Giờ Thân canh ba, Dận Chân tới thỉnh an Đồng Giai Uyển Nhàn, nghe nói nàng mệt mỏi, hắn vội kêu ma ma đừng gọi người, "Ta tới xem qua tiểu biểu muội trước đi, để hoàng ngạch nương nghỉ ngơi thêm một lát, tối nay ta bồi hoàng ngạch nương dùng bữa."
Tần ma ma cảm thấy dường như hôm nay a ca thân cận chủ tử hơn trước nhiều, nào có chuyện chối từ, vội vã cười ha hả dẫn người tới thiên điện, "Tứ a ca, đây là đích nữ của Đồng thị vệ, bệnh tình có chút nghiêm trọng, nên nương nương thiện tâm lưu nàng ở trong cung trị liệu, lúc này ước chừng đã ngủ rồi. Tứ a ca, nô tỳ mang lên một chút thức ăn ngon miệng cho ngài."
Dận Chân chắp tay sau lưng gật gật đầu, "Ân, ma ma đi thôi, cũng không cần câu nệ, tùy ý mang lên vài món là được, chiếu cố hoàng ngạch nương mới là chuyện chính yếu."
"Dạ, nô tỳ đã rõ." Tần ma ma cười vui vẻ, từ khi tiện nhân Vĩnh Hòa cung kia bắt đầu châm ngòi quan hệ giữa điện hạ cùng chủ tử, đã thật lâu rồi bà mới lại nghe Tứ a ca nói lời quan tâm như vậy.
Tân ma ma âm thầm cân nhắc, nghĩ đến Tô Viên Viên còn đang nằm ở thiên điện, lập tức hiểu ra. Có lẽ Tứ a ca thấy trong Thừa Càn cung có thêm một tiểu hài tử, sợ sau này chủ tử không thương hắn nữa mới thay đổi thái độ? Xem ra Đồng gia tiểu cách cách thực đúng là phúc tinh của chủ tử, nếu nàng có thể giúp hòa hoãn quan hệ của điện hạ và chủ tử, cũng không uổng chủ tử quan tâm chăm sóc nàng.
Dận Chân đợi Tần ma ma đi rồi mới chậm rãi bước tới bên giường, tuy nói nam nữ hữu biệt, nhưng Tô Viên Viên mới sáu tuổi, trên danh nghĩa lại là biểu muội của hắn, hai người ở cùng một phòng cũng không có vấn đề gì. Hắn tinh tế đánh giá dung mạo tiểu nha đầu, hiện giờ các cung nữ đã rửa mặt chải đầu cho Tô Viên Viên, tuy sắc mặt vẫn còn tái nhợt, nhưng không khó nhìn ra nàng cũng là một tiểu mỹ nhân, sau này nhất định trở thành một vị khuynh thế giai nhân.
Mà điểm mấu chốt nhất chính là, nàng tuyệt đối là tiểu hồ ly của hắn! Bộ dáng nàng hiện tại hoàn toàn chính là hồ ly tinh thuở bé mà kiếp đầu tiên hắn nhìn thấy!
Dận Chân khẽ cong cong khóe miệng, trầm giọng nói: "Các ngươi đều ra ngoại điện hầu hạ, chớ nhiễu biểu muội nghỉ ngơi."
Các cung nữ không dám dị nghị gì, cúi đầu yên lặng lui xuống, đứng ở ngoài cửa chờ chủ tử phân phó.
Dận Chân khom lưng nói nhỏ bên tai Tô Viên Viên: "Viên Viên? Là ngươi đúng không?"
Tô Viên Viên đột nhiên mở mắt ra, kinh ngạc nhìn hắn, "Thư sinh?"
Dận Chân gật gật đầu nở nụ cười, nhưng hắn lại lập tức nhăn mi, ngồi xuống mép giường thử sờ sờ trán nàng hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Sao lại bị bệnh? ta nghe Tần ma ma nói ngươi bị bệnh rất nặng, là thật hay giả?"
Tô Viên Viên ngồi dậy nắm tay hắn kéo kéo, nhăn nhó bĩu môi, "Ngươi không biết chứ, tiểu thiếp của vị a mã tiện nghi kia quả thực chính là kẻ vô pháp vô thiên, cư nhiên dám rót dược muốn độc chết nguyên thân. Nếu không phải có ta xuyên tới, hiện tại tiểu nha đầu này đã không còn. Nhưng ngươi yên tâm đi, ta không sao hết."
Dận Chân lạnh mặt, "Một thị thiếp mà cũng dám to gan như vậy? Ta sẽ thỉnh hoàng ngạch nương xử tử nàng!"
Tô Viên Viên ngạc nhiên nhìn hắn, nói: "Sao ta cảm thấy ngươi thay đổi không ít vậy nha? Nói ra câu "xử tử" thực thông thuận."
"Ả ta thiếu chút nữa hại chết ngươi, ta sao có thể nhân từ nương tay?" Dận Chân nhíu nhíu mi, lại nói, "Nhưng ta cũng không rõ lắm vì sao lại trở thành thế này, từ khi có được ký ức của Dận Chân, ta luôn có cảm giác cao cao tại thượng nắm giữ trong tay quyền sinh quyền sát mới là tính tình vốn có của ta. Nhưng ta nhớ tương lai thân phận này sống không tốt lắm, rất nhiều chuyện cần suy tính kỹ hơn, tốt nhất là giúp hoàng ngạch nương bảo dưỡng thân thể, phải giúp nàng sống lâu hơn."
Biết hắn đang nói đến lịch sử, Tô Viên Viên nhìn hắn đầy thương tiếc, nàng lắc lắc đầu thở dài ngao ngán, "Thiếu niên à, ngươi quá ngây thơ rồi. Ngươi cho rằng chúng ta xuyên tới chính sử sao? Chúng ta đang ở trong tiểu thuyết cẩu huyết a! Ta nói thật nha, ngươi không chỉ có một bà mẹ ruột ngoan độc vô tình, còn có vài xuyên qua nữ sắp sửa tiến vào hậu viện nha. Chậc chậc, phúc tấn mang vòng tay không gian này, Nữu Hỗ Lộc thị thiên tài kinh doanh này, Tống thị giỏi thơ từ ca phú đánh đàn khiêu vũ này, trọng sinh báo thù Lý thị, à, còn có cả một Niên thị tuyệt sắc mỹ nhân đong đưa ái muội cùng cả đám a ca nữa. Thiếu niên, ngươi diễm phúc không cạn nha!"
Dận Chân càng nghe mặt càng đen sạm lại, nghiến răng vò loạn mái tóc nàng, gằn từng tiếng: "Ngươi yên tâm, các nàng một người cũng không vào được, hậu viện của ta chỉ có mình ngươi, về sau ta sẽ để ngươi làm một đố phụ còn lợi hại hơn cả Bát phúc tấn. Nhưng bên Đức phi vẫn khá khó nhằn, chúng ta nên cẩn thận đối phó."
Hai người đang nói chuyện, liền nghe bên ngoài cửa có tiếng cung nữ thỉnh an Hoàng Quý Phi. Tô Viên Viên lập tức nằm xuống vẻ trông mong nhìn ra phía cửa, Dận Chân cũng chỉnh trang y phục tiến lên hành lễ.
Đồng Giai Uyển Nhàn không để Dận Chận hành lễ xong liền bước tới đỡ hắn, cẩn thận đánh giá hắn một phen, cười nói: "Giờ con cũng hiểu được quan tâm người khác rồi, không chỉ kêu người chiếu cố ngạch nương, còn biết chăm sóc tiểu muội muội."
Dận Chân đỡ tay nàng bước vào trong phòng, khẽ cười: "Nhi tử còn cần ngài dạy bảo nhiều lắm, hoàng ngạch nương phải điều dưỡng thân mình thật tốt để còn dạy dỗ nhi tử."
"Được, được." Đồng Giai Uyển Nhàn vỗ vỗ tay hắn, ngồi vào mép giường sờ sờ trán Tô Viên Viên, thanh âm ôn nhu như nước, "Con còn đau không? Nơi nào không thoải mái thì mau nói cho cô mẫu, đừng câu nệ."
Tô Viên Viên mỉm cười ngọt ngào, "Cô mẫu, con không sao đâu, chưa từng thoải mái như bây giờ. Cảm ơn cô mẫu cứu con, ở đây con liền không sợ hãi nữa, về sau con nhất định sẽ hảo hảo hiếu thuận cô mẫu."
Dận chân nhìn nàng giả trang tiểu hài tử làm nũng, vội vàng mím chặt môi nhịn cười, một lát sau mới nói: "Xem ra biểu muội rất thích hoàng ngạch nương, đây cũng là một hồi duyên phận. Hoàng ngạch nương, chi bằng người lưu biểu muội lại trong cung dưỡng được không? Như thế nhi tử cũng có thể thường thường thấy biểu muội."
Đồng Giai Uyển Nhàn kinh ngạc nhìn qua hắn, "A? Dận Chân cũng thích biểu muội sao?"
"Đương nhiên thích, nhi tử chưa gặp qua tiểu cô nương nào đáng yêu như biểu muội đâu." Dận Chân tiến gần Đồng Giai Uyển Nhàn, mặt khẽ nhăn nhăn, nhỏ giọng nói, "Ngài đừng nói cho hoàng a mã, nhi tử cảm thấy biểu muội còn tốt hơn tất cả muội muội nữa."
Đồng Giai Uyển Nhàn bị hắn chọc cười, đây vẫn là lần nàng cười vui vẻ thoải mái nhất trong mấy năm gần đây, đặc biệt là thấy con nuôi lại thân cận mình, nàng vô cùng vui sướng, đương nhiên gật đầu nói: "Hai người các con có thể ở chung hòa thuận như vậy, ngạch nương nhìn cũng cao hứng."
Nàng nhớ tới tiểu nữ nhi của mình, thở dài, trìu mến xoa xoa đầu Tô Viên Viên, "Nếu nữ nhi của cô mẫu còn ở, chẳng phải cũng lớn như con bây giờ sao? Lát nữa ta đi cầu Hoàng Thượng, con cứ an tâm ở lại trong cung, sẽ không còn kẻ nào dám hại con nữa."
Tô Viên Viên hốc mắt đỏ ửng, rưng rưng lệ, "Thật vậy sao? Về sau con không cần phải sợ hãi nữa?"
Dận chân lấy khăn lau nước mắt cho nàng, nhẹ giọng nói: "Hoàng ngạch nương đã nói vậy, đương nhiên là thật rồi, về sau biểu ca cũng bảo hộ ngươi, ngày ngày đều tới thăm ngươi."
Đồng Giai Uyển Nhàn liếc qua hắn, vừa nãy còn chưa cảm thấy có gì lạ, nhưng giờ nghĩ lại. Dận Chân đã mười một, là đại hài tử rồi, chỉ thêm hai ba năm nữa liền phải nạp người vào hậu viện. Trước giờ hắn chỉ chú trọng công khóa, chẳng thèm phân dù nửa ánh mắt cho các cô nương, hiện giờ lại chú ý tới Tô Viên Viên như vậy, chẳng lẽ coi trọng nàng? Đồng Giai Uyển Nhàn lại cúi đầu nhìn Tô Viên Viên, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, quả thực là tiểu mỹ nhân, sau này lớn lên không chừng còn mỹ lệ hơn cả Lương Quý nhân. Nhưng...... hơi nhỏ quá!
Đồng Giai Uyển Nhàn bật cười lắc lắc đầu, cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, ghém góc chăn cho Tô Viên Viên, lại hỏi: "Cô mẫu còn chưa biết con tên gì đâu?"
Tô Viên Viên ngoan ngoãn trả lời: "Cô mẫu, con tên Đồng Giai Huyên Oánh, là ngạch nương lấy tên cho con.
"Huyên thảo vô ưu, tinh oánh như ngọc, tên hay, ngạch nương con mong con thông tuệ nhạy bén, vô ưu vô lự."
Tô Viên Viên lại đỏ hốc mắt, cắn cắn môi nắm lấy ống tay áo Đồng Giai Uyển Nhàn, "Con biết tới tìm cô mẫu là không tốt. Nhưng...... nhưng con và ngạch nương thật sự tìm không thấy đường sống. Con từng nghe Lý di nương nhắc tới cô mẫu, bộ dáng rất ghen ghét, còn ngang ngược đoạt hết những vật cô mẫu ban cho ngạch nương. Con nghĩ nhất định là nàng ta kém hơn cô mẫu, con chỉ có thể tới cầu ngài. Con bị rót dược, ngạch nương lại bị nhốt tại Phật đường ngày đêm sao chép kinh phật, đôi mắt đều nhìn không rõ, còn...... còn bị Lý di nương quất roi." Nàng khóc nức nở bổ nhào vào lòng Đồng Giai Uyển Nhàn nghẹn ngào nói, "Con rất sợ, con sợ ngạch nương bị đánh chết, cô mẫu, cầu ngài cứu ngạch nương, ngài giú con cứu ngạch nương được không?"
"Cái gì? Quất roi?" Đồng Giai Uyển Nhàn kinh ngạc mở lớn mắt, theo bản năng hỏi lại, "Sao có thể? Lý thị kia chỉ là một thị thiếp, sao có thể làm ra chuyện như vậy? Còn nữa, mã ma của con không quản sao?"
Tô Viên Viên lắc đầu, "A mã kêu mã ma đừng nhúng tay vào chuyện này, mã ma còn tức giận mắng ngạch nương là phế vật vô dụng, sau đó liền thực sự mặc kệ. Con nghe Lý di nương nói, mã ma thương a mã nhất, sẽ không làm chuyện khiến a mã không vui, chắc chắn mã ma sẽ không quan tâm con và ngạch nương, cho nên con mới tới tìm cô mẫu, chỉ có cô mẫu có thể cứu ngạch nương."
Đồng Giai Uyển Nhàn gắt gao nhăn mày, mấy năm nay nàng quản lý lục cung, tuy nói nàng là chủ, Tứ phi là hiệp trợ, nhưng nếu nàng không có bản lĩnh thì cũng chẳng đàn áp được những phi tần đó, đâu thể ngờ mẫu tộc của mình lại hỗn loạn như vậy? Nếu lời Tô Viên Viên nói là thực, chẳng phải Đồng gia đang do một tiểu thiếp chưởng quản? Nếu để người khác biết chuyện, nàng nào còn thể diện?
Đồng Giai Uyển Nhàn đứng ngồi không yên, nói vài câu trấn an Tô Viên Viên, dặn Dận Chân bồi nàng chơi, rồi vội vàng ra ngoài chính sảnh cùng tâm phúc thương lượng chuyện này. Nhất định phải tra rõ ràng, không chỉ đơn thuần điều tra, mà còn phải nhúng tay quản quản một chút. Mẫu tộc không ra gì, nàng cũng có chút trách nhiệm, đặc biệt là hiện tại nàng thân ở địa vị cao, Đồng gia càng không thể có nhược điểm bị người khác nắm được.
Người trong thiên điện lại bị Dận Chân đuổi hết ra ngoài, hắn lấy khăn lau mặt cho Tô Viên Viên, lại nhẹ nhàng nhéo mũi nàng, nói: "Ngươi thật là, khóc đến hai mắt đều ửng đỏ. Sao phải gấp gáp như vậy? Để ta nghĩ biện pháp kêu người xử lý là được."
Ô Viên Viên liếc xéo hắn, "Không phải ta khinh thường ngươi, ngươi rất tài giỏi, nhưng chuyện hậu viện này ngươi không hiểu đâu. Ta gấp như vậy bởi vì Long Khoa Đa cứ gặp Lý Tứ Nhi là lại hóa thân não tàn a, tương lai Lý Tứ Nhi sẽ biến ngạch nương ta thành Nhân Trệ đó! Ta nào dám chờ thêm? Hiện giờ ta nháo chuyện đến tận trong hoàng cung, nhỡ đâu ả lập tức khiến ngạch nương "chết bệnh", vậy ta liền mất đi thực nhiều điểm nguyện lực."
"Ta chỉ nhớ tiểu thiếp thời cổ đại là có thể tùy ý mua bán đánh chửi, không ngờ lại có cả nhân vật lợi hại như vậy. Được rồi, đều nghe ngươi, nếu có chuyện gì muốn ta làm, ngươi cứ việc phân phó." Nói xong hắn liền nắm lấy bàn tay nho nhỏ mềm mại, mỉm cười, "Trời xanh không phụ người có lòng, cuối cùng ta cũng có thể cùng ngươi làm thanh mai trúc mã một lần. Tiểu biểu muội, đợi ngươi tóc dài đến eo, ca ca liền tới cưới ngươi về nhà."
Tần ma ma cảm thấy dường như hôm nay a ca thân cận chủ tử hơn trước nhiều, nào có chuyện chối từ, vội vã cười ha hả dẫn người tới thiên điện, "Tứ a ca, đây là đích nữ của Đồng thị vệ, bệnh tình có chút nghiêm trọng, nên nương nương thiện tâm lưu nàng ở trong cung trị liệu, lúc này ước chừng đã ngủ rồi. Tứ a ca, nô tỳ mang lên một chút thức ăn ngon miệng cho ngài."
Dận Chân chắp tay sau lưng gật gật đầu, "Ân, ma ma đi thôi, cũng không cần câu nệ, tùy ý mang lên vài món là được, chiếu cố hoàng ngạch nương mới là chuyện chính yếu."
"Dạ, nô tỳ đã rõ." Tần ma ma cười vui vẻ, từ khi tiện nhân Vĩnh Hòa cung kia bắt đầu châm ngòi quan hệ giữa điện hạ cùng chủ tử, đã thật lâu rồi bà mới lại nghe Tứ a ca nói lời quan tâm như vậy.
Tân ma ma âm thầm cân nhắc, nghĩ đến Tô Viên Viên còn đang nằm ở thiên điện, lập tức hiểu ra. Có lẽ Tứ a ca thấy trong Thừa Càn cung có thêm một tiểu hài tử, sợ sau này chủ tử không thương hắn nữa mới thay đổi thái độ? Xem ra Đồng gia tiểu cách cách thực đúng là phúc tinh của chủ tử, nếu nàng có thể giúp hòa hoãn quan hệ của điện hạ và chủ tử, cũng không uổng chủ tử quan tâm chăm sóc nàng.
Dận Chân đợi Tần ma ma đi rồi mới chậm rãi bước tới bên giường, tuy nói nam nữ hữu biệt, nhưng Tô Viên Viên mới sáu tuổi, trên danh nghĩa lại là biểu muội của hắn, hai người ở cùng một phòng cũng không có vấn đề gì. Hắn tinh tế đánh giá dung mạo tiểu nha đầu, hiện giờ các cung nữ đã rửa mặt chải đầu cho Tô Viên Viên, tuy sắc mặt vẫn còn tái nhợt, nhưng không khó nhìn ra nàng cũng là một tiểu mỹ nhân, sau này nhất định trở thành một vị khuynh thế giai nhân.
Mà điểm mấu chốt nhất chính là, nàng tuyệt đối là tiểu hồ ly của hắn! Bộ dáng nàng hiện tại hoàn toàn chính là hồ ly tinh thuở bé mà kiếp đầu tiên hắn nhìn thấy!
Dận Chân khẽ cong cong khóe miệng, trầm giọng nói: "Các ngươi đều ra ngoại điện hầu hạ, chớ nhiễu biểu muội nghỉ ngơi."
Các cung nữ không dám dị nghị gì, cúi đầu yên lặng lui xuống, đứng ở ngoài cửa chờ chủ tử phân phó.
Dận Chân khom lưng nói nhỏ bên tai Tô Viên Viên: "Viên Viên? Là ngươi đúng không?"
Tô Viên Viên đột nhiên mở mắt ra, kinh ngạc nhìn hắn, "Thư sinh?"
Dận Chân gật gật đầu nở nụ cười, nhưng hắn lại lập tức nhăn mi, ngồi xuống mép giường thử sờ sờ trán nàng hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Sao lại bị bệnh? ta nghe Tần ma ma nói ngươi bị bệnh rất nặng, là thật hay giả?"
Tô Viên Viên ngồi dậy nắm tay hắn kéo kéo, nhăn nhó bĩu môi, "Ngươi không biết chứ, tiểu thiếp của vị a mã tiện nghi kia quả thực chính là kẻ vô pháp vô thiên, cư nhiên dám rót dược muốn độc chết nguyên thân. Nếu không phải có ta xuyên tới, hiện tại tiểu nha đầu này đã không còn. Nhưng ngươi yên tâm đi, ta không sao hết."
Dận Chân lạnh mặt, "Một thị thiếp mà cũng dám to gan như vậy? Ta sẽ thỉnh hoàng ngạch nương xử tử nàng!"
Tô Viên Viên ngạc nhiên nhìn hắn, nói: "Sao ta cảm thấy ngươi thay đổi không ít vậy nha? Nói ra câu "xử tử" thực thông thuận."
"Ả ta thiếu chút nữa hại chết ngươi, ta sao có thể nhân từ nương tay?" Dận Chân nhíu nhíu mi, lại nói, "Nhưng ta cũng không rõ lắm vì sao lại trở thành thế này, từ khi có được ký ức của Dận Chân, ta luôn có cảm giác cao cao tại thượng nắm giữ trong tay quyền sinh quyền sát mới là tính tình vốn có của ta. Nhưng ta nhớ tương lai thân phận này sống không tốt lắm, rất nhiều chuyện cần suy tính kỹ hơn, tốt nhất là giúp hoàng ngạch nương bảo dưỡng thân thể, phải giúp nàng sống lâu hơn."
Biết hắn đang nói đến lịch sử, Tô Viên Viên nhìn hắn đầy thương tiếc, nàng lắc lắc đầu thở dài ngao ngán, "Thiếu niên à, ngươi quá ngây thơ rồi. Ngươi cho rằng chúng ta xuyên tới chính sử sao? Chúng ta đang ở trong tiểu thuyết cẩu huyết a! Ta nói thật nha, ngươi không chỉ có một bà mẹ ruột ngoan độc vô tình, còn có vài xuyên qua nữ sắp sửa tiến vào hậu viện nha. Chậc chậc, phúc tấn mang vòng tay không gian này, Nữu Hỗ Lộc thị thiên tài kinh doanh này, Tống thị giỏi thơ từ ca phú đánh đàn khiêu vũ này, trọng sinh báo thù Lý thị, à, còn có cả một Niên thị tuyệt sắc mỹ nhân đong đưa ái muội cùng cả đám a ca nữa. Thiếu niên, ngươi diễm phúc không cạn nha!"
Dận Chân càng nghe mặt càng đen sạm lại, nghiến răng vò loạn mái tóc nàng, gằn từng tiếng: "Ngươi yên tâm, các nàng một người cũng không vào được, hậu viện của ta chỉ có mình ngươi, về sau ta sẽ để ngươi làm một đố phụ còn lợi hại hơn cả Bát phúc tấn. Nhưng bên Đức phi vẫn khá khó nhằn, chúng ta nên cẩn thận đối phó."
Hai người đang nói chuyện, liền nghe bên ngoài cửa có tiếng cung nữ thỉnh an Hoàng Quý Phi. Tô Viên Viên lập tức nằm xuống vẻ trông mong nhìn ra phía cửa, Dận Chân cũng chỉnh trang y phục tiến lên hành lễ.
Đồng Giai Uyển Nhàn không để Dận Chận hành lễ xong liền bước tới đỡ hắn, cẩn thận đánh giá hắn một phen, cười nói: "Giờ con cũng hiểu được quan tâm người khác rồi, không chỉ kêu người chiếu cố ngạch nương, còn biết chăm sóc tiểu muội muội."
Dận Chân đỡ tay nàng bước vào trong phòng, khẽ cười: "Nhi tử còn cần ngài dạy bảo nhiều lắm, hoàng ngạch nương phải điều dưỡng thân mình thật tốt để còn dạy dỗ nhi tử."
"Được, được." Đồng Giai Uyển Nhàn vỗ vỗ tay hắn, ngồi vào mép giường sờ sờ trán Tô Viên Viên, thanh âm ôn nhu như nước, "Con còn đau không? Nơi nào không thoải mái thì mau nói cho cô mẫu, đừng câu nệ."
Tô Viên Viên mỉm cười ngọt ngào, "Cô mẫu, con không sao đâu, chưa từng thoải mái như bây giờ. Cảm ơn cô mẫu cứu con, ở đây con liền không sợ hãi nữa, về sau con nhất định sẽ hảo hảo hiếu thuận cô mẫu."
Dận chân nhìn nàng giả trang tiểu hài tử làm nũng, vội vàng mím chặt môi nhịn cười, một lát sau mới nói: "Xem ra biểu muội rất thích hoàng ngạch nương, đây cũng là một hồi duyên phận. Hoàng ngạch nương, chi bằng người lưu biểu muội lại trong cung dưỡng được không? Như thế nhi tử cũng có thể thường thường thấy biểu muội."
Đồng Giai Uyển Nhàn kinh ngạc nhìn qua hắn, "A? Dận Chân cũng thích biểu muội sao?"
"Đương nhiên thích, nhi tử chưa gặp qua tiểu cô nương nào đáng yêu như biểu muội đâu." Dận Chân tiến gần Đồng Giai Uyển Nhàn, mặt khẽ nhăn nhăn, nhỏ giọng nói, "Ngài đừng nói cho hoàng a mã, nhi tử cảm thấy biểu muội còn tốt hơn tất cả muội muội nữa."
Đồng Giai Uyển Nhàn bị hắn chọc cười, đây vẫn là lần nàng cười vui vẻ thoải mái nhất trong mấy năm gần đây, đặc biệt là thấy con nuôi lại thân cận mình, nàng vô cùng vui sướng, đương nhiên gật đầu nói: "Hai người các con có thể ở chung hòa thuận như vậy, ngạch nương nhìn cũng cao hứng."
Nàng nhớ tới tiểu nữ nhi của mình, thở dài, trìu mến xoa xoa đầu Tô Viên Viên, "Nếu nữ nhi của cô mẫu còn ở, chẳng phải cũng lớn như con bây giờ sao? Lát nữa ta đi cầu Hoàng Thượng, con cứ an tâm ở lại trong cung, sẽ không còn kẻ nào dám hại con nữa."
Tô Viên Viên hốc mắt đỏ ửng, rưng rưng lệ, "Thật vậy sao? Về sau con không cần phải sợ hãi nữa?"
Dận chân lấy khăn lau nước mắt cho nàng, nhẹ giọng nói: "Hoàng ngạch nương đã nói vậy, đương nhiên là thật rồi, về sau biểu ca cũng bảo hộ ngươi, ngày ngày đều tới thăm ngươi."
Đồng Giai Uyển Nhàn liếc qua hắn, vừa nãy còn chưa cảm thấy có gì lạ, nhưng giờ nghĩ lại. Dận Chân đã mười một, là đại hài tử rồi, chỉ thêm hai ba năm nữa liền phải nạp người vào hậu viện. Trước giờ hắn chỉ chú trọng công khóa, chẳng thèm phân dù nửa ánh mắt cho các cô nương, hiện giờ lại chú ý tới Tô Viên Viên như vậy, chẳng lẽ coi trọng nàng? Đồng Giai Uyển Nhàn lại cúi đầu nhìn Tô Viên Viên, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, quả thực là tiểu mỹ nhân, sau này lớn lên không chừng còn mỹ lệ hơn cả Lương Quý nhân. Nhưng...... hơi nhỏ quá!
Đồng Giai Uyển Nhàn bật cười lắc lắc đầu, cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, ghém góc chăn cho Tô Viên Viên, lại hỏi: "Cô mẫu còn chưa biết con tên gì đâu?"
Tô Viên Viên ngoan ngoãn trả lời: "Cô mẫu, con tên Đồng Giai Huyên Oánh, là ngạch nương lấy tên cho con.
"Huyên thảo vô ưu, tinh oánh như ngọc, tên hay, ngạch nương con mong con thông tuệ nhạy bén, vô ưu vô lự."
Tô Viên Viên lại đỏ hốc mắt, cắn cắn môi nắm lấy ống tay áo Đồng Giai Uyển Nhàn, "Con biết tới tìm cô mẫu là không tốt. Nhưng...... nhưng con và ngạch nương thật sự tìm không thấy đường sống. Con từng nghe Lý di nương nhắc tới cô mẫu, bộ dáng rất ghen ghét, còn ngang ngược đoạt hết những vật cô mẫu ban cho ngạch nương. Con nghĩ nhất định là nàng ta kém hơn cô mẫu, con chỉ có thể tới cầu ngài. Con bị rót dược, ngạch nương lại bị nhốt tại Phật đường ngày đêm sao chép kinh phật, đôi mắt đều nhìn không rõ, còn...... còn bị Lý di nương quất roi." Nàng khóc nức nở bổ nhào vào lòng Đồng Giai Uyển Nhàn nghẹn ngào nói, "Con rất sợ, con sợ ngạch nương bị đánh chết, cô mẫu, cầu ngài cứu ngạch nương, ngài giú con cứu ngạch nương được không?"
"Cái gì? Quất roi?" Đồng Giai Uyển Nhàn kinh ngạc mở lớn mắt, theo bản năng hỏi lại, "Sao có thể? Lý thị kia chỉ là một thị thiếp, sao có thể làm ra chuyện như vậy? Còn nữa, mã ma của con không quản sao?"
Tô Viên Viên lắc đầu, "A mã kêu mã ma đừng nhúng tay vào chuyện này, mã ma còn tức giận mắng ngạch nương là phế vật vô dụng, sau đó liền thực sự mặc kệ. Con nghe Lý di nương nói, mã ma thương a mã nhất, sẽ không làm chuyện khiến a mã không vui, chắc chắn mã ma sẽ không quan tâm con và ngạch nương, cho nên con mới tới tìm cô mẫu, chỉ có cô mẫu có thể cứu ngạch nương."
Đồng Giai Uyển Nhàn gắt gao nhăn mày, mấy năm nay nàng quản lý lục cung, tuy nói nàng là chủ, Tứ phi là hiệp trợ, nhưng nếu nàng không có bản lĩnh thì cũng chẳng đàn áp được những phi tần đó, đâu thể ngờ mẫu tộc của mình lại hỗn loạn như vậy? Nếu lời Tô Viên Viên nói là thực, chẳng phải Đồng gia đang do một tiểu thiếp chưởng quản? Nếu để người khác biết chuyện, nàng nào còn thể diện?
Đồng Giai Uyển Nhàn đứng ngồi không yên, nói vài câu trấn an Tô Viên Viên, dặn Dận Chân bồi nàng chơi, rồi vội vàng ra ngoài chính sảnh cùng tâm phúc thương lượng chuyện này. Nhất định phải tra rõ ràng, không chỉ đơn thuần điều tra, mà còn phải nhúng tay quản quản một chút. Mẫu tộc không ra gì, nàng cũng có chút trách nhiệm, đặc biệt là hiện tại nàng thân ở địa vị cao, Đồng gia càng không thể có nhược điểm bị người khác nắm được.
Người trong thiên điện lại bị Dận Chân đuổi hết ra ngoài, hắn lấy khăn lau mặt cho Tô Viên Viên, lại nhẹ nhàng nhéo mũi nàng, nói: "Ngươi thật là, khóc đến hai mắt đều ửng đỏ. Sao phải gấp gáp như vậy? Để ta nghĩ biện pháp kêu người xử lý là được."
Ô Viên Viên liếc xéo hắn, "Không phải ta khinh thường ngươi, ngươi rất tài giỏi, nhưng chuyện hậu viện này ngươi không hiểu đâu. Ta gấp như vậy bởi vì Long Khoa Đa cứ gặp Lý Tứ Nhi là lại hóa thân não tàn a, tương lai Lý Tứ Nhi sẽ biến ngạch nương ta thành Nhân Trệ đó! Ta nào dám chờ thêm? Hiện giờ ta nháo chuyện đến tận trong hoàng cung, nhỡ đâu ả lập tức khiến ngạch nương "chết bệnh", vậy ta liền mất đi thực nhiều điểm nguyện lực."
"Ta chỉ nhớ tiểu thiếp thời cổ đại là có thể tùy ý mua bán đánh chửi, không ngờ lại có cả nhân vật lợi hại như vậy. Được rồi, đều nghe ngươi, nếu có chuyện gì muốn ta làm, ngươi cứ việc phân phó." Nói xong hắn liền nắm lấy bàn tay nho nhỏ mềm mại, mỉm cười, "Trời xanh không phụ người có lòng, cuối cùng ta cũng có thể cùng ngươi làm thanh mai trúc mã một lần. Tiểu biểu muội, đợi ngươi tóc dài đến eo, ca ca liền tới cưới ngươi về nhà."
Danh sách chương