Sau khi Mục Dã về nước, công việc của Khổng Thu cũng nhiều gấp đôi, phải làm những việc không đúng chuyên môn của mình đối với cậu mà nói, hai ngày này quả thật còn dài hơn cả hai năm. Cũng may Mục Dã cũng không tàn nhẫn đến nỗi cái gì cũng vứt hết cho cậu, sau khi về nước, Mục Dã lên mạng chỉ cho cậu biết nên làm thế nào, rồi còn họp online cùng đối tác trao đổi, cuối cùng sau bao vất vả, hợp đồng cũng đã được bàn xong.
Triển lãm nghệ thuật kết thúc, Khổng Thu không tham gia lễ hội cuồng hoan vào ngày cuối cùng. Cuồng hoan, nghe tên là cũng đủ hiểu cái lễ hội này sẽ cuồng đến mức nào, cậu cũng không muốn sau khi say rượu, lại làm những chuyện mà bản thân phải hối hận cả đời, lại càng không muốn khi về nhà lại phải chột dạ khi đối mặt với con mèo nào đó. Khổng Thu không muốn thừa nhận là bản thân có chút sợ Blue, rõ ràng Blue chỉ là một con mèo, nhưng không hiểu sao khi nghĩ đến nó, cậu bất giác cảm thấy hơi sờ sợ.
Triễn lãm đã kết thúc được một tuần, Khổng Thu cuối cùng cũng về nước, kỳ thật vẫn còn chút công việc hậu kỳ, nhưng cậu đã tàn nhẫn đem tất cả giao hết cho Tiểu Trương, với cái mỹ danh là giúp cô rèn luyện để trở thành nữ cường nhân, đương nhiên, cậu cũng đã ưu ái tặng cho Tiểu Trương một cái túi Chanel số lượng có hạn. Làm cho Tiểu Trương vừa cầm lấy quà hối lộ liền lập tức vỗ ngực cam đoan kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ.
Sau khi nhờ bạn bè bên Đức chiếu cố Tiểu Trương, Khổng Thu mới xách một vali đầy đồ ăn vặt mà Blue thích, kích động lên đường về nước. Ngồi trên máy bay, nghĩ đến lúc gặp lại Blue, tim cậu không sao đập đều lại được. Cậu không nói cho Blue nghe hôm nay mình về nước, cậu định cho Blue sự bất ngờ. Nhóc hư chắc là sẽ không cắn cậu đâu. Ừm, mà cắn thì cắn, dù sao cũng chỉ là cắn yêu thôi mà.
Trong lúc chờ máy bay cất cánh, Khổng Thu nhắn cho Mục Dã một tin: “Mục Dã, hôm nay tôi về nước, bệnh của anh thế nào rồi? Lần này anh về gấp quá, nên tôi đã mua một ít đặc sản của Đức mang về cho anh, anh có thể biếu tặng bạn bè.”
Rất nhanh, đối phương đã nhắn lại: “Tôi không sao, đã bắt đầu đi làm. Thật vui vì cậu đã về, bất quá cậu khách sáo quá rồi, tốn kém cho tôi làm gì không biết.”
Khổng Thu cười cười trả lời: “Cũng đâu có gì quý giá, làm gì đến mức tốn kém. Anh khỏe rồi tôi cũng an tâm, về nước gặp lại.”
Một phút sau, Mục Dã đáp lai: “Cậu đi chuyến bay nào, nói tôi biết đi, tôi đến đón cậu.”
“Không cần, tôi sẽ về sớm mà. Tôi trực tiếp đi đón Blue, rồi mới về nhà. Xe của tôi gửi ở sân bay bên kia. Sau khi trở về sẽ cùng nhau ăn một bữa nhé.”
“Hảo hảo. Vậy tôi không quản cậu nữa, thuận buồm xuôi gió.”
“Ok.”
Gập điện thoại lại, Khổng Thu hít sâu mấy cái, trong lòng vô cùng rối rắm. Một nửa linh hồn đang gào thét đòi về, nửa kia lại muốn lẩn trốn sự thật. Ngay cả lúc biết mình yêu đơn phương Dư Nhạc Dương, cậu cũng chưa tùng có tâm trạng này.
Tựa vào cửa sổ, Khổng Thu thấp giọng lẩm bẩm: “Blue… nhóc hư này….” Tại sao không chịu làm một con mèo bình thường? Tại sao lại thông minh như thế? Tại sao…. Tại sao lại muốn nhiễu loạn tâm trí ta… A a a a, không nên không nên, không thể tiếp tục lún sâu hơn nữa! Mạnh mẻ ngẩng đầu lên, Khổng Thu đã qua cái tuổi mơ mộng viễn vông rồi, không thể cái gì cũng muốn. Cậu là người, còn Blue là mèo, bọn họ căn bản cái gì cũng không thể có! Đây đã không còn….. không còn là vấn đề về đồng tính luyến ái đơn thuần nữa! Mà là chuyện đã vượt qua mấu chốt luân thường đạo lý! Không được! Không được! Không được phép tiếp tục. Phải xem Blue là một con mèo, xem nó là người thân của mình, chỉ có như vậy mà thôi! Đúng vậy! Chỉ có như vậy mà thôi!
Xa xa bên kia trái đất, có một con mèo ngồi chồm hổm trên của sổ, nhìn ra bên ngòai. Hai mươi sáu ngày, người kia đã rời khỏi nó được hai mươi sáu ngày, bên ngoài trời lại mưa, càng lúc càng lạnh, mùa đông đã đến. Chủ nhà đã đi thăm bạn, trong phòng chỉ còn lại nó cùng chín con mèo khác. Nó nâng chân trước lên, móng vuốt tinh tế trượt lên trượt xuống cánh cửa thủy tinh, thanh âm chói tai này làm mấy con mèo khác dựng hết cả lông.
“Meo meo…” Thu Thu, đã hai mươi sáu ngày rồi.
Bên trong máy bay mọi người đều đã ngủ, tiếp viên hàng không mỗi khi đi qua đi lại sẽ biết ý mà nhẹ chân nhẹ tay, để tránh quấy rầy đến các hành khách đang nghỉ ngơi. Khổng Thu vô cùng buồn ngủ, nhưng nghĩ đến việc rất nhanh sẽ được gặp lại con mèo nào đó, cậu không thể nào chợp mắt được. Mặc kệ bản thân đã tự làm công tác tư tưởng bao nhiêu lần, tim cậu vẫn đập liên hồi.
Mở laptop, hình trong máy liền nhanh chóng hiện ra, Khổng Thu càng xem càng cảm thấy tỉnh táo. Mỗi bức ảnh đều là hình của Blue, và trong mắt cậu lúc này, cũng chỉ có hình bóng của nó.
“Nhóc hư…” Dùng ngón tay gõ gõ vào bức hình Blue đang cắn vành tai của cậu, tim Khổng Thu lại đập liên hồi. Bức tiếp theo mở ra, tim Khổng Thu lại đập nhanh gấp đôi, cái miệng của Blue vừa lúc chạm ngay vào môi cậu. Tay run run, tắt máy, Khổng Thu bối rối nhét laptop vào trong túi, một lần nữa tiếp tục làm công tác tư tưởng.
“Phải dừng lại… Phải dừng lại….”
Nếu trở về, Blue đòi liếm miệng cậu, thì cậu, cậu… có nên cho không? Nếu không cho… Blue sẽ giận mất….
Mạnh mẽ lắc đầu mấy cái, tựa như muốn đem những điều phiền não vứt hết ra khỏi đầu, Khổng Thu lại tiếp tục suy nghĩ miên man. Trước khi cậu xuất ngoại, Blue đã không còn đòi liếm miệng cậu nữa, có lẽ lần này trở về cũng sẽ như thế. Vô thức nhíu chặt mày, trong lòng Khổng Thu cũng không rõ là cảm giác gì. Giằng co nửa ngày, Khổng Thu lại mở laptop ra, tiếp tục xem ảnh.
Trái tim lại kích động mà đập liên hồi, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua ánh mắt của con mèo trong ảnh, ánh mắt màu xanh lam đó, chỉ toàn là hình bóng của cậu.
“Blue…..”
“Nhóc hư…”
Triển lãm nghệ thuật kết thúc, Khổng Thu không tham gia lễ hội cuồng hoan vào ngày cuối cùng. Cuồng hoan, nghe tên là cũng đủ hiểu cái lễ hội này sẽ cuồng đến mức nào, cậu cũng không muốn sau khi say rượu, lại làm những chuyện mà bản thân phải hối hận cả đời, lại càng không muốn khi về nhà lại phải chột dạ khi đối mặt với con mèo nào đó. Khổng Thu không muốn thừa nhận là bản thân có chút sợ Blue, rõ ràng Blue chỉ là một con mèo, nhưng không hiểu sao khi nghĩ đến nó, cậu bất giác cảm thấy hơi sờ sợ.
Triễn lãm đã kết thúc được một tuần, Khổng Thu cuối cùng cũng về nước, kỳ thật vẫn còn chút công việc hậu kỳ, nhưng cậu đã tàn nhẫn đem tất cả giao hết cho Tiểu Trương, với cái mỹ danh là giúp cô rèn luyện để trở thành nữ cường nhân, đương nhiên, cậu cũng đã ưu ái tặng cho Tiểu Trương một cái túi Chanel số lượng có hạn. Làm cho Tiểu Trương vừa cầm lấy quà hối lộ liền lập tức vỗ ngực cam đoan kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ.
Sau khi nhờ bạn bè bên Đức chiếu cố Tiểu Trương, Khổng Thu mới xách một vali đầy đồ ăn vặt mà Blue thích, kích động lên đường về nước. Ngồi trên máy bay, nghĩ đến lúc gặp lại Blue, tim cậu không sao đập đều lại được. Cậu không nói cho Blue nghe hôm nay mình về nước, cậu định cho Blue sự bất ngờ. Nhóc hư chắc là sẽ không cắn cậu đâu. Ừm, mà cắn thì cắn, dù sao cũng chỉ là cắn yêu thôi mà.
Trong lúc chờ máy bay cất cánh, Khổng Thu nhắn cho Mục Dã một tin: “Mục Dã, hôm nay tôi về nước, bệnh của anh thế nào rồi? Lần này anh về gấp quá, nên tôi đã mua một ít đặc sản của Đức mang về cho anh, anh có thể biếu tặng bạn bè.”
Rất nhanh, đối phương đã nhắn lại: “Tôi không sao, đã bắt đầu đi làm. Thật vui vì cậu đã về, bất quá cậu khách sáo quá rồi, tốn kém cho tôi làm gì không biết.”
Khổng Thu cười cười trả lời: “Cũng đâu có gì quý giá, làm gì đến mức tốn kém. Anh khỏe rồi tôi cũng an tâm, về nước gặp lại.”
Một phút sau, Mục Dã đáp lai: “Cậu đi chuyến bay nào, nói tôi biết đi, tôi đến đón cậu.”
“Không cần, tôi sẽ về sớm mà. Tôi trực tiếp đi đón Blue, rồi mới về nhà. Xe của tôi gửi ở sân bay bên kia. Sau khi trở về sẽ cùng nhau ăn một bữa nhé.”
“Hảo hảo. Vậy tôi không quản cậu nữa, thuận buồm xuôi gió.”
“Ok.”
Gập điện thoại lại, Khổng Thu hít sâu mấy cái, trong lòng vô cùng rối rắm. Một nửa linh hồn đang gào thét đòi về, nửa kia lại muốn lẩn trốn sự thật. Ngay cả lúc biết mình yêu đơn phương Dư Nhạc Dương, cậu cũng chưa tùng có tâm trạng này.
Tựa vào cửa sổ, Khổng Thu thấp giọng lẩm bẩm: “Blue… nhóc hư này….” Tại sao không chịu làm một con mèo bình thường? Tại sao lại thông minh như thế? Tại sao…. Tại sao lại muốn nhiễu loạn tâm trí ta… A a a a, không nên không nên, không thể tiếp tục lún sâu hơn nữa! Mạnh mẻ ngẩng đầu lên, Khổng Thu đã qua cái tuổi mơ mộng viễn vông rồi, không thể cái gì cũng muốn. Cậu là người, còn Blue là mèo, bọn họ căn bản cái gì cũng không thể có! Đây đã không còn….. không còn là vấn đề về đồng tính luyến ái đơn thuần nữa! Mà là chuyện đã vượt qua mấu chốt luân thường đạo lý! Không được! Không được! Không được phép tiếp tục. Phải xem Blue là một con mèo, xem nó là người thân của mình, chỉ có như vậy mà thôi! Đúng vậy! Chỉ có như vậy mà thôi!
Xa xa bên kia trái đất, có một con mèo ngồi chồm hổm trên của sổ, nhìn ra bên ngòai. Hai mươi sáu ngày, người kia đã rời khỏi nó được hai mươi sáu ngày, bên ngoài trời lại mưa, càng lúc càng lạnh, mùa đông đã đến. Chủ nhà đã đi thăm bạn, trong phòng chỉ còn lại nó cùng chín con mèo khác. Nó nâng chân trước lên, móng vuốt tinh tế trượt lên trượt xuống cánh cửa thủy tinh, thanh âm chói tai này làm mấy con mèo khác dựng hết cả lông.
“Meo meo…” Thu Thu, đã hai mươi sáu ngày rồi.
Bên trong máy bay mọi người đều đã ngủ, tiếp viên hàng không mỗi khi đi qua đi lại sẽ biết ý mà nhẹ chân nhẹ tay, để tránh quấy rầy đến các hành khách đang nghỉ ngơi. Khổng Thu vô cùng buồn ngủ, nhưng nghĩ đến việc rất nhanh sẽ được gặp lại con mèo nào đó, cậu không thể nào chợp mắt được. Mặc kệ bản thân đã tự làm công tác tư tưởng bao nhiêu lần, tim cậu vẫn đập liên hồi.
Mở laptop, hình trong máy liền nhanh chóng hiện ra, Khổng Thu càng xem càng cảm thấy tỉnh táo. Mỗi bức ảnh đều là hình của Blue, và trong mắt cậu lúc này, cũng chỉ có hình bóng của nó.
“Nhóc hư…” Dùng ngón tay gõ gõ vào bức hình Blue đang cắn vành tai của cậu, tim Khổng Thu lại đập liên hồi. Bức tiếp theo mở ra, tim Khổng Thu lại đập nhanh gấp đôi, cái miệng của Blue vừa lúc chạm ngay vào môi cậu. Tay run run, tắt máy, Khổng Thu bối rối nhét laptop vào trong túi, một lần nữa tiếp tục làm công tác tư tưởng.
“Phải dừng lại… Phải dừng lại….”
Nếu trở về, Blue đòi liếm miệng cậu, thì cậu, cậu… có nên cho không? Nếu không cho… Blue sẽ giận mất….
Mạnh mẽ lắc đầu mấy cái, tựa như muốn đem những điều phiền não vứt hết ra khỏi đầu, Khổng Thu lại tiếp tục suy nghĩ miên man. Trước khi cậu xuất ngoại, Blue đã không còn đòi liếm miệng cậu nữa, có lẽ lần này trở về cũng sẽ như thế. Vô thức nhíu chặt mày, trong lòng Khổng Thu cũng không rõ là cảm giác gì. Giằng co nửa ngày, Khổng Thu lại mở laptop ra, tiếp tục xem ảnh.
Trái tim lại kích động mà đập liên hồi, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua ánh mắt của con mèo trong ảnh, ánh mắt màu xanh lam đó, chỉ toàn là hình bóng của cậu.
“Blue…..”
“Nhóc hư…”
Danh sách chương