Edit & Beta: DK

Thái tử nháo một trận lớn như vậy không thể im lặng mà trở về được, Triệu Úc suốt đêm tiến cung, ngày kế việc kết hôn đành phải hoãn lại. Từ Phong Cận mang đôi mắt sưng đỏ hồi phủ, Dư Tam Nương cho rằng hắn ra ngoài bị Triệu Úc từ bỏ, lập tức lôi kéo người muối hồi Lâm An. Từ Phong Cận nhìn nàng nổi trận lôi đình không nhịn được hỏi: “Ngươi không phải hận ta sao? Nếu ta thật sự bị Úc lang vứt bỏ, ngươi nên cao hứng mới phải chứ.”

Dư Tam Nương chống nạnh: “Ta nhìn thấy ngươi không thuận mắt đấy, ai bảo ngươi giống Xuân Nga cơ? Nhưng dù như thế nào cũng miễn cưỡng nhìn ngươi lớn lên, ta nhọc nhằn khổ sở nuôi lớn ngươi, mặc kệ ngươi sống tốt hay xấu, đều không thể để người khác khi dễ.”

Từ Phong Cận nghe nàng nói xong càng nghĩ càng giận, ngay cả Dư Tam Nương không có huyết thống với hắn hơn nữa còn mang chút thù hận đều đối xử với nhau có tình người, sao Thần quý phi đứng đầu sáu cung thiếu chút nữa trở thành mẫu nghi thiên hạ lại có thể ra tay nặng như thế với con trai mình? Trong lòng hắn ấm ức khó tiêu, qua buổi trưa muốn trở về phòng nghỉ ngơi sẵn tiện chờ Triệu Úc trở về, đã thấy Lâm cô cô lần thứ hai đến nhà. Tối hôm qua Sầm Linh cũng thức tỉnh nên biết được đại khái, muốn ngăn Từ Phong Cận đừng đi, Từ Phong Cận lại triệu tập gia đinh trong phủ nói: “Hôm nay Lâm cô cô trong cung Thần quý phi mời ta đi, trên đường đi bất kể là bản thân ta không cẩn thận té ngã hay chân giẫm phải thứ gì đó rồi quy thiên, tất cả đều có liên quan tới Lâm cô cô, biết không?”

Từ trước đến giờ hai người Triệu Từ luôn ân ái, tuy nói hôm nay chưa tiến hành được lễ thành thân, nhưng những lời Từ Phong Cận nói vẫn có mười phần sức nặng, mọi người nghe, đều đồng thanh đáp lời.

Lần thứ hai vào cung, tâm tình Từ Phong Cận khác trước rất nhiều, nghĩ đến Thần quý phi đã biết mọi chuyện bị lộ tẩy, gọi hắn vào không còn hỏi thăm như trước nữa, mà có thể muốn đối đầu.

Đúng như dự đoán, mới bước vào cửa đã thấy Thần quý phi dựa vào giường gấm nhíu chặt lông mày, trên tay nắm chặt phật châu không ngừng đếm, Từ Phong Cận theo quy củ hành lễ, Thần quý phi dừng lại cười nói: “Cận Nhi đến, mau ngồi.”

Từ Phong Cận đứng không nhúc nhích, nói thẳng: “Không biết Thần phi nương nương tìm ta có chuyện gì?”

Thần quý phi đứng dậy cười nói: “Cận Nhi nói gì thế? Sao mới một ngày không gặp đã xa cách với mẫu thân như vậy?”

Từ Phong Cận lạnh nhạt đáp: “Người tự nhiên biết.”

Thần quý phi thấy hắn không muốn quanh co, liền đi thẳng vào vấn đề, cười hỏi: “Ngươi và Úc Nhi sao có thể liệu được chuyện tối hôm qua?”

Từ Phong Cận không đáp, chỉ nói: “Nghe Vương gia nói Mai quý phi khi còn sống không đội trời chung với người, thù hận tích nhiều, mỗi tháng người đều kiên trì đi phật đường thanh tu, nhưng một tháng trước khi Mai quý phi chết, người lại bắt đầu xử lý sự vụ trong cung khiến mâu thuẫn hai người ngày càng trở nên gay gắt. Mai quý phi sợ người đi ra tranh quyền càng không dám thả lỏng, cuối cùng bị bệnh, mệt nhọc đến chết. Có thể lúc trước thân thể vẫn còn rất tốt, coi như lao lực lâu ngày cũng phải quanh năm suốt tháng, chết như thế nào lại đột nhiên như thế? Nghe đâu cũng từ khi đó thái tử bắt đầu nghi thần nghi quỷ, lòng tràn đầy ghét bỏ nhà mẹ đẻ mẫu phi mình, ngày sau không thể giúp hắn đăng cơ. Thế nhưng đây đều là chuyện của bên Đông cung, sao người một bước cũng chưa từng đến đó, lại có mộc bài đông cung xuất hiện trong cung của người?”

Thần quý phi cười nói: “Mai phi đi mấy năm, cùng việc này có can hệ gì?”

Từ Phong Cận: “Người nói có can hệ gì? Năm đó Úc lang đã xác nhận chuyện mình bị đâm không phải do Mai quý phi gây nên, nhưng vì sao sau khi nàng chết không tiếp tục tra nữa? Còn không phải y phát hiện ra người đứng sau đổ tội cho Mai quý phi, hết thảy chứng cứ đều chỉ về mẫu thân của mình! Người còn nói không có can hệ tới việc này?”

Sắc mặt Thần quý phi đại biến, cau mày lẩm bẩm: “Nó… Khi đó đã phát giác?”

Từ Phong Cận nói: “Nếu không người thông minh như y, tại sao sau từng ấy năm vẫn chưa bắt được hung phạm?”

Thần quý phi nói: “Đây đều là nó nói cho ngươi?”

Từ Phong Cận không mở miệng, coi như ngầm thừa nhận, Thần quý phi xem như đã hiểu tất cả: “Xem ra Úc Nhi xác thực thật lòng với ngươi, chuyện gì cũng chia sẻ với ngươi.”

Liền đến gần hắn nói: “Ngươi bây giờ cũng coi như con của ta, bổn cung nói thẳng, ta và Úc Nhi là mẫu tử thân sinh, có đánh gãy xương cốt thì vẫn còn gân, ta không muốn cùng nó có ngăn cách, có một số việc ta cũng thập phần áy náy, nếu như Cận nhi có thể đứng giữa giúp mẫu tử ta….”

Từ Phong Cận ngắt lời: “Giúp người trò chuyện? Để người và vương gia tiếp tục là mẹ con đồng lòng?”

Thần quý phi nói: “Cận nhi quả thật là người thông tuệ.”

Từ Phong Cận hừ lạnh: “Tuyệt đối không thể.” Thần quý phi ngoài miệng nói áy náy nhưng lại không có nửa phần hối hận, hắn cả giận: “Người không cần phải sợ Úc lang sẽ ra tay với mình, y sẽ không, cũng không thể. Hổ dữ còn không ăn thịt con, nhưng người lại nhẫn tâm ra tay đối với đứa con mà mình mang nặng để đau! Hung thủ nếu như là người khác, y có thể ăn miếng trả miếng, thế nhưng cố tình lại là mẫu thẫn mình, người bảo y nên tìm ai báo thù? Phần oan ức này biết nói cho ai? Y chỉ có thể giữ trong lòng thôi.”

Thần quý phi cả giận: “Ngươi nói cái gì? Cái gì gọi là thôi? Đó là nhi tử ta!”

Từ Phong Cận cũng cả giận đáp lại: “Người bây giờ coi Triệu Úc là nhi tử! Nhưng khi phái người cầm kiếm nung đỏ đâm vào trong da thịt y, có nghĩ đó là con trai mình không! Người không nghĩ thì thôi còn muốn y có thể tha thứ? Quả thực là chuyện cười! Coi như người là mẹ ruột, năm lần bảy lượt lấy mệnh nhi tử mình đối phó với kẻ địch cũng thể nào tha thứ!”

Thần quý phi run run giơ tay, chỉ vào hắn nói: “Ngươi lớn mật! Một tiện dân như ngươi cũng dám nói chuyện với bản cung như vậy?” Nàng vừa dứt lời, liền nghe ngoài cửa có người nói: “Tiện dân trong miệng mẫu phi chính là phu nhân của ta, ta cùng với hắn như cầm sắt, nếu như hắn là tiện dân, ta cũng coi như là một tên tiện dân.”

Thần quý phi không nghĩ Triệu Úc sẽ đến, cuống quýt nhìn về phía Lâm cô cô, Lâm cô cô nhíu mày lắc đầu, hiển nhiên không biết tại sao Triệu Úc sẽ xuất hiện. Đáng lẽ lúc này y nên ở ngự thư phòng sứt đầu mẻ trán, chẳng lẽ đã giải quyết xong? Thái tử gây ra chuyện lớn như vậy nhưng tại sao xử lý nhanh như vậy?

Từ Phong Cận nghe tiếng quay đầu, vội đi tới bên Triệu Úc cầm lấy tay y.

Thần quý phi bi thương nói: “Úc… Úc Nhi… Sao con đến….”

Triệu Úc không có bất kỳ tâm tình gì nói: “Rất nhiều chuyện không thể thỏa mãn tất cả, quý phi nếu đi đến địa vị hôm nay, thì nên chấp nhận mọi chuyện. Tình nghĩa mẫu tử giữa ta và người cũng coi như cạn, nếu lúc trước coi tính mạng của ta như trò đùa, thì cứ tiếp tục nhẫn tâm đến cùng đi, đừng coi ta là nhi tử nữa.”

Thần quý phi đau khổ nói: “Không, không Úc Nhi ta là mẹ con, Úc Nhi, ta lúc đó cũng cực kỳ áy náy, ta thật sự hối hận và sợ sệt, cho nên sau khi thương tổn con mỗi ngày ta đều tại phật đường tụng kinh lễ Phật, muốn rửa đi tội nghiệt của mình…”

Triệu Úc nhàn nhạt nói: “Quý phi là sợ phụ hoàng biết đến việc này, phụ hoàng yêu người, lúc trước hoàng hậu hoăng thệ đã muốn lập người làm hậu, nhưng vì sao nhiều năm như vậy, người vẫn chỉ là quý phi?”

Thần quý phi ngơ ngác, phản ứng lại khiếp sợ lắc đầu: “Sẽ không, người sẽ không biết…”

Triệu Úc nói: “Phụ hoàng ngày sau sẽ không tới đây nữa, sau này quý phi sẽ không được bước ra cửa cung, vốn phụ hoàng muốn truyền chỉ, nhưng ta niệm tình người, xin tự mình tới đây nói một tiếng, lưu lại bộ mặt cho quý phi.”

Thần quý phi bén nhọn nói: “Tại sao hắn không đến! Là hắn phụ ta trước! Ta có gì sai! Nữ nhân bên cạnh hắn nhiều vô kể, ta không thể chiếm được một mình hắn, chẳng lẽ còn không thể nhận được quyền thế hộ thân!”

Triệu Úc nửa câu không muốn nhiều lời, lôi kéo Từ Phong Cận bỏ đi, Thần quý phi cũng biết bản thân không bình tĩnh, vội vàng lôi kéo: “Tuyển, có phải Tuyển nhi hồi kinh, con bảo ca ca tiến cung, ba mẹ con chúng ta lâu rồi chưa từng nói chuyện với nhau, ngày mai chính là Trung thu, còn có, còn có Cận Nhi, chúng ta mời phụ hoàng tới cùng ngắm trăng có được hay không?”

Triệu Úc quay lưng nói với nàng: “Huynh trưởng một mình hồi kinh mẫu phi cũng biết? Xem ra thái tử nhát gan như vậy lại dám cấu kết hại người, cũng là do mẫu phi giựt giây thôi.”

Thần quý phi sợ đến cả kinh, vội lùi về sau vài bước nói: “Cấu kết hại người? Chuyện này ta không biết, ta thật sự không biết, ta chỉ là một quý phi không hiểu những điều đó!”

Triệu Úc lạnh lùng nói: “Quý phi xác thực không hiểu, nhưng chỉ tung ra vài lời gây xích mích, thái tử sẽ tự mình đi tìm hiểu, quý phi có biết mấy lời nói của mình gây nên đại sự gì không? Kính xin quý phi ngày sau ở phật đường sống yên ổn chút, huynh trưởng làm người dày rộng, ta không muốn cho huynh ấy biết những gì người đã làm.”

Đảo mắt đã tới ngày mười lăm tháng tám, đầu bếp Úc vương phủ làm mười mấy loại bánh trung thu, bánh mặn bánh ngọt không thiếu gì cả, trên bàn đá trong viện đặt hai vò rượu hoa quế. Trời lạnh, Từ Phong Cận choàng thêm áo cùng Triệu Úc đứng trong viện ngắm trăng rằm, hắn vốn tưởng rằng Triệu Úc sẽ cảm thấy khổ sở ít nhiều, nhưng hoàn toàn không nhìn ra có gì khác với lúc trước, nên cười vẫn cười, nên đùa hắn thì không bỏ qua cơ hội. Hắn sợ Triệu Úc chỉ gắng gượng, giả đò nói chuyện: “Nếu như Úc lang không muốn cười, vậy thì đừng cười, ngài thế nào ta cũng cảm thấy rất đẹp.”

Triệu Úc tán đồng gật đầu: “Đúng thế, dù sao vi phu cũng là người anh tuấn tiêu sái.”

Từ Phong Cận làm mặt quỷ với y cười nói: “Thật không biết xấu hổ.”

Triệu Úc mặt mày ôn hòa, mỉm cười: “Vương phi không cần lo lắng cho ta, việc này ta sớm đã biết, nếu như bướng bỉnh để đó, mấy chục năm về sau không khéo sinh sầu não uất ức. Việc đã đến nước này ta không bỏ qua được cũng không làm lại được từ đầu, vậy thì được thôi, hoa nguyệt vẫn theo lẽ thường, con người ta vẫn phải sống, chỉ là một cửa ải mà thôi, vượt qua là xong.”

Từ Phong Cận: “Thật chứ? Không có gạt ta?”

Triệu Úc nói: “Thật sự, vi phu gạt ngươi lúc nào chưa?”

“Ngài gạt ta không ít lần.” Từ Phong Cận cười nâng chén chúc rượu: “Vậy sau này tất cả mọi cửa ải, ta đều cùng ngươi vượt qua.”

Triệu Úc đáp lại, cùng hắn chạm cốc, uống một hơi cạn sạch.

Đang nói chuyện, Trình Kiều và Sầm Linh đã đem bánh trung thu đặt lên bàn, đúng lúc Triệu Tuyển cất bước mà đến, Dư Tam Nương theo sát phía sau, tay cầm quạt tròn mang theo cả đèn hoa đăng thỏ ngọc giống như là muốn tham gia trò vui, mấy người cùng ngồi một chỗ, chuyện trò vui vẻ, Triệu Tuyển nhìn xuống đèn hoa đăng của Dư Tam Nương hỏi: “Đèn thỏ ngọc này là bà chủ Dư tự mình làm?”

Dư Tam Nương cười nói: “Đúng thế, cha mẹ ta từng bán đèn hoa đăng, khi còn nhỏ đi theo học được không ít, sau này trượng phu mất, vốn định mang theo Cận ca nhi đi bán đèn, ai nghĩ hắn tay nghề dốt nát, làm mỗi chiếc đèn còn không được, đành phải đổi cửa tiệm thành nam quán.”

Từ Phong Cận hừ cười nói: “Ta cố ý làm thế thôi, nếu như ta làm đèn đẹp, ngươi lại bắt ta suốt ngày làm nó.”

Dư Tam Nương trừng hắn, lập tức muốn đứng lên: “Ngươi khi đó đã lừa dối ta?”

Từ Phong Cận le lưỡi trốn bên người Triệu Úc, đắc ý cười nói: “Ngươi tới đây, phu quân ta đang ngồi ngay đây, ta xem ngươi có dám đánh ta không.”

Triệu Úc giở trò xấu, dường như muốn đứng dậy: “Vậy ta phải tạm lánh đi một lát thôi.”

Từ Phong Cận vội lôi kéo y nói: “Không được không được không thể đi, quỷ dạ xoa này thật sự đánh ta đó!”

Triệu Tuyển nhìn ba người bọn họ cười ha ha, uống chén rượu nói: “Hiếm có khi nào thoải mái như vậy, sáng mai ta phải đi rồi, không biết bao giờ mới có thể trở về, các ngươi nếu như bái đường, thì dán tên ta lên ghế thay mặt là được rồi!”

Lời này của hắn xác thực không giả, sa trường vô tình, chờ thắng một trận mười năm hai mươi năm là chuyện bình thường, lại nói: “May mà lần này trở về phát hiện là có người bên trong thông đồng với bên ngoài, giở trò xấu xa, tương lai chắc hẳn vẫn còn ác liệt lắm.”

Mặc dù Triệu Tuyển không biết nhiều tin tức, nhưng cũng biết thái tử thông đồng với địch, Triệu Úc để chén rượu xuống, từ trong lòng lấy ra một phong thư, đưa cho hắn: “Hôm nay trước mặt phụ hoàng thái tử lộ ra không ít tin tức, tất cả ta đều viết ở đây, huynh trưởng có thể cầm tới đưa cho Sở tiên sinh xem, hắn tự biết định đoạt ra sao.”

Sở tiên sinh tên là Sở Mậu, hơn năm mươi tuổi, là quân sư của Triệu Tuyển, lúc chưa xuất chinh thường xuyên ở kinh thành cùng Triệu Úc đối rượu chơi cờ coi nhau như anh em kết nghĩa. Triệu Tuyển nhận lấy tin, trên mặt có chút cô đơn, Triệu Úc cau mày: “Sở lão xảy ra vấn đề rồi?”

Triệu Tuyển nói: “Cũng không phải đại sự, chỉ là Hoang Bắc khí trời hơi lạnh, tuổi tác hắn lại cao, có chút nhiễm phong hàn, càng lúc càng nặng, bây giờ hôn hôn trầm trầm, không thể ở lại.”

Triệu Úc nói: “Bên kia huynh trưởng còn có ai đang giúp đỡ?”

Triệu Tuyển nói: “Tạm thời không có ai, lúc đó ta cảm thấy người Hạ thế lực đang tương đương lực lượng với ta lại đột nhiên thu binh không ổn, sợ trong doanh trại có người nội ứng, không dám tin ai, vừa vặn trở về thăm đệ và em dâu, thăm dò trong kinh.” Nói rồi thở dài một tiếng: “Nếu ta có đầu óc tốt như đệ thì hay rồi, có thể miễn cưỡng đình chiến mười năm.” Lại cười nói: “Nhưng không sao, nhìn đệ cùng em dâu sống tốt ta cũng yên tâm. Được rồi được rồi, nói cho đệ chuyện này để làm gì, đệ vốn không yêu thích chuyện chính sự, uống rượu uống rượu, quen thói chiến hỏa bay tán loạn, trở về sống yên ổn mấy ngày còn có chút tay chân ngứa ngáy, ha ha ha.”

Trên bàn đều là người không hiểu chính sự, Triệu Úc không nói thêm nữa, lúc này Từ Phong Cận đang cầm bánh trung thu nhân đậu xanh ăn đến phồng má, Triệu Úc lẳng lặng nhìn hắn nửa ngày, đợi hắn nhận ra mỉm cười quay đầu lại, đã thấy trong mắt hắn sáng rõ như minh nguyệt, long lanh động nhân, Triệu Úc cũng cười, giơ tay giúp hắn lau lau khoé miệng.

Hai người không nói lời nào, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, tựa hồ đã biết đối phương nghĩ gì.

Ngày mai hai người muốn đi Phổ Quang tự, trở về phòng Từ Phong Cận liền thu thập y phục, áo trong áo ngoài mấy bộ còn chưa đủ, vẫn đi hỏi Triệu Úc áo choàng lông chồn để ở nơi đâu, áo đó rất ấm, nếu không phải tuyết lớn, thì không cần dùng tới, Triệu Úc ngồi ở một bên, mặc cho Từ Phong Cận tìm tới tìm lui, đợi hắn sắp xếp mọi thứ xong mới kéo hắn ngồi ở trên đùi.

“Tối nay vương phi ăn ba chiếc bánh trung thu nhân đậu xanh, uống một chén chè mật, còn ho khan hai tiếng.”

Từ Phong Cận ôm lấy cổ y hỏi: “Vương gia sao không ăn? Chỉ nhìn ta ăn? Còn để ý xem ta ăn gì nữa, hẳn là chê ta ăn quá nhiều?”

Triệu Úc gật đầu nói: “Đúng là ăn quá nhiều.”

Từ Phong Cận nói: “Trước đây vương gia có nói ta ăn thế nào cũng không quan trọng.”

Triệu Úc kinh ngạc: “Ta từng nói như vậy?”

Từ Phong Cận nói: “Ngài đừng có đánh trống lảng.”

Triệu Úc nói: “Thế nhưng vương phi không biết tiết chế, ăn đến cổ họng lạnh lẽo, còn không chịu dừng tay.”

Từ Phong Cận đáp: “Nhưng trung thu mỗi năm chỉ có một lần, ngày thường làm sao được ăn bánh trung thu.”

Triệu Úc nói: “Nếu như vương phi muốn ăn, ta có thể an bài đầu bếp đi làm.”

Từ Phong Cận rất nhiều lý do: “Lúc thường mà ăn thì làm sao gọi là bánh trung thu? Nơi nào còn có mùi vị trung thu nữa?”

Triệu Úc chặn trán hắn lại: “Ngươi giỏi nhất là ngụy biện.”

Từ Phong Cận cười khanh khách: “Nhưng ta nói rất có đạo lý.”

Triệu Úc hôn xuống khóe miệng đang tươi cười của hắn: “Nếu ngươi cứ như vậy, sao ta yên tâm đây?”

Từ Phong Cận yên tĩnh lại, chậm rãi dựa vào bả vai y nói: “Ta sẽ chăm sóc chính mình nha, nếu như ngài muốn theo Lục vương gia đi, vậy ta sẽ chờ ngài, bao lâu cũng chờ, nhưng ngài cũng không thể một đi không trở lại.”

Triệu Úc hỏi: “Ngươi cam lòng sao?”

Từ Phong Cận sảng khoái nói: “Đương nhiên cam lòng, chờ ngài đi, ta có thể ở quý phủ xưng vương xưng bá.”

“Ồ?” Triệu Úc ôm lấy hắn ngã xuống giường, cười nói: “Vậy tối nay, để ta hầu hạ đại vương ngài vậy.”

Từ Phong Cận cười ha ha: “Đến, hầu hạ bản đại vương không xuống giường được.”

Trời lờ mờ sáng lên, cửa sau Úc vương phủ đã chuẩn bị hai con ngựa tốt, Triệu Tuyển chuẩn bị xong lương khô, hỏi Triệu Úc bên cạnh: “Đệ theo ta đến biên quan, phụ hoàng biết sợ sẽ tức giận đi.”

Triệu Úc đem đồng tâm kết Từ Phong Cận tự tay đan bỏ vào trong lồng ngực: “Sẽ không, người vui mừng còn không kịp, bởi đệ cuối cùng cũng chịu làm chút chuyện đúng đắn.”

Triệu Tuyển nói: “Thế em dâu cam lòng sao?”

Triệu Úc cười nhạt đáp lời: “Ngoài miệng nói cam lòng.”

Triệu Tuyển cười ha ha: “Ta cũng nghĩ thế, sao không thấy ra đây tiễn đệ?”

Triệu Úc nhìn về phía trong viện nói: “Còn đang ngủ, đệ không muốn đánh thức hắn.”

Huynh đệ hai người đang nói chuyện, bỗng thấy Từ Phong Cận hớt hải chạy ra nogài, thấy Triệu Úc chưa đi, trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm, lớn tiếng nói: “Sao ngài không gọi ta dậy! Định trốn ta trộm đi sao?”

Triệu Úc bày ra biểu cảm vô tội, Triệu Tuyển nhún vai đi tới một bên, để hai người nói chuyện, đúng lúc thấy Sầm Linh đi theo sau Từ Phong Cận, trong tay nắm chiếc túi thơm thỉnh thoảng liếc nhìn Triệu Tuyển. Lần này Triệu Tuyển không chủ động nữa, trong miệng ngậm cỏ, dựa vào một bên thân cây. Sầm Linh do dự nửa ngày, cuối cùng lấy dũng khí đi tới, đem túi thơm đưa cho hắn nói: “Cảm, cảm tạ Lục vương gia ngày ấy trở về, dẫn ta tìm người khắp thành, túi thơm này là ta học làm ở chỗ Tam Nương, làm không tốt, hi vọng, hi vọng ngài không ghét bỏ.”

Túi thơm quả thực khó coi, đường thêu xiêu xiêu vẹo vẹo, lộ cả đường chỉ thừa. Triệu Tuyển ngược lại không ghét bỏ, nhận lấy nói: “Cảm tạ, ngươi đó nha, lá gan quá nhỏ, có phải đã sớm muốn nói cảm tạ ta không?”

Sầm Linh gật gật đầu: “Vâng.”

Triệu Tuyển nói: “Ngươi xem, ngươi bây giờ nói với ta, có làm sao đâu, cho nên a, về sau gan lớn chút, muốn nói gì thì cứ nói, không cần sợ.”

Sầm Linh gật đầu liên tục, lại nói: “Ta sẽ, đúng, đúng rồi Lục vương gia, có thể ta sẽ đi thi khoa cử.”

Triệu Tuyển nói: “Chuyện tốt, đã từng thi lần nào chưa? Có cần ta giúp ngươi tìm thầy dạy không?”

Sầm Linh vội nói: “Không cần không cần, ta đã chuẩn bị hồi lâu, ta, ta nghĩ ta có thể thi đậu…”

Triệu Tuyển vỗ bả vai hắn, khích lệ nói: “Rốt tốt, chờ thi đậu trạng nguyên nhất định phải gởi thư cho ta.” Suy nghĩ một chút lại nói: “Ta ít nhiều cũng biết quá khứ trước đây của ngươi, không cần lo lắng người khác nghĩ gì, sống tốt cho bản thân mình, hiểu không?”

“Vâng, ta biết.” Bên này nói còn chưa dứt lời, liền nghe Từ Phong Cận lớn tiếng cười nói: “Ngài đi nhanh đi! Ta chắc chắn sẽ không rơi một giọt nước mắt, ngài đừng hòng mơ tới!”

Triệu Úc nói: “Thật sự?”

Từ Phong Cận vênh váo hò hét: “Đương nhiên là thật.”

Không còn sớm sủa, xác thực cần phải đi, Triệu Úc Triệu Tuyển lên ngựa vẫy tay tạm biệt hai người, giơ roi khởi hành, mãi đến tận khi không thấy bóng dáng nữa, Sầm Linh mới định theo Từ Phong Cận hồi phủ, mới vừa quay đầu liền sợ hết hồn, vội hỏi: “A, A Cận ngươi làm sao vậy?”

Từ Phong Cận nước mắt nước mũi tèm lem, ngồi chồm hỗm trên mặt đất nức nở nói: “Ta, ta có chút nhớ hắn…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện