Sở Lưu Kỳ ngồi đó nhìn theo bóng dáng của Hoắc Thiên Lam bằng ánh mắt cực kì không cảm lòng... Cô ta cũng không ăn nữa, mà bắt chéo chân, lấy điện thoại ra ấn số...
- Bà nội à, bà bảo con sang đây vun đắp tình cảm với Triệt. Nhưng bây giờ anh ấy lại không có nhà, mà dường như tiểu Lam con bé không thích con, cứ kiếm chuyện đuổi con đi không hà!
Ngay khi điện thoại vừa được kết nối, Sở Lưu Kỳ liền ra vẻ lên tiếng, giọng nói thì chính là đau lòng, ủy khuất cực độ.
"..."
Đầu dây bên kia không biết nói gì, chỉ thấy Sở Lưu Kỳ nở một nụ cười đắc ý, trong khi nói ra ngữ điệu lại chính là đau lòng không thôi, còn có phần bất đắc dĩ:
- Con có nói là bà nội bảo con sang, nhưng tiểu Lam chỉ để ngoài tai, hoàn toàn không xem lời nói của con ra gì!
"..."
- Dạ, con biết rồi, bà nội nhớ giữ gìn sức khỏe... Vâng ạ, con hiểu! Tạm biệt bà!
Sau khi tắt điện thoại, thì vẻ mặt của Sở Lưu Kỳ đã đắc ý đến không thể đắc ý hơn. Từ trước đến nay, bất cứ thứ gì cô ta muốn, thì cuối cùng cũng sẽ trở thành của cô ta! Gồm cả người đàn ông ưu tức như Hoắc Vĩ Triệt, cũng không có ngoại lệ!
- Nhìn cái gì mà nhìn, mấy người cẩn thận với tôi đấy! Sớm muộn gì tôi cũng trở thành nữ chủ nhân của định thự này... Tôi mà nghe được một câu chữ nào không tốt về tôi từ miệng các người, thì tôi đuổi cổ cả lũ. Hừ...
Hiện tại trong phòng ăn vẫn còn ba bốn người giúp việc ở lại phục vụ, cũng chứng kiến hết tất cả thái độ lời nói của Sở Lưu Kỳ, cũng vì vậy mới dẫn đến lời cảnh cáo của Sở Lưu Kỳ. Họ cũng chẳng nói lời nào, chỉ âm thầm trao đổi ánh mắt cho nhau, xong cũng im lặng.
Còn Sở Lưu Kỳ, sau khi hừ một tiếng, liền cũng đứng dậy, ngoe nguẩy bỏ đi như một con khổng tước kiêu ngạo!
...
Chuyến công tác kèm dù lịch của Hoắc Vĩ Triệt sau bốn ngày ba đêm cuối cùng cũng xong, trưa hôm nay, phi cơ riêng của anh cũng đã hạ cánh xuống sân bay tại thủ đô nước Z.
- Cuối cùng cũng về!
Vừa ra khỏi cổng sân bay, nhìn thấy khung cảnh quen thuộc, Trịnh Diệp liền nở một nụ cười vui vẻ. Đối với cô, chẳng có ở đâu tuyệt hơn ở trong đất nước của mình!
Hoắc Vĩ Triệt đi phía trước, sau khi nghe câu lẩm bẩm của Trịnh Diệp thì cười nhẹ, vừa muốn mở lời trêu chọc cô, thì đúng lúc chuông điện thoại vang lên... Vừa nhìn tên hiện thị trên màn hình điện thoại, khuôn mặt đang vui vẻ của Hoắc Vĩ Triệt nhanh chóng trầm xuống, mãi đến khi hồi chuông điện thoại gần kết thúc, anh mới ấn nghe:
- Tôi nghe đây, có chuyện gì không? "..."
- Có gì thì nói thẳng luôn đi, tôi không có nhiều thời gian để nghe dạy dỗ đâu!
"..."
- Tôi biết rồi... và chắc chắn, tôi sẽ xử lý bằng cách khiến" bà vừa lòng nhất"!
Nói xong, Hoắc Vĩ Triệt cũng không để cho đầu dây bên kia nói thêm câu gì nữa đã tắt máy.
- Về dinh thự!
Sau khi đã yên vị trong xe, Hoắc Vĩ Triệt liền lạnh giọng ra lệnh. Tài xế thì vẫn như mọi khi chính là Tần Nguyên... Cậu ta nghe giọng của Hoắc Vĩ Triệt cũng hiểu rõ phần nào, liền im lặng gật đầu, phóng xe chạy đi.
Trịnh Diệp ngồi bên cạnh có thể cảm nhận được rất rõ ràng là người đàn ông bên cạnh này đang tức giận đi? Đúng là hiếm thấy à nha, ở bên cạnh anh ta gần một tuần qua, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người đàn ông này thật sự tức giận. Còn mọi khi, có ra vẻ tức giận cũng chỉ là hù doạ cô, một chút xíu sau là lại trở thành một kẻ vô sỉ, luôn mang khuôn mặt tươi cười. Không biết có chuyện gì có thể khiến cho anh ta tức giận như vậy?
- Ở nhà có chút chuyện!
Ngay khi Trịnh Diệp còn mới đoán đông đoán tây, thì từ bên cạnh vang lên giọng nói trầm khiến cô giật bắn cả người, phải mở mắt ngơ ngác mà nhìn Hoắc Vĩ Triệt.
Cái quái gì đây, anh ta là đang chủ động nói cho cô biết à...cô đâu có hỏi đâu nhỉ? Đây có phải là Hoắc Vĩ Triệt không vậy?
- Em còn tiếp tục nhìn tôi như vậy, tôi sẽ hôn em cho em xem!
Ngay lập tức, Trịnh Diệp liền tỉnh táo hơn bao giờ hết, vừa thu hồi tầm mắt, cũng không quên dùng hai tay bụm miệng mình lại...
Đúng là, kẻ lưu manh vô sỉ...thì có trong hoàn cảnh nào cũng có thể nói lời lưu manh!
Có vẻ sau khi lại trêu chọc Trịnh Diệp, tâm trạng Hoắc Vĩ Triệt tốt hơn một chút, không có toả ra lãnh khí như lúc nãy nữa!
...
- Sở Lưu Kỳ... cô có phải là con người không, cô có lỗ tai không? Tại sao cứ ở lì mãi trong nhà tôi vậy...bộ nhà cô phá sản rồi, không có nhà để ở nên mới đến đây ăn bám, ở nhờ sao?
Quả không hổ danh là em gái của Hoắc Vĩ Triệt, bình thường thì rất đáng yêu, nhưng công phu miệng lưỡi chọc người cũng không phải hạn vừa!
Thử nhìn Sở Lưu Kỳ thiếu điều muốn bốc khói ở đối diện mà xem, còn không phải bị lời nói của Hoắc Thiên Lam chọc tức hay sao?
- Thiên Lam...em đừng có mà quá đáng như vậy!
Chỉ có trời mới biết, lúc này đây Sở Lưu Kỳ muốn hung hăng giáo huấn Hoắc Thiên Lam như thế nào! Tại sao chứ, cô ta thì có cái gì không tốt, không xứng với Hoắc Vĩ Triệt, mà em gái của anh lại năm lần bảy lượt gây khó dễ, không chấp nhận cô ta vậy chứ?
- Hừ... tôi quá đáng thì sao, ai biểu chị cứ mãi ở lì trong nhà tôi như vậy?
Hiện tại, có lẽ Hoắc Thiên Lam đã tức giận trước độ mặt dày của Sở Lưu Kỳ rồi. Không còn ngồi nữa, mà cô bé đứng dậy, đi từng bước đến trước mặt Sở Lưu Kỳ, nghiến răng nói từng chữ một.
- Tôi chính là vợ tương lai của Triệt cơ mà... tại sao không thể ở đây được?
Sở Lưu Kỳ mặc dù cảm được sự nguy hiểm từ Hoắc Thiên Lam, tuy nhiên vẫn ngóng cổ lên nói. Từ lâu, trong lòng cô ta đã tự mặc định bản thân chắc chắn sẽ là vợ của Hoắc Vĩ Triệt, thì tất nhiên là không thể dễ dàng từ bỏ rồi!
- Này thì vợ nè...
Vừa nói, Hoắc Thiên Lam vừa dơ tay lên, có ý định cho gã đàn bà mặt dày trước mắt một bạt tay. Sở Lưu Kỳ tất nhiên là nhìn thấy, định đưa tay lên đỡ... chỉ có điều chợt nhìn thấy một bóng dáng xuất hiện ngay cửa, ngay lập tức ánh mắt cô ta liền loé lên, nhắm mắt chờ cảm giác đau đớn trên mặt xuất hiện.
Và...
Chát...
Một tiếng vang cực kì thanh thuý, trên nửa khuôn mặt của Sở Lưu Kỳ in rõ năm dấu tay, ngày cả khoé miệng cũng rỉ máu, chứng tỏ lực đánh không hề nhẹ!
- Hoắc Thiên Lam!
Vừa thu hồi bàn tay xong, Hoắc Thiên Lam liền nghe được một tiếng rống giận! Tuy rằng hết hồn, nhưng cô vẫn kịp nhìn thấy nụ cười đắc ý trên khoé môi Sở Lưu Kỳ. Sau khi quay lại, thấy người anh trai kính mến đang mang vẻ mặt cực kì tức giận tiếng lại, thì cô cũng chợt hiểu ra... Vừa rồi cô còn thắc mắc vì sao Sở Lưu Kỳ không đưa tay ra đỡ, thì ra đó chính là vì nhìn thấy anh trai đi!
Còn anh trai, anh ấy là đang giận cô sao, giận vì cô đánh Sở Lưu Kỳ sao? Không lẽ anh ấy có tình cảm với cô ta, vì cô ta mà muốn mắng cô!
Trong phút chốc, Hoắc Thiên Lam không kìp được nước mắt uỷ khuất, từng giọt từng giọt rơi xuống trên khuôn mặt nhỏ...
Hoắc Vĩ Triệt bước nhanh về phía Hoắc Thiên Lam, đưa tay lên...
Sở Lưu Kỳ thấy Hoắc Vĩ Triệt có hành động như vậy, tưởng là anh sẽ Hoắc Thiên Lam thấy cô ta chút giận, trong lòng đã cười đến không nghĩ, ngay cả khoé môi cũng cong lên.
Hoắc Thiên Lam cũng đã chuẩn bị tốt tin thần bị đánh, nhắm chặt hai mắt, mím môi trong rất đáng thương...
- Tại sao lại khóc rồi?
- Hả...?
Hoắc Thiên Lam không thể tin vào những gì bản thân đang nghe, cũng như đang thấy. Chuyện gì đây, anh trai không có đánh cô, mà là lâu nước mắt cho cô sao?
Đúng vậy, Hoắc Vĩ Triệt đưa tay lên không phải để đánh Hoắc Thiên Lam, mà là giúp em gái lau nước mắt, còn đặt một câu hỏi quan tâm. Thấy biểu tình ngơ ngác của em gái, Hoắc Vĩ Triệt kiên nhẫn hỏi lại một lần:
- Vì sao lại khóc?
Trước ngữ điệu quan tâm, nhẹ nhàng của anh trai, Hoắc Thiên Lam rất thành thật mà trả lời:
- Tại anh giận dữ với em, vì cô ta mà tức giận với em!
Hoắc Thiên Lam cũng không quên chỉ mặt Sở Lưu Kỳ, người mà lúc này đã không thể cười nổi nữa, mà khuôn mặt trở nên méo xẹo!
- Thật là... cái đứa em gái ngốc này, anh tức giận là vì sao em lại dùng tay đánh cô ta, như vậy không phải sẽ vừa bẩn, vừa đau tay hay sao? Còn nữa, tại sao về mà không gọi điện báo cho anh một tiếng? Tay có đau không?
Hoắc Vĩ Triệt sau khi nói một loạt câu trách mắng em gái, cũng không quên hỏi đến vấn đề làm anh đau lòng.
- Da mặt cô ta quá dày, đánh thật sự rất đau... Mà chẳng qua, em chỉ là muốn tự mình đuổi người phụ nữ mặt dày kia đi thôi mà!
Hoắc Thiên Lam mím môi, uỷ khuất lên tiếng. Cô mới không nói cho anh trai biết, cô chính là không muốn anh trai về sớm, để mà gặp cô ta đấy! Nhưng xem ra...cô đã lo thừa rồi, anh trai có vẻ như cũng không thích người phụ nữ kia!
Trịnh Diệp vẫn đi theo sau Hoắc Vĩ Triệt, cũng chứng kiến hết tất cả những gì vừa xảy ra. Nhất thời, cô cũng chỉ có thể ôm trán mà đứng cảm thán mà thôi! Ai đời... người bị đánh thì không quan tâm, lại quan tâm người ra tay, sợ đau tay, bẩn tay... Thật xin lỗi, cô không có gì để nói được nữa cả!
- Bà nội à, bà bảo con sang đây vun đắp tình cảm với Triệt. Nhưng bây giờ anh ấy lại không có nhà, mà dường như tiểu Lam con bé không thích con, cứ kiếm chuyện đuổi con đi không hà!
Ngay khi điện thoại vừa được kết nối, Sở Lưu Kỳ liền ra vẻ lên tiếng, giọng nói thì chính là đau lòng, ủy khuất cực độ.
"..."
Đầu dây bên kia không biết nói gì, chỉ thấy Sở Lưu Kỳ nở một nụ cười đắc ý, trong khi nói ra ngữ điệu lại chính là đau lòng không thôi, còn có phần bất đắc dĩ:
- Con có nói là bà nội bảo con sang, nhưng tiểu Lam chỉ để ngoài tai, hoàn toàn không xem lời nói của con ra gì!
"..."
- Dạ, con biết rồi, bà nội nhớ giữ gìn sức khỏe... Vâng ạ, con hiểu! Tạm biệt bà!
Sau khi tắt điện thoại, thì vẻ mặt của Sở Lưu Kỳ đã đắc ý đến không thể đắc ý hơn. Từ trước đến nay, bất cứ thứ gì cô ta muốn, thì cuối cùng cũng sẽ trở thành của cô ta! Gồm cả người đàn ông ưu tức như Hoắc Vĩ Triệt, cũng không có ngoại lệ!
- Nhìn cái gì mà nhìn, mấy người cẩn thận với tôi đấy! Sớm muộn gì tôi cũng trở thành nữ chủ nhân của định thự này... Tôi mà nghe được một câu chữ nào không tốt về tôi từ miệng các người, thì tôi đuổi cổ cả lũ. Hừ...
Hiện tại trong phòng ăn vẫn còn ba bốn người giúp việc ở lại phục vụ, cũng chứng kiến hết tất cả thái độ lời nói của Sở Lưu Kỳ, cũng vì vậy mới dẫn đến lời cảnh cáo của Sở Lưu Kỳ. Họ cũng chẳng nói lời nào, chỉ âm thầm trao đổi ánh mắt cho nhau, xong cũng im lặng.
Còn Sở Lưu Kỳ, sau khi hừ một tiếng, liền cũng đứng dậy, ngoe nguẩy bỏ đi như một con khổng tước kiêu ngạo!
...
Chuyến công tác kèm dù lịch của Hoắc Vĩ Triệt sau bốn ngày ba đêm cuối cùng cũng xong, trưa hôm nay, phi cơ riêng của anh cũng đã hạ cánh xuống sân bay tại thủ đô nước Z.
- Cuối cùng cũng về!
Vừa ra khỏi cổng sân bay, nhìn thấy khung cảnh quen thuộc, Trịnh Diệp liền nở một nụ cười vui vẻ. Đối với cô, chẳng có ở đâu tuyệt hơn ở trong đất nước của mình!
Hoắc Vĩ Triệt đi phía trước, sau khi nghe câu lẩm bẩm của Trịnh Diệp thì cười nhẹ, vừa muốn mở lời trêu chọc cô, thì đúng lúc chuông điện thoại vang lên... Vừa nhìn tên hiện thị trên màn hình điện thoại, khuôn mặt đang vui vẻ của Hoắc Vĩ Triệt nhanh chóng trầm xuống, mãi đến khi hồi chuông điện thoại gần kết thúc, anh mới ấn nghe:
- Tôi nghe đây, có chuyện gì không? "..."
- Có gì thì nói thẳng luôn đi, tôi không có nhiều thời gian để nghe dạy dỗ đâu!
"..."
- Tôi biết rồi... và chắc chắn, tôi sẽ xử lý bằng cách khiến" bà vừa lòng nhất"!
Nói xong, Hoắc Vĩ Triệt cũng không để cho đầu dây bên kia nói thêm câu gì nữa đã tắt máy.
- Về dinh thự!
Sau khi đã yên vị trong xe, Hoắc Vĩ Triệt liền lạnh giọng ra lệnh. Tài xế thì vẫn như mọi khi chính là Tần Nguyên... Cậu ta nghe giọng của Hoắc Vĩ Triệt cũng hiểu rõ phần nào, liền im lặng gật đầu, phóng xe chạy đi.
Trịnh Diệp ngồi bên cạnh có thể cảm nhận được rất rõ ràng là người đàn ông bên cạnh này đang tức giận đi? Đúng là hiếm thấy à nha, ở bên cạnh anh ta gần một tuần qua, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người đàn ông này thật sự tức giận. Còn mọi khi, có ra vẻ tức giận cũng chỉ là hù doạ cô, một chút xíu sau là lại trở thành một kẻ vô sỉ, luôn mang khuôn mặt tươi cười. Không biết có chuyện gì có thể khiến cho anh ta tức giận như vậy?
- Ở nhà có chút chuyện!
Ngay khi Trịnh Diệp còn mới đoán đông đoán tây, thì từ bên cạnh vang lên giọng nói trầm khiến cô giật bắn cả người, phải mở mắt ngơ ngác mà nhìn Hoắc Vĩ Triệt.
Cái quái gì đây, anh ta là đang chủ động nói cho cô biết à...cô đâu có hỏi đâu nhỉ? Đây có phải là Hoắc Vĩ Triệt không vậy?
- Em còn tiếp tục nhìn tôi như vậy, tôi sẽ hôn em cho em xem!
Ngay lập tức, Trịnh Diệp liền tỉnh táo hơn bao giờ hết, vừa thu hồi tầm mắt, cũng không quên dùng hai tay bụm miệng mình lại...
Đúng là, kẻ lưu manh vô sỉ...thì có trong hoàn cảnh nào cũng có thể nói lời lưu manh!
Có vẻ sau khi lại trêu chọc Trịnh Diệp, tâm trạng Hoắc Vĩ Triệt tốt hơn một chút, không có toả ra lãnh khí như lúc nãy nữa!
...
- Sở Lưu Kỳ... cô có phải là con người không, cô có lỗ tai không? Tại sao cứ ở lì mãi trong nhà tôi vậy...bộ nhà cô phá sản rồi, không có nhà để ở nên mới đến đây ăn bám, ở nhờ sao?
Quả không hổ danh là em gái của Hoắc Vĩ Triệt, bình thường thì rất đáng yêu, nhưng công phu miệng lưỡi chọc người cũng không phải hạn vừa!
Thử nhìn Sở Lưu Kỳ thiếu điều muốn bốc khói ở đối diện mà xem, còn không phải bị lời nói của Hoắc Thiên Lam chọc tức hay sao?
- Thiên Lam...em đừng có mà quá đáng như vậy!
Chỉ có trời mới biết, lúc này đây Sở Lưu Kỳ muốn hung hăng giáo huấn Hoắc Thiên Lam như thế nào! Tại sao chứ, cô ta thì có cái gì không tốt, không xứng với Hoắc Vĩ Triệt, mà em gái của anh lại năm lần bảy lượt gây khó dễ, không chấp nhận cô ta vậy chứ?
- Hừ... tôi quá đáng thì sao, ai biểu chị cứ mãi ở lì trong nhà tôi như vậy?
Hiện tại, có lẽ Hoắc Thiên Lam đã tức giận trước độ mặt dày của Sở Lưu Kỳ rồi. Không còn ngồi nữa, mà cô bé đứng dậy, đi từng bước đến trước mặt Sở Lưu Kỳ, nghiến răng nói từng chữ một.
- Tôi chính là vợ tương lai của Triệt cơ mà... tại sao không thể ở đây được?
Sở Lưu Kỳ mặc dù cảm được sự nguy hiểm từ Hoắc Thiên Lam, tuy nhiên vẫn ngóng cổ lên nói. Từ lâu, trong lòng cô ta đã tự mặc định bản thân chắc chắn sẽ là vợ của Hoắc Vĩ Triệt, thì tất nhiên là không thể dễ dàng từ bỏ rồi!
- Này thì vợ nè...
Vừa nói, Hoắc Thiên Lam vừa dơ tay lên, có ý định cho gã đàn bà mặt dày trước mắt một bạt tay. Sở Lưu Kỳ tất nhiên là nhìn thấy, định đưa tay lên đỡ... chỉ có điều chợt nhìn thấy một bóng dáng xuất hiện ngay cửa, ngay lập tức ánh mắt cô ta liền loé lên, nhắm mắt chờ cảm giác đau đớn trên mặt xuất hiện.
Và...
Chát...
Một tiếng vang cực kì thanh thuý, trên nửa khuôn mặt của Sở Lưu Kỳ in rõ năm dấu tay, ngày cả khoé miệng cũng rỉ máu, chứng tỏ lực đánh không hề nhẹ!
- Hoắc Thiên Lam!
Vừa thu hồi bàn tay xong, Hoắc Thiên Lam liền nghe được một tiếng rống giận! Tuy rằng hết hồn, nhưng cô vẫn kịp nhìn thấy nụ cười đắc ý trên khoé môi Sở Lưu Kỳ. Sau khi quay lại, thấy người anh trai kính mến đang mang vẻ mặt cực kì tức giận tiếng lại, thì cô cũng chợt hiểu ra... Vừa rồi cô còn thắc mắc vì sao Sở Lưu Kỳ không đưa tay ra đỡ, thì ra đó chính là vì nhìn thấy anh trai đi!
Còn anh trai, anh ấy là đang giận cô sao, giận vì cô đánh Sở Lưu Kỳ sao? Không lẽ anh ấy có tình cảm với cô ta, vì cô ta mà muốn mắng cô!
Trong phút chốc, Hoắc Thiên Lam không kìp được nước mắt uỷ khuất, từng giọt từng giọt rơi xuống trên khuôn mặt nhỏ...
Hoắc Vĩ Triệt bước nhanh về phía Hoắc Thiên Lam, đưa tay lên...
Sở Lưu Kỳ thấy Hoắc Vĩ Triệt có hành động như vậy, tưởng là anh sẽ Hoắc Thiên Lam thấy cô ta chút giận, trong lòng đã cười đến không nghĩ, ngay cả khoé môi cũng cong lên.
Hoắc Thiên Lam cũng đã chuẩn bị tốt tin thần bị đánh, nhắm chặt hai mắt, mím môi trong rất đáng thương...
- Tại sao lại khóc rồi?
- Hả...?
Hoắc Thiên Lam không thể tin vào những gì bản thân đang nghe, cũng như đang thấy. Chuyện gì đây, anh trai không có đánh cô, mà là lâu nước mắt cho cô sao?
Đúng vậy, Hoắc Vĩ Triệt đưa tay lên không phải để đánh Hoắc Thiên Lam, mà là giúp em gái lau nước mắt, còn đặt một câu hỏi quan tâm. Thấy biểu tình ngơ ngác của em gái, Hoắc Vĩ Triệt kiên nhẫn hỏi lại một lần:
- Vì sao lại khóc?
Trước ngữ điệu quan tâm, nhẹ nhàng của anh trai, Hoắc Thiên Lam rất thành thật mà trả lời:
- Tại anh giận dữ với em, vì cô ta mà tức giận với em!
Hoắc Thiên Lam cũng không quên chỉ mặt Sở Lưu Kỳ, người mà lúc này đã không thể cười nổi nữa, mà khuôn mặt trở nên méo xẹo!
- Thật là... cái đứa em gái ngốc này, anh tức giận là vì sao em lại dùng tay đánh cô ta, như vậy không phải sẽ vừa bẩn, vừa đau tay hay sao? Còn nữa, tại sao về mà không gọi điện báo cho anh một tiếng? Tay có đau không?
Hoắc Vĩ Triệt sau khi nói một loạt câu trách mắng em gái, cũng không quên hỏi đến vấn đề làm anh đau lòng.
- Da mặt cô ta quá dày, đánh thật sự rất đau... Mà chẳng qua, em chỉ là muốn tự mình đuổi người phụ nữ mặt dày kia đi thôi mà!
Hoắc Thiên Lam mím môi, uỷ khuất lên tiếng. Cô mới không nói cho anh trai biết, cô chính là không muốn anh trai về sớm, để mà gặp cô ta đấy! Nhưng xem ra...cô đã lo thừa rồi, anh trai có vẻ như cũng không thích người phụ nữ kia!
Trịnh Diệp vẫn đi theo sau Hoắc Vĩ Triệt, cũng chứng kiến hết tất cả những gì vừa xảy ra. Nhất thời, cô cũng chỉ có thể ôm trán mà đứng cảm thán mà thôi! Ai đời... người bị đánh thì không quan tâm, lại quan tâm người ra tay, sợ đau tay, bẩn tay... Thật xin lỗi, cô không có gì để nói được nữa cả!
Danh sách chương