ĐÔI CÁNH VÀNG HƠI QUÁ ĐÁNG.
Leo có thể hiểu được cỗ xe và hai con ngựa. Cậu ổn với bộ váy không tay lấp lánh của Nike (Calypso hoàn toàn nóng bỏng theo phong cách đó, nhưng điều đó không liên quan) và mái tóc đen của Nike được búi tròn lên với một vòng hoa nguyệt quế mạ vàng.
Biểu hiện của bà là đôi mắt mở to và một chút điên cuồng, như là bà vừa uống hai mươi ly espresso và lái tàu lượn siêu tốc, nhưng điều đó không làm phiền Leo. Cậu thậm chí có thể xử lý với cây giáo bịt-đầu-bằng-vàng chỉ vào ngực cậu.
Nhưng đôi cánh đó – chúng được đánh bóng với vàng, đến tận cọng lông cuối cùng. Leo có thể ngưỡng mộ tay nghề khéo léo, nhưng nó là quá nhiều, quá sáng, quá sặc sỡ. Nếu đôi cánh của bà là những ô năng lượng mặt trời, Nike sẽ sản xuất đủ năng lượng để thắp sáng Miami.
“Thưa bà,” cậu nói, “bà làm ơn xếp lại cái vỉ ruồi của bà lại được không? Bà đang làm tôi bị rám nắng.”
“Gì?” Đầu của Nike đột ngột quay về phía cậu như của một con gà giật mình. “Ồ… bộ lông chim tuyệt vời của ta. Rất tốt. Ta cho là người không thể chết trong vinh quang nếu ngươi vừa bị mù và rám nắng.”
Bà xếp đôi cánh lại. Nhiệt độ giảm xuống ở gần bốn mươi chín độ C thông thường vào một buổi chiều mùa hè.
Leo liếc nhìn các bạn cậu. Frank vẫn đứng đó, đo kích thước của nữ thần. Ba lô của cậu vẫn chưa biến đổi thành cung tên và ống tên, có lẽ là điều khôn ngoan. Cậu không thể để bị quá kinh hãi, bởi vì cậu không muốn biến thành một con cá vàng khổng lồ.
Hazel đang gặp rắc rối với Arion. Con ngựa lang hý vang và nhảy cong người lên, tránh tiếp xúc mắt với hai con ngựa trắng đang kéo cỗ xe của Nike.
Về phần Percy, cậu cầm cây bút ma thuật của cậu như thể cậu đang cố quyết định liệu là múa vài đường kiếm hay ký tên lên cỗ xe của Nike.
không ai bước về phía trước để nói chuyện. Leo khá nhớ việc có Piper và Annabeth với họ. Họ giỏi về toàn bộ việc nói chuyện.
Cậu quyết định ai đó tốt hơn hết nói gì đó trước khi tất cả mọi người chết trong vinh quang.
“Vậy!” Cậu chỉ ngón tay trỏ vào Nike. “Tôi đã không hiểu lời chỉ dẫn, và tôi rất chắc chắn thông tin đãkhông được đầy đủ trong cuốn sách của Frank. Bà có thể nói cho tôi nghe điều gì đang xảy ra ở đây được không?”
Đôi mắt mở to của Nike nhìn chằm chằm làm cậu mất bình tĩnh. Mũi Leo đang cháy à? Điều đó thỉnh thoảng xảy ra khi cậu bị áp lực.
“Chúng ta phải có chiến thắng!” Nữ thần kêu thét. “Cuộc thi phải được quyết định! Các người đến đây để xác định người chiến thắng, phải không?”
Frank thông giọng. “Bà là Nike hay Victoria?”
“Argghh!” Nữ thần giữ chặt một bên đầu. Những con ngựa của bà lồng lên, khiến Arion làm điều tương tự.
Nữ thần rùng mình và tách thành hai hình ảnh riêng biệt, điều này nhắc nhở Leo – thật lố bịch – về khi cậu từng nằm trên nền nhà trong căn hộ của cậu khi là một đứa trẻ và chơi với cuộn chặn cửa[1] trêntấm ván chân tường. Cậu sẽ kéo nó lùi lại và để nó bay đi: vù! Cuộn chặn cửa sẽ lắc tới lui nhanh đến nỗi mà trông nhó như bị tách thành hai cuộn riêng biệt.
Đó là thứ Nike trông giống: một cuộn chặn cửa thần thánh, chia tách làm hai.
Ở bên trái là phiên bản đầu tiên: váy không tay lấp lánh, mái tóc đen bện với nguyệt quế, đôi cánh vàng xếp sau bà. Bên phải là một phiên bản khác, mặc đồ chiến tranh La Mã giáp che ngực và giáp che ống chân. Mái tóc nâu vàng lộ ra từ vành mũ sắt cao. Đôi cánh bà là bộ lông trắng, chiếc váy tím, và tay cầm giáo của bà phù hợp với một huy hiệu có kích thước một cái dĩa La Mã – một chữ vàng SPQR trênvòng nguyệt quế.
“Ta là Nike!” hình ảnh bên trái kêu lên.
“Ta là Victoria!” hình ảnh bên phải kêu lên.
Lần đầu tiên, Leo hiểu câu châm ngôn cổ của ông cậu hay nói: khua môi múa mép. Đúng như nghĩa đen, nữ thần này đang dùng cả mồm bên trái lẫn mép bên phải để nói đến hai chuyện khác nhau. Bà cứ rùng mình và chia tách, làm Leo choáng váng. Cậu muốn lôi dụng cụ của mình ra và điều chỉnh bộ chế hòa khí không dùng đến của bà, bởi vì rung đến thế sẽ làm động cơ của bà vỡ ra mất.
“Ta là người quyết định của chiến thắng!” Nike hét lên. “Từ khi ta đứng đây ở góc của đền thờ của Zeus, được tôn kính bởi tất cả! Ta đã giám thị Thế vận hội Olympia. Đồ cúng tế tại mỗi thành phố chất đống dưới chân ta!”
“Thế vận hội không thích hợp!” Victoria hét lên. “Ta là một nữ thần của thành công trong chiến đấu! Những tướng quân La Mã thờ phụng ta! Augustus cho xây bàn thờ của ta ở Viện Nguyên Lão!”
“Ahhhh!” cả hai giọng nó hét lên trong đau đớn. “Chúng ta phải quyết định! Chúng ta phải chiến thắng!”
Arion lồng lên kịch liệt đến nỗi Hazel phải nằm trườn lên lưng nó để tránh bị ném đi. Trước khi cô có thể làm nó bình tĩnh trở lại, con ngựa biến mất, để lại một vệt khói qua đống tàn tích.
“Nike,” Hazel nói, bước chầm chậm về phía trước, “bà đang bối rối, như tất cả các vị thần. Những người Hy Lạp và La Mã đang trên bờ vực chiến tranh. Nó làm cho hai mặt của bà xung đột.”
“Ta biết điều đó!” Nữ thần lắc ngọn giáo của mình, đầu bịt dây chun biến thành hai điểm. “Ta không thể chịu đựng sự xung đột không được giải quyết! Ai là người mạnh hơn? Ai là người chiến thắng?”
“Thưa bà, không ai là người thắng cuộc cả,” Leo nói. “Nếu cuộc chiến đó xảy ra, mọi người đều thua cuộc.”
“không ai thắng?” Nike trông rất sốc, Leo rất chắc mũi cậu phải cháy rồi. “Luôn có một người chiến thắng! một người chiến thắng. Những người khác là kẻ thua cuộc! Hoặc chiến thắng là vô nghĩa. Ta cho là ngươi muốn ta trao chứng nhận cho tất cả những người tham gia dự thi sao? Những chiếc cúp nhựa nhỏ cho từng vận động viên hay người lính vì sự tham dự sao? Chúng ta tất cả nên xếp hàng và bắt tay nhau và nói với nhau, Cuộc thi đấu tốt đẹp sao? không! Chiến thắng phải là thật. Nó phải được giành lấy. Điều đó có nghĩa là nó sẽ hiếm và khó khăn, chống lại những kẻ không biết điều, và đánh bại những kẻ có lẽ là có khả năng khác.”
Hai con ngựa của nữ thần cắn nhau, như thể đang nhận lấy tinh thần.
“Ồ… được rồi,” Leo nói. “Tôi có thể nói bà đã có những cảm giác mạnh mẽ về điều đó. Nhưng cuộc chiến tranh thực sự là chống lại Gaia.”
“Cậu ấy đúng,” Hazel nói. “Nike, bà là người đánh xe ngựa của Zeus trong cuộc chiến tranh cuối cùng với những tên khổng lồ phải không?”
“Dĩ nhiên!”
“Vậy bà biết Gaia là kẻ thù thực sự. Chúng tôi cần sự giúp đỡ của bà để đánh bại bà ấy. Cuộc chiến không phải giữa người Hy Lạp và La Mã.”
Victoria gầm lên, “Những người Hy Lạp phải diệt vong!”
“Chiến thắng hay là chết!” Nike khóc than. “một phe phải bị đánh bại!”
Frank càu nhàu. “Tớ nghe đủ những điều này từ người cha la hét trong đầu tớ rồi.”
Victoria nhìn chằm chằm xuống cậu. “một đứa con của Mars, phải không? một pháp quan của Rome? không đúng La Mã sẽ tha cho Hy Lạp. Ta không thể tiếp tục chịu đựng bị chia tách và bối rối – ta khôngthể suy nghĩ rõ ràng! Giết chúng! Chiến thắng!”
“đang không xảy ra,” Frank nói, mặc dù Leo nhận thấy mắt phải cậu Trương đang co giật.
Leo cũng đang đấu tranh. Nike đang gửi đi những làn sóng chủ ý, làm những dây thần kinh của cậu như lửa đốt. Cậu cảm thấy như mình cúi đầu theo hàng, chờ ai đó hét lên “Tiến lên!” Cậu có mong muốn vô lý là bóp cổ Frank, điều rất ngu xuẩn, bởi vì hay bàn tay cậu thậm chí sẽ không vừa vặn cổ của Frank.
“Nhìn này, Quý bà Chiến thắng…” Percy cố nở một nụ cười. “Bọn tôi không muốn làm gián đoạn thời gian điên loạn của bà. Có lẽ bà có thể kết thúc cuộc trò chuyện này với bản thân mình và bọn tôi sẽquay lại sau, với, ừm, một vài vũ khí lớn hơn và có lẽ ít thuốc an thần.”
Nữ thần vung cái giáo của bà ta. “Các ngươi sẽ xác định vấn đề một lần và mãi mãi! Hôm nay, bây giờ, các ngươi sẽ quyết định chiến thắng! Bốn người các ngươi? Tuyệt! Chúng ta có các đội. Có lẽ nữ đấu với nam!”
Hazel nói, “Ừm… không.”
“Mặc áo với ở trần!”
“Nhất định không,” Hazel nói.
“Hy Lạp với La Mã!” Nike kêu lên. “Đúng, dĩ nhiên. Hai và hai. Á thần cuối cùng đứng lại chiến thắng. Số khác sẽ chết vinh quang.”
một ham muốn cạnh tranh mạnh mẽ rung động qua cơ thể của Leo. Cậu cố gắng hết sức để khôngchạm vào dây thắt lưng dụng cụ của mình, tóm lấy một cái vồ và đập lên đầu Hazel và Frank.
Cậu nhận ra Annabeth đã đúng như thế nào khi không cử bất cứ ai mà cha mẹ họ có sự ganh đua tự nhiên. Nếu Jason ở đây, cậu ấy và Percy có lẽ sẽ ở trên mặt đất, đánh mạnh vào đầu nhau.
Cậu cố gắng để nắm tay không siết chặt. “Xem này, thưa bà, tất cả bọn tôi sẽ không chơi trò Đấu trường Sinh tử[2] với nhau. Nó sẽ không xảy ra.”
“Nhưng ngươi sẽ giành được một vinh dự tuyệt vời!” Nike vươn tới một cái rổ bên cạnh và tạo ra mộtvòng nguyệt quế to màu xanh lá cây. “Cái vương miện lá cây này có thể của ngươi! Ngươi có thể đội nó trên đầu! Hãy nghĩ về sự vinh quang!”
“Leo đúng,” Frank nói, mặc dù đôi mắt cậu ta nhìn chằm chằm vào cái vòng nguyệt quế. Biểu hiện của cậu ta hơi quá tham vọng đối với khẩu vị của Leo. “Bọn tôi không chiến đấu lẫn nhau. Bọn tôi chiến đấu với những tên khổng lồ. Bà nên giúp chúng tôi.”
“Rất tốt!” Nữ thần giơ cái vòng nguyệt quế của mình lên trong một tay và cây giáo của bà trong tay kia.
Percy và Leo trao đổi ánh nhìn.
“Ừm… điều đó có nghĩa là bà sẽ gia nhập với bọn tôi à?” Percy hỏi. “Bà sẽ giúp bọn tôi chiến đấu với những tên khổng lồ?”
“Đó lẽ là một phần của giải thưởng,” Nike nói. Bất cứ ai thắng, ta sẽ xem xét người đó như một đồng minh. Chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu với những tên khổng lồ, và ta sẽ ban tặng chiến thắng cho hắn. Nhưng chỉ có duy nhất một người chiến thắng. Những kẻ khác phải bị đánh bại, giết, tiêu diệt hoàn toàn. Vậy nó sẽ như thế nào, các á thần? Các ngươi sẽ thành công trong cuộc tìm kiếm của mình, hay các ngươi sẽ trung thành với những ý tưởng ủy mị của tình bạn và mọi người thắng giải tham gia?”
Percy mở nắp bút ra. Thủy Triều lớn thành một thanh kiếm đồng Celestial. Leo lo lắng cậu ta có thể chĩa nó sang bọn họ. Hào quang của Nike rất khó để chống lại.
Thay vào đó, Percy chỉ lưỡi kiếm của mình vào Nike. “Nếu thay vào đó bọn tôi chiến đấu với bà?”
“Ha!” đôi mắt Nike lóe sáng. “Nếu các ngươi từ chối chiến đấu lẫn nhau, các ngươi sẽ bị khuất phục!”
Nike dang đôi cánh vàng của mình ra. Bốn cái lông kim loại phóng xuống, hai cái mỗi bên của cỗ xe. Những cái lông xoay như huấn luyện viên thể dục, trở lên lớn hơn, mọc ra tay chân, đến khi chúng chạm được mặt đất như bốn bản sao kim loại, có kích thước con người của nữ thần, mỗi cánh tay cầm một cây giáo vàng và một vòng nguyệt quế đồng Celestial trông một cái dĩa nhựa dây-gai.
“Hướng về sân vận động!” nữ thần kêu lên. “Các ngươi có năm phút để chuẩn bị. Sau đó máu sẽ đổ!”
Leo định nói, Nếu bọn tôi từ chối đi đến sân vận động thì sao? “Chạy đi!” Nike gầm lên. “Đến đường đua, hoặc Nikai của ta sẽ giết ngươi tại nơi ngươi đứng!”
Những bà kim loại mở quai hàm ra và thổi ra một âm thanh nghe như một đám đông Siêu cúp Bóng bầu dục Mỹ hòa lẫn với thông tin phản hồi. Họ lắc cây giáo của mình và tấn công các á thần.
Đây không phải là khoảnh khắc tốt nhất của Leo. sự hoảng loạn tóm lấy và nuốt chửng cậu. Điều an ủi nhất của cậu là những người bạn của cậu cũng như vậy – và họ không phải là dạng người hèn nhát.
Bốn người phụ nữ kim loại di chuyển nhanh phía sau họ theo một hình bán nguyệt rộng, dồn họ về phía đông bắc. Tất cả những người khách du lịch biến mất. Có lẽ họ đã bay vào cái máy điều hòa thoải mái của bảo tàng, hoặc có lẽ Nike đã buộc họ đi bằng cách nào đó.
Các á thần bỏ chạy, vấp ngã trên đá, nhảy qua những bức tường gạch vụn, lách qua những cái cột và những áp phích tin tức. Phía sau họ, những bánh xe ngựa của Nike kêu ầm ầm và những con ngựa của bà hí vang.
Mỗi lần Leo nghĩ về việc chậm lại, những quý bà kim loại lại hét lên – Nike đã gọi họ là gì? Nikai? Nikette? – làm Leo ngập trong kinh hãi.
Cậu ghét việc bị ngập trong kinh hãi. Nó thật xấu hổ.
“Đó!” Frank chạy hết tốc lực về phía trước đại loại là một cái hào giữa hai bức tường đất với một cái cửa tò vò đá ở trên. Nó làm Leo nhớ về những đường hầm mà các đội bóng chạy qua khi họ vào sân. “Đó là lối vào sân vận động Olympic cũ. Nó được gọi là hầm mộ!”
“không phải là một cái tên hay!” Leo hét lên.
“Tại sao chúng ta đến đó?” Percy thở hổn hển. “Nếu đó là nơi bà ta muốn chúng ta –”
Các Nikette lại hét lên và tất cả suy nghĩ lý trí bỏ rơi Leo. Cậu chạy đến đường hầm.
Khi họ tới cổng vòm, Hazel hét lên, “Đứng lại!”
Họ suýt nữa ngã để dừng lại. Percy thở khò khè gấp đôi. Leo đã nhận thấy Percy có vẻ rất hay thở hổn hển những ngày này – có lẽ bởi vì không khí đầy a-xít kinh tởm mà cậu đã buộc phải hít thở ở Tartarus.
Frank săm soi lại đường họ đã đến. “Tớ không thấy chúng nữa. Chúng đã biến mất.”
“Chúng đã từ bỏ à?” Percy hỏi hy vọng.
Leo lướt qua đống tàn tích. “không, Chúng chỉ dồn chúng ta đến nơi chúng muốn chúng ta tới. Dù sao thì, những thứ đó là gì vậy? Ý tớ là, những Nikettes.”
“Nikette?” Frank gãi đầu. “Tớ nghĩ đó là Nikai, số nhiều, như những chiến thắng[3].”
“Đúng.” Hazel trông có vẻ trầm tư, đưa tay theo cửa tò vò đá. “Theo một vài truyền thuyết, Nike có mộtquân đội những chiến thắng nhỏ bà ta có thể gửi tất cả đến khắp thế giới để thực hiện mệnh lệnh của bà.”
“Giống như những yêu tinh của Santa,” Percy nói. “Ngoại trừ việc độc ác. Và kim loại. Và thực sự ồn ào.”
Hazel ấn những ngón tay vào cái cửa tò vò, như thể bắt mạch nó. Ở ngoài đường hầm chật hẹp, những bức tường đất mở ra một cái sân dài với những con dốc cao lên từ từ mỗi bên, như chỗ ngồi cho khán giả.
Leo đoán nó đã từng là một sân vận động ngoài trời trước đó – đủ lớn cho việc ném đĩa, phóng lao, đẩy tạ, hay bất cứ thứ gì khác những kẻ Hy Lạp điên cuồng đó từng làm để giành được một đống lá.
“Những con ma nán lại ở nơi này,” Hazel lẩm bẩm. “Rất nhiều nỗi đau được in vào những tảng đá này.”
“Làm ơn nói với anh em có một kế hoạch,” Leo nó. “Tốt nhất là một kế hoạch mà không liên quan đến việc in nỗi đau của anh vào những tảng đá.”
Đôi mắt Hazel xa xăm và mãnh liệt như bão tố, cách mà họ đã ở Nhà của Hades – giống như cô đangnhìn chăm chú vào một lớp thực tại khác. “Đây là lối vào của những đấu thủ. Nike nói chúng ta có năm phút để chuẩn bị. Sau đó bà ta sẽ mong chờ chúng ta đi qua cánh cửa này và bắt đầu trò chơi. Chúng ta sẽ không được phép rời sân đến khi ba người trong chúng ta chết.”
Percy dựa vào thanh kiếm của cậu. “Tớ khá chắc những trận đấu đến chết không phải là một môn thể thao Olympic.”
“Ừm, chúng là như vậy bây giờ,” Hazel cảnh báo, “Nhưng em có lẽ sẽ tạo được cho chúng ta một lợi thế. Khi chúng ta đi qua, em có thể tạo nên vào cản trở trên sân – những chỗ lẩn trốn để trì hoãn cho chúng ta chút ít thời gian.”
Frank cau mày. “Ý em là trên Cánh đồng của Mars – hào, đường hầm, thứ đó à? Em có thể làm điều đó với Màn Sương?”
“Em nghĩ vậy,” Hazel nói. Nike có lẽ sẽ thích nhìn một sân chạy đua có chướng ngại vật. Em có thể dùng những mong muốn của bà chống lại bà. Nhưng nó sẽ nhiều hơn thế. Em có thể dùng bất cứ cái cổng dưới mặt đất nào – thậm chí cánh cửa này – để đi vào Mê Cung. Em có thể đưa một phần Mê Cung lên mặt đất.”
“Ôi, ôi, ôi.” Percy làm một dấu hiệu không tính[4]. “Mê Cung tệ hại. Chúng ta đã thảo luận về điều này.”
“Hazel, cậu ấy đúng.” Leo nhớ rõ tất cả làm sao cô dẫn cậu đi qua mê cung ảo ảnh ở Nhà của Hades. Họ đã suýt chết cứ mỗi hai mét. “Ý anh là, anh biết em giỏi pháp thuật. Nhưng chúng ta đã có bốn Nikette để lo lắng –”
“Mọi người phải tin em,” cô nói. “Bây giờ chúng ta chỉ có vài phút. Khi chúng ta đi qua cánh cửa, ít nhất em có thể nhân đôi các sân thi đấu vì lợi ích của chúng ta.”
Percy thở bằng mũi. “Hai lần đến lúc này, anh đã bị buộc phải chiến đấu trong sân vận động – một ở Rome, và trước đó trong Mê Cung. anh ghét thi đấu vì sự tiêu khiển của mọi người.”
“Chúng ta đều ghét,” Hazel nói. “Nhưng chúng ta phải làm Nike mất cảnh giác. Chúng ta sẽ giả vờ chiến đấu đến khi chúng ta có thể trung lập những Nikette đó - ặc, đó là một cái tên tồi tệ. Sau đó chúng ta đánh bại Nike như Juno nói.”
“Có lý,” Frank đồng ý. “Em cảm nhận được Nike mạnh như thế nào, cố gắng để chúng ta tự xử lý nhau. Nếu bà ta gửi đi những rung cảm đó đến toàn bộ những người Hy Lạp và La Mã, chúng ta sẽ không có cách nào để ngăn chặn một trận chiến. Chúng ta phải kiểm soát được bà ấy.”
“Và chúng ta làm điều đó như thế nào?” Percy hỏi. “Cho bà ta một cục u trên đầu và nhét vào một cái bao tải?”
Bánh răng tinh thần của Leo bắt đầu quay.
“Thực ra,” cậu nói, “cậu không đi xa lắm đâu. Chú Leo mang vài món đồ chơi cho tất cả các cháu á thần đây.”
Chú thích
[1]doorstop
T_WithZoom.jpg
[2] nguyên văn Hunger Games, là một bộ tiểu thuyết mà trong đó những người chơi phải chiến đấu với nhau để tìm được người sống sót duy nhất chiến thắng.
[3] nguyên văn victories
[4] nguyên văn time-out sign
timeout_small.jpg
***
Leo có thể hiểu được cỗ xe và hai con ngựa. Cậu ổn với bộ váy không tay lấp lánh của Nike (Calypso hoàn toàn nóng bỏng theo phong cách đó, nhưng điều đó không liên quan) và mái tóc đen của Nike được búi tròn lên với một vòng hoa nguyệt quế mạ vàng.
Biểu hiện của bà là đôi mắt mở to và một chút điên cuồng, như là bà vừa uống hai mươi ly espresso và lái tàu lượn siêu tốc, nhưng điều đó không làm phiền Leo. Cậu thậm chí có thể xử lý với cây giáo bịt-đầu-bằng-vàng chỉ vào ngực cậu.
Nhưng đôi cánh đó – chúng được đánh bóng với vàng, đến tận cọng lông cuối cùng. Leo có thể ngưỡng mộ tay nghề khéo léo, nhưng nó là quá nhiều, quá sáng, quá sặc sỡ. Nếu đôi cánh của bà là những ô năng lượng mặt trời, Nike sẽ sản xuất đủ năng lượng để thắp sáng Miami.
“Thưa bà,” cậu nói, “bà làm ơn xếp lại cái vỉ ruồi của bà lại được không? Bà đang làm tôi bị rám nắng.”
“Gì?” Đầu của Nike đột ngột quay về phía cậu như của một con gà giật mình. “Ồ… bộ lông chim tuyệt vời của ta. Rất tốt. Ta cho là người không thể chết trong vinh quang nếu ngươi vừa bị mù và rám nắng.”
Bà xếp đôi cánh lại. Nhiệt độ giảm xuống ở gần bốn mươi chín độ C thông thường vào một buổi chiều mùa hè.
Leo liếc nhìn các bạn cậu. Frank vẫn đứng đó, đo kích thước của nữ thần. Ba lô của cậu vẫn chưa biến đổi thành cung tên và ống tên, có lẽ là điều khôn ngoan. Cậu không thể để bị quá kinh hãi, bởi vì cậu không muốn biến thành một con cá vàng khổng lồ.
Hazel đang gặp rắc rối với Arion. Con ngựa lang hý vang và nhảy cong người lên, tránh tiếp xúc mắt với hai con ngựa trắng đang kéo cỗ xe của Nike.
Về phần Percy, cậu cầm cây bút ma thuật của cậu như thể cậu đang cố quyết định liệu là múa vài đường kiếm hay ký tên lên cỗ xe của Nike.
không ai bước về phía trước để nói chuyện. Leo khá nhớ việc có Piper và Annabeth với họ. Họ giỏi về toàn bộ việc nói chuyện.
Cậu quyết định ai đó tốt hơn hết nói gì đó trước khi tất cả mọi người chết trong vinh quang.
“Vậy!” Cậu chỉ ngón tay trỏ vào Nike. “Tôi đã không hiểu lời chỉ dẫn, và tôi rất chắc chắn thông tin đãkhông được đầy đủ trong cuốn sách của Frank. Bà có thể nói cho tôi nghe điều gì đang xảy ra ở đây được không?”
Đôi mắt mở to của Nike nhìn chằm chằm làm cậu mất bình tĩnh. Mũi Leo đang cháy à? Điều đó thỉnh thoảng xảy ra khi cậu bị áp lực.
“Chúng ta phải có chiến thắng!” Nữ thần kêu thét. “Cuộc thi phải được quyết định! Các người đến đây để xác định người chiến thắng, phải không?”
Frank thông giọng. “Bà là Nike hay Victoria?”
“Argghh!” Nữ thần giữ chặt một bên đầu. Những con ngựa của bà lồng lên, khiến Arion làm điều tương tự.
Nữ thần rùng mình và tách thành hai hình ảnh riêng biệt, điều này nhắc nhở Leo – thật lố bịch – về khi cậu từng nằm trên nền nhà trong căn hộ của cậu khi là một đứa trẻ và chơi với cuộn chặn cửa[1] trêntấm ván chân tường. Cậu sẽ kéo nó lùi lại và để nó bay đi: vù! Cuộn chặn cửa sẽ lắc tới lui nhanh đến nỗi mà trông nhó như bị tách thành hai cuộn riêng biệt.
Đó là thứ Nike trông giống: một cuộn chặn cửa thần thánh, chia tách làm hai.
Ở bên trái là phiên bản đầu tiên: váy không tay lấp lánh, mái tóc đen bện với nguyệt quế, đôi cánh vàng xếp sau bà. Bên phải là một phiên bản khác, mặc đồ chiến tranh La Mã giáp che ngực và giáp che ống chân. Mái tóc nâu vàng lộ ra từ vành mũ sắt cao. Đôi cánh bà là bộ lông trắng, chiếc váy tím, và tay cầm giáo của bà phù hợp với một huy hiệu có kích thước một cái dĩa La Mã – một chữ vàng SPQR trênvòng nguyệt quế.
“Ta là Nike!” hình ảnh bên trái kêu lên.
“Ta là Victoria!” hình ảnh bên phải kêu lên.
Lần đầu tiên, Leo hiểu câu châm ngôn cổ của ông cậu hay nói: khua môi múa mép. Đúng như nghĩa đen, nữ thần này đang dùng cả mồm bên trái lẫn mép bên phải để nói đến hai chuyện khác nhau. Bà cứ rùng mình và chia tách, làm Leo choáng váng. Cậu muốn lôi dụng cụ của mình ra và điều chỉnh bộ chế hòa khí không dùng đến của bà, bởi vì rung đến thế sẽ làm động cơ của bà vỡ ra mất.
“Ta là người quyết định của chiến thắng!” Nike hét lên. “Từ khi ta đứng đây ở góc của đền thờ của Zeus, được tôn kính bởi tất cả! Ta đã giám thị Thế vận hội Olympia. Đồ cúng tế tại mỗi thành phố chất đống dưới chân ta!”
“Thế vận hội không thích hợp!” Victoria hét lên. “Ta là một nữ thần của thành công trong chiến đấu! Những tướng quân La Mã thờ phụng ta! Augustus cho xây bàn thờ của ta ở Viện Nguyên Lão!”
“Ahhhh!” cả hai giọng nó hét lên trong đau đớn. “Chúng ta phải quyết định! Chúng ta phải chiến thắng!”
Arion lồng lên kịch liệt đến nỗi Hazel phải nằm trườn lên lưng nó để tránh bị ném đi. Trước khi cô có thể làm nó bình tĩnh trở lại, con ngựa biến mất, để lại một vệt khói qua đống tàn tích.
“Nike,” Hazel nói, bước chầm chậm về phía trước, “bà đang bối rối, như tất cả các vị thần. Những người Hy Lạp và La Mã đang trên bờ vực chiến tranh. Nó làm cho hai mặt của bà xung đột.”
“Ta biết điều đó!” Nữ thần lắc ngọn giáo của mình, đầu bịt dây chun biến thành hai điểm. “Ta không thể chịu đựng sự xung đột không được giải quyết! Ai là người mạnh hơn? Ai là người chiến thắng?”
“Thưa bà, không ai là người thắng cuộc cả,” Leo nói. “Nếu cuộc chiến đó xảy ra, mọi người đều thua cuộc.”
“không ai thắng?” Nike trông rất sốc, Leo rất chắc mũi cậu phải cháy rồi. “Luôn có một người chiến thắng! một người chiến thắng. Những người khác là kẻ thua cuộc! Hoặc chiến thắng là vô nghĩa. Ta cho là ngươi muốn ta trao chứng nhận cho tất cả những người tham gia dự thi sao? Những chiếc cúp nhựa nhỏ cho từng vận động viên hay người lính vì sự tham dự sao? Chúng ta tất cả nên xếp hàng và bắt tay nhau và nói với nhau, Cuộc thi đấu tốt đẹp sao? không! Chiến thắng phải là thật. Nó phải được giành lấy. Điều đó có nghĩa là nó sẽ hiếm và khó khăn, chống lại những kẻ không biết điều, và đánh bại những kẻ có lẽ là có khả năng khác.”
Hai con ngựa của nữ thần cắn nhau, như thể đang nhận lấy tinh thần.
“Ồ… được rồi,” Leo nói. “Tôi có thể nói bà đã có những cảm giác mạnh mẽ về điều đó. Nhưng cuộc chiến tranh thực sự là chống lại Gaia.”
“Cậu ấy đúng,” Hazel nói. “Nike, bà là người đánh xe ngựa của Zeus trong cuộc chiến tranh cuối cùng với những tên khổng lồ phải không?”
“Dĩ nhiên!”
“Vậy bà biết Gaia là kẻ thù thực sự. Chúng tôi cần sự giúp đỡ của bà để đánh bại bà ấy. Cuộc chiến không phải giữa người Hy Lạp và La Mã.”
Victoria gầm lên, “Những người Hy Lạp phải diệt vong!”
“Chiến thắng hay là chết!” Nike khóc than. “một phe phải bị đánh bại!”
Frank càu nhàu. “Tớ nghe đủ những điều này từ người cha la hét trong đầu tớ rồi.”
Victoria nhìn chằm chằm xuống cậu. “một đứa con của Mars, phải không? một pháp quan của Rome? không đúng La Mã sẽ tha cho Hy Lạp. Ta không thể tiếp tục chịu đựng bị chia tách và bối rối – ta khôngthể suy nghĩ rõ ràng! Giết chúng! Chiến thắng!”
“đang không xảy ra,” Frank nói, mặc dù Leo nhận thấy mắt phải cậu Trương đang co giật.
Leo cũng đang đấu tranh. Nike đang gửi đi những làn sóng chủ ý, làm những dây thần kinh của cậu như lửa đốt. Cậu cảm thấy như mình cúi đầu theo hàng, chờ ai đó hét lên “Tiến lên!” Cậu có mong muốn vô lý là bóp cổ Frank, điều rất ngu xuẩn, bởi vì hay bàn tay cậu thậm chí sẽ không vừa vặn cổ của Frank.
“Nhìn này, Quý bà Chiến thắng…” Percy cố nở một nụ cười. “Bọn tôi không muốn làm gián đoạn thời gian điên loạn của bà. Có lẽ bà có thể kết thúc cuộc trò chuyện này với bản thân mình và bọn tôi sẽquay lại sau, với, ừm, một vài vũ khí lớn hơn và có lẽ ít thuốc an thần.”
Nữ thần vung cái giáo của bà ta. “Các ngươi sẽ xác định vấn đề một lần và mãi mãi! Hôm nay, bây giờ, các ngươi sẽ quyết định chiến thắng! Bốn người các ngươi? Tuyệt! Chúng ta có các đội. Có lẽ nữ đấu với nam!”
Hazel nói, “Ừm… không.”
“Mặc áo với ở trần!”
“Nhất định không,” Hazel nói.
“Hy Lạp với La Mã!” Nike kêu lên. “Đúng, dĩ nhiên. Hai và hai. Á thần cuối cùng đứng lại chiến thắng. Số khác sẽ chết vinh quang.”
một ham muốn cạnh tranh mạnh mẽ rung động qua cơ thể của Leo. Cậu cố gắng hết sức để khôngchạm vào dây thắt lưng dụng cụ của mình, tóm lấy một cái vồ và đập lên đầu Hazel và Frank.
Cậu nhận ra Annabeth đã đúng như thế nào khi không cử bất cứ ai mà cha mẹ họ có sự ganh đua tự nhiên. Nếu Jason ở đây, cậu ấy và Percy có lẽ sẽ ở trên mặt đất, đánh mạnh vào đầu nhau.
Cậu cố gắng để nắm tay không siết chặt. “Xem này, thưa bà, tất cả bọn tôi sẽ không chơi trò Đấu trường Sinh tử[2] với nhau. Nó sẽ không xảy ra.”
“Nhưng ngươi sẽ giành được một vinh dự tuyệt vời!” Nike vươn tới một cái rổ bên cạnh và tạo ra mộtvòng nguyệt quế to màu xanh lá cây. “Cái vương miện lá cây này có thể của ngươi! Ngươi có thể đội nó trên đầu! Hãy nghĩ về sự vinh quang!”
“Leo đúng,” Frank nói, mặc dù đôi mắt cậu ta nhìn chằm chằm vào cái vòng nguyệt quế. Biểu hiện của cậu ta hơi quá tham vọng đối với khẩu vị của Leo. “Bọn tôi không chiến đấu lẫn nhau. Bọn tôi chiến đấu với những tên khổng lồ. Bà nên giúp chúng tôi.”
“Rất tốt!” Nữ thần giơ cái vòng nguyệt quế của mình lên trong một tay và cây giáo của bà trong tay kia.
Percy và Leo trao đổi ánh nhìn.
“Ừm… điều đó có nghĩa là bà sẽ gia nhập với bọn tôi à?” Percy hỏi. “Bà sẽ giúp bọn tôi chiến đấu với những tên khổng lồ?”
“Đó lẽ là một phần của giải thưởng,” Nike nói. Bất cứ ai thắng, ta sẽ xem xét người đó như một đồng minh. Chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu với những tên khổng lồ, và ta sẽ ban tặng chiến thắng cho hắn. Nhưng chỉ có duy nhất một người chiến thắng. Những kẻ khác phải bị đánh bại, giết, tiêu diệt hoàn toàn. Vậy nó sẽ như thế nào, các á thần? Các ngươi sẽ thành công trong cuộc tìm kiếm của mình, hay các ngươi sẽ trung thành với những ý tưởng ủy mị của tình bạn và mọi người thắng giải tham gia?”
Percy mở nắp bút ra. Thủy Triều lớn thành một thanh kiếm đồng Celestial. Leo lo lắng cậu ta có thể chĩa nó sang bọn họ. Hào quang của Nike rất khó để chống lại.
Thay vào đó, Percy chỉ lưỡi kiếm của mình vào Nike. “Nếu thay vào đó bọn tôi chiến đấu với bà?”
“Ha!” đôi mắt Nike lóe sáng. “Nếu các ngươi từ chối chiến đấu lẫn nhau, các ngươi sẽ bị khuất phục!”
Nike dang đôi cánh vàng của mình ra. Bốn cái lông kim loại phóng xuống, hai cái mỗi bên của cỗ xe. Những cái lông xoay như huấn luyện viên thể dục, trở lên lớn hơn, mọc ra tay chân, đến khi chúng chạm được mặt đất như bốn bản sao kim loại, có kích thước con người của nữ thần, mỗi cánh tay cầm một cây giáo vàng và một vòng nguyệt quế đồng Celestial trông một cái dĩa nhựa dây-gai.
“Hướng về sân vận động!” nữ thần kêu lên. “Các ngươi có năm phút để chuẩn bị. Sau đó máu sẽ đổ!”
Leo định nói, Nếu bọn tôi từ chối đi đến sân vận động thì sao? “Chạy đi!” Nike gầm lên. “Đến đường đua, hoặc Nikai của ta sẽ giết ngươi tại nơi ngươi đứng!”
Những bà kim loại mở quai hàm ra và thổi ra một âm thanh nghe như một đám đông Siêu cúp Bóng bầu dục Mỹ hòa lẫn với thông tin phản hồi. Họ lắc cây giáo của mình và tấn công các á thần.
Đây không phải là khoảnh khắc tốt nhất của Leo. sự hoảng loạn tóm lấy và nuốt chửng cậu. Điều an ủi nhất của cậu là những người bạn của cậu cũng như vậy – và họ không phải là dạng người hèn nhát.
Bốn người phụ nữ kim loại di chuyển nhanh phía sau họ theo một hình bán nguyệt rộng, dồn họ về phía đông bắc. Tất cả những người khách du lịch biến mất. Có lẽ họ đã bay vào cái máy điều hòa thoải mái của bảo tàng, hoặc có lẽ Nike đã buộc họ đi bằng cách nào đó.
Các á thần bỏ chạy, vấp ngã trên đá, nhảy qua những bức tường gạch vụn, lách qua những cái cột và những áp phích tin tức. Phía sau họ, những bánh xe ngựa của Nike kêu ầm ầm và những con ngựa của bà hí vang.
Mỗi lần Leo nghĩ về việc chậm lại, những quý bà kim loại lại hét lên – Nike đã gọi họ là gì? Nikai? Nikette? – làm Leo ngập trong kinh hãi.
Cậu ghét việc bị ngập trong kinh hãi. Nó thật xấu hổ.
“Đó!” Frank chạy hết tốc lực về phía trước đại loại là một cái hào giữa hai bức tường đất với một cái cửa tò vò đá ở trên. Nó làm Leo nhớ về những đường hầm mà các đội bóng chạy qua khi họ vào sân. “Đó là lối vào sân vận động Olympic cũ. Nó được gọi là hầm mộ!”
“không phải là một cái tên hay!” Leo hét lên.
“Tại sao chúng ta đến đó?” Percy thở hổn hển. “Nếu đó là nơi bà ta muốn chúng ta –”
Các Nikette lại hét lên và tất cả suy nghĩ lý trí bỏ rơi Leo. Cậu chạy đến đường hầm.
Khi họ tới cổng vòm, Hazel hét lên, “Đứng lại!”
Họ suýt nữa ngã để dừng lại. Percy thở khò khè gấp đôi. Leo đã nhận thấy Percy có vẻ rất hay thở hổn hển những ngày này – có lẽ bởi vì không khí đầy a-xít kinh tởm mà cậu đã buộc phải hít thở ở Tartarus.
Frank săm soi lại đường họ đã đến. “Tớ không thấy chúng nữa. Chúng đã biến mất.”
“Chúng đã từ bỏ à?” Percy hỏi hy vọng.
Leo lướt qua đống tàn tích. “không, Chúng chỉ dồn chúng ta đến nơi chúng muốn chúng ta tới. Dù sao thì, những thứ đó là gì vậy? Ý tớ là, những Nikettes.”
“Nikette?” Frank gãi đầu. “Tớ nghĩ đó là Nikai, số nhiều, như những chiến thắng[3].”
“Đúng.” Hazel trông có vẻ trầm tư, đưa tay theo cửa tò vò đá. “Theo một vài truyền thuyết, Nike có mộtquân đội những chiến thắng nhỏ bà ta có thể gửi tất cả đến khắp thế giới để thực hiện mệnh lệnh của bà.”
“Giống như những yêu tinh của Santa,” Percy nói. “Ngoại trừ việc độc ác. Và kim loại. Và thực sự ồn ào.”
Hazel ấn những ngón tay vào cái cửa tò vò, như thể bắt mạch nó. Ở ngoài đường hầm chật hẹp, những bức tường đất mở ra một cái sân dài với những con dốc cao lên từ từ mỗi bên, như chỗ ngồi cho khán giả.
Leo đoán nó đã từng là một sân vận động ngoài trời trước đó – đủ lớn cho việc ném đĩa, phóng lao, đẩy tạ, hay bất cứ thứ gì khác những kẻ Hy Lạp điên cuồng đó từng làm để giành được một đống lá.
“Những con ma nán lại ở nơi này,” Hazel lẩm bẩm. “Rất nhiều nỗi đau được in vào những tảng đá này.”
“Làm ơn nói với anh em có một kế hoạch,” Leo nó. “Tốt nhất là một kế hoạch mà không liên quan đến việc in nỗi đau của anh vào những tảng đá.”
Đôi mắt Hazel xa xăm và mãnh liệt như bão tố, cách mà họ đã ở Nhà của Hades – giống như cô đangnhìn chăm chú vào một lớp thực tại khác. “Đây là lối vào của những đấu thủ. Nike nói chúng ta có năm phút để chuẩn bị. Sau đó bà ta sẽ mong chờ chúng ta đi qua cánh cửa này và bắt đầu trò chơi. Chúng ta sẽ không được phép rời sân đến khi ba người trong chúng ta chết.”
Percy dựa vào thanh kiếm của cậu. “Tớ khá chắc những trận đấu đến chết không phải là một môn thể thao Olympic.”
“Ừm, chúng là như vậy bây giờ,” Hazel cảnh báo, “Nhưng em có lẽ sẽ tạo được cho chúng ta một lợi thế. Khi chúng ta đi qua, em có thể tạo nên vào cản trở trên sân – những chỗ lẩn trốn để trì hoãn cho chúng ta chút ít thời gian.”
Frank cau mày. “Ý em là trên Cánh đồng của Mars – hào, đường hầm, thứ đó à? Em có thể làm điều đó với Màn Sương?”
“Em nghĩ vậy,” Hazel nói. Nike có lẽ sẽ thích nhìn một sân chạy đua có chướng ngại vật. Em có thể dùng những mong muốn của bà chống lại bà. Nhưng nó sẽ nhiều hơn thế. Em có thể dùng bất cứ cái cổng dưới mặt đất nào – thậm chí cánh cửa này – để đi vào Mê Cung. Em có thể đưa một phần Mê Cung lên mặt đất.”
“Ôi, ôi, ôi.” Percy làm một dấu hiệu không tính[4]. “Mê Cung tệ hại. Chúng ta đã thảo luận về điều này.”
“Hazel, cậu ấy đúng.” Leo nhớ rõ tất cả làm sao cô dẫn cậu đi qua mê cung ảo ảnh ở Nhà của Hades. Họ đã suýt chết cứ mỗi hai mét. “Ý anh là, anh biết em giỏi pháp thuật. Nhưng chúng ta đã có bốn Nikette để lo lắng –”
“Mọi người phải tin em,” cô nói. “Bây giờ chúng ta chỉ có vài phút. Khi chúng ta đi qua cánh cửa, ít nhất em có thể nhân đôi các sân thi đấu vì lợi ích của chúng ta.”
Percy thở bằng mũi. “Hai lần đến lúc này, anh đã bị buộc phải chiến đấu trong sân vận động – một ở Rome, và trước đó trong Mê Cung. anh ghét thi đấu vì sự tiêu khiển của mọi người.”
“Chúng ta đều ghét,” Hazel nói. “Nhưng chúng ta phải làm Nike mất cảnh giác. Chúng ta sẽ giả vờ chiến đấu đến khi chúng ta có thể trung lập những Nikette đó - ặc, đó là một cái tên tồi tệ. Sau đó chúng ta đánh bại Nike như Juno nói.”
“Có lý,” Frank đồng ý. “Em cảm nhận được Nike mạnh như thế nào, cố gắng để chúng ta tự xử lý nhau. Nếu bà ta gửi đi những rung cảm đó đến toàn bộ những người Hy Lạp và La Mã, chúng ta sẽ không có cách nào để ngăn chặn một trận chiến. Chúng ta phải kiểm soát được bà ấy.”
“Và chúng ta làm điều đó như thế nào?” Percy hỏi. “Cho bà ta một cục u trên đầu và nhét vào một cái bao tải?”
Bánh răng tinh thần của Leo bắt đầu quay.
“Thực ra,” cậu nói, “cậu không đi xa lắm đâu. Chú Leo mang vài món đồ chơi cho tất cả các cháu á thần đây.”
Chú thích
[1]doorstop
T_WithZoom.jpg
[2] nguyên văn Hunger Games, là một bộ tiểu thuyết mà trong đó những người chơi phải chiến đấu với nhau để tìm được người sống sót duy nhất chiến thắng.
[3] nguyên văn victories
[4] nguyên văn time-out sign
timeout_small.jpg
***
Danh sách chương