Đột nhiên Dương Vũ nghe thấy tiếng vó ngựa rầm rập từ xa vọng lại, ngoái đầu nhìn ra thì thấy đó là một toán kị binh phải đến hơn trăm tên, giáo mác chỉnh tề bước theo hàng lối, lại có dương cờ phiến, trên có một chữ Bình, trong lòng cũng đoán là đến tám phần chính là binh lính của Bình vương gia, đám thôn dân kia thấy đoàn binh lính kia đang tiến lại ngày càng gần, kẻ nào cũng tỏ ra khá rụt rè, nép hết vào hai bên lề đường nhường đường cho họ để tránh vạ lây, lúc này Dương Vũ cũng căn dặn cha mẹ của người con gái kia vài thứ, kêu họ cứ đem về khởi tang, còn hắn phải đi làm chút chuyện, sau khi song xuôi sẽ trực tiếp quay về lo hậu sự cho nàng, tuy đau sót nhưng đối với Dương Vũ cũng có chút tín cẩn nên cũng làm theo 

Lúc này đoàn binh lính kia đã tới gần, Dương Vũ mới nhận ra người ngồi trên lưng ngựa ở ngay hàng đầu tiên chính là Bình vương gia, toàn thân khôi giáp trông rất uy nghiêm, bên cạnh chính là tên thủ hạ đã bắt Dương Vũ về phủ nhận rể ngày hôm đó, thấy Dương Vũ thì vương gia lập tức xuống ngựa, tiến lại chào hỏi thân mật, nghe hắn nói qua đôi ba câu về sự tình ở đây thì ngài ta nửa tin nửa ngờ, nhưng trước mặt đám đông vì muốn giữ chút uy nghiêm cho nên cũng khen ngợi hắn vài câu, cũng không quên hỏi 

-tiểu nữ nhà ta đâu 

-nàng ta đang ở nhà một người bạn, mời vương gia theo tôi 

Nói đoạn ý định quay đi dẫn đường cho vương gia về nhà Thu Linh, thế nhưng vương gia lập tức xua tay 

-không vội, lần này ta nhận thánh chỉ của hoàng thượng đến tra xét nhà của huyện lệnh Lí Xương, sau khi hoàn thành việc này thì tìm nó cũng không muộn 

Vương gia lại vuốt vuốt chòm râu, phất tay một cái, tên lính đằng sau liền hiểu ý đem khôi giáp trên người mình mà cởi xuống 

-ta nghe tiểu Nguyệt nói cậu cũng muốn tới đó, nhưng nếu dẫn cậu theo thì ta rất khó ăn nói, cho nên cậu phải đóng giả một tùy tùng của ta, như thế sẽ tiện hơn 

Vẫn là vương gia suy nghĩ chu toàn, vả lại Dương Vũ cũng đã nghĩ tới cái chủ đích này nên lập tức mặc vào khôi giáp, đứng vào vị trí tên lính kia gật gật đầu với vương gia, thấy vậy vương gia liền phất ngựa đi về phía trước, hướng Trang gia mà tới 

Đi theo chỉ dẫn của Dương Vũ, bọn họ cũng đã tới được Trang gia, trông qua thì rất bề thế, chẳng ai có thể nghĩ rằng một tên huyện lệnh cỏn con có thể xây dựng nên một cơ ngơi như thế này, theo lệnh của vương gia hai tên lính liền chạy lên đập cửa, một lúc sau thì cửa cũng mở, là một tên người hầu, hắn ta vừa thấy có một toán quan binh đứng trước mặt thì cả người run rẩy, vương gia thấy vậy liền xuống ngựa, tiến đến phía tên người hầu kia mà túm lấy cổ áo hắn thét lên 

-nói với tên huyện lệnh nhà ngươi, Bắc Bình vương Bình vương gia đưa thánh chỉ của hoàng thượng tới 

Rồi xô tên người hầu đó ngã dúi xuống đất, tên kia ngã nhào hai vòng nhưng lập tức lồm cồm bò dậy, chạy một mạch vào trong nhà, Vương gia cũng không nề hà mà trực tiếp đi vào, lại phất tay cho đám binh lính kia vào theo 

Vào đến trong tiền viện thì mới thấy, trong đây cảnh vật nguy nga, nhìn xơ qua chỉ cần thấy những thứ đồ trang trí tiểu cảnh ở đây cũng không phải loại có thể thấy ở nơi bình thường, Dương Vũ vừa đảo mắt qua mấy kiến trúc non bộ ở gần đó, vừa nhìn cũng biết là một thế cục phong thủy, thế nhưng cũng không hứng thú lắm, dù là cái gì thì chắc cũng chỉ vì một mục đích cầu tài lợi.

Lúc này từ phía trong hậu viên đi vào, tên huyện lệnh kia quần áo còn sộc sệch, mũ ô xa còn chưa kịp đội, vừa thấy đó là Bình vương gia thì vội quỳ xuống hành lễ, chỉ thấy vương gia hừ lạnh một tiếng, đợi cho hắn chỉnh chu song quan phục thì mới hô to 

-huyện lệnh huyện Lí Xương Trang Kính Tài tiếp chỉ 

Tên huyện lệnh kia vừa mới đứng lên, đầu gối còn chưa kịp phủi bụi thì lại lập tức quỳ xuống, Bình vương gia lấy từ trong người ra một quận lụa vàng thêu rồng phượng rất bắt mắt, ở ngoài còn có thêu hai chữ “THÁNH CHỈ”, vương gia từ từ cởi bỏ sợi lụa buộc trên đó, mở ta đọc lớn 

-phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, trẫm nghe huyện Lí Xương đồ thán quan phụ mẫu là một kẻ tham tài hám lợi, ăn nhận đút lót làm cuộc sống bá tánh trăm phần cơ cực, thực hư chưa rõ, nay đặc phái Bắc Bình vương Bình vương gia làm bát phủ tuần án tra khảo việc này, khâm thử 

-tạ hoàng thượng long ân 

Tên huyện lệnh kia run rẩy nói lên từ chữ, lại lê gối lại tiếp nhận thánh chỉ, vương gia như chỉ đợi cái thời khắc này liền quay qua phía đám quân binh, phất tay một cái 

-Lục xoát 

Cả đám nghe lệnh liền chia năm xẻ bảy đi đến khắp nơi trong Trang gia, Dương Vũ cũng lập tức đi tìm kiếm, vừa bước ra sau hậu viên đến một mảnh vườn khá rộng, tuy vậy nhưng chỉ trồng liễu, từ cuối mảnh vườn phát xuất ra một luồng hắc khí, vừa định chạy tới đó xem thử thì hắn nghe thấy tiếng lộc cộc như ai đó đang chống gậy, vội chạy đến sau một hòn non bộ gần đó mà ẩn nấp, càng ngày càng nghe thấy tiếng đó gần hơn, Dương Vũ từ từ lấy trong người ra một cái gương bát quái, khẽ đưa ra để có thể thấy được hình ảnh phán chiếu, trong giây lát hắn như ngừng thở, cái thứ phản chiếu trong gương đó chính là quỷ lão, hay nói đúng hơn là lão già mà hắn đã gặp dưới đáy sông ngày hôm đó, nhưng thật lạ, tại sao trong gương bát quái vẫn phản chiếu ra hình ảnh con người, điều này là không thể,âm dương kính của hắn nếu như là tà vật thông thường thì có thể thấy được chân thân, còn nếu tu vi đã thâm sâu có thể bế khi ẩn hình thì trong gương sẽ chẳng xuất hiện cái gì, tại sao lão ta vẫn có thể xuất hiện trong gương? 

Chỉ có một loại giải thích, hắn là người chứ không phải quỷ, nhưng nếu như vậy thì thứ hắn gặp dưới sông kia là gì? trong lòng tràn ngập những suy nghĩ, thế nhưng vẫn chưa thể giải thích nổi thực chất chuyện này là như thế nào

Một lúc sau thì tiếng chống gậy đó xa dần rồi biến mất, Dương Vũ ngoái đầu nhìn ra thì đã không thấy lão ta đâu, chắc có lẽ là đi đâu đó, liền lập tức tiến tới chỗ ngọn nguồn phát ra tà khí kia, một hơi đi đến góc vườn 

Khuất sau những cành lá xanh biếc của lá liễu dần dần xuất hiện một ngôi mộ được xây bằng gạch đá, hai bên trái phải là hai cây liễu thế nhưng nhìn chung hai cây liễu này trông có phần xanh tốt hơn so với những cây còn lại trong vườn, đột nhiên tới lúc này trong đầu hắn chợt nhớ ra điều gì, trước đó khi lần quy hồn biểu tỷ của Thu Linh thì nàng ta đã làm ra dấu tay song song, có phải hay không muốn nói với hai cây liễu này? cảm thấy chuyện này hết sức trùng hợp, liền quan sát thật kĩ ngôi mộ này, chỉ thấy trên bia mộ trắng trơn, sung quanh cũng không có lấy một ngọn cỏ dại, thế nhưng điều làm hắn chú ý tới nhất đó chính là về cái lư hương nhỏ trên ngôi mộ, trong đó không hề có một cái chân hương nào, trông qua thì có vẻ như ngôi mộ này được xây dựng cách đây cũng đã lâu vậy mà cư nhiên lại không có đến một cái chân hương, hơn nữa bia mộ còn trống, dĩ nhiên không ai điên tới mức xây dựng sẵn một ngôi mộ để đợi ngày mình chết có thể lập tức an táng, vậy ngôi mộ này là của ai 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện