Mấy ngày Minh Đang ở La gia rất bình tĩnh, từ trên xuống dưới La gia đối xử với nàng rất khách khí, mười phần chăm sóc chiếu cố.

Ngay cả La đại nhân cũng có vài phần kính trọng với nàng, còn chủ động đề nghị nàng gọi ông là nghĩa phụ theo La phu nhân, thái độ ôn hòa khiến cho mọi người nhìn mà choáng váng.

Dù sao bản thân La đại nhân là người rất nghiêm túc, cho dù đối với con gái của mình cũng là bộ mặt lạnh lùng, yêu cầu rất nghiêm khắc.

Minh Đang biết thái độ hiện giờ của La đại nhân với nàng là do nể mặt Vân Lam, nhưng nàng vẫn rất kính cẩn với ông, cho chút mặt mũi cho La phu nhân.

Mà vợ chồng La Đình Hiên càng thêm che chở nàng, yêu thương nàng giống như muội muội ruột thịt. Dĩ nhiên nàng không gặp Minh Tuyết, nàng ta vẫn bị giam ở trong viện của mình, không được bước ra ngoài.

Nhưng những người này vẫn kém La phu nhân nuông chiều nàng, đối xử với Minh Đang như nữ nhi ruột thịt, yêu thương vô cùng.

Mọi việc ăn uống của nàng đều do tự tay bà chuẩn bị, không cho người khác làm thay.

Ở La gia nàng còn gặp Hồng Thược, giờ đã trở thành phu nhân người khác.

La phu nhân gả nàng ấy cho con trai của ma ma thân cận bà tên là Dịch Phàm, hắn là quản sự bên ngoài của La gia, giúp đỡ La phu nhân quản lý mấy cửa hàng trong đồ cưới của bà. Điều kiện trong nhà hắn rất tốt, còn có mấy tiểu nha hoàn phục vụ.

Lúc Hồng Thược gặp Minh Đang còn vừa khóc vừa cười. nửa thật nửa giả trách nàng một lúc lâu.

Làm hại Minh Đang phải dụ dỗ nàng ấy, bồi tội với nàng ấy. Nàng cũng không có biện pháp khác, ai bảo lúc nàng rời đi Từ gia không mang theo Hồng Thược, vốn là lỗi của nàng.

Hồng Thược là người bảo vệ nàng ở Từ gia nhất, nàng vẫn luôn nhơ ân tình này.

Biết được hiện giờ nàng ấy có được cuộc sống hạnh phúc sung túc, Minh Đang cũng cảm thấy vui mừng cho nàng ấy.

Điều làm nàng lo lắng nhất là Vân Lam. Thỉnh thoảng nàng sẽ thất thần, suy nghĩ xem hắn đang làm gì ở Vương phủ? Ăn cái gì? Có nhớ nàng hay không? Mặc dù nàng giận dữ bỏ đi, nhưng rời đi rồi lại càng thêm nhớ hắn. Nếm qua tương tư mới biết tương tư rất khổ. Thì ra tư vị nhớ nhung một người là trong đắng có ngọt như vậy.

La phu nhân trìu mến nhìn nàng, cho người bưng đĩa lên nhiều loại điểm tâm: “Tiểu Đang, đây là những điểm tâm con thích ăn, ăn nhiều vào một chút.”

“Cám ơn nương.” Minh Đang cầm khối bánh hình lá saen bỏ vào trong miệng.

Biết nàng thích ăn, La phu nhân bỏ nhiều tâm tư trên phương diện ăn uống của nàng, không chỉ là các loại điểm tâm bình thường nàng vẫn thích ăn, còn có các loại điểm tâm mới mẻ đa dạng mà nàng vẫn chưa từng gặp. Tâm ý của bà in đậm sâu trong lòng nàng.

Đây chính là tình yêu của mẫu thân?

“Ở chỗ này có chỗ nào không hài lòng không?” La phu nhân đau lòng, dùng khăn lụa lau miệng dính vụn điểm tâm giúp nàng.

Đứa nhỏ này chp dù đang cười cũng không dấu được nỗi buồn trong mắt, làm người ta không dành lòng để nàng như vậy.

Minh Đang mở to mắt, có chút khó hiểu: “Không có ạ. Nghĩa phụ, nghĩa mẫu đối với con rất tốt, mấy ca ca tẩu tẩu càng thêm chăm sóc con.” (* ca ca tẩu tẩu: anh trai, chị dâu.)

La phu nhân vuốt nhẹ mái tóc dài của nàng: “Vậy vì sao con vẫn buồn buồn không vui vẻ? Có chuyện gì buồn hay sao, nói với nương, nương giúp con.”

Aiz, không ai có thể giúp được nàng, nàng không muốn La phu nhân lo lắng vì nàng nên cố gắng cười rực rỡ: “Không có chuyện gì đâu nương.”

La phu nhân không ngừng suy đoán nói: “Có phải con lo lắng Từ gia sẽ gây khó khắc cho La gia không? Đừng lo lắng, La gia vẫn còn có chúng ta.” Vẫn chỉ là đứa trẻ, gặp chuyện lớn như vậy sẽ không tránh khỏi lo lắng bất an.

Minh Đang biết bà hiểu lầm nhưng cũng không tiện giải thích, liền thuận theo đề tài hỏi: “Hiện giờ Từ gia như thế nào?”

Khoe miệng La phu nhân khẽ kéo lên, có chút thích ý: “Từ đại nhân lại bị giáng chức, hiện giờ chỉ là một tiểu viên quan thất phẩm ở công bộ.”

Minh Đang ngẩn người, tư vị trong lòng khó nói được ra: “Sợ rằng ông ta sẽ bị tất cả mọi người đạp xuống dưới đất.” Hiện giờ sợ rằng cuộc sống ở Từ gia khó mà trôi qua.

Quan trường vốn là một cuộc đua danh lợi, là chỗ hiểu được rõ ràng hơn ai hết cái đạo lý nhìn cao đạp thấp. Hiện giờ thấy hoàng thượng hoàn toàn chán ghét vứt bỏ Từ Đạt, những người kia sẽ bỏ đá xuống giếng. Từ gia khó mà có cơ hội xoay ngược tình thế.

Ước mơ cả đời của Từ Đạt chính là con đường công danh thuận lợi, tiền đò rộng mở. Hiện giờ gặp thất bại lớn như vậy, sợ rằng khó mà có thể chấp nhận được, huống chi còn trong hoàn cảnh rơi từ trên cao xuống, cảm giác tan xương nát thịt khiến ông ta phải chịu đủ.

La phu nhân lộ ra một nụ cười thật lòng, giọng nói hung tợn: “Ông ta đối xử với mẹ con con như vậy, hiện giờ chính là quả báo của ông ta, đáng đời ông ta.”

Cuối cùng cũng cho bà nhìn thấy được kết quả như vậy, khiến bà hả giận vô cùng. Thấy tình trạng thảm hại của Từ gia, giúp bà có thể nhả ra được ngụm ác khí. Trả thù một người không phải là để cho hắn nhẹ nhàng tìm đến cái chết, như vậy quá có lợi cho hắn, khiến hắn sống dở chết dở mới là thủ đoạn sáng suốt nhất.

Đối với Từ Đạt với tham vọng công danh lợi lộc mà nói, tình cảnh như vậy khiến ông ta thống khổ hơn là chết.

Trong lòng Minh Đang rất phức tạp, đáng nhẽ nàng nên vui vẻ mới đúng, nhưng trong lòng lại giống như một khối đá lớn đang đè ép xuống khiến nàng không thở nổi. Trong lòng ngũ vị tạp trần nặng trĩu nhưng không hề có một tia thương tiếc cùng đồng tình.

Nàng sớm biết mình không phải là loại người lương thiện, lương thiện đến mức thương tiếc đám người của Từ gia. Đây là hậu quả mà Từ gia nên phải gánh chịu. Nàng cúi đầu yên lặng một lúc: “Mẫu thân con….bà ấy đi chỗ nào?”

Ánh mắt La phu nhân lóe sáng, vội vàng mở miệng: “Ta cũng không biết tình trạng của nàng ấy gần đây như thế nào. Năm đó sau khi mẫu thân con rời đi kinh thành, đã cắt đứt liên lạc với ta. Mười năm nay hoàn toàn không có tin tức gì, nhưng con yên tâm, mẫu thân của con không có việc gì.”

Những năm qua đứa nhỏ này chưa từng hỏi chuyện của mẫu thân nó, cho dù bà có chủ động nói đến thì Minh Đang cũng lập tức nói sang chuyện khác. Bà biết đây là cái gai trong trái tim đứa nhỏ này.

Hôm nay đột nhiên hôm nay lại chủ động nhắc đến, đây chính là hiện tượng tốt.

Trong lòng Minh Đang phiền muộn: “Bà ấy chỉ là một nữ nhân tay không tấc sắt, vừa không có bằng hữu cùng người nhà giúp đỡ, sợ rằng sẽ sống rất khó khăn.”

Tình cảm của nàng với mẫu thân rất phức tạp, vừa nhớ vừa hận bà, không muốn bà ảnh hưởng đến tâm trạng của mình cho nên không muốn nhắc đến bà.

Vẻ mặt La phu nhân có chút vui mừng: “Mẫu thân con là người băng tuyết thông minh, lại rất nhanh trí, cho dù có xảy ra chuyện gì nàng ấy cũng có thể ứng phó.”

Minh Đang cau chân mày lại, bĩu môi: “Bà thật sự thông minh như vậy, còn không phải là bị người khác hãm hại, bị đuổi ra khỏi Từ gia.” Nghe đến cũng chỉ là phiến diện, trong mắt bằng hữu dĩ nhiên bao giờ cũng tốt.

La phu nhân không muốn Minh Đang hiểu lầm, giải thích giúp: “Nàng ấy vì con nên mới bị người khác hãm hại.”

Khó có dịp Minh Đang hỏi thăm chuyện đã diễn ra xưa kia, bà cần phải kể hết mọi chuyện cho nàng hiểu, không cho nàng tiếp tục hận Mẫn muội muội.

Dù sao Minh Đang là ruột thịt duy nhất của Mẫn muội muội, là người khiến muội ấy nhớ nhất.

Minh Đang khiếp sợ ngẩng đầu nhìn, mở miệng thật to: “Có ý gì?” Có liên quan đến nàng sao?

La phu nhân lộ ra giáng vẻ suy nghĩ sâu xa, nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, từng chuyện từng chuyện thoáng qua trong đầu, thờ một hơi thật dài: “Khi còn bé con thường hay bị bệnh, mẫu thân ngươi một lòng một dạ đặt hết tâm trí lên con. Có một lần con bị nỗi thủy đậu, tình hình vô cùng nguy hiểm. Nàng ấy rất lo lắng, nhất định phải tự tay chăm sóc con, một tấc cũng không rời con, khó tránh sẽ sơ sót nhứng chuyện khác. Cho nên bị trúng bẫy của mấy người phụ nhân kia, dĩ nhiên cũng cần phải trách phụ thân ngươi quá vô tình, lỗ tai quá mềm.” Nói xong lời cuối cùng, trên mặt còn mang theo vẻ mặt ghét bỏ.

Nữ nhân thông minh có lợi ích gì, gặp gỡ nam nhân không có bản lĩnh thì căn bản cũng không có đất dụng võ.

Từ đầu đến cuối bà không coi trọng Từ Đạt tên nam nhân này, có chút tài năng nhưng lòng dạ lại hẹp hòi cứng nhắc.

“Hóa ra là như vậy.” Minh Đang yên lặng một lúc lâu, thở dài tiếc nuối mang một chút hoài niệm: “Bà ấy rời đi Từ gia cũng tốt, nêu không cũng sẽ phải sống buồn tủi, không được yên ổn.”

La phu nhân nhìn Minh Đang mấy lần, nói tiếp: “Mẫu thân con sớm đã chết tâm, chỉ có con là người duy nhất nàng ấy không bỏ được. Ta biết mấy năm nay con vẫn trách cứ nàng ấy không mang con đi cùng. Nhưng con cũng nên hiểu cho mẫu thân con, lúc đó tình huống rất phức tạp, căn bản nàng ấy không thể mang con đi cùng. Tương lai phía trước rất mờ mịt, mẫu thân con không biết mình sẽ đi đến đâu, nàng ấy không có lòng tin mình có thể chăm sóc tốt cho con.”

Những gì La phu nhân nói nàng có thể nghe hiểu được hết, nhưng nàng không thể coi như là không có chuyện gì xảy ra được.

Nàng cắn cắn môi: “Con hiểu, hiện giờ không có cách nào tìm được mẫu thân của con sao?”

Trong lòng La phu nhân tiếc nuối: “Nhiều năm nay ta luôn phải người tìm hiểu tin tức của nàng ấy, nhưng vẫn không có tin tức gì hết.” Chẳng lẽ nàng ấy thực sự….Không, sẽ không, nàng ấy để ý đến đứa trẻ này nhất, nhất định sẽ trở lại.

Trong lòng Minh Đang thầm than: chẳng lẽ đó là ý trời sao? Nếu bà ấy có thể xuất hiện vào lúc này thì thật là tốt.

Mạc Phượng đột nhiên xông vào, vẻ mặt lo lắng, thở hồng hộc nói: “Bà bà, không xong rồi, đã xảy ra chuyện rồi.” (bà bà: mẹ chồng)

Trong lòng La phu nhân hoảng hốt, đứng dậy dìu nàng ấy: “Đừng nóng vội, từ từ nói.” Đứa con dâu này cũng không phải là người nhát gan sợ phiền phức, cũng không phải là người gặp chút chuyện nhỏ đã kinh sợ.

Vẻ mặt trấn định của bà bà giúp Mạc Phượng thoáng thở phảo nhẹ nhõm: “Từ gia tam phu nhân mang theo Từ gia tiểu thiếu gia quỳ ngoài cửa chính, luôn dập đầu….”

Bỗng nhiên Minh Đang nhảy lên, hai tay nắm chặt, hận đám người Từ gia muốn chết: “Cai gì? Bọn họ điên rồi?” Nghĩ thầm, khẳng định là nhằm về phía nàng, Từ gia không thể yên lặng một chút hay sao?

Sắc mặt La phu nhân âm trầm, trong mắt tóe ra lửa giận: “Bọn họ muốn làm cái gì?”

Mạc Phượng không yên nhìn nhìn Minh Đang, Minh Đang làm sao không hiểu ý của nàng ấy, cười khổ. Có loại người nhà thối nát như vậy là bất hạnh của nàng.

La phu nhân nghiêm mặt: “Có gì cứ nói thẳng.”

“Bọn họ…” Mạc Phượng cắn môi, không dám nói hết.

La phu nhân là người từng trải, cũng đoán được một chút chuyện bên ngoài, cũng không làm khó con dâu nữa: “Thôi, để ta tự mình đi xem.”

Mạc Phượng kinh hãi, ngăn cản trước mặt bà: “Bà bà, người đừng đi, người bên ngoài vây xem đông tầng tầng lớp lớp.”

Bị bức bách nên Mạc Phượng không thể làm gì khác hơn là nói thật, mấy mẫu tử Từ gia quỳ xuống dập đầu chỉ cầu muốn tiếp nhận Từ gia tam tiểu thư về nhà, cũng không nói thêm gì khác. Nhưng điều kỳ lạ là lúc bọn họ mới quỳ xuống thì người của mấy con phố chung quanh cũng trào hết ra đây một cách khó hiểu.

Tốc độ phát sinh mọi chuyện quá nhan khiến cho mấy người trong La phủ không kịp ứng phó, không có thời gian để đi tìm nha môn giải tán đám đông. Mạc Phượng cho người mời mẹ con Từ gia tam phu nhân đi vào, nhưng người ta sống chết cũng không chịu. Tất cả mọi hành động của bọn chúng như có âm mưu từ trước vậy.

Sauk hi La phu nhân nghe xong cảm thấy tức giận vô cùng, cắn răng nghiến lợi: “Ghê tởm, chiêu này quá độc ác.” Có thể nghĩ ra chiêu độc ác như vậy chỉ có tiện nhân kia, không rat ay thì thôi, nếu rat ay sẽ ra chiêu trí mạng.

Bọn chúng giả vờ giả vịt như vậy nhưng mới chính là chiêu ác độc nhất, mặc cho mọi người vây xem đồn đãi. Lời đồn ở triều đại này vô cùng đáng sợ.

Bọn họ không chỉ muốn ép Minh Đang về nhà, còn muốn kéo thêm cả La gia vào nữa.

Hai mắt Minh Đang đỏ lên, vừa phẫn nộ vừa tức giận, lửa giận càng ngày càng to: “Thực sự xin lỗi, xem ra là con đã hại La gia rồi. Để con ra ngoài giải quyết mọi chuyện.”

“Đừng đi.” La phu nhân kéo nàng lại: “Bọn họ đang muốn ép con trở về Từ gia, đến lúc đó bọn họ muốn làm gì con thì làm, hơn nữa còn có thể chế trụ được La gia chúng ta. Nữ nhân kia vẫn giảo hoạt như vậy, năm đó đã không buông tha cho mẫu thân con, bây giờ lại hãm hại con.”

Minh Đang cũng biết tình huống bên ngoài rất khó giải quyết, trong mắt những người bên ngoài, nàng vĩnh viễn là nữ nhi Từ gia. Từ gia cho người yêu cầu nàng quay về là danh chính ngôn thuận. Nàng không có lý do gì để nương nhờ nhà người khác. Nếu nàng cứng rắn không trở về mà cứ ở La phủ, đến lúc đó sẽ có nhiều lời đồn khó nghe bao phủ La phủ: “Nhưng nếu cứ để tình trạng tiếp tục như vậy thì cũng không được, danh dự La phủ sẽ bị hao tổn.”

Chiêu này của Từ gia tam phu nhân thật lợi hại, La phủ không thể nói cái gì, chỉ có thể ngoan ngoan giao Minh Đang ra.

“Đừng nóng vội, để ta nghĩ biện pháp đã.” La phu nhân càng nghĩ càng rối, đầu óc trống rỗng.

Làm sao Minh Đang có thể để La gia dính vào chuyện này? Cố gắng nặn ra nụ cười tươi nói: “Cứ để con ra ngoài đi, chuyện này cũng do con mà ra, con không đi ra ngoài thì bọn họ sẽ không để yên đâu.”

Sắc mặt Mạc Phượng lúc xanh lúc trắng, lên tiếng khuyên nhủ: “Bọn họ dám làm như vậy, chắc chắn đã có chuẩn bị ở phía sau. Chỉ cần muội vừa ra khỏi La phủ thì sẽ không tha cho muội. Nhất định thanh danh của muội sẽ bị hủy, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện xấu hơn.”

Minh Đang nản lòng, làm cái gì cũng không được: “Muội không quan tâm, hủy thì cứ hủy.” Chủ ý của bọn họ là bức chết nàng sao? Không liên quan, đến chuyện chết nàng còn không sợ, nàng còn sợ cái gì nữa. Cùng lắm thì cá chết rách lưới, đồng quy vu tận với bọn họ mà thôi.

“Không được, ta không đồng ý.” Sắc mặt La phu nhân rất khó coi, lắc đầu cự tuyệt. Đối với bà, danh tiếng của La gia và Minh Đang đều rất quan trọng, điều này khiến bà lâm vào tình trạng tiến thoái lướng nan. (tiến thoái lưỡng nan: cả hai đường đều khó khăn, khó lựa chọn.)

Minh Đang không tranh cãi cũng La phu nhân nữa, thừa dịp hai người đó không để ý liền xông ra ngoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện