Edit: Tiểu Màn Thầu

Kiều Tịnh nhặt khăn lông rơi trên mặt đất lên, giặt sạch rồi vắt khô.

Thời Trần nhận lấy khăn lông, lau tay, trầm tư nói: “Có đôi khi anh không hiểu mối quan hệ của em và anh ta là gì, là si nam oán nữ à? Cũng không giống lắm.”

Kiều Tịnh nhìn Thời Trần, cảm thấy lời nói này không đúng, cô không phải là oán nữ.

Bên ngoài phòng bệnh, Vương Hiểu đi qua đi lại, đợi cửa mở ra, Vương Hiểu nhìn Kiều Tịnh, có chút do dự cùng phức tạp nói: “Ông chủ nằm phòng bệnh trên lầu, nếu Kiều tiểu thư cảm kích việc ông chủ đã giúp mình, xin Kiều tiểu thư có thể dành chút thời gian lên thăm ông chủ.”

“Trợ lý Vương.”

Kiều Tịnh gọi Vương Hiểu lại.

Vương Hiểu lập tức quay đầu.

Kiều Tịnh suy nghĩ một lúc, bình tĩnh nói: “Chờ tôi một chút, tôi ra ngoài mua một ít trái cây cùng hoa tươi, anh chuyển cho Thẩm Luân giúp tôi.”

Về chuyện thăm hỏi, cứ tính sau đi.

Đối với loại người như Thẩm Luân, không thể làm tiếp tục có anh có thêm bất cứ hy vọng nào nữa. Coi như cô dùng trái cây và hoa thay lời cảm ơn, bởi vì sau khi nghĩ tới nghĩ lui, cô cũng không biết anh còn thiếu thứ gì.

Diêu Diêu mang quần áo sạch đến đây, Kiều Tịnh thay quần áo dính máu, cô không ngụy trang quá kỹ, chỉ đeo kính râm cùng khẩu trang vào rồi đi đến siêu thị gần bệnh viện. Côngụy trang như vậy mọi người trong bệnh viện không tài nào nhận ra, cô mua đồ xong liền giao chúng cho Vương Hiểu.

“Kiều tiểu thư, thực sự cô không muốn lên thăm ông chủ sao?” Vẻ mặt Vương Hiểu sầu não, hai tay cầm hoa và trái cây.

Kiều Tịnh lắc đầu.

Cái cô gái nhỏ này, trái tim thật sắc đá.

Vương Hiểu thở dài liền rời đi.

Trong phòng bệnh VIP, Vương Hiểu đem trái cây và hoa đặt lên bàn. Thẩm Luân chăm chú nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, híp mắt nói: “Cô ấy cho rằng những thứ đó có thể tống cổ tôi đi sao?”

Buổi tối, Kiều Tịnh nhận được điện thoại của Ninh Nhân Nhã, cô ấy hỏi chuyện phát sinh đêm hôm đó, còn nói người tiếp quản của Tần gia đã mất tích, thi thể của Tần Quang được phát hiện dưới tầng hầm của quán hội sở tư nhân, chuyện lớn đến mức lên cả báo chí, làm kinh động rất nhiều người.

Hai ngày qua Kiều Tịnh không xem tin tức, chỉ nói mình không biết gì cả. Ninh Nhân Nhã không hỏi ra chuyện gì, liền cúp máy.

Kiều Tịnh nhớ đến tiếng súng vang lên trong điện thoại hôm đó, còn có vết thương trên vai Thẩm Luân.

Cô không biết giữa Thẩm Luân và Tần gia đã xảy ra chuyện gì, cô cũng không nghĩ đến việc tìm anh hỏi rõ mọi chuyện.

Ngày hôm sau, Kiều Tịnh đem canh đến bệnh viện cho Thời Trần, mấy ngày qua cô không đến công ty, cho nên thời gian rảnh rất nhiều. Lúc đi ngang qua phòng bệnh bên cạnh, nhìn thấy bên trong y tá đi ra đi vào, dọn dẹp phòng bệnh.

Cô sợ ảnh hưởng đến Thời Trần, vừa vào phòng liền đóng cửa lại. Việc Thời Trần bị thương, không dám báo cho người nhà của mình biết, cho nên mỗi khi cô và Diêu Diêu có thời gian rảnh sẽ đến bệnh viên thăm anh ta.

Kiều Tịnh đi ra ngoài rửa bình giữ ấm, nhìn thấy Thẩm Luân bước vào phòng bên cạnh. Thẩm Luân nhìn chằm chằm đồ vật trên tay cô, ánh mắt âm trầm, còn thoáng nhìn về phía phòng bệnh của Thời Trần, cuối cùng trầm mặc bước vào phòng bệnh.

Tiểu Hàn lên tiếng châm chọc: “Sáng sớm đã dọn dẹp phòng bệnh, trang hoàng phòng bệnh bình thường giống như phòng bệnh VIP, người khác không biết còn cho rằng người nằm bên trong là vị lãnh đạo quốc gia nào đấy.”

“Kiều tỷ, chị quen người trong phòng bệnh này sao?”

Diêu Diêu nhận ra Thẩm Luân, cô ấy lập tức nhét miếng quýt vào miệng Tiểu Hàn, cảnh cáo: “Lo ăn quýt đi.”

Tiểu Hàn không rõ nguyên nhân.

Buổi trưa, Khương Hinh đến đây.

Diêu Diêu đứng chắn cửa: “Cô còn có mặt mũi đến đây à, nếu không phải vì cô, Thời ca cũng không bị thương nghiêm trọng như vậy.”

Khương Hinh ăn mặc giản dị, bị người ta chắn đứng bên ngoài phòng bệnh, cô ta trực tiếp gọi điện thoại cho Thời Trần, kết quả không gọi được.

Diêu Diêm khẽ cười, sắc mặt Khương Hinh khi đứng ngoài cửa lúc xanh rồi trắng. Khương Hinh nhận ra số của mình đã bị cho vào danh sách đen.

“Cô tránh ra.”

“Thời ca không muốn gặp cô.

Diêu Diêu nhìn Khương Hình không thuận mắt, cho dù Khương Hinh nói như thế nào thì Diêu Diêu cũng không chịu tránh ra.

“Có chuyện gì vậy?” Kiều Tịnh bước đến.

“Cô đến đúng lúc đúng lắm, mau quản cho tốt trợ lý của cô, cô ta dựa vào đâu mà không cho tôi vào trong.” Khương Hinh liếc mắt nhìn Diêu Diêu một cái, ngữ khí lạnh lùng.

Kiều Tịnh nói: “Diêu Diêu, để cô ta vào đi. Thời Trần có vài lời muốn nói với cô ta.”

Hai người bọn họ muốn nói chuyện riêng, vì vậy không nên có người khác ở trong phòng. Diêu Diêu không tình nguyện tránh ra.

Khéo môi Khương Hinh khẽ nhếch lên, lúc đi ngang qua Kiều Tịnh cô ta còn muốn nói điều gì đó, nhưng nhìn thấy người đứng phía sau Kiều Tịnh, sắc mặt cô ta trở nên tái nhợt, cúi đầu run rẩy chạy nhanh vào phòng bệnh.

Diêu Diêu không yên tâm, đi vào cùng.

Kiều Tịnh không xoay người lại, cô xem đồng hồ đã đến lúc phải trở về nhà.

Thẩm Luân mặc quần áo bệnh nhân đứng phía sau lưng cô, đôi mắt đầy tơ máu chăm chú nhìn cô đi đường vòng xuống dưới lầu.

Thẩm Luân biết Kiều Tịnh không muốn nhìn thấy mình, ngày đó trong điện thoại, cô đã nói rõ ràng, cô không có bất kì ý định gì với anh.

Nhưng anh chính là không cam lòng, trước đó anh cảm thấy nội tâm của cô lạnh giá, cho dù sưởi ấm như thế nào cũng không ấm lên được, trải qua chuyện cứu người đêm đó, anh phát hiện thái độ của cô có chút biến hoá.

Lúc trước cô luôn lá mặt lá trái trước mặt anh, che giấu đi biểu tình chán ghét, nhưng hiện giờ khi đối mặt với anh, cô đã biết chột dạ.

Biết chột dạ cũng tốt, như vậy chứng tỏ cô vẫn còn có sơ hở.

Đôi mắt Thẩm Luân nhu hoà hơn một chút, khoé miệng đầy ý cười, xoay người trở về phòng bệnh.

Thẩm Luân cố tình dọn đến phòng bệnh ngay bên cạnh, nhưng Kiều Tịnh sẽ đi đường vòng, cố gắng không đi ngang qua phòng bệnh của anh. Đường vòng cũng không xa lắm, cô sợ đám phóng viên sẽ đánh hơi được, làm phiền sự yên tĩnh ở bệnh viện thì không tốt lắm.

Đêm qua, Kiều Tịnh đã nói chuyện điện thoại với bà ngoại, quyết định vài ngày nữa bà ngoại sẽ đến đây, tâm tình của cô cũng dễ chịu hơn một chút.

Ngày hôm sau, khi cô đến bệnh viện, bên ngoài hành lang, một đám người không ngừng than thở.

“Hai ngày nay ông chủ không chịu ăn một hột cơm.”

“Phải làm sao bây giờ.”

“Trợ lý Vương, anh nói gì đi?”

Vương Hiểu đi qua đi lại, khi nhìn thấy Kiều Tịnh tựa như với lấy được một cọng rơm cứu mạng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cái bình giữ nhiệt trong tay cô.

“Kiều tiểu thư, cô đến đây thăm đại diện Thời à. Thật không hổ là bạn bè tốt, còn có lòng như vậy.”

Kiều Tịnh chợt nắm chặt bình giữ nhiệt, cô gật đầu: “Trợ lý Vương, tôi có thể đi qua được không.”

Bọ họ đứng ở đây, khiến hành lang trở nên chật chội.

“Thực ra là như vậy, Kiều tiểu thư, mấy ngày qua ông chủ không có tâm trạng ăn uống, ăn món gì cũng không ngon, thân thể đã gầy đi không ít. Mong cô rủ lòng thương, đưa một ít thức ăn cho ông chủ được không.”

Kiều Tịnh lắc đầu.

Đám người này quan tâm Thẩm Luân hơn cả cô, cho nên không tới phiên cô mang cơm cho anh.

Vương Hiểu vội nói lớn lên: “Kiều tiểu thư, nếu ông chủ chịu ăn uống tử tế, tôi cũng đâu dám làm phiền đến cô. Nói cho cùng ông chủ bị thương không phải là vì cứu người sao, đêm đó sau khi cô rời đi, không bao lâu đám người của Tần gia liền chạy đến, ông chủ lo lắng sẽ doạ đến cô, vẫn không cho phép tôi nói ra sự thật với cô. Nếu không phải vì cô, ông chủ đang yên đang lành, làm sao đột nhiên bị trúng đạn như vậy. Cô cho rằng đám người của Tần gia dễ chọc vào lắm sao? Ông chủ vì cô mà đắc tội với Tần gia, cô thì hay rồi, ngay cả một câu thăm hỏi cũng không có.”

Ở bệnh viện người đến người đi rất đông, Kiều Tịnh bị Vương Hiểu oán trách đến mặt đỏ bừng.

Cô nhấp môi: “Nhưng tôi không muốn gặp mặt anh ta.”

“Ông chủ bị thương là vì cô.”

Kiều Tịnh rũ mắt, cảm thấy có chút chột dạ, khó xử nói: “Anh đưa cái này cho anh ta uống lót bụng đi.”

Cùng lắm lần sau cô sẽ nấu nhiều canh hơn một chút, đem bình giữ ấm đặt trong tay Vương Hiểu, cô đi được hai bước lại bị Vương Hiểu chặn lại: “Kiều tiểu thư, tôi cầu xin cô. Cô hãy vào thăm ông chủ đi.”

“Kiều tiểu thư, cầu xin cô!”

Một đám vệ sĩ mặc áo đen đồng thanh hô lên.

Bệnh nhân và người nhà trong những phòng bệnh khác nghe thấy động tĩnh đều nhìn về phía này, Kiều Tịnh cảm thấy vô cùng ngại ngùng.

“Trợ lý Vương, khẳng định anh ấy không muốn nhìn thấy tôi đâu, tôi không nên vào đó làm gì.” Sắc mặt cô bình tĩnh.

Kiều Tịnh sợ gặp mặt nhau, lại xảy ra biến cố gì nữa.

Nói xong, cô cũng không còn ý định vào thăm Thời Trần nữa. Hiện giờ vết thương của anh ta đã không có gì trở ngại, chỉ cần nằm viện điều dưỡng mấy hôm sẽ khỏi.

Kiều gọi điện thoại cho Thời Trần, bảo hôm nào rảnh sẽ đến thăm anh ta, sau đó nhanh chân rời khỏi bệnh viện.

Ở cửa sổ lầu ba, Thẩm Luân đang uống canh Kiều Tịnh nấu, nhìn cô vội vàng rời khỏi cổng bệnh viện.

“Mùi vị cũng không tệ, đã có tiến bộ.”

Đứng cạnh cửa sổ, Thẩm Luân uống hết chén canh, vui vẻ quay về giường bệnh.

Bao nhiêu đây đã là gì, anh muốn lần sau cô sẽ đích thân đút canh cho anh uống.

Thẩm Luân nhướng mày: “Bà ngoại của cô ấy bao giờ đến đây?”

Vương Hiểu nói: “Đã điều tra là ba ngày sau.”

Thẩm Luân mỉm cười.

*

Ôn Thư đứng chờ bên ngoài phòng bệnh, cô ta đã đích thân nấu những món ăn dinh dưỡng đem đến đây.

Nghe tin Thẩm Luân bị trúng đạn, cô ta rất lo lắng, cũng xem như đây là một cơ hội. Trong công ty, Đường Minh Thiên không ngừng hỏi cô ta về chuyện của Thẩm Luân, còn bên phía Cung Trình lại đột nhiên im hơi lặng tiếng, trước đó Cung Trình còn muốn mời cô ta thử vai nữ chính của một bộ phim điện ảnh, nhưng tất cả đều bị ngâm nước.

Ôn Thư cảm thấy có điều gì đó không ổn, cuộc sống của mình không nên như thế này.

“Ôn tiểu thư, mời cô trở về cho, Thẩm tổng không muốn gặp cô.”

Ôn Thư cắn môi, sắc mặt trắng bệch.

Cô ta năm lần bảy lượt vứt bỏ tự tôn đến tìm Thẩm Luân, nhưng chỉ nhận được sự nhục nhã. Như vậy đối với cô ta thật không công bằng.

Trong phòng bệnh, Thẩm Luân đang đọc tài liệu, anh gầy hơn trước, khí chất càng thêm thành thục trọng ổn, nhưng đã không còn đối xử ôn nhu với cô ta như ngày xưa.

Ánh mắt Ôn Thư hiện lên sự si mê, loại đàn ông có mị lực như vậy, càng nhìn càng mê muội, gương mặt Ôn Thư ửng đỏ, ánh mắt sáng ngời.

Thẩm Luân nhíu mày, lật tài liệu, lên tiếng: “Bảo cô ta cút xa một chút.”

Hiện giờ trong mắt lẫn trong lòng anh đều là cái cô nhóc không có lương tâm kia, những người khác đã sớm bị anh ném ra sau đầu.

Vương Hiểu rời khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại. Ôn Thư cắn môi, không đợi người khác lên tiếng đuổi, cô ta thẳng lưng xoay người rời đi.

Trong hành lang bệnh viện, Ôn Thư nhìn thấy Kiều Tịnh đem canh đến cho Thẩm Luân. Hai ngày qua, Vương Hiểu không ngừng gọi điện thoại và nhắn tin cho cô, cô cố gắng nhẫn nhịn, không phải chỉ nấu canh thôi sao, cô sẽ nấu, chỉ cần Thẩm Luân chịu buông tha cho cô là được, cô nấu mấy nồi canh, đổi lại bình yên cho mình.

Ôn Thư cố ý chắn trước mặt Kiều Tịnh, “Đem canh cho Thẩm Luân à?”

Cô ta nhìn đến cái bình giữ nhiệt trong tay Kiều Tịnh.

Sắc mặt Kiều Tịnh bình tĩnh, cô không cần thiết phải trả lời câu hỏi của Ôn Thư.

“Cô đứng lại đó!”

Ôn Thư một lần nữa đuổi theo, nắm bả vai Kiều Tịnh, bởi vì tức giận dùng sức rất lớn.

Ánh mắt Kiều Tịnh đầy kinh ngạc, xoa bả vai.

“Đáng đời!”

Ô Thư thấp giọng nói, ánh mắt mang theo sự ghen ghét.

Nữ chính hận mình như vậy, Kiều Tịnh cảm thấy thật buồn cười. Vì sao mọi chuyện lại đi đến bước này. Kiều Tịnh rũ mắt, đem bình giữ nhiệt nhét vào tay Ôn Thư, bình tĩnh nói: “Muốn gặp mặt Thẩm Luân đúng không? Vậy cầm lấy cái này đi.”

Ôn Thư đến thật đúng lúc, để Ôn Thư cùng Thẩm Luân tương ái tương sát với nhau đi.

Ôn Thư cố gắng kiềm chế xúc động muốn ném cái bình này xuống đất, cô ta cảm thấy bản thân mình điên rồi. Kiều Tịnh có lòng tốt như vậy sao? Nhưng mà, lúc này Kiều Tịnh đã rời đi.

Ôn Thư cầm bình giữ nhiệt, tâm trạng thấp thỏm quay lại phòng bệnh của Thẩm Luân.

Vương Hiểu nói nhỏ vài câu vào tai Thẩm Luân, mặt Thẩm Luân trầm xuống, cố nhẫn nhịn, nói: “Bảo cô ta để canh lại, nếu cô ta muốn đứng chờ ở bên ngoài thì cứ tự nhiên, cậu gọi cho đám phóng viên đến đây, nên viết tin tức gì cậu biết rồi chứ.” Thẩm Luân híp mắt, khoé mắt lạnh như băng.

Vương Hiểu vâng một tiếng, lập tức đi ra ngoài gọi điện thoại.

Ngày bà ngoại Kiều Tịnh đến Ma Đô, Thời Trần vẫn còn chưa xuất viện, đích thân Diêu Diêu chở cô đi đón người. Đi cùng bà ngoại còn có một đôi vợ chồng ở trấn trên, bọn họ chào tạm biệt đôi vợ chồng đó, Kiều Tịnh dẫn bà ngoại đến một bệnh viện uy tín ở địa phương chuyên điều trị cho người cao tuổi.

Hộ lý đứng trong quầy tiếp tân hỏi: “Có đặt lịch hẹn trước không?”

“Kiều Tịnh.”

Cô hộ lý trẻ tuổi âm thầm quan sát Kiều Tịnh. Thì ra là một đại minh tinh, nhìn bên ngoài còn đẹp hơn trong hình.

“Xin mời đi bên này.” Cô hộ lý trẻ tuổi dẫn Kiều Tịnh và bà ngoại đến phòng khám ở tầng bốn.

Bác sĩ làm kiễm tra tổng quát cho bà ngoại chính là phó viện trưởng, Kiều Tịnh khá bất ngờ, trước đó cô cũng muốn đặt lịch hẹn với phó viện trưởng, nhưng người này là bác sĩ danh tiếng trong thành phố, không dễ dàng đặt được lịch hẹn.

Hộ lý tá trẻ tuổi nói: “Kiều tiểu thư, đây là do bạn trai của cô sắp xếp.”

Từ bao giờ mà cô có bạn trai?

Bà ngoại đứng bên cạnh nghe thấy, vô cùng vui vẻ: “Tiểu Thẩm! Có phải Tiểu Thẩm không?”

“Bà ơi!” Kiều Tịnh nhịn không được hô lên một tiếng.

Bà ngoại rất vui vẻ, bà nhớ rõ lần trước, Tịnh Tịnh nhà bà khi nhắc đến Tiểu Thẩm, trong mắt mang theo sự vui sướng.

“……”

Hộ lý trẻ tuổi cười nói: “Người ấy họ Thẩm, bà ơi, bà thật là có phúc, có người cháu gái là đại minh tinh, còn có cháu rể quan tâm bà như vậy. Về sau, bà có thể yên tâm chờ hưởng phúc rồi.”

Kiều Tịnh nhíu mày, bước ra khỏi phòng khám, vừa xoay người lại đã nhìn thấy Thẩm Luân mặc áo sơ mi trắng, từ trong thang máy bước ra.

Cô suy nghĩ một lúc, bình thản nói: “Tôi sẽ trả tiền đặt lịch hẹn khám bệnh với phó viện trưởng lại cho anh.”

Thẩm Luân nói: “Không cần phân chia rạch ròi với anh như vậy.”

Kiều Tịnh lắc đầu: “Không, tôi muốn như thế.”

“Đã ở bên nhau lâu như thế, em còn muốn phân chia rạch ròi với anh sao?”

Thẩm Luân nhẹ giọng, dỗ dành cô: “Được rồi, nháo loạn lâu như vậy, chắc đủ rồi nhỉ? Anh sẽ chăm sóc cho bà ngoại của em, cũng sẽ chăm sóc em thật tốt.”

Anh thấy cô không trả lời, liền ôm cô vào lòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện