Edit: Tiểu Màn Thầu

Kiều Tịnh ngây người, chợt bối rối theo bản năng lui về phía sau, cô chăm chú nhìn phong cảnh bên ngoài cửa xe, sắc mặt trắng bệch.

Nội tâm cảm thấy vô cùng ngại ngùng.

Thoáng liếc nhìn cô một cái, tuy trên mặt Thẩm Luân vẫn bình thản, nhưng nội tâm đã sớm tê dại. Môi cô mềm thật, anh cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn.

Đôi mắt đen nhánh sáng ngời, anh muốn hôn một lần nữa, nhưng sợ cô sẽ suy nghĩ miên mang, nên đành kiềm chế lại. Anh khẽ nuốt nước bọt, dời ánh mắt.

Thẩm Luân cảm thấy bản thân mình chịu quá nhiều nghẹn khuất, yêu một người lúc nào cũng tìm cách tránh né mình, muốn có được một nụ hôn cũng phải nhân cơ hội vừa uy hiếp vừa dụ dỗ.

Nhưng anh không còn cách nào khác, anh đau lòng khi nhìn thấy cô khóc, cũng đau lòng khi nhìn thấy cô chịu ủy khuất.

“Đừng khóc nữa, anh sẽ đưa em đi đến một nơi hay ho.” Tâm tình Thẩm Luân không tồi.

Kiều Tịnh không muốn đi đền nơi hay ho nào cả, cô rất lo lắng cho Thời Trần. Nghe khẩu khí của Tiểu Hàn, có lẽ cái tên Tần thiếu kia tính tình vô cùng xấu xa, như lời Thẩm Luân nói anh ta còn có thể giết người.

Cô cẩn thận suy nghĩ lại cốt truyện, nhớ rõ cuối cùng Thời Trần không chết, chỉ là không bị giết chết, nhưng không chứng tỏ những việc khác sẽ không xảy ra. Nếu bị thương nặng, so với chết càng đáng sợ hơn.

Cô không tiện bàn luận quá nhiều về việc này trước mặt Thẩm Luân, trong lòng anh sẽ càng nghi ngờ, làm liên lụy đến Thời Trần thì không hay.

Mối quan hệ giữa cô và Thời Trần, không còn đơn giản là quan hệ công việc đơn thuần, cô xem Thời Trần như bạn tốt, không thể vì chuyện của mình, làm Thẩm Luân nhắm vào Thời Trần. Thẩm Luân chịu giúp cô, trong lòng cô vô cùng cảm kích anh, cũng rất muốn cảm ơn anh.

Cô ngoan ngoãn gật đầu, cố gắng không khóc nữa. Tuy rằng Thẩm Luân có chút vô liêm sỉ, nhưng anh đã nói cứu Thời Trần thì nhất định sẽ không nuốt lời.

Mười phút sau, xe dừng lại. Thẩm Luân dẫn Kiều Tịnh đến một hội sở tư nhân, bên ngoài hội sở đều là người của Thẩm Luân.

Thẩm Luân khoác áo dạ màu đen đứng trước cửa, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sắt bén, khí thế chẳng khác nào một đại ca xã hội đen.

Nhân viên của hội sở cuống quít chạy vào trong báo tin, Thẩm Luân cũng không có ý định ngăn cản người nọ. Anh xoay người nhìn Kiều Tịnh, thấp giọng nói: “Em ngồi trong xe chờ anh được không?”

Kiều Tịnh nhìn tấm thảm đỏ trải dài trước cửa hội sở trông rất phô trương, cô hỏi: “Thời Trần ở bên trong sao?”

Giọng nói cô mềm mại, còn mang theo sự nghi hoặc cùng lo lắng.

Thẩm Luân gật đầu: “Trong đó khá phức tạp, em không nên vào trong.”

Kiều Tịnh lắc đầu, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn anh: “Thẩm Luân, tôi không sợ.”

Nếu Thời Trần xảy ra chuyện gì, cô không thể ngồi yên, bảo cô ở bên ngoài chờ, càng làm cô lo lắng hơn.

“Em không cần sợ, chỉ cần ở bên cạnh anh, vĩnh viễn không cần phải sợ điều gì cả.”

Đôi mắt anh sáng ngời, mang theo bảy phần ý cười, dùng ngón tay xoa nhẹ môi cô.

Kiều Tịnh rũ mắt, cố gắng che giấu sự chột dạ cùng chán ghét.

Trước kia làm đúng theo cốt truyện ở lại bên cạnh nam chính, cô và nam chính coi như đang lợi dụng lẫn nhau, hiện giờ không còn liên quan đến nhau nữa, cô lại cầu xin sự giúp đỡ của nam chính, trong thâm tâm cô vẫn đang vùng vẫy, nhưng ngoại trừ nam chính, thì ai có thể cứu Thời Trần đây.

Cùng lắm, sau này cô không nghĩ đến việc trả thù Thẩm Luân nữa, trước khi rời đi cô sẽ tìm cách tránh xa anh càng xa càng tốt.

Bên trong hội sở tư nhân tiếng nhạc ầm ĩ, sau khi Kiều Tịnh bước vào, mới hiểu rõ câu nói phức tạp vừa rồi của Thẩm Luân là gì.

Trên sàn nhảy, có vài cô gái mặc bikini mỏng manh, dường như là vũ nữ múa thoát y, còn có cả đàn ông, bọn họ đều ăn mặc thiếu vải, đứng trong đám người nhảy múa, phần lớn quần áo của khách khứa ở đây đều không chỉnh tề.

Nhìn những hình ảnh trụy lạc như vậy, khiến gương mặt Kiều Tịnh nóng bừng.

Đột nhiên trước mắt tối sầm, một bàn tay to lớn mang theo vết chai sần che đôi mắt cô lại.

“Không được nhìn.” Thẩm Luân nhíu mày, ngữ khí bá đạo.

“Tôi đâu có nhìn.” Kiều Tịnh nhấp môi, dùng bàn tay nhỏ nhắn kéo bàn tay to lớn trên mắt mình xuống.

Chỉ là thỉnh thoảng cô ngó trái ngó phải một chút, cũng sẽ nhìn thấy thôi.

Cánh tay Thẩm Luân khoác lên vai cô, dẫn cô đi lên lầu hai. Toàn bộ quá trình đôi mắt cô đều bị che lại. Tuy rằng không thể nhìn thấy, nhưng lỗ tai lại đặc biệt mẫn cảm, suốt dọc đường đi nghe thấy không ít âm thanh ái muội. Cô không phải là một thiếu nữ ngây thơ vô tri, bất chợt cô cảm thấy xấu hổ và tức giận, nhưng trong lòng càng lo lắng.

“Thẩm thiếu, sao lại có thời gian rảnh đại giá quang lâm đến đây?”

Tần Quang trái ôm phải ấp ngồi cuối ghế lô, nhìn thấy Thẩm Luân ôm một cô gái trong lòng xem như bảo bối, Tần Quanh huýt sáo một tiếng, âm thầm đánh giá Kiều Tịnh. Nhìn Kiều Tịnh không giống như những cô gái ở quán bar, dáng vẻ thanh thuần xinh đẹp, hình như là người đàng hoàng.

Sắc mặt của Thẩm Luân trở nên khó coi, ánh mắt âm trầm liếc nhìn đám vệ sĩ của mình, người đứng đầu nhóm vệ sĩ khẽ gật đầu một cái, một đám vệ sĩ áo đen đi khắp các phòng lục soát tìm người.

Lúc này Tần Quang hoảng loạn nói: “Làm cái gì vậy, các người muốn làm gì?!”

Thẩm Luân ung dung thong thả liếc mắt nhìn Tần Quang.

Ba của Tần Quang anh còn không thèm đặt vào mắt, cho dù Tần Quang có làm gì Thời Trần, anh cũng không quan tâm, nhưng Tần Quang lại dám nhìn chằm chằm vào Kiều Tịnh, anh liền muốn móc mắt Tần Quang ra.

Ông chủ của hội sở tư nhân này chính là Tần Quang, anh ta ỷ vào thế lực của gia đình, nhìn thấy ai không vừa mắt sẽ kéo đến đây xử lý. Thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, cũng không kém phần bỉ ổi.

Tần Quang vừa mới đứng lên, đã bị một người vệ sĩ cao to ấn ngồi xuống.

“Đừng manh động!”

Đám người bên cạnh của Tần Quang đứng lên, còn chưa ra tay, liền nhìn thấy ở phía cầu thang xuất hiện một đám người áo đen cao to, trên tay còn cầm vũ khí. Đám người của Tần Quang không dám động thủ, ngoan ngoãn đứng yên chịu trói.

“Thẩm thiếu, có chuyện gì thì từ từ nói, tôi đụng đến ai cũng không dám đụng đến anh đâu.”

Tần Quang ở một bên kêu oan, lúc này đám vệ sĩ của Thẩm Luân đem Thời Trần đang ngất xỉu bước đến.

Kiều Tịnh vừa muốn đi qua liền bị Thẩm Luân bắt lấy cánh tay kéo trở về, anh kề sát vào tai cô, thấp giọng nói: “Gấp gáp cái gì?”

Anh nghiến răng nghiến lợi nói.

Kiều Tịnh bị sự hung tợn trong đôi mắt anh dọa sợ. Chỉ cần Thời Trần không sao, cứu được người, thì tản đá trong lòng cô mới biến mất. Hàng mi dài khẽ động, giọng nói đầy sợ hãi, kiên định nói: “Thẩm Luân, cầu xin anh, mau đưa Thời Trần đến bệnh viện.”

Thẩm Luân nhìn cô chăm chú, khẽ nhấp môi rồi gật đầu.

Ánh mắt cô sáng ngời, nhẹ giọng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn anh, Thẩm Luân.”

Cô thoát khỏi tay anh, xoay người chạy đi.

Cô đuổi theo người vệ sĩ đang cõng Thời Trần, trên mặt cô là sự lo lắng như sắp khóc đến nơi xuất hiện trong tầm mắt của anh.

Anh thu tầm mắt lại, trong lòng đau đớn, dáng vẻ của cô giống như quá khứ, hận không thể nhanh chóng thoát khỏi anh, nhào vào lòng một người đàn ông khác.

Cô còn có lương tâm hay không? Hả?

Cô lo lắng cho người đại diện của mình như vậy, nếu không phải anh sớm sai người đi điều tra bọn họ, xác định giữa bọn họ không có gian tình gì với nhau, bằng không anh không bao giờ buông tha cho Thời Trần đâu.

Thẩm Luân càng nghĩ càng giận, ánh mắt khi nhìn đến Tần Quang càng không tốt. Tần Quang run lập cập.

Thời điểm Thời Trần được đưa đến bệnh viện, cả người đều là máu, hộ lý trực đêm cũng giật mình. Cũng may đều là ngoại thương, đã được sơ cứu kịp thời.

Thời Trần vẫn còn hôn mê, nằm trên giường bệnh, Diêu Diêu thận trọng hỏi: “ Có cần báo cảnh sát không?”

“Không cần đâu.”

Có Thẩm Luân tham gia, việc này đã trở nên phức tạp. Kiều Tịnh do dự, tạm thời không báo cảnh sát, chờ Thời Trần tỉnh lại rồi tính.

Diêu Diêu gật đầu.

Tiểu Hàn bước vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, tiến đến nói: “Khương Hinh đã được người đại diện của cô ta đưa đi, về việc này, người đại diện của cô ta bảo chúng ta phải giữ bí mật. Còn lên tiếng uy hiếp nếu để lộ tin này ra ngoài, thì em và Diêu Diêu phải chịu trách nhiệm, sẽ truy cứu đến cùng.”

Diêu Diêu nghe xong, có chút phẫn nộ: “Muốn truy cứu thì truy cứu đi, ai sợ ai, cô ta là đồ vong ân phụ nghĩa, nếu không phải chúng ta cứu cô ta, để người khác phát hiện báo cho đám phóng viên, cô ta đã sớm xong đời rồi.”

Tiểu Hàn cười nhạo: “Ai nói không đúng đâu, tôi cũng rất tức giận. Đúng rồi, Kiều tỷ chị về nghỉ ngơi đi, đêm nay em sẽ ở lại đây, em là một thanh niên tinh lực tràn đầy đấy nhé.”

Kiều Tịnh là nhân vật của công chúng, nếu ở lại bệnh viện sẽ gặp nhiều chuyện bất tiện, vừa rồi cô hộ lý trực ban ở dưới lầu đã nhận ra Kiều Tịnh.

Cô gật đầu: “Vậy được rồi, sáng mai chị lại đến. Tiểu Hàn, làm phiền em.”

Tiều Hàn cười nói: “Không có gì mà, thường ngày Thời ca rất chiếu cố em, chuyện nên làm thôi.”

Ngày hôm sau Thời Trần tỉnh lại, trong điện thoại Kiều Tịnh biết được tin tức này, cô mua trái cây đem bệnh viện, giữa đường, nhận được điện thoại của Thẩm Luân. Đối với chuyện của Thời Trần, cô còn thiếu Thẩm Luân một ân tình.

“Cứu được người liền quên cả ân nhân, em xem em có vong ân phụ nghĩa không?”

“Thẩm Luân, cảm ơn anh. Nếu anh có việc gì muốn tôi giúp đỡ, nếu trong khả năng của tôi, tôi sẽ sẵn lòng giúp anh.”

Lời nói xuất phát từ tận đáy lòng của Kiều Tịnh.

“Muốn cảm ơn anh thế nào?” Những lời khác Thẩm Luân không muốn nghe.

Kiều Tịnh: “……”

Cô nhấp môi, đưa mắt nhìn chiếc lá trên cành. Trước cổng bệnh viện có trồng dãy cây ngô đồng, lá cây xanh tươi, bóng râm che phủ khắp nơi.

Kiều Tịnh không còn bao nhiêu thời gian, cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, đơn giản quên đi việc thích hay không thích, cô chỉ muốn yên lặng hạ màn.

Nhưng mà, cô nghe thấy trong điện thoại, Thẩm Luân thong thả nói: “Nếu người nằm trên giường bệnh đổi lại là anh, em có đến thăm anh không?”

Kiều Tịnh dừng bước, nhíu mày nói: “Anh đừng nói như vậy. Thẩm Luân, tuy rằng anh biết tôi đối với anh không phải có ý tứ này. Nhưng mà, tôi cũng không mong anh sẽ xảy ra chuyện, anh phải sống thật tốt, về sau cuộc sống của anh sẽ càng tốt hơn.”

Chỉ mong, anh đừng dành tình cảm cho cô nữa.

Cô chán ghét anh như vậy, anh vừa đẹp trai vừa có tiền, tìm loại phụ nữ nào mà chẳng được.

Trong điện thoại, Thẩm Luân cười tự giễu.

“Thẩm Luân, tôi muốn nói lời thật lòng với anh, anh, anh đừng lại bắt cóc người ta nữa, cũng đừng giam lỏng người ta như vậy. Quả thực, cái hành động này vô cùng đáng ghét, lúc ấy tôi từng nghĩ hận không thể đồng quy vu tận với anh. Thật là chán ghét muốn chết.”

Nội tâm Kiều Tịnh dần bình tĩnh lại, cô không biết phải nói cảm ơn với Thẩm Luân như thế nào, sau khi nói xong lời trong lòng, cô muốn cúp điện thoại.

“Kiều Tịnh, em đừng cúp máy, em dám cúp máy thử xem!”

Giọng nói trầm khàn của anh vang lên, sau khi tiếng cười tự giễu qua đi, dường như đang rống lên.

Trong lòng Kiều Tịnh sợ hãi, nhưng cô cố chịu đựng. Cô biết khi nói ra những lời này sẽ làm Thẩm Luân tức giận, nhưng cô không muốn tiếp tục lừa dối anh, đây là lúc anh nên nhìn rõ cô là loại người gì, đừng ôm bất cứ hy vọng nào về cô nữa.

Cô muốn lập tức cúp máy.

—— Đùng!

Một tiếng súng vang lên.

Cách màn hình điện thoại, tựa như âm thanh đó khiến cho linh hồn cô muốn lìa khỏi xác. Cô bị âm thanh đó doạ sợ đến tay cũng phát run, mở to mắt, phát hiện cuộc gọi đã bị đối phương cắt đứt.

Vì sao lại có tiếng súng?

Kiều Tịnh sợ đến mức mặt mày tái nhợt, gọi lại, nhưng không có ai bắt máy. Gọi cho Vương Hiểu cũng không được, thỉnh thoảng bọn họ lại đổi số điện thoại, làm người ta cảm giác bọn họ giống như đặc vụ.

Có cần báo cảnh sát không?

Nếu báo cảnh sát thì phải nói cái gì? Chỉ với việc nghe thấy tiếng súng trong điện thoại à, sợ rằng người ta còn xem cô là một kẻ ngốc.

Kiều Tịnh bình tĩnh lại, Thẩm Luân là nam chính nha, hẳn là không xảy ra chuyện gì đâu.

Trong phòng bệnh, Thời Trần đã tỉnh lại.

Sắt mặt Thời Trần có chút mệt mỏi mỉm cười: “Anh đã nghe Diêu Diêu kể chuyện đêm qua, em thay anh nói một tiếng cảm ơn với Thẩm tổng.”

Kiều Tịnh ngồi ở ghế dựa cạnh giường, gọt táo cho Thời Trần, nghe vậy, cô chỉ nhẹ giọng ừ một tiếng.

Tiểu Hàn còn phải đi làm, sáng sớm đã rời đi, trong phòng bệnh chỉ có Diêu Diêu và Kiều Tịnh, cùng Thời Trần.

Thời Trần cố ý bảo Diêu Diêu ra ngoài, chờ trong phòng chỉ có hai người, anh ta liền nói: “Khương Hinh, cô ấy….”

Kiều Tịnh khẽ cười: “Cô ấy vẫn an toàn.”

Nói xong, cô tiếp tục cúi đầu gọt táo. Thời Trần gật đầu, kinh ngạc nói: “Em không muốn hỏi anh chuyện đêm qua sao?”

“Khương Hinh đã nói cho em biết.” Kiều Tịnh đưa quả táo cho Thời Trần, vẻ mặt Thời Trần có chút xấu hổ, không nhận, cô cười nói: “Ăn táo đi.”

Kiều Tịnh không nghĩ sẽ hỏi đến việc Thời Trần và Khương Hình có phải đã nối lại tình xưa hay không, cô cảm thấy không quan trọng, ai quan tâm đến chuyện đó.

Chỉ là, trong lòng Kiều Tịnh vẫn cảm thấy Khương Hinh không xứng với Thời Trần.

Chờ cô đi rồi, chỉ có thể để tiền ở lại, chuẩn bị cho Thời Trần nhiều tiền hơn một chút, để anh trở thành người đàn ông độc thân hoàng kim, chạm vào sẽ bỏng tay.

Thời Trần nhìn cô, bật cười, mỉm cười nhận quả táo trong tay cô cắn một cái.

Táo thật ngọt, khoé mắt anh có chút cay cay.

“Ui da ~”

Thời Trần che miệng lại, nhai nuốt có chút khó khăn, đau đến hả miệng.

Kiều Tịnh nhíu mày, đứng dậy đi tìm khăn lông, đột nhiên bên ngoài hành lang bệnh viện khá ầm ĩ, ngay sau đó, cửa phòng bị người ta đá văng.

“Thẩm, Thẩm Luân?”

Nhìn thấy người đang đứng trước cửa, sắc mặt Kiều Tịnh trắng bệch. Trên áo khoác đen của anh dính máu, nơi bả vai có màu đỏ sậm.

Thẩm Luân bước vào phòng, đầu tiên là nhìn Thời Trần nằm trên giường bệnh, sau đó lại nhìn chằm chằm cái khăn lông trong tay Kiều Tịnh, Thẩm Luân cười lạnh, còn chăm sóc chu đáo quá nhỉ? Sắc mặt anh dữ tợn, lập tức đi đến trước mặt Kiều Tịnh.

Kiều Tịnh sợ hãi, lùi về phía sau một bước, lưng dán vào tường.

Không phải chứ, đến đây trả thù nhanh như vậy à?

Kiều Tịnh chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng dữ tợn này của Thẩm Luân, dường như muốn chạy đến đây cắn xé cô.

Cô cảm thấy, nhất định Thẩm Luân đã bị những lời nói vừa rồi làm cho tức giận.

Đột nhiên vẻ mặt Thẩm Luân nhu hoà trở lại, anh hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu, khoé mắt đỏ hoe: “Có phải anh lại doạ đến em không?”

Anh ôn nhu ôm lấy cô, lên tiếng an ủi: “Đừng sợ, anh sẽ không giam lỏng em nữa, anh sẽ sửa đổi, em có thể đừng sợ anh nữa không?”

“Vị bệnh nhân này, vết thương của anh cần phải xử lý….”

Bác sĩ cùng y tá bị vệ sĩ ngăn cản ở bên ngoài. Bác sĩ là một người đàn ông trung niên nhìn rất nhân hậu, bác sĩ nhìn thấy hai người bọn họ đứng trong phòng bệnh ôm ấp, lắc đầu nói thầm: “Người trẻ bây giờ chỉ lo nói chuyện yêu đương không để ý thân thể mình gì cả. Nếu xảy ra chuyện gì ai chịu trách nhiệm đây?”

Kiều Tịnh ngây người, chờ cô hồi thần, nói năng có chút lộn xộn khuyên anh: “Thẩm Luân, anh mau đi xử lý vết thương đi.”

Cô lại thêm chán ghét anh, thái độ của nam chính không nên thay đổi nhanh như vậy trước mặt cô.

Còn nữa, nếu nam chính thay đổi thế này, vậy hệ thống sẽ phải phán xét như thế nào?

Thế giới này còn tồn tại nữa hay không? Cô lại phải đi đến nơi nào?

Thẩm Luân ôm chặt cô, anh mất quá nhiều máu, cả thân thể đều dựa vào người cô. Sức lực cô không lớn, bị anh ép vào tường, máu của anh dính lên người cô, trên áo xuất hiện một vết máu đỏ thắm, trông bắt mắt dị thường.

Ánh mắt Thẩm Luân đầy ôn nhu, vuốt ve mặt cô: “Xin lỗi em, đã làm áo em bị dính bẩn.”

Nhưng anh không có ý định buông cô ra, anh tình nguyện làm áo cô bẩn, toàn thân cô đều nhiễm hơi thở của anh, như vậy, ít nhất cô còn nhớ đến anh, trong mắt cô còn có anh.

Kiều Tịnh quan sát vết thương trên người anh, ánh mắt vừa sợ hãi vừa phức tạp.

Ánh mắt của Thẩm Luân chợt ảm đạm một chút, anh không muốn làm cô sợ hãi, thậm chí anh nhớ đến việc cô không thích anh, lồng ngực liền sinh đau.

Thẩm Luân buông Kiều Tịnh ra, lui về sau một chút, giơ tay lên vuốt gương mặt cô: “ Em đừng sợ, anh sẽ không đến gần. Anh có thể chờ, chờ một ngày nào đó em thích anh.”

Trước khi Thẩm Luân rời đi còn đóng cửa phòng lại.

Nháy mắt, bên ngoài hàng lang cũng dần yên tĩnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện