“Anh yêu em hơn Bạch Uyển Vy, đúng không ?”
“Nếu không thì tại sao tôi lại ở đây với em ?”
“Cô thật sự nghĩ rằng tôi sẽ nói vậy sao ?”
Lục Hy Tuyết trợn tròn mắt nhìn Giang Phong, cả người cô ta cứng đờ lại. Hắn đứng dậy, cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn, mở một đoạn video lên rồi ném nó cho cô ta.
Ngay khi nhìn thấy thấp thoáng hai dáng người trong đó, Lục Hy Tuyết bỗng dưng run rẩy, lạnh cả sống lưng. Người phụ nữ trong đó rõ mồn một là cô ta, không sai vào đâu được, nhưng người ở cùng cô ta lại không phải Giang Phong.
“Hình ảnh sắc nét, âm thanh cũng vô cùng sống động.”
“Là giả... chắc chắn là giả ! Phong, anh không thể...”
Lục Hy Tuyết rõ ràng biết đó chính là mình, nhưng cô ta lại chối bỏ không dám chấp nhận sự thật. Người đàn ông cùng cô ta tối qua chắc chắn là Giang Phong, sao lại biến thành một người khác được ? Nếu thật sự không phải hắn... vậy thì tại sao khi cô ta tỉnh dậy, vẫn có thể nhìn thấy hắn đang ngủ cạnh mình ?
Chắc hẳn đây chỉ là một sản phẩm đã qua chỉnh sửa mà thôi. Giang Phong không thể nào đem cô ta cho người khác được.
“Tại sao lại không thể ?”
“Không ! Em không tin ! Rõ ràng người tối qua là anh...”
“Vẫn cố lừa người dối mình sao ?”
Vốn dĩ Giang Phong định để Lục Hy Tuyết ảo tưởng thêm một thời gian nữa, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì đây không phải là một cách hay. Nếu như để cô ta lộng hành, nói không chừng một ngày nào đó sẽ huênh hoang tới gặp Bạch Uyển Vy.
Đến lúc đó, dù cho hắn có giải thích thế nào, cô cũng sẽ không tin nữa. Vì vậy, hắn đã nghĩ ra một cách khác.
“Anh không cảm thấy... anh làm vậy rất quá đáng sao ?
“Tôi đã cảnh cáo cô đừng có động tới Uyển Vy. Còn cố ý gửi ảnh cho cô ấy... cô đúng là chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ mà.”
Cũng may là hắn tính toán trước khả năng này, cho nên đã thay số điện thoại cho Bạch Uyển Vy rồi.
Giang Phong lấy lại điện thoại của mình, soạn một vài tin nhắn nho nhỏ cho cánh nhà báo, rồi giơ lên trước mắt Lục Hy Tuyết. Chỉ cần hắn nhấn gửi, sự nghiệp của cô ta sẽ bị phá huỷ hoàn toàn, tất cả mọi người đều biết nữ thần của họ rốt cuộc là hạng người như thế nào.
“Không... không, Phong, em cầu xin anh... xin anh tha cho em. Em sai rồi, em sẽ không làm phiền anh và Bạch Uyển Vy nữa đâu.”
Đáng tiếc, Giang Phong lại coi như không nghe thấy gì, ngay lập tức phát tán đoạn video cấm kị kia. Lục Hy Tuyết sụp đổ hoàn toàn, cô ta chết lặng. Vậy là... kết thúc rồi.
Toàn bộ những gì cô ta gây dựng đều đã bị Giang Phong huỷ hoại.
“Giang tiên sinh, ngài nói chuyện với bảo bối của tôi hơi lâu rồi.”
“Thật xin lỗi, tôi trả bảo bối cho ngài.”
Giang Phong lại quay đầu nhìn Lục Hy Tuyết, sắc mặt cô ta tái nhợt lại, trông như một cái xác không hồn.
“Chắc hẳn tôi không cần giới thiệu với cô đây là ai nữa.”
Giang Phong đặt lên bàn một vỉ thuốc, ngay sau đó liền ra khỏi phòng, người đàn ông đã trạc tuổi trung niên hào hứng mà bước vào trong. Hắn khoá trái cửa lại, giờ đây chỉ còn nghe thấy tiếng hét thất thanh của Lục Hy Tuyết.
Lục Hy Tuyết chắc hẳn rất bất ngờ... lão già kia mới là ngưởi qua đêm với cô ta, chứ không phải Giang Phong. Trước đó, Giang Phong nhân lúc Lục Hy Tuyết không để ý mà bỏ thuốc vào ly rượu của cô ta, khi cô ta mất đi ý thức, hắn và ông ta kia mới trao đổi với nhau.
Chỉ đến tờ mờ sáng, Giang Phong mới quay trở lại.
Sự nghiệp tiêu tan, tiền đồ bị huỷ hoại, nhưng đây vẫn chưa phải kết cục mà Giang Phong mong muốn. Đối với người như Lục Hy Tuyết, hình phạt này quá nhẹ.
Hắn vì bị cô ta hại mà suýt đánh mất người mình yêu rồi, vĩnh viễn sẽ không đủ.
...
Bẵng đi một thời gian, Lục Hy Tuyết bặt âm vô tín, tin tức về cô ta vô cùng ít ỏi, tưởng chừng sẽ chìm nghỉm mãi, vậy mà một lần nữa cô ta lại trở thành tâm điểm của báo chí.
Cô ta mang thai rồi, còn mạnh miệng mà nói với truyền thông rằng Giang Phong là cha của đứa bé.
“Đang xem gì vậy ? “
“Lục Hy Tuyết có thai rồi... anh...”
“Em đang nghi ngờ tôi sao ?”
Bạch Uyển Vy tắt điện thoại, cô lắc đầu, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng bất an. Lúc đó, nhìn tiêu đề bài báo, tim cô như bị bóp nghẹn lại.
Nhưng chỉ cần hắn nói đây không phải là sự thật, tất cả là do Lục Hy Tuyết muốn vu oan cho hắn, cô nhất định sẽ tin.
“Uyển Vy, em phải tin tôi, đây chỉ là hiểu lầm. Tôi và cô ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi. Tôi chỉ có em.”
“Không sao, em tin anh mà... anh sẽ không phản bội em...”
“Nếu không thì tại sao tôi lại ở đây với em ?”
“Cô thật sự nghĩ rằng tôi sẽ nói vậy sao ?”
Lục Hy Tuyết trợn tròn mắt nhìn Giang Phong, cả người cô ta cứng đờ lại. Hắn đứng dậy, cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn, mở một đoạn video lên rồi ném nó cho cô ta.
Ngay khi nhìn thấy thấp thoáng hai dáng người trong đó, Lục Hy Tuyết bỗng dưng run rẩy, lạnh cả sống lưng. Người phụ nữ trong đó rõ mồn một là cô ta, không sai vào đâu được, nhưng người ở cùng cô ta lại không phải Giang Phong.
“Hình ảnh sắc nét, âm thanh cũng vô cùng sống động.”
“Là giả... chắc chắn là giả ! Phong, anh không thể...”
Lục Hy Tuyết rõ ràng biết đó chính là mình, nhưng cô ta lại chối bỏ không dám chấp nhận sự thật. Người đàn ông cùng cô ta tối qua chắc chắn là Giang Phong, sao lại biến thành một người khác được ? Nếu thật sự không phải hắn... vậy thì tại sao khi cô ta tỉnh dậy, vẫn có thể nhìn thấy hắn đang ngủ cạnh mình ?
Chắc hẳn đây chỉ là một sản phẩm đã qua chỉnh sửa mà thôi. Giang Phong không thể nào đem cô ta cho người khác được.
“Tại sao lại không thể ?”
“Không ! Em không tin ! Rõ ràng người tối qua là anh...”
“Vẫn cố lừa người dối mình sao ?”
Vốn dĩ Giang Phong định để Lục Hy Tuyết ảo tưởng thêm một thời gian nữa, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì đây không phải là một cách hay. Nếu như để cô ta lộng hành, nói không chừng một ngày nào đó sẽ huênh hoang tới gặp Bạch Uyển Vy.
Đến lúc đó, dù cho hắn có giải thích thế nào, cô cũng sẽ không tin nữa. Vì vậy, hắn đã nghĩ ra một cách khác.
“Anh không cảm thấy... anh làm vậy rất quá đáng sao ?
“Tôi đã cảnh cáo cô đừng có động tới Uyển Vy. Còn cố ý gửi ảnh cho cô ấy... cô đúng là chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ mà.”
Cũng may là hắn tính toán trước khả năng này, cho nên đã thay số điện thoại cho Bạch Uyển Vy rồi.
Giang Phong lấy lại điện thoại của mình, soạn một vài tin nhắn nho nhỏ cho cánh nhà báo, rồi giơ lên trước mắt Lục Hy Tuyết. Chỉ cần hắn nhấn gửi, sự nghiệp của cô ta sẽ bị phá huỷ hoàn toàn, tất cả mọi người đều biết nữ thần của họ rốt cuộc là hạng người như thế nào.
“Không... không, Phong, em cầu xin anh... xin anh tha cho em. Em sai rồi, em sẽ không làm phiền anh và Bạch Uyển Vy nữa đâu.”
Đáng tiếc, Giang Phong lại coi như không nghe thấy gì, ngay lập tức phát tán đoạn video cấm kị kia. Lục Hy Tuyết sụp đổ hoàn toàn, cô ta chết lặng. Vậy là... kết thúc rồi.
Toàn bộ những gì cô ta gây dựng đều đã bị Giang Phong huỷ hoại.
“Giang tiên sinh, ngài nói chuyện với bảo bối của tôi hơi lâu rồi.”
“Thật xin lỗi, tôi trả bảo bối cho ngài.”
Giang Phong lại quay đầu nhìn Lục Hy Tuyết, sắc mặt cô ta tái nhợt lại, trông như một cái xác không hồn.
“Chắc hẳn tôi không cần giới thiệu với cô đây là ai nữa.”
Giang Phong đặt lên bàn một vỉ thuốc, ngay sau đó liền ra khỏi phòng, người đàn ông đã trạc tuổi trung niên hào hứng mà bước vào trong. Hắn khoá trái cửa lại, giờ đây chỉ còn nghe thấy tiếng hét thất thanh của Lục Hy Tuyết.
Lục Hy Tuyết chắc hẳn rất bất ngờ... lão già kia mới là ngưởi qua đêm với cô ta, chứ không phải Giang Phong. Trước đó, Giang Phong nhân lúc Lục Hy Tuyết không để ý mà bỏ thuốc vào ly rượu của cô ta, khi cô ta mất đi ý thức, hắn và ông ta kia mới trao đổi với nhau.
Chỉ đến tờ mờ sáng, Giang Phong mới quay trở lại.
Sự nghiệp tiêu tan, tiền đồ bị huỷ hoại, nhưng đây vẫn chưa phải kết cục mà Giang Phong mong muốn. Đối với người như Lục Hy Tuyết, hình phạt này quá nhẹ.
Hắn vì bị cô ta hại mà suýt đánh mất người mình yêu rồi, vĩnh viễn sẽ không đủ.
...
Bẵng đi một thời gian, Lục Hy Tuyết bặt âm vô tín, tin tức về cô ta vô cùng ít ỏi, tưởng chừng sẽ chìm nghỉm mãi, vậy mà một lần nữa cô ta lại trở thành tâm điểm của báo chí.
Cô ta mang thai rồi, còn mạnh miệng mà nói với truyền thông rằng Giang Phong là cha của đứa bé.
“Đang xem gì vậy ? “
“Lục Hy Tuyết có thai rồi... anh...”
“Em đang nghi ngờ tôi sao ?”
Bạch Uyển Vy tắt điện thoại, cô lắc đầu, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng bất an. Lúc đó, nhìn tiêu đề bài báo, tim cô như bị bóp nghẹn lại.
Nhưng chỉ cần hắn nói đây không phải là sự thật, tất cả là do Lục Hy Tuyết muốn vu oan cho hắn, cô nhất định sẽ tin.
“Uyển Vy, em phải tin tôi, đây chỉ là hiểu lầm. Tôi và cô ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi. Tôi chỉ có em.”
“Không sao, em tin anh mà... anh sẽ không phản bội em...”
Danh sách chương