-huynh đừng nghĩ lung tung…
Dương Vũ có chút gấp gáp giải thích, lại kéo tay tiểu Nguyệt đi ra phía bên ngoài thì thầm
-bà ngoại trẻ, ta đang bàn chính sự, cô đi lên lầu đi lát nữa ta sẽ nói chuyện với cô
Thấy hắn có vẻ thần thần bí bí thì tiểu Nguyệt vẫn không chịu buông tha, chu chu cái mỏ lên nói
-ta không biết, ta muốn đi chơi
-lúc này là lúc nào rồi mà còn đòi đi chơi
Hắn gắt nhẹ, lại đảo mắt hướng lên lầu
-Lệ nhi sao rồi? Có vẻ như nàng có chút khó chịu với câu hỏi của hắn, khẽ liếc một cái rồi khoanh tay ngoảnh mặt đi hướng khác
-phải rồi, trong đầu ngươi chỉ có tỷ ấy thôi
Thực là hết cách mà, trong đầu hắn bây giờ làm sao mà còn tâm trạng để nghĩ về riêng ai, có ý muốn giải thích nhưng không biết nói sao cho phải lại đành thở dài, lúc này tiểu Nguyệt mới quay về phía hắn nói
-tỷ ấy cả ngày nay cứ thẫn thờ như vậy, ta hỏi có sao không thì vẫn nói không sao, thực là có chút kì lạ
Nghe vậy thì Dương Vũ mặt có chút biến sắc, lại nhìn qua phía Thanh Trường rồi nói
-cô cứ lên chăm sóc Lệ nhi đi, một lát nữa song truyện tôi sẽ lên đó
Nói rồi đẩy đẩy nàng đi, tiểu Nguyệt cũng không cưỡng cầu mà ở lại, trong miệng lí nhí nói câu gì rồi lại tiến lên trên lầu, lúc này Dương Vũ mới thấy nhẹ nhõm một chút, khẽ lắc lắc đầu rồi quay trở lại bàn, vội nói
-huynh cứ làm theo những gì đệ nói, bây giờ đệ đang vướng một số chuyện, hẹn huynh đêm nay
Nghe hắn nói vậy thì Thanh Trường tỏ vẻ đồng ý, đứng dậy xin cáo từ rồi lập tức rời đi, Dương Vũ đứng trông theo bọn họ tới tận lúc mấy người họ đã đi xa mới quay người đi lên lầu, vừa đẩy cửa bước vào phòng thì lập tức tiến lại phía Lệ nhi, đúng như những gì tiểu Nguyệt nói, Lệ nhi có chút thất thần thế nhưng xem ra ngũ quan không có chút gì xanh xao chứng tỏ sức khỏe vẫn còn ổn định, thấy vậy Dương Vũ mới tiền lại trước mặt nàng, khẽ nói
-Lệ nhi, cô thấy sao rồi
Có vẻ như câu nói của hắn làm nàng có chút giật mình, khẽ quay mặt nhìn hắn
-tôi không sao
Tiếng nói có vẻ yếu ớt thiếu sức sống, Dương Vũ lúc này cũng có chút lo lắng lại cầm tay cô lên bắt mạnh, khẽ nhíu mày lẩm bẩm “mọi thứ đều bình thường, không thể nào…”
Rồi lại nhìn nàng nói
-đêm nay cô có thể dẫn tôi đến nơi hôm qua cô đã bám theo a Tường tới được không? lần này tôi muốn một lần giết sạch bọn chúng
Kì lạ là khi nghe hắn nói vậy thì Lệ nhi lại chợt bừng tỉnh, không còn hiện ra vẻ mệt mỏi mà thay vào đó là bộ dáng hoạt bát như bình thường
-được, tối nay chúng ta sẽ đến đó
Thấy nàng như vậy thì Dương Vũ khẽ mỉm cười, nhìn qua tiểu Nguyệt một cái rồi lại nhìn về phía Lệ nhi
-được rồi, cô nghỉ ngơi đi, tôi đi chuẩn bị một lát
Nói song liền lập tức đứng lên, Lệ nhi cũng chỉ khẽ gật gật đầu nhìn hắn rồi trở lại bộ dáng thẫn thờ, thấy vậy Dương Vũ cũng không muốn nói gì thêm, lại tiến đến phía giường thu xếp một ít đồ đạc, cầm hắc hạo diệt thần châm lên rồi đi ra ngoài, thấy hắn có vẻ chuẩn bị kĩ lưỡng như vậy thì tiểu Nguyệt biết chắc không phải là hắn đi làm chuyện tầm thường, vội chạy theo sau túm lấy vai hắn tra sét
-ngươi tính đi đâu vậy?
Dương Vũ cảm thấy cô ta có chút phiền phức, khẽ gắt
-mấy tông phái khác đang trên đường tới đây, tôi chỉ là đi nghênh tiếp họ thôi
Nói rồi không để cho nàng có cơ hội mở miệng liền lập tức bước đi, thế nhưng tiểu Nguyệt cũng không phải loại người dễ bị những lời nói của hắn lừa gạt, liền lập tức hỏi vặn
-đi nghênh tiếp cũng cần phải mang theo pháp khí sao?
Thực không ngờ rằng giường như câu nói của nàng đã động chúng tim đen của hắn, chỉ thấy Dương Vũ đứng khựng lại, một hồi lâu sau mới quay lưng về phía nàng, khẽ thở dài bước đến
-một mình tôi thì không thể nào diệt hết được cái thi sào kia, dĩ nhiên cần thêm nhân lực
-vậy thì liên quan gì đến việc ngươi mang pháp khí đi theo?
Tiểu Nguyệt thắc mắc, nghe vậy thì Dương Vũ cũng hết cách, thế nhưng vẫn phải giải thích cho nàng biết
-tông phái của ta chỉ là một phái nhỏ, muốn hiệu lệnh toàn bộ những tông phái khác dĩ nhiên là phải làm cho họ tâm phục khẩu phục, nếu như có kẻ nào muốn đấu pháp thì có thể dễ dàng vận dụng
Như đã hiểu ra nên tiểu Nguyệt cũng không muốn hỏi thêm, trong lòng thực nghĩ rằng cái mối quan hệ trong thế giới huyền thuật bọn họ thực là phức tạp, thấy vậy Dương Vũ liền lập tức quay đi, để mặc cho tiểu Nguyệt đứng đó trong một mớ cảm xúc phức tạp
Trời trở tối, đêm nay thực là trăng tròn tuyệt hảo, tiểu Nguyệt vẫn đang ngồi cạnh cửa sổ ngắm trăng, nhìn sang thì đã thấy Lệ nhi ngủ từ lúc nào, trong lòng lại hiện lên một chút lo lắng, chợt cửa phòng mở, tiểu Nguyệt đoán chắc chắn đó là Dương Vũ thì vội đứng dậy quay ra, đúng là Dương Vũ nhưng dẫn theo cả tên đạo sĩ mà nàng thấy mấy người họ ngồi cùng lúc chiều, đang tính thắc mắc rằng tại sao hắn lại ở đây thì Dương Vũ đã lên tiếng
-Thanh Trường huynh sẽ đi cùng ta đêm nay
Thanh Trường thấy quận chúa quay ra thì lập tức hành lễ, ngẩng đầu lên nói
-thứ lỗi cho bần đạo không biết thân phận của quận chúa, thực là thất lễ
Tiểu Nguyệt cũng chỉ khẽ gật đầu, tiến đến phía Dương Vũ gấp gáp hỏi
-thế nào rồi, không bị thương ở đâu chứ?
Dương Vũ vỗ vỗ ngực, tươi cười hỏi ngược lại
-cô nhìn tôi giống đang bị thương lắm sao?
Lại nhìn qua phía Lệ nhi, thấy nàng đang ngủ thì vội tiến đến lay lay nàng dậy, khẽ nói
-lên đường thôi
Lệ nhi uể oải ngồi dậy, thấy hắn đề cập tới chuyện này thì có chút vội vã nói
-đi theo tôi
Nói rồi lập tức bước ra ngoài, mấy người Dương Vũ cũng lập tức đi theo sau, thấy tiểu Nguyệt cũng muốn đi thì Dương Vũ có ý ngăn cản nhưng nàng nhất quyết không chịu nghe, lúc này mới quay qua phía Thanh Trường nói to nói nhỏ câu gì rồi lấy thanh kiếm gỗ đào trên lưng hắn đưa cho nàng, nói
-đào mộc kiếm này được Thanh Trường huynh tu luyện rất lâu, nói không khoa trương thì cũng là tuyệt đỉnh pháp khí, có tác dụng rất lớn đến tà vật, cô giữ lấy mà phòng thân
Tiểu Nguyệt nhận kiếm, tay khua khua vài đường thì có vẻ khá ưng ý, lập tức đeo ra sau lưng rồi bước theo Lệ nhi, hai người Dương Vũ và Thanh Trường thấy vậy thì nhìn nhau một cái rồi cũng vội đi theo bọn họ, tiến đến thi sào kia
Dương Vũ có chút gấp gáp giải thích, lại kéo tay tiểu Nguyệt đi ra phía bên ngoài thì thầm
-bà ngoại trẻ, ta đang bàn chính sự, cô đi lên lầu đi lát nữa ta sẽ nói chuyện với cô
Thấy hắn có vẻ thần thần bí bí thì tiểu Nguyệt vẫn không chịu buông tha, chu chu cái mỏ lên nói
-ta không biết, ta muốn đi chơi
-lúc này là lúc nào rồi mà còn đòi đi chơi
Hắn gắt nhẹ, lại đảo mắt hướng lên lầu
-Lệ nhi sao rồi? Có vẻ như nàng có chút khó chịu với câu hỏi của hắn, khẽ liếc một cái rồi khoanh tay ngoảnh mặt đi hướng khác
-phải rồi, trong đầu ngươi chỉ có tỷ ấy thôi
Thực là hết cách mà, trong đầu hắn bây giờ làm sao mà còn tâm trạng để nghĩ về riêng ai, có ý muốn giải thích nhưng không biết nói sao cho phải lại đành thở dài, lúc này tiểu Nguyệt mới quay về phía hắn nói
-tỷ ấy cả ngày nay cứ thẫn thờ như vậy, ta hỏi có sao không thì vẫn nói không sao, thực là có chút kì lạ
Nghe vậy thì Dương Vũ mặt có chút biến sắc, lại nhìn qua phía Thanh Trường rồi nói
-cô cứ lên chăm sóc Lệ nhi đi, một lát nữa song truyện tôi sẽ lên đó
Nói rồi đẩy đẩy nàng đi, tiểu Nguyệt cũng không cưỡng cầu mà ở lại, trong miệng lí nhí nói câu gì rồi lại tiến lên trên lầu, lúc này Dương Vũ mới thấy nhẹ nhõm một chút, khẽ lắc lắc đầu rồi quay trở lại bàn, vội nói
-huynh cứ làm theo những gì đệ nói, bây giờ đệ đang vướng một số chuyện, hẹn huynh đêm nay
Nghe hắn nói vậy thì Thanh Trường tỏ vẻ đồng ý, đứng dậy xin cáo từ rồi lập tức rời đi, Dương Vũ đứng trông theo bọn họ tới tận lúc mấy người họ đã đi xa mới quay người đi lên lầu, vừa đẩy cửa bước vào phòng thì lập tức tiến lại phía Lệ nhi, đúng như những gì tiểu Nguyệt nói, Lệ nhi có chút thất thần thế nhưng xem ra ngũ quan không có chút gì xanh xao chứng tỏ sức khỏe vẫn còn ổn định, thấy vậy Dương Vũ mới tiền lại trước mặt nàng, khẽ nói
-Lệ nhi, cô thấy sao rồi
Có vẻ như câu nói của hắn làm nàng có chút giật mình, khẽ quay mặt nhìn hắn
-tôi không sao
Tiếng nói có vẻ yếu ớt thiếu sức sống, Dương Vũ lúc này cũng có chút lo lắng lại cầm tay cô lên bắt mạnh, khẽ nhíu mày lẩm bẩm “mọi thứ đều bình thường, không thể nào…”
Rồi lại nhìn nàng nói
-đêm nay cô có thể dẫn tôi đến nơi hôm qua cô đã bám theo a Tường tới được không? lần này tôi muốn một lần giết sạch bọn chúng
Kì lạ là khi nghe hắn nói vậy thì Lệ nhi lại chợt bừng tỉnh, không còn hiện ra vẻ mệt mỏi mà thay vào đó là bộ dáng hoạt bát như bình thường
-được, tối nay chúng ta sẽ đến đó
Thấy nàng như vậy thì Dương Vũ khẽ mỉm cười, nhìn qua tiểu Nguyệt một cái rồi lại nhìn về phía Lệ nhi
-được rồi, cô nghỉ ngơi đi, tôi đi chuẩn bị một lát
Nói song liền lập tức đứng lên, Lệ nhi cũng chỉ khẽ gật gật đầu nhìn hắn rồi trở lại bộ dáng thẫn thờ, thấy vậy Dương Vũ cũng không muốn nói gì thêm, lại tiến đến phía giường thu xếp một ít đồ đạc, cầm hắc hạo diệt thần châm lên rồi đi ra ngoài, thấy hắn có vẻ chuẩn bị kĩ lưỡng như vậy thì tiểu Nguyệt biết chắc không phải là hắn đi làm chuyện tầm thường, vội chạy theo sau túm lấy vai hắn tra sét
-ngươi tính đi đâu vậy?
Dương Vũ cảm thấy cô ta có chút phiền phức, khẽ gắt
-mấy tông phái khác đang trên đường tới đây, tôi chỉ là đi nghênh tiếp họ thôi
Nói rồi không để cho nàng có cơ hội mở miệng liền lập tức bước đi, thế nhưng tiểu Nguyệt cũng không phải loại người dễ bị những lời nói của hắn lừa gạt, liền lập tức hỏi vặn
-đi nghênh tiếp cũng cần phải mang theo pháp khí sao?
Thực không ngờ rằng giường như câu nói của nàng đã động chúng tim đen của hắn, chỉ thấy Dương Vũ đứng khựng lại, một hồi lâu sau mới quay lưng về phía nàng, khẽ thở dài bước đến
-một mình tôi thì không thể nào diệt hết được cái thi sào kia, dĩ nhiên cần thêm nhân lực
-vậy thì liên quan gì đến việc ngươi mang pháp khí đi theo?
Tiểu Nguyệt thắc mắc, nghe vậy thì Dương Vũ cũng hết cách, thế nhưng vẫn phải giải thích cho nàng biết
-tông phái của ta chỉ là một phái nhỏ, muốn hiệu lệnh toàn bộ những tông phái khác dĩ nhiên là phải làm cho họ tâm phục khẩu phục, nếu như có kẻ nào muốn đấu pháp thì có thể dễ dàng vận dụng
Như đã hiểu ra nên tiểu Nguyệt cũng không muốn hỏi thêm, trong lòng thực nghĩ rằng cái mối quan hệ trong thế giới huyền thuật bọn họ thực là phức tạp, thấy vậy Dương Vũ liền lập tức quay đi, để mặc cho tiểu Nguyệt đứng đó trong một mớ cảm xúc phức tạp
Trời trở tối, đêm nay thực là trăng tròn tuyệt hảo, tiểu Nguyệt vẫn đang ngồi cạnh cửa sổ ngắm trăng, nhìn sang thì đã thấy Lệ nhi ngủ từ lúc nào, trong lòng lại hiện lên một chút lo lắng, chợt cửa phòng mở, tiểu Nguyệt đoán chắc chắn đó là Dương Vũ thì vội đứng dậy quay ra, đúng là Dương Vũ nhưng dẫn theo cả tên đạo sĩ mà nàng thấy mấy người họ ngồi cùng lúc chiều, đang tính thắc mắc rằng tại sao hắn lại ở đây thì Dương Vũ đã lên tiếng
-Thanh Trường huynh sẽ đi cùng ta đêm nay
Thanh Trường thấy quận chúa quay ra thì lập tức hành lễ, ngẩng đầu lên nói
-thứ lỗi cho bần đạo không biết thân phận của quận chúa, thực là thất lễ
Tiểu Nguyệt cũng chỉ khẽ gật đầu, tiến đến phía Dương Vũ gấp gáp hỏi
-thế nào rồi, không bị thương ở đâu chứ?
Dương Vũ vỗ vỗ ngực, tươi cười hỏi ngược lại
-cô nhìn tôi giống đang bị thương lắm sao?
Lại nhìn qua phía Lệ nhi, thấy nàng đang ngủ thì vội tiến đến lay lay nàng dậy, khẽ nói
-lên đường thôi
Lệ nhi uể oải ngồi dậy, thấy hắn đề cập tới chuyện này thì có chút vội vã nói
-đi theo tôi
Nói rồi lập tức bước ra ngoài, mấy người Dương Vũ cũng lập tức đi theo sau, thấy tiểu Nguyệt cũng muốn đi thì Dương Vũ có ý ngăn cản nhưng nàng nhất quyết không chịu nghe, lúc này mới quay qua phía Thanh Trường nói to nói nhỏ câu gì rồi lấy thanh kiếm gỗ đào trên lưng hắn đưa cho nàng, nói
-đào mộc kiếm này được Thanh Trường huynh tu luyện rất lâu, nói không khoa trương thì cũng là tuyệt đỉnh pháp khí, có tác dụng rất lớn đến tà vật, cô giữ lấy mà phòng thân
Tiểu Nguyệt nhận kiếm, tay khua khua vài đường thì có vẻ khá ưng ý, lập tức đeo ra sau lưng rồi bước theo Lệ nhi, hai người Dương Vũ và Thanh Trường thấy vậy thì nhìn nhau một cái rồi cũng vội đi theo bọn họ, tiến đến thi sào kia
Danh sách chương