Edit + Beta: Vịt
Một bữa cơm này, Từ Niên ăn vẫn là có chút lúng túng, điểm lúng túng chủ yếu là trên nhiệt tình của Lý Phương — dù sao mẹ cũng không biết quan hệ của mình và Trình Sâm, cái câu làm trâu làm ngựa kia, thật là làm cho Từ Niên da mặt dày như vậy đều sắp thủng.
Trình Sâm ngược lại rất không sao cả, nên ăn thì ăn nên uống thì uống, còn thuận miệng đánh giá món cá dưa chua Từ Niên nấu.
Ăn xong cơm, việc rửa bát Trần Đệ đi làm, thân thể Lý Phương còn cần nghỉ ngơi, liền về phòng trước.
Từ Niên bồi Trình Sâm ngồi ở phòng khách, thuận tiện chờ Trần Đệ ra ngoài.
"Anh muốn xem TV không?" Từ Niên cầm điều khiển đổi kênh.
Trình Sâm: "Nhà cậu máy tính cũng không có?"
Từ Niên: "Có notebook, tôi lấy ra chúng ta xem phim?"
Trình Sâm không ừ hữ "Hừ" một tiếng.
Cái hừ này không sai biệt lắm chính là ừ.
Từ Niên ôm notebook ra, tùy tiện mở website video ra để cho Trình Sâm tự mình chọn, cậu tiện đường tới phòng bếp nhìn Trần Đệ, phát hiện tốc độ rửa bát của thư ký thật là chậm tới đáng sợ......
"Muốn tôi giúp không?" Từ Niên làm bộ muốn xắn tay áo.
Trần Đệ vội cản nói: "Đừng đừng đừng, cậu bồi ông chủ đi."
Từ Niên: "Nhưng anh rửa......"
Trần Đệ một bộ biểu tình "Tôi van cầu cậu ngậm miệng lại đi", chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thấp giọng nói: "Tôi đây là đang tạo thế giới hai người cho các cậu đấy!"
Từ Niên: "......"
Lúc cậu đi ra ngoài Trình Sâm rõ ràng đã chọn xong phim, sắc mặt không kiên nhẫn nói: "Không phải muốn xem phim sao?"
Từ Niên đành phải tới trong tủ lạnh cầm trà trái cây: "Em là muốn xem một chút thư ký Trần có muốn giúp đỡ hay không......"
Trình Sâm: "Cậu là hầu hạ tôi, cũng không phải hầu hạ cậu ta."
"......" Có thể đem hầu hạ nói đương nhiên như vậy cũng chỉ có ông chủ Trình.
Từ Niên sáp qua: "Xem cái gì?"
Trình Sâm: "Totoro." ( Đ m cute vl =)))))
Từ Niên không thể tưởng tượng nổi: "...... Nghĩ như thế nào lại xem Totoro?"
Trình Sâm không có biểu tình gì, chân đỡ notebook lại run mấy cái: "Tôi thích."
Từ Niên: "......" Đây là có bao thích a, xem Totoro còn muốn run chân?! Cậu rót trà trái cây cho mình và Trình Sâm, hai người tựa vào nhau cùng xem Totoro. Kỳ thực nói thật, Totoro Từ Niên cũng thích xem, Totoro giơ ô lá cây lớn vừa xuất hiện, cậu đã nhịn không được cười lên, lúc nghiêng đầu nhìn Trình Sâm đối phương mặc dù không có biểu tình gì, nhưng động tác chân ngược lại biên độ rất lớn.
Từ Niên bất đắc dĩ ấn chân anh: "Đừng động nữa, màn hình lắc không xem được."
Trình Sâm cứng đờ, cả chân giống như bị in sắt vậy, tất cả nhiệt độ đều tập trung vào chỗ lòng bàn tay Từ Niên.
Cũng không biết là quên mất hay là cố ý, tay Từ Niên không có thu lại.
Cậu nghiêm túc xem phim, bàn tay hữu ý vô ý trên dưới vuốt ve bắp đùi Trình Sâm, ông chủ chỉ cảm thấy lông tơ trên chân mình giống như nhạc giao hưởng vậy, tay chỉ huy vung đến đâu, da gà liền dựng thẳng tới đó.
Từ Niên thình lình đột nhiên nói: "Lỗ tai anh thật là đỏ."
Trình Sâm: "......"
Từ Niên lại nói: "Rất nóng sao?"
Trình Sâm: "............"
Từ Niên tiếp tục được đằng chân lân đằng đầu: "Có muốn cởi quần áo không?"
Trình Sâm hít sâu một hơi, liều mạng chống đỡ xuất khí tràng, tàn bạo cà lăm nói; "Cậu, cậu đừng tùy tiện giở, giở lưu manh!"
Từ Niên có đôi khi đối với Trình Sâm thật sự sẽ có ảo giác vị trí phục tùng đổi chỗ, cậu một tiểu tình nhi, chủ động tới sờ đùi kim chủ như vậy, lại còn bị kim chủ quát lớn là giở lưu manh, đây thật sự là vấn đề lớn a.
Ông chủ nhà cậu, nói không thích cậu á, thấy người liền run chân, giống y như chó vẫy đuôi vậy, nói thích cậu, sờ chân còn nói vô lễ, Từ Niên là tâm tư thất khiếu (*) hoạt bát hơn nữa, cũng sắp sờ không được rồi.
((*) Th ấ t khi ế u: g ồ m hai tai, hai m ắ t, hai l ỗ m ũ i v à mi ệ ng)
Tác dụng thời gian của Trần Đệ khá quan trọng.
Từ Niên lúc chặn đường thư ký Trần, đối phương còn có chút không hiểu: "Sao lại cãi nhau?"
Từ Niên lắc đầu: "Tôi muốn hỏi một chút ông chủ lúc trước kết giao bạn gái đều là cái loại gì?"
Trần Đệ: "Anh ấy thích kiểu tiểu bạch thỏ." Suy nghĩ một chút, lại bổ sung, "Nhưng loại này hình như hiện tại đâu còn có a, tỷ như vậy vậy, thoạt nhìn vô hại nhất ngoan ngoãn nhất, ai biết là một tiểu gay tâm cơ sâu như vậy?"
"......" Từ Niên cũng không biết đây coi như là được khen hay là mắng.
Trần Đệ tiếp tục nói: "Bất quá vẫn là cậu lợi hại, có thể đem thẳng nam sắt thép đều bẻ cong queo."
Từ Niên thở dài: "Còn chưa có bẻ cong, tôi hôm qua đụng chân anh ấy anh ấy cũng kêu."
Trần Đệ: "Cậu đều đụng chân anh ấy rồi, người trước kia nuôi đụng tay cũng không được!"
Từ Niên: "......"
"Làm sao có thể để cho kim chủ nuôi ta thượng ta" xem như là vấn đề lớn nhất Từ Niên hiện tại gặp phải. Nhưng mấu chốt là, cậu dù thông minh hiền lành, bản lĩnh câu dẫn người nhưng lại không thể nào nắm tay, đừng nói chi là muốn câu dẫn lên giường.
Thế cho nên chuyện này vẫn kéo dài tới vào hè, cậu và Trình Sâm vẫn là ở không đậm không nhạt, bồi ăn bồi ngủ bồi chơi, thỉnh thoảng hôn miệng nhỏ, kéo tay nhỏ, đại đa số là cậu chủ động — sau đó còn bị Trình Sâm mắng không biết chừng mực.
Từ Niên thật sự cảm thấy, bọn họ mở đầu dung tục như vậy, cư nhiên quá trình thay đổi lại thanh tỉnh thoát tục như vậy, cũng là một loại duyên phận kỳ diệu.
Từ Niên lúc năm 3 đại học đã sắp chuẩn bị thực tập, Trình Sâm còn quan tâm những thứ này hơn cậu, sớm đã sắp xếp cậu vào công ty mình.
Nhảy dù ngành còn là ngành marketing, nội bộ không thể nào không truyền qua Từ Niên khả năng có chỗ dựa, chẳng qua là cậu vốn là xuất thân đại học B thành tích cao, làm người đúng mức, cũng không mấy ai sẽ nghĩ tới mấy cái loạn thất bát tao kia.
Chủ quản ngành marketing họ Mã, công ty của Trình Sâm, giữa năm đều có hoạt động tập thể, lần này sắp xếp là đi ngoại thành nghỉ mát.
Từ Niên đi theo xe ngành marketing, Trình Sâm còn tức giận không lớn không nhỏ.
Từ Niên dỗ anh dỗ hồi lâu, cuối cùng lúc gần đi, thừa dịp người không chú ý, hôn má anh.
"Tới chỗ đó chúng ta ở một phòng." Từ Niên dùng chóp mũi cọ cổ anh, "Em mang nước ô mai cho anh, giải nóng."
Trình Sâm hiếm khi ngoan ngoãn bị hôn, chân lại khống chế không được ở trên ghế sau run lên, bất quá trên mặt người này vẫn là căng thẳng, "Hừ" một tiếng coi như là bỏ qua.
Từ Niên xuống xe của anh, lên xe bus, chủ quả Mã nhìn thấy cậu lập tức liền cao hứng.
"Tiểu Niên Niên a! Mau tới!" Chủ quản Mã hô to, "Hát một bài cho các anh chị nhé!"
Trình Sâm một đường ở trong xe sắc mặt đều là xanh đen, Trần Đệ lái xe tới kinh hoàng khiếp sợ.
"Bọn họ vừa rồi gọi em ấy là gì?" Trình Sâm đột nhiên nói.
Trần Đệ giả câm giả điếc không nói chuyện.
Trình Sâm lạnh lùng nói: "Tiểu Niên Niên, còn bảo em ấy hát, em ấy là bán rượu sao?!"
Trần Đệ liếc nhìn kính chiếu hậu, nhược thanh nói: "Hiện tại bán rượu cũng không hát......"
Trình Sâm cắn răng: "Cậu nói nhiều!"
Trần Đệ: "......"
Công ty lần này tập thể đi xa là một làng du lịch vùng ngoại thành, bể bơi hội sở, ngủ nghỉ trang trại cái gì cũng có. Từ Niên một đường ở trên xe bus bị phổ cập một lần ông chủ có nhiều tiền, còn chiếm cổ phần vân vân, từ chủ quản đến nhân viên đều là một bộ mặt chia sẻ bát quái.
Biểu tình Từ Niên lắng nghe coi như là hăng hái bừng bừng, nhưng cậu xem ra kỳ thực bát quái cả xe đều là chuyện cũ rất lâu......
Hơn nữa có chênh lệch thậm chí rất lớn, tỷ như —
Mã chủ quả đắc ý nói; "Tiểu Niên a, cậu nhất định không biết, ông chủ Trình có nuôi một tiểu tình nhân đấy!"
Từ Niên chớp mắt một cái, ngữ khí lãnh tĩnh: "Á? Là ai?"
Mã chủ quản thần thần bí bí: "Cái vị thiếu nữ nhóm hát gần đây hot a!"
Từ Niên: "......"
Mã chủ quản: "Tôi lần trước đi báo cáo, còn chứng kiến trên bàn ông chủ Trình đè vé vào concert của nhóm nữ kia!"
"......" Từ Niên không thể không biết xấu hổ nói thích nhóm thiếu nữ chính là cậu...... Vé vào cửa concert là lúc hẹn hò đặt, xem xong concert Trình Sâm ăn dấm khoảng 1 tuần, cũng bởi vì Từ Niên ở dưới không ngừng kêu "Đánh call!"
Mã chủ quản đột nhiên nghĩ đến gì đó: "Đúng rồi! Sau khi về ông chủ còn hỏi tôi cái gì gọi là đánh call!"
Từ Niên ho một tiếng: "Anh nói thế nào?"
Mã chủ quản: "Tôi đâu hiểu a, dịch thẳng chứ, liền nói gọi điện thoại!"
(Ch ả bi ế t c á c th í m bi ế t t ừ " đá nh call" n à y ch ư a nh ể, th í m n à o hay đọ c QT ch ắ c bi ế t t ừ đá nh đ i ệ n tho ạ i ngh ĩ a l à g ọ i đ i ệ n tho ạ i, Mã chủ quản ở đâ y ch ắ c gi ả i th í ch theo ngh ĩ a n à y; nh ư ng " đá nh call" ngh ĩ a l à trong m ộ t concert c ủ a th ầ n t ượ ng, c á c fan s ẽ đồ ng thanh h ô m ộ t kh ẩ u hi ệ u c ù ng m ộ t l ú c ho ặ c l à c ù ng nhau h á t m ộ t đ o ạ n n à o đấ y trong b à i h á t c ủ a th ầ n t ượ ng)
Từ Niên thở dài, không muốn nói chuyện.
Tin tức bát quái này của Mã chủ quản cũng không biết cuối cùng truyền đến truyền đi chuyển qua mấy tay, tới cuối cùng mục tiêu tiểu tình nhân đã không ngừng ở một ca sĩ, mà là phát tán tới gì mà đảm nhiệm gương mặt đại diện, đảm nhiệm vũ đạo, đảm nhiệm gây cười. Một nhóm người đem nhóm thiếu nữ kia tám một lần, từ khuôn mặt đến chiều cao, cuối cùng cho ra kết luận là ông chủ ăn sạch đều có khả năng.
Từ Niên: "......" Cậu nghĩ thầm ông chủ của các người ứng phó một mình tôi đều giống như tiểu thư khuê các vào động phòng, còn ăn sạch năm sáu...... Nằm mơ đi nhé.
Làng du lịch toàn bộ bị Trình Sâm bao, mười mấy nhân viên mỗi người một phòng xa xỉ, Từ Niên đang muốn đi lấy thẻ phòng, Trần Đệ liền đi tới.
"Cho tôi đi." Thư ký Trần cẩn trọng, "Cậu ở một phòng với ông chủ."
Từ Niên nhìn xung quanh một vòng, "Trình Sâm đâu?"
Trần Đệ nhỏ giọng nói: "Mất hứng rồi, cậu nhanh đi dỗ chút."
Từ Niên: "......"
Ông chủ dù sao cũng vẫn có khác biệt với nhân viên bình thường, ở cũng là phòng tổng thống tốt nhất, Từ Niên sau khi ấn mật mã khóa tiến vào nhất thời cũng không phân rõ Trình Sâm rốt cuộc ở phòng nào.
Cậu giống như kẻ trộm, từng phòng ngủ rón ra rón rén nhìn qua, cuối cùng ở trên giường một gian trong cùng tìm được đại lão bản của cậu.
Từ Niên dè dặt đến gần.
Trình Sâm nhắm hai mắt, giữa trán gập thành chữ sơn (山), nhìn thế nào cũng là chất chứa oán giận nằm ngủ, điệu bộ này hơi có giống trước khi đi ngủ không uống sữa.
Từ Niên suy nghĩ một chút, chuẩn bị ngoan ngoãn tắm rửa lên giường bồi ngủ, kết quả quần áo cởi đến một nửa, điện thoại trong quần run lên, Từ Niên trốn vào phòng vệ sinh, lấy điện thoại ra, cuộc gọi đến hiển thị ba chữ "Mã chủ quản" thật to.
"Tiểu Niên Niên a." Mã chủ quản thanh âm thật là sinh lực bắn bốn phía, hoàn toàn nghe không ra bộ dạng đã là người trung niên hơn 40 tuổi, "Xuống bơi a, đám chị gái đang chờ cậu đấy!"
Từ Niên nhức đầu: "Chủ quản Mã...... Tôi muốn ngủ."
Mã chủ quản: "Người trẻ tuổi ngủ cái gì mà ngủ a, cậu ở phòng, tôi tới đón cậu a."
Từ Niên thở dài, đành phải thỏa hiệp nói: "Vậy anh đợi một lát, tôi xuống đây."
Cậu cúp điện thoại, nhận mệnh một lần nữa mặc áo sơ mi lên chuẩn bị ra ngoài, vừa mở cửa phòng vệ sinh ra, đã nhìn thấy Trình Sâm mặt âm trầm ngồi ở trên giường.
"......" Từ Niên có chút chột dạ, "Anh tỉnh rồi?"
Trình Sâm: "Hmmm!"
Từ Niên lấy lòng nói: "Có muốn đi bơi không?"
Trình Sâm không nói chuyện, ánh mắt băng lãnh nhìn cậu.
Từ Niên suy nghĩ một chút, giống như không thèm đếm xỉa đỏm dáng nói: "Cùng đi đi, em mặc quần bơi cho anh xem."
Trình Sâm: "......"
__________
Còn một chương nữa thôi hoàn rồi các thím ạ -.-
Một bữa cơm này, Từ Niên ăn vẫn là có chút lúng túng, điểm lúng túng chủ yếu là trên nhiệt tình của Lý Phương — dù sao mẹ cũng không biết quan hệ của mình và Trình Sâm, cái câu làm trâu làm ngựa kia, thật là làm cho Từ Niên da mặt dày như vậy đều sắp thủng.
Trình Sâm ngược lại rất không sao cả, nên ăn thì ăn nên uống thì uống, còn thuận miệng đánh giá món cá dưa chua Từ Niên nấu.
Ăn xong cơm, việc rửa bát Trần Đệ đi làm, thân thể Lý Phương còn cần nghỉ ngơi, liền về phòng trước.
Từ Niên bồi Trình Sâm ngồi ở phòng khách, thuận tiện chờ Trần Đệ ra ngoài.
"Anh muốn xem TV không?" Từ Niên cầm điều khiển đổi kênh.
Trình Sâm: "Nhà cậu máy tính cũng không có?"
Từ Niên: "Có notebook, tôi lấy ra chúng ta xem phim?"
Trình Sâm không ừ hữ "Hừ" một tiếng.
Cái hừ này không sai biệt lắm chính là ừ.
Từ Niên ôm notebook ra, tùy tiện mở website video ra để cho Trình Sâm tự mình chọn, cậu tiện đường tới phòng bếp nhìn Trần Đệ, phát hiện tốc độ rửa bát của thư ký thật là chậm tới đáng sợ......
"Muốn tôi giúp không?" Từ Niên làm bộ muốn xắn tay áo.
Trần Đệ vội cản nói: "Đừng đừng đừng, cậu bồi ông chủ đi."
Từ Niên: "Nhưng anh rửa......"
Trần Đệ một bộ biểu tình "Tôi van cầu cậu ngậm miệng lại đi", chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thấp giọng nói: "Tôi đây là đang tạo thế giới hai người cho các cậu đấy!"
Từ Niên: "......"
Lúc cậu đi ra ngoài Trình Sâm rõ ràng đã chọn xong phim, sắc mặt không kiên nhẫn nói: "Không phải muốn xem phim sao?"
Từ Niên đành phải tới trong tủ lạnh cầm trà trái cây: "Em là muốn xem một chút thư ký Trần có muốn giúp đỡ hay không......"
Trình Sâm: "Cậu là hầu hạ tôi, cũng không phải hầu hạ cậu ta."
"......" Có thể đem hầu hạ nói đương nhiên như vậy cũng chỉ có ông chủ Trình.
Từ Niên sáp qua: "Xem cái gì?"
Trình Sâm: "Totoro." ( Đ m cute vl =)))))
Từ Niên không thể tưởng tượng nổi: "...... Nghĩ như thế nào lại xem Totoro?"
Trình Sâm không có biểu tình gì, chân đỡ notebook lại run mấy cái: "Tôi thích."
Từ Niên: "......" Đây là có bao thích a, xem Totoro còn muốn run chân?! Cậu rót trà trái cây cho mình và Trình Sâm, hai người tựa vào nhau cùng xem Totoro. Kỳ thực nói thật, Totoro Từ Niên cũng thích xem, Totoro giơ ô lá cây lớn vừa xuất hiện, cậu đã nhịn không được cười lên, lúc nghiêng đầu nhìn Trình Sâm đối phương mặc dù không có biểu tình gì, nhưng động tác chân ngược lại biên độ rất lớn.
Từ Niên bất đắc dĩ ấn chân anh: "Đừng động nữa, màn hình lắc không xem được."
Trình Sâm cứng đờ, cả chân giống như bị in sắt vậy, tất cả nhiệt độ đều tập trung vào chỗ lòng bàn tay Từ Niên.
Cũng không biết là quên mất hay là cố ý, tay Từ Niên không có thu lại.
Cậu nghiêm túc xem phim, bàn tay hữu ý vô ý trên dưới vuốt ve bắp đùi Trình Sâm, ông chủ chỉ cảm thấy lông tơ trên chân mình giống như nhạc giao hưởng vậy, tay chỉ huy vung đến đâu, da gà liền dựng thẳng tới đó.
Từ Niên thình lình đột nhiên nói: "Lỗ tai anh thật là đỏ."
Trình Sâm: "......"
Từ Niên lại nói: "Rất nóng sao?"
Trình Sâm: "............"
Từ Niên tiếp tục được đằng chân lân đằng đầu: "Có muốn cởi quần áo không?"
Trình Sâm hít sâu một hơi, liều mạng chống đỡ xuất khí tràng, tàn bạo cà lăm nói; "Cậu, cậu đừng tùy tiện giở, giở lưu manh!"
Từ Niên có đôi khi đối với Trình Sâm thật sự sẽ có ảo giác vị trí phục tùng đổi chỗ, cậu một tiểu tình nhi, chủ động tới sờ đùi kim chủ như vậy, lại còn bị kim chủ quát lớn là giở lưu manh, đây thật sự là vấn đề lớn a.
Ông chủ nhà cậu, nói không thích cậu á, thấy người liền run chân, giống y như chó vẫy đuôi vậy, nói thích cậu, sờ chân còn nói vô lễ, Từ Niên là tâm tư thất khiếu (*) hoạt bát hơn nữa, cũng sắp sờ không được rồi.
((*) Th ấ t khi ế u: g ồ m hai tai, hai m ắ t, hai l ỗ m ũ i v à mi ệ ng)
Tác dụng thời gian của Trần Đệ khá quan trọng.
Từ Niên lúc chặn đường thư ký Trần, đối phương còn có chút không hiểu: "Sao lại cãi nhau?"
Từ Niên lắc đầu: "Tôi muốn hỏi một chút ông chủ lúc trước kết giao bạn gái đều là cái loại gì?"
Trần Đệ: "Anh ấy thích kiểu tiểu bạch thỏ." Suy nghĩ một chút, lại bổ sung, "Nhưng loại này hình như hiện tại đâu còn có a, tỷ như vậy vậy, thoạt nhìn vô hại nhất ngoan ngoãn nhất, ai biết là một tiểu gay tâm cơ sâu như vậy?"
"......" Từ Niên cũng không biết đây coi như là được khen hay là mắng.
Trần Đệ tiếp tục nói: "Bất quá vẫn là cậu lợi hại, có thể đem thẳng nam sắt thép đều bẻ cong queo."
Từ Niên thở dài: "Còn chưa có bẻ cong, tôi hôm qua đụng chân anh ấy anh ấy cũng kêu."
Trần Đệ: "Cậu đều đụng chân anh ấy rồi, người trước kia nuôi đụng tay cũng không được!"
Từ Niên: "......"
"Làm sao có thể để cho kim chủ nuôi ta thượng ta" xem như là vấn đề lớn nhất Từ Niên hiện tại gặp phải. Nhưng mấu chốt là, cậu dù thông minh hiền lành, bản lĩnh câu dẫn người nhưng lại không thể nào nắm tay, đừng nói chi là muốn câu dẫn lên giường.
Thế cho nên chuyện này vẫn kéo dài tới vào hè, cậu và Trình Sâm vẫn là ở không đậm không nhạt, bồi ăn bồi ngủ bồi chơi, thỉnh thoảng hôn miệng nhỏ, kéo tay nhỏ, đại đa số là cậu chủ động — sau đó còn bị Trình Sâm mắng không biết chừng mực.
Từ Niên thật sự cảm thấy, bọn họ mở đầu dung tục như vậy, cư nhiên quá trình thay đổi lại thanh tỉnh thoát tục như vậy, cũng là một loại duyên phận kỳ diệu.
Từ Niên lúc năm 3 đại học đã sắp chuẩn bị thực tập, Trình Sâm còn quan tâm những thứ này hơn cậu, sớm đã sắp xếp cậu vào công ty mình.
Nhảy dù ngành còn là ngành marketing, nội bộ không thể nào không truyền qua Từ Niên khả năng có chỗ dựa, chẳng qua là cậu vốn là xuất thân đại học B thành tích cao, làm người đúng mức, cũng không mấy ai sẽ nghĩ tới mấy cái loạn thất bát tao kia.
Chủ quản ngành marketing họ Mã, công ty của Trình Sâm, giữa năm đều có hoạt động tập thể, lần này sắp xếp là đi ngoại thành nghỉ mát.
Từ Niên đi theo xe ngành marketing, Trình Sâm còn tức giận không lớn không nhỏ.
Từ Niên dỗ anh dỗ hồi lâu, cuối cùng lúc gần đi, thừa dịp người không chú ý, hôn má anh.
"Tới chỗ đó chúng ta ở một phòng." Từ Niên dùng chóp mũi cọ cổ anh, "Em mang nước ô mai cho anh, giải nóng."
Trình Sâm hiếm khi ngoan ngoãn bị hôn, chân lại khống chế không được ở trên ghế sau run lên, bất quá trên mặt người này vẫn là căng thẳng, "Hừ" một tiếng coi như là bỏ qua.
Từ Niên xuống xe của anh, lên xe bus, chủ quả Mã nhìn thấy cậu lập tức liền cao hứng.
"Tiểu Niên Niên a! Mau tới!" Chủ quản Mã hô to, "Hát một bài cho các anh chị nhé!"
Trình Sâm một đường ở trong xe sắc mặt đều là xanh đen, Trần Đệ lái xe tới kinh hoàng khiếp sợ.
"Bọn họ vừa rồi gọi em ấy là gì?" Trình Sâm đột nhiên nói.
Trần Đệ giả câm giả điếc không nói chuyện.
Trình Sâm lạnh lùng nói: "Tiểu Niên Niên, còn bảo em ấy hát, em ấy là bán rượu sao?!"
Trần Đệ liếc nhìn kính chiếu hậu, nhược thanh nói: "Hiện tại bán rượu cũng không hát......"
Trình Sâm cắn răng: "Cậu nói nhiều!"
Trần Đệ: "......"
Công ty lần này tập thể đi xa là một làng du lịch vùng ngoại thành, bể bơi hội sở, ngủ nghỉ trang trại cái gì cũng có. Từ Niên một đường ở trên xe bus bị phổ cập một lần ông chủ có nhiều tiền, còn chiếm cổ phần vân vân, từ chủ quản đến nhân viên đều là một bộ mặt chia sẻ bát quái.
Biểu tình Từ Niên lắng nghe coi như là hăng hái bừng bừng, nhưng cậu xem ra kỳ thực bát quái cả xe đều là chuyện cũ rất lâu......
Hơn nữa có chênh lệch thậm chí rất lớn, tỷ như —
Mã chủ quả đắc ý nói; "Tiểu Niên a, cậu nhất định không biết, ông chủ Trình có nuôi một tiểu tình nhân đấy!"
Từ Niên chớp mắt một cái, ngữ khí lãnh tĩnh: "Á? Là ai?"
Mã chủ quản thần thần bí bí: "Cái vị thiếu nữ nhóm hát gần đây hot a!"
Từ Niên: "......"
Mã chủ quản: "Tôi lần trước đi báo cáo, còn chứng kiến trên bàn ông chủ Trình đè vé vào concert của nhóm nữ kia!"
"......" Từ Niên không thể không biết xấu hổ nói thích nhóm thiếu nữ chính là cậu...... Vé vào cửa concert là lúc hẹn hò đặt, xem xong concert Trình Sâm ăn dấm khoảng 1 tuần, cũng bởi vì Từ Niên ở dưới không ngừng kêu "Đánh call!"
Mã chủ quản đột nhiên nghĩ đến gì đó: "Đúng rồi! Sau khi về ông chủ còn hỏi tôi cái gì gọi là đánh call!"
Từ Niên ho một tiếng: "Anh nói thế nào?"
Mã chủ quản: "Tôi đâu hiểu a, dịch thẳng chứ, liền nói gọi điện thoại!"
(Ch ả bi ế t c á c th í m bi ế t t ừ " đá nh call" n à y ch ư a nh ể, th í m n à o hay đọ c QT ch ắ c bi ế t t ừ đá nh đ i ệ n tho ạ i ngh ĩ a l à g ọ i đ i ệ n tho ạ i, Mã chủ quản ở đâ y ch ắ c gi ả i th í ch theo ngh ĩ a n à y; nh ư ng " đá nh call" ngh ĩ a l à trong m ộ t concert c ủ a th ầ n t ượ ng, c á c fan s ẽ đồ ng thanh h ô m ộ t kh ẩ u hi ệ u c ù ng m ộ t l ú c ho ặ c l à c ù ng nhau h á t m ộ t đ o ạ n n à o đấ y trong b à i h á t c ủ a th ầ n t ượ ng)
Từ Niên thở dài, không muốn nói chuyện.
Tin tức bát quái này của Mã chủ quản cũng không biết cuối cùng truyền đến truyền đi chuyển qua mấy tay, tới cuối cùng mục tiêu tiểu tình nhân đã không ngừng ở một ca sĩ, mà là phát tán tới gì mà đảm nhiệm gương mặt đại diện, đảm nhiệm vũ đạo, đảm nhiệm gây cười. Một nhóm người đem nhóm thiếu nữ kia tám một lần, từ khuôn mặt đến chiều cao, cuối cùng cho ra kết luận là ông chủ ăn sạch đều có khả năng.
Từ Niên: "......" Cậu nghĩ thầm ông chủ của các người ứng phó một mình tôi đều giống như tiểu thư khuê các vào động phòng, còn ăn sạch năm sáu...... Nằm mơ đi nhé.
Làng du lịch toàn bộ bị Trình Sâm bao, mười mấy nhân viên mỗi người một phòng xa xỉ, Từ Niên đang muốn đi lấy thẻ phòng, Trần Đệ liền đi tới.
"Cho tôi đi." Thư ký Trần cẩn trọng, "Cậu ở một phòng với ông chủ."
Từ Niên nhìn xung quanh một vòng, "Trình Sâm đâu?"
Trần Đệ nhỏ giọng nói: "Mất hứng rồi, cậu nhanh đi dỗ chút."
Từ Niên: "......"
Ông chủ dù sao cũng vẫn có khác biệt với nhân viên bình thường, ở cũng là phòng tổng thống tốt nhất, Từ Niên sau khi ấn mật mã khóa tiến vào nhất thời cũng không phân rõ Trình Sâm rốt cuộc ở phòng nào.
Cậu giống như kẻ trộm, từng phòng ngủ rón ra rón rén nhìn qua, cuối cùng ở trên giường một gian trong cùng tìm được đại lão bản của cậu.
Từ Niên dè dặt đến gần.
Trình Sâm nhắm hai mắt, giữa trán gập thành chữ sơn (山), nhìn thế nào cũng là chất chứa oán giận nằm ngủ, điệu bộ này hơi có giống trước khi đi ngủ không uống sữa.
Từ Niên suy nghĩ một chút, chuẩn bị ngoan ngoãn tắm rửa lên giường bồi ngủ, kết quả quần áo cởi đến một nửa, điện thoại trong quần run lên, Từ Niên trốn vào phòng vệ sinh, lấy điện thoại ra, cuộc gọi đến hiển thị ba chữ "Mã chủ quản" thật to.
"Tiểu Niên Niên a." Mã chủ quản thanh âm thật là sinh lực bắn bốn phía, hoàn toàn nghe không ra bộ dạng đã là người trung niên hơn 40 tuổi, "Xuống bơi a, đám chị gái đang chờ cậu đấy!"
Từ Niên nhức đầu: "Chủ quản Mã...... Tôi muốn ngủ."
Mã chủ quản: "Người trẻ tuổi ngủ cái gì mà ngủ a, cậu ở phòng, tôi tới đón cậu a."
Từ Niên thở dài, đành phải thỏa hiệp nói: "Vậy anh đợi một lát, tôi xuống đây."
Cậu cúp điện thoại, nhận mệnh một lần nữa mặc áo sơ mi lên chuẩn bị ra ngoài, vừa mở cửa phòng vệ sinh ra, đã nhìn thấy Trình Sâm mặt âm trầm ngồi ở trên giường.
"......" Từ Niên có chút chột dạ, "Anh tỉnh rồi?"
Trình Sâm: "Hmmm!"
Từ Niên lấy lòng nói: "Có muốn đi bơi không?"
Trình Sâm không nói chuyện, ánh mắt băng lãnh nhìn cậu.
Từ Niên suy nghĩ một chút, giống như không thèm đếm xỉa đỏm dáng nói: "Cùng đi đi, em mặc quần bơi cho anh xem."
Trình Sâm: "......"
__________
Còn một chương nữa thôi hoàn rồi các thím ạ -.-
Danh sách chương