Hôm nay online vào trò chơi, chuyện đầu tiên tôi làm là cướp tờ Hồng Hoang Nhật Báo trên tay Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó. Quả nhiên, trang đầu giật tít Triệu Hoán Liên Minh đánh chiếm Bất Diệt Thần Thoại, đem ngân khố người ta cướp không còn một xu. Tin tức thủ thành đều bị đẩy lùi sang trang thứ hai.

Chiến hỏa lần này đã lan sang diễn đàn chính. Hai phe khẩu chiến rất dữ dội, nước miếng văng tung tóe đã một ngày một đêm.

Bang chủ Lầu Nhỏ tuyên thệ, từ nay về sau Bất Diệt Thần Thoại thề không đội trời chung với Triệu Hoán Liên Minh. Rất nhiều bang hội bất mãn với hành vi vô đạo đức của Triệu Hoán Liên Minh cũng lên tiếng trợ uy cho Bất Diệt Thần Thoại. Có điều, mấy lời chửi rủa này lọt vào tai của Soái Ca như tiếng đánh rắm mà thôi. Bất Diệt Thần Thoại ở thời kỳ đỉnh cao còn không phải là đối thủ của Triệu Hoán Liên Minh, nói chi đến hiện tại. Trong thời gian ngắn, Lầu Nhỏ khó lòng khôi phục Bất Diệt Thần Thoại trở lại như xưa. Mà trong lúc đó, Triệu Hoán Liên Minh sẽ càng phát triển xa hơn nữa.

Đọc xong tin tức, tôi thở dài một hơi. Xem ra Lầu Nhỏ không bị đả kích, ngược lại càng thêm có ý chí chiến đấu. Tôi có thể thả lỏng tâm tình áy náy rồi. Nói làm sao, toàn bộ quân lực phân bố, địa thế phòng thủ của Bất Diệt Thành đều do tôi tiết lộ với Soái Ca. Kỳ thật, Soái Ca cũng không phải là người tâm ngoan thủ lạt (ra tay tàn nhẫn vô tình). Hắn chỉ vào thành cướp bóc xong liền rời đi. Hắn lúc ấy hoàn toàn có thể thuận tay hủy đi tòa thị chính của Bất Diệt Thành để Bất Diệt Thần Thoại bị hệ thống cưỡng chế giải tán, vĩnh viễn trừ đi hậu hoạn. Nhưng tôi cũng biết rõ, cho dù Lầu Nhỏ nhìn thấy điểm này vẫn không cảm tạ ý tốt của Soái Ca, vẫn sẽ hận tên kia đến thấu xương. Xem ra, Hỗn Loạn Chi Đô về sau sẽ mới thật sự là hỗn loạn.

Ơ mà, mấy chuyện này thì liên quan gì đến tôi?!? Đưa mắt nhìn về phương bắc, tôi tự nhủ thầm, bước tiếp theo, đi đến Tô Nhiếp Thành…

“Mập mạp, Tô Nhiếp thành là địa bàn của địch nhân, lát nữa anh không thể gây chuyện lộn xộn được.” – đứng bên cạnh truyền tống trận, tôi nghiêm túc nói với Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó.

“Làm sao chứ? Chẳng lẽ tôi là loại người không biết nặng nhẹ sao?!” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó bất mãn cãi lại.

“Đúng vậy!!!” – cả đám đồng thanh nói.

“…” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó im lặng, ngượng ngùng gật đầu.

Đến Tô Nhiếp thành, vừa bước ra khỏi truyền tống trận, tôi liền phát hiện không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Xung quanh truyền tống trận thiết lập một vòng kiểm soát. Hiện tại, những người đứng đối diện đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi, bộ dáng tùy thời rút kiếm để liều mạng.

Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ Tô Nhiếp thành xuất hiện biến thái? hay là hái hoa tặc? Chúng tôi liếc nhau, sau đó chậm rãi bước tới, đồng thời xuất ra hai tay trống trơn, tỏ vẻ chúng tôi không có ý đồ xấu.

“Các ngươi từ đâu tới?” – một anh chàng có trang bị cực phẩm khách khí hỏi.

Tôi nhìn bang huy của anh ta, thì ra là người của Huyết Nhạn Các, không biết Ám Ảnh đang giở trò quỷ gì đây: – “Chúng tôi từ Hỗn Loạn Chi Đô tới.”

“Các ngươi thuộc bang hội nào?”

“Chúng tôi là dong binh.” – kỳ quái, tột cùng là làm sao vậy? vì sao phải kiểm tra chúng tôi? Tôi thấy nhiều người bước ra từ truyền tống trận đều không bị chặn lại. Không lẽ bọn họ nhìn ra được bọn tôi là người của Yêu Hồ tộc? Không thể nào ~~

“Là dong đoàn nào?”

Tôi kéo cổ áo choàng xuống, lộ ra dong binh huy hiệu: – “Là Tật Phong Lữ Đoàn.”

“Cái gì??? Tật Phong Lữ Đoàn?? Chính là lữ đoàn trong truyền thuyết đã đi vào Long Tức Mê Cung rồi bình an trở ra mà không bị tổn thương một sợi tóc?”

Tên này hiển nhiên bị chấn kinh rồi, con mắt trừng muốn lòi ra. Hắn không dám tin nhân vật trong truyền thuyết lại sống sờ sờ đứng trước mặt hắn, lại còn thành thành thật thật để cho hắn kiểm tra!!!

“Đúng vậy. Chúng tôi chính là Tật Phong Lữ Đoàn trong truyền thuyết.” – tôi thật muốn cười.

“Ahhh…” – anh chàng chiến sĩ phát hiện bản thân luống cuống, lập tức khép đôi mắt đang trừng lớn, khôi phục biểu tình bình thường – “Mọi người tới đây có chuyện gì không? Xin đừng hiểu lầm. Chuyện khám xét này là lệnh của cấp trên thôi chứ không có địch ý gì.”

“Không sao. Tôi tới tìm bang chủ Ám Ảnh của các anh. Bọn họ là người của tôi.” – tôi cười cười.

“Thì ra là vậy. Nhưng mà tôi không nghe bang chủ dặn dò gì a, cũng không nghe nói bang chủ muốn mời mọi người tới trộm đất phong lệnh.” – chiến sĩ nghi hoặc nói.

“Haha… không phải Ám Ảnh mời tôi đến. Tôi tìm anh ấy là vì việc tư. Bọn tôi là bạn bè.” – tôi mở danh sách bạn tốt cho tên kia nhìn. Tôi muốn làm cho xong chuyện, còn nói dông dài một hồi chắc trời tối luôn quá.

“Thì ra là bạn của bang chủ. Vậy để tôi đưa mọi người tới tổng bộ.” – chiến sĩ nói xong quay đầu bàn giao công việc cho người bên cạnh, sau đó dẫn đường – “Tôi là đoàn trưởng đoàn số 1 của Huyết Nhạn Các, gọi là Kiệt Thiếu. Anh hùng hào kiệt, kiệt. Mỹ thiếu niên, thiếu. Năm nay 17 tuổi, yêu thích… mỹ nữ thích cái gì tôi sẽ thích cái đó… hắc hắc…”

“!!!!” – 6 người chúng tôi sửng sốt, quay mặt nhìn nhau sau đó cười như điên. Mỹ nữ thích cái gì hắn sẽ thích cái đó, không lẽ mỹ nữ thích soái ca, hắn cũng sẽ thích soái ca?!? “Là Kiệt Thiếu đúng không.” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó thân mật bước tới ôm vai – “Chúng tôi không tới đây tra hộ khẩu, cậu không cần thông báo kỹ càng như vậy. Nhưng mà nói tới sở thích, cậu đúng là có sở thích thật đặc biệt nha… ha hả…”

Kiệt Thiếu nhíu mày, đẩy tay Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó ra, nghiêm khắc nói: – “Làm ơn không đụng chạm, tôi không thích con trai, cám ơn.”

Sau đó hắn chuyển sang nhìn Tuyệt Mệnh, đưa tay làm động tác [mời]: – “Mỹ nữ tỷ tỷ, chúng ta đi thôi. Tổng bộ cách nơi này không xa lắm đâu.”

Tôi nghe xong thì phiền muộn vô cùng. Các bạn nói xem, cả bọn đều che mặt, vì sao cậu ta vừa nhìn liền biết Tuyệt Mệnh đẹp hơn tôi? Cậu ta đúng là cao thủ sát gái nha.

“Phải rồi Kiệt Thiếu, vì sao các cậu chặn chúng tôi lại để kiểm tra vậy? Bộ chúng tôi nhìn giống kẻ trộm biến thái hay sao?” – tôi hiếu kỳ hỏi. Mặc dù chúng tôi bọc kín giống như bánh tét, thoạt nhìn hơi kỳ quái, nhưng nhìn đâu giống hung thần ác sát gì đâu.

“Chuyện này nói ra rất dài dòng.” – Kiệt Thiếu nhíu mày – “Không nhớ bắt đầu từ lúc nào trong Tô Nhiếp thành xuất hiện một số người ăn mặc kỳ quái, ra tay cuồng sát người của Tô Nhiếp tộc. Theo lời miêu tả của nạn nhân thì những người này đều mặc áo choàng giống các bạn vậy, cũng che kín mặt. Bọn họ rất giảo hoạt, luôn lừa người khác công kích trước, sau đó mới phản kích. Cho nên chúng tôi không biết danh tính của họ, đến bây giờ vẫn không biết làm sao để bắt. Về sau, trải qua điều tra, chúng tôi mới biết, ngoại trừ Hỗn Loạn Chi Đô và Thực Nguyệt Thành, khắp nơi đều xuất hiện đám sát thủ kỳ quái này. Chúng tôi gọi họ là “sát thủ dấu mặt”. Quan trọng nhất là chúng tôi vẫn không biết vì sao họ lại giết người. Những người bị hại không có điểm chung nào. Thiệt là kỳ quái. Vì muốn đuổi bắt những tên sát thủ này, bang chủ liền triệu tập tất cả bang phái lớn nhỏ ở Tô Nhiếp thành, đề ra phương pháp kiểm soát các truyền tống trận. Thành chủ là do Huyết Nhạn Các phụ trách, chia ca luân phiên nhau. Hôm nay là ca của đoàn số 1. Lúc nãy vừa nhìn thấy các bạn, tôi còn tưởng là đám sát thủ dấu mặt xuất hiện a, hại tôi khẩn trương đến đổ mồ hôi. Nghe đồn những tên sát thủ kia mạnh đến biến thái.”

Chúng tôi nghe xong liền chột dạ. Xem ra đồng bào Yêu Hồ tộc đã sớm hành động rồi. Bọn tôi luôn cấm chốt ở Hỗn Loạn Chi Đô nên cứ nghĩ thiên hạ đang thái bình, không ngờ là do tin tức của chúng tôi không được câu thông. Vừa rồi, nếu bất cẩn để xảy ra xung đột, chúng tôi tuyệt đối chết không có chỗ chôn. Về sau càng phải cẩn thận hơn mới được, không thể để người khác dò ra thân phận mới tốt.

Nghĩ tới đây tôi liền mĩm cười nói với Kiệt Thiếu: – “Áo choàng này là chúng tôi mua từ một tên thương nhân. Bởi vì tạo hình rất có phong cách nên mua về làm đoàn phục, không ngờ có nhiều người mặc trùng áo choàng như vậy.”

Ngũ tặc càng lúc càng bội phục công phu nói dối của tôi. Kiệt Thiếu thì loáng một cái đã tin tưởng lời tôi nói, còn tốt bụng nhắc nhở: – “Mọi người đừng mặc nó nữa. Dễ sinh ra hiểu lầm lắm đó.”

“Haha… chúng tôi đều là soái ca mỹ nữ, sợ lộ mặt ra sẽ khiến cho khắp nơi chấn động a~” – tôi không biết xấu hổ nói. Ngũ tặc khinh bỉ nhìn tôi. Kiệt Thiếu thì đưa tay lau trán.

Có Kiệt Thiếu dẫn đường, chúng tôi không bị cản trở, thông suốt một đường đi thẳng vào phòng nghị sự của Huyết Nhạn Các.

“Bang chủ sẽ tới ngay lập tức, mọi người ngồi đợi một chút nhé.” – Kiệt Thiếu nói xong liền đi ra ngoài.

Một lát sau, một người tiến vào, nhưng không phải là Ám Ảnh.

Mỹ nữ đưa mắt cao thấp đánh giá chúng tôi, sau đó ngạo mạn nói: – “Ta là phó bang chủ của Huyết Nhạn Các, Hồng Bò Cạp. Các ngươi tới tìm Ám Ảnh có chuyện gì?”

Ngũ tặc nhìn Hồng Bò Cạp, lại nhìn tôi. Tôi dễ dàng đọc ra ý tứ của bọn họ, Ám Ảnh có gái đẹp ngay bên cạnh thế này, cô không có cửa thắng đâu.

Tôi lườm bọn họ, tôi tin tưởng Ám Ảnh, anh ấy mới không thích loại con gái ngực to não phẳng này~

Tôi đứng lên, trả lời.: – “Tôi là đoàn trưởng của Tật Phong Lữ Đoàn, gọi là Tri Chu. Hôm nay tới thăm Ám Ảnh với tư cách là bạn bè, không có chuyện gì đặc biệt cả, không cần nhọc công phó bang chủ đại giá quang lâm.”

Tôi cười trào phúng. Tôi ghét nhất là những người ăn nói ngạo mạn, nhất là cái loại không có tiền vốn để ngạo mạn mà còn tỏ vẻ ta đây.

“Hừ… nếu đã không có việc gì thì mời các ngươi về thôi. Ám Ảnh bận rộn nhiều việc, không có thời gian gặp gỡ đám người vô tích sự.” – Hồng Bò Cạp không khách khí đuổi khách.

Tôi vừa tức giận vừa kinh ngạc. Cô nàng này thiệt là quá đáng nha. Tôi đã nói mình là bạn của Ám Ảnh, hơn nữa dựa vào thanh danh Tật Phong Lữ Đoàn, bang hội nào cũng sẽ khách khí với chúng tôi. Cô nàng này vậy mà ra lệnh đuổi khách. Nào có phó bang chủ tiếm quyền bang chủ như thế này chứ?! Nhìn cô ta, tôi liền liên tưởng tới Từ Hi thái hậu.

“Cho dù là Ám Ảnh cũng không dám nói lời như vậy với tôi. Cô là ai mà dám đuổi tôi đi? Cô chẳng qua là phó bang chủ mà thôi. Cô có cái quyền này sao? – tôi không chút do dự đáp trả lại. Tôi giận rồi à~

Hồng Bò Cạp nghe xong liền biến sắc, dùng tiếng nói âm độc đe dọa: – “Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt phải không. Hôm nay, ngươi đừng nghĩ còn sống ra khỏi đây.”

Cô ta nói xong liền xuất ra một cây cung ngân khí, phẩm chất không tệ. Đổ mồ hôi~ không ngờ cũng là cung tiễn thủ như tôi. Chúng tôi đồng thời rút vũ khí, tư thế chuẩn bị chiến đấu. Đúng lúc này…

“Nhện!!!!!!!!!!!!” – giọng nói vui mừng của Ám Ảnh vang lên, phá tan không khí giương cung bạt kiếm trong phòng.

Tôi còn chưa kịp phản ứng đã bị Ám Ảnh nhấc bổng ôm vào lòng. Bởi vì tay trái đang cầm cây cung, tay phải đang cầm mũi tên, vì không muốn đâm vào Ám Ảnh nên tôi phải giơ cả hai tay ra xa, thoạt nhìn rất giống con bù nhìn.

“Này này… anh bỏ tôi xuống đã.” – tôi thấy ánh mắt Hồng Bò Cạp càng thêm âm lãnh, hung dữ nhìn Ám Ảnh đang ôm tôi. Cô ta yêu thích Ám Ảnh! Tôi từ trong ánh mắt ganh tị của cô ta cho ra kết luận này.

Ám Ảnh gãi đầu, ngượng ngùng buông tôi xuống: – “Nhện, cô đẹp ra.” – Ám Ảnh cẩn thận nhìn tôi, hoàn toàn không để ý đến Hồng Bò Cạp.

“Haha…” – tôi bắt chước Ám Ảnh, xem Hồng Bò Cạp là không khí. Thì ra anh ấy không thích cô ta… hắc hắc… tôi cười có chút hả hê.

“Ám Ảnh, không giới thiệu một chút sao?” – Hồng Bò Cạp nghiến răng nói.

“Cô sao còn ở đây?” – Ám Ảnh quay đầu, cau mày – “Họ là bạn bè của tôi. Không cần cô tiếp. Cô đi làm việc của cô đi.”

“Anh…” – Hồng Bồ Cạp chỉ vào Ám Ảnh, tức giận nói – “… tôi cho anh tất cả của tôi, vậy mà anh lại đối xử với tôi như vậy sao?”

Câu nói đó khiến chúng tôi đều ngây ngẩn. Tôi đương nhiên hiểu được câu nói kia có nghĩa là gì. Điều này có thật sao? Hay là thủ đoạn ly gián của cô ta? Tôi thẳng tắp nhìn Ám Ảnh, hy vọng tìm ra đáp án.

“Nhện, chuyện này… không phải tôi tự nguyện.” – Ám Ảnh sốt ruột giải thích.

Không phải tự nguyện?

“Đừng nói cho tôi biết là anh bị cô ta cưỡng gian chứ?” – tôi không thể tin hỏi lại.

“Mặc dù tôi không muốn thừa nhận nhưng sự thật là vậy.” – Ám Ảnh khổ não – “Tôi biết chuyện này nói ra chắc không ai chịu tin, nhưng mà…”

“Tôi tin anh.” – tôi đặt tay lên vai Ám Ảnh, kiên định nói. Nhìn vào mắt anh ấy tôi liền biết anh ấy đang nói thật. Hơn nữa, bộ dáng bất đắc dĩ của anh ấy và biểu lộ xấu hổ của Hồng Bò Cạp liền chứng minh cái sự tình nghe vớ vẩn kia đúng là đã xảy ra như vậy.

“Nhện… cô…” – Ám Ảnh cảm động nắm lấy tay tôi.

“Vậy anh hãy khai trừ cô ta.” – tôi chỉ vào Hồng Bò Cạp – “Cô ta ở bên cạnh anh như vậy tôi sẽ lo lắng, ai biết cô ta có làm thêm chuyện nhàm chán gì hay không.”

Tôi không thể để cho cô ta ở cùng một chỗ với Ám Ảnh. Chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của tôi.

Hồng Bò Cạp nghe tôi nói thì phát ra tiếng cười lạnh. Ám Ảnh khó xử nhìn tôi: – “Nhện à, không phải tôi không muốn, mà là cô ta cũng có cổ phần trong Huyết Nhạn Các. Tôi không có quyền khai trừ cô ta. Huyết Nhạn Các không phải của một mình tôi.”

Hả? Còn có chuyện này. Trách không được cô ả lại không sợ hãi như vậy. Nhưng nói tới nói lui thì cái chức bang chủ của Ám Ảnh cũng quá uất ức đi à. Rõ ràng bị một nữ nhân khi dễ mà còn không thể làm gì cô ta.

“Không thì… anh ly khai Huyết Nhạn Các đến gia nhập lữ đoàn của tôi đi. Đãi ngộ của chúng tôi không tệ. Đảm bảo tiền lương không thấp hơn chức bang chủ của anh đâu.” – tôi cao hứng nói. Như vậy hai chúng tôi có thể gặp nhau mỗi ngày nha.

“Chuyện này… cũng không được. Phát triển Huyết Nhạn Các là trách nhiệm của tôi. Nếu tôi bỏ đi, cấp trên sẽ rất thất vọng.” – Ám Ảnh hai tay nắm lấy vai tôi, thành khẩn trình bày, ánh mắt kiên định, có chút như khẩn cầu.

Tôi xoay mặt không nhìn anh. Đầu óc một mảnh hỗn loạn. Các dây thần kinh căng lên nhức nhối. Trời ơi, thật vất vả mới gặp được một nam nhân tốt, vì sao lại xảy ra sự tình này? Có phải ông trời đang đùa giỡn tôi không? Tôi không tự chủ được lại nhớ tới một ánh mắt cũng ôn nhu như thế này.

“Anh không thể ly khai lại không thể khai trừ cô ta. Nói như vậy, anh cũng không có biện pháp để giải quyết chuyện này, phải tiếp tục duy trì tình trạng hiện giờ hay sao?” – tôi kích động hỏi.

“Tôi…” – Ám Ảnh cũng loạn trí, lại nghĩ không ra lý do để thoái thác.

“Được rồi.” – tôi đẩy Ám Ảnh ra, tiếc nuối nói – “Tôi hiện tại nghiêm chỉnh nói cho anh biết, chỉ cần anh còn ở lại Huyết Nhạn Các một ngày, chúng ta sẽ là tử địch một ngày.”

Tôi rút đất phong lệnh ném lên bàn, nói tiếp: – “Cám ơn anh lúc trước đã chiếu cố cho tôi. Đây là đất phong lệnh, xem như là hồi báo của tôi. Chúng ta từ nay không còn ân oán.”

Nói xong, tôi dẫn đầu bước ra ngoài. Ngũ tặc nhìn tôi ly khai mà đầu không nghoảnh lại, đồng loạt ném cho Ám Ảnh và Hồng Bò Cạp một ánh mắt khinh bỉ.

Lúc bước chân qua cửa phòng hội nghị, trong lòng tôi vẫn còn hy vọng. Hy vọng Ám Ảnh sẽ đuổi theo. Nghĩa là hai đứa còn có cơ hội để hòa giải. Nhưng tôi đã thất vọng. Bởi vì cho đến khi 6 người chúng tôi rời khỏi tổng đàn của Huyết Nhạn Các, Ám Ảnh cũng không xuất hiện trước mặt tôi lần nữa.

“Nhện a~ thiên hạ đầy rẫy mỹ nam. Vì sao phải yêu đơn phương anh ta chứ? Huống hồ anh ta cũng không tính là mỹ nam. Cô đáng yêu thế này, nhất định sẽ tìm được chồng thôi.” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó mở miệng an ủi, khiến cho tứ tặc nhào vào đánh hội đồng hắn.

Tôi khoát tay, cười nói: – “Tôi không sao. Chúng ta đi dạo một hồi trong thành rồi tìm chỗ ăn cơm thôi, tôi đói bụng.”

Ngũ tặc liếc nhau sau đó gật đầu. Bọn họ biết rõ, tôi muốn ở lại Tô Nhiếp thành là vì muốn cho Ám Ảnh thêm một cơ hội. Dù sao Tô Nhiếp thành là địa bàn của Huyết Nhạn Các, anh ấy nếu muốn tìm tôi thì thật dễ dàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện