Edit: Tiểu Màn Thầu

Cả người Kiều Tịnh cực kỳ nóng, cô không biết người đang bế mình là ai, chỉ cảm thấy vòng tay này thật ấm áp, cô thoải mái hưởng thụ, căn bản không nghĩ sẽ buông tay. Cô dán mặt mình vào lồng ngực anh, khẽ rên rỉ, đôi mắt long lanh.

Hô hấp của Thẩm Luân càng trở nên rối loạn.

Khi biết tin cô bị bắt cóc, trái tim anh như muốn nhảy ra ngoài. Đến khi tìm được cô, nhìn thấy cô bị trúng thuốc nằm trên mặt đất, anh phẫn nộ đến mức muốn giết người.

Mặc dù anh có ý định giết người, nhưng tận đáy lòng vẫn xuất hiện một cổ dục vọng.

Lúc này trên xe, hô hấp của anh càng thêm nặng nề, bắt lấy bàn tay đang làm loạn của cô, anh trầm giọng nói: “Đừng làm loạn.”

Nếu cô cứ làm loạn như vậy, anh sợ bản thân mình sẽ không khống chế được nữa.

Gương mặt Kiều Tịnh nhiễm một tầng đỏ, đôi mắt mơ màng ngẩng đầu nhìn anh.

Nhìn thấy bộ dạng này của cô, có người đàn ông nào không bị cám dỗ.

Cô giống như một tiểu yêu tinh, trông đơn thuần lại mị hoặc, hai loại cảm giác này hoàn toàn bất đồng với nhau, nhưng đều có thể tìm thấy trên người cô. Không thể nghi ngờ gì thêm nữa, thực sự cô quá mê người.

Thẩm Luân mím môi, đáy mắt trầm tư. Lần đó anh không làm đến bước cuối cùng, chỉ ôm hôn vuốt ve thân thể cô một đêm, ngày hôm sau cô liền dùng bình hoa ném vào người anh, vạn nhất anh nhân cơ hội này lên giường với cô, bằng tình cách của cô, lúc cô tỉnh táo lại sẽ không bao giờ thích anh nữa.

So với sự đau lòng, anh nguyện ý nhẫn nại chờ đợi.

Anh đã tìm ra được biện pháp, sớm muộn gì cô cũng sẽ thuộc về anh, cả tâm hồn lẫn thể xác.

Thẩm Luân nắm cằm cô, kiềm nén dục vọng nói: “Đừng làm loạn nữa, nếu anh thực sự phát hoả xem em có chịu nổi không.”

Thần trí đã sớm bay mất, cho dù anh có nói điều gì cô cũng không hiểu. Cô cảm thấy thân thể mình như muốn bốc cháy, chỉ có dựa vào người anh, ôm lấy anh, mới làm cô dễ chịu hơn một chút.

Trong trạng thái vô thức, cô không biết rõ bản thân mình đang làm cái gì, chỉ làm theo bản năng, đòi hỏi nhiều hơn.

“Đây là do em tự mình chuốc lấy.”

Yết hầu Thẩm Luân khẽ động, nở nụ cười gian xảo, bàn tay to lớn chế trụ cổ cô, hôn lên môi cô.

Động tác của anh rất thô bạo, làm Kiều Tịnh bị đau, trong lúc mơ màng vẫn nhíu mày, dùng tay đẩy anh ra.

Không khí bên trong xe nhiễm mùi tình ái, tài xế nhịn không được nhìn qua kính chiếu hậu, trùng hợp nhìn thấy một người cao lãnh tự phụ như Thẩm tổng đang hôn từ môi xuống xương quai xanh của cô gái nhỏ nằm trong lòng mình, biểu tình trên mặt thập phần si mê.

Bất thình lình Thẩm Luân giương mắt, ánh mắt lạnh lùng, người tài xế lập tức thu hồi tầm mắt, mồ hôi lạnh ứa ra, không dám nhìn tiếp.

Thẩm Luân hôn không sâu, Kiều Tịnh bị anh bế ngồi lên đùi mặt đối mặt với anh, đôi chân mảnh khảnh tách ra, cả người mềm mại ngã vào lòng anh, đôi mắt long lanh mặc anh đùa giỡn.

Anh không dám hôn quá mạnh, sợ lưu lại giấu vết cô sẽ phát hiện.

Mắt thấy sắp đến bệnh viện, Thẩm Luân vẫn chưa thỏa mãn nhưng vẫn giúp cô chỉnh lại cổ áo, còn ôn nhu vuốt mái tóc dài của cô.

Trước khi lên xe Thẩm Luân đã gọi điện thoại cho phó viện trưởng, bảo Kiều Tịnh bị hạ thuốc, Thẩm Luân không yên tâm giao Kiều Tịnh cho người khác, phó viện trưởng cố ý sắp xếp một nữ bác sĩ trẻ tuổi chữa trị cho Kiều Tịnh.

Nữ bác sĩ nhận ra Kiều Tịnh, bên trong phòng bệnh còn có Thẩm Luân, ánh mắt của nữ bác sĩ mang theo sự kinh ngạc.

Điện thoại của Thẩm Luân reo lên, anh đi ra ngoài hành lang nhận điện thoại.

“Ông chủ, đám người này vừa mới ra tù, trước kia đi theo Tần gia. Sau khi Tần Quang chết, bọn chúng thành chó hoang mất chủ. Ở trong tay bọn họ, còn nắm giữ những ảnh chụp của mười nữ minh tinh khác, những tấm ảnh đó khá tế nhị, không tiện nói rõ. Bọn họ chỉ xuống tay với những nhân vật công chúng ít người biết đến, việc bắt cóc Kiều tiểu thư, là có người thuê bọn họ làm, cũng đã điều tra ra được manh mối.”

Trong quán bar, Vương Hiểu đạp một chân lên tên đầu trọc, đem tin tức điều tra được báo cáo với Thẩm Luân.

“Xin tha mạng, tôi sẽ nói hết tất cả! Mấy ngày trước có một người phụ nữ gọi điện thoại cho tôi, số điện thoại của cô ta tôi vẫn còn giữ!”

Tên đầu trọc bị đánh đến chân sắp gẫy, không chịu đựng nổi sự tra tấn liền khai báo toàn bộ sự việc.

Vương Hiểu vừa đá vừa mắng: “Con mẹ mày, không gọi được.”

Trong điện thoại, Thẩm Luân trầm giọng nói: “Trước tiên cứ nhốt bọn chúng lại, vẫn còn có giá trị lợi dụng. Về người phụ nữ kia, tiếp tục điều tra.”

“Vâng.”

Kiều Tịnh nằm trên giường truyền dịch, cô vẫn luôn hôn mê, dưới tác dụng của thuốc, gương mặt nhiễm đỏ dần dần tan đi, lộ ra làn da trắng nõn. Thẩm Luân đuổi hết mọi người ra ngoài, anh bắt một cái ghế, ngồi bên cạnh mép giường cô.

Trong phòng bệnh không có người thứ ba, Thẩm Luân tựa vào gần giường bệnh, dục vọng nơi khoé mắt không tài nào che giấu, chăm chú nhìn cô. Một lúc sau, trong đôi mắt anh hiện lên cảm xúc buồn rầu cùng phẫn nộ.

Sự kiên nhẫn của anh có giới hạn, thực sự cô quá mê người, tựa như nhất cử nhất động của cô đều đang câu dẫn anh.

Thời điểm Kiều Tịnh tỉnh lại, bên ngoài cửa sổ hai phiến lá cây bị gió cuốn bay, nhẹ nhàng rơi xuống khung cửa sổ.

Đầu cô choáng váng, đối với chuyện phát sinh đêm hôm qua cũng có chút ấn tượng. Cô còn nhớ rõ có một người đàn ông bế cô lên, sau đó…. không còn nhớ gì nữa.

Cô muốn giơ tay xoa thái dương, bất ngờ chạm phải một cánh tay đặt trên giường, làm người đó thức giấc.

“Đã không sao rồi.”

Thẩm Luân lên tiếng an ủi với giọng trầm khàn, anh nằm ngủ ở mép giường một đêm.

Kiều Tịnh vừa mới tỉnh lại, ánh mắt vô tội mang theo sự hoài nghi.

Thẩm Luân gọi nữ bác sĩ đêm qua vào phòng, xác nhận thân thể của Kiều Tịnh đã không còn gì đáng lo ngại, anh mới cảm thấy yên tâm. Lăn lộn cả một đêm, thoạt nhìn sắc mặt anh khá mệt mỏi cùng buồn bã, nhưng lại nhìn chăm chú vào đôi mắt sáng ngời của cô.

Từ miệng của nữ bác sĩ Kiều Tịnh đã biết đêm qua xảy ra chuyện gì. Thẩm Luân đã cứu cô, còn có lòng tốt đưa cô đến bệnh viện. Anh không lợi dụng cơ hội này làm chuyện bại hoại với cô.

Trong nháy mắt, thực sự Kiều Tịnh phải lau mắt mà nhìn nam chính. Cô cảm thấy nhận thức của mình trước kia hoàn toàn không đúng lắm, chỉ có cái nhìn phiến diện.

Nam chính vẫn là nam chính, nhưng trong nội tâm nhất định vẫn còn tiềm tàng, chút chân thiện mỹ nha.

Cô nhấp môi, nghiêm túc nói: “Thẩm Luân, cảm ơn anh.”

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Kiều Tịnh, giọng nói mềm mại, khiến nội tâm Thẩm Luân cồn cào, anh nhớ đến việc đêm qua cố gắng kiềm chế tâm tư xấu xa trong lòng mình, nhưng lại nhân cơ hội lúc trong xe ý thức cô mơ hồ đã hôn cô.

Anh cười ôn nhu: “Không có gì, em không sao là tốt rồi.”

Đành gạt cô thôi, chỉ cần cô có thể thích mình nhiều hơn một chút.

Độc tố trong cơ thể cô vẫn chưa được giải trừ hết, cần phải mất mấy ngày mới hoàn toàn tiêu tán hết. Vì để đảm bảo sức khỏe của cô, bác sĩ yêu cầu cô nên nằm viện theo dõi.

Chuyện của Kiều Tịnh, Thẩm Luân vẫn luôn che giấu thật tốt, không để ai nói cho bà ngoại của cô biết. Nằm viện hai ngày, cô luôn phải thay quần áo thường ngày lên phòng bệnh tầng trên thăm bà ngoại.

Sau khi chuyện này xảy ra, Thẩm Luân càng có lý do không cho Kiều Tịnh chạy lung tung, nhất cử nhất động của cô, đều bị người khác âm thầm giám sát.

Tuy rằng Kiều Tịnh không hiểu rõ tình hình, nhưng vẫn mơ hồ ý thức được. Quả thực mới khen nam chính có một chút, thì anh đã giám sát cô giống như phạm nhân, tuy rằng trong lời hứa hẹn này một phần là vì sự an toàn của cô, nhưng thực ra chủ yếu chỉ muốn khống chế cô mà thôi.

Kiều Tịnh không muốn Thẩm Luân lúc nào cũng dám sát mình, tương lai cô còn có đại sự phải làm.

Ánh mắt cô tức giận, phùng má, nhìn về phía cửa sổ như đang suy tư điều gì đó.

Sau khi Vương Hiểu cho người điều tra chuyện đêm đó, rất nhanh đã có manh mối.

“Điền Manh?” Thẩm Luân híp mắt, ánh mắt âm trầm, tuỳ tiện nói: “Mặc kệ cô ta là ai, là do chính cô ta tìm con đường chết. Còn nữa, trước khi chết đừng để cô ta quá thoải mái.”

Đầu dây điện thoại bên kia, Vương Hiểu vâng một tiếng.

Xế chiều, Điền Manh trang điểm xinh đẹp muốn đi ra ngoài, vừa bước ra khỏi cửa, đã bị người khác đánh thuốc mê. Chờ lúc Điền Manh tỉnh lại, đã bị đổ thuốc kích dục vào miệng, trong phòng có bảy tám người đàn ông dáng vẻ ghê tởm.

“A!!!!”

Điền Manh như muốn phát điên, thét chói tai, ánh mắt đầy sự hoảng sợ cùng hận ý.

Ôn Thư cũng không tốt hơn bao nhiêu, không biết từ đâu Thẩm Luân điều tra ra được trước đó Ôn Thư từng gặp mặt Điền Manh, còn cho một đám côn đồ tạt nước sơn lên cửa nhà Ôn Thư cảnh cáo một phen.

Từ ngày hôm đó, đã lâu rồi Ôn Thư không dám rời khỏi nhà nửa bước, luôn nhốt mình trong nhà.

Ôn Thư nhờ người hỏi thăm tin tức của Điền Manh, liền nhận được tin Điền Manh mất tích, làm Ôn Thư càng thêm sợ hãi.

Ôn Thư cảm thấy Thẩm Luân không còn là người mình từng quen biết, anh trở nên rất đáng sợ. Vốn dĩ Ôn Thư vẫn còn mang một tia hy vọng với anh, nhưng hoàn toàn đã chết tâm.

Ôn Thư không dám đối đầu với Thẩm Luân, sợ bản thân mình sẽ trở thành Điền Manh thứ hai.

Trải qua một tháng, thái độ của Thẩm Luân đối với Kiều Tịnh và bà ngoại cô vô cùng ân cần, tâm tính bà ngoại thuần phác, bà đã sớm nghe nguyên thân nói về Thẩm Luân, đều là những lời nói có cánh, cho nên trong tiềm thức của bà ngoại, Tiểu Thẩm là một chàng trai tốt.

Nếu cháu gái ở bên cạnh Tiểu Thẩm, nhất định sẽ được hạnh phúc. Bà ngoại đã bị Thẩm Luân mua chuộc, luôn nói tốt về anh trước mặt Kiều Tịnh.

Mỗi lần như vậy, Kiều Tịnh chỉ mỉm cười không đáp lời, biểu tình nhàn nhạt, nhìn có vẻ không muốn nói đến chuyện này.

Lần này bà ngoại đến Ma Đô, lúc nào trên mặt Kiều Tịnh cũng tươi cười vui vẻ. Thần thái toả sáng, đặc biệt xinh đẹp.

Thẩm Luân mặc áo khoác, vóc dáng cao lớn khuôn mặt anh tuấn thu hút đến mức hộ lý trẻ đi ngang qua anh kích động đến cắn ngón tay.

Anh đứng bên ngoài phòng bệnh, ánh mắt si mê nhìn về phía Kiều Tịnh.

Mấy này qua Kiều Tịnh khá thành thật, rất ngoan ngoãn, cho dù bị anh trêu ghẹo chỉ biết đỏ mặt không lên tiếng, đôi môi hồng nhuận gắt gao mím chặt, bộ dạng ủy khuất nhưng không dám phản khán khiến anh rất vui mừng. Trong nháy mắt, Thẩm Luân cảm giác bọn họ như quay lại khoảng thời gian trước đây.

Thẩm Luân nghĩ bởi vì bà ngoại đến đây, cô lúc nào cũng bận rộn, hơn nữa trong một tháng qua cô rất nghe lời, anh cho rằng cô đã suy nghĩ thông suốt, chấp nhận số phận, không phản kháng nữa.

Vì thế, Thẩm Luân không còn phòng bị Kiều Tịnh nhiều như lúc trước, tiện thể đặt trọng tâm vào việc khác. Lần này Thẩm Luân muốn ra tay nắm giữa toàn bộ Thẩm gia, cho nên gần đây anh rất bận nửa tháng rồi không thấy người đâu. Hiện giờ vết thương trên vai anh đã lành lại, chỉ là thỉnh thoảng trời trở lạnh, vết thương lại bị đau.

Ngày đó, phó viện trưởng gọi Kiều Tịnh đến, bệnh của bà ngoại cô là bệnh người lớn tuổi thường mắc phải, đã là bệnh mãn tính không thể trị tận gốc, chỉ có thể dùng thuốc để khống chế.

Bệnh viện muốn hỏi ý kiến của Kiều Tịnh, cô suy nghĩ một lúc hỏi: “Phó viện trưởng, bà ngoại tôi khi nào có thể xuất viện?”

“Cuối tuần có thể xuất viện.”

“Vâng ạ.”

Kiều Tịnh lên tiếng, rời khỏi phòng phó viện trưởng, bên ngoài hành lang, cô gặp người quen, cười chào hỏi: ” Chị Trương Tú.”

Nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng quay đầu lại, thần sắc đạm nhiên gật đầu. Trước đó Kiều Tịnh từng gặp qua Trương Tú, cô ấy là bạn của Thời Trần, lần ấy tay Kiều Tịnh bị thương, chính cô ấy đã đến chung cư xử lý vết thương.

“Chị còn phải đi kiễm tra phòng bệnh, đi trước nhé.” Trương Tú lãnh đạm mỉm cười.

Nụ cười này giống như tính cách của Trương Tú, mấy ngày qua gặp nhau ở bệnh viện, cô ấy lúc nào cũng như vậy, không nóng không lạnh.

Kiều Tịnh không để tâm, lên trên tầng thăm bà ngoại.

Đảo mắt đã vào tháng mười, kỳ nghỉ lễ quốc Khánh cũng đã đến, bộ phim Thích Khách dưới sự góp mặt của Kiều Tịnh và Cung Trình được công chiếu trên hệ thống rạp phim toàn quốc.

Trên mạng hưởng ứng khá tốt nhưng lại chia thành hai luồng ý kiến trái chiều, fans Cung Trình khá đông đảo, kỹ thuật diễn suất và nhan sắc của Cung Trình tốt rõ như ban ngày, nên được đám fans và người xem hết lời khen ngợi.

Ngược lại về phần Kiều Tịnh, vì cô nổi tiếng quá nhanh, khó tránh khỏi dẫn đến việc người khác nghi kỵ, những bình luận đều liên quan đến cô, có khen cũng có chê, bàn tán rôm rả, ngoài ý muốn càng làm cô phát hoả hơn.

Hơn nữa có tin đồn năm nay Kiều Tịnh là ứng cử viên trong hạng mục diễn viên mới xuất sắc nhất, lúc này, đám truyền thông khá kinh ngạc.

Mặc kệ mọi người hưởng ứng như thế nào, xem như Kiều Tịnh đã thoát khỏi hình tượng lúc trước, trở thành đại minh tinh nhà nhà biết đến.

Nhưng mà, thời gian còn lại của cô chỉ còn đếm trên đầu ngón tay. Cô đã cân nhắc đến việc, tình tiết cuối cùng của cốt truyện. Càng tiến gần đến việc hoàn thành nhiệm vụ, mấy ngày qua đêm nào cô cũng nằm mơ thấy nguyên thân ở trong cốt truyện. Có thể nói, hiện giờ tình cảnh của cô hoàn toàn không giống với cốt truyện nữa, trên mạng không có ai bôi đen cô, hay buông lời mắng chửi, cho dù có cũng không thể gây sấm to mưa lớn. Cô càng ngày càng nổi tiếng, không bị bôi đen thì thôi, dù sao cô vẫn có thể tự mình ra tay.

Chờ cô hoàn thành xong việc này, cũng coi như quanh vinh hạ màn.

Buổi sáng ngày nào đó, đột nhiên bà nội Thẩm Luân phát bệnh, phải đưa vào bệnh viện. Thẩm Luân đứng trước phòng phẩu thuật cả một buổi sáng. Bà nội còn chưa ra khỏi phòng phẩu thuật, anh lại nhận được một tin khác, Kiều Tịnh và bà ngoại của cô không còn ở bệnh viện, ngày hôm qua đã làm thủ tục xuất viện, cũng không trở về chung cư, suốt đêm căn nhà đều tối đen như mực.

“Cô ấy rời đi lúc nào? Sao bây giờ mới báo.” Thẩm Luân trầm mặc, theo bản năng muốn bước ra ngoài.

Chu Xuyên vội ngăn cản anh: “Thẩm Luân, anh đừng kích động. Bà nội vẫn còn nằm trong phòng phẩu thuật, dù có chuyện gì đi nữa, hãy chờ bà nội vượt qua cơn nguy hiểm, rồi tính tiếp được không?”

“Đúng đấy, trước mắt sức khỏe của bà nội vẫn là quan trọng nhất, còn cái cô tiểu minh tinh gì đó muốn đi thì cứ để cô ta đi.” Mắt thấy sắc mặt Thẩm Luân đen lại, Tiền Lập vội sửa lời: “Ý tôi là cô ấy đi rồi, cậu cũng có thể cho người bắt cô ấy trở về không phải là được rồi sao.”

Thẩm Luân hít một hơi thật sâu, nở nụ cười lạnh.

“Cô ấy gạt tôi, lúc trước cô nghe lời như vậy chỉ là tung hỏa mù. Giỏi lắm, làm tốt lắm.”

Anh phẫn nộ đấm một quyền lên tường, động đến miệng vết thương, sắc mặt anh trở nên dữ tợn, mạch máu trên trán cũng hiện lên.

“Vương Hiểu!”

Vương Hiểu hoảng sợ, bước nhanh đến.

Thẩm Luân cố bình tĩnh lại, nhưng đôi mắt mang lãnh quang, “Mau đi tìm cô ấy, mang cô ấy về đây.”

Chu Xuyên cùng Tiền Lập nghe thấy, liếc mắt nhìn nhau, mọi người đều biết Thẩm thiếu là một người tài giỏi, nhưng lại thua trong tay một nha đầu không biết tốt xấu.

Chu Xuyên nói: “Vương Hiểu, anh mau đi đi, đỡ phải nhìn thấy bộ dạng anh ta gấp đến đỏ cả mắt, ngay cả sức khoẻ của bà nội cũng không thèm để ý.”

Lời nói này có chút thâm ý hận sắt không thành thép, mấy năm qua ai cũng biết Thẩm thiếu là một tình thánh, kết quả lần này so với lần trước còn thua đậm hơn.

Vương Hiểu gật đầu, vội xoay người rời đi.

Kiều Tịnh dẫn bà ngoại đến một viện dưỡng lão ở nơi khác, nằm trong một làng du lịch non xanh nước biếc, thực sự cô không có ý định chạy trốn.

Cũng không có ý che giấu dấu vết, vì vậy Vương Hiểu đã nhanh chóng điều tra ra được hành tung của cô, đem tin tức báo lại cho Thẩm Luân.

Bà nội Thẩm được đẩy ra khỏi phòng phẩu thuật, đã vượt qua cơn nguy hiểm. Từ sau khi ông nội Thẩm qua đời, bệnh tim của bà ngày càng trở nặng. Nhưng việc làm bà không an tâm nhất chính là đứa cháu trai nhà mình.

“Thật không có tiền đồ, thích thì phải theo đuổi, người của Thẩm gia chúng ta, không thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy!”

Bà nội Thẩm không muốn nhìn thấy bộ dạng suy sụp này của Thẩm Luân, bà cầm gậy đánh vào tay phải của anh.

Thẩm Luân vất vả né tránh, ngữ khí đau buồn: “Bà cũng nhìn ra được, là cô ấy thực sự không thích cháu trai của bà mà.”

“Không thích thì phải tìm cách làm cho con bé thích!” Bà nội Thẩm khuyên nhủ: “Con bé không thích cháu, là vì cháu làm chưa tốt, chưa đủ. Cháu nên tự kiểm điểm lại mình, đến tột cùng có điểm nào khiến cho người ta không thích cháu.”

Điểm nào trên người anh cũng làm cô chướng mắt.

Khoé môi lanh lùng khẽ kiều lên, không thể thở nổi, anh đau đớn đến mức muốn kêu lên, đôi mắt đầy thống khổ.

Chính là như vậy, anh cố gắng hít thở, giờ phút này trong đầu anh chỉ nghĩ đến việc, bắt cô trở về, trừng trị cô như thế nào, còn phải nhốt cô lại.

Tiền Lập đứng một bên cười khẽ: “Bà nội nói đúng lắm, không phải trên mạng thường nói, thích thì phải theo đuổi, tìm cách thổ lộ, không được nữa chúng ta lại suy nghĩ biện pháp khác. Thẩm thiếu của chúng ta đẹp trai phong độ như vậy, có cô gái nào mà không thích cho được.”

Chu Xuyên thầm nghĩ, chỉ có duy nhất cô gái kia không thích Thẩm Luân mà thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện