Lúc Điềm Nhi nóng
lòng cấp bách chạy tới Vĩnh Hòa cung, Khang Hy đế cùng Đức phi sắc mặt
không được tốt lắm đang đứng bên giường hẹp.
Trong nháy mắt nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ nằm trên giường kia, Điềm Nhi gần như đầu óc trống rỗng vọt tới.
“Tám Cân, con làm sao vậy... Ngạch nương ở đây rồi... con đừng sợ a!” Điềm Nhi nước mắt rơi như mưa, khóc tê tâm liệt phế.
Chỉ thấy đứa bé nho nhỏ nằm trên giường, đầu được băng thuốc quấn tầng tầng thật chặt, mơ hồ còn thấy vết máu rướm ra, người mặc dù hôn mê, nhưng đôi mày nhỏ lại nhíu thật chặt, dáng vẻ trông rất đau đớn.
“Vợ lão Tứ ngươi đừng lo lắng,” ngay lúc này, Đức phi tiến lên vài bước, ôn nhu nói: “Thái y đã xem cho Hoằng Đán, người không có việc gì, chỉ bị sây sát trên đầu, hiện tại đã uống thuốc ngủ yên rồi, chờ một lát nữa...”
“Sao lại nói là không có gì!” Không đợi Đức phi dứt lời, Điềm Nhi liền đỏ mắt, đầy phẫn hận nói: “Con trai con hiện tại thành ra như vậy, sao lại không có chuyện gì được!”
Mặt Đức phi chợt cứng đờ, trong lòng có chút không vui.
Khang Hy đế đứng cạnh nghe vậy, khẽ thở dài nói: “Chuyện của Hoằng Đán, trẫm nhất định sẽ cho ngươi một công đạo. Hiện tại trước mắt để thằng bé dưỡng thương cho tốt đã...” Nói xong, lại một lần nữa đưa mắt nhìn đứa bé trên giường, rồi sau đó xoay người đi ra ngoài.
Điềm Nhi trong lòng đau đớn kịch liệt, nhưng cũng biết bây giờ không phải là lúc để khóc. Nàng gọi thái y tới hỏi thăm tỉ mỉ thương thế Tám Cân.
Thái y nói trên đầu Tám Cân bị rách hai chỗ lớn, một ở trên trán, một lại ở trên đỉnh đầu. Vết thương trên trán nhìn dọa người nhưng không nguy hiểm, bôi thuốc liền có thể cầm máu mau lành, nhưng quan trọng nhất là vết thương trên đỉnh đầu.
“Con người, đầu là nơi tập trung nhiều dây thần kinh nhất.” thái y có chút do dự cắn răng nói: “Nếu chỉ có một chút không tốt, rất có thể sẽ làm cho đứa trẻ trở thành si ngốc.”
Điềm Nhi nghe thấy thế cảm thấy trước mắt tối sầm, nếu không có hai người Phỉ Thúy, Truy Nguyệt đỡ, nàng nhất định đã ngất xỉu ngay tại chỗ.
“Chủ tử, lúc này là lúc ngài phải tỉnh táo a!” Phỉ Thúy cuống quít nói: “Đại a ca còn trông cậy vào ngài nữa.”
Đúng vậy, Tám Cân còn cần nàng chăm sóc, cho nên nàng không thể ngã xuống được.
Ngây ngốc trong Vĩnh Hòa cung đến mặt trời lặn, Điềm Nhi mặc kệ Đức phi gọi giữ lại, cẩn thận ôm Tám Cân còn đang mê man trở về phủ Ung thân vương.
Buổi tối, Tám Cân được đút thuốc, người có chút tỉnh táo lại, chỉ là chưa mở mắt ngoài miệng đã kêu khóc: “Ngạch nương, đau, đau quá...”
Điềm Nhi trào nước mắt ôm con vào trong ngực, vừa nhè nhẹ vỗ về thân thể thằng bé, vừa nghẹn ngào trấn an nói: “Ngạch nương ở đây, Tám Cân đừng sợ a...” Bởi vì bị thương ở đầu, nằm ngủ sợ đè lên miệng vết thương, cho nên suốt cả đêm, Điềm Nhi cứ ngồi ôm con như vậy, cách mỗi hai canh giờ liền dùng thìa bạc nhỏ, đút chút thuốc cho con, thỉnh thoảng Tám Cân bị đau run rẩy một cái, trái tim Điềm Nhi liền giống như bị dao lăng trì vậy, đau đến mức không thở được.
Một đêm không ngủ, ngày hôm sau lại lên.
Điềm Nhi tạm thời giao Tám Cân cho Tiền ma ma chăm sóc, mình thì đi ra phòng ngủ, gọi Tiểu Hỉ Tử tới.
Nhìn hắn quỳ trên mặt đất vẻ mặt áy náy nước mắt ngắn dài, Điềm Nhi hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Tiểu Hỉ Tử nức nở kể rõ đầu đuôi sự tình: “... Trong ngự thư phòng, Thập bát a ca Doãn Lễ cùng Hoằng Yến a ca nhà Thái tử xảy ra cãi vã, không biết tại sao lại dẫn đến động thủ, Hoằng Yến a ca nhất thời tức giận cầm lấy nghiên mực trên bàn ném tới, Đại a ca nhà chúng ta thấy không ổn, nhào tới đẩy Thập bát a ca, nghiên mực kia, nghiên mực kia liền đập trúng đầu Đại a ca nhà chúng ta.”
Chuyện xảy ra quá nhanh, những người khác trong ngự thư phòng còn chưa kịp phản ứng, Hoằng Đán đã đầu đầy máu ngã xuống, mọi người lúc này mới biết là không xong.
Nói như thế, con trai của nàng là gặp phải tai bay vạ gió.
Điềm Nhi trong lòng căm phẫn, hận đám nô tài vô dụng này hộ chủ không thành, vừa hận Hoằng Yến a ca nhà Thái tử ra tay quá ác độc, tuổi còn nhỏ lại động một tý là cầm đồ ném người. Nơi đó là ngự thư phòng, không phải là đám nô tài trong phủ Thái tử nhà ngươi mà muốn đập thế nào liền đập, ở trong đó đều là đám hoàng tử hoàng tôn nhà Ái Tân Giác La, cho dù ngươi có là con trai của Thái tử, cũng không có đạo lý phách lối càn quấy đến vậy.
Sắc trời dần tối, tịch dương dần đổ về phía chân trời, ráng chiều còn sót lại như làn má phấn hồng của tình nhân, ở nơi chân trời mờ nhạt vẽ nên một vệt khói mỏng manh.
Một trận tiếng vó ngựa phi từ xa xa đến, đám vệ binh giữ cổng thoáng dừng động tác đóng cửa, rướn cổ nhìn ra ngoài, vừa định phun ra một tiếng quở trách, từng đạo bóng roi liền đánh ập xuống: “Cút ngay cho gia!”
Bốn năm tên vệ binh bị quất ngã xuống đất, một người trong đó hai gò má đỏ ngầu, xắn tay áo lên bèn muốn đuổi theo, lại bị một người một phen túm lại. “Đừng đi, đó là quý nhân!” đã thủ cửa thành thì ánh mắt phải tinh, người trên lưng ngựa kia mặc dù không thấy rõ mặt, nhưng một đạo thắt dưng màu vàng chợt quét ngang qua giữa không trung, lại nhìn thấy rất rõ.
Hắn suy nghĩ, cũng không biết vị a ca hay vương gia nào, tại sao lại gấp gáp như thế? Một đường giục ngựa chạy không ngừng, thần tình trên mặt Dận Chân căng cứng cực độ, đêm qua vừa nhận được tin con trai bị thương, hắn không ngại bỏ mặc người đi theo ở giữa đường, độc hành một người một ngựa, suốt một ngày chạy hết tốc lực, rốt cuộc khó khăn lắm mới chạy về lúc cổng thành đang đóng lại.
“Tham kiến Vương gia...” Thấy nam nhân đột nhiên xuất hiện, đám nô tài hầu hạ vội hô rầm rập quỳ một vòng.
Dận Chân lại không thèm để ý, thẳng đường đi đến Gia Hòa viện. Lúc đến được cửa phòng ngủ, liền nghe một loạt tiếng khóc nức nở của nữ tử vang lên, trong lòng Dận Chân chợt giật thót, càng bất chấp mọi thứ, đột ngột đẩy mạnh cửa phòng ra.
Liền thấy trên giường hẹp, một nữ tử xinh đẹp dung nhan thống khổ đang nửa ôm một bé trai tầm năm sáu tuổi, không ngừng chảy nước mắt.
“Tám Cân bị làm sao?” Dận Chân mặt đầy lo lắng, trên nét mặt còn có tia âm trầm không nói ra được.
Thấy nam nhân đột nhiên xuất hiện, nàng cũng giật mình, nhưng vẻ kinh ngạc ở một giây tiếp theo biến thành đau thương cùng ủy khuất, nàng há miệng toan mở lời tựa hồ có vô tận thiên ngôn vạn ngữ, nhưng cuối cùng tất cả đều hóa thành nước mắt lăn dài trên má.
Dận Chân bước nhanh tới trước, hai mắt cẩn thận quan sát đứa trẻ trong lòng nàng.
Lúc này Tám Cân đầu quấn đầy băng dày, có mùi thảo dược nồng nặc toát ra, cứ như không xương không cốt mà tựa vào trong lòng mẫu thân, cả khuôn mặt nho nhỏ đều mang biểu tình đau đớn.
Dận Chân siết chặt nắm tay, ngay cả móng tay bấm rách lòng bàn tay chảy máu cũng không phát hiện.
“Thỉnh an Vương gia.” Hứa thái y đứng bên giường vội quỳ xuống dập đầu nói.
Dận Chân hít một hơi thật sâu, gằn từng tiếng hỏi: “Hoằng Đán như thế nào?”
Hứa thái y nói: “Vương gia yên tâm, lão thần vừa kiểm tra qua cho a ca, vết thương trên đầu a ca tuy khá sâu, nhưng cũng không chạm phải huyệt đạo, tương lai không có ảnh hưởng gì quá lớn, sau này chỉ cần bôi dược uống thuốc đúng hạn, điều dưỡng cẩn thận, không đến ba tháng có thể khỏi hẳn.”
Dận Chân nghe vậy sắc mặt lại không có bao nhiêu chuyển biến tốt đẹp, chỉ gật đầu trầm giọng nói: “Gia liền giao Hoằng Đán cho ngươi, cẩn thận hầu hạ đi.”
“Dạ!”
Vẫy lui Hứa thái y, Dận Chân ngồi xuống bên giường. Nhìn thê tử không nói lời nào, chỉ ở nơi đó cúi đầu khóc thầm, cả trái tim nguội lạnh như hóa thành vạn nhu tình. Thở dài một tiếng, đem cả hai mẹ con ôm vào trong ngực, hắn trầm giọng nói: “Đừng khóc, không phải gia đã trở lại rồi sao.”
Điềm Nhi vừa nghe vậy, không khỏi gào khóc to hơn.
Như thế, suốt cả một đêm, Dận Chân liền cứ như vậy ôm hai mẹ con nàng cho đến bình minh.
Sau khi trượng phu trở về, không thể không nói, trong lòng Điềm Nhi cũng thật sự hoàn toàn thả lỏng, liền không quan tâm đến gì khác, chỉ toàn tâm toàn ý chăm nom Tám Cân. Nàng canh giữ bên cạnh con trai cả ngày lẫn đêm, vô luận là thay băng mớm thuốc, hay là rửa mặt đại tiểu tiện đều không mượn tay người khác. Dận Chân ở một bên thấy vậy, trong lòng hơi đau, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt cố chấp của thê tử, liền biến thành thở dài. Cứ như thế, dưới sự chăm sóc tận tình của Điềm Nhi, không quá nửa tháng sau, thương thế của Tám Cân liền chuyển biến tốt hơn, ít nhất mỗi ngày không còn cảm thấy đau đầu khó chịu nữa, vết thương lớn trên trán cũng dần dần khép miệng kết vảy.
Một ngày nọ sau giờ ngọ, lúc Điềm Nhi đang tự tay bón thuốc cho Tám Cân, Tiểu Hỉ Tử khập khễnh đi từ ngoài vào, vì hắn hộ chủ không thành, bị Dận Chân phạt năm mươi đại bản, bây giờ đi đứng vẫn còn không vững.
“Chủ tử...” Hắn đi đến bên cạnh Điềm Nhi, sắc mặt có chút kỳ quái bẩm báo: “Thái tử dẫn Hoằng Yến a ca đến đây.”
Vẻ mặt Điềm Nhi chợt căng cứng, sau một lúc lâu mới lạnh lùng nói: “Bọn họ tới làm gì, chẳng lẽ là thấy con ta không bị đập chết, hiện tại đến đây ghi nhớ một chút sao.”
Tiểu Hỉ Tử cúi đầu, không dám lên tiếng.
Lúc này trên mặt Điềm Nhi đang như một cái bảng pha màu, biến hóa khó lường, thì Tô Bồi Thịnh đã vén rèm cung kính đi vào.
“Phúc tấn, gia cùng Thái tử đang đi đến đây...”
Điềm Nhi vẫn cứng người tại chỗ, khẽ hừ nhẹ một tiếng.
“Ngạch nương!” Trên giường, Tám Cân nhẹ túm lấy nàng.
Điềm Nhi quay đầu, thấy con trai bé bỏng đã phải chịu khổ lớn như vậy, trong lòng lại càng khó chịu. Cố nén hận ý, nàng hơi sửa sang lại dung nhan, mang giày xuống giường, đi hướng ra cửa.
Quả nhiên, vừa ra một lát, đã thấy Dận Chân cùng một bóng người hơi mập đang đi tới.
“Nữu Hỗ Lộc bái kiến Thái tử điện hạ.” Điềm Nhi khom gối cúi đầu, khẩu khí lạnh nhạt hành lễ nói.
“Đệ muội (em dâu) mau mau xin đứng lên” Thái tử tự mình đỡ nàng dậy, trên gương mặt ôn hòa đều hiện vẻ xin lỗi: “Đều là cô không biết dạy con, mới để cho Hoằng Yến gây ra tai họa lớn như vậy, còn thỉnh đệ muội thứ lỗi cho.” Nói xong, lại hơi thi lễ với Điềm Nhi.
Nếu không phải biết con người của Thái tử, thấy hắn như vậy, mười phần sẽ cảm thấy hắn hạ lễ này bồi đủ thành ý. Thế nhưng, đối với chuyện ở bãi săn Mộc Lan mấy năm trước, Điềm Nhi có thể nói là khắc sâu trong trí nhớ.
Phải biết rằng tên béo chết bầm trước mắt này, ấy vậy mà là người âm hiểm, vì hãm hại đối thủ, mà lôi cả bản thân mình ra đánh cuộc. Chính vì cái gọi là “thượng bất chính hạ tắc loạn”, có người cha âm hiểm như vậy, con hắn mới có thể ngang tàng đến thế.
“Thái tử đa tâm.” Điềm Nhi cúi đầu, không âm không dương nói: “Đệ muội trong lòng cũng không có gì mà tha thứ hay không tha thứ.”
Trong nháy mắt nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ nằm trên giường kia, Điềm Nhi gần như đầu óc trống rỗng vọt tới.
“Tám Cân, con làm sao vậy... Ngạch nương ở đây rồi... con đừng sợ a!” Điềm Nhi nước mắt rơi như mưa, khóc tê tâm liệt phế.
Chỉ thấy đứa bé nho nhỏ nằm trên giường, đầu được băng thuốc quấn tầng tầng thật chặt, mơ hồ còn thấy vết máu rướm ra, người mặc dù hôn mê, nhưng đôi mày nhỏ lại nhíu thật chặt, dáng vẻ trông rất đau đớn.
“Vợ lão Tứ ngươi đừng lo lắng,” ngay lúc này, Đức phi tiến lên vài bước, ôn nhu nói: “Thái y đã xem cho Hoằng Đán, người không có việc gì, chỉ bị sây sát trên đầu, hiện tại đã uống thuốc ngủ yên rồi, chờ một lát nữa...”
“Sao lại nói là không có gì!” Không đợi Đức phi dứt lời, Điềm Nhi liền đỏ mắt, đầy phẫn hận nói: “Con trai con hiện tại thành ra như vậy, sao lại không có chuyện gì được!”
Mặt Đức phi chợt cứng đờ, trong lòng có chút không vui.
Khang Hy đế đứng cạnh nghe vậy, khẽ thở dài nói: “Chuyện của Hoằng Đán, trẫm nhất định sẽ cho ngươi một công đạo. Hiện tại trước mắt để thằng bé dưỡng thương cho tốt đã...” Nói xong, lại một lần nữa đưa mắt nhìn đứa bé trên giường, rồi sau đó xoay người đi ra ngoài.
Điềm Nhi trong lòng đau đớn kịch liệt, nhưng cũng biết bây giờ không phải là lúc để khóc. Nàng gọi thái y tới hỏi thăm tỉ mỉ thương thế Tám Cân.
Thái y nói trên đầu Tám Cân bị rách hai chỗ lớn, một ở trên trán, một lại ở trên đỉnh đầu. Vết thương trên trán nhìn dọa người nhưng không nguy hiểm, bôi thuốc liền có thể cầm máu mau lành, nhưng quan trọng nhất là vết thương trên đỉnh đầu.
“Con người, đầu là nơi tập trung nhiều dây thần kinh nhất.” thái y có chút do dự cắn răng nói: “Nếu chỉ có một chút không tốt, rất có thể sẽ làm cho đứa trẻ trở thành si ngốc.”
Điềm Nhi nghe thấy thế cảm thấy trước mắt tối sầm, nếu không có hai người Phỉ Thúy, Truy Nguyệt đỡ, nàng nhất định đã ngất xỉu ngay tại chỗ.
“Chủ tử, lúc này là lúc ngài phải tỉnh táo a!” Phỉ Thúy cuống quít nói: “Đại a ca còn trông cậy vào ngài nữa.”
Đúng vậy, Tám Cân còn cần nàng chăm sóc, cho nên nàng không thể ngã xuống được.
Ngây ngốc trong Vĩnh Hòa cung đến mặt trời lặn, Điềm Nhi mặc kệ Đức phi gọi giữ lại, cẩn thận ôm Tám Cân còn đang mê man trở về phủ Ung thân vương.
Buổi tối, Tám Cân được đút thuốc, người có chút tỉnh táo lại, chỉ là chưa mở mắt ngoài miệng đã kêu khóc: “Ngạch nương, đau, đau quá...”
Điềm Nhi trào nước mắt ôm con vào trong ngực, vừa nhè nhẹ vỗ về thân thể thằng bé, vừa nghẹn ngào trấn an nói: “Ngạch nương ở đây, Tám Cân đừng sợ a...” Bởi vì bị thương ở đầu, nằm ngủ sợ đè lên miệng vết thương, cho nên suốt cả đêm, Điềm Nhi cứ ngồi ôm con như vậy, cách mỗi hai canh giờ liền dùng thìa bạc nhỏ, đút chút thuốc cho con, thỉnh thoảng Tám Cân bị đau run rẩy một cái, trái tim Điềm Nhi liền giống như bị dao lăng trì vậy, đau đến mức không thở được.
Một đêm không ngủ, ngày hôm sau lại lên.
Điềm Nhi tạm thời giao Tám Cân cho Tiền ma ma chăm sóc, mình thì đi ra phòng ngủ, gọi Tiểu Hỉ Tử tới.
Nhìn hắn quỳ trên mặt đất vẻ mặt áy náy nước mắt ngắn dài, Điềm Nhi hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Tiểu Hỉ Tử nức nở kể rõ đầu đuôi sự tình: “... Trong ngự thư phòng, Thập bát a ca Doãn Lễ cùng Hoằng Yến a ca nhà Thái tử xảy ra cãi vã, không biết tại sao lại dẫn đến động thủ, Hoằng Yến a ca nhất thời tức giận cầm lấy nghiên mực trên bàn ném tới, Đại a ca nhà chúng ta thấy không ổn, nhào tới đẩy Thập bát a ca, nghiên mực kia, nghiên mực kia liền đập trúng đầu Đại a ca nhà chúng ta.”
Chuyện xảy ra quá nhanh, những người khác trong ngự thư phòng còn chưa kịp phản ứng, Hoằng Đán đã đầu đầy máu ngã xuống, mọi người lúc này mới biết là không xong.
Nói như thế, con trai của nàng là gặp phải tai bay vạ gió.
Điềm Nhi trong lòng căm phẫn, hận đám nô tài vô dụng này hộ chủ không thành, vừa hận Hoằng Yến a ca nhà Thái tử ra tay quá ác độc, tuổi còn nhỏ lại động một tý là cầm đồ ném người. Nơi đó là ngự thư phòng, không phải là đám nô tài trong phủ Thái tử nhà ngươi mà muốn đập thế nào liền đập, ở trong đó đều là đám hoàng tử hoàng tôn nhà Ái Tân Giác La, cho dù ngươi có là con trai của Thái tử, cũng không có đạo lý phách lối càn quấy đến vậy.
Sắc trời dần tối, tịch dương dần đổ về phía chân trời, ráng chiều còn sót lại như làn má phấn hồng của tình nhân, ở nơi chân trời mờ nhạt vẽ nên một vệt khói mỏng manh.
Một trận tiếng vó ngựa phi từ xa xa đến, đám vệ binh giữ cổng thoáng dừng động tác đóng cửa, rướn cổ nhìn ra ngoài, vừa định phun ra một tiếng quở trách, từng đạo bóng roi liền đánh ập xuống: “Cút ngay cho gia!”
Bốn năm tên vệ binh bị quất ngã xuống đất, một người trong đó hai gò má đỏ ngầu, xắn tay áo lên bèn muốn đuổi theo, lại bị một người một phen túm lại. “Đừng đi, đó là quý nhân!” đã thủ cửa thành thì ánh mắt phải tinh, người trên lưng ngựa kia mặc dù không thấy rõ mặt, nhưng một đạo thắt dưng màu vàng chợt quét ngang qua giữa không trung, lại nhìn thấy rất rõ.
Hắn suy nghĩ, cũng không biết vị a ca hay vương gia nào, tại sao lại gấp gáp như thế? Một đường giục ngựa chạy không ngừng, thần tình trên mặt Dận Chân căng cứng cực độ, đêm qua vừa nhận được tin con trai bị thương, hắn không ngại bỏ mặc người đi theo ở giữa đường, độc hành một người một ngựa, suốt một ngày chạy hết tốc lực, rốt cuộc khó khăn lắm mới chạy về lúc cổng thành đang đóng lại.
“Tham kiến Vương gia...” Thấy nam nhân đột nhiên xuất hiện, đám nô tài hầu hạ vội hô rầm rập quỳ một vòng.
Dận Chân lại không thèm để ý, thẳng đường đi đến Gia Hòa viện. Lúc đến được cửa phòng ngủ, liền nghe một loạt tiếng khóc nức nở của nữ tử vang lên, trong lòng Dận Chân chợt giật thót, càng bất chấp mọi thứ, đột ngột đẩy mạnh cửa phòng ra.
Liền thấy trên giường hẹp, một nữ tử xinh đẹp dung nhan thống khổ đang nửa ôm một bé trai tầm năm sáu tuổi, không ngừng chảy nước mắt.
“Tám Cân bị làm sao?” Dận Chân mặt đầy lo lắng, trên nét mặt còn có tia âm trầm không nói ra được.
Thấy nam nhân đột nhiên xuất hiện, nàng cũng giật mình, nhưng vẻ kinh ngạc ở một giây tiếp theo biến thành đau thương cùng ủy khuất, nàng há miệng toan mở lời tựa hồ có vô tận thiên ngôn vạn ngữ, nhưng cuối cùng tất cả đều hóa thành nước mắt lăn dài trên má.
Dận Chân bước nhanh tới trước, hai mắt cẩn thận quan sát đứa trẻ trong lòng nàng.
Lúc này Tám Cân đầu quấn đầy băng dày, có mùi thảo dược nồng nặc toát ra, cứ như không xương không cốt mà tựa vào trong lòng mẫu thân, cả khuôn mặt nho nhỏ đều mang biểu tình đau đớn.
Dận Chân siết chặt nắm tay, ngay cả móng tay bấm rách lòng bàn tay chảy máu cũng không phát hiện.
“Thỉnh an Vương gia.” Hứa thái y đứng bên giường vội quỳ xuống dập đầu nói.
Dận Chân hít một hơi thật sâu, gằn từng tiếng hỏi: “Hoằng Đán như thế nào?”
Hứa thái y nói: “Vương gia yên tâm, lão thần vừa kiểm tra qua cho a ca, vết thương trên đầu a ca tuy khá sâu, nhưng cũng không chạm phải huyệt đạo, tương lai không có ảnh hưởng gì quá lớn, sau này chỉ cần bôi dược uống thuốc đúng hạn, điều dưỡng cẩn thận, không đến ba tháng có thể khỏi hẳn.”
Dận Chân nghe vậy sắc mặt lại không có bao nhiêu chuyển biến tốt đẹp, chỉ gật đầu trầm giọng nói: “Gia liền giao Hoằng Đán cho ngươi, cẩn thận hầu hạ đi.”
“Dạ!”
Vẫy lui Hứa thái y, Dận Chân ngồi xuống bên giường. Nhìn thê tử không nói lời nào, chỉ ở nơi đó cúi đầu khóc thầm, cả trái tim nguội lạnh như hóa thành vạn nhu tình. Thở dài một tiếng, đem cả hai mẹ con ôm vào trong ngực, hắn trầm giọng nói: “Đừng khóc, không phải gia đã trở lại rồi sao.”
Điềm Nhi vừa nghe vậy, không khỏi gào khóc to hơn.
Như thế, suốt cả một đêm, Dận Chân liền cứ như vậy ôm hai mẹ con nàng cho đến bình minh.
Sau khi trượng phu trở về, không thể không nói, trong lòng Điềm Nhi cũng thật sự hoàn toàn thả lỏng, liền không quan tâm đến gì khác, chỉ toàn tâm toàn ý chăm nom Tám Cân. Nàng canh giữ bên cạnh con trai cả ngày lẫn đêm, vô luận là thay băng mớm thuốc, hay là rửa mặt đại tiểu tiện đều không mượn tay người khác. Dận Chân ở một bên thấy vậy, trong lòng hơi đau, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt cố chấp của thê tử, liền biến thành thở dài. Cứ như thế, dưới sự chăm sóc tận tình của Điềm Nhi, không quá nửa tháng sau, thương thế của Tám Cân liền chuyển biến tốt hơn, ít nhất mỗi ngày không còn cảm thấy đau đầu khó chịu nữa, vết thương lớn trên trán cũng dần dần khép miệng kết vảy.
Một ngày nọ sau giờ ngọ, lúc Điềm Nhi đang tự tay bón thuốc cho Tám Cân, Tiểu Hỉ Tử khập khễnh đi từ ngoài vào, vì hắn hộ chủ không thành, bị Dận Chân phạt năm mươi đại bản, bây giờ đi đứng vẫn còn không vững.
“Chủ tử...” Hắn đi đến bên cạnh Điềm Nhi, sắc mặt có chút kỳ quái bẩm báo: “Thái tử dẫn Hoằng Yến a ca đến đây.”
Vẻ mặt Điềm Nhi chợt căng cứng, sau một lúc lâu mới lạnh lùng nói: “Bọn họ tới làm gì, chẳng lẽ là thấy con ta không bị đập chết, hiện tại đến đây ghi nhớ một chút sao.”
Tiểu Hỉ Tử cúi đầu, không dám lên tiếng.
Lúc này trên mặt Điềm Nhi đang như một cái bảng pha màu, biến hóa khó lường, thì Tô Bồi Thịnh đã vén rèm cung kính đi vào.
“Phúc tấn, gia cùng Thái tử đang đi đến đây...”
Điềm Nhi vẫn cứng người tại chỗ, khẽ hừ nhẹ một tiếng.
“Ngạch nương!” Trên giường, Tám Cân nhẹ túm lấy nàng.
Điềm Nhi quay đầu, thấy con trai bé bỏng đã phải chịu khổ lớn như vậy, trong lòng lại càng khó chịu. Cố nén hận ý, nàng hơi sửa sang lại dung nhan, mang giày xuống giường, đi hướng ra cửa.
Quả nhiên, vừa ra một lát, đã thấy Dận Chân cùng một bóng người hơi mập đang đi tới.
“Nữu Hỗ Lộc bái kiến Thái tử điện hạ.” Điềm Nhi khom gối cúi đầu, khẩu khí lạnh nhạt hành lễ nói.
“Đệ muội (em dâu) mau mau xin đứng lên” Thái tử tự mình đỡ nàng dậy, trên gương mặt ôn hòa đều hiện vẻ xin lỗi: “Đều là cô không biết dạy con, mới để cho Hoằng Yến gây ra tai họa lớn như vậy, còn thỉnh đệ muội thứ lỗi cho.” Nói xong, lại hơi thi lễ với Điềm Nhi.
Nếu không phải biết con người của Thái tử, thấy hắn như vậy, mười phần sẽ cảm thấy hắn hạ lễ này bồi đủ thành ý. Thế nhưng, đối với chuyện ở bãi săn Mộc Lan mấy năm trước, Điềm Nhi có thể nói là khắc sâu trong trí nhớ.
Phải biết rằng tên béo chết bầm trước mắt này, ấy vậy mà là người âm hiểm, vì hãm hại đối thủ, mà lôi cả bản thân mình ra đánh cuộc. Chính vì cái gọi là “thượng bất chính hạ tắc loạn”, có người cha âm hiểm như vậy, con hắn mới có thể ngang tàng đến thế.
“Thái tử đa tâm.” Điềm Nhi cúi đầu, không âm không dương nói: “Đệ muội trong lòng cũng không có gì mà tha thứ hay không tha thứ.”
Danh sách chương