“Dì chết đi ! Tôi hận dì ! Là dì hại mẹ Bích Vân !”

Nhìn Bạch Uyển Vy ngã xuống, cả người va đập mạnh vào từng bậc thang mà vẫn cố gắng bao bọc cho Uyển Đình, Giang Thành lại sợ đến tím tái mặt mày. Thằng bé nhanh chóng chạy vào phòng ngủ của mình rồi khoá chặt cửa lại. Nó chỉ là nhất thời quá khích mà thôi... nó không cố ý...

Lấy xong chút đồ lặt vặt, Giang Phong đi qua phòng ngủ của con trai, mà lại nghe được tiếng xôn xao ở lầu dưới. Ngay lúc đó, hắn đã có dự cảm chẳng lành.

“Uyển Vy !”

Là Bạch Uyển Vy ! Người đang nằm bất tỉnh ở đó chính là cô gái của hắn !


Giang Phong nhanh chóng chạy xuống lầu, bế Bạch Uyển Vy rời đi, còn Uyển Đình thì giao cho người khác. Hắn thực sự hoảng loạn khi thấy vết thương trên trán của cô vẫn không ngừng chảy máu, cho nên không hề nghĩ tới hỏi chuyện gì đã xảy ra với hai mẹ con.

...

Bạch Uyển Vy đang được cấp cứu, Giang Phong ở ngoài đợi mà trái tim đập loạn, mỗi giây mỗi phút đều như ngồi trên đống lửa. Hắn chưa từng sợ mất cô, cho đến ngày hôm nay. Hắn sợ rằng... hắn sẽ vụt mất người con gái này, như những cơn ác mộng mà hắn từng mơ thấy.

“Đình Đình thế nào rồi ?”

Khi đó, Giang Phong không kịp để ý tới Uyển Đình, dù gì con bé cũng được mẹ nó che chắn rồi, hắn nghĩ có lẽ là không sao đâu. Hắn chỉ lo lắng cho Bạch Uyển Vy, bởi cô mới quan trọng, mới là duy nhất, còn con cái đối với hắn thì có cũng được mà không có cũng được.

“Tiểu thư chỉ bị trầy xước nhẹ, không có gì đáng lo ngại cả.”

“Tôi đi xem con bé đã.”

Dù gì, hiện giờ lo lắng cũng chẳng thể thay đổi được gì. Giang Phong bước vào phòng của Uyển Đình, con bé vẫn đang chăm chú vẽ bức tranh còn dang dở. Uyển Đình rất thích bám lấy cha, cho nên ngay khi nhìn thấy Giang Phong, con bé đã tươi cười rồi xà vào lòng hắn.

“Cha.”

Đối với cô con gái này của mình, Giang Phong không hề cảm thấy chán ghét chút nào, con bé rất dễ thương. Tuy nhiên, bây giờ không phải là thời gian để hắn thể hiện tình yêu thương của mình, hắn chỉ muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Bạch Uyển Vy.

“Đã có chuyện gì ? Sao mẹ con lại ngã ?”


Uyển Đình ngây thơ nhìn cha mình rồi đáp lại: “Là mẹ tự ngã...”

“Thật sao ? Con không nhìn thấy ai khác ?”

Bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của cha mình, Uyển Đình có phần run sợ, nhưng con bé vẫn gật đầu, mặc định với câu trả lời cũ. Con bé đang nói dối, điều này đương nhiên không thể thoát khỏi con mắt của Giang Phong, nhưng hắn lại làm như mình đã tin vào lời nói dối ấy.

Uyển Đình lúc này rất buồn, con bé không muốn nói dối cha, không muốn cha mẹ hiểu lầm, nhưng trước khi ngất đi mẹ đã nói rằng phải nói là mẹ tự ngã, không được nhắc đến anh trai cho nên nó mới phải nói vậy.

“Được rồi, con vẽ tiếp đi, cha ra ngoài một chút.”

Đứng trước ban công, Giang Phong rút một điếu thuốc lá ra rồi châm lửa, rít một hơi dài rồi lại phả ra. Bạch Uyển Vy đúng là ngốc ngếch mà ! Hắn chưa từng thấy ai ngốc như cô !

Bị người khác hãm hại thì nói đi, cớ gì phải bao che, đem mọi tội lỗi đổ lên đầu mình. Cô hi vọng hắn chán ghét cô lắm sao ? Nếu hôm nay hắn thật sự tin vào lời nói dối của Uyển Đình, có lẽ hắn đã để mặc cô nằm chờ chết trong vũng máu rồi.

Cô hiểu chuyện, Giang Phong rất thích những người con gái như vậy, bởi hắn sẽ chẳng phải tốn thời gian dỗ dành hay nịnh nọt, nhưng nhiều khi quá hiểu chuyện khiến cho hắn rất khó chịu, rất đau lòng. Rốt cục cô còn biết yêu thương bản thân mình không ?

Còn hắn, dù hắn yêu ai thì hắn cũng vẫn yêu bản thân hắn nhất, hắn chỉ làm những chuyện có ích cho mình. Giang Phong tự biết bản thân ích kỉ, nhưng phải ích kỉ như vậy mới có thể sống tốt được.

“Tiên sinh, đã phẫu thuật xong rồi.”

...


Bốn ngày sau đó, Bạch Uyển Vy tỉnh dậy, ngay khi cô vừa mở mắt ra, cô đã nhìn thấy Giang Phong. Trông hắn rất mệt mỏi, hình như hắn lại mất ngủ. Cô nhớ... hắn từng nói rằng sau khi cô mất tích, hắn không thể nào ngủ yên được, dường như đêm nào hắn cũng gặp ác mộng.

“Tỉnh rồi, có gì muốn nói với tôi không ?”

“Em... là do em bất cẩn... xin lỗi...”

“Đến lúc này mà em vẫn còn định nói dối sao ? “

Bạch Uyển Vy giật mình, cô trợn tròn mắt nhìn Giang Phong. Cô đã dặn dò Uyển Đình rồi, con bé nhất định sẽ nghe lời cô, lẽ nào hắn có thể nhìn ra sao ?

“Em... em chỉ là... không muốn anh trách thằng bé...”

“Nó đã suýt chút nữa giết mẹ ruột của mình, em còn muốn bao che cho nó sao ?”






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện