Hoắc tổng, không thể thương lượng lại chút sao? Trong lòng Lục Thành Thành đang vô cùng vô cùng khó chịu, mặc dù không rõ nguyên nhân! Nhưng không hiểu sao, khi Hoắc Vĩ Triệt nói muốn một mình Trịnh Diệp bảo vệ anh ta, anh lại cảm thấy...
- Không cần thương lượng thêm, ý tôi đã quyết! Còn các người không đồng ý, thì không cần đến tìm tôi nữa. Xin lỗi, tôi còn có việc, tôi đi trước!
Nghiêm túc nhấn mạnh lời của anh, xong rồi liền cùng với Tần Nguyên đi đến thang máy riêng dành cho tổng tài mà đi lên.
Nhìn cái bản mặt tên đó đi, không trừng là có suy nghĩ bất chính với cô ấy rồi! Không được, nếu bọn họ không đồng ý, anh phải thực hiện biện pháp mạnh hơn mới được.
Bằng mọi giá...
- Hai vị, mời!
Ý của tổng tài đã quá rõ ràng như vậy, nhân viên lễ tân liền trực tiếp hạ lời mời với hai vị cảnh sát vẫn đứng thừ lừ ra đó. Ngữ khí thì khác hẳn khi đối diện với Hoắc Vĩ Triệt, sự khó chịu đã thể hiện ra mặt!
- Haizzz...đi thôi!
Lục Thành thở dài, người ta đã đuổi thẳng như vậy, còn mặt dày mặt đạn ở lại làm gì? Buông ra mấy chữ với Lệ Kiều Kiều, Lục Thành cũng nhanh chóng bước ra ngoài, hướng cửa lớn mà đi.
Lệ Kiều Kiều hết nhìn cánh cửa thang máy nơi Hoắc Vĩ Triệt vừa mới rời đi, rồi lại nhìn thoáng qua Lục Thành. Trong mắt cô ta hiện lên tia sáng nghiền ngẫm, nhưng rất nhanh đã biến mất, chẳng có ai kịp nắm bắt được đã trở thành biểu cảm không cam lòng... hướng về phía nhân viên tiếp tân mà hóng hách mở miệng:
- Cô cứ đợi đấy, rồi tôi sẽ cho cô biết tay!
Xong liền ngoe nguẩy bỏ đi, bộ dáng rất chi là... khó tả!
Sở cảnh sát...
- Cô đi làm việc của cô đi, đừng đi theo tôi nữa!
Ngay khi vừa bước chân xuống xe, Lục Thành liền quay lại nhìn Lệ Kiều Kiều nói một câu, rồi liền gặp gáp bước đi.
- Làm như tôi muốn đi theo anh chắc?
Lệ Kiều Kiều chề môi, âm lượng câu nói vừa đủ để Lục Thành có thể nghe thấy. Sau khi Lục Thành đi khỏi hoàn toàn, trên khuôn mặt bình thường vẫn luôn hóng hách cao ngạo của Lệ Kiều Kiều dần dần thay đổi. Trong mắt cô ta chứa điều ẩn ý, lại lấy điện thoại trong túi xách ra, vừa lướt lướt trên màn hình, vừa nâng bước đi...
Còn về phần Lục Thành, rồi bãi giữ xe, anh ta liền nhắm thẳng về phòng của trưởng phòng cảnh sát hình sự mà đi.
Cốc... cốc...cốc...
Vừa đưa tay rõ cửa, Lục Thành cũng lên tiếng:
- Trưởng phòng, tôi là Lục Thành, tôi có chuyện quan trọng cần báo cáo!
Đợi bên trong vọng ra tiếng đồng ý, Lục Thành liền không chậm chễ đi vào bên trong.
- Thế nào, là chuyện gì mà gấp gáp như vậy?
Không cần Lục Thành mở miệng, Lâm Dương đã lên tiếng trước, dẫn tay ra hiệu cho anh ta ngồi xuống, cũng gót nước đẩy đến trước mặt anh ta...
Không có uống nước, sau khi vừa ngồi xuống, Lục Thành liền lên tiếng:
- Trưởng phòng Lâm, tôi vừa mới đi gặp Hoắc Vĩ Triệt để bàn bạc cứ người tới bảo vệ anh ta... Nhưng anh ta lại nói, anh ta chỉ muốn một mình thượng uý Trịnh Diệp bảo vệ, như vậy mới chịu hợp tác với chúng ta!
- Vậy thì cứ để cho Trịnh Diệp đến bao vệ Hoắc tổng thôi, chuyện đơn giản thế cơ mà?
Ông ta còn tưởng có chuyện gì to tác, chỉ có như vậy cũng khẩn trương lo lắng, thủ cấp của ông khi nào lại bấn loạn chỉ vì chuyện đơn giản như vậy?
Lục Thành cũng cảm nhận được sự không hoài lòng của trưởng phòng, anh ta cẩn thận xem xét lại thì quả nhiên chuyện này chẳng thể nói là" quan trọng" khi anh ta nói lúc bạn đầu cả!
- Nhưng...
- Không có nhưng nhị chuyện gì cả, nếu cậu lo ngại Trịnh Diệp không đồng ý, thì là dư thừa rồi! Cô ấy là một người rất có trách nhiệm và nhiệt huyết trong công việc, sẽ đồng ý, huống chi, đây là lệnh!
Tuy nhiên, dù bên ngoài nói như vậy,như nhưng nếu quả thật khi ông có ra lệnh mà Trịnh Diệp lại không đồng ý thì ông cũng chẳng có gan đi theo ép buộc cô ấy! Nhưng đằng này, ông ta hiểu rõ, Trịnh Diệp tuy có thân phận khác tầm thường, nhưng sự nhiệt huyết và trách nhiệm của cô là có thật. Cũng bởi chắc chắn điều này, ông mới dám khẳng định như vậy với Lục Thành!
Lục Thành cứng miệng, đúng hơn là chẳng biết phải nói được gì nữa.. Lúc này đây, anh ta cần một lời giải thích cho tâm tư rối bời không rõ nguyên nhân của bạn thân hơn hết!
Thấy Lục Thành như vậy, Lâm Dương cũng không để ý nữa, mà nhắc điện thoại cố định trên bàn làm việc lên, ấn gọi:
- Thượng úy Trịnh, cô lên phòng tôi một chút!
Sau khi đầu dây bên kia bắt máy, Lâm Dương liền vào thẳng chủ đề, và người bên kia không ai là Trịnh Diệp!
Chỉ vài phút ngắn ngủi sau, Trịnh Diệp có mặt trong phòng, cô nhìn thấy trong phòng không chỉ trưởng phòng mà còn có phó phòng thì càng khẳng định suy nghĩ của bản thân mình.
Lục Thành và Lệ Kiều Kiều vừa mới đi gặp vị Hoắc tổng kia về... Song...
Khi Lệ Kiều Kiều vừa mới trở lại phòng đã nhìn cô với ánh mắt" không mấy thiện cảm". Mà mục đích cô ta muốn đi theo Lục Thành ra ngoài là gì, dùng đầu gối cô cũng nghĩ ra!
Trong khi đó, vị phó phòng họ Lục không trở về cũng cô ta, lại ngồi chờ này, mà hiện tại cô còn bị gọi tới...
Xậ chuỗi tất cả sự việc, cô đã có một kết luận... để xem có đúng như vậy không?
- Thượng úy, vất vả cho cô rồi!
Trái với thái độ nghiêm khắc với Lục Thành, trưởng phòng Lâm Dương lại hòa hoãn, nhẹ giọng rất nhiều đối với Trịnh Diệp, và chính như vậy, mới làm Lục Thành bất ngờ một phen ngẩng đầu lên.
Trong ấn tượng của anh ta, vị trưởng phòng này rất chính trực và nghiêm khắc, mới khi nãy còn thế! Vậy thì điều gì khiến cho thái độ của ông thay đổi như vậy...
Bỏ qua ánh mắt nghi vẩn của Lục Thành, lại quá quen với thái độ của vị trí phòng cấp trên của mình, Trịnh Diệp trả lời một cách hiển nhiên:
- Không có gì vất vả, đấy là nhiệm vụ nên làm thôi! Không biết trưởng phòng gọi tôi tới cho chuyện gì cần phân phó?
Không có việc không đăng điện tam bảo, đó là việc không thể chối bỏ!
Trưởng phòng Lâm cũng không vòng vo nữa, ông vào thẳng vấn đề chính:
- Được gọi, Trịnh Diệp, cô cũng biết vụ án lần này đang gần như lâm vào ngõ cụt, chúng ta đang rất cần những thông tin mà Trịnh tổng đang có được! Trong khi...
Trịnh Diệp vẫn im lặng, không ngay lúc Lâm Dương dừng lại mà chen lời vào... Mà Lâm Dương cũng không ngừng lại quá lâu, ông nói tiếp:
- Trong khi đó, Hoắc Tổng lại chỉ đích danh của cô đến bảo vệ anh ta, thì anh ta mới hợp tác!
- Vậy có nghĩa là hiện tại, tôi sẽ tạm ngừng công tác điều tra, ngoài mặt sẽ đến bảo vệ vị kia, nhưng cũng âm thầm điều tra, đúng không?
Trịnh Diệp cười như không cười, quả nhiên cô đoán không sai mà!
- Đúng vậy!
Vừa nhận được cái gật đầu, Trịnh Diệp cũng gật đầu lại, cô đứng lên nói:
- Vậy cứ quyết định như thế, trưởng phòng cho tôi thời cụ thể, còn bây giờ tôi phải trở về, hoàn thành cho xong công việc gian dở, rồi bàn giao lại đã! Tôi xin phép!
Nói xong, cô liền mở cửa đi ra ngoài... Haizzz... còn phải về dỗ ngọt mấy lão già ở nhà, nhiệm vụ này không biết kéo dài bao lâu? Mà cô mới về nhà chưa được một tháng, giờ lại phải ra ngoài làm nhiệm vụ mật! Chỉ sợ lại tốn không ít công phu đây!
- Lục Thành, tốt nhất cậu nên bỏ ngay tư tưởng của bản thân đi! Cô ấy là người cậu không thể với, tốt nhất nên đập tắt khi vừa chớp nở, nếu không, sau này người đau khổ sẽ là cậu!
Nhìn cảnh cửa phòng đóng lại, rồi lại nhìn qua chàng thanh niên vẫn còn ngơ ngác, Lâm Dương nghiêm túc nói với Lục Thành. Ông đã sống lâu như rồi, kinh nghiệm nhìn người cũng không phải ít, vừa nhìn, ông đã nhận ra ánh mắt của anh ta nhìn Trịnh Diệp có tia khác thường.
Haizzz... chỉ mong sớm tỉnh ngộ!
Lục Thành có phần ngữ ngờ khó hiểu trước lời của Lâm Dương, anh ta hỏi nhíu mày. Thêm như lời nói và thái độ của trưởng phòng,anh ta không ngốc đến nỗi không nhận ra điều gì, nhưng mà...
Ở đây, Lục Thành cũng không biết được, cũng bởi hiện tại anh ta không nghe lời của Lâm Dương, nên sau này mới càng lún càng sâu, cuối cùng làm ra chuyện khiến cho anh ta không có cơ hội để hối hận!
- Không cần thương lượng thêm, ý tôi đã quyết! Còn các người không đồng ý, thì không cần đến tìm tôi nữa. Xin lỗi, tôi còn có việc, tôi đi trước!
Nghiêm túc nhấn mạnh lời của anh, xong rồi liền cùng với Tần Nguyên đi đến thang máy riêng dành cho tổng tài mà đi lên.
Nhìn cái bản mặt tên đó đi, không trừng là có suy nghĩ bất chính với cô ấy rồi! Không được, nếu bọn họ không đồng ý, anh phải thực hiện biện pháp mạnh hơn mới được.
Bằng mọi giá...
- Hai vị, mời!
Ý của tổng tài đã quá rõ ràng như vậy, nhân viên lễ tân liền trực tiếp hạ lời mời với hai vị cảnh sát vẫn đứng thừ lừ ra đó. Ngữ khí thì khác hẳn khi đối diện với Hoắc Vĩ Triệt, sự khó chịu đã thể hiện ra mặt!
- Haizzz...đi thôi!
Lục Thành thở dài, người ta đã đuổi thẳng như vậy, còn mặt dày mặt đạn ở lại làm gì? Buông ra mấy chữ với Lệ Kiều Kiều, Lục Thành cũng nhanh chóng bước ra ngoài, hướng cửa lớn mà đi.
Lệ Kiều Kiều hết nhìn cánh cửa thang máy nơi Hoắc Vĩ Triệt vừa mới rời đi, rồi lại nhìn thoáng qua Lục Thành. Trong mắt cô ta hiện lên tia sáng nghiền ngẫm, nhưng rất nhanh đã biến mất, chẳng có ai kịp nắm bắt được đã trở thành biểu cảm không cam lòng... hướng về phía nhân viên tiếp tân mà hóng hách mở miệng:
- Cô cứ đợi đấy, rồi tôi sẽ cho cô biết tay!
Xong liền ngoe nguẩy bỏ đi, bộ dáng rất chi là... khó tả!
Sở cảnh sát...
- Cô đi làm việc của cô đi, đừng đi theo tôi nữa!
Ngay khi vừa bước chân xuống xe, Lục Thành liền quay lại nhìn Lệ Kiều Kiều nói một câu, rồi liền gặp gáp bước đi.
- Làm như tôi muốn đi theo anh chắc?
Lệ Kiều Kiều chề môi, âm lượng câu nói vừa đủ để Lục Thành có thể nghe thấy. Sau khi Lục Thành đi khỏi hoàn toàn, trên khuôn mặt bình thường vẫn luôn hóng hách cao ngạo của Lệ Kiều Kiều dần dần thay đổi. Trong mắt cô ta chứa điều ẩn ý, lại lấy điện thoại trong túi xách ra, vừa lướt lướt trên màn hình, vừa nâng bước đi...
Còn về phần Lục Thành, rồi bãi giữ xe, anh ta liền nhắm thẳng về phòng của trưởng phòng cảnh sát hình sự mà đi.
Cốc... cốc...cốc...
Vừa đưa tay rõ cửa, Lục Thành cũng lên tiếng:
- Trưởng phòng, tôi là Lục Thành, tôi có chuyện quan trọng cần báo cáo!
Đợi bên trong vọng ra tiếng đồng ý, Lục Thành liền không chậm chễ đi vào bên trong.
- Thế nào, là chuyện gì mà gấp gáp như vậy?
Không cần Lục Thành mở miệng, Lâm Dương đã lên tiếng trước, dẫn tay ra hiệu cho anh ta ngồi xuống, cũng gót nước đẩy đến trước mặt anh ta...
Không có uống nước, sau khi vừa ngồi xuống, Lục Thành liền lên tiếng:
- Trưởng phòng Lâm, tôi vừa mới đi gặp Hoắc Vĩ Triệt để bàn bạc cứ người tới bảo vệ anh ta... Nhưng anh ta lại nói, anh ta chỉ muốn một mình thượng uý Trịnh Diệp bảo vệ, như vậy mới chịu hợp tác với chúng ta!
- Vậy thì cứ để cho Trịnh Diệp đến bao vệ Hoắc tổng thôi, chuyện đơn giản thế cơ mà?
Ông ta còn tưởng có chuyện gì to tác, chỉ có như vậy cũng khẩn trương lo lắng, thủ cấp của ông khi nào lại bấn loạn chỉ vì chuyện đơn giản như vậy?
Lục Thành cũng cảm nhận được sự không hoài lòng của trưởng phòng, anh ta cẩn thận xem xét lại thì quả nhiên chuyện này chẳng thể nói là" quan trọng" khi anh ta nói lúc bạn đầu cả!
- Nhưng...
- Không có nhưng nhị chuyện gì cả, nếu cậu lo ngại Trịnh Diệp không đồng ý, thì là dư thừa rồi! Cô ấy là một người rất có trách nhiệm và nhiệt huyết trong công việc, sẽ đồng ý, huống chi, đây là lệnh!
Tuy nhiên, dù bên ngoài nói như vậy,như nhưng nếu quả thật khi ông có ra lệnh mà Trịnh Diệp lại không đồng ý thì ông cũng chẳng có gan đi theo ép buộc cô ấy! Nhưng đằng này, ông ta hiểu rõ, Trịnh Diệp tuy có thân phận khác tầm thường, nhưng sự nhiệt huyết và trách nhiệm của cô là có thật. Cũng bởi chắc chắn điều này, ông mới dám khẳng định như vậy với Lục Thành!
Lục Thành cứng miệng, đúng hơn là chẳng biết phải nói được gì nữa.. Lúc này đây, anh ta cần một lời giải thích cho tâm tư rối bời không rõ nguyên nhân của bạn thân hơn hết!
Thấy Lục Thành như vậy, Lâm Dương cũng không để ý nữa, mà nhắc điện thoại cố định trên bàn làm việc lên, ấn gọi:
- Thượng úy Trịnh, cô lên phòng tôi một chút!
Sau khi đầu dây bên kia bắt máy, Lâm Dương liền vào thẳng chủ đề, và người bên kia không ai là Trịnh Diệp!
Chỉ vài phút ngắn ngủi sau, Trịnh Diệp có mặt trong phòng, cô nhìn thấy trong phòng không chỉ trưởng phòng mà còn có phó phòng thì càng khẳng định suy nghĩ của bản thân mình.
Lục Thành và Lệ Kiều Kiều vừa mới đi gặp vị Hoắc tổng kia về... Song...
Khi Lệ Kiều Kiều vừa mới trở lại phòng đã nhìn cô với ánh mắt" không mấy thiện cảm". Mà mục đích cô ta muốn đi theo Lục Thành ra ngoài là gì, dùng đầu gối cô cũng nghĩ ra!
Trong khi đó, vị phó phòng họ Lục không trở về cũng cô ta, lại ngồi chờ này, mà hiện tại cô còn bị gọi tới...
Xậ chuỗi tất cả sự việc, cô đã có một kết luận... để xem có đúng như vậy không?
- Thượng úy, vất vả cho cô rồi!
Trái với thái độ nghiêm khắc với Lục Thành, trưởng phòng Lâm Dương lại hòa hoãn, nhẹ giọng rất nhiều đối với Trịnh Diệp, và chính như vậy, mới làm Lục Thành bất ngờ một phen ngẩng đầu lên.
Trong ấn tượng của anh ta, vị trưởng phòng này rất chính trực và nghiêm khắc, mới khi nãy còn thế! Vậy thì điều gì khiến cho thái độ của ông thay đổi như vậy...
Bỏ qua ánh mắt nghi vẩn của Lục Thành, lại quá quen với thái độ của vị trí phòng cấp trên của mình, Trịnh Diệp trả lời một cách hiển nhiên:
- Không có gì vất vả, đấy là nhiệm vụ nên làm thôi! Không biết trưởng phòng gọi tôi tới cho chuyện gì cần phân phó?
Không có việc không đăng điện tam bảo, đó là việc không thể chối bỏ!
Trưởng phòng Lâm cũng không vòng vo nữa, ông vào thẳng vấn đề chính:
- Được gọi, Trịnh Diệp, cô cũng biết vụ án lần này đang gần như lâm vào ngõ cụt, chúng ta đang rất cần những thông tin mà Trịnh tổng đang có được! Trong khi...
Trịnh Diệp vẫn im lặng, không ngay lúc Lâm Dương dừng lại mà chen lời vào... Mà Lâm Dương cũng không ngừng lại quá lâu, ông nói tiếp:
- Trong khi đó, Hoắc Tổng lại chỉ đích danh của cô đến bảo vệ anh ta, thì anh ta mới hợp tác!
- Vậy có nghĩa là hiện tại, tôi sẽ tạm ngừng công tác điều tra, ngoài mặt sẽ đến bảo vệ vị kia, nhưng cũng âm thầm điều tra, đúng không?
Trịnh Diệp cười như không cười, quả nhiên cô đoán không sai mà!
- Đúng vậy!
Vừa nhận được cái gật đầu, Trịnh Diệp cũng gật đầu lại, cô đứng lên nói:
- Vậy cứ quyết định như thế, trưởng phòng cho tôi thời cụ thể, còn bây giờ tôi phải trở về, hoàn thành cho xong công việc gian dở, rồi bàn giao lại đã! Tôi xin phép!
Nói xong, cô liền mở cửa đi ra ngoài... Haizzz... còn phải về dỗ ngọt mấy lão già ở nhà, nhiệm vụ này không biết kéo dài bao lâu? Mà cô mới về nhà chưa được một tháng, giờ lại phải ra ngoài làm nhiệm vụ mật! Chỉ sợ lại tốn không ít công phu đây!
- Lục Thành, tốt nhất cậu nên bỏ ngay tư tưởng của bản thân đi! Cô ấy là người cậu không thể với, tốt nhất nên đập tắt khi vừa chớp nở, nếu không, sau này người đau khổ sẽ là cậu!
Nhìn cảnh cửa phòng đóng lại, rồi lại nhìn qua chàng thanh niên vẫn còn ngơ ngác, Lâm Dương nghiêm túc nói với Lục Thành. Ông đã sống lâu như rồi, kinh nghiệm nhìn người cũng không phải ít, vừa nhìn, ông đã nhận ra ánh mắt của anh ta nhìn Trịnh Diệp có tia khác thường.
Haizzz... chỉ mong sớm tỉnh ngộ!
Lục Thành có phần ngữ ngờ khó hiểu trước lời của Lâm Dương, anh ta hỏi nhíu mày. Thêm như lời nói và thái độ của trưởng phòng,anh ta không ngốc đến nỗi không nhận ra điều gì, nhưng mà...
Ở đây, Lục Thành cũng không biết được, cũng bởi hiện tại anh ta không nghe lời của Lâm Dương, nên sau này mới càng lún càng sâu, cuối cùng làm ra chuyện khiến cho anh ta không có cơ hội để hối hận!
Danh sách chương