Mạc Chước vừa nghe Mộc Cẩm nói vừa quan sát biểu cảm của đối phương.
Thấy ánh mắt cậu không chút chột dạ cũng đã tin tám phần.
Mạc Chước nhìn dáng vẻ của cậu kiểu gì cũng giống ham chơi nên mới mới lạc đường chạy tới chỗ mình.
Không nghĩ tới Sùng Minh chân nhân đức cao vọng trọng lại có đồ đệ nghịch ngợm như vậy.
Phải biết rằng lỡ như đi lung tung trong cung mà đi tới nơi nào đó không nên đi hoặc chọc giận người nào đó thì sẽ rất nguy hiểm.
Mạc Chước nghĩ tới địa vụ của quốc sư ở Tây Lăng. Giúp người này cũng không có gì không tốt bèn chỉ đường cho Mộc Cẩm.
Lại không nghĩ tới mình đã chỉ đường xong mà đối phương vẫn chưa đi ngay.
Cậu ngồi xuống thềm đá mà lúc nãy hắn ngồi rồi cầm lấy quyển sách bên cạnh lật xem.
Khi nhìn thấy nội dung trong sách, Mộc Cẩm lập tức cảm thấy khó chịu.
Nội dung trong sách toàn là những quy tắc đạo lý lớn, giảng giải lại tối nghĩa khó hiểu, không trách lúc nãy hắn đọc sách một cách khó khăn như vậy.
Nội dung của quyển sách này rõ ràng không phải sách dùng để dạy trẻ nhỏ.
Bây giờ Mạc Chước chỉ là một đứa trẻ, lại không có cơ sở, chỉ sợ còn không hiểu sách đang viết về cái gì.
Cho dù có đọc hiểu, mà đọc mấy quyển sách nhân nghĩa đạo đức phù phiếm bên ngoài này cũng bị dạy hư.
Nhưng Mộc Cẩm cũng rõ ràng tình cảnh hiện tại của hắn.
Cho dù mẹ hắn - Linh phi không thất thế nhưng nàng ta cũng chỉ là nô tì ngoại tộc, không hề có căn cơ gì trong triều. Những phi tần khác chỉ cần nói với người nhà hai ba câu thì Mạc Chước kiểu gì cũng bị xoa dẹp bóp méo ở thao trường và hoa viên.
Nói vậy thì thái độ của thái phó với Tam hoàng tử Mạc Chước cũng chỉ là đối phó cho qua.
Mộc Cẩm phẩy phẩy quyển sách rồi quay đầu hỏi hắn: “Nội dung trong quyển sách này, ngươi đọc có hiểu không?”
Mạc Chước nghe thấy cậu nói, mặt đỏ lên lập tức cướp lại quyển sách trong tay cậu.
Đôi mắt mở to hầm hừ nhìn Mộc Cẩm, hiển nhiên bị đối phương chạm tới nỗi đau.
Tất nhiên là hắn không hiểu.
Chỉ là sự kiêu ngạo trong lòng làm hắn không cam lòng thể hiện điểm yếu của mình trước mặt người khác.
Thái phó cũng không giảng nội dung trong sách mà chỉ đọc một lần rồi bảo hắn đọc đoạn này.
Mỗi khi thái phó hỏi bài, hắn không trả lời được còn lắc đầu, nói hắn ngu dốt.
Một hoàng tử vốn không được sủng ái, lại còn không thông minh, khó trách sẽ bị người coi thường.
Mạc Chước nghĩ vậy, đôi mắt càng thêm ảm đạm.
Mộc Cẩm cảm nhận được cảm xúc suy sút của hắn, cậu biết lời nói của mình làm cho đối phương khổ sở.
Lần đầu tiên gặp mặt, cậu hiểu phải tiến tới từng bước một. Cậu xoa xoa đầu hắn rồi khẽ cười nói: “Đáng yêu như vậy, đừng có ủ rũ cả ngày như thế chứ!”
“Nè, ca ca cho đệ đồ ăn ngon!”
Cậu cầm một gói bánh được bọc bằng giấy ra đặt vào trong tay hắn.
Mạc Chước nghe Mộc Cẩm nói, hắn hơi tò mò mở giấy bọc bên ngoài ra xem.
Hắn nhìn thấy bên trong có mấy cái bánh trắng trắng thơm thơm rồi nghi ngờ nhìn về phía Mộc Cẩm.
Lại thấy đối phương nhỏ giọng nói: “Đây chính là bánh sữa, đặc biệt ngon!”
“Sư phụ ta rất thích ăn bánh sữa bò, ta vất vả lắm mới trộm giấu đi được đó.”
“Bây giờ cho đệ! Xem như là quà cảm ơn vì đệ đã chỉ đường cho ta.”
“Chờ lần sau ta vào cung sẽ mang đồ ăn đồ chơi cho đệ!”
Sau khi nói xong Mộc Cẩm còn nhìn gói bánh kia với ánh mắt không nỡ. Rồi giống như không nhịn được mà bẻ một miếng nhét vào trong miệng. Không đợi Mạc Chước phản ứng lại đã nhảy người trèo lên trên bờ tường.
Cậu cười cười vẫy tay với đối phương rồi thả người nhảy rời khỏi đây.
Mạc Chước ngốc ngốc nhìn về hướng Mộc Cẩm biến mất. Một lúc lâu sau hắn mới cầm lấy một cái bánh sữa bò. Mùi hương ngọt ngào bay vào trong mũi làm bụng hắn kêu ục ục.
Nghĩ tới bữa cơm giờ ngọ toàn là những món ăn dầu mỡ, không có dù chỉ là một chút rau, hắn lại cảm thấy trong lòng bị đè nén.
Mỗi lần hắn ăn những món đó, chỉ cần ăn nhiều một chút là dạ dày sẽ cảm thấy cực kỳ khó chịu. Vậy nên phần lớn thời gian cậu đều phải nhịn đói.
Lúc này bụng hắn đã đói kêu vang, tự nhiên sẽ thấy thèm miếng bánh thơm thơm trong tay.
Tuy hạ độc là chuyện thường gặp trong cung nhưng lúc nãy người kia cũng ăn một ít nên chắc sẽ không có chuyển gì đâu.
Dù Mạc Chước cảnh giác thế nào thì hắn cũng chỉ là một đứa bửa tám tuổi. Cuối cùng hắn cũng không nhịn được khát vọng trong lòng mà đưa một cái vào trong miệng.
Hương vị thơm ngọt lập tức tràn ngập trong miệng, không quá ngọt lại mềm mại.
Mạc Chước chỉ cảm thấy đây là loại bánh ngon nhất mà mình từng ăn.
Đồ ăn ngon miệng nhanh chóng làm dịu lại dạ dày, hắn cảm thấy bụng mình thoải mái hơn rất nhiều.
Thấy ánh mắt cậu không chút chột dạ cũng đã tin tám phần.
Mạc Chước nhìn dáng vẻ của cậu kiểu gì cũng giống ham chơi nên mới mới lạc đường chạy tới chỗ mình.
Không nghĩ tới Sùng Minh chân nhân đức cao vọng trọng lại có đồ đệ nghịch ngợm như vậy.
Phải biết rằng lỡ như đi lung tung trong cung mà đi tới nơi nào đó không nên đi hoặc chọc giận người nào đó thì sẽ rất nguy hiểm.
Mạc Chước nghĩ tới địa vụ của quốc sư ở Tây Lăng. Giúp người này cũng không có gì không tốt bèn chỉ đường cho Mộc Cẩm.
Lại không nghĩ tới mình đã chỉ đường xong mà đối phương vẫn chưa đi ngay.
Cậu ngồi xuống thềm đá mà lúc nãy hắn ngồi rồi cầm lấy quyển sách bên cạnh lật xem.
Khi nhìn thấy nội dung trong sách, Mộc Cẩm lập tức cảm thấy khó chịu.
Nội dung trong sách toàn là những quy tắc đạo lý lớn, giảng giải lại tối nghĩa khó hiểu, không trách lúc nãy hắn đọc sách một cách khó khăn như vậy.
Nội dung của quyển sách này rõ ràng không phải sách dùng để dạy trẻ nhỏ.
Bây giờ Mạc Chước chỉ là một đứa trẻ, lại không có cơ sở, chỉ sợ còn không hiểu sách đang viết về cái gì.
Cho dù có đọc hiểu, mà đọc mấy quyển sách nhân nghĩa đạo đức phù phiếm bên ngoài này cũng bị dạy hư.
Nhưng Mộc Cẩm cũng rõ ràng tình cảnh hiện tại của hắn.
Cho dù mẹ hắn - Linh phi không thất thế nhưng nàng ta cũng chỉ là nô tì ngoại tộc, không hề có căn cơ gì trong triều. Những phi tần khác chỉ cần nói với người nhà hai ba câu thì Mạc Chước kiểu gì cũng bị xoa dẹp bóp méo ở thao trường và hoa viên.
Nói vậy thì thái độ của thái phó với Tam hoàng tử Mạc Chước cũng chỉ là đối phó cho qua.
Mộc Cẩm phẩy phẩy quyển sách rồi quay đầu hỏi hắn: “Nội dung trong quyển sách này, ngươi đọc có hiểu không?”
Mạc Chước nghe thấy cậu nói, mặt đỏ lên lập tức cướp lại quyển sách trong tay cậu.
Đôi mắt mở to hầm hừ nhìn Mộc Cẩm, hiển nhiên bị đối phương chạm tới nỗi đau.
Tất nhiên là hắn không hiểu.
Chỉ là sự kiêu ngạo trong lòng làm hắn không cam lòng thể hiện điểm yếu của mình trước mặt người khác.
Thái phó cũng không giảng nội dung trong sách mà chỉ đọc một lần rồi bảo hắn đọc đoạn này.
Mỗi khi thái phó hỏi bài, hắn không trả lời được còn lắc đầu, nói hắn ngu dốt.
Một hoàng tử vốn không được sủng ái, lại còn không thông minh, khó trách sẽ bị người coi thường.
Mạc Chước nghĩ vậy, đôi mắt càng thêm ảm đạm.
Mộc Cẩm cảm nhận được cảm xúc suy sút của hắn, cậu biết lời nói của mình làm cho đối phương khổ sở.
Lần đầu tiên gặp mặt, cậu hiểu phải tiến tới từng bước một. Cậu xoa xoa đầu hắn rồi khẽ cười nói: “Đáng yêu như vậy, đừng có ủ rũ cả ngày như thế chứ!”
“Nè, ca ca cho đệ đồ ăn ngon!”
Cậu cầm một gói bánh được bọc bằng giấy ra đặt vào trong tay hắn.
Mạc Chước nghe Mộc Cẩm nói, hắn hơi tò mò mở giấy bọc bên ngoài ra xem.
Hắn nhìn thấy bên trong có mấy cái bánh trắng trắng thơm thơm rồi nghi ngờ nhìn về phía Mộc Cẩm.
Lại thấy đối phương nhỏ giọng nói: “Đây chính là bánh sữa, đặc biệt ngon!”
“Sư phụ ta rất thích ăn bánh sữa bò, ta vất vả lắm mới trộm giấu đi được đó.”
“Bây giờ cho đệ! Xem như là quà cảm ơn vì đệ đã chỉ đường cho ta.”
“Chờ lần sau ta vào cung sẽ mang đồ ăn đồ chơi cho đệ!”
Sau khi nói xong Mộc Cẩm còn nhìn gói bánh kia với ánh mắt không nỡ. Rồi giống như không nhịn được mà bẻ một miếng nhét vào trong miệng. Không đợi Mạc Chước phản ứng lại đã nhảy người trèo lên trên bờ tường.
Cậu cười cười vẫy tay với đối phương rồi thả người nhảy rời khỏi đây.
Mạc Chước ngốc ngốc nhìn về hướng Mộc Cẩm biến mất. Một lúc lâu sau hắn mới cầm lấy một cái bánh sữa bò. Mùi hương ngọt ngào bay vào trong mũi làm bụng hắn kêu ục ục.
Nghĩ tới bữa cơm giờ ngọ toàn là những món ăn dầu mỡ, không có dù chỉ là một chút rau, hắn lại cảm thấy trong lòng bị đè nén.
Mỗi lần hắn ăn những món đó, chỉ cần ăn nhiều một chút là dạ dày sẽ cảm thấy cực kỳ khó chịu. Vậy nên phần lớn thời gian cậu đều phải nhịn đói.
Lúc này bụng hắn đã đói kêu vang, tự nhiên sẽ thấy thèm miếng bánh thơm thơm trong tay.
Tuy hạ độc là chuyện thường gặp trong cung nhưng lúc nãy người kia cũng ăn một ít nên chắc sẽ không có chuyển gì đâu.
Dù Mạc Chước cảnh giác thế nào thì hắn cũng chỉ là một đứa bửa tám tuổi. Cuối cùng hắn cũng không nhịn được khát vọng trong lòng mà đưa một cái vào trong miệng.
Hương vị thơm ngọt lập tức tràn ngập trong miệng, không quá ngọt lại mềm mại.
Mạc Chước chỉ cảm thấy đây là loại bánh ngon nhất mà mình từng ăn.
Đồ ăn ngon miệng nhanh chóng làm dịu lại dạ dày, hắn cảm thấy bụng mình thoải mái hơn rất nhiều.
Danh sách chương