Quả thật là không thể làm gì.
Lâm Sơ Diệp không cho rằng Chu Cẩn Thần có năng lực lớn đến mức có thể làm loạn ở địa bàn của người ta, cô cũng không cho rằng vận khí của cô tốt đến mức được Hoa Ngôn coi trọng.
“Cám ơn Chu tổng đã cho tôi cơ hội này.” Sau khi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng Lâm Sơ Diệp vẫn lên tiếng từ chối cơ hội trời ban lần này: “Nhưng tôi không chắc tôi có thể đảm nhiệm vai diễn này, cho nên không cần phải lãng phí thời gian của mọi người.”
“Muốn đi thì đi.” Chu Cẩn Thần trực tiếp nói, sau đó xoay người rời đi.
Phùng San San nghĩ cơ hội tốt như thế mà lại bị bỏ lỡ thì đau lòng chết đi được: “Em nói em xem, cho dù đây có là cái bẫy đi nữa, em đi qua xem một chút cũng có tổn thất gì đâu chứ, hơn nữa ở cao ốc Hoa Ngôn thì Chu Cẩn Thần có thể làm gì được.

Dù sao cũng chỉ là xin nghỉ nửa ngày thôi mà.”
Lâm Sơ Diệp: “Chị cứ coi như là em bị chứng ptsd* với anh ta đi.”
*ptsd: hậu chấn tâm lý.
“Nhưng….”
Phùng San San còn muốn nói gì đó, Lâm Sơ Diệp đã mỉm cười cắt ngang lời cô: “Được rồi, chị đừng khuyên em nữa.

Cũng không phải muốn đi thử vai thì có thể thử vai ngay lập tức.

Chị phải nghĩ theo chiều hướng tốt chứ, nếu là cơ hội của em thì nó sẽ vẫn ở đó, còn nếu không phải thì em có cố gắng thế nào cũng vô dụng thôi.

Em đi hóa trang trước đây.”
“Em ngay cả nếm thử cũng không thèm, ông trời đã muốn mở một cánh cửa cho em rồi, chẳng lẽ còn phải bắt ông ấy lúc nào mở cửa thì phải báo trước cho em một tiếng sao.” Phùng San San nhịn không được mà to tiếng với Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp cũng không trả lời lại, cơ hội tốt thì đương nhiên cô bằng lòng nếm thử, nhưng so với hiểu biết của cô đối với Chu Cẩn Thần, cho dù anh ta có đưa đến trước mặt cô một cái bánh mì lớn hấp dẫn thơm phức đi chăng nữa, bên trong cũng nhất định sẽ là thạch tín.
Cô xoay người trực tiếp đi hóa trang để quay phim.
Hôm nay lịch quay của cô khá dày đặc, phải quay đến đêm khuya mới có thể kết thúc công việc, sáng sớm ngày hôm sau đã phải quay tiếp, cả người bận bịu đến mức ném chuyện thử vai ở Hoa Ngôn kia ra sau đầu, mãi cho đến ba giờ chiều hôm đó, sau khi cô diễn xong một cảnh, di động lúc này vang lên, là một dãy số vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Trong lúc nhất thời Lâm Sơ Diệp không nhớ ra mình đã thấy dãy số này ở đâu, hoang mang bắt máy.
“Xin chào, cho hỏi đây có phải là số của cô Lâm Sơ Diệp không?” Đầu dây bên kia vang lên một giọng nam, giọng điệu lễ phép ôn hòa.
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Vâng, đúng thế, xin hỏi ngài là?”
“Chào cô, tôi là Viên Cương, là đạo diễn của《Bán thành phong vũ》.

Là thế này, hôm qua chúng tôi có thông báo với cô ba giờ chiều nay qua đây thử vai, nhưng bây giờ vẫn chưa thấy cô có mặt, cũng không thấy điện thoại xin nghỉ, có thể mạo muội hỏi cô nguyên nhân sao lại không tới đây không?”
Nhất thời Lâm Sơ Diệp có hơi sửng sốt, cô không nghĩ là người này lại trực tiếp gọi điện thoại cho cô như vậy.
“Thật ngại quá, tôi lại tưởng đây chỉ là một trò đùa của bạn tôi.”
“Chắc là trong tin nhắn tôi nói chưa rõ ràng cho lắm thì phải, thật xin lỗi.” Đối phương hơi áy náy nói: “Là thế này, chúng tôi đã xem qua một vài video thử vai của cô Lâm, cảm thấy khí chất cùng diễn xuất của cô rất phù hợp với yêu cầu của vai diễn này, cho nên muốn mời cô qua đây một chuyến, thử vai xem thế nào, không biết bây giờ cô có rảnh để qua đây một chút hay không?”

Lâm Sơ Diệp có hơi chần chừ: “Lát nữa tôi còn có cảnh diễn.”
“Không sao, buổi thử vai của chúng tôi đến sáu giờ mới kết thúc, cô xem có thể ước lượng thời gian tới đây được không?” Đối phương nói tiếp :”Ngay tại đại sảnh tầng ba mươi ba của cao ốc Hoa Ngôn, chúng tôi rất mong chờ sự có mặt của cô để tiện trao đổi thêm.”
Ngữ khí của đối phương quá mức khiêm tốn lễ độ, địa điểm hẹn gặp lại là ở cao ốc Hoa Ngôn, Lâm Sơ Diệp từ trước đến nay vẫn không có sức chống cự đối với những người khiêm tốn, gật đầu đồng ý theo bản năng: “Được.”
Đối phương mỉm cười: “Được, vậy tôi không quấy rầy cô Lâm nữa, chúng ta lát nữa gặp.”
“Được, cảm ơn đạo diễn Viên.” Lâm Sơ Diệp cúp điện thoại, cầm chặt di động trong tay, vẫn có cảm giác như đây không phải là sự thật.
Phùng San San đứng bên cạnh cô, nhìn thấy bộ dạng này, hoang mang hỏi: “Sao thế?”
Lâm Sơ Diệp: ” Đạo diễn Viên vừa mới gọi điện thoại cho em, bảo em qua đó thử vai.”
Sắc mặt Phùng San San mơ hồ, Lâm Sơ Diệp nhắc lại: “Chính là hạng mục của Hoa Ngôn mà hôm qua chị nói với em đấy.”
Phùng San San lập tức vui vẻ: “Thật hay giả thế? Chị đã nói rồi mà, chị không có lừa em đúng không?”
Nói xong lại không nhịn được đẩy đẩy vai Lâm Sơ Diệp: “Nhanh chóng đi thay quần áo chuẩn bị đi, người ta đã tự mình gọi điện thoại qua đây rồi, có thể thấy thành ý lớn thế nào.”
Lâm Sơ Diệp chần chừ gật đầu: “Để em quay xong cảnh cuối cùng đã.”
Cảnh cuối cùng của cô quay rất nhanh đã kết thúc, sau khi thay quần áo xong, Phùng San San cùng Lâm Sơ Diệp đi qua bên đó.
Lúc đến cao ốc Hoa Ngôn, Lâm Sơ Diệp bất ngờ khi nhìn thấy Chu Cẩn Thần cũng ở đây, anh ta đang đứng ngoài cổng lớn gọi điện thoại.
Bước chân của Lâm Sơ Diệp hơi chậm lại, do dự quan sát xung quanh.
Chu Cẩn Thần cũng nhìn thấy cô, sau đó lạnh lùng quay người đi.
Phùng San San cung kính chào hỏi anh ta: “Chu tổng.”
Chào xong lại lặng lẽ đẩy Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp cũng chào hỏi theo: “Chu tổng.”
Sau đó lấy điện thoại ra gọi cho đạo diễn Viên.
Đối phương bắt máy rất nhanh: “Xin chào đạo diễn Viên, tôi là Lâm Sơ Diệp, tôi đã đến dưới lầu công ty của ông, xin hỏi đi vào như thế nào?”
Đạo diễn Viên: “Cô chờ một chút, tôi phái người xuống đón cô.”
“Được, cảm ơn đạo diễn Viên.” Lâm Sơ Diệp cúp điện thoại.
Bên kia Chu Cẩn Thần cũng vừa cúp điện thoại, giống như là đang đợi người.
Có lẽ là bởi vì hôm qua bị Lâm Sơ Diệp chọc giận không ít, đến hôm nay vẫn còn chưa muốn nhìn mặt Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp cũng không thèm để ý tới anh ta, chỉ quan sát cao ốc Hoa Ngôn trong truyền thuyết.
Đây là lần đầu tiên cô tới đây.
Cả đại sảnh trông rất lộng lẫy sang trọng, phong cách trang trí theo tông màu xám không quá phô trương mà bình dị nhưng từ trong ra ngoài vẫn toát ra vẻ xa hoa cao cấp .
Toàn bộ cao ốc đều là sản nghiệp của Hoa Ngôn ảnh thị, cũng là tổng bộ của Hoa Ngôn nên cả tầng lầu của đại sảnh cũng trang trí giống như một buổi triển lãm, dùng để trưng bày các bộ phim điện ảnh và truyền hình do Hoa Ngôn sản xuất.
Cả căn phòng được bày trí rất có trật tự.
Lâm Sơ Diệp tò mò tiến lên quan sát, sau đó cô lập tức bị cuốn hút.


Khoảng một lát sau có một cô gái mũm mĩm đi tới, trên người mặc một chiếc áo lông và đi giày đế bệt.
Nhìn thấy Lâm Sơ Diệp và Chu Cẩn Thần, cô gái nở nụ cười: “Hai người chính là Lâm Sơ Diệp và Chu Cẩn Thần phải không ạ? Thật ngại quá, để hai người phải chờ lâu.”
Vừa nói xong thì lấy thẻ công tác ra quẹt: “Hai người đi theo tôi.”
Lâm Sơ Diệp có hơi hoang mang nhìn cô gái, không biết sao cô ấy lại gọi cả mình và Chu Cẩn Thần, thử vai chỉ có một mình cô, nhưng nghĩ đến lúc nãy Chu Cẩn Thần đứng ngoài gọi điện thoại, cũng chỉ có cô gái này đi xuống, chắc là được phía trên giao phó nên cũng không nghĩ nhiều, nói cảm ơn rồi đi vào.
Chu Cẩn Thần và Phùng San San cũng nhanh chóng đi vào.
Tiến vào thang máy, cô gái trực tiếp ấn tầng 33.
“Tôi đưa mọi người tới đại sảnh của chỗ thử vai.”
“Được, làm phiền cô.” Lâm Sơ Diệp khách khí nói cảm ơn, nhìn lại đúng là tầng 33 mới yên tâm hơn một chút.
Thang máy rất nhanh đã tới tầng 33.
Cả tầng lầu là một đại sảnh lớn được thiết kế như một studio, giống như chuyên dùng để ghi hình tiết mục.
Lâm Sơ Diệp đánh giá đại sảnh, bên trong đại sảnh rộng lớn không có một bóng người, trong lòng cô hơi hoang mang, thử vai ở một chỗ lớn như thế này, người đánh giá có thể nhìn thấy sao?
Cô gái lúc nãy dẫn bọn họ lên đây mời bọn họ vào phòng nghỉ bên cạnh: “Mọi người vào phòng nghỉ ngồi chờ một chút, chắc là phải đợi một chút, đạo diễn vẫn đang bận.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Được, không sao.”
Cô đi theo cô gái vào phòng nghỉ.
Phòng nghỉ rất lớn, lấy hai màu đen trắng làm chủ đạo, bên trong có trang gương trang điểm và ghế sô pha, còn có cả hệ thống camera.
Lâm Sơ Diệp thấy được ánh đèn từ trong camera phát ra.
Cô gái giải thích: “Ồ, tất cả các khu vực công cộng của công ty chúng tôi đều được lắp camera giám sát.

Điều này là để bảo vệ hình ảnh của nghệ sĩ.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu.
Cô gái lại nói: “Vậy cô và anh Chu cứ ở trong này nghỉ ngơi trước, chút nữa đạo diễn qua đây tôi sẽ tới thông báo cho hai người?”
Nói xong lại quay qua nói với Phùng San San: “Chắc cô là người đại diện của bọn họ đúng không? Cô theo tôi đi tới phòng nghỉ bên cạnh.”
Nói xong hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Lâm Sơ Diệp khó hiểu: “Từ từ đã, tại sao cô ấy lại phải đi ra ngoài còn anh ta thì không?”
Cô chỉ vào Chu Cẩn Thần và Phùng San San, hỏi.
Cô gái: “À, quy định là như thế, đây là phòng nghỉ chuyên dùng để người nhận phỏng vấn, chúng tôi có chuẩn bị phòng nghỉ cho nhân viên công tác, cô yên tâm.”
Người nhận phỏng vấn?
Chu Cẩn Thần cũng tới thử vai?
Lâm Sơ Diệp nhíu mày, cô gái đã dẫn Phùng San San rời đi, còn thuận tay đóng cửa lại.

Lâm Sơ Diệp hoang mang đánh giá phòng nghỉ, nhất thời không biết nói gì, không khỏi nhìn Chu Cẩn Thần.
So với ban nãy, lúc này Chu Cẩn Thần đã thả lỏng hơn rất nhiều.
Anh ta liếc cô một cái: “Tôi đến đây để thử vai, em có ý kiến sao?”
Lâm Sơ Diệp cung kính lắc đầu: “Không có.”
Nói xong cũng không tiếp tục để ý đến anh ta, cô bước tới phía sô pha đơn ngồi xuống, hoang mang đánh giá xung quanh.
Chu Cẩn Thần cũng ngồi xuống sô pha đối diện cô, chỉ nhìn cô mà không lên tiếng.
Lâm Sơ Diệp đánh giá căn phòng nghỉ một lượt, sau đó chậm rãi thu hồi tầm mắt, cũng không nhìn Chu Cẩn Thần, chỉ yên lặng ngồi đó chờ thông báo.
Chu Cẩn Thần nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, đột nhiên gọi tên cô: “Lâm Sơ Diệp.”
Lâm Sơ Diệp quay đầu nhìn anh ta: “Hả?”
Chu Cẩn Thần: “Mấy năm qua, có phải em rất hận tôi hay không?”
Ngữ khí của anh ta rất bình thản, bình thản đến nỗi không giống với dáng vẻ bình thường của anh ta.
Lâm Sơ Diệp hoang mang nhìn anh ta, sau đó mỉm cười: “Chu tổng cứ đùa.”
Chu Cẩn Thần cũng cười cười, sau đó rất nhanh lại trở về bình thường: “Thật ra bọn họ cũng khuyên tôi rất nhiều, bảo tôi đừng tiếp tục dây dưa với em nữa, em có ước mơ của em, tôi cũng không thể ngăn cản em.”
Sự hoang mang trong mắt Lâm Sơ Diệp càng hiện rõ rệt, hôm nay Chu Cẩn Thần không giống như bình thường.
Chu Cẩn Thần lại cười: “Lâm Sơ Diệp, chúng ta làm hòa đi.

Sau này tôi sẽ cho em vai diễn, em muốn nhận vai nào tôi cũng sẽ không ngăn cản em nữa, chỉ cần em thích là được.”
Lâm Sơ Diệp: “……”
Chu Cẩn Thần vẫn mỉm cười nhìn cô như cũ, thậm chí ánh mắt cương quyết táo bạo lúc trước cũng mang theo một tia thâm tình và cưng chiều, một kiểu cưng chiều tùy ý.
Lâm Sơ Diệp hơi hắng giọng, đang muốn hỏi anh ta một câu “Anh không bị gì đó chứ”, nhưng lại e ngại trong phòng đang có camera, cho nên chỉ có thể mỉm cười khách khí: “Cảm ơn Chu tổng.”
Mí mắt hạ xuống, nụ cười cũng hơi có phần miễn cưỡng, một Chu Cẩn Thần như thế khiến cô hơi không quen.
“Không cần khách sáo.” Chu Cẩn Thần mỉm cười trả lời cô nhưng vẫn nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình đầy sủng nịnh đó.
Tính tình kỳ lạ đó của anh ta khiến Lâm Sơ Diệp không muốn ở chung một chỗ với anh ta nữa, cô khách sáo đứng dậy: “Anh cứ ngồi ở đây nghỉ một lát đi, tôi ra ngoài xem thử.”
Cô nói xong liền đứng dậy đi ra mở cửa, cửa phòng vừa mở ra, Lâm Sơ Diệp lập tức sửng sốt.
Bên ngoài có vài người đeo thẻ công tác, nhìn khá giống nhân viên, vừa đi ra từ phòng cách vách.
Thấy Lâm Sơ Diệp đi ra ngoài, người đàn ông dẫn đầu mỉm cười nói: “Chúc mừng cô Lâm và anh Chu đã vượt qua vòng phỏng vấn của chúng tôi.”
Lâm Sơ Diệp nhíu mày: “Phỏng vấn gì cơ?”
Người đàn ông dẫn đầu: “Phỏng vấn chương trình tống nghệ 《Thích người》 của chúng tôi đó.”
Nói xong lại nhìn về phía Chu Cẩn Thần phía sau lưng cô, sau đó lại nhìn về phía Lâm Sơ Diệp: “Hai người không phải tới phỏng vấn chương trình tống nghệ này sao?”
Chu Cẩn Thần đứng dậy: “Đúng.”
Sau đó nhìn về phía người đàn ông: “Cảm ơn đạo diễn Viên.”
Người đàn ông được gọi là “Đạo diễn Viên” mỉm cười: “Không cần khách sáo.

Phiền anh Chu và cô Lâm đây cùng tôi đi qua phòng bên cạnh ký hợp đồng.

Bởi vì tiết mục này sắp xếp có hơi vội, dự tính cuối tuần sau sẽ ghi hình tập đầu tiên, cho nên thời gian khá gấp rút.”

Chu Cẩn Thần gật đầu: “Được, làm phiền đạo diễn Viên.”
Nói xong thì cùng nhân viên công tác đi vào phòng bên cạnh.
“Đợi đã!” Lâm Sơ Diệp lên tiếng, lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho đạo diễn Viên, người bảo cô qua đây thử vai.
Điện thoại được kết nối, nhưng không phải điện thoại của đạo diễn Viên đang ở hiện trường.
Lâm Sơ Diệp nhìn đạo diễn Viên đang đứng trước mặt, bình tĩnh hỏi người ở đầu bên kia: “Xin chào, xin hỏi anh là đạo diễn Viên sao?”
Đầu dây bên kia: “Vâng, đúng thế.”
Lâm Sơ Diệp: “Bây giờ tôi đang ở đại sảnh tầng 33 của cao ốc Hoa Ngôn, xin hỏi bây giờ ngài đang ở đâu?”
“Hả? Cô nói cái gì? Ngại quá….

Tín hiệu không tốt lắm….

Tôi không nghe rõ cô nói cái gì….” Sau đó điện thoại bị cắt.
Lâm Sơ Diệp quay đầu nhìn Chu Cẩn Thần: “Người của anh?”
Chu Cẩn Thần tránh né ánh mắt của cô, nhìn về phía đạo diễn Viên: “Đạo diễn Viên, chúng ta đi ký hợp đồng thôi.”
Lâm Sơ Diệp mỉm cười nhìn đạo diễn: “Đạo diễn Viên, thật ngại quá, tôi bị lừa tới đây, chương trình này tôi không tham gia.”
Lâm Sơ Diệp áy náy cười với đạo diễn Viên, sau đó xoay người rời đi.
Chu Cẩn Thần kéo cô lại: “Lâm Sơ Diệp, em phải biết, em không có quyền chọn lựa!”
Lâm Sơ Diệp quay đầu, lạnh lùng nhìn anh ta: “Vậy anh cứ thử xem.”
Cô dùng sức giật quần áo của mình lại, lập tức rời đi không ngoảnh đầu lại.
Đạo diễn Viên nhíu mày nhìn Chu Cẩn Thần: “Anh Chu, vậy nhóm của anh hiện tại là?”
Chu Cẩn Thần nhìn anh ta, mỉm cười: “Ngại quá, để đạo diễn Viên chê cười rồi, cô ấy không sao, chúng ta cứ ký hợp đồng, tôi có thể quyết định thay cô ấy.”
———
Lâm Sơ Diệp đi vào thang máy, ấn nút xuống tầng, cửa thang máy mở ra liền lập tức đi vào, đôi mắt ngập nước khiến tầm nhìn hơi mơ hồ, cũng không thấy rõ phím bấm, nhìn thấy dưới đáy của bàn phím có một phím nên bấm xuống.
Thang máy mở ra cô mới phát hiện là mình đã tới hầm để xe, bước chân cô hơi dừng lại, sau đó đi theo bảng chỉ dẫn dẫn ra bên ngoài, cảm giác bị lừa vừa nhục nhã vừa cảm giác thất bại khi cố chờ mong một điều tốt đẹp đan xen trong lòng cô, khiến cước bộ của cô ngày càng nhanh.
Đúng lúc Ôn Tịch Viễn lái xe từ bên ngoài tiến vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lâm Sơ Diệp dưới hầm để xe, anh dẫm chân phanh, dừng xe lại, “Bíp” một cái.
Lâm Sơ Diệp theo bản năng nhìn về phía phát ra tiếng động thì nhìn thấy Ôn Tịch Viễn ngồi trong xe, sau đó nước mắt cứ thế rơi xuống.
Sắc mặt Ôn Tịch Viễn căng thẳng, tắt máy, sau đó đẩy cửa xe bước xuống, đi về phía Lâm Sơ Diệp.
“Sao thế?” Anh hỏi.
Lâm Sơ Diệp lắc đầu, nước mắt lại càng rơi nhiều hơn.
Cô không nói gì cả, chỉ bước lên ôm chặt lấy Ôn Tịch Viễn.
“Cho em ôm một lát.” Cô nghẹn ngào nói.
“Được.” Ôn Tịch Viễn nhẹ đáp, nâng cánh tay lên nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn tổng đến rồi~


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện