Edit: Tiểu Màn Thầu

Sức khoẻ của bà nội Thẩm đã dần ổn định, Thẩm Luân quyết định tranh thủ thời gian đi đến đó tìm người.

Cuối cùng hôm nay cũng đã liên lạc được với Kiều Tịnh.

“Đưa máy cho tôi.” Thẩm Luân chuẩn bị xuất phát, đen mặt đứng bên cạnh chiếc xe, ánh mắt dữ tợn, đoạt lấy điện thoại trong tay Vương Hiểu.

“Alo, Thẩm Luân?”

Trong điện thoại, thanh âm của Kiều Tịnh khá ngập ngừng, bình tĩnh hỏi.

Thẩm Luân híp mắt, không lên tiếng trả lời.

“Ngày đó rời đi quá gấp gáp, quên báo cho anh biết, bà ngoại không thích cuộc sống ở thành phố, cho nên tôi đã dẫn bà ngoại đi đến nơi khác.”

Trải qua bầu không khí ngượng ngùng cuối cùng cũng bình ổn lại, anh nhẫn nại hỏi: “ Bao giờ trở về?”

“….. Vài ngày nữa.” Kiều Tịnh khẽ cười một tiếng, chần chừ nói: “Tôi sẽ quay về, tôi không có bỏ trốn đâu.”

Thẩm Luân hận không thể lập tức bắt trói cô trở về, giáo huấn mấy ngày mấy đêm để cô thành thật hơn một chút. Nhưng sau khi nghe thấy tiếng cười của cô, trong lòng Thẩm Luân lại rung động, máu trong người đều trở nên nhu hoà như một dòng nước, vô cùng ấm áp.

Yết hầu anh khẽ động, trầm giọng nói: “Mau quay về có biết không? Lần sau rời đi mà không báo một tiếng thì đừng trách anh vô tình.”

Cô sẽ không thể biết được, sau khi biết tin cô bỏ đi, vì quá xúc động thiếu chút nữa Thẩm Luân đã gây ra chuyện không hay.

Cách một cái màn hình điện thoại, cô vẫn bị anh dọa sợ, mở to đôi mắt.

“Sẽ mau trở về mà, anh đừng hung dữ như vậy. Anh cũng đừng đến đây, đi đi về về phiền phức lắm, tôi không bỏ trốn đâu.”

Thẩm Luân lạnh mặt mỉm cười, lên tiếng uy hiếp: “Cho dù em cố tình bỏ trốn, thậm chí là chạy trốn sang nước ngoài anh cũng sẽ có cách bắt em trở về. Được rồi, nhớ chăm sóc tốt cho bà ngoại, đừng tắt nguồn điện thoại, anh sẽ gọi cho em bất cứ lúc nào đấy.”

Cúp máy sắc mặt Thẩm Luân nhu hoà hơn, tâm tình nhìn cũng không tồi.

Chu Xuyên nhìn thấy, hạ cửa xe xuống, ý vị thâm trường cười nói: “Chỉ với một cuộc điện thoại đã Thẩm đại thiếu gia của chúng ta thay đổi ý định. Mỗi lần đối mặt với cô tiểu minh tinh kia, anh liền trở thành miệng dao găm tâm đậu hủ, thế nào, không đi bắt người nữa à.Tôi cũng không hiểu nổi anh, đi đánh golf không? Gần đây có sân gofl bạn tôi mới mở.”

Thẩm Luân thả lỏng cà vạt, khó có lúc nhả ra một câu: “Đi thôi.”

Trong điện thoại, Kiều Tịnh không muốn anh đến đó, anh nghĩ không cần thiết phải quản cô quá chặt, dù sao bên đó cũng có người của anh. Nếu cô dám có tâm tư khác, thì anh vẫn có thể bắt trói cô trở về.

Đến lúc đó, chính là cô tự làm tự chịu.

Sau khi Kiều Tịnh cúp điện thoại, trở về phòng bệnh của bà ngoại.

“Đây là cháu gái của bà sao, lớn lên thật xinh đẹp, giống như một đại minh tinh.”

Trong phòng bệnh, bà ngoại đang nói chuyện phiếm cùng một cụ bà khác.

Điều kiện của viện điều dưỡng này rất tốt, đầy đủ các trang thiết bị, tất nhiên chi phí cũng cực kỳ cao. Phòng của hai cụ nằm gần nhau, hai người nhanh chóng trở nên thân thiết, nghe người khác khen ngợi cháu gái của mình, bà ngoại che miệng cười, kiêu ngạo nói: “Cháu gái của tôi chính là một đại minh tinh.”

“Thật sao?”

Hai cụ già nói chuyện phiếm với nhau, Kiều Tịnh rót nước ấm vào ly, cười nói: “Bà ngoại, tối nay cháu phải quay về Ma Đô, cháu bận một số việc. Sau khi làm xong công việc sẽ quay lại đây thăm bà.”

Bà ngoại hoà ái nói: “Không sao đâu, cháu cứ lo công việc của mình đi, bà có tay có chân, cháu không cần lo lắng cho bà.”

“Ai nha! Cháu cứ yên tâm đi, nơi này đều là những ông bà lão đã cao tuổi, rảnh rổi sẽ tụ tập với nhau chơi mạc chược, khiêu vũ, cuộc sống ở đây thoải mái hơn bên ngoài rất nhiều.” Bà cụ phòng bên là người rất nhiệt tình, nắm lấy tay bà ngoại Kiều Tịnh giới thiệu cuộc sống ở nơi đây.

Kiều Tịnh quay đầu lại, nhìn thấy hai người đang trò chuyện vui vẻ.

Bà ngoại có thói quen ngủ trưa, Kiều Tịnh dỗ bà ngủ, sau đó đem tấm thẻ ngân hàng đặt trong ngăn tủ.

Kiều Tịnh rời khỏi viện điều dưỡng, liền nhắn cho bà ngoại một tin nhắn, bảo mình phải trở về.

Kiều Tịnh đi suốt đêm trở về Ma Đô, ở trên đường, cô bấm vào Wechat của Điền Manh. 

Ngày hôm qua cô trả lời tin nhắn trước đó Điền Manh nhắn cho mình, nhưng không thấy hồi âm.

Kiều Tịnh thầm nói, có lẽ Điền Manh vẫn còn ghi thù việc này, bởi vì trước kia mỗi lần Điền Manh nhắn tin đến, cơ bản Kiều Tịnh không có hồi âm, cho nên lúc này Điền Manh không muốn để ý đến cô nữa.

Kiều Tịnh bật cười, gọi điện thoại lại cho Điền Manh, kết quả người nghe máy là cha mẹ của Điền Manh.

“Cái gì, Điền Manh mất tích hai tháng nay?”

Kiều Tịnh kinh ngạc.

“Cô là bạn của Điền Manh sao?”

Cha mẹ Điền Manh tra hỏi, Kiều Tịnh trả lời hai câu ứng phó liền cúp máy. Cô nhắm mắt lại, xoa thái dương.

Tâm tình có chút buồn bực, Điền Manh đã đi đâu? Không phải Kiều Tịnh đột nhiên muốn trở thành chị em tốt với Điền Manh, chỉ vì mắt thấy đường sinh mệnh sắp hết, cô chỉ còn kém một bước nữa là có thể hạ màn, nhưng cái người mấu chốt Điền Manh này lại biến mất. Trước đó Điền Manh từng nhắn cho cô địa chỉ của một quán bar, là nơi Điền Manh thường hay lui tới, cũng chính là nơi nguyên thân xảy ra chuyện.

Sau khi trở về Ma Đô, Kiều Tịnh lập tức đi đến quán bar đó.

Cái tên Thẩm Luân phái đến theo dõi cô, cũng đã đứng trước cửa quán bar, người nọ liền báo tin cho Thẩm Luân. Nhận được tin, đáy mắt anh xuất hiện lãnh quang, cô gạt anh quay về trong đêm, anh muốn xem tiếp theo cô sẽ làm gì.

Bên trong quán bar, Kiều Tịnh vẫn chưa nhận ra hành tung của mình đã bị Thẩm Luân biết được, cô mặc áo khoác, đeo kính râm, giống như những vị khách khác ở trong quán bar, tìm một góc ở quầy bar ngồi xuống.

“Anh đẹp trai, có biết cô gái này không?”

Kiều Tịnh đưa ảnh chụp của Điền Manh trong điện thoại của mình cho nhân viên pha chế xem.

Nhân viên pha chế chớp chớp mắt: “Có quen, Điền Manh là một tiểu minh tinh.”

“Hiện giờ cô ta đang ở đâu?”

“Không biết, đã lâu rồi không đến đây.”

Bên cạnh Điền Manh có rất nhiều bạn rượu, sau khi xảy ra chuyện, cảnh sát có đến quán bar hỏi thăm tin tức, nhưng đám người đó bảo là không biết cô ta đang ở đâu.

Chuyện Điền Manh mất tích, hai tháng sau Kiều Tịnh mới biết, cho nên việc đầu tiên là đi hỏi thăm tung tích của Điền Manh.

Kiều Tịnh quan sát sắc mặt của nhân viên pha chế, phát hiện anh ta có chút do dự muốn nói lại thôi. Cô cũng rõ được phần nào, hơn phân nửa có liên quan đến việc nữ phụ Điền Manh mất tích. Với tính cách của Điền Manh, có lẽ đã đắc tội với không ít người.

Thực sự cô bắt đầu buồn thay cho bản thân mình, vậy kế tiếp phải đi như thế nào.

“Mỹ nữ, đi một mình à?”

Tâm tình Kiều Tịnh đang bực bội, lạnh mặt, không muốn để ý đến người khác.

Nhân viên pha chế đưa cho người đàn ông nọ một ly rượu, còn tốt bụng nhắc nhở: “Mỹ nữ, anh ta chơi khá thân với Điền Manh, nếu cô muốn biết chuyện gì đó, cứ hỏi anh ta thì sẽ rõ.”

Kiều Tịnh nghe vậy, thoáng liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh.

Người này trông khá trẻ tuổi, trên người toàn đồ hiệu, quả thực là dạng thiếu gia nhà giàu.

“Điền Manh à anh có quen, hai tháng trước bọn anh còn cũng nhau uống rượu.” Người đàn ông này cụng ly với Kiều Tịnh, cử chỉ lão luyện, trông có vẻ là một bụi hoa sành đời.

“Gọi anh là Trương Tử Tuấn, trông mỹ nữ có chút quen mắt, có thể tháo kính râm xuống một chút không.”

Trương Tử Tuấn cái tên này Kiều Tịnh rất quen thuộc, vô cùng quen thuộc.

Tuy rằng nguyên thân bị Điền Manh dụ dỗ vào con đường nghiện ngập, nhưng Điền Manh chỉ đẩy nguyên thân xuống hố sâu, còn người bạn hồ bằng cẩu hữu Trương Tử Tuấn này của Điền Manh mới chính là tên đầu sỏ cung cấp thuốc cho nguyên thân.

Nhất thời, Kiều Tịnh cảm thấy bản thân như được giải thoát.

Cô cười duyên một cái, hạ kính râm xuống một chút.

Trương Tử Tuấn nhìn thẳng vào đôi mắt của cô.

Anh ta đã gặp qua không ít mỹ nữ, nhưng kiểu mỹ nữ xinh đẹp như Kiều Tịnh thì rất ít, mấu chốt là anh ta nhận ra Kiều Tịnh, cô chính là minh tinh đang hot nhất hiện nay.

Ánh mắt Kiều Tịnh đầy mê hoặc, nhẹ giọng nói: “Tôi từng nghe Điền Manh nhắc đến anh, nói anh rất lợi hại, có một thứ thần dược làm con người ta trở nên vui sướng.”

Trương Tử Tuấn nghe Kiều Tịnh nói biết mình, liền nở nụ cười, mãi đến lúc cô nói xong, nụ cười trên mặt chợt cứng lại.

Anh ta là một người sành đời, nháy mắt trấn định lại: “Thế nào, Điền Manh đã nói gì với em?”

Kiều Tịnh cười duyên: “Tôi còn biết anh có không ít hàng.”

Ánh mắt Trương Tử Tuấn trở nên lãnh đạm. Kiều Tịnh ái muội vuốt cổ áo Trương Tử Tuấn, kề sát vào, thổi nhẹ: “Sao nào, có muốn cùng tôi vui sướng một chút không.”

Trương Tử Tuấn là khách quen của quán bả, luôn có phòng dành riêng cho anh ta, Kiều Tịnh theo anh ta vào phòng.

Trương Tử Tuấn cười gian một tiếng, khoá trái cửa.

Kiều Tịnh tỏ vẻ ngây thơ chớp chớp mắt, trong túi cô có mang theo gậy kích điện, trước khi đi đến quán bar cố tình mang theo để phòng thân, quả thực việc gặp mặt Trương Tử Tuấn là một việc kinh hỉ ngoài ý muốn.

Trương Tử Tuấn quay lưng về phía cô, lấy ra một túi nhỏ, đổ mấy viên thuốc bên trong ra ngoài. Kiều Tịnh nhấp môi, cầm gậy kích điện trong tay, từ từ tiến đến gần.

Cô đã suy nghĩ kỹ, chờ cô khống chế được Trương Tử Tuấn, sau đó sẽ gọi một cuộc điện thoại nặc danh cho đám phóng viên, chờ bọn họ đến đây cô sẽ trốn đi.

Đám phóng viên thích nhất là lấy tin bát quái của nghệ sĩ, cho dù Kiều Tịnh không có mặt, thì Trương Tử Tuấn cũng sẽ bôi đen Kiều Tịnh, cho nên Kiều Tịnh sẽ không thể thoát khỏi việc tai tiếng quấn thân.

Nhưng đảm bảo cô sẽ không chạm vào viên thuốc đó, chính là thật giả lẫn lộn, sau này cô có thể hạ màn rồi.

Điền Manh đã mất tích, cô cần phải ra một đòn, vạn nhất có thể biến xe đạp thành motor.

Kiều Tịnh cảm thấy kế hoạch của mình thật hoàn mỹ, cầm gậy kích điện tiến đến gần.

Mắt thấy sắp thực hiện được kế hoạch, lúc này, cửa phòng đột nhiên bị người khác đạp mạnh.

“Kiều Tịnh!”

Thẩm Luân đen mặt, ánh mắt hận không thể giết chết cô.

Lại là anh! Sao anh lại đến đây!

Kiều Tịnh tức muốn chết.

“Các người là ai!”

Trương Tử Tuấn sợ hãi vội đem thuốc cất đi nhanh chân chạy khỏi phòng, nhưng đám vệ sĩ đã khống chế anh ta, thuốc trong tay rơi đầy đất.

Thẩm Luân bước đến, đôi mắt nhìn chăm chằm Kiều Tịnh, cầm viên thuốc lên quan sát, sắc mặt anh chợt thay đổi, nắm chặt cánh tay Kiều Tịnh, tay cô run lên, gậy kích điện chưa kịp sử dụng đã rơi xuống đất. Cô bị Thẩm Luân áp sát lên tường.

“Anh muốn làm gì?”

Đôi mắt anh đỏ ngầu, cực kỳ hận khi nhìn thấy dáng vẻ này của cô.

Kiều Tịnh muốn phát điên, vốn dĩ kế hoạch đã sắp thành công, cái tên ngốc Trương Tử Tuấn kia đã bị sắc đẹp mê hoặc, cô chỉ còn thiếu một bước nữa là có thể đi lãnh hộp cơm rồi, nam chính lại xuất hiện làm rối loạn mọi thứ, anh đúng là khắc tinh của cô mà!

Cô tức giận đến nói không nên lời, Thẩm Luân dùng sức, siết đến xương cốt của cô cũng muốn gẫy làm đôi.

“Kiều Tịnh. Em không thích anh cũng không sao, chẳng lẽ em thích loại người như hắn ta?”

Thẩm Luân liếc mắt búng tay một cái, Trương Tử Tuấn ngã quỳ trên mặt đất, ánh mắt anh mang theo sự khinh thường.

Nếu không, làm sao cô có thể không nói một lời nào âm thầm trở về Ma Đô, còn nói dối anh mấy ngày sau mới trở về. Vừa về liền đi đến quán bar, còn vào phòng bao cùng với người đàn ông khác.

Kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì nữa, Thẩm Luân không dám nghĩ đến, chỉ cần nghĩ đến một chút thôi, anh hận không lập tức giết chết cô ngay tại chỗ.

Anh không chiếm được cô, anh làm việc gì cũng không thể cảm hoá được trái tim cô, dứt khoát giết cô cho xong, ai cũng đừng hòng có được cô.

Kiều Tịnh nhấp môi, đôi mắt đỏ hoe: “Tôi thích anh ta, không thích anh!”

Cô cũng tức giận lắm nha! Chỉ còn một bước nữa thôi nhiệm vũ đã hoàn thành, lại bị anh làm hỏng hết, ai mà không tức giận cho được!

“Mẹ nó, em lặp lại lần nữa xem!”

Thẩm Luân tức giận mắng một câu thô tục.

Kiều Tịnh bị anh ép vào tường, lưng tựa vào vách tường, tức đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, quả thực mắt cô bị mù rồi, trước đó còn cảm thấy trong thâm tâm của nam chính có chút chân thiện mỹ, nhưng không ngờ anh căn bản chính là một cái tên lưu manh!

Anh luôn miệng nói thích nói yêu, nhưng anh biết thế nào là yêu à?

Sợ rằng trong tiềm thức của anh, cường thủ hào đoạt mới chính là yêu. Yêu con mẹ anh!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện