Mùa xuân cuối cùng của triều đại Khang Hy, cũng là trong khoảng thời gian Điềm Nhi ở cữ, rốt cuộc cũng lặng yên trôi qua, thời gian lại bước vào nguyên niên (năm đầu) Ung Chính.

Dận Chân vừa đăng cơ, liền lấy thủ đoạn mạnh mẽ vang dội đả thương Đảng Bát a ca nặng nề, đồng thời liên tiếp hạ chỉ cấm chúng văn võ đại thần, con cháu Bát Kỳ, thị vệ, quan viên cho môn hạ tới lui trong đám chư vương, nếu người nào trái lệnh, một khi tra ra, sẽ lập tức cách chức, lấy tội danh cấu kết vây cánh luận xử. Vì thế chưa đến vài tháng, chư vị Vương gia trong nhà có thể nói là môn tước điêu linh, không ai dám đến bái phỏng. Đám người Dận Tự trong lòng ấm ức, bắt đầu âm thầm hợp thủ phản kháng, thế là lời đồn đãi “Tân đế không khoan dung với huynh đệ, giết hại thủ túc” nhanh chóng lan truyền.

Đối với việc này, Dận Chân ngược lại đã sớm đoán được, không quá nửa tháng liền hạ ý chỉ phong con trai thứ 20 của tiên hoàng Nhị Thập hoàng tử Dận Y làm Giản Tịnh bối lặc, phong con trai thứ 21 của tiên hoàng Dận Hi làm Thận Tịnh bối lặc, phong con trai thứ 22 của tiên hoàng Dận Hỗ làm Cung bối lặc, phong con trai thứ 23 của tiên hoàng Dận Kỳ làm Hàm bối lặc. Chiếu chỉ này vừa ban xuống, chúng văn võ quần thần đều tấm tắc tán dương Dận Chân yêu mến huynh đệ, không quên yêu thương ấu đệ, quả thực là một hoàng đế “có mỹ đức”. (phẩm chất tốt)

Việc trên triều tạm thời bình ổn, chuyện phong phi hậu cung lại bị đưa ra trước mặt. Dận Chân đối với chuyện này vô cùng trọng yếu, hắn vẫn luôn có một khúc mắc đó chính là lúc hắn cùng với Điềm Nhi thành thân, bởi vì đủ mọi nguyên nhân, mà hôn lễ không được tổ chức long trọng lắm, thậm chí còn xuất hiện tình cảnh xấu hổ chỉ có hai ba người khách đến dự, cho nên hắn muốn dùng đại điển phong hậu lần này để bồi thường thê tử một chút.

Lễ bộ Thị lang Quan Cảnh Chi nơm nớp lo sợ đứng trước long án, chờ đợi thánh khẩu của Hoàng thượng ban xuống, Dận Chân tinh tế đọc bản điều trần trong tay, sau một lúc lâu, khẽ gật đầu nói: “Chuyện đại điển phong hậu liên quan đến mặt mũi của triều đình và trẫm, cần phải tôn quý long trọng, nếu để xảy ra điều gì sai sót...” Dận Chân lạnh lùng liếc nhìn thần tử bên dưới một cái, ý vị thâm trường hừ nặng một tiếng.

“Vạn tuế gia yên tâm!” Quan Cảnh Chi chỉ tay lên trời mà nói: “Chúng thần nhất định sẽ chuẩn bị đại điển phong hậu thật tôn quý long trọng, sẽ không có một chút mảy may sai sót”

“Ừm...” Dận Chân thoáng trầm ngâm một chút, đoạn nói thêm: “Rút từ trong quốc khố ra thêm hai mươi vạn lượng bạc đi.”

Quan Cảnh Chi nghe xong không khỏi âm thầm chắt lưỡi, Hoàng thượng vừa đăng cơ mấy tháng lại đem hai chữ “Tiết kiệm” dùng đến tận xương tủy, ngay cả đại điển đăng cơ của chính hắn đều xem có thể tiết kiệm cái gì thì tiết kiệm cái đấy, nay lại không tiếc lập tức xuất ra nhiều bạc như vậy, xem ra chuyện Hoàng hậu nương nương độc chiếm tâm đế, quả nhiên không phải giả a.

“Đi xuống đi!”

“Dạ!”

Như thế, lại ba ngày trôi qua.

Một ngày nọ, hai người Lý thị, Tống thị đến Khôn Ninh cung thỉnh an, đối với ý đồ đến đây của các nàng, Điềm Nhi hiểu rõ mồn một, chẳng qua chỉ là đến đây hỏi thăm Dận Chân khi nào sắc phong hậu phi mà thôi.

Đặt ly trà sứ men xanh trong tay xuống, Điềm Nhi giương mắt đảo qua. Câu nói “một người đắc đạo, cả gà chó cũng thăng thiên” đặt trên người các nàng kỳ thật cũng thích hợp, Dận Chân trở thành hoàng đế, nữ nhân trong hậu viện của hắn sẽ được thành trong nương nương trong hậu cung, phu quý thê vinh, chính xác là như thế. Đương lúc còn đang suy nghĩ miên man, Tiểu Hỉ Tử bên ngoài cung điện vào báo lại, nói chủ quản bố trí lễ tiết của Lễ bộ thị lang, đến đây phân phong kim sách của Tần phi.

Lý thị ở bên dưới nghe vậy lập tức đứng ngồi không yên, cho dù vẫn luôn yên lặng không tiếng động như người qua đường giáp, Tống thị trên mặt cũng lộ ánh hào quanh nóng ruột.

“Vừa khéo, hai người các ngươi cũng đang ở đây...” Điềm Nhi đè nén ghen tuông bắt đầu khởi động trong lòng, lạnh nhạt nói: “Vậy cùng tiếp chỉ đi!”

Lễ bộ Thị lang Quan Cảnh Chi dẫn đầu hai quan viên trên tay bưng theo hộp ngọc đi vào, hướng về Điềm Nhi quỳ lạy nói: “Vi thần khấu kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế.”

“Đại nhân không cần đa lễ.” Điềm Nhi mỉm cười cho ông đứng dậy.

“Vi thần phụng lệnh Hoàng thượng, tuyên đọc chiếu thư phong phi.”

Điềm Nhi khẽ gật đầu, ra dấu tay thỉnh tự tiện.

Hai người Lý, Tống đã sớm khẩn cấp quỳ xuống, từ hơi thở gấp gáp kia, cũng không khó nhìn ra lúc này hai người họ kích động cỡ nào.

“Phụng hoàng Thái hậu từ dụ: Phong trắc phúc tấn Lý thị làm Tề phi, ban thưởng kim sách kim ấn... Phong cách cách Tống thị làm Mậu phi, ban thưởng kim sách kim ấn... Khâm thử.”

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế...” hai người Lý, Tống tiếp nhận thánh chỉ cùng kim sách kim ấn, nhưng biểu hiện trên mặt mỗi người lại không giống nhau. Lý thị vốn là trắc phúc tấn phong làm phi vị cũng không hề ngạc nhiên, nhưng Tống thị, nay cũng một bước đi lên phi vị, cấp bậc ngang bằng cùng người trước.

Lý thị oán hận trừng mắt nhìn Tống thị bên cạnh, chút tình cảm tích góp từ hậu trạch cô tịch trong những năm gần đây, lập tức tan thành mây khói.

“Nương nương mệt mỏi ạ?” Đợi sau khi cho tất cả mọi người lui ra, Phỉ Thúy bước chân sột soạt đi đến, Điềm Nhi xoa nhẹ huyệt thái dương, mỉm cười hỏi: “Hoằng Bình và An An thế nào rồi?”

“Nhị cách cách và Ngũ a ca vừa uống sữa xong, đã ngủ rồi ạ.” Phỉ Thúy đi đến sau người Điềm Nhi, vươn tay lên nhè nhẹ xoa bóp bả vai cho chủ tử.

“Nương nương, hôm nay tình huống phong phi cho Lý trắc phúc tấn so với ngày của ngài thật kém quá xa...” Phỉ Thúy mặt mày vui vẻ nói.

Lời này cũng không phải là giả, ngày chiếu thư phân phong Điềm Nhi làm Hoàng hậu, chính là do Đại học sĩ của Văn Hoa các, Lễ bộ Thượng thư đảm đương chính, phó sứ do Đại học sĩ ở Nội các cùng Đại học sĩ của Hàn Lâm viện liên hợp viết ra sách văn, bảo văn. Sáng sớm ngày sắc lập, Loan Nghi Vệ* bày Pháp giá lỗ bộ ngoài Thái Hòa điện, bày Nghi giá Hoàng hậu tại bậc thềm bên ngoài cửa cung; bộ phận Nhạc bộ của Lễ bộ sẽ treo nhạc khí bên ngoài Thái Hòa điện, sau đó trong Thái Hòa điện, Lễ bộ và quan viên của Hồng Lư Tự sẽ bày tiết án ở giữa cho hướng về phía nam, bày sách án bên phải hướng về phía tây, ngọc án bên phải hướng về phía đông, bày hai tòa long đình ở ngay cửa nội các. Hình thức long trọng như thế, càng làm nổi bật hơn tình thế phong phi cực kỳ đơn giản của hai người Lý, Tống hôm nay.

(* Loan Nghi Vệ: bộ phận chưởng quản xa giá của đế, hậu của triều Thanh

Pháp giá lỗ bộ: tên một loại xa giá của Hoàng đế)

(MTY: Chúa ơi, dịch mấy cái nghi thức này mà muốn điên cả đầu, chả hiểu mô tê gì hết trơn, đã vậy tác giả còn viết sai chính tả nữa chứ, mất hết hai ngày của mình ‘=.=’’)

Dận Chân đối với nàng rất tốt, Điềm Nhi làm sao không biết? Nghe vậy, trên mặt càng lộ vẻ ngọt ngào.

“Nương nương, ngài nói Đại điển phong hậu bảy ngày sau, long trọng cỡ nào a, nô tỳ cũng có chút không đợi được này!” Phỉ Thúy mặt mày mơ mộng lẩm bẩm nói.

Điềm Nhi nghe vậy buồn cười liếc nàng một cái, ghẹo nói: “Cũng không phải sắc phong ngươi làm Hoàng hậu, gấp như vậy làm gì!”

“Ai da, nương nương ngài nói cái gì đó!” Phỉ Thúy có chút đỏ mặt nói: “Nô tỳ là gấp giùm ngài nha.”

“Nhưng ta một chút cũng không gấp...”

“Nương nương...”

Đương lúc hai chủ tớ còn đang đùa nhau, bên ngoài truyền đến tiếng Tiểu Hỉ Tử thông truyền: “Đại a ca giá đáo ——.”

“Nhi thần tham kiến mẫu hậu.” Hoằng Đán quỳ xuống dập đầu nói.

Điềm Nhi mặt mày vui vẻ kêu thằng bé dậy, đợi Hoằng Đán đi đến gần người, lập tức vươn tay ra, ôm chầm lấy nhi tử đã cao tầm đến ngực nàng vào trong lòng.

“Ngạch nương...” Hoằng Đán không được tự nhiên kêu một tiếng, thu hồi biểu tình tiểu đại nhân trên mặt, kháng nghị nói: “Con không còn là tiểu hài tử nữa.”

“Nói bậy!” Điềm Nhi gõ đầu đại nhi tử một cái: “Trong mắt ngạch nương, con vĩnh viễn là Tám Cân béo ngọng nghịu non nớt làm nũng trong lòng ngạch nương.”

Hoằng Đán nghe vậy trên mặt lộ vẻ xấu hổ, nhưng trong lòng lại ấm áp lên, ở bên cạnh ngạch nương, nó vĩnh viễn đều có thể cảm nhận được loại cảm giác ấm áp được người nâng niu trong lòng bàn tay.

“Dục Khánh Cung thế nào, một mình con ở đó, hạ nhân phục vụ có tận tâm không?”

Hoằng Đán cười trả lời: “Ngạch nương yên tâm, nhi tử hết thảy đều tốt.”

Điềm Nhi sờ sờ đầu thằng bé, thở dài nói: “A mã con kỳ vọng quá lớn ở con, đôi khi khó tránh có lúc hơi nghiêm khắc, con phải hiểu.”

Hoằng Đán gật đầu, trên mặt lộ ra thần sắc tự tin: “Con là nhi tử của a mã và ngạch nương, là ca ca của đám Hoằng Thì, đáng lẽ phải làm được tốt nhất.”

“Ngạch nương đương nhiên tin tưởng con rồi!” Điềm Nhi mỉm cười nói: “Nhưng cũng đừng gò bó mình quá, đọc sách mặc dù quan trọng, nhưng sức khỏe quan trọng hơn, nếu con ngã bệnh, ngạch nương sẽ đau lòng muốn chết.”

Nét đỏ ửng trên mặt Hoằng Đán càng đậm, giả vờ khụ khụ hai tiếng. Nó không biết ngạch nương của người khác như thế nào, nhưng ngạch nương của mình vẫn cứ luôn phun ra mấy lời trần trùi trụi không chút che đậy làm người ta không khỏi đỏ mặt tía tai. Lúc nhỏ thì còn chưa biết, đợi đã lớn rồi, mới cảm thấy có chút không được tự nhiên. Phải chăng ngạch nương cũng đối với a mã như vậy a? Cứ tưởng tượng thấy ngạch nương mình mềm mại nũng nịu ghé vào bên tai a mã, nói mấy lời tâm tình này, Hoằng Đán có chút tò mò nghĩ, không biết a mã có đỏ mặt hay không ta?

Lúc còn đang thất thần, đã nghe ngạch nương lại hỏi: “... hôm nay đến đây, là có chuyện gì sao?”

Hoằng Đán hồi thần, mỉm cười nói: “Làm gì có chuyện gì ạ, chỉ là muốn gặp ngạch nương cùng đám Hoằng Thì thôi!”

Điềm Nhi tinh tế nhìn nhi tử một hồi, mãi đến khi Hoằng Đán né tránh ánh mắt của nàng, lúc này mới buồn cười nói: “Xú tiểu tử, trong mắt con, ngạch nương chính là người lòng dạ hẹp hòi như vậy sao?”

Biết tâm tư mình bị nhìn thấu, Hoằng Đán không khỏi có chút xấu hổ bĩu môi lầm bầm nói: “Cũng không thấy ngài rộng rãi ở chỗ nào!”

“Cái gì...” Điềm Nhi trừng mắt, nạt: “Nói cái gì đó!”

Hoằng Đán vội nhận lỗi nói: “Không phải nhi tử lo lắng cho ngài sao, hôm nay Hoàng a mã sắc phong hậu phi, sợ ngài trong lòng khó chịu...”

Đối với tấm lòng của con trẻ, Điềm Nhi tất nhiên là rất hạnh phúc, nhưng có mấy lời nên nói vẫn phải nói.

“Chuyện của hậu cung ngạch nương đều có an bài, con nít con nôi lo lắng mấy chuyện râu ria này làm chi, bất luận Hoàng a mã con đã sắc phong ai, hoặc về sau muốn sắc phong ai, đó cũng là chuyện giữa chúng ta, con tuyệt đối không thể nhúng tay cũng tuyệt đối không được lộ ra ý tứ bất mãn, thế đạo này chỉ có người lớn quản con nít, nào có chuyện ngược lại. Nhớ kỹ không?”

Khó được thấy bộ dáng nghiêm túc của ngạch nương, Hoằng Đán không khỏi ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Ngạch nương, cho dù không có chuyện gì, ngài đừng quên, phía sau ngài còn có con, còn có các đệ đệ muội muội, chúng con đều là hậu thuẫn của ngài, cho dù Hoàng a mã sau này... chúng con cũng sẽ vĩnh viễn đứng ở bên cạnh ngài.”

Bây giờ đã không còn giống như xưa, ai cũng không thể cam đoan Dận Chân nay đã đăng cơ làm hoàng đế còn có thể luôn luôn đối với Điềm Nhi tốt như xưa.

Hoằng Đán trưởng thành sớm, lại còn được giáo dưỡng bên người Khang Hy đế, đã từng thấy nhiều thái độ của Hoàng tổ phụ đối đãi với nữ nhân, cho nên không khỏi bắt đầu lo lắng.

Ai ngờ, ngạch nương thằng bé nghe thấy thế, chẳng những không lo lắng, ngược lại còn lộ ra nụ cười thần bí.

“Con trai ngốc, ngạch nương ngược lại cảm thấy a mã con chắc chắn sẽ không đối với ta như vậy!”

Hoằng Đán chớp chớp mắt không hiểu mô tê gì.

Chỉ nghe mẹ ruột của hắn, đặc biệt tự tin, đặc biệt tự hào, đặc biệt thần khí nói: “Bởi vì chúng ta là — chân ái a!” (true love)

Hoằng Đán bị sặc nước miếng —— Cái gì?

“Khụ khụ ——” nơi cửa, đột nhiên truyền tới một thanh âm cũng bị sặc... Cho nên hai chữ “Chân ái” này, quả nhiên là vô địch sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện