Sở Lưu Kỳ thật không thể tin được những gì đang diễn ra trước mắt cô ta. Tại sao chứ, tại sao lại như vậy...đáng lẽ ra anh phải đánh Hoắc Thiên Lam chút giận cho cô ta chứ? Sao lại biến thành như vậy được? Dù là tận mắt thấy, chính tai nghe, Sở Lưu Kỳ cũng không chấp nhận được, cô ta đưa tay ôm nửa khuôn mặt bị đánh tới sưng phù, nước mắt rơi lã chã, hướng về phía Hoắc Vĩ Triệt:
- Triệt...anh...
Nhưng Sở Lưu Kỳ chẳng nói ra được gì, đã phải im bặt trước ánh mắt lạnh như băng của Hoắc Vĩ Triệt. Khuôn mặt của anh cũng không còn một chút gì ôn nhu lo lắng như lúc nãy đối với Hoắc Thiên Lam...
- Ai cho phép cô gọi thẳng tên tôi như vậy, tôi nhớ là tôi cùng với Sở tiểu thư không có thân thiết đến mức đó! Hơn nữa, tên của tôi, không phải ai cũng có thể gọi như vậy, cô hiểu chứ?
Trịnh Diệp biết là chuyện riêng của Hoắc Vĩ Triệt, không có liên quan tới cô, vì vậy rất là tự nhiên, ngồi chơi xơi nước một bên... cũng dẫn xem diễn! Trong lúc cô vừa mới uống một ngụm nước, chưa kịp nuốt, nghe được lời của Hoắc Vĩ Triệt thì không nhịn được mà ho sặc sụa, trợn mắt nhìn về phía Hoắc Vĩ Triệt...
Hình như là cô không có nghe lầm, anh ta bảo không phải ai cũng có thể gọi thẳng tên của anh ta, nói người phụ nữ kia không đủ thân thiết! Vậy còn cô thì sao, cô và anh ta thân lắm sao, mà một hai bắt cô phải gọi tên của anh ta?
Sở Lưu Kỳ tuy nhìn thấy Trịnh Diệp, như một phần vì bản tính kêu ngạo của bản thân, một phần vì sự lạnh lùng vô tình của Hoắc Vĩ Triệt nên cũng không quá để ý tới. Nước mắt của cô ta rơi như mưa, biểu cảm uỷ khuất trông cực kỳ đáng thương, mím môi:
- Triệt, sao anh lại nói với em như vậy, em là vợ chưa cưới của anh, không thân thiết, thì ai sẽ thân thiết chứ?
- Vợ chưa cưới của tôi! Tôi nhớ là tôi chưa từng thừa nhận mối quan hệ này thì phải?
Ánh mắt của Hoắc Vĩ Triệt đã trở nên cực kỳ lạnh lẽo, khí thế làm cho Sở Lưu Kỳ sợ hãi đến đứng muốn không vững!
- Sao có thể, không phải ông bà nội đã thừa nhận em là con dâu của họ rồi sao, anh đâu thể phủ nhận như vậy được!
Đến lúc này, Sở Lưu Kỳ cũng chỉ còn cách là đem bức tường phía sau cô ta ra mà thôi. Nhưng Sở Lưu Kỳ đã lầm, Hoắc Vĩ Triệt chẳng hề thấy đổi tý cảm xúc nào:
- Vậy thì phải làm phiền cô, về bảo với hai người họ rằng: Hoắc Vĩ Triệt tôi muốn cưới vợ, cũng không tới phiên bọn họ quản! Còn cô, có thể cút khỏi đây được rồi!
- Không, em không đi đâu... Á...
Sở Lưu Kỳ lắc đầu không chấp nhận, lại nhào tới muốn ôm lấy Hoắc Vĩ Triệt từ phía sau. Nào ngờ chưa đụng được tới góc áo của anh, đã bị anh giơ chân đá một phát, khiến cô ta đau đớn khóc thét nằm lăn dưới đất. Sau đó với vẻ mặt vô cùng chán ghét, vô tình nói:
- Lôi cô ta ra ngoài, bao gồm tất cả đồ đạc của cô ta. Còn nữa, những chỗ nào cô ta đã chạm qua thì lâu chùi hết lại cho tôi, cái nào vứt được thì vứt hết đi!
Không cần phải nói, chứ vẻ mặt của Sở Lưu Kỳ vốn đã vì đau đớn mà trở nên xanh mét, thì hiện tại đã thành lúc trắng lúc xanh. Mắt thấy hai người đàn ông mặc đồ đen tiến lại gần, cô ta liền vùng vẫy la lên:
- Không, tôi không muốn... buông tôi ra! Triệt, anh không thể đối xử với em như vậy được.... không thể...
Đáng tiếc, dù cho cô ta có khóc la cỡ nào cũng chẳng có lợi ích gì, chỉ có thể không ngừng giãy dụa mà bị lôi ra ngoài!
...
- Chặc chặc... đàn ông gì mà không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả!
Trịnh Diệp nghe thấy những lời vô tình của Hoắc Vĩ Triệt, rồi lại nhìn người phụ nữ bị lôi xềnh xệch ra ngoài, lắc lắc đầu cảm thán. Tuy nhiên, trên mặt cô lại không thấy có chút gì là thương tiếc người ta cả!
Biết làm sao đây, Trịnh Diệp cô tuy là cảnh sát, nhưng cũng không phải thánh nhân, không biết nhìn người, ai cô cũng giúp đỡ! Tuy cô chưa có trực tiếp tiếp xúc với người phụ nữ kia, nhưng nhìn biểu hiện của người phụ nữ được gọi là Sở tiểu thư gì đó, cô cũng không có cảm tình...mặc dù hiện tại cô ta là người bị hại!
Trên khuôn mặt của Hoắc Thiên Lam lúc nãy cũng không còn nước mắt nữa, lúc này cô bé cũng phát hiện ra hiện tại ngoài hai anh em cô ra, không tính đến người giúp việc, thì hiện tại còn có sự tồn tại của một người nữa!
Hoắc Thiên Lam chớp chớp mắt nhìn Trịnh Diệp, hình như chị gái này đi cùng anh trai cô về thì phải... Mà khoan, đó không phải...?
Rất tiếc, chưa để Hoắc Thiên Lam có thể nhìn Trịnh Diệp lâu hơn một chút nữa, thì đã bị một người chặn lại.
- Tôi rất thương hoa tiếc ngọc ấy chứ, nhưng không phải hóa nào cũng thương, ngọc nào cũng tiếc! Với người phụ nữ kia, trong mắt tôi không khác một bông hoa héo úa, một viên ngọc tàn tạ cần vứt bỏ cả. Nhưng nếu là em, thì trong mắt tôi sẽ hoàn toàn khác biệt đấy, em có tin không?
Hoắc Vĩ Triệt đã hoàn toàn vứt sang một bên vẻ mặt lạnh lùng khủng bố khi nãy... Mà hiện tại chính là khuôn mặt lưu manh, vô sỉ mà Trịnh Diệp hay thấy nhất. Anh ngồi xuống bên cạnh Trịnh Diệp, nghiên người, chống hai tay bên cạnh cô, hình thành thế gọng kìm, khuôn mặt cũng kề sát bên mặt cô...
- Anh...anh nói cái gì vậy? Triệt...mau buông... buông tôi ra...
Chết tiệt... cái tên này nói cái gì vậy chứ, thật là... Mà sao mặt cô tự dưng nóng lên thế này, còn trái tim tự nhiên đập nhanh hơn bình thường nữa? Không lẽ là bị cảm bệnh hả ta...
Trịnh Diệp vốn thông minh, làm sao mà không hiểu hết ý của Hoắc Vĩ Triệt được? Nhưng cô lại cố tình làm như không hiểu, ra sức đẩy thân mình to lớn của Hoắc Vĩ Triệt ra... Có điều chẳng mảy may gì thì phải...?
Nhìn biểu tình của Trịnh Diệp, trong lòng Hoắc Vĩ Triệt chính là đang cười không ngừng... Hình như theo anh thấy, cô gái này không còn bài xích anh như lúc trước nữa thì phải?
Ánh mắt Hoắc Vĩ Triệt loé loé, nhướng mày nói:
- Em chưa trả lời câu hỏi của tôi!
Trịnh Diệp trợn tròn mắt...trả lời cái gì chứ! Cô thử đẩy đẩy Hoắc Vĩ Triệt vài cái nữa, nhưng không ăn thua gì. Cuối cùng, cô đành thở dài, nhỏ giọng:
- Có gì... anh có thể buông tôi ra trước rồi nói được không?
Cái người này chính là thích mềm không thích cứng. Trước tiên phải để anh ta buông ra trước đã.. chứ mấy cái ánh mắt kia... Trịnh Diệp chính là chịu không được mấy cái ánh mắt tò mò kia đấy!
Hoắc Vĩ Triệt cũng không tiếp tục làm khó Trịnh Diệp, buông tay thả cô ra... Còn Trịnh Diệp, chính là ngay lập tức bật người ngồi dậy, kéo dài khoảng cách với Hoắc Vĩ Triệt ra.
- Triệt...anh...
Nhưng Sở Lưu Kỳ chẳng nói ra được gì, đã phải im bặt trước ánh mắt lạnh như băng của Hoắc Vĩ Triệt. Khuôn mặt của anh cũng không còn một chút gì ôn nhu lo lắng như lúc nãy đối với Hoắc Thiên Lam...
- Ai cho phép cô gọi thẳng tên tôi như vậy, tôi nhớ là tôi cùng với Sở tiểu thư không có thân thiết đến mức đó! Hơn nữa, tên của tôi, không phải ai cũng có thể gọi như vậy, cô hiểu chứ?
Trịnh Diệp biết là chuyện riêng của Hoắc Vĩ Triệt, không có liên quan tới cô, vì vậy rất là tự nhiên, ngồi chơi xơi nước một bên... cũng dẫn xem diễn! Trong lúc cô vừa mới uống một ngụm nước, chưa kịp nuốt, nghe được lời của Hoắc Vĩ Triệt thì không nhịn được mà ho sặc sụa, trợn mắt nhìn về phía Hoắc Vĩ Triệt...
Hình như là cô không có nghe lầm, anh ta bảo không phải ai cũng có thể gọi thẳng tên của anh ta, nói người phụ nữ kia không đủ thân thiết! Vậy còn cô thì sao, cô và anh ta thân lắm sao, mà một hai bắt cô phải gọi tên của anh ta?
Sở Lưu Kỳ tuy nhìn thấy Trịnh Diệp, như một phần vì bản tính kêu ngạo của bản thân, một phần vì sự lạnh lùng vô tình của Hoắc Vĩ Triệt nên cũng không quá để ý tới. Nước mắt của cô ta rơi như mưa, biểu cảm uỷ khuất trông cực kỳ đáng thương, mím môi:
- Triệt, sao anh lại nói với em như vậy, em là vợ chưa cưới của anh, không thân thiết, thì ai sẽ thân thiết chứ?
- Vợ chưa cưới của tôi! Tôi nhớ là tôi chưa từng thừa nhận mối quan hệ này thì phải?
Ánh mắt của Hoắc Vĩ Triệt đã trở nên cực kỳ lạnh lẽo, khí thế làm cho Sở Lưu Kỳ sợ hãi đến đứng muốn không vững!
- Sao có thể, không phải ông bà nội đã thừa nhận em là con dâu của họ rồi sao, anh đâu thể phủ nhận như vậy được!
Đến lúc này, Sở Lưu Kỳ cũng chỉ còn cách là đem bức tường phía sau cô ta ra mà thôi. Nhưng Sở Lưu Kỳ đã lầm, Hoắc Vĩ Triệt chẳng hề thấy đổi tý cảm xúc nào:
- Vậy thì phải làm phiền cô, về bảo với hai người họ rằng: Hoắc Vĩ Triệt tôi muốn cưới vợ, cũng không tới phiên bọn họ quản! Còn cô, có thể cút khỏi đây được rồi!
- Không, em không đi đâu... Á...
Sở Lưu Kỳ lắc đầu không chấp nhận, lại nhào tới muốn ôm lấy Hoắc Vĩ Triệt từ phía sau. Nào ngờ chưa đụng được tới góc áo của anh, đã bị anh giơ chân đá một phát, khiến cô ta đau đớn khóc thét nằm lăn dưới đất. Sau đó với vẻ mặt vô cùng chán ghét, vô tình nói:
- Lôi cô ta ra ngoài, bao gồm tất cả đồ đạc của cô ta. Còn nữa, những chỗ nào cô ta đã chạm qua thì lâu chùi hết lại cho tôi, cái nào vứt được thì vứt hết đi!
Không cần phải nói, chứ vẻ mặt của Sở Lưu Kỳ vốn đã vì đau đớn mà trở nên xanh mét, thì hiện tại đã thành lúc trắng lúc xanh. Mắt thấy hai người đàn ông mặc đồ đen tiến lại gần, cô ta liền vùng vẫy la lên:
- Không, tôi không muốn... buông tôi ra! Triệt, anh không thể đối xử với em như vậy được.... không thể...
Đáng tiếc, dù cho cô ta có khóc la cỡ nào cũng chẳng có lợi ích gì, chỉ có thể không ngừng giãy dụa mà bị lôi ra ngoài!
...
- Chặc chặc... đàn ông gì mà không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả!
Trịnh Diệp nghe thấy những lời vô tình của Hoắc Vĩ Triệt, rồi lại nhìn người phụ nữ bị lôi xềnh xệch ra ngoài, lắc lắc đầu cảm thán. Tuy nhiên, trên mặt cô lại không thấy có chút gì là thương tiếc người ta cả!
Biết làm sao đây, Trịnh Diệp cô tuy là cảnh sát, nhưng cũng không phải thánh nhân, không biết nhìn người, ai cô cũng giúp đỡ! Tuy cô chưa có trực tiếp tiếp xúc với người phụ nữ kia, nhưng nhìn biểu hiện của người phụ nữ được gọi là Sở tiểu thư gì đó, cô cũng không có cảm tình...mặc dù hiện tại cô ta là người bị hại!
Trên khuôn mặt của Hoắc Thiên Lam lúc nãy cũng không còn nước mắt nữa, lúc này cô bé cũng phát hiện ra hiện tại ngoài hai anh em cô ra, không tính đến người giúp việc, thì hiện tại còn có sự tồn tại của một người nữa!
Hoắc Thiên Lam chớp chớp mắt nhìn Trịnh Diệp, hình như chị gái này đi cùng anh trai cô về thì phải... Mà khoan, đó không phải...?
Rất tiếc, chưa để Hoắc Thiên Lam có thể nhìn Trịnh Diệp lâu hơn một chút nữa, thì đã bị một người chặn lại.
- Tôi rất thương hoa tiếc ngọc ấy chứ, nhưng không phải hóa nào cũng thương, ngọc nào cũng tiếc! Với người phụ nữ kia, trong mắt tôi không khác một bông hoa héo úa, một viên ngọc tàn tạ cần vứt bỏ cả. Nhưng nếu là em, thì trong mắt tôi sẽ hoàn toàn khác biệt đấy, em có tin không?
Hoắc Vĩ Triệt đã hoàn toàn vứt sang một bên vẻ mặt lạnh lùng khủng bố khi nãy... Mà hiện tại chính là khuôn mặt lưu manh, vô sỉ mà Trịnh Diệp hay thấy nhất. Anh ngồi xuống bên cạnh Trịnh Diệp, nghiên người, chống hai tay bên cạnh cô, hình thành thế gọng kìm, khuôn mặt cũng kề sát bên mặt cô...
- Anh...anh nói cái gì vậy? Triệt...mau buông... buông tôi ra...
Chết tiệt... cái tên này nói cái gì vậy chứ, thật là... Mà sao mặt cô tự dưng nóng lên thế này, còn trái tim tự nhiên đập nhanh hơn bình thường nữa? Không lẽ là bị cảm bệnh hả ta...
Trịnh Diệp vốn thông minh, làm sao mà không hiểu hết ý của Hoắc Vĩ Triệt được? Nhưng cô lại cố tình làm như không hiểu, ra sức đẩy thân mình to lớn của Hoắc Vĩ Triệt ra... Có điều chẳng mảy may gì thì phải...?
Nhìn biểu tình của Trịnh Diệp, trong lòng Hoắc Vĩ Triệt chính là đang cười không ngừng... Hình như theo anh thấy, cô gái này không còn bài xích anh như lúc trước nữa thì phải?
Ánh mắt Hoắc Vĩ Triệt loé loé, nhướng mày nói:
- Em chưa trả lời câu hỏi của tôi!
Trịnh Diệp trợn tròn mắt...trả lời cái gì chứ! Cô thử đẩy đẩy Hoắc Vĩ Triệt vài cái nữa, nhưng không ăn thua gì. Cuối cùng, cô đành thở dài, nhỏ giọng:
- Có gì... anh có thể buông tôi ra trước rồi nói được không?
Cái người này chính là thích mềm không thích cứng. Trước tiên phải để anh ta buông ra trước đã.. chứ mấy cái ánh mắt kia... Trịnh Diệp chính là chịu không được mấy cái ánh mắt tò mò kia đấy!
Hoắc Vĩ Triệt cũng không tiếp tục làm khó Trịnh Diệp, buông tay thả cô ra... Còn Trịnh Diệp, chính là ngay lập tức bật người ngồi dậy, kéo dài khoảng cách với Hoắc Vĩ Triệt ra.
Danh sách chương