Từ hoàng cung trở về, Minh Đang đi thẳng về phòng mình, nhốt mình lại.

Gió nhẹ lay động màn trúc mỏng, khiến cho khung cảnh trở nên mông lung.

Ngoài cửa sổ, lá sen chồng chồng lớp lớp thành một mảnh lớn, hoa sen chập chờn trên mặt nước, cảnh sắc rất thanh lịch tao nhã. Hương sen nhàn nhạn theo chiều gió bay vào phòng, hương thơm thanh nhã dễ chịu hơn cả bất cứ loại huân hương nào.

Nhưng tất cả mọi cảnh sắc cũng không thể lọt vào mắt của nàng, thời tiết nóng bức nhưng chân tay của nàng lại cảm thấy rét run.

Tâm trí phiêu đãng lơ lửng.

Chẳng lẽ sự kiên trì của nàng là sai lầm rồi? Hoặc có thể hắn không thích nàng như nàng tưởng tượng….

Hai ngày qua, thái độ của hắn với nàng đã thay đổi rất nhiều, dường như có sự lạnh nhạt hơn, không luôn luôn ở bên cạnh nàng. Có phải hắn ghét bỏ nàng rất phiền toái? Nàng vẫn cho rằng hắn dành sự chân tình cho nàng, nhưng mà….

Sau khi Vân Lam nghe người hầu bẩm báo lại, đấu tranh một lúc lâu cuối cùng vì không yên lòng nên chạy đến: “Minh Đang, nên ăn bữa trưa thôi…”

Đập vào mắt hắn là bóng lưng cô đơn khiến lòng hắn đau nhói. Do hắn đã biến nàng thành như vậy sao? Cho dù hắn cố hết sức để cho nàng không bị thương nhưng vẫn không có cách nào tránh khỏi sao?

Minh Đang vẫn giữ nguyên bộ dáng, yếu ớt hỏi: “Thực sự huynh không muốn kết hôn với muội sao?”

Tim Vân Lam như bị kim châm, rất đau đớn. Im lặng một lúc lâu, sau khi ngăn chặn chút cảm xúc lung tung đó, mở miệng trách mắng: “Đây không phải lời mà một nữ tử nên nói.”

Hắn biết hắn làm tổn thương nàng nhưng trái tim của hăn càng đau hơn.

Khóe miệng Minh Đang khẽ ngoéo một chút, tự giễu nói: “Muội không có trưởng bối làm chủ cho mình, cho nên không có cách nào khác đành tự mình đi hỏi.”

“Muội…” Vân Lam miễn cưỡng tươi cười, nửa đùa nửa thật, cười, nghĩ một đằng nói một lẻo: “Da mặt thật dày.”

Trước kia, nếu gặp phải tình cảnh như vậy chỉ cần vài câu đùa giỡn, dời đề tài đi là được.

Thân thể Minh Đang cứng đờ, sau lừng càng trở nên tiêu điều thê lương, cúi đầu không nói tiếng nào. Da mặt dày? Thực sự nàng như vậy sao….

Trong mắt Vân Lam lóe lên vài tia giãy giụa, chân nhấc lên lại thu về: “T chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, muội đừng cho là thật.”

“Không phải lần đầu tiên huynh nói muội như vậy.” Tâm trạng Minh Đang càng tồi tệ, tay che lên ngực đang đau đớn, âm thanh vô lực sầu não: “Hoặc trong lòng huynh thực sự nghĩ muội là người như vậy.”

Nàng bắt đầu hoài nghi, có phải da mặt mình thực sự dày khiến cho người ta chán ghét như vậy không? Có lẽ do tự nàng đa tình, có lẽ do nàng tự cao tự đại, có lẽ vì nàng là người trong cuộc cho nên hiểu lầm ở chỗ nào đó, hắn thực sự không thích nàng, chỉ thương hại nàng mà thôi….

Cảm giác lo được lo mất khiến cho chính nàng cũng cảm thấy chán ghét, nàng ghét mình trở nên như vậy.

Hắn đi vài bước về phía trước, nhìn đường cong gò má bi thương sa sút của nàng, hắn hận mình muốn chết: “Không phải vậy, là ta đã nói sai, sau này ta sẽ không bao giờ ….nói lời như thế nữa.”

“Không liên quan, huynh cứ nói đi.” Lúc này Minh Đang nản lòng, không có hứng thú với bất cứ thứ gì: “Muội chỉ là một tiểu nữ tử mồ côi, không xứng với Phúc vương gia cao quý.”

Có lẽ nàng cần dập tắt tâm tưởng thôi, không biết xấu hổ mà quấn quýt người ta như vậy, sẽ chỉ khiến người ta chán ghét. Có thể nàng đã bị người ta ghét rồi nhưng bản thân nàng không biết mà thôi.

Vân Lam tay chân luống cuống: “Minh Đang, muội đang cố ý chọc tức ta sao?”

Hắn chưa từng thấy nàng tự hạ mình như vậy, nàng vẫn kiêu ngạo cùng tự tin, cho dù ở trong hoàn cảnh khó khăn, vẫn có ý chí chiến đấu sôi sục không ngừng, không bao giờ lùi bước.

“Muội không dám.” Lông mi thật dài che giấu hai tròng mắt chứa đầy nước mắt trong suốt, hơi nước mờ mịt, khó có thể suy nghĩ được cái gì.

“Đừng như vậy.” Hắn càng hốt hoảng, từ trước đến nay nàng vẫn lạc quan sáng sủa, thích đùa giỡn nói cười, sự khác thường của nàng bây giờ khiến cho hắn cực kỳ bất an: “Ta không chê cười muội, là vì ta sợ sẽ liên lụy đến muội.”

Vì dụ dỗ nàng, hắn không biết làm gì hơn là đành phải nói thật.

Minh Đang lắc đầu: “Muội không thèm để ý chuyện đó.”

“Muội vẫn còn nhỏ, có rất nhiều chuyện muội không thể hiểu được.” Vân Lam đưa tay ra muốn sờ mặt nàng, đưa được nửa chừng lại rụt tay lại.

Minh Đang chỉ cảm thấy trong lòng có một nỗi phiền chán dâng lên, chỉ muốn đập hết đám đồ có ở trước mắt, muốn xống đến đánh hắn, cắn hắn. Hai tay nàng nắm thật chặt: :Đừng có nói lại mấy lời này nữa, rất phiền. Muội đã hiểu rồi, là do xuất thân của muội không xứng với huynh, huynh không cần phải kiếm cớ nữa.”

Biết rõ đây không phải là ý hắn muốn nói, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà nói ra miệng. Nàng bị tổn thương nên nàng bắt hắn cũng phải chịu giống như nàng.

“Minh Đang, muội có thể đừng kích thích ta? Ta…” Trong lòng hắn cũng không chịu nổi, mỗi lần nói đến đề tài này hai người sẽ tranh cãi một lúc lâu, làm cho hắn vô cùng hao tổn tinh thần.

Trong lòng ủy khuất khiến nàng muốn khóc, ai thèm cái địa phương tồi tàn chết tiệt này, ta cũng không cần ngươi thương hại, không cần ngươi cố chứa chấp ta. Cái tấm lòng đồng tình đáng chết đó để cho người khác đi.

“Đừng nháo loạn, đang yên lành, đi cái gì mà đi?” Làm sao hắn có thể để nàng chuyển ra ngoài?

Hiện giờ Từ gia đang hỗn loạn, chỉ tập trung đi luồn cúi mọi người chung quanh, hơn nữa sợ rằng hận Minh Đang thấu xương. Hắn làm sao có thể yên tâm đây?

“Dù sao Phúc vương phủ cũng không phải nhà của muội, muội ở nơi này danh không chính ngôn không thuận, sẽ bị người khác nói lung tung.” Đột nhiên nàng trở nên tỉnh táo, nhưng vẻ mặt vẫn đỏ ửng khác thường.

Nàng ngày càng cố chấp, càng ngày càng chui sâu vào sừng trâu, chỉ muốn rời đi Phúc vương phủ. Trước kia chỉ muốn dọn vào ở, hiện giờ suy nghĩ lại thấy mình giống như kẻ ngu, nói không chừng người khác đang cười nhạo nàng ở trong lòng.

“Chưa bao giờ muội để ý đến mấy chuyện như vậy.”

Ánh mắt của nàng lạnh như băng: “Muội vẫn cho rằng nên rời đi chỗ của Phúc vương phi, tránh sau này nàng ấy có gì hiểu lầm.”

“Muội…muội…ta sẽ không thành thân, cho nên sẽ không có Phúc vương phi nào cả.” Ngay cả người mình yêu hắn cũng không thể cười, làm sao có thể cười người khác?

“Nói không chừng mấy ngày nữa huynh sẽ đổi ý.” Mặt Minh Đang không chút biểu tình, trong lòng vô cùng đau đớn: “Muội nên đi, chớ làm vướng mắt người khác.”

Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó, nàng cảm thấy rất khó chịu. Nàng đang tự hành hạ mình cũng tiện thể hành hạ hắn.

Tâm trang Vân Lam phiền loạn, tính cách của nha đầu này có thể đừng cố chấp như vậy hay không: “Đừng làm rối, muội có thể đi chỗ nào?”

Ánh mắt Minh Đang đỏ lên, nàng có đáng thương như vậy không? Đến cả chỗ để ở cũng không có: “Muội có thể thuê phòng ở.”

Trong lòng Vân Lam thở dài: “Ta sẽ không để muội mượn phòng ở bên ngoài, muội cứ an tâm ở đây đi.”

Hắn biết trong lòng nàng muốn cái gì, nhưng hắn không thể cho nàng được. Nhưng để cho nàng ra ngoài thuê phòng ở là việc không thể xảy ra. Chỉ để nàng ở dưới tầm mắt của hắn, hắn mới có thể yên tâm được. Nếu không ngày nào hắn cũng không thể yên tâm được.

Nhưng Minh Đang chính là không muốn nghe lời của hắn: “Không, đây không phải là nhà của muội, cho dù mượn phòng ở nhưng đó cũng là do muội bỏ tiền ra, muội sẽ cảm thấy rất thoải mái, yên tâm.”

Hắn không có quan hệ gì với nàng, nhiều lắm cũng chỉ là người đi cùng một đoạn đường, nơi này có ý nghĩa gì? Nàng có tư cách gì mà ở lại nơi này?

“Rốt cuộc muội muốn như thế nào?” Vân Lam tức giận. Nha đầu này khuyên như thế nào cũng không chịu nghe, hắn thực sự muốn gõ gõ xem trong đầu nàng đang chứa cái gì.

Minh Đang thở phì phò, mặt sung lên: “Muội có thể làm cái gì? Muội chỉ muốn chuyển ra ngoài thôi.” Đây là tự do của nàng, nàng thích ở đâu thì ở đó. Bọn họ không thân không thích, hắn có tư cách gì mà quản nàng?

“Đừng làm ta khó xử, có được hay không?” Vân Lam không nhịn được mà sờ đầu nàng, động tác vô cùng sủng ái nhưng miệng lại nói ra những lời trái với lương tâm: “Ta không thể cười muội.”

Trong lòng hắn biết rõ ràng, nàng giận dỗi với hắn, nói mấy lời không theo suy nghĩ như vậy chỉ vì chuyện này, nàng muốn hắn đồng ý cưới nàng. Nhưng mà….

Minh Đang nghe được lời này, nước mắt không thể kiềm chế được nữa mà rơi xuống.

Nàng cảm thấy da mặt mình thật dày, nào có nữ tử nào sống chết muốn lập gia đình? Nàng ti tiện đến vậy sao? Ti tiện đến mức bị người khác coi thường đến vậy sao? Nàng cảm thấy tất cả người trong thiên hạ đang cười nhạo mình.

Không lấy chồng cũng được, nàng không thèm. Có gì đặc biệt hơn người chứ, tất cả nam nhân đều là đồ đểu, nếu không háo sắc thì cũng là người coi trọng quyền thế, nếu không thì cũng là dạng người nhỏ mọn toan tính.

“Đừng khóc, đừng khóc.” Tay Vân Lam run run lau nước mắt cho nàng, nước mắt của nàng như rơi vào tận sâu trong tim của hắn, từng giọt từng giọt làm cho hắn không thể chịu được.

“Ta không có ý này….ta muốn nói…ta không thể cưới muội…ta không thể hại muội…” Chỉ có một câu ngắn gọn mà hắn cũng không thể nói rõ ràng.

Tại sao chuyện lại xảy ra như vậy? Cứ dây dưa cái vấn đề này một lần nữa, vừa tổn thương mình vừa tổn thương đến nàng.

“Không được nói nứa, huynh đi ra ngoài đi, muội muốn ở một mình.” Hai tay nàng che lỗ tai, trái tim co rút lại, đau đến mức không thể nào hô hấp.

“Minh Đang.” Thấy nàng như vậy, hắn đau lòng không có cách nào đè xuống, rốt cuộc là sai lầm của người nào? Hắn cảm thấy thật vô dụng, hận kẻ hạ độc mình thêm một tầng. Nếu không phải do kẻ đó, làm sao hắn và nàng lại trở nên đáng thương như vậy. Đúng, là đáng thương. Cho dù hắn là một Vương gia cao quý nhưng cũng chỉ là một kẻ sắp đi đến đoạn cuối của cuộc đời mà thôi.

Mấy ngày nay độc tính của hắn phát tác càng ngày càng lợi hại, hắn không dám cho nàng biết. Nàng là một nữ tử băng tuyết thông minh, chỉ cần hắn xuất hiện trước mắt nàng, chỉ cần nàng để tâm một chút sẽ biết được.

Hắn chỉ có thể trốn tránh nàng, thậm chí bịt miệng tất cả mọi người từ trên xuống dưới ở trong phủ. Nhưng có thể lừa gạt nàng trong bao lâu? Có lẽ tháng này hắn cũng không thể vượt qua nổi. Cưới nàng? Đó chỉ có thể là một ước mơ tốt đẹp mà thôi, vĩnh viễn sẽ không thể thực hiện được.

Hoàng huynh chỉ suy nghĩ vì hắn, chỉ tính toán cho hắn nhưng hắn lại không thể ích kỷ như vậy được.

“Đi ra ngoài” Trước mắt Minh Đang là một mảnh mơ hồ, đưa tay ra muốn đẩy hắn đi, lại không thể nhìn rõ được trước mắt liền ngã một cái. Toàn thân đau đớn nhưng trái tim còn đau hơn.

Vân Lam đau lòng muốn đỡ nàng dậy: “Đừng như vậy nữa.”

Minh Đang lệ rơi đầy mặt, đưa tay đẩy hắn ra, chỉ hướng cửa quát: “Đi ra ngoài, muội không muốn gặp lại huynh nữa, đi ra ngoài đi.”

Chỉ cần nàng không nhìn thấy hắn, nàng sẽ không cảm thấy đau đớn như vậy nứa. Cùng lắm sau này nàng sẽ không bao giờ dây dưa với hắn, không gặp hắn nữa, thuận theo ý muốn của hắn không bao giờ làm phiền hắn nữa.

Mặc dù nàng nghĩ như vậy, nhưng vẫn khóc đến khàn cả giọng, hô hấp khó khăn.

Nghe từng tiếng khóc của nàng, mắt hắn cũng đỏ lên, tay che lên trái tim, không có sức lực nên ngã xuống đất.

Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta thực sự không muốn tổn thương muội, ta yêu muội còn hơn bất cứ kẻ nào. Nhưng vì như thế nên ta càng không thể cưới muội.

Minh Đang dọn dẹp hết đồ trang sức, vòng đeo tay của hoàng hậu ban cho cùng với đồ mà Vân Lam mua cho nàng để hết sang một bên. Chỉnh sửa lại đồ đạc của nàng mang đến, hóa ra đồ đạc của nàng cũng không có nhiều, chỉ có một bọc hành lý là hết.

Thay đổi xiêm áo hoa lệ, nàng mặc lại bộ y phục tầm thường mà mình mặc lúc rời đi Từ gia, tự mình chải tóc thành hai búi rồi bao lại bằng vải, nàng chỉ biết búi kiểu tóc này.

Nàng nhìn một vòng xung quanh, có chút lưu luyến.

Nhìn một hồi lâu, khẽ cắn hàm răng trắng tinh dứt khoát xoay người rời khỏi tòa nhà tinh xảo này, đi trên cây cầu dài, nghe tiếng nước chảy mà tâm tình hoảng hốt.

Chân mới bước đến bờ bên kia, một luồng giận dữ ập lên mặt: “Muội định đi đâu?”

Hắn chạy đến, mồ hôi đầy đầu, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt khẩn trương sợ hãi.

Minh Đang giơ giơ khóe miệng, nhưng sự vui vẻ không chạm đến đáy mắt: “Nghĩa mẫu của muội mời muội đến La phủ ở tạm, muội đã lâu không gặp bà cho nên đã đồng ý với bà.”

Lý do của nàng rất đầy đủ, hắn không có biện pháp ngăn cản: “Muội ở mấy ngày?”

“Có thể là ba đến năm ngày, có thể là bảy tám ngày.” Vẻ mặt Minh Đang nhàn nhạt, xa cách và khách khí: “Mấy ngày nay đã phiền toái huynh, nếu có gì đắc tội mong huynh có thể tha thứ.”

Trong lòng Vân Lam có một cảm giác khủng hoảng không nói lên lời: “Muội…không định trở lại đây?”

Minh Đang cười tự giễu: “Vương gia nói sai rồi, đây không phải là nhà của ta, không thể dùng từ trở lại.”

“Minh Đang.”

“Huynh hãy giữ gìn thân thể thật tốt, muội đi đây.”

“Muội hãy sớm trở lại, ta chờ muội.”

Vẻ mặt Minh Đang phức tạp nhìn hắn một cái xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng càng ngày càng xa của nàng, hắn chỉ cảm thấy trái tim như bị đào đi một lỗ thật to, cảm thấy dường như hắn đang mất người quan trọng nhất cuộc đời.

Lập tức hắn đuổi theo nàng: “Minh Đang, muội chơi ở La gia vui vẻ, ba ngày sau ta sẽ đi đón muội.”

Minh Đang không nói được cảm giác hiện giờ của mình, chua ngọt đắng cay tê dại, ngũ vị tạp trần.

Không chịu cưới nàng nhưng lại không buông nàng ra, hắn không cảm thấy lời nói và hành động của mình có nhiều mẫu thuẫn lắm sao?

Ngoài miệng không ngừng muốn đẩy nàng ra xa, nhưng hành động lại làm trái ngược lời nói. Hắn có thể đừng lộ ra ánh mắt như bị vứt bỏ kia được không? Giống như đứa trẻ bị người lớn vứt bỏ. Trên mặt tràn đầy sự luống cuống và sợ hãi, ánh mắt khiến người đối diện cảm thấy như mình đang làm sai cái gì, rất khó chịu.

Bắt nàng phải làm thế nào? Hắn như vậy thì làm sao nàng có thể buông tay được?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện