Nhìn Lầu Nhỏ vui vẻ triệu tập tất cả dong binh đến nhận thù lao, tôi gửi tin nhắn cho Đổi Trắng Thay Đen, kêu anh ta đi lãnh tiền. Còn tôi thì tung người xuống khỏi tường thành, chạy xuyên qua chiến trường hoang tàn, không quay đầu lại.

Triệu Hoán Liên Minh vẫn đang tử thủ trong thành. Thời gian khởi đầu của họ sớm hơn Bất Diệt Thần Thoại nhưng đến cửa cuối cùng lại khóa cửa thành, kéo dài thời gian để giành chiến thắng. Nhìn bức tường xiêu vẹo gồ ghề kia đủ thấy lần công thành cuối cùng mãnh liệt đến dường nào.

Hiện tại lãnh đạo cao tầng của Triệu Hoán Liên Minh đang bận rộn xử lý công tác hậu chiến tranh, nào là sửa chữa tường thành, phát tiền an ủi cho thành viên, dọn dẹp bản doanh, vân vân và vê vê, cho nên không ai chú ý tới tôi lẻn đi vào. Tôi cũng không lên tiếng chào hỏi ai, trực tiếp chạy tới phòng họp, tắt máy truyền tin, lẳng lặng ngồi xem bản thu hình của trận chiến vừa qua.

Vừa xem video, trong đầu tôi vẫn không ngừng suy nghĩ đến chuyện khác. Tôi là người trọng tình trọng nghĩa. Đối với kẻ xấu, tôi chưa bao giờ biết mềm lòng. Nhưng vấn đề ở đây là… tôi không phân bang chủ Lầu Nhỏ vào thành phần “kẻ xấu”. Đối với bang hội Bất Diệt Thần Thoại, tôi chỉ hơi khó chịu vì chuyện phát sinh lần trước nên mới định ra kế hoạch lần này. Về sau ngẫm lại, ai lại chẳng có tư tâm. Cách làm của Lầu Nhỏ không mấy quang minh chính đại (nuốt lời vụ xây thành đầu tiên) nhưng cũng không phải đại gian đại ác gì. Kế hoạch đã lên, không thể hủy bỏ, tôi có hối hận cũng vô dụng. Haiz… cùng lắm thì về sau nếu có giao dịch thì giảm giá cho tên kia vậy, bù đắp chút nhân tình là tốt rồi.

Tôi đang ôm gối ngồi suy nghĩ lung tung, một đám người hô to gọi nhỏ bước vào. Đi đầu là Thảo Hoa Mai: – “Cbn, hôm nay đúng là mệt quá. Còn may tường thành của chúng ta đủ chắc chắn, bằng không đã bị bọn quái vật đạp chết rồi.”

“Ủa Sâu, cô nhanh vậy đã về rồi à, những người khác đâu?” – Soái Ca tùy ý hỏi, vẻ mặt của hắn đang giãn ra khi nghĩ tới đường làm quan rộng mở.

“Bọn họ đang giải quyết hậu quả, tôi về trước. Thế nào, đội ngũ tổn thất nhiều hay ít?”

“Nhện tỷ, có một tiểu quân sư giỏi như em làm sao có thể tổn thất nhiều ni?!” – Công Chúa mĩm cười nhìn tôi.

“Haha… đúng là chị quên mất chúng ta có một cô bé thiên tài ở đây.” – nhìn vẻ đáng yêu của Công Chúa, tôi đem mấy cảm xúc rối rắm trong đầu ném lên chín tầng mây, sau đó vươn móng vuốt ra, nhào nặng khuôn mặt xinh xắn của cô bé.

“Sâu, không ngờ bạn là đồng tính luyến ái a. Khó trách nhìn thấy anh chàng bảnh trai như tôi lại không có phản ứng.” – người lên tiếng chính là Lam Khải Y. Tôi không nói hai lời, trực tiếp tung một cước đạp bay hắn.

“Sâu, bà đang xem lại băng quay hình hả?” – Thảo Hoa Mai ngồi xuống bên cạnh, châu đầu vào xem chung – “Ha hả, tui ăn ảnh quá, nhìn tui thiệt là oai phong!!!”

“Đồ không biết xấu hổ!!” – tôi giơ một ngón giữa, không thèm nói nữa, đưa mắt tiếp tục xem video. Bản phim quay toàn cảnh từ trên cao đúng là nhìn đẹp mắt hơn nhiều.

Ủa, kia không phải Lam Khải Y à? Tôi ngạc nhiên phát hiện ra tên chiến sĩ lao ra cản ngay cửa thành trong lần công thành thứ ba chính là hắn. Tên này nhìn bình thường vậy mà lúc đánh nhau cũng mạnh ghê á. Hắn múa kiếm rất ra dáng. Mà sao thanh kiếm nhìn quen quen ta? “Lam Khải Y, Tiểu Lược đã trả thanh kiếm lại cho anh rồi hả?” – tôi hỏi mà đầu không ngẩn lên.

“Đã trả từ sớm rồi” – Lam Khải Y đắc ý nói – “Kỳ thật, Tiểu Lược nói năng mạnh miệng vậy chứ tấm lòng mềm như đậu hủ. Cô ấy rất tốt với tôi.”

Thiết!! Không phải trả lại để lần sau sẽ đến trộm tiếp hả? Tôi xấu xa nghĩ.

Trên màn hình, Lam Khải Y dẫn đầu đội ngũ 40 người phụ trách cản quái. Có lẽ ảnh hưởng tinh thần hiệp nghĩa của truyện kiếm hiệp truyền thống, cho nên trong các trò chơi online, người luyện chức nghiệp kiếm khách vẫn là nhiều nhất. Ngược lại, võ sĩ mang áo giáp nặng cân lại không có mấy ai luyện. Đội ngũ đi đầu chỉ có vài tên võ sĩ, còn lại toàn bộ là kiếm khách. Mà kiếm khách phòng ngự không cao, ưu điểm duy nhất là sự linh hoạt, nhưng trước một đàn quái vật đông như kiến thế kia, có linh hoạt cỡ nào cũng vô dụng, căn bản muốn tránh cũng không có chỗ để tránh a~

Kiếm khách đi đầu bị một đàn quái vật vây quanh. Với trò chơi hư nghĩa, người bình thường rất sợ bị quái vây quanh. Bởi vì một khi sự tình này phát sinh, bạn chỉ có một kết quả mà thôi: bị đánh hội đồng cho đến chết. Lúc này, vị kiếm khách kia đang được đồng bạn bên ngoài giúp hắn mở đường máu thoát thân. Nhưng hắn đang sử dụng liên kích (kỹ năng phát theo một chuỗi), không thể dừng lại giữa chừng. Bên cạnh, một con quái lẻn đến phía sau, ý đồ đâm sau lưng chiến sĩ.

Ngay thời khắc mấu chốt, một đạo bóng dáng màu đen lướt nhanh đến ngăn chặn đòn tấn công của con quái, khiến nó không thể làm gì khác hơn là quay về thế phòng ngự. Đạo bóng dáng màu đen vươn một cánh tay, đem tên kiếm khách đang sửng sốt đứng hình kia kéo khỏi vòng vây. Soái ngất ngây a~ Tôi nhịn không được mà khen một tiếng trong lòng. Sau đó nhìn kỹ mới biết vị kiếm khách đó chính là Lam Khải Y.

“Thú Thú, tui thấy Lam Khải Y đứa nhỏ này không tệ nha. Có thể khiến cho Tiểu Lược lo lắng như thế.” – tôi phát mật thư cho Thảo Hoa Mai.

Thảo Hoa Mai trợn mắt nhìn tôi, cũng không thèm trả lời tin nhắn mà trực tiếp nói ra ngoài miệng: – “Còn đợi bà nói ra hay sao, hai người họ đã sớm cấu kết rồi.”

Cái gì????

Vừa vặn Tiểu Lược đi vào phòng họp. Lam Khải Y trông thấy nàng liền lập tức chạy qua nghênh đón. Tôi nhảy dựng lên, bày ra bộ dáng bi phẫn đau thương, dọa cho mọi người run rẩy. Tất cả đều kinh nghi nhìn tôi, không biết tôi lại phát chứng thần kinh gì.

Tôi run rẩy dùng ngón tay chỉ vào Lam Khải Y và Tiểu Lược: – “Hai người… hai người dám làm chuyện như vậy sau lưng tui. Hai người không thấy thẹn với lòng, thẹn với đảng, thẹn với nhân dân hay sao??”

Bịch ~ Cả đám ngã nhào. May mắn ở đây đều là người một nhà. Lỡ mà người ngoài nghe được còn tưởng chúng tôi đang trình diễn quan hệ tay ba cẩu huyết gì đó.

“Sâu, bà… bà…” – Tiểu Lược cũng chỉ ngón tay vào tôi, sửng sốt cả buổi không thốt nên lời nào, phiền muộn buông tay, lặng lẽ ngồi một bên.

“Khụ khụ…” – Soái Ca nghiêm trang ngồi lên ghế chủ vị – “Được rồi, không đùa nữa. Chúng ta bắt đầu họp. Chủ yếu cần thảo luận để hoàn thiện kế hoạch tu chỉnh và cướp bóc cho ngày mai. Nhện, ngày mai cô cũng tham gia chứ?”

Tôi chợt liên tưởng tới khuôn mặt chính trực của Lầu Nhỏ, haiz, mắt không thấy thì tâm không phiền, dứt khoát trả lời: – “Không, tôi thấy không thoải mái. Muốn log out nghỉ ngơi. Chắc không tham gia đâu.”

“Gì? Bà không tham gia?” – Thảo Hoa Mai la lớn.

“Đúng vậy. Dù sao lần này là hành động quần thể. Thêm tui một người cũng không nhiều hơn, thiếu tui một người cũng không ít đi.” – tôi bình tĩnh trả lời.

“Vậy tui cũng out. Dù sao tui chỉ lưu lại để giữ thành.” – Thảo Hoa Mai phụ họa.

“Thế thì tui cũng out luôn.” – Tiểu Lược nói chêm vào. Ba đứa ở lại có thể tụ vào chơi đánh bài gì đó, chứ Tiểu Lược không bao giờ nguyện ý đứng một mình trong trò chơi.

“Tốt thôi.” – tôi gật đầu xong liền thoát tuyến.

Tháo thiết bị khỏi đầu, cảm giác có chút mệt mỏi, tôi mở anime lên xem. Vài phút sau, Thảo Hoa Mai và Tiểu Lược cũng thoát tuyến.

“Kỳ tích a~ Hôm nay mấy bà thoát trò chơi sớm như vậy.” – 3 mỹ nữ còn lại trong phòng ngạc nhiên nói.

“Hơi mệt nên hôm nay không cày nữa. Mấy bà không đi ra ngoài dạo chơi à?”

“Cái chỗ khỉ ho cò gáy này có chỗ nào để đi hả?”

“Cũng đúng. Vậy mà nhà trường còn ra lệnh cấm. Ngày nghỉ thật là nhàm chán.”

“Mấy bà không xem phim truyền hình sao? Tui thấy trong máy tính lưu trữ rất nhiều phim bộ dài tập a~” – tôi hỏi.

“Chán rồi. Hiện giờ tui chỉ muốn xem phim heo.” – Tiểu Ngư bĩu môi trả lời.

“Đúng đó đúng đó. Tui cũng muốn xem phim heo. Tui chưa bao giờ xem qua.” – một đám gật đầu phụ họa.

“Vậy thì mua về mà xem.” – tôi tùy ý nói.

“Có người bán hay sao?” – một đám quay đầu nhìn tôi.

“Tui làm sao biết, mấy bà nhìn tui làm gì.”

“Bà đã xem rồi đúng không? Nhất định biết chỗ bán.” – cả đám đồng thời tiến lại, tôi cảnh giác lùi về sau một bước.

“Tui có nói tui đã xem qua hả? Cùng lắm tui mới xem phim cấp 3 thôi. Mà đó là xem trong rạp chiếu phim đàng hoàng nha.”

“À… phim cấp 3 và phim con heo có gì khác nhau?” – Tiểu Khả mê mang hỏi.

Cả đám liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng Tiểu Lược mở miệng trả lời đơn giản mà đầy đủ: – “Phim cấp 3 có tình tiết, hơn nữa cảnh xxx là dàn dựng. Phim con heo là không có tình tiết gì hết, cảnh xxx là làm thiệt.”

“Ra vậy…” – Tiểu Khả gật đầu. Cả bọn đổ mồ hôi ~ Có cảm giác tội lỗi vì vừa độc hại một mầm non của tổ quốc.

“Đừng chuyển hướng chủ đề. Tui đề nghị để Sâu đi mua phim heo cho cả phòng cùng xem. Ai đồng ý giơ tay.”

Soạt ~ cả năm cánh tay đều giơ cao.

Choáng ~ sớm biết như vậy tôi đã không mở miệng. Có điều, chuyện này có thể làm khó được tôi hay sao? Hứ… Trong lòng tôi cười gian nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ ủy khuất: – “Được rồi, tui nghĩ cách giúp mấy bà là được.”

Tôi vừa nói vừa đi lại nhấc điện thoại, gọi cho Lam Khải Y, trong đầu vang lên ca khúc “tội ác thú vị”. Điện thoại reng 3 lần, tên kia mới vội vã từ trong trò chơi chạy ra, mở miệng gọi: – “Bé cưng, tìm anh chuyện gì?”

Tôi thiếu chút nữa ói ra: – “Cút xéo. Ai là bé cưng của anh.”

Bên kia vang lên tiếng loảng xoảng, vài phút sau mới nghe tiếng Lam Khải Y lần nữa: – “Tôi tưởng là Tiểu Lược mà… Sâu, bạn tìm tôi có chuyện gì không?”

“Trong máy tính của anh có mấy bộ phim con heo?” – tôi trực tiếp đi vào vấn đề.

Lại có âm thanh quái dị vang lên, một hồi sau mới có tiếng trả lời: – “Tôi là sinh viên ưu tú hiếu học, là thanh niên gương mẫu, làm sao có thể xem mấy thứ đồi trụy đó chứ. Sâu, mặc dù bạn là tỷ muội tốt của tôi nhưng cũng không thể vũ nhục nhân cách của tôi nha.”

“Bớt nói nhảm. Tiểu Lược nhà anh muốn xem phim con heo. Tôi hạn cho anh trong vòng nửa giờ phải mang qua ít nhất 10GB phim con heo. Bằng không… anh tự gánh lấy hậu quả.”

“Tôi… được rồi. Phim Mỹ hay Nhật Bản?”

“Đều muốn. HongKong cũng muốn.”

“Hai người hay chơi tập thể?”

“Đều muốn. Đồng tính cũng được luôn.”

“Phim hoạt hình hay người thật đóng?”

“Đều muốn. Nhưng không lấy bản trắng đen.”

“Được rồi. Chờ một chút, tôi lập tức mang qua.”

Tôi đắc ý cúp điện thoại, quay đầu liền thấy Tiểu Lược đang nổi giận đùng đùng, còn những người khác thì nhìn tôi với ánh mắt… bội phục?!? Tiêu rồi, Tiểu Lược sắp ra tay, trốn thôi!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện