Hoắc thị...
Nhân viên lễ tân nhìn thấy một nam một nữ mặc cảnh phục từ cửa đi vào thì lịch sự hỏi:
- Không biết anh chị cần gì? - Chúng tôi muốn gặp Hoắc tổng, làm phiền cô thông báo một tiếng!
Lục Thành sau khi đưa thẻ ngành ra chứng minh thân phận lại một phen, rồi liền trực tiếp nói ra mục đích của anh ta.
Những người này không rút ra được kinh nghiệm sao nhỉ, cứ thích đến tìm Hoắc tổng?
Tuy trong đầu suy nghĩ một đằng, nhưng bên ngoài cô nhân viên lễ tân lại có thái độ và lời nói hết hết sức chuyên nghiệp và lịch sự:
- Xin lỗi, hai vị có thể lần sau tới được không, bởi hiện tại Hoắc tổng không có trong công ty!
- Sao có thể, đây là giờ làm việc, anh ta là tổng tài, không ở công ty thì ở đâu? Đây rõ ràng là cô cố tình không muốn để chúng tôi gặp Hoắc tổng phải không?!
Với Lệ Kiều Kiều, thì cô ả sao có thể hăng hái để đi làm việc, tất nhiên muốn theo Lục Thành đến Hoắc thị để gặp Hoắc tổng trong truyền thuyết... Giờ để được một câu hẹn lần sau tới, thì làm sao cam tâm? Cho nên, sau khi cô nhân viên lễ tân vừa dứt lời, cô ả đã nhảy cẳng lên, chỉ tay vô mặt cô gái kia mà giở giọng đanh đá đặc trưng của bản thân.
- Lệ Kiều Kiều! Cô im lặng đi, đừng có mà nháo...
Lục Thành cực kì bất mãn với thái độ của Lệ Kiều Kiều, nghiêm mặt với cô ta, nhưng mà... hình như cô ta chẳng mấy để tâm đến lời của Lục Thành, mà vẫn dửng dưng trừng mắt với cô nhân viên lễ tân!
Để có thể trở thành nhân viên của Hoắc thị, nhân viên không chỉ có trình độ cao mà về mặt nhân phẩm hay tính cách đều được lựa chọn vô cùng tỉ mỉ... mà tính nhẫn nại, bình tĩnh cao cũng là một trong những yếu tố quan trọng! Cho nên cô nhân viên lễ tân kia dù cực kì, cực kì không vừa lòng, thậm chí là tức giận với thái độ và lời nói hống hách của Lệ Kiều Kiều, cô ấy vẫn tỏ ra bình tĩnh, chỉ có ánh mắt, và giọng nói lạnh đi là thể hiện ra phần nào cảm xúc phần nào của cô! Cô vừa nói vừa chỉ hướng ghế sofa trong đại sảnh...
- Tôi đã nói Hoắc tổng không có ở công ty tức là không có! Tin hay không là tùy các người, còn bây giờ, nếu thật sự muốn nhìn thấy ngài ấy, có thể quá bên đó ngồi đợi... nếu không thì phiền về cho, tôi còn việc phải làm!
Thật là, những người này chẳng lẽ là vì lần trước có thể dễ dàng gặp được Hoắc tổng, nên bây giờ liền làm tới? Tuy rằng cô không hiểu vì sao lần trước Hoắc tổng lại phá lệ gặp gỡ cảnh sát... Nhưng như vậy cũng đâu biểu thị rằng ngài ấy nể mặt bọn họ, lúc nào muốn ngài là gặp đâu?
- Được rồi, cảm ơn cô, chúng tôi sẽ đợi!
Lục Thành tương đối hiểu lí lẽ, liền gật đầu, có ý định túm Lệ Kiều Kiều, nhưng cô ta đã nhanh hơn mà vùng khỏi tay Lục Thành, lớn giọng:
- Này, thái độ của cô là sao, có tin tôi còng tay cô lại vì tội chống người thi hành công vụ không?
- Đủ rồi, Lệ Kiều Kiều, đúng ra tôi không nên để cô đi cùng tôi!
Ánh mắt trở nên lạnh lùng, Lục Thành vô cùng bực bội mà mắng Lệ Kiều Kiều. Cô nhân viên lễ tân khẽ lắc đầu, gằng giọng:
- Tôi nhắc lại một...
- Đây là xảy ra chuyện gì, công ty của tôi từ bao giờ thì trở thành nơi để những kẻ nhàn rỗi vào đây mà gây sự với nhau!
Khi cô nhân viên lễ tân chưa nói hết câu, thì đã có một giọng nói lạnh lùng sắc bén vang lên đầy khí thế.
Chỉ thấy từ bên ngoài, có một người đàn ông cao lớn anh tuấn đi vào, giọng nói là phát ra từ anh. Đó không ai khác chính là Hoắc Vĩ Triệt, đi phía sau anh chính là cánh tay đắc lực trong hắc đạo, cũng chính là trợ lý tổng tài Tần Nguyên!
- Hoắc tổng...
- Có chuyện gì?
Hoắc Vĩ Triệt bỏ qua những lời chào hỏi của nhân viên xung quanh, liếc nhìn Lục Thành và Lệ Kiều Kiều một cái, lập tức chuyển ánh mắt về phía nhân viên lễ tân.
Cô nhân viên lễ tân sau khi nhìn thấy Hoắc Vĩ Triệt đã bằng " tốc độ ánh sáng" thu lại sự khó chịu trên khuôn mặt, thay vào đó là sự chuyên nghiệp, nghiêm túc.
- Hoắc tổng, là hai vị cảnh sát này muốn tìm ngài, nhưng khi tôi nói ngài không có ở đây, thì họ lại nói tôi lừa họ! Rồi sau nhưng ngài đã thấy, họ mái loạn lên.
Vừa nói, ánh mắt của cô nhân viên lễ tân cũng chuyển tới trên người Lục Thành và Lệ Kiều Kiều.
Hoắc Vĩ Triệt xoay người lại, híp mắt nhìn một nam một nữ mặc cảnh phục đứng trước mặt anh...
- Các người lại tìm tôi làm gì?
Bọn họ liên tục tới tìm anh, là vì nghĩ anh sẽ nể mặt mà gặp họ sao? Vậy thì họ sai lầm nặng rồi! Bởi không phải lần đó là cô ấy đến, thì còn lâu anh mới cần phải đồng ý gặp mặt những kẻ dởi hơi này.
- Hoắc tổng, chúng tôi chỉ vì nghĩ đến an toàn của ngài thôi!
Lục Thành không cam chịu vì bị khí thế của Hoắc Vĩ Triệt chèn ép, bèn lấy lại khí thế của một sĩ quan cảnh sát cấp cao, ngẩng cao đầu, mắt đối mắt với Hoắc Vĩ Triệt. Dù rằng bên ngoài anh ta luôn tỏ ra nghiêm túc, không chấp nhặt thái độ ngạo mạng của Hoắc Vĩ Triệt, nhưng thật ra trong lòng đang vô cùng khó chịu. Trong mắt anh ta, dù Hoắc Vĩ Triệt có thân phận, có địa vị, thì cũng là một công dân của quốc gia, có nghĩa vụ hợp tác với người thi hành công vụ của các cơ quan quốc gia! Đằng này, năm lần bảy lượt từ chối bọn họ, thì chính là quá ngạo mạn, phách lối.
- An toàn của tôi?
Hoắc Vĩ Triệt cong khóe môi hướng về phía Lục Thành. Vì an toàn của anh ư? Vậy họ muốn làm gì, cho người bảo vệ à? Vậy thì quá mức buồn cười rồi! Bằng vào bọn họ cũng muốn bảo vệ cho anh?
- Phải, chúng tôi sẽ cho người bảo vệ sự an toàn của ngài! Nhưng với điều kiện, trước tiên ngài cần phải cho chúng tôi biết một vài điều.
- Ô, không không, tôi không thích gây sự chú ý, đi đâu cũng có một đám người tò tò đi theo! Cho nên, cảm ơn ý tốt của các anh, tôi không cần người bảo vệ!
Vâng, Hoắc Vĩ Triệt rất là khẳng khái và nghiêm túc nói ra... Ấy cũng chính cái câu này, mà có một thời gian, anh bị một người chê cười không thương tiếc. Vì sao, vì câu" đi đâu cũng có một đám người tò tò đi theo"... mà trong khi đó, có những lúc người đi theo sau lưng anh không chỉ là " một đám"!
- Vậy Hoắc tổng, nếu ngài không muốn bị chú ý, vì thì để một cảnh sát xúc sắc bảo vệ ngài cũng được! Như tôi, có thể đóng giả làm bạn gái của ngài, chắc chắn không gây sự chú ý nga~~~
Lệ Kiều Kiều từ lúc thấy Hoắc Vĩ Triệt đi vào, liền nhìn anh say đắm trong im lặng. Trong lúc này lại đột nhiên lên tiếng... Mà giọng nói thì trao ôi, thật nổi đã gà, đã vậy hai tay còn nắm lấy gốc áo của bản thân mà vò vò, giống như thiếu nữ e lệ vậy!
Lục Thành vốn đang bí lời, nghe được ý đầu của Lệ Kiều Kiều còn khen cô ả thông minh. Song...
Đến câu sau thì anh ta hận không thể ngay lập tức đá Lệ Kiều Kiều một phát ra ngoài.
Đã biết cô ta đò in theo là có mục đích, nhưng không ngờ lại chính là điều này, đúng là thật khó tưởng tượng mà!
Trong khi đó, những nhân viên khác của Hoắc thị, bao gồm cả Tần Nguyên thì nhìn Lệ Kiều Kiều như ng người hành tinh. Rồi lại quan sát sắc mặt Hoắc Vĩ Triệt, không biết anh sẽ có thái độ gì.
Nhưng ngoài tất cả suy đoán của mọi người, Hoắc Vĩ Triệt không giận, không nóng, mà lại nở nụ cười nhẹ, vô cùng nhẹ, nhưng cũng chắc chắn buông ra một câu:
- Ý kiến không tệ, nhưng tôi muốn vị cảnh sát bảo vệ tôi là Trịnh Diệp! Tôi muốn là Trịnh Diệp, ngoài cô ấy ra, tôi không chấp nhận người thứ hai, nếu không, chẳng có thông tin gì cả!
Anh đang không biết làm cách nào để đưa cô ấy tới bên cạnh, cũng vừa lúc a!
Nhân viên lễ tân nhìn thấy một nam một nữ mặc cảnh phục từ cửa đi vào thì lịch sự hỏi:
- Không biết anh chị cần gì? - Chúng tôi muốn gặp Hoắc tổng, làm phiền cô thông báo một tiếng!
Lục Thành sau khi đưa thẻ ngành ra chứng minh thân phận lại một phen, rồi liền trực tiếp nói ra mục đích của anh ta.
Những người này không rút ra được kinh nghiệm sao nhỉ, cứ thích đến tìm Hoắc tổng?
Tuy trong đầu suy nghĩ một đằng, nhưng bên ngoài cô nhân viên lễ tân lại có thái độ và lời nói hết hết sức chuyên nghiệp và lịch sự:
- Xin lỗi, hai vị có thể lần sau tới được không, bởi hiện tại Hoắc tổng không có trong công ty!
- Sao có thể, đây là giờ làm việc, anh ta là tổng tài, không ở công ty thì ở đâu? Đây rõ ràng là cô cố tình không muốn để chúng tôi gặp Hoắc tổng phải không?!
Với Lệ Kiều Kiều, thì cô ả sao có thể hăng hái để đi làm việc, tất nhiên muốn theo Lục Thành đến Hoắc thị để gặp Hoắc tổng trong truyền thuyết... Giờ để được một câu hẹn lần sau tới, thì làm sao cam tâm? Cho nên, sau khi cô nhân viên lễ tân vừa dứt lời, cô ả đã nhảy cẳng lên, chỉ tay vô mặt cô gái kia mà giở giọng đanh đá đặc trưng của bản thân.
- Lệ Kiều Kiều! Cô im lặng đi, đừng có mà nháo...
Lục Thành cực kì bất mãn với thái độ của Lệ Kiều Kiều, nghiêm mặt với cô ta, nhưng mà... hình như cô ta chẳng mấy để tâm đến lời của Lục Thành, mà vẫn dửng dưng trừng mắt với cô nhân viên lễ tân!
Để có thể trở thành nhân viên của Hoắc thị, nhân viên không chỉ có trình độ cao mà về mặt nhân phẩm hay tính cách đều được lựa chọn vô cùng tỉ mỉ... mà tính nhẫn nại, bình tĩnh cao cũng là một trong những yếu tố quan trọng! Cho nên cô nhân viên lễ tân kia dù cực kì, cực kì không vừa lòng, thậm chí là tức giận với thái độ và lời nói hống hách của Lệ Kiều Kiều, cô ấy vẫn tỏ ra bình tĩnh, chỉ có ánh mắt, và giọng nói lạnh đi là thể hiện ra phần nào cảm xúc phần nào của cô! Cô vừa nói vừa chỉ hướng ghế sofa trong đại sảnh...
- Tôi đã nói Hoắc tổng không có ở công ty tức là không có! Tin hay không là tùy các người, còn bây giờ, nếu thật sự muốn nhìn thấy ngài ấy, có thể quá bên đó ngồi đợi... nếu không thì phiền về cho, tôi còn việc phải làm!
Thật là, những người này chẳng lẽ là vì lần trước có thể dễ dàng gặp được Hoắc tổng, nên bây giờ liền làm tới? Tuy rằng cô không hiểu vì sao lần trước Hoắc tổng lại phá lệ gặp gỡ cảnh sát... Nhưng như vậy cũng đâu biểu thị rằng ngài ấy nể mặt bọn họ, lúc nào muốn ngài là gặp đâu?
- Được rồi, cảm ơn cô, chúng tôi sẽ đợi!
Lục Thành tương đối hiểu lí lẽ, liền gật đầu, có ý định túm Lệ Kiều Kiều, nhưng cô ta đã nhanh hơn mà vùng khỏi tay Lục Thành, lớn giọng:
- Này, thái độ của cô là sao, có tin tôi còng tay cô lại vì tội chống người thi hành công vụ không?
- Đủ rồi, Lệ Kiều Kiều, đúng ra tôi không nên để cô đi cùng tôi!
Ánh mắt trở nên lạnh lùng, Lục Thành vô cùng bực bội mà mắng Lệ Kiều Kiều. Cô nhân viên lễ tân khẽ lắc đầu, gằng giọng:
- Tôi nhắc lại một...
- Đây là xảy ra chuyện gì, công ty của tôi từ bao giờ thì trở thành nơi để những kẻ nhàn rỗi vào đây mà gây sự với nhau!
Khi cô nhân viên lễ tân chưa nói hết câu, thì đã có một giọng nói lạnh lùng sắc bén vang lên đầy khí thế.
Chỉ thấy từ bên ngoài, có một người đàn ông cao lớn anh tuấn đi vào, giọng nói là phát ra từ anh. Đó không ai khác chính là Hoắc Vĩ Triệt, đi phía sau anh chính là cánh tay đắc lực trong hắc đạo, cũng chính là trợ lý tổng tài Tần Nguyên!
- Hoắc tổng...
- Có chuyện gì?
Hoắc Vĩ Triệt bỏ qua những lời chào hỏi của nhân viên xung quanh, liếc nhìn Lục Thành và Lệ Kiều Kiều một cái, lập tức chuyển ánh mắt về phía nhân viên lễ tân.
Cô nhân viên lễ tân sau khi nhìn thấy Hoắc Vĩ Triệt đã bằng " tốc độ ánh sáng" thu lại sự khó chịu trên khuôn mặt, thay vào đó là sự chuyên nghiệp, nghiêm túc.
- Hoắc tổng, là hai vị cảnh sát này muốn tìm ngài, nhưng khi tôi nói ngài không có ở đây, thì họ lại nói tôi lừa họ! Rồi sau nhưng ngài đã thấy, họ mái loạn lên.
Vừa nói, ánh mắt của cô nhân viên lễ tân cũng chuyển tới trên người Lục Thành và Lệ Kiều Kiều.
Hoắc Vĩ Triệt xoay người lại, híp mắt nhìn một nam một nữ mặc cảnh phục đứng trước mặt anh...
- Các người lại tìm tôi làm gì?
Bọn họ liên tục tới tìm anh, là vì nghĩ anh sẽ nể mặt mà gặp họ sao? Vậy thì họ sai lầm nặng rồi! Bởi không phải lần đó là cô ấy đến, thì còn lâu anh mới cần phải đồng ý gặp mặt những kẻ dởi hơi này.
- Hoắc tổng, chúng tôi chỉ vì nghĩ đến an toàn của ngài thôi!
Lục Thành không cam chịu vì bị khí thế của Hoắc Vĩ Triệt chèn ép, bèn lấy lại khí thế của một sĩ quan cảnh sát cấp cao, ngẩng cao đầu, mắt đối mắt với Hoắc Vĩ Triệt. Dù rằng bên ngoài anh ta luôn tỏ ra nghiêm túc, không chấp nhặt thái độ ngạo mạng của Hoắc Vĩ Triệt, nhưng thật ra trong lòng đang vô cùng khó chịu. Trong mắt anh ta, dù Hoắc Vĩ Triệt có thân phận, có địa vị, thì cũng là một công dân của quốc gia, có nghĩa vụ hợp tác với người thi hành công vụ của các cơ quan quốc gia! Đằng này, năm lần bảy lượt từ chối bọn họ, thì chính là quá ngạo mạn, phách lối.
- An toàn của tôi?
Hoắc Vĩ Triệt cong khóe môi hướng về phía Lục Thành. Vì an toàn của anh ư? Vậy họ muốn làm gì, cho người bảo vệ à? Vậy thì quá mức buồn cười rồi! Bằng vào bọn họ cũng muốn bảo vệ cho anh?
- Phải, chúng tôi sẽ cho người bảo vệ sự an toàn của ngài! Nhưng với điều kiện, trước tiên ngài cần phải cho chúng tôi biết một vài điều.
- Ô, không không, tôi không thích gây sự chú ý, đi đâu cũng có một đám người tò tò đi theo! Cho nên, cảm ơn ý tốt của các anh, tôi không cần người bảo vệ!
Vâng, Hoắc Vĩ Triệt rất là khẳng khái và nghiêm túc nói ra... Ấy cũng chính cái câu này, mà có một thời gian, anh bị một người chê cười không thương tiếc. Vì sao, vì câu" đi đâu cũng có một đám người tò tò đi theo"... mà trong khi đó, có những lúc người đi theo sau lưng anh không chỉ là " một đám"!
- Vậy Hoắc tổng, nếu ngài không muốn bị chú ý, vì thì để một cảnh sát xúc sắc bảo vệ ngài cũng được! Như tôi, có thể đóng giả làm bạn gái của ngài, chắc chắn không gây sự chú ý nga~~~
Lệ Kiều Kiều từ lúc thấy Hoắc Vĩ Triệt đi vào, liền nhìn anh say đắm trong im lặng. Trong lúc này lại đột nhiên lên tiếng... Mà giọng nói thì trao ôi, thật nổi đã gà, đã vậy hai tay còn nắm lấy gốc áo của bản thân mà vò vò, giống như thiếu nữ e lệ vậy!
Lục Thành vốn đang bí lời, nghe được ý đầu của Lệ Kiều Kiều còn khen cô ả thông minh. Song...
Đến câu sau thì anh ta hận không thể ngay lập tức đá Lệ Kiều Kiều một phát ra ngoài.
Đã biết cô ta đò in theo là có mục đích, nhưng không ngờ lại chính là điều này, đúng là thật khó tưởng tượng mà!
Trong khi đó, những nhân viên khác của Hoắc thị, bao gồm cả Tần Nguyên thì nhìn Lệ Kiều Kiều như ng người hành tinh. Rồi lại quan sát sắc mặt Hoắc Vĩ Triệt, không biết anh sẽ có thái độ gì.
Nhưng ngoài tất cả suy đoán của mọi người, Hoắc Vĩ Triệt không giận, không nóng, mà lại nở nụ cười nhẹ, vô cùng nhẹ, nhưng cũng chắc chắn buông ra một câu:
- Ý kiến không tệ, nhưng tôi muốn vị cảnh sát bảo vệ tôi là Trịnh Diệp! Tôi muốn là Trịnh Diệp, ngoài cô ấy ra, tôi không chấp nhận người thứ hai, nếu không, chẳng có thông tin gì cả!
Anh đang không biết làm cách nào để đưa cô ấy tới bên cạnh, cũng vừa lúc a!
Danh sách chương