một quả cầu Ác-si-mét thứ hai – cái mà cậu đã dành toàn bộ ba mươi giây sửa đổi trước khi họ tiến vào sân vận động. “Bà có bao nhiêu vòng nguyệt quế? Bởi vì tôi sắp giành hết tất cả chúng.”
Cậu chạm đến bảng quay số, hy vọng cậu đã hoàn thành việc tính toán chính xác.
Leo đã trở nên giỏi hơn với việc tạo nên những quá cầu, nhưng chúng vẫn không hoàn toàn đáng tin cậy. Hơn hai mươi phần trăm đáng tin cậy.
sẽ tuyệt nếu có sự giúp đỡ của Calypso trong việc dệt những sợi dây đồng Celestial. cô là một át chủ bài của việc dệt. Hoặc Annabeth: cô ấy rất giỏi. Nhưng Leo đã làm hết sức của mình, nối lại quả cầu để tiến hành hai nhiệm vụ hoàn toàn khác nhau.
“Chú ý!” Leo nhấn phím cuối cùng. Quả cầu mở ra. một bên dài ra thành một tay cầm súng. Bên kia mở ra thành một đĩa ra-da thu nhỏ làm từ những tấm gương đồng Celestial.
Nike cau mày. “Đó là cái gì?”
“một tia Ác-si-mét tử vong[2]!” Leo nói. “Tôi cuối cùng đã hoàn thiện nó. Giờ đưa cho ta tất cả các giải thưởng.”
“Những thứ đó không có hiệu quả!” Nike hét lên. “Họ đã chứng minh nó trên ti vi! Ngoài ra, ta là một nữ thần bất tử. Ngươi không thể tiêu diệt ta!”
“Hãy nhìn gần lại,” Leo nói. “Bà đang nhìn chứ?”
Nike có thể biến cậu thành một vết mỡ hoặc đâm cậu như một cái nêm pho-mát, nhưng sự tò mò làm bà không cưỡng lại được. Bà nhìn chằm chằm cái dĩa khi Leo ấn nhẹ công tắc. Leo biết phải quay đi. Mặc dù vậy, chùm sáng rực rỡ để lại cho cậu những đốm sáng thấy được.
“Gừ!” Nữ thần lảo đảo. Bà đánh rơi cây giáo của mình và giữ chặt hai mắt. “Ta bị mù! Ta bị mù!”
Leo nhấn một nút khác trên tia tử vong của cậu. Nó collapsed trở lại thành một quả cầu và bắt đầu kêu vo vo. Leo đếm thầm đến ba, sau đó ném quả cầu vào chân nữ thần.
BÙM! Những sợi dây kim loại bắn về phía trước, quấn lấy Nike trong một cái lưới đồng. Bà kêu khóc, ngã qua một bên khi cái lưới siết lại, ép hai hình dáng của bà – Hy Lạp và La Mã – run lẩy bẩy, hoàn toàn không rõ nét.
“Lừa đảo!” Hai giọng nói chồng lên nhau kêu vù vù như đồng hồ báo thức bị nghẹt. “Tia tử vong của ngươi thậm chí còn không giết được ta!”
“Tôi không cần giết bà,” Leo nói. “Ta chỉ cần chế ngự bà.”
“Ta đơn giản sẽ thay đổi hình dáng!” bà kêu lên. “Ta sẽ xé toạc cái lưới ngu ngốc của ngươi! Ta sẽ tiêu diệt ngươi!”
“Đúng, thấy chứ, ngươi không thể.” Leo hy vọng cậu đúng. “Đó là cái lưới đồng Celestial chất lượng cao, và tôi là con trai của Hephaestus. Ông ấy dường như là một chuyên gia trong việc bắt các nữ thần bằng lưới.”
“không. Khôôông!”
Leo để bà ta lại vùng vẫy và nguyền rủa, và đi kiểm tra bạn bè cậu. Percy trông ổn cả, chỉ đau nhức và thâm tím. Frank đã đỡ Hazel lên và cho cô ăn bánh thánh. Vết cắt trên chân cô đã ngừng chảy máu, mặc dù cái quần jeans của cô rất tả tơi.
“Em ổn,” cô nói. “Chỉ là quá nhiều ma thuật.”
“Em thật tuyệt vời, Levesque.” Leo cố gắng hết sức bắt chước Hazel: “Bỏng ngô! Điểm yếu chí tử của bọn ta!”
cô mỉm cười thiểu não. Bốn người bọn họ đi đến chỗ Nike, người vẫn quằn quại và đập đôi cánh của bà trong lưới như một con gà vàng.
“Chúng ta làm gì với bà ấy?” Percy hỏi.
“Mang bà ta lên Argo II,” Leo nói. “Ném ba ta vào một trong những chuồng ngựa.”
Đôi mắt Hazel mở to. “anh sẽ giữ nữ thần chiến thắng trong chuồng ngựa à?”
“Tại sao không? một khi chúng ta dàn xếp mọi thứ giữa Hy Lạp và La Mã xong, các vị thần nên trở về bản chất của bình thường của họ. Sau đó chúng ta có thể thả bà ấy và bà có thể… em biết đấy… ban chiến thắng cho chúng ta.”
“Ban chiến thắng cho ngươi?” nữ thần kêu lên. “không bao giờ! Ngươi sẽ phải chịu đựng nỗi sỉ nhục này! Máu của ngươi sẽ đổ! một trong các ngươi ở đây – một trong bốn các ngươi – có số mệnh phải chết khi chiến đấu với Gaia!”
Ruột Leo tự thắt lại thành một sợi dây thòng lọng. “Làm sao bà biết điều đó?”
“Ta có thể nhìn thấy trước được chiến thắng!” Nike hét lên. “Các ngươi sẽ không thành công mà khôngbị chết! Thả ta ra và chiến đấu lẫn nhau! Tốt hơn cho các ngươi khi chết ở đây hơn là đối mặt với những gì sắp xảy ra!”
Hazel chĩa mũi thanh kiếm của cô dưới cằm của Nike. “Giải thích.” Giọng cô khó khăn hơn Leo từng nghe. “Ai trong bọn tôi sẽ chết? Bọn tôi ngăn chặn nó như thế nào?”
“A, con của Pluto! Ma thuật của ngươi giúp ngươi đánh lừa cuộc thi này, nhưng ngươi không thể đánh lừa số phận. một trong số các ngươi sẽ chết. một trong số các ngươi phải chết!”
“không,” Hazel khăng khăng. “Có một cách khác. Luôn luôn có một con đường khác.”
“Hecate đã dạy ngươi điều này à?” Nike cười to. “Có lẽ ngươi sẽ hy vọng vào y sĩ dược[3]? Nhưng điều đó là bất khả thi. Quá nhiều chướng ngại trên đường của các ngươi: độc của Pylos, nhịp tim của vị thần bị xích ở Sparta, lời nguyền của Delos! không, các ngươi không thể đánh lừa cái chết.”
Frank quỳ xuống. Cậu nhặt phần lưới dưới cằm Nike và nâng mặt bà ta đối diện với mặt cậu. “Bà đangnói về cái gì? Làm sao bọn ta tìm được loại dược này?”
“Ta sẽ không giúp ngươi,” Nike gầm lên. “Ta sẽ nguyền rủa ngươi với quyền lực của ta, lưới hay không!”
Bà bắt đầu lẩm bẩm bằng tiếng Hy Lạp Cổ.
Frank nhìn lên, cau có. “Bà ta có thể thực hiện ma thuật qua tấm lưới này không?”
“Quỷ tha nếu tớ biết,” Leo nói.
Frank thả nữ thần ra. Cậu cởi giày, lột vớ ra và nhét nó vào miệng nữ thần.
“anh bạn,” Percy nói, “điều đó thật kinh tởm.”
“Mppphhh!” Nike phàn nàn. “Mppphhh!”
“Leo,” Frank nói dứt khoát, “cậu có băng kéo chứ?”
“không bao giờ rời nhà mà không có nó.” Cậu lôi ra một cuộn từ thắt lưng dụng cụ, và Frank ngay lập tức cuốn nó quanh đầu của Nike, giữ chắt miếng nhét trong miệng bà.
“Ồ, nó không phải là một vòng nguyệt quế,” Frank nói, “nhưng nó là một dạng mới của vòng chiến thắng: bịt miệng băng keo.”
“Trương,” Leo nói, “cậu có phong cách.”
Nike vùng vẫy và càu nhàu đến khi Percy thúc bà bằng ngón chân. “Này, im miệng. Bà cư xử tốt hoặc bọn tôi sẽ đem Arion trở lại đây và để nó gặm đôi cánh của bà. Nó yêu thích vàng.”
Nike thét một lần, sau đó trở nên im lặng.
“Vậy…” Hazel nghe có vẻ hơi lo lắng. “Chúng ta có một nữ thần bị trói. Giờ thì sao?”
Frank khoanh tay lại. “Chúng ta đi tìm y sĩ dược này… dù cho nó là cái gì. Bởi vì, về phần tớ, tớ thích đánh lừa tử thần.”
Leo nhe răng cười. “Độc ở Pylos? một nhịp tim của vị thần bị xích ở Sparta? một lời nguyền ở Delos? Ồ, đúng. Điều này sẽ thú vị đây!”
Chú thích
[1] một vũ khí phát ra tia lửa điện, thiêu đốt mục tiêu
[2]Archimedes death ray
[3] nguyên văn physician’s cure, là một loại thuốc, được Asclepius phát minh, sự chữa lành thần thánh, mang người chết sống trở lại nếu nhanh chóng dùng.
Danh sách chương