Sắc trời vào đông rất nhanh tối.
Hoàng hôn dần chìm xuống, ánh chiều tà dừng ở song cửa sổ chạm trổ, chiếu xuống tạo thành ánh sáng nhỏ vụn.
Bút lông kê trên giá rớt đầy đất, bức tranh vẽ hươu chưa được hoàn thành cũng lẳng lặng nằm trên thảm.
Cô nương mặc áo bông bị đè lên án thư, mà chàng trai tuổi trước mặt nàng đã cúi người.
Lúc đó, chóp mũi hắn nhẹ nhàng cọ vào nàng, hơi thở gần trong gang tấc.
Tạ Đào đã không dám hít thở, chớp mắt nhiều lần, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ vì hơi thở ấm áp của hắn đột nhiên tới gần.
Như tầng mây nhuốm đỏ dần ló khỏi chân trời, điểm đỏ giữa chân mày càng giống sắc màu mỹ lệ thấm đẫm phấn son.
Mấy ngày nay bị nàng bất ngờ hôn môi hoặc ôm eo, luôn chọc cho vành tai hắn ửng đỏ nên hắn mới bị chọc giận, người luôn tuân thủ lễ nghi nghiêm ngặt của quân tử, tuyệt đối không vượt bước nào, giờ phút này, lại vứt hết cái gọi là lễ nghi ra sau đầu.
Trong khoảnh khắc đó, hắn nghiêng đầu, cắn mạnh vào cánh môi nàng.
Tạ Đào mở to mắt, như có gì đó nổ tung bên tai, đầu nàng đã trống rỗng.
Xung quanh yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng than tí tách, mơ hồ có thể nghe thấy.
Khác với khi Tạ Đào hôn hắn, đó chỉ là chuồn chuồn đạp nước trong chốc lát.
Giờ phút này, dù hắn cắn vào cánh môi nàng, nhưng vẫn là dịu dàng đụng chạm, tỉ mỉ kìm nén.
Đến khi ngoài cửa truyền đến giọng nói của Vệ bá:
"Đại nhân, tiệc tối trong phủ cần chuẩn bị chưa?"
Vệ Uẩn bỗng nhiên tỉnh táo, lông mi run run, đồng tử hơi co lại, chợt thả lỏng bả vai của cô nương bị hắn đè lên án thư, cuống quít lùi vài bước, khuôn mặt đã nhiễm hồng, vành tai đã sớm đỏ rực.
Tay áo rộng lướt qua đụng vào đống sách cạnh án thư, làm chúng rơi xuống, phát ra âm thanh.
"Đại nhân?"
Vệ bá nghe tiếng nhưng không chờ được câu trả lời của Vệ Uẩn, lại cẩn thận gọi một tiếng.
"Đi chuẩn bị đi."
Khi Vệ Uẩn mở miệng, giọng nói hơi khàn.
Đến khi ngoài cửa đã không còn âm thanh, Vệ Uẩn nhìn gương mặt của cô nương đã đỏ rực, động đậy yết hầu, nhúc nhích ngón tay, vẫn cầm cổ tay nàng.
Tạ Đào bị hắn kéo đứng lên, đứng trước mặt hắn, nhưng đầu cũng không dám ngẩng lên.
Trong nhất thời, không ai mở miệng, bầu không khí trong phòng bỗng chốc vi diệu.
Sau một lúc, Tạ Đào mới lắp bắp nói, "Em, em muốn ra ngoài..."
Vệ Uẩn cụp mắt nhìn nàng, đáp lại cực kỳ nhẹ, "Ừm."
Hắn vừa dứt lời đã thấy cô nương vọt vào trong như một cơn gió, ôm một đống đồ chạy ra, lại dừng trước cửa.
Nàng quay đầu, mong chờ nhìn hắn, "Vệ Uẩn, anh giúp em mở cửa, em không đưa tay ra được..."
"..."
Vệ Uẩn đành đi qua mở cửa.
Tạ Đào nhìn hắn, không hiểu sao mặt lại đỏ lên, vội cúi đầu, ôm một đống đồ chạy ra ngoài.
Tạ Đào tìm được Vệ bá, đi ra sau bếp với ông.
"Ai da, tiểu thư, yến tiệc tối nay để hạ nhân chuẩn bị là được, tiểu thư vẫn nên nghỉ ngơi đi!" Vệ bá vừa nghe nàng muốn xuống bếp thì vội khuyên nhủ.
"Không sao đâu Vệ bá, để ta thử xem!"
Tạ Đào vừa đi vừa nói với ông.
Cuối cùng, Vệ bá vẫn không thể khuyên Tạ Đào, đành đi theo nàng ra sau bếp.
Nhóm người hầu trong phòng bếp lần đầu tiên nhìn thấy vị nữ khách duy nhất của phủ Quốc sư, tò mò nhìn trộm đánh giá nàng.
Thoạt nhìn không ốm yếu như hình tượng biểu tiểu thư bọn họ tưởng tượng.
Nàng mặc quần áo kỳ lạ bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy, tóc cũng chỉ cột đuôi ngựa đơn giản, khuôn mặt thanh tú không son phấn, dịu dàng nhỏ nhắn.
Bởi vì đồ ăn khác đã có đầu bếp bên cạnh lo liệu, nên Tạ Đào chỉ tính tự làm một nồi lẩu.
Nơi này có nồi đồng giống với loại dùng để nấu lẩu, phía dưới đựng than, nhưng nồi đồng ở đây bình thường chỉ dùng để nấu mấy món canh thịt dê thanh đạm.
Khi Vệ Uẩn ở thư phòng, Tạ Đào đang xé gói gia vị lẩu, cẩn thận sắp xếp mọi thứ xong, dự định lúc rời khỏi sẽ mang theo.
Nàng vẫn nhớ kỹ lời dặn của lão Hề.
Không thể để lại quá nhiều dấu vết thuộc về thời không của nàng ở chỗ này.
Bởi vì tiến trình xã hội của thời không này không giống với thời không của nàng, nếu kỹ thuật tân tiến quan trọng gì đó hoặc là thứ có thể ảnh hưởng lớn xuất hiện quá sớm trong xã hội lạc hậu, e là sẽ khiến cho thời không này hỗn loạn.
Nhưng đồ vật bình thường sẽ không ảnh hưởng gì cả.
Sở dĩ nàng làm vậy cũng tránh cho nhóm người hầu trong phủ sợ hãi, nàng sợ sẽ đem đến phiền phức không cần thiết cho Vệ Uẩn.
Bởi vì nàng biết rõ tình trạng của hắn, có lẽ có rất nhiều cặp mắt trong tối nhìn chằm chằm phủ Quốc sư.
Khi màn đêm buông xuống, tường viện ngoài phủ Quốc sư đã có pháo hoa.
Trong bóng đêm sâu thẳm, từng đóa hoa lửa rực rỡ lan ra, rồi lại biến mất trong nháy mắt, lại có pháo hoa mới xông lên phía chân trời rồi nổ vang, cứ như tầng mây ngàn dặm như cháy.
Tiệc tối được sắp xếp ở thính đường của chủ viện.
Một cái bàn cực kỳ to, trên đó ngoại trừ nồi đồng đang nấu thì có đủ loại món ăn trân quý đầy đủ màu sắc và hương vị, nhưng giờ phút này, chỉ có Vệ Uẩn và Tạ Đào, còn có Thịnh Nguyệt Kỳ.
Tạ Đào muốn bảo Vệ bá ngồi xuống, nhưng ông cụ rất cố chấp, trước sau nói "Không được không được", còn không ngừng lui ra sau.
Tạ Đào lại nhìn Vệ Kính đứng một bên.
Vệ Kính cũng vội vàng lui một bước.
Ngay cả Thiệu Lê Âm cũng lui ra sau.
"Được rồi tiểu phu nhân, bọn họ đều rất cứng đầu, ngươi khuyên không được đâu." Thịnh Nguyệt Kỳ đã động đũa, vừa nhúng thịt bò vừa nói với nàng.
Thời không này còn chưa phát triển đến giai đoạn của hiện đại xã hội, vẫn còn tồn tại phân biệt tôn ti, mà phân biệt như vậy đã ăn sâu bén rễ vào quan niệm của rất nhiều người, tất nhiên khó có thể khuyên bảo.
Vệ Uẩn nhìn Tạ Đào, suy tư một lát, nghiêng đầu nhìn Vệ bá đứng một bên, "Sắp xếp mấy bàn tiệc trong viện, bảo người trong phủ ăn chung với nhau."
Vệ bá sửng sốt, vội cúi đầu đáp lời.
Đây có lẽ là tiệc giao thừa náo nhiệt nhất của phủ Quốc sư từ trước tới nay.
Trước đó, nô tài thậm chí là thị vệ trong phủ đều hiểu trong phủ Quốc sư sẽ không tồn tại bất cứ ngày hội gì.
Nơi này luôn yên tĩnh lạnh lẽo, dường như thiếu đi khói lửa nhân gian.
Nhưng tối nay lại khác.
Mỗi bàn tiệc trong yến hội đều bày một cái nồi đồng cùng với đủ loại thức ăn nhiều màu, bên trong là nước lẩu màu đỏ đang sôi, chỉ vừa ngửi đã làm người khác muốn ăn, đó là tiên hương cay rát.
Nhưng không ai dám động đũa, trong viện yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng nói chuyện cũng không có.
Đến khi Vệ bá đi tới, nói, "Đại nhân nói tối nay giao thừa, không cần câu tục lễ, động đũa đi!"
Nghe Vệ bá nói, nô tài và thị vệ nhìn nhau, lại không hẹn mà cùng nhìn Quốc sư đại nhân ngồi trong thính đường.
Vệ Kính động đũa trước.
Sau đó là Vệ bá vừa ngồi xuống, ông cũng học theo cách ăn của Thịnh công tử, gắp một miếng thịt bò hơi mỏng cho vào nồi lẩu đang sôi.
Trong nhất thời, ánh mắt mọi người đều ngừng ở Vệ bá.
Thấy Vệ bá động đũa, bọn họ cũng thử cầm đũa, bắt đầu gắp đồ ăn cho vào nồi.
Vị cay rát kích thích vị giác của mỗi người, mặc dù bị cay đến ra mồ hôi, nhưng cũng không ai buông đũa.
Trên bàn còn có rượu nóng, mọi người vừa ăn vừa uống rượu, cuối cùng cũng dám nói chuyện.
Tạ Đào nghe thấy âm thanh náo nhiệt trong sân thì không khỏi buông đũa đi đến bậc thang ngoài thính đường nhìn. Có mấy bàn trong viện, hơi nóng lượn lờ trên nồi đồng, cùng với vài cái lồng đèn thắp nến chiếu rọi khuôn mặt bọn họ.
Đã bao giờ phủ Quốc Sư có thời khắc như vậy? Cho dù là Thiệu Lê Âm giả trang nam trong đám thị vệ cũng khó tránh khỏi tâm tư lay động vì cảnh tượng như vậy.
"Ngươi không ăn sao?" Vệ Kính kẹp thịt bò nhúng xong, đang đổ dầu mè, bỏ thêm tỏi xay, đậu phộng, ớt và hành thái vào chén chấm, nói xong thì cho vào miệng.
Thiệu Lê Âm lạnh lùng nhìn hắn.
"..."
Vệ Kính cắn thịt, muốn giải thích về chuyện ban sáng, nhưng nhớ đến cái tát kia thì thôi, đến bây giờ mặt hắn còn hơi đau.
Hắn cũng rất tức giận.
Đặc biệt là khi nhìn thấy tên thị vệ ngồi đối diện cười nhạo, Vệ Kính trầm mặt đạp hắn ta dưới bàn.
Ăn rồi ăn, còn rất cảm thán.
Bọn họ đã là kẻ cầm đao dính máu, không biết đã bao lâu không ăn một bữa cơm giao thừa náo nhiệt như vậy rồi.
Lúc đó, bên bầu trời và tường bên ngoài viện còn có pháo hoa đủ màu không ngừng nở rộ, tiếng nổ lọt vào tai, chúng rơi xuống như những đốm lửa, đều thiêu đốt tới đáy lòng mỗi người.
Ít nhất giờ phút này, không có ai là không vui.
Tạ Đào gắp thịt bò vừa nhúng vào đĩa Vệ Uẩn, thúc giục hắn mau ăn.
Vệ Uẩn nhìn đĩa dầu mè, chần chờ một lát, mới cầm đũa cho miếng thịt vào miệng.
"Ngon không?" Nàng nhìn hắn, vội vàng hỏi.
Vệ Uẩn bị cay nên không nói nên lời.
Hắn yên lặng ăn luôn, nhẹ nhàng gật đầu, xem như trả lời.
Sau đó hắn cầm chung trà uống một ngụm, mới thoáng giải cay.
Tuy rằng rất cay, nhưng Vệ Uẩn không thể phủ nhận khi vị giác bị kí.ch thích sẽ làm người khác khó buông đũa.
Cho dù là dùng bữa, tư thế khi ăn của hắn từ trước đến nay vẫn quy phạm đoan chính, không nhanh không chậm, giống như bức tranh.
Dù sao thì Vệ thị từng là trâm anh thế gia một thời vinh hoa, mặc dù hắn chỉ là huyết mạch của thứ tử tam phòng, nhưng trong đại gia tộc, hành tung của hắn cũng chịu lễ phép ràng buộc.
Mà phụ thân hắn Vệ Xương Ninh muốn để hắn sống tốt ở Vệ gia, nên càng thêm dạy dỗ hắn nghiêm khắc, không cho phép hắn đi sai bước.
Mà Thịnh Nguyệt Kỳ tùy ý hơn nhiều, chỉ là hắn đã quen phải đặt chén đĩa trước mặt ngay ngắn.
Đây là chứng cưỡng chế của hắn.
Tạ Đào nhìn Vệ Uẩn ăn cơm đến mức thất thần.
Đến khi Vệ Uẩn gập ngón tay gõ nhẹ lên trán nàng.
Nàng che đầu cười, gương mặt nóng lên, vội cầm đũa gắp đồ ăn trước mặt.
Vệ Uẩn nhìn nàng chôn đầu ăn, gương mặt phình lên, như con thú nhỏ.
Mắt hắn có thêm ý cười.
Vì thế, hắn gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào chén nàng.
Tạ Đào thấy chén bỗng có thêm một miếng thịt, vừa ngẩng đầu thì thấy Vệ Uẩn cụp mắt, bưng chung rượu uống một ngụm.
Nàng nhịn không được cười ngốc nghếch, cúi đầu cắn thịt.
"..."
Thịnh Nguyệt Kỳ cảm thấy hắn ta no rồi.
Cái lẩu trước mặt không ngon nữa, rượu cũng dở tệ, cẩu lương này tới quá nhiều, làm hắn không chống đỡ được.
"Có thể rót cho em một chút không?"
Tạ Đào giơ chung rượu trống trơn, mong chờ nhìn Vệ Uẩn.
Vệ Uẩn còn nhớ dáng vẻ sau khi uống say của nàng, nhíu mày nói, "Nàng không thể uống."
"Nhưng hôm nay là giao thừa mà." Tạ Đào đưa chung rượu đến trước mặt hắn, dùng mắt hạnh to tròn nhìn hắn, "Chỉ một ly, được không?"
Thịnh Nguyệt Kỳ nhìn không được nữa, "Đại nhân, người để tiểu phu nhân uống chút đi, hôm nay là giao thừa, là ngày nên uống rượu."
Vệ Uẩn cụp mắt nhìn ánh mắt chờ mong của Tạ Đào, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Sau đó hắn rót cho Tạ Đào một chung rượu.
Tạ Đào mỉm cười, bưng chung rượu nói, "Năm mới vui vẻ!"
"Năm mới vui vẻ." Thịnh Nguyệt Kỳ giơ chung rượu trong tay với Tạ Đào, khóe mắt và đuôi lông mày đều hàm chứa ý cười.
Nói là chỉ uống một chung, nhưng Tạ Đào lại lén lút uống thêm vài chung khi Vệ Uẩn không nhìn thấy, Vệ Uẩn nhìn nàng cười rạng rỡ cũng không nói gì.
Thôi vậy, tối nay cứ mặc kệ nàng ấy đi.
Vệ Uẩn cầm chung rượu bạch ngọc, ngẩng đầu nhìn ánh trăng treo trên cao ngoài mái hiên.
Nét mặt hắn nhu hòa hơn.
Sau khi tiệc tối kết thúc, ngoại trừ Vệ Kính và Vệ bá, tất cả nô tài và thị vệ đều rời khỏi nơi này, trong chốc lát nơi này yên tĩnh lại.
Cũng là giờ phút này, Tạ Đào lấy cái mũ bản thân đem đến đưa cho Vệ bá.
"Vệ bá, cái mũ này rất giữ ấm, hai ngày trước ta nghe nói người trúng gió nên đau đầu, người đội cái mũ này hẳn sẽ tốt hơn."
Lúc này Tạ Đào đã có chút say, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, mắt hạnh cũng nhiễm sương mù mông lung.
Cái mũ len này rất dày, Vệ bá chưa bao giờ gặp cái mũ nào có hình dáng.
Cụ ông sống một mình sau khi thê tử mất, cảm động vì cô nương trước mắt đã ghi nhớ chuyện này, còn chuẩn bị quà cho ông, dù nàng chỉ vô tình nghe ông nhắc chuyện này một câu vào hai ngày trước ấy, cầm mũ trong tay, cảm nhận sự ấm áp trong lòng, môi khẽ nhúc nhích, sau một lúc mới nói, "Lão nô... Đa tạ tiểu thư."
Thân phận biểu tiểu thư của nàng ấy là đại nhân cho, rốt cuộc nàng ấy có thân phận gì, Vệ bá vẫn không rõ lắm.
Mà nàng ấy luôn bỗng nhiên xuất hiện, lại bỗng nhiên biến mất.
Bởi vì đại nhân không để nô tài khác dễ dàng tới gần nội viện, mà sân của biểu tiểu thư càng không được phép tới gần ngoại trừ Vệ bá, cho nên ông không phát hiện manh mối trong đó.
Nhưng mạng của ông do đại nhân cứu, ngần ấy năm cũng nhận được ân huệ của đại nhân, cũng coi như có chỗ dung thân, không phải sống cảnh nghèo khó.
Ông luôn cảm kích trong lòng.
Cho nên mấy ngày trước đại nhân truyền ông vào nói chuyện, mặc dù nội tâm tò mò về vị tiểu thư này, nhưng cũng không hỏi gì.
Có một số việc không phải ông nên hỏi.
Mà mọi thứ về tiểu thư, ông luôn giữ kín như bưng.
Giờ phút này bỗng nhận được một phần quà, trong lòng Vệ bá càng cảm động khó nói thành lời đối với vị tiểu thư này.
Tạ Đào uống say chỉ biết mở nửa con mắt cười ngốc nghếch, "Không cần cảm tạ Vệ bá, năm mới vui vẻ, chúc người năm mới sức khỏe an khang nhé!"
"...." Hốc mắt của Vệ bá hơi nóng.
Tặng quà cho Vệ bá xong, Tạ Đào lại lấy một thanh kiếm đồ chơi trong phòng Vệ Uẩn ra, vừa nhìn đã rất ngầu.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Vệ Uẩn, nàng đưa thanh kiếm tới trước mặt Vệ Kính.
Vệ Kính ngơ ngác.
"Ta mua không được loại kiếm ngươi muốn, ừm... Cái này ngươi tùy tiện chơi một chút đi." Tạ Đào nói.
Đầu tiên Vệ Kính nhìn Vệ Uẩn ngồi uống trà ở bàn bên cạnh, sau đó mới nhận lấy thanh kiếm trong tay Tạ Đào, không hiểu sao nó lại sáng lên.
Thanh kiếm này rất nhẹ, không biết được làm từ vật liệu gì, nhưng Vệ Kính biết, đây là một thanh kiếm không giết được người.
Hắn ngơ ngác cầm thanh bảo kiếm không hiểu sao luôn phát ra đủ loại màu sắc, sau một lúc mới tìm về giọng nói khô cằn của chính mình, còn có chút ngơ ngác, "Cảm, cảm ơn tiểu thư..."
Món quà này thật thần kỳ.
Thần kỳ đến mức làm hắn có chút không phản ứng kịp.
"Nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng lấy ra ngoài chơi nha! Chơi trong phòng thôi..." Tạ Đào dặn một câu.
???
Tuy rằng Vệ Kính không biết vì sao, nhưng vẫn gật đầu, "... Thuộc hạ đã biết."
Lúc sau là nhiệm vụ rửa mặt giúp chủ tử uống say của Thiệu Lê Âm, nhưng nàng ấy vừa giúp Tạ Đào rửa mặt xong, đỡ Tạ Đào trở lại viện, Thiệu Lê Âm muốn giúp lau tóc Tạ Đào lại bị đè ngồi trước bàn.
Sau đó, Thiệu Lê Âm thấy Tạ Đào đẩy hai chén sứ xanh đến trước mặt.
"Cho ngươi."
Tạ Đào một tay chống cằm, nhìn Thiệu Lê Âm nói, "Là quà năm mới đó!"
Thiệu Lê Âm sửng sốt, sau một lúc mới mở nắp sứ dưới sự thúc giục của Tạ Đào.
"Ngươi mau nếm thử." Tạ Đào nói.
Thiệu Lê Âm nhìn chén sứ, gương mặt luôn vô cảm tỏ vẻ nghi hoặc.
Nhưng bởi vì Tạ Đào thúc giục, nàng ấy vẫn cầm muỗng, múc một muỗng cho vào miệng.
Hương vị hơi lạnh, mang theo hương sữa béo ngậy, hương vị ngọt ngào, còn có đồ vật màu đen như hạt trân châu, cắn vào có chút mềm, cũng hơi dai.
Thiệu Lê Âm chưa bao giờ uống thứ nào như vậy.
"Uống ngon không?" Tạ Đào cười hì hì hỏi Thiệu Lê Âm.
Thiệu Lê Âm gật đầu, đôi mắt toát ra vẻ mới lạ.
Cô nương từ trước đến nay luôn lạnh lùng rốt cuộc cũng có dáng vẻ thiếu nữ.
"Đây là trà sữa, đều cho ngươi."
Tạ Đào thấy Thiệu Lê Âm thích thì cười vui vẻ hơn, nói xong lại lấy một thỏi son trong balo ở bên cạnh ra.
Đó là quà nàng ấy chọn riêng cho Thiệu Lê Âm.
Thiệu Lê Âm nhận lấy, bên ngoài đồ vật vuông vức kia được làm từ kim loại, nhưng lại không giống vàng, làm nàng ấy có chút nghi hoặc, "Đây là vật gì?"
"Son môi."
Tạ Đào lấy lại thỏi son trong tay nàng ấy rồi mở ra, xoay lên, vật thể trơn bóng màu đỏ lộ ra.
"Thoa lên môi ngươi đấy." Nàng lại giải thích.
Thiệu Lê Âm hỏi lại, "Son môi?"
Tạ Đào gật đầu.
Thiệu Lê Âm vốn muốn nói chính mình cũng không dùng son môi, nhưng nhìn cô nương trước mặt còn say rượu mà vẫn nửa mở con mắt nhìn nàng ấy, nàng ấy lại nói không được.
Lúc này, Vệ Uẩn đã đi tới cửa.
Thiệu Lê Âm vừa thấy Vệ Uẩn thì lập tức đứng lên, vội vàng hành lễ, "Đại nhân."
Vệ Uẩn nhẹ nhàng gật đầu, đi đến.
"Thuộc hạ cáo lui." Thiệu Lê Âm nói xong thì rời khỏi, như sực nhớ chuyện gì đó, xoay người bưng hai chén trà sữa trên bàn, ngón tay còn cầm son môi Tạ Đào đưa.
"Thuộc hạ... Đa tạ chủ tử." Nàng ấy cúi đầu, nhẹ giọng nói.
Chờ đến khi Thiệu Lê Âm rời đi, Vệ Uẩn vừa ngồi trước bàn, thấy tóc nàng còn ướt thì nhíu mày.
Vì thế, hắn đứng dậy đi đến giá, cầm khăn vải lại đây, đứng phía sau lau tóc giúp nàng.
Tạ Đào nghiêng đầu nhìn hắn, lại cười ngốc nghếch.
Vệ Uẩn chọc vào mặt nàng, "Ngồi im."
Tạ Đào sờ mặt, ngồi ngay ngắn như học sinh tiểu học, cũng không quay đầu nhìn hắn, nhưng nàng ngáp một cái, như nhớ đến chuyện gì đó, bỗng lấy balo đặt trên ghế bên cạnh tìm kiếm gì đó.
Cuối cùng, nàng lấy ra một cái túi.
Bên trong là một bộ quần áo gấp ngay ngắn.
Đó là áo sơ mi phối với quần tây đen khi nàng dạo bước ở trung tâm thương mại vô tình nhìn thấy người mẫu trong tủ kính mặc.
Tuy rằng giá cả hơi đắt, nhưng Tạ Đào vẫn mua.
Nàng rất muốn biết Vệ Uẩn mặc vào sẽ là dáng vẻ gì.
*Lưu ý: Đây là pass chương 61: khongcopass
"Vệ Uẩn, đây là quà năm mới của anh!" Nàng lấy quần áo trong túi ra, sau đó quay đầu đưa cho hắn.
Vệ Uẩn không phải chưa bao giờ nhìn thấy quần áo như vậy, dường như ở thời không của nàng có rất nhiều nam tử mặc quần áo như vậy.
Sau đó, Tạ Đào đẩy hắn, "Anh mau đi thay, anh thay cho em xem!"
Tóc nàng còn chưa khô, Vệ Uẩn vốn không muốn đồng ý với nàng, nhưng thấy nàng luôn thúc giục trước sau muốn hắn đi thay quần áo, đành cầm quần áo đi ra sau bình phong gian phòng trong.
"Anh yên tâm đi! Em đã giặt rồi!" Tạ Đào còn ở bên ngoài kêu.
Tạ Đào dựa vào bàn chờ, chờ đến khi đôi mắt nàng sắp nhắm lại mới nghe thấy tiếng bước chân Vệ Uẩn đến gần.
Nàng vừa quay đầu, dường như muốn nói gì đó, lại nhìn hắn trong chốc lát mà chẳng nói được gì.
Nam nhân mặc áo sơ mi trắng cổ đứng được cắt may hợp dáng, tất cả vạt áo đều bị hắn thu vào quần tây đen, càng làm hắn vai rộng eo thon, hai chân thon dài.
Giờ phút này hắn không mang giày, để chân trần đứng đó, phát quan trên đầu không biết bị hắn gỡ xuống từ khi nào, búi tóc cũng xõa xuống, mái tóc đen nhánh làm da thịt hắn càng trắng nõn như ngọc không tì vết.
Hắn mặc quần áo như vậy, mái tóc rối tung, dường như tăng thêm phong tình cấm dục.
Tạ Đào nghe thấy tiếng tim đập nhanh dần.
Hắn, hắn, hắn quá đẹp trai rồi...
Trong nhất thời, nàng căn bản không có cách nào dời ánh mắt khỏi hắn.
Vệ Uẩn thấy nàng ngơ ngác, gương mặt luôn lạnh nhạt có ý cười.
Hắn đi tới, cầm cái khăn đặt một bên lau tóc nàng.
Tạ Đào rất nhiều lần nhịn không được quay đầu nhìn hắn, nhưng đều bị chọc vào mặt, bị bảo ngồi im.
Sau đó, Tạ Đào dứt khoát nhào vào hắn.
Vệ Uẩn không còn cách nào khác, vành tai hơi nóng, nhưng cũng không nhẫn tâm đẩy nàng ra mà tiếp tục động tác lau tóc nhẹ nhàng.
Sau đó, hắn thấy nàng mơ màng sắp ngủ, nhắm mắt rồi lập tức mở to, lặp lại rất nhiều lần làm hắn có chút buồn cười.
Hắn nói, "Mệt thì ngủ đi."
Giọng nói của Tạ Đào đã có chút mơ hồ, "Nhưng em muốn đón giao thừa với anh..."
"Nhưng nàng mệt rồi." Ngón tay có khớp xương rõ ràng khẽ xoa tóc nàng.
"Em không buồn ngủ..." Nàng nói xong lại ngáp một cái.
Nàng dựa vào khuỷu tay hắn, bỗng nói, "Năm mới vui vẻ, Vệ Uẩn..."
Giọng nói của nàng mềm mại, lọt vào tai hắn như gió ngày xuân.
"Năm nay là đêm giao thừa vui vẻ nhất của em...Bởi vì có anh ở bên cạnh."
Nàng lại bắt đầu cười hí hí.
Khi ngẩng đầu nhìn hắn, nàng hỏi, "Anh vui chứ Vệ Uẩn?"
Giờ này khắc này, Vệ Uẩn nghe những lời này của nàng, gương mặt hắn càng nhu hòa, đáy mắt hắn như có hình ảnh ngược trong trẻo của ánh trăng trên gợn nước, sáng rực như ánh trăng, ôn nhu như ánh sao thấm vào mặt nước.
"Ừm."
Một lúc sau, hắn nhẹ nhàng đáp lại.
Giờ phút này của năm nay có lẽ là thời khắc hắn vui mừng và thư giãn nhất từ trước đến nay.
Mà mọi thứ đều là nàng cho.
Tạ Đào lẩm bẩm gì đó, mà Vệ Uẩn luôn rũ mắt nhẹ nhàng đáp lời.
Giờ phút này, hắn có vẻ đặc biệt kiên nhẫn, cũng đặc biệt dịu dàng.
Sau đó, hắn nhẹ nhàng mơn trớn tóc nàng, nói, "Ngủ đi."
Tạ Đào vẫn cố chấp mở nửa con mắt, "Nhưng em còn muốn, còn muốn..."
Nàng ấp úng một lúc.
"Còn muốn gì?" Vệ Uẩn hỏi nàng.
Nàng bỗng nghĩ đến chuyện gì đó, nghiêng đầu hỏi hắn, "Anh không thích em thân mật anh sao?"
Vấn đề này tới hơi đột ngột, nhất thời làm Vệ Uẩn giật mình.
Một lúc sau, hắn mới nói, "Sao hỏi thế?"
"Chẳng lẽ anh thật sự xem em là tiểu biểu muội của anh sao?" Tạ Đào nói xong thì bắt đầu bĩu môi, có chút tủi thân, "Em không muốn làm tiểu biểu muội của anh..."
"Ở chỗ bọn em, không thể kết hôn với tiểu biểu muội, anh biết không?"
Nàng càng nói càng tủi thân.
Vệ Uẩn nhất thời dở khóc dở cười.
"Đây chỉ là thân phận bên ngoài, vì bảo vệ nàng." Hắn kiên nhẫn giải thích.
"Vậy sao anh không thích hôn em?"
Ước chừng do men say còn sót lại, cho nên nàng mới dám to gan hỏi vấn đề này.
Nhưng nghe được những lời này của nàng, khuôn mặt của Vệ Uẩn lập tức nhuộm đỏ.
Tạ Đào vẫn cố chấp mở to mắt hạnh nhìn hắn, cứ như nếu hắn không trả lời, nàng vẫn luôn nhìn hắn như thế.
Lúc đó, trong phòng yên tĩnh.
Ngọn đèn dầu khi sáng khi tối càng làm màu đỏ trên mặt hắn tăng lên, lông mi hắn run run, dưới ánh mắt chăm chú của nàng, qua một lúc, hắn mới gian nan mở miệng:
"Không phải không thích..."
Phân tích tâm sự trong lòng hắn cho nàng nghe, đối với hắn mà nói, chuyện này thật sự rất khó khăn.
Nhưng hắn vẫn bại trận trước sự chấp nhất của nàng.
"Mà vì nàng,"
Trong bóng tối sâu thẳm, ngón tay hắn nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt nàng, một tiếng than nhẹ bị nghiền nát bởi cơn gió đêm thổi từ ngoài cửa sổ vào:
"Rất quý báu."
Bởi vì quý báu, cho nên hắn mới càng tuân thủ lễ phép, nghiêm ngặt tuân thủ đạo quân tử, không muốn khinh thường nàng, càng không muốn vượt qua phép tắc.
Hắn đang đợi, đợi nàng trở thành thê tử của hắn.
Nhưng đêm nay, vào lúc này,
Hắn đối diện với đôi mắt mơ màng của nàng, lòng hắn bỗng dậy sóng.
"Đào Đào,"
Hắn bỗng nhẹ giọng gọi nàng, giọng nói có chút khàn.
"Ừm?" Tạ Đào ngây ngốc nhìn hắn.
"Ta cũng nên tặng nàng quà năm mới, phải không?"
Đôi mắt màu đen của hắn lưu chuyển, dần dần sâu hơn.
Sau đó, khi Tạ Đào còn chưa kịp phản ứng, hắn bỗng cúi đầu, môi mỏng như son in lên cánh môi mềm mại của nàng.
Còn mang theo ẩn nhẫn khắc chế, nhưng cũng có thêm lưu luyến dịu dàng.
Hoàng hôn dần chìm xuống, ánh chiều tà dừng ở song cửa sổ chạm trổ, chiếu xuống tạo thành ánh sáng nhỏ vụn.
Bút lông kê trên giá rớt đầy đất, bức tranh vẽ hươu chưa được hoàn thành cũng lẳng lặng nằm trên thảm.
Cô nương mặc áo bông bị đè lên án thư, mà chàng trai tuổi trước mặt nàng đã cúi người.
Lúc đó, chóp mũi hắn nhẹ nhàng cọ vào nàng, hơi thở gần trong gang tấc.
Tạ Đào đã không dám hít thở, chớp mắt nhiều lần, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ vì hơi thở ấm áp của hắn đột nhiên tới gần.
Như tầng mây nhuốm đỏ dần ló khỏi chân trời, điểm đỏ giữa chân mày càng giống sắc màu mỹ lệ thấm đẫm phấn son.
Mấy ngày nay bị nàng bất ngờ hôn môi hoặc ôm eo, luôn chọc cho vành tai hắn ửng đỏ nên hắn mới bị chọc giận, người luôn tuân thủ lễ nghi nghiêm ngặt của quân tử, tuyệt đối không vượt bước nào, giờ phút này, lại vứt hết cái gọi là lễ nghi ra sau đầu.
Trong khoảnh khắc đó, hắn nghiêng đầu, cắn mạnh vào cánh môi nàng.
Tạ Đào mở to mắt, như có gì đó nổ tung bên tai, đầu nàng đã trống rỗng.
Xung quanh yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng than tí tách, mơ hồ có thể nghe thấy.
Khác với khi Tạ Đào hôn hắn, đó chỉ là chuồn chuồn đạp nước trong chốc lát.
Giờ phút này, dù hắn cắn vào cánh môi nàng, nhưng vẫn là dịu dàng đụng chạm, tỉ mỉ kìm nén.
Đến khi ngoài cửa truyền đến giọng nói của Vệ bá:
"Đại nhân, tiệc tối trong phủ cần chuẩn bị chưa?"
Vệ Uẩn bỗng nhiên tỉnh táo, lông mi run run, đồng tử hơi co lại, chợt thả lỏng bả vai của cô nương bị hắn đè lên án thư, cuống quít lùi vài bước, khuôn mặt đã nhiễm hồng, vành tai đã sớm đỏ rực.
Tay áo rộng lướt qua đụng vào đống sách cạnh án thư, làm chúng rơi xuống, phát ra âm thanh.
"Đại nhân?"
Vệ bá nghe tiếng nhưng không chờ được câu trả lời của Vệ Uẩn, lại cẩn thận gọi một tiếng.
"Đi chuẩn bị đi."
Khi Vệ Uẩn mở miệng, giọng nói hơi khàn.
Đến khi ngoài cửa đã không còn âm thanh, Vệ Uẩn nhìn gương mặt của cô nương đã đỏ rực, động đậy yết hầu, nhúc nhích ngón tay, vẫn cầm cổ tay nàng.
Tạ Đào bị hắn kéo đứng lên, đứng trước mặt hắn, nhưng đầu cũng không dám ngẩng lên.
Trong nhất thời, không ai mở miệng, bầu không khí trong phòng bỗng chốc vi diệu.
Sau một lúc, Tạ Đào mới lắp bắp nói, "Em, em muốn ra ngoài..."
Vệ Uẩn cụp mắt nhìn nàng, đáp lại cực kỳ nhẹ, "Ừm."
Hắn vừa dứt lời đã thấy cô nương vọt vào trong như một cơn gió, ôm một đống đồ chạy ra, lại dừng trước cửa.
Nàng quay đầu, mong chờ nhìn hắn, "Vệ Uẩn, anh giúp em mở cửa, em không đưa tay ra được..."
"..."
Vệ Uẩn đành đi qua mở cửa.
Tạ Đào nhìn hắn, không hiểu sao mặt lại đỏ lên, vội cúi đầu, ôm một đống đồ chạy ra ngoài.
Tạ Đào tìm được Vệ bá, đi ra sau bếp với ông.
"Ai da, tiểu thư, yến tiệc tối nay để hạ nhân chuẩn bị là được, tiểu thư vẫn nên nghỉ ngơi đi!" Vệ bá vừa nghe nàng muốn xuống bếp thì vội khuyên nhủ.
"Không sao đâu Vệ bá, để ta thử xem!"
Tạ Đào vừa đi vừa nói với ông.
Cuối cùng, Vệ bá vẫn không thể khuyên Tạ Đào, đành đi theo nàng ra sau bếp.
Nhóm người hầu trong phòng bếp lần đầu tiên nhìn thấy vị nữ khách duy nhất của phủ Quốc sư, tò mò nhìn trộm đánh giá nàng.
Thoạt nhìn không ốm yếu như hình tượng biểu tiểu thư bọn họ tưởng tượng.
Nàng mặc quần áo kỳ lạ bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy, tóc cũng chỉ cột đuôi ngựa đơn giản, khuôn mặt thanh tú không son phấn, dịu dàng nhỏ nhắn.
Bởi vì đồ ăn khác đã có đầu bếp bên cạnh lo liệu, nên Tạ Đào chỉ tính tự làm một nồi lẩu.
Nơi này có nồi đồng giống với loại dùng để nấu lẩu, phía dưới đựng than, nhưng nồi đồng ở đây bình thường chỉ dùng để nấu mấy món canh thịt dê thanh đạm.
Khi Vệ Uẩn ở thư phòng, Tạ Đào đang xé gói gia vị lẩu, cẩn thận sắp xếp mọi thứ xong, dự định lúc rời khỏi sẽ mang theo.
Nàng vẫn nhớ kỹ lời dặn của lão Hề.
Không thể để lại quá nhiều dấu vết thuộc về thời không của nàng ở chỗ này.
Bởi vì tiến trình xã hội của thời không này không giống với thời không của nàng, nếu kỹ thuật tân tiến quan trọng gì đó hoặc là thứ có thể ảnh hưởng lớn xuất hiện quá sớm trong xã hội lạc hậu, e là sẽ khiến cho thời không này hỗn loạn.
Nhưng đồ vật bình thường sẽ không ảnh hưởng gì cả.
Sở dĩ nàng làm vậy cũng tránh cho nhóm người hầu trong phủ sợ hãi, nàng sợ sẽ đem đến phiền phức không cần thiết cho Vệ Uẩn.
Bởi vì nàng biết rõ tình trạng của hắn, có lẽ có rất nhiều cặp mắt trong tối nhìn chằm chằm phủ Quốc sư.
Khi màn đêm buông xuống, tường viện ngoài phủ Quốc sư đã có pháo hoa.
Trong bóng đêm sâu thẳm, từng đóa hoa lửa rực rỡ lan ra, rồi lại biến mất trong nháy mắt, lại có pháo hoa mới xông lên phía chân trời rồi nổ vang, cứ như tầng mây ngàn dặm như cháy.
Tiệc tối được sắp xếp ở thính đường của chủ viện.
Một cái bàn cực kỳ to, trên đó ngoại trừ nồi đồng đang nấu thì có đủ loại món ăn trân quý đầy đủ màu sắc và hương vị, nhưng giờ phút này, chỉ có Vệ Uẩn và Tạ Đào, còn có Thịnh Nguyệt Kỳ.
Tạ Đào muốn bảo Vệ bá ngồi xuống, nhưng ông cụ rất cố chấp, trước sau nói "Không được không được", còn không ngừng lui ra sau.
Tạ Đào lại nhìn Vệ Kính đứng một bên.
Vệ Kính cũng vội vàng lui một bước.
Ngay cả Thiệu Lê Âm cũng lui ra sau.
"Được rồi tiểu phu nhân, bọn họ đều rất cứng đầu, ngươi khuyên không được đâu." Thịnh Nguyệt Kỳ đã động đũa, vừa nhúng thịt bò vừa nói với nàng.
Thời không này còn chưa phát triển đến giai đoạn của hiện đại xã hội, vẫn còn tồn tại phân biệt tôn ti, mà phân biệt như vậy đã ăn sâu bén rễ vào quan niệm của rất nhiều người, tất nhiên khó có thể khuyên bảo.
Vệ Uẩn nhìn Tạ Đào, suy tư một lát, nghiêng đầu nhìn Vệ bá đứng một bên, "Sắp xếp mấy bàn tiệc trong viện, bảo người trong phủ ăn chung với nhau."
Vệ bá sửng sốt, vội cúi đầu đáp lời.
Đây có lẽ là tiệc giao thừa náo nhiệt nhất của phủ Quốc sư từ trước tới nay.
Trước đó, nô tài thậm chí là thị vệ trong phủ đều hiểu trong phủ Quốc sư sẽ không tồn tại bất cứ ngày hội gì.
Nơi này luôn yên tĩnh lạnh lẽo, dường như thiếu đi khói lửa nhân gian.
Nhưng tối nay lại khác.
Mỗi bàn tiệc trong yến hội đều bày một cái nồi đồng cùng với đủ loại thức ăn nhiều màu, bên trong là nước lẩu màu đỏ đang sôi, chỉ vừa ngửi đã làm người khác muốn ăn, đó là tiên hương cay rát.
Nhưng không ai dám động đũa, trong viện yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng nói chuyện cũng không có.
Đến khi Vệ bá đi tới, nói, "Đại nhân nói tối nay giao thừa, không cần câu tục lễ, động đũa đi!"
Nghe Vệ bá nói, nô tài và thị vệ nhìn nhau, lại không hẹn mà cùng nhìn Quốc sư đại nhân ngồi trong thính đường.
Vệ Kính động đũa trước.
Sau đó là Vệ bá vừa ngồi xuống, ông cũng học theo cách ăn của Thịnh công tử, gắp một miếng thịt bò hơi mỏng cho vào nồi lẩu đang sôi.
Trong nhất thời, ánh mắt mọi người đều ngừng ở Vệ bá.
Thấy Vệ bá động đũa, bọn họ cũng thử cầm đũa, bắt đầu gắp đồ ăn cho vào nồi.
Vị cay rát kích thích vị giác của mỗi người, mặc dù bị cay đến ra mồ hôi, nhưng cũng không ai buông đũa.
Trên bàn còn có rượu nóng, mọi người vừa ăn vừa uống rượu, cuối cùng cũng dám nói chuyện.
Tạ Đào nghe thấy âm thanh náo nhiệt trong sân thì không khỏi buông đũa đi đến bậc thang ngoài thính đường nhìn. Có mấy bàn trong viện, hơi nóng lượn lờ trên nồi đồng, cùng với vài cái lồng đèn thắp nến chiếu rọi khuôn mặt bọn họ.
Đã bao giờ phủ Quốc Sư có thời khắc như vậy? Cho dù là Thiệu Lê Âm giả trang nam trong đám thị vệ cũng khó tránh khỏi tâm tư lay động vì cảnh tượng như vậy.
"Ngươi không ăn sao?" Vệ Kính kẹp thịt bò nhúng xong, đang đổ dầu mè, bỏ thêm tỏi xay, đậu phộng, ớt và hành thái vào chén chấm, nói xong thì cho vào miệng.
Thiệu Lê Âm lạnh lùng nhìn hắn.
"..."
Vệ Kính cắn thịt, muốn giải thích về chuyện ban sáng, nhưng nhớ đến cái tát kia thì thôi, đến bây giờ mặt hắn còn hơi đau.
Hắn cũng rất tức giận.
Đặc biệt là khi nhìn thấy tên thị vệ ngồi đối diện cười nhạo, Vệ Kính trầm mặt đạp hắn ta dưới bàn.
Ăn rồi ăn, còn rất cảm thán.
Bọn họ đã là kẻ cầm đao dính máu, không biết đã bao lâu không ăn một bữa cơm giao thừa náo nhiệt như vậy rồi.
Lúc đó, bên bầu trời và tường bên ngoài viện còn có pháo hoa đủ màu không ngừng nở rộ, tiếng nổ lọt vào tai, chúng rơi xuống như những đốm lửa, đều thiêu đốt tới đáy lòng mỗi người.
Ít nhất giờ phút này, không có ai là không vui.
Tạ Đào gắp thịt bò vừa nhúng vào đĩa Vệ Uẩn, thúc giục hắn mau ăn.
Vệ Uẩn nhìn đĩa dầu mè, chần chờ một lát, mới cầm đũa cho miếng thịt vào miệng.
"Ngon không?" Nàng nhìn hắn, vội vàng hỏi.
Vệ Uẩn bị cay nên không nói nên lời.
Hắn yên lặng ăn luôn, nhẹ nhàng gật đầu, xem như trả lời.
Sau đó hắn cầm chung trà uống một ngụm, mới thoáng giải cay.
Tuy rằng rất cay, nhưng Vệ Uẩn không thể phủ nhận khi vị giác bị kí.ch thích sẽ làm người khác khó buông đũa.
Cho dù là dùng bữa, tư thế khi ăn của hắn từ trước đến nay vẫn quy phạm đoan chính, không nhanh không chậm, giống như bức tranh.
Dù sao thì Vệ thị từng là trâm anh thế gia một thời vinh hoa, mặc dù hắn chỉ là huyết mạch của thứ tử tam phòng, nhưng trong đại gia tộc, hành tung của hắn cũng chịu lễ phép ràng buộc.
Mà phụ thân hắn Vệ Xương Ninh muốn để hắn sống tốt ở Vệ gia, nên càng thêm dạy dỗ hắn nghiêm khắc, không cho phép hắn đi sai bước.
Mà Thịnh Nguyệt Kỳ tùy ý hơn nhiều, chỉ là hắn đã quen phải đặt chén đĩa trước mặt ngay ngắn.
Đây là chứng cưỡng chế của hắn.
Tạ Đào nhìn Vệ Uẩn ăn cơm đến mức thất thần.
Đến khi Vệ Uẩn gập ngón tay gõ nhẹ lên trán nàng.
Nàng che đầu cười, gương mặt nóng lên, vội cầm đũa gắp đồ ăn trước mặt.
Vệ Uẩn nhìn nàng chôn đầu ăn, gương mặt phình lên, như con thú nhỏ.
Mắt hắn có thêm ý cười.
Vì thế, hắn gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào chén nàng.
Tạ Đào thấy chén bỗng có thêm một miếng thịt, vừa ngẩng đầu thì thấy Vệ Uẩn cụp mắt, bưng chung rượu uống một ngụm.
Nàng nhịn không được cười ngốc nghếch, cúi đầu cắn thịt.
"..."
Thịnh Nguyệt Kỳ cảm thấy hắn ta no rồi.
Cái lẩu trước mặt không ngon nữa, rượu cũng dở tệ, cẩu lương này tới quá nhiều, làm hắn không chống đỡ được.
"Có thể rót cho em một chút không?"
Tạ Đào giơ chung rượu trống trơn, mong chờ nhìn Vệ Uẩn.
Vệ Uẩn còn nhớ dáng vẻ sau khi uống say của nàng, nhíu mày nói, "Nàng không thể uống."
"Nhưng hôm nay là giao thừa mà." Tạ Đào đưa chung rượu đến trước mặt hắn, dùng mắt hạnh to tròn nhìn hắn, "Chỉ một ly, được không?"
Thịnh Nguyệt Kỳ nhìn không được nữa, "Đại nhân, người để tiểu phu nhân uống chút đi, hôm nay là giao thừa, là ngày nên uống rượu."
Vệ Uẩn cụp mắt nhìn ánh mắt chờ mong của Tạ Đào, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Sau đó hắn rót cho Tạ Đào một chung rượu.
Tạ Đào mỉm cười, bưng chung rượu nói, "Năm mới vui vẻ!"
"Năm mới vui vẻ." Thịnh Nguyệt Kỳ giơ chung rượu trong tay với Tạ Đào, khóe mắt và đuôi lông mày đều hàm chứa ý cười.
Nói là chỉ uống một chung, nhưng Tạ Đào lại lén lút uống thêm vài chung khi Vệ Uẩn không nhìn thấy, Vệ Uẩn nhìn nàng cười rạng rỡ cũng không nói gì.
Thôi vậy, tối nay cứ mặc kệ nàng ấy đi.
Vệ Uẩn cầm chung rượu bạch ngọc, ngẩng đầu nhìn ánh trăng treo trên cao ngoài mái hiên.
Nét mặt hắn nhu hòa hơn.
Sau khi tiệc tối kết thúc, ngoại trừ Vệ Kính và Vệ bá, tất cả nô tài và thị vệ đều rời khỏi nơi này, trong chốc lát nơi này yên tĩnh lại.
Cũng là giờ phút này, Tạ Đào lấy cái mũ bản thân đem đến đưa cho Vệ bá.
"Vệ bá, cái mũ này rất giữ ấm, hai ngày trước ta nghe nói người trúng gió nên đau đầu, người đội cái mũ này hẳn sẽ tốt hơn."
Lúc này Tạ Đào đã có chút say, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, mắt hạnh cũng nhiễm sương mù mông lung.
Cái mũ len này rất dày, Vệ bá chưa bao giờ gặp cái mũ nào có hình dáng.
Cụ ông sống một mình sau khi thê tử mất, cảm động vì cô nương trước mắt đã ghi nhớ chuyện này, còn chuẩn bị quà cho ông, dù nàng chỉ vô tình nghe ông nhắc chuyện này một câu vào hai ngày trước ấy, cầm mũ trong tay, cảm nhận sự ấm áp trong lòng, môi khẽ nhúc nhích, sau một lúc mới nói, "Lão nô... Đa tạ tiểu thư."
Thân phận biểu tiểu thư của nàng ấy là đại nhân cho, rốt cuộc nàng ấy có thân phận gì, Vệ bá vẫn không rõ lắm.
Mà nàng ấy luôn bỗng nhiên xuất hiện, lại bỗng nhiên biến mất.
Bởi vì đại nhân không để nô tài khác dễ dàng tới gần nội viện, mà sân của biểu tiểu thư càng không được phép tới gần ngoại trừ Vệ bá, cho nên ông không phát hiện manh mối trong đó.
Nhưng mạng của ông do đại nhân cứu, ngần ấy năm cũng nhận được ân huệ của đại nhân, cũng coi như có chỗ dung thân, không phải sống cảnh nghèo khó.
Ông luôn cảm kích trong lòng.
Cho nên mấy ngày trước đại nhân truyền ông vào nói chuyện, mặc dù nội tâm tò mò về vị tiểu thư này, nhưng cũng không hỏi gì.
Có một số việc không phải ông nên hỏi.
Mà mọi thứ về tiểu thư, ông luôn giữ kín như bưng.
Giờ phút này bỗng nhận được một phần quà, trong lòng Vệ bá càng cảm động khó nói thành lời đối với vị tiểu thư này.
Tạ Đào uống say chỉ biết mở nửa con mắt cười ngốc nghếch, "Không cần cảm tạ Vệ bá, năm mới vui vẻ, chúc người năm mới sức khỏe an khang nhé!"
"...." Hốc mắt của Vệ bá hơi nóng.
Tặng quà cho Vệ bá xong, Tạ Đào lại lấy một thanh kiếm đồ chơi trong phòng Vệ Uẩn ra, vừa nhìn đã rất ngầu.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Vệ Uẩn, nàng đưa thanh kiếm tới trước mặt Vệ Kính.
Vệ Kính ngơ ngác.
"Ta mua không được loại kiếm ngươi muốn, ừm... Cái này ngươi tùy tiện chơi một chút đi." Tạ Đào nói.
Đầu tiên Vệ Kính nhìn Vệ Uẩn ngồi uống trà ở bàn bên cạnh, sau đó mới nhận lấy thanh kiếm trong tay Tạ Đào, không hiểu sao nó lại sáng lên.
Thanh kiếm này rất nhẹ, không biết được làm từ vật liệu gì, nhưng Vệ Kính biết, đây là một thanh kiếm không giết được người.
Hắn ngơ ngác cầm thanh bảo kiếm không hiểu sao luôn phát ra đủ loại màu sắc, sau một lúc mới tìm về giọng nói khô cằn của chính mình, còn có chút ngơ ngác, "Cảm, cảm ơn tiểu thư..."
Món quà này thật thần kỳ.
Thần kỳ đến mức làm hắn có chút không phản ứng kịp.
"Nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng lấy ra ngoài chơi nha! Chơi trong phòng thôi..." Tạ Đào dặn một câu.
???
Tuy rằng Vệ Kính không biết vì sao, nhưng vẫn gật đầu, "... Thuộc hạ đã biết."
Lúc sau là nhiệm vụ rửa mặt giúp chủ tử uống say của Thiệu Lê Âm, nhưng nàng ấy vừa giúp Tạ Đào rửa mặt xong, đỡ Tạ Đào trở lại viện, Thiệu Lê Âm muốn giúp lau tóc Tạ Đào lại bị đè ngồi trước bàn.
Sau đó, Thiệu Lê Âm thấy Tạ Đào đẩy hai chén sứ xanh đến trước mặt.
"Cho ngươi."
Tạ Đào một tay chống cằm, nhìn Thiệu Lê Âm nói, "Là quà năm mới đó!"
Thiệu Lê Âm sửng sốt, sau một lúc mới mở nắp sứ dưới sự thúc giục của Tạ Đào.
"Ngươi mau nếm thử." Tạ Đào nói.
Thiệu Lê Âm nhìn chén sứ, gương mặt luôn vô cảm tỏ vẻ nghi hoặc.
Nhưng bởi vì Tạ Đào thúc giục, nàng ấy vẫn cầm muỗng, múc một muỗng cho vào miệng.
Hương vị hơi lạnh, mang theo hương sữa béo ngậy, hương vị ngọt ngào, còn có đồ vật màu đen như hạt trân châu, cắn vào có chút mềm, cũng hơi dai.
Thiệu Lê Âm chưa bao giờ uống thứ nào như vậy.
"Uống ngon không?" Tạ Đào cười hì hì hỏi Thiệu Lê Âm.
Thiệu Lê Âm gật đầu, đôi mắt toát ra vẻ mới lạ.
Cô nương từ trước đến nay luôn lạnh lùng rốt cuộc cũng có dáng vẻ thiếu nữ.
"Đây là trà sữa, đều cho ngươi."
Tạ Đào thấy Thiệu Lê Âm thích thì cười vui vẻ hơn, nói xong lại lấy một thỏi son trong balo ở bên cạnh ra.
Đó là quà nàng ấy chọn riêng cho Thiệu Lê Âm.
Thiệu Lê Âm nhận lấy, bên ngoài đồ vật vuông vức kia được làm từ kim loại, nhưng lại không giống vàng, làm nàng ấy có chút nghi hoặc, "Đây là vật gì?"
"Son môi."
Tạ Đào lấy lại thỏi son trong tay nàng ấy rồi mở ra, xoay lên, vật thể trơn bóng màu đỏ lộ ra.
"Thoa lên môi ngươi đấy." Nàng lại giải thích.
Thiệu Lê Âm hỏi lại, "Son môi?"
Tạ Đào gật đầu.
Thiệu Lê Âm vốn muốn nói chính mình cũng không dùng son môi, nhưng nhìn cô nương trước mặt còn say rượu mà vẫn nửa mở con mắt nhìn nàng ấy, nàng ấy lại nói không được.
Lúc này, Vệ Uẩn đã đi tới cửa.
Thiệu Lê Âm vừa thấy Vệ Uẩn thì lập tức đứng lên, vội vàng hành lễ, "Đại nhân."
Vệ Uẩn nhẹ nhàng gật đầu, đi đến.
"Thuộc hạ cáo lui." Thiệu Lê Âm nói xong thì rời khỏi, như sực nhớ chuyện gì đó, xoay người bưng hai chén trà sữa trên bàn, ngón tay còn cầm son môi Tạ Đào đưa.
"Thuộc hạ... Đa tạ chủ tử." Nàng ấy cúi đầu, nhẹ giọng nói.
Chờ đến khi Thiệu Lê Âm rời đi, Vệ Uẩn vừa ngồi trước bàn, thấy tóc nàng còn ướt thì nhíu mày.
Vì thế, hắn đứng dậy đi đến giá, cầm khăn vải lại đây, đứng phía sau lau tóc giúp nàng.
Tạ Đào nghiêng đầu nhìn hắn, lại cười ngốc nghếch.
Vệ Uẩn chọc vào mặt nàng, "Ngồi im."
Tạ Đào sờ mặt, ngồi ngay ngắn như học sinh tiểu học, cũng không quay đầu nhìn hắn, nhưng nàng ngáp một cái, như nhớ đến chuyện gì đó, bỗng lấy balo đặt trên ghế bên cạnh tìm kiếm gì đó.
Cuối cùng, nàng lấy ra một cái túi.
Bên trong là một bộ quần áo gấp ngay ngắn.
Đó là áo sơ mi phối với quần tây đen khi nàng dạo bước ở trung tâm thương mại vô tình nhìn thấy người mẫu trong tủ kính mặc.
Tuy rằng giá cả hơi đắt, nhưng Tạ Đào vẫn mua.
Nàng rất muốn biết Vệ Uẩn mặc vào sẽ là dáng vẻ gì.
*Lưu ý: Đây là pass chương 61: khongcopass
"Vệ Uẩn, đây là quà năm mới của anh!" Nàng lấy quần áo trong túi ra, sau đó quay đầu đưa cho hắn.
Vệ Uẩn không phải chưa bao giờ nhìn thấy quần áo như vậy, dường như ở thời không của nàng có rất nhiều nam tử mặc quần áo như vậy.
Sau đó, Tạ Đào đẩy hắn, "Anh mau đi thay, anh thay cho em xem!"
Tóc nàng còn chưa khô, Vệ Uẩn vốn không muốn đồng ý với nàng, nhưng thấy nàng luôn thúc giục trước sau muốn hắn đi thay quần áo, đành cầm quần áo đi ra sau bình phong gian phòng trong.
"Anh yên tâm đi! Em đã giặt rồi!" Tạ Đào còn ở bên ngoài kêu.
Tạ Đào dựa vào bàn chờ, chờ đến khi đôi mắt nàng sắp nhắm lại mới nghe thấy tiếng bước chân Vệ Uẩn đến gần.
Nàng vừa quay đầu, dường như muốn nói gì đó, lại nhìn hắn trong chốc lát mà chẳng nói được gì.
Nam nhân mặc áo sơ mi trắng cổ đứng được cắt may hợp dáng, tất cả vạt áo đều bị hắn thu vào quần tây đen, càng làm hắn vai rộng eo thon, hai chân thon dài.
Giờ phút này hắn không mang giày, để chân trần đứng đó, phát quan trên đầu không biết bị hắn gỡ xuống từ khi nào, búi tóc cũng xõa xuống, mái tóc đen nhánh làm da thịt hắn càng trắng nõn như ngọc không tì vết.
Hắn mặc quần áo như vậy, mái tóc rối tung, dường như tăng thêm phong tình cấm dục.
Tạ Đào nghe thấy tiếng tim đập nhanh dần.
Hắn, hắn, hắn quá đẹp trai rồi...
Trong nhất thời, nàng căn bản không có cách nào dời ánh mắt khỏi hắn.
Vệ Uẩn thấy nàng ngơ ngác, gương mặt luôn lạnh nhạt có ý cười.
Hắn đi tới, cầm cái khăn đặt một bên lau tóc nàng.
Tạ Đào rất nhiều lần nhịn không được quay đầu nhìn hắn, nhưng đều bị chọc vào mặt, bị bảo ngồi im.
Sau đó, Tạ Đào dứt khoát nhào vào hắn.
Vệ Uẩn không còn cách nào khác, vành tai hơi nóng, nhưng cũng không nhẫn tâm đẩy nàng ra mà tiếp tục động tác lau tóc nhẹ nhàng.
Sau đó, hắn thấy nàng mơ màng sắp ngủ, nhắm mắt rồi lập tức mở to, lặp lại rất nhiều lần làm hắn có chút buồn cười.
Hắn nói, "Mệt thì ngủ đi."
Giọng nói của Tạ Đào đã có chút mơ hồ, "Nhưng em muốn đón giao thừa với anh..."
"Nhưng nàng mệt rồi." Ngón tay có khớp xương rõ ràng khẽ xoa tóc nàng.
"Em không buồn ngủ..." Nàng nói xong lại ngáp một cái.
Nàng dựa vào khuỷu tay hắn, bỗng nói, "Năm mới vui vẻ, Vệ Uẩn..."
Giọng nói của nàng mềm mại, lọt vào tai hắn như gió ngày xuân.
"Năm nay là đêm giao thừa vui vẻ nhất của em...Bởi vì có anh ở bên cạnh."
Nàng lại bắt đầu cười hí hí.
Khi ngẩng đầu nhìn hắn, nàng hỏi, "Anh vui chứ Vệ Uẩn?"
Giờ này khắc này, Vệ Uẩn nghe những lời này của nàng, gương mặt hắn càng nhu hòa, đáy mắt hắn như có hình ảnh ngược trong trẻo của ánh trăng trên gợn nước, sáng rực như ánh trăng, ôn nhu như ánh sao thấm vào mặt nước.
"Ừm."
Một lúc sau, hắn nhẹ nhàng đáp lại.
Giờ phút này của năm nay có lẽ là thời khắc hắn vui mừng và thư giãn nhất từ trước đến nay.
Mà mọi thứ đều là nàng cho.
Tạ Đào lẩm bẩm gì đó, mà Vệ Uẩn luôn rũ mắt nhẹ nhàng đáp lời.
Giờ phút này, hắn có vẻ đặc biệt kiên nhẫn, cũng đặc biệt dịu dàng.
Sau đó, hắn nhẹ nhàng mơn trớn tóc nàng, nói, "Ngủ đi."
Tạ Đào vẫn cố chấp mở nửa con mắt, "Nhưng em còn muốn, còn muốn..."
Nàng ấp úng một lúc.
"Còn muốn gì?" Vệ Uẩn hỏi nàng.
Nàng bỗng nghĩ đến chuyện gì đó, nghiêng đầu hỏi hắn, "Anh không thích em thân mật anh sao?"
Vấn đề này tới hơi đột ngột, nhất thời làm Vệ Uẩn giật mình.
Một lúc sau, hắn mới nói, "Sao hỏi thế?"
"Chẳng lẽ anh thật sự xem em là tiểu biểu muội của anh sao?" Tạ Đào nói xong thì bắt đầu bĩu môi, có chút tủi thân, "Em không muốn làm tiểu biểu muội của anh..."
"Ở chỗ bọn em, không thể kết hôn với tiểu biểu muội, anh biết không?"
Nàng càng nói càng tủi thân.
Vệ Uẩn nhất thời dở khóc dở cười.
"Đây chỉ là thân phận bên ngoài, vì bảo vệ nàng." Hắn kiên nhẫn giải thích.
"Vậy sao anh không thích hôn em?"
Ước chừng do men say còn sót lại, cho nên nàng mới dám to gan hỏi vấn đề này.
Nhưng nghe được những lời này của nàng, khuôn mặt của Vệ Uẩn lập tức nhuộm đỏ.
Tạ Đào vẫn cố chấp mở to mắt hạnh nhìn hắn, cứ như nếu hắn không trả lời, nàng vẫn luôn nhìn hắn như thế.
Lúc đó, trong phòng yên tĩnh.
Ngọn đèn dầu khi sáng khi tối càng làm màu đỏ trên mặt hắn tăng lên, lông mi hắn run run, dưới ánh mắt chăm chú của nàng, qua một lúc, hắn mới gian nan mở miệng:
"Không phải không thích..."
Phân tích tâm sự trong lòng hắn cho nàng nghe, đối với hắn mà nói, chuyện này thật sự rất khó khăn.
Nhưng hắn vẫn bại trận trước sự chấp nhất của nàng.
"Mà vì nàng,"
Trong bóng tối sâu thẳm, ngón tay hắn nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt nàng, một tiếng than nhẹ bị nghiền nát bởi cơn gió đêm thổi từ ngoài cửa sổ vào:
"Rất quý báu."
Bởi vì quý báu, cho nên hắn mới càng tuân thủ lễ phép, nghiêm ngặt tuân thủ đạo quân tử, không muốn khinh thường nàng, càng không muốn vượt qua phép tắc.
Hắn đang đợi, đợi nàng trở thành thê tử của hắn.
Nhưng đêm nay, vào lúc này,
Hắn đối diện với đôi mắt mơ màng của nàng, lòng hắn bỗng dậy sóng.
"Đào Đào,"
Hắn bỗng nhẹ giọng gọi nàng, giọng nói có chút khàn.
"Ừm?" Tạ Đào ngây ngốc nhìn hắn.
"Ta cũng nên tặng nàng quà năm mới, phải không?"
Đôi mắt màu đen của hắn lưu chuyển, dần dần sâu hơn.
Sau đó, khi Tạ Đào còn chưa kịp phản ứng, hắn bỗng cúi đầu, môi mỏng như son in lên cánh môi mềm mại của nàng.
Còn mang theo ẩn nhẫn khắc chế, nhưng cũng có thêm lưu luyến dịu dàng.
Danh sách chương