Edit: Tiểu Màn Thầu
Đồng nghiệp gọi Ôn Thư, sau đó Ôn Thư liếc nhìn Kiều Tịnh một cái, rồi lại quay đầu rời đi.
Thời Trần cũng không có ý định hỏi Kiều Tịnh, Thẩm thiếu là ai. Về chuyện này, tương lai cô sẽ nói cho anh ta biết mà thôi.
Thời Trần trầm mặc, dùng ánh mắt ra hiệu: Kế tiếp, nên làm gì? Tạp chí ALEON là tạp chí thời trang trong nước, mà cơ hội chụp ảnh bìa này lại rơi vào tay Kiều Tịnh,
ít nhiều gì Thời Trần cũng đoán ra được một số việc. Anh ta chờ Kiều Tịnh đưa ra quyết định.
Kiều Tịnh cầm điện thoại, đi ra ngoài hành lang quan sát xung quanh, chần chừ một lúc, mới gọi điện thoại cho Thẩm Luân.
Tút tút hai tiếng, đối phương đã bắt máy, chỉ là không lên tiếng. Cách màn hình điện thoại, Kiều Tịnh vẫn có thể cảm nhận được một luồng không khí cực thấp.
Cô không hiểu, rõ ràng bản thân mình có chọc gì vị tôn Phật này đâu? Mỗi ngày cô đều ngoan ngoãn mà.
“Thẩm Luân, anh đang ở đâu?” Cô kiềm ném sự tức giận, giọng nói nghẹn ngào, nghe thật mềm mại.
“Biết hội sở tư nhân Đế Triều không?” Đầu dây bên kia, giọng nói trầm thấp của Thẩm Luân vang lên.
Những nơi như vậy, tất nhiên là Kiều Tịnh không biết rồi.
“Anh sẽ bảo Vương Hiểu đến đón em, em hãy đứng trước cổng công ty đi.”
“Đến đó làm gì?” Cô lập tức cảnh giác, bất an hỏi một câu.
Nghe ngữ khí đầy khẩn trương của cô, Thẩm Luân cười nhẹ: “Hội sở của cậu anh mới khai trương, anh đến ủng hộ.”
Kiều Tịnh muốn nói, anh muốn đi đến đó ủng hộ, còn bảo tôi theo làm gì.
Cho dù có nói đạo lý với Thẩm Luân cũng vô dụng thôi, cô không thể làm trái ý anh.
Cúp điện thoại, cuối cùng Kiều Tịnh cũng đã biết xảy ra chuyện gì, hoá ra Thẩm Luân không để cô tiếp tục chụp ảnh, là vì anh cố ý muốn làm cho cô cảm thấy khó chịu.
Bởi vì cô chỉ là một kẻ thế thân, cho nên anh muốn chơi đùa thế nào cũng được.
Kiều Tịnh hận không thể lập tức đi đến trước mặt Ôn Thư, kéo cô ta đi đến gặp nam chính, cầu xin hai người đừng bướng bỉnh nữa, làm lành với nhau đi.
Cô bảo Thời Trần trở về trước, nhưng Thời Trần không yên tâm, muốn đi cùng Kiều Tịnh xuống lầu. Tâm tư của Kiều Tịnh sớm đã phiêu du nơi xa, tuỳ tiện ừ một tiếng.
Lúc đi ngang qua căn phòng bên cạnh, cô lấy điện thoại ra, chụp lén một tấm ảnh của Ôn Thư. Thời Trần kinh ngạc nhìn cô một cái, cô bình tĩnh, cất điện thoại vào trong túi.
Trước cửa toà nhà, Vương Hiểu sớm đã chờ sẵn, cười nói: “Kiều tiểu thư, Thẩm tổng bảo tôi đến đây đón cô.”
Ánh mắt Thời Trần loé lên. Anh ta lúng túng nói: “Vậy anh về trước, có chuyện gì nhớ gọi cho anh.”
Trước khi đi, Thời Trần quan tâm vỗ bả vai Kiều Tịnh, ánh mắt chứa đầy thâm ý. Thời điểm rời đi còn cảm thấy không tài nào yên tâm, Thời Trần nhíu mày, quay đầu nhìn cô vài lần.
Anh ta cảm thấy, dường như Kiều Tịnh không tình nguyện đi với người đàn ông kia, càng buồn cười hơn chính là, cái khí thế ấy giống như đang chuẩn bị ra chiến trường.
Ngay sau đó, Thời Trần lắc đầu, cố quên đi ý nghĩ hoang đường này đi.
Kiều Tịnh được Vương Hiểu đưa đến hội sở Đế Triều. Đây là hội sở tư nhân vừa mới khai trương, giá cả ở đây cực kỳ cao, cách bày trí bên trong cũng vô cùng sang trọng, tổng cộng có bốn tầng. Vương Hiểu đi phía trước dẫn đường, thẳng một đường đến phòng bao ở tầng ba.
Đẩy cửa phòng ra, mùi thuốc cùng mùi rượu lan tỏa khắp phòng. Bên trong đều là những công tử nhà giàu, cũng có đám phụ nữ xinh đẹp, thật đúng là quá xa hoa trụy lạc.
Mà Thẩm Luân lại đặc biệt bắt mắt, anh ngồi trong góc, nút áo trên cổ áo sơ mi đã mở ra hai nút, nhìn khá thu hút.
Vị trí bên cạnh Thẩm Luân không có người, anh ngồi chiếm hơn phân nửa ghế sô pha. Kiều Tịnh vừa xuất hiện, anh liền nhếch môi, vỗ nhẹ vị trí bên cạnh mình, ý tứ rất rõ ràng.
Trong phòng mọi người bắt đầu ồn ào. Kiều Tịnh căng da đầu bước qua, đi đến ngồi xuống vị trí bên cạnh của Thẩm Luân.
Vẻ mặt cô bối rối, trên người vẫn mặc bộ đồ công sở, không thể nghi ngờ, cách ăn mặc này khá đoan trang thục nữ không thích hợp với bầu không khí ở nơi đây, cô cảm nhận được những ánh mắt không mấy tốt đẹp đang đặt trên người mình.
Ánh mắt Thẩm Luân đầy sự nghiền ngẫm, quan sát vẻ mặt khẩn trương cùng bất an của Kiều Tịnh.
“A Luân, cô ta là ai?”
Người lên tiếng chính là một người đàn ông trung niên, ánh mắt luôn liếc nhìn đến phần ngực của Kiều Tịnh.
Kiều Tịnh nhíu mày, cả người đều không thoải mái, nhưng cố nhịn xuống, tỏ vẻ nhu thuận nhưng bàn tay không ngừng siết chặt điện thoại.
Thâm Luân cong môi, đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn vào Kiều Tịnh: “Bạn gái của cháu.”
Sắc mặt người đàn ông trung niên cứng đờ, ánh mắt hoảng loạn dời đi. Thẩm Luân đã tuyên bố chủ quyền, cho dù Kiều Tịnh che giấu giỏi thế nào, nhưng trong ánh mắt vẫn luôn mang theo sự chán ghét.
Tất nhiên Thẩm Luân đã sớm nhận ra, anh nắm chặt bàn tay của Kiều Tịnh. Cảm giác đau đớn bất ngờ ập đến, khiến cô mở to mắt. Muốn thu tay về, nhưng cái tên biến thái Thẩm Luân lại càng nắm chặt hơn, ánh mắt anh lạnh như băng.
Cô nhấp môi, thực sự rất muốn đem điện thoại ném vào mặt Thẩm Luân.
Ném chết cái đồ không biết xấu hổ này!
“Thật vậy à, trước đó có tin đồn, nói cậu đang bao nuôi một cô minh tinh, chính là cô ta sao? Thể nào, Thẩm thiếu là nghiêm túc hay đang đùa giỡn đây?”
Một người khác tiếp tục châm dầu vào lửa: “Chắc chắn là nghiêm túc rồi, nếu không Thẩm thiếu cũng sẽ không dẫn đến đây cho chúng ta gặp mặt đâu.”
Thẩm Luân vẫn ngắm nhìn bàn tay của Kiều Tịnh, trầm giọng nói: “Người đại diện tên Thời Trần gì đó của em, em có biết anh ta đã đắc tội với ai không?”
Anh đưa tay vuốt ve bàn tay nhỏ nhắn mịn màng của Kiều Tịnh. Thấy cô ngây người, anh lại nhướng mắt nhìn đến một người: “Tiền Lập, Thời Trần chính là người đại diện của bạn gái tôi.”
“Trong phòng này, tên đó chính là người ra tay tàn nhẫn nhất, em có sợ không?” Thẩm Luân nhàn nhạt nhìn cô.
Bị Thẩm Luân điểm mặt chỉ tên, cái tên công tử trẻ tuổi kia vội nói: “Thẩm thiếu yên tâm, từ nay về sau tôi sẽ xem như không quen biết Thời Trần, cũng sẽ không gây phiền phức cho hắn ta nữa.”
Thẩm Luân mỉm cười. Kiều Tịnh lại liếc mắt nhìn anh một cái.
Nam chính đúng là đồ bệnh hoạn, rốt cuộc trong đầu anh đang suy tính cái gì? Muốn uy hiếp tôi sao? Thay vì suy nghĩ những điều đó, chi bằng anh hãy nghĩ cách theo đuổi lại nữ chính của mình đi, đừng tra trấn tôi nữa.
Kiều Tịnh rũ mắt, thất thần nhìn màn hình điện thoại. Không được, cô phải ra tay giúp cho nữ chính một phen.
“Thẩm Luân, con mẹ nó mày thật là cái đồ súc vật!” Bang một tiếng, chai rượu đỏ bị đập nát dưới mặt đất, người đàn ông trên người toàn mùi rượu ngồi trong góc đứng lên, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ.
Những tiếng cười đùa đột nhiên im bặt. Thẩm Luân nghiêng đầu nhìn qua, đôi mắt trở nên sắc bén.
Mắt thấy tình thế không ổn, những người khác vội vàng lên tiếng khuyên nhủ: “Thẩm thiếu đừng quan tâm đến anh ta!”
“Hàn Tử Triết, cậu điên rồi sao, còn không mau ngồi xuống!”
“Chơi chung với nhau bao nhiêu năm, có chuyện gì mà không thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với nhau, hà tất gì phải làm như vậy.”
Trong phòng mọi người vẫn đang bàn tán xôn xao, nhưng ánh mắt Kiều Tịnh lại sáng lên: Nhanh nào đi đến đây đánh nam chính đi! Phải đánh chết nam chính nhé!
Những người khác cũng vội lên tiếng khuyên can, Kiều Tịnh nghe thấy cái tên Hàn Tử Triết, nhớ không lầm đây chính là nam phụ thứ hai, là người cuồng nhiệt theo đuổi nữ chính, cũng là một lốp xe dự phòng. Anh ta có thể làm tất cả mọi chuyện vì nữ chính, còn là anh em chơi chung mười mấy năm với nam chính, từ nhỏ bọn họ đã quen biết nhau.
Cuối cùng Hàn Tử Triết cũng không ra tay, anh ta giận dữ bỏ đi, vẻ mặt Kiều Tịnh đầy thất vọng. Cô mở điện thoại lên, tuỳ tiện lướt.
Thẩm Luân quay đầu, nhìn thấy cô chơi điện thoại, còn thấy cả tấm hình chụp sườn mặt của Ôn Thư ở trong máy cô.
Tấm ảnh được chụp ở khoảng cách xa, trong tấm hình còn có ba người nữa, tuy rằng Ôn Thư chỉ đứng một góc, nhưng lại khá bắt mắt.
Nụ cười lạnh nhạt trên mặt anh chợt ngưng đọng, tầm mắt nhìn vào màn hình điện thoại. Kiều Tịnh ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau. Cô nhìn thấy ánh mắt hung tợn của anh sợ đến mức buông lỏng bàn tay, điện thoại rơi trên mặt đất.
Sau đó, cô nhấp môi, ủy khuất nhặt điện thoại lên, giống bộ dạng của học sinh khi làm sai điều gì đó, đem điện thoại giấu ở phía sau lưng.
Đôi mắt Thẩm Luân hơi u ám, vừa nâng mắt lên, nhìn về phía cậu của mình. Người đàn ông trung niên ngầm hiểu, mang theo một đám người rời khỏi phòng, chỉ còn anh và Kiều Tịnh ở lại trong phòng.
Ngón tay anh vuốt nhẹ mặt bàn, không chút để ý nói: “Vì sao lại chụp tấm ảnh này?” Anh tỏ vẻ không quan tâm.
“Tiện tay chụp thôi.” Giọng nói cô rầu rĩ.
Cô cho rằng anh sẽ tin sao?
Thẩm Luân nở nụ cười lạnh, đôi mắt sắc bén tựa như dao. Kiều Tịnh ngẩng mặt lên, bỗng nhiên cúi người ôm lấy eo anh.
Với hành động bất ngờ này của cô, khiến Thẩm Luân cảm thấy có chút kinh ngạc. Anh cúi đầu, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào người con gái đang dựa đầu trong lòng mình, chỉ để lộ một bên sườn mặt tinh tế.
“Thẩm Luân, có phải từ lúc ở nhà hàng anh đã để ý đến cô ta, em cảm thấy ánh mắt của anh khi nhìn vào cô ta rất kỳ lạ. Em không phải kẻ ngốc, em vẫn có thể nhìn ra được, anh có hứng thú với cô ta sao?”
Cô tỏ vẻ ủy khuất vùi mặt vào lòng của Thẩm Luân, nghẹn ngào nói: “Anh sẽ vì cô ta mà vứt bỏ em?”
Yết hầu Thẩm Luân khẽ động. Nhất thời, anh không trả lời.
Kiều Tịnh rời khỏi lòng anh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo ngẩng lên. Hơn nữa cô còn khóc, cô nhớ rõ anh ghét nhất chính là nhìn thấy cô khóc.
Có lẽ anh có dục vọng đối với cơ thể của cô, nhưng anh không thể chịu đựng được việc nhìn thấy cô khóc lóc.
Cô hiểu rõ, bởi vì gương mặt này khi khóc sẽ làm nam chính nhớ đến Ôn Thư, anh sẽ đau lòng.
Kiều Tịnh dụng tâm ra sức bấm chặt lòng bàn tay, chặt đến mức muốn chảy cả máu, mới rơi được hai giọt nước mắt quý giá. Đôi mắt to tròn long lanh, nước mắt vươn hàng mi, rơi xuống gương mặt nhợt nhạt của cô.
Thẩm Luân liếc nhìn cô một cái, đôi mắt sắc bén khẽ di chuyển, anh lại trầm mặc.
Quả nhiên anh đã tức giận, cô cũng không vội lau nước mắt, càng ra sức bấm lòng bàn tay mình.
Ánh trăng sáng Ôn Thư vẫn cần sự trợ giúp của cô, cho nên cô càng phải thể hiện dáng vẻ không cam lòng, cố tình gây rối, không còn là dáng vẻ như nam chính mong muốn, như vậy anh sẽ xem cô như đôi giày rách mà vứt bỏ, sau đó anh lại nhớ đến nữ thần của lòng mình.
Đối với loại người đê tiện luôn hành động như thế, hơn nữa nam chính lại là một người vô cùng đê tiện. Cô đã khiêu khích xong nữ chính, bây giờ sẽ đến phiên nam chính.
Kiều Tịnh cảm thấy bản thân mình đã liều mạng như vậy, nếu sau khi đi hết cốt truyện hệ thống không đền đáp xứng đáng cho cô, quả là một điều không thể chấp nhận được.
“Em còn muốn tiếp tục việc chụp ảnh cho tạp chí không?” Thẩm Luân nhướng mắt hỏi, trong ánh mắt chứa đầy sự phức tạp.
Khoé mắt Kiều Tịnh ửng đỏ, theo bản năng gật đầu: “Muốn.”
Phải chụp được ảnh bìa lần này, Thời Trần vạch sẵn mọi kế hoạch tốt cho cô, chỉ cần cô chụp xong bộ ảnh bìa sẽ có nhiều thương hiệu muốn mời cô làm gương mặt đại diện.
Tất cả đều có thể kiếm ra tiền, mấy ngày trước cô đã chuyển mấy vạn cho Thời Trần dùng vào việc củng cố các mối quan hệ bên phía truyền thông, cho nên cô cần phải kiếm nhiều tiền hơn nữa.
Đây chỉ là bước đầu tiên, nếu cô cố gắng hơn thì khoảng cách tiến tới thành công sẽ càng ngày càng được rút ngắn.
Dường như khi nhìn thấy cô gật đầu, khoé môi Thẩm Luân cong lên, liền đẩy ngã cô xuống ghế sô pha, cả cơ thể anh đè lên người cô.
Cơ thể bị anh khống chế, cô chợt ngây người. Anh tiến gần đến gương mặt cô, dùng tay lau đi nước mắt còn dính trên mặt cô, yết hầu khẽ động: “ Hôn anh đi, thì em sẽ có thể tiếp tục công việc chụp ảnh.”
“…….”
Kiều Tịnh bất ngờ đến bị sặc, ho khan liên tục, gương mặt đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận.
Nam chính bị sốt đến hư đầu rồi à!
Càng xấu hổ cô càng buồn bực, đôi mắt Thẩm Luân càng u ám, nhịn không được liền cúi đầu liếm đuôi mắt cô.
Kiều Tịnh im lặng như ve sầu ngày đông, mở to mắt, lúc này không dám lên tiếng.
Thẩm Luân vẫn còn đang chờ cô chủ động hôn mình, anh nhướng mày, thấy cô vẫn còn do dự, môi mỏng xụ xuống, bắt đầu cười lạnh.
Con mẹ nó lúc nào cũng chỉ biết cười lạnh, đồ cặn bã đi chết đi.
Kiều Tịnh tin rằng sau này Ôn Thư sẽ không bị anh đối xử như vậy, bởi vì cô là một kẻ thế thân nên anh muốn đùa giỡn như thế nào cũng được.
Đợi cô đi hết cốt truyện, trước khi cô chết nhất định sẽ cầm một cục gạch đập vào đầu cái tên nam chính này, chỉ có như vậy cô mới mãn nguyện, sau khi đánh xong bị trừng phạt như thế nào cũng được.
Kiều Tịnh nhắm mắt, đỏ mặt hôn lên môi anh. Nụ hôn như chuồn chuồn lướt gió, nháy mắt liền thối lui.
“… Có thể đi rồi.”
Cô nhấp môi, nơi khoé mắt lại rơi một giọt nước mắt.
————//—-//————
* Editor: Thẩm ấu trĩ lần này tôi không thể bênh anh được nữa rồi!
Đồng nghiệp gọi Ôn Thư, sau đó Ôn Thư liếc nhìn Kiều Tịnh một cái, rồi lại quay đầu rời đi.
Thời Trần cũng không có ý định hỏi Kiều Tịnh, Thẩm thiếu là ai. Về chuyện này, tương lai cô sẽ nói cho anh ta biết mà thôi.
Thời Trần trầm mặc, dùng ánh mắt ra hiệu: Kế tiếp, nên làm gì? Tạp chí ALEON là tạp chí thời trang trong nước, mà cơ hội chụp ảnh bìa này lại rơi vào tay Kiều Tịnh,
ít nhiều gì Thời Trần cũng đoán ra được một số việc. Anh ta chờ Kiều Tịnh đưa ra quyết định.
Kiều Tịnh cầm điện thoại, đi ra ngoài hành lang quan sát xung quanh, chần chừ một lúc, mới gọi điện thoại cho Thẩm Luân.
Tút tút hai tiếng, đối phương đã bắt máy, chỉ là không lên tiếng. Cách màn hình điện thoại, Kiều Tịnh vẫn có thể cảm nhận được một luồng không khí cực thấp.
Cô không hiểu, rõ ràng bản thân mình có chọc gì vị tôn Phật này đâu? Mỗi ngày cô đều ngoan ngoãn mà.
“Thẩm Luân, anh đang ở đâu?” Cô kiềm ném sự tức giận, giọng nói nghẹn ngào, nghe thật mềm mại.
“Biết hội sở tư nhân Đế Triều không?” Đầu dây bên kia, giọng nói trầm thấp của Thẩm Luân vang lên.
Những nơi như vậy, tất nhiên là Kiều Tịnh không biết rồi.
“Anh sẽ bảo Vương Hiểu đến đón em, em hãy đứng trước cổng công ty đi.”
“Đến đó làm gì?” Cô lập tức cảnh giác, bất an hỏi một câu.
Nghe ngữ khí đầy khẩn trương của cô, Thẩm Luân cười nhẹ: “Hội sở của cậu anh mới khai trương, anh đến ủng hộ.”
Kiều Tịnh muốn nói, anh muốn đi đến đó ủng hộ, còn bảo tôi theo làm gì.
Cho dù có nói đạo lý với Thẩm Luân cũng vô dụng thôi, cô không thể làm trái ý anh.
Cúp điện thoại, cuối cùng Kiều Tịnh cũng đã biết xảy ra chuyện gì, hoá ra Thẩm Luân không để cô tiếp tục chụp ảnh, là vì anh cố ý muốn làm cho cô cảm thấy khó chịu.
Bởi vì cô chỉ là một kẻ thế thân, cho nên anh muốn chơi đùa thế nào cũng được.
Kiều Tịnh hận không thể lập tức đi đến trước mặt Ôn Thư, kéo cô ta đi đến gặp nam chính, cầu xin hai người đừng bướng bỉnh nữa, làm lành với nhau đi.
Cô bảo Thời Trần trở về trước, nhưng Thời Trần không yên tâm, muốn đi cùng Kiều Tịnh xuống lầu. Tâm tư của Kiều Tịnh sớm đã phiêu du nơi xa, tuỳ tiện ừ một tiếng.
Lúc đi ngang qua căn phòng bên cạnh, cô lấy điện thoại ra, chụp lén một tấm ảnh của Ôn Thư. Thời Trần kinh ngạc nhìn cô một cái, cô bình tĩnh, cất điện thoại vào trong túi.
Trước cửa toà nhà, Vương Hiểu sớm đã chờ sẵn, cười nói: “Kiều tiểu thư, Thẩm tổng bảo tôi đến đây đón cô.”
Ánh mắt Thời Trần loé lên. Anh ta lúng túng nói: “Vậy anh về trước, có chuyện gì nhớ gọi cho anh.”
Trước khi đi, Thời Trần quan tâm vỗ bả vai Kiều Tịnh, ánh mắt chứa đầy thâm ý. Thời điểm rời đi còn cảm thấy không tài nào yên tâm, Thời Trần nhíu mày, quay đầu nhìn cô vài lần.
Anh ta cảm thấy, dường như Kiều Tịnh không tình nguyện đi với người đàn ông kia, càng buồn cười hơn chính là, cái khí thế ấy giống như đang chuẩn bị ra chiến trường.
Ngay sau đó, Thời Trần lắc đầu, cố quên đi ý nghĩ hoang đường này đi.
Kiều Tịnh được Vương Hiểu đưa đến hội sở Đế Triều. Đây là hội sở tư nhân vừa mới khai trương, giá cả ở đây cực kỳ cao, cách bày trí bên trong cũng vô cùng sang trọng, tổng cộng có bốn tầng. Vương Hiểu đi phía trước dẫn đường, thẳng một đường đến phòng bao ở tầng ba.
Đẩy cửa phòng ra, mùi thuốc cùng mùi rượu lan tỏa khắp phòng. Bên trong đều là những công tử nhà giàu, cũng có đám phụ nữ xinh đẹp, thật đúng là quá xa hoa trụy lạc.
Mà Thẩm Luân lại đặc biệt bắt mắt, anh ngồi trong góc, nút áo trên cổ áo sơ mi đã mở ra hai nút, nhìn khá thu hút.
Vị trí bên cạnh Thẩm Luân không có người, anh ngồi chiếm hơn phân nửa ghế sô pha. Kiều Tịnh vừa xuất hiện, anh liền nhếch môi, vỗ nhẹ vị trí bên cạnh mình, ý tứ rất rõ ràng.
Trong phòng mọi người bắt đầu ồn ào. Kiều Tịnh căng da đầu bước qua, đi đến ngồi xuống vị trí bên cạnh của Thẩm Luân.
Vẻ mặt cô bối rối, trên người vẫn mặc bộ đồ công sở, không thể nghi ngờ, cách ăn mặc này khá đoan trang thục nữ không thích hợp với bầu không khí ở nơi đây, cô cảm nhận được những ánh mắt không mấy tốt đẹp đang đặt trên người mình.
Ánh mắt Thẩm Luân đầy sự nghiền ngẫm, quan sát vẻ mặt khẩn trương cùng bất an của Kiều Tịnh.
“A Luân, cô ta là ai?”
Người lên tiếng chính là một người đàn ông trung niên, ánh mắt luôn liếc nhìn đến phần ngực của Kiều Tịnh.
Kiều Tịnh nhíu mày, cả người đều không thoải mái, nhưng cố nhịn xuống, tỏ vẻ nhu thuận nhưng bàn tay không ngừng siết chặt điện thoại.
Thâm Luân cong môi, đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn vào Kiều Tịnh: “Bạn gái của cháu.”
Sắc mặt người đàn ông trung niên cứng đờ, ánh mắt hoảng loạn dời đi. Thẩm Luân đã tuyên bố chủ quyền, cho dù Kiều Tịnh che giấu giỏi thế nào, nhưng trong ánh mắt vẫn luôn mang theo sự chán ghét.
Tất nhiên Thẩm Luân đã sớm nhận ra, anh nắm chặt bàn tay của Kiều Tịnh. Cảm giác đau đớn bất ngờ ập đến, khiến cô mở to mắt. Muốn thu tay về, nhưng cái tên biến thái Thẩm Luân lại càng nắm chặt hơn, ánh mắt anh lạnh như băng.
Cô nhấp môi, thực sự rất muốn đem điện thoại ném vào mặt Thẩm Luân.
Ném chết cái đồ không biết xấu hổ này!
“Thật vậy à, trước đó có tin đồn, nói cậu đang bao nuôi một cô minh tinh, chính là cô ta sao? Thể nào, Thẩm thiếu là nghiêm túc hay đang đùa giỡn đây?”
Một người khác tiếp tục châm dầu vào lửa: “Chắc chắn là nghiêm túc rồi, nếu không Thẩm thiếu cũng sẽ không dẫn đến đây cho chúng ta gặp mặt đâu.”
Thẩm Luân vẫn ngắm nhìn bàn tay của Kiều Tịnh, trầm giọng nói: “Người đại diện tên Thời Trần gì đó của em, em có biết anh ta đã đắc tội với ai không?”
Anh đưa tay vuốt ve bàn tay nhỏ nhắn mịn màng của Kiều Tịnh. Thấy cô ngây người, anh lại nhướng mắt nhìn đến một người: “Tiền Lập, Thời Trần chính là người đại diện của bạn gái tôi.”
“Trong phòng này, tên đó chính là người ra tay tàn nhẫn nhất, em có sợ không?” Thẩm Luân nhàn nhạt nhìn cô.
Bị Thẩm Luân điểm mặt chỉ tên, cái tên công tử trẻ tuổi kia vội nói: “Thẩm thiếu yên tâm, từ nay về sau tôi sẽ xem như không quen biết Thời Trần, cũng sẽ không gây phiền phức cho hắn ta nữa.”
Thẩm Luân mỉm cười. Kiều Tịnh lại liếc mắt nhìn anh một cái.
Nam chính đúng là đồ bệnh hoạn, rốt cuộc trong đầu anh đang suy tính cái gì? Muốn uy hiếp tôi sao? Thay vì suy nghĩ những điều đó, chi bằng anh hãy nghĩ cách theo đuổi lại nữ chính của mình đi, đừng tra trấn tôi nữa.
Kiều Tịnh rũ mắt, thất thần nhìn màn hình điện thoại. Không được, cô phải ra tay giúp cho nữ chính một phen.
“Thẩm Luân, con mẹ nó mày thật là cái đồ súc vật!” Bang một tiếng, chai rượu đỏ bị đập nát dưới mặt đất, người đàn ông trên người toàn mùi rượu ngồi trong góc đứng lên, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ.
Những tiếng cười đùa đột nhiên im bặt. Thẩm Luân nghiêng đầu nhìn qua, đôi mắt trở nên sắc bén.
Mắt thấy tình thế không ổn, những người khác vội vàng lên tiếng khuyên nhủ: “Thẩm thiếu đừng quan tâm đến anh ta!”
“Hàn Tử Triết, cậu điên rồi sao, còn không mau ngồi xuống!”
“Chơi chung với nhau bao nhiêu năm, có chuyện gì mà không thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với nhau, hà tất gì phải làm như vậy.”
Trong phòng mọi người vẫn đang bàn tán xôn xao, nhưng ánh mắt Kiều Tịnh lại sáng lên: Nhanh nào đi đến đây đánh nam chính đi! Phải đánh chết nam chính nhé!
Những người khác cũng vội lên tiếng khuyên can, Kiều Tịnh nghe thấy cái tên Hàn Tử Triết, nhớ không lầm đây chính là nam phụ thứ hai, là người cuồng nhiệt theo đuổi nữ chính, cũng là một lốp xe dự phòng. Anh ta có thể làm tất cả mọi chuyện vì nữ chính, còn là anh em chơi chung mười mấy năm với nam chính, từ nhỏ bọn họ đã quen biết nhau.
Cuối cùng Hàn Tử Triết cũng không ra tay, anh ta giận dữ bỏ đi, vẻ mặt Kiều Tịnh đầy thất vọng. Cô mở điện thoại lên, tuỳ tiện lướt.
Thẩm Luân quay đầu, nhìn thấy cô chơi điện thoại, còn thấy cả tấm hình chụp sườn mặt của Ôn Thư ở trong máy cô.
Tấm ảnh được chụp ở khoảng cách xa, trong tấm hình còn có ba người nữa, tuy rằng Ôn Thư chỉ đứng một góc, nhưng lại khá bắt mắt.
Nụ cười lạnh nhạt trên mặt anh chợt ngưng đọng, tầm mắt nhìn vào màn hình điện thoại. Kiều Tịnh ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau. Cô nhìn thấy ánh mắt hung tợn của anh sợ đến mức buông lỏng bàn tay, điện thoại rơi trên mặt đất.
Sau đó, cô nhấp môi, ủy khuất nhặt điện thoại lên, giống bộ dạng của học sinh khi làm sai điều gì đó, đem điện thoại giấu ở phía sau lưng.
Đôi mắt Thẩm Luân hơi u ám, vừa nâng mắt lên, nhìn về phía cậu của mình. Người đàn ông trung niên ngầm hiểu, mang theo một đám người rời khỏi phòng, chỉ còn anh và Kiều Tịnh ở lại trong phòng.
Ngón tay anh vuốt nhẹ mặt bàn, không chút để ý nói: “Vì sao lại chụp tấm ảnh này?” Anh tỏ vẻ không quan tâm.
“Tiện tay chụp thôi.” Giọng nói cô rầu rĩ.
Cô cho rằng anh sẽ tin sao?
Thẩm Luân nở nụ cười lạnh, đôi mắt sắc bén tựa như dao. Kiều Tịnh ngẩng mặt lên, bỗng nhiên cúi người ôm lấy eo anh.
Với hành động bất ngờ này của cô, khiến Thẩm Luân cảm thấy có chút kinh ngạc. Anh cúi đầu, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào người con gái đang dựa đầu trong lòng mình, chỉ để lộ một bên sườn mặt tinh tế.
“Thẩm Luân, có phải từ lúc ở nhà hàng anh đã để ý đến cô ta, em cảm thấy ánh mắt của anh khi nhìn vào cô ta rất kỳ lạ. Em không phải kẻ ngốc, em vẫn có thể nhìn ra được, anh có hứng thú với cô ta sao?”
Cô tỏ vẻ ủy khuất vùi mặt vào lòng của Thẩm Luân, nghẹn ngào nói: “Anh sẽ vì cô ta mà vứt bỏ em?”
Yết hầu Thẩm Luân khẽ động. Nhất thời, anh không trả lời.
Kiều Tịnh rời khỏi lòng anh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo ngẩng lên. Hơn nữa cô còn khóc, cô nhớ rõ anh ghét nhất chính là nhìn thấy cô khóc.
Có lẽ anh có dục vọng đối với cơ thể của cô, nhưng anh không thể chịu đựng được việc nhìn thấy cô khóc lóc.
Cô hiểu rõ, bởi vì gương mặt này khi khóc sẽ làm nam chính nhớ đến Ôn Thư, anh sẽ đau lòng.
Kiều Tịnh dụng tâm ra sức bấm chặt lòng bàn tay, chặt đến mức muốn chảy cả máu, mới rơi được hai giọt nước mắt quý giá. Đôi mắt to tròn long lanh, nước mắt vươn hàng mi, rơi xuống gương mặt nhợt nhạt của cô.
Thẩm Luân liếc nhìn cô một cái, đôi mắt sắc bén khẽ di chuyển, anh lại trầm mặc.
Quả nhiên anh đã tức giận, cô cũng không vội lau nước mắt, càng ra sức bấm lòng bàn tay mình.
Ánh trăng sáng Ôn Thư vẫn cần sự trợ giúp của cô, cho nên cô càng phải thể hiện dáng vẻ không cam lòng, cố tình gây rối, không còn là dáng vẻ như nam chính mong muốn, như vậy anh sẽ xem cô như đôi giày rách mà vứt bỏ, sau đó anh lại nhớ đến nữ thần của lòng mình.
Đối với loại người đê tiện luôn hành động như thế, hơn nữa nam chính lại là một người vô cùng đê tiện. Cô đã khiêu khích xong nữ chính, bây giờ sẽ đến phiên nam chính.
Kiều Tịnh cảm thấy bản thân mình đã liều mạng như vậy, nếu sau khi đi hết cốt truyện hệ thống không đền đáp xứng đáng cho cô, quả là một điều không thể chấp nhận được.
“Em còn muốn tiếp tục việc chụp ảnh cho tạp chí không?” Thẩm Luân nhướng mắt hỏi, trong ánh mắt chứa đầy sự phức tạp.
Khoé mắt Kiều Tịnh ửng đỏ, theo bản năng gật đầu: “Muốn.”
Phải chụp được ảnh bìa lần này, Thời Trần vạch sẵn mọi kế hoạch tốt cho cô, chỉ cần cô chụp xong bộ ảnh bìa sẽ có nhiều thương hiệu muốn mời cô làm gương mặt đại diện.
Tất cả đều có thể kiếm ra tiền, mấy ngày trước cô đã chuyển mấy vạn cho Thời Trần dùng vào việc củng cố các mối quan hệ bên phía truyền thông, cho nên cô cần phải kiếm nhiều tiền hơn nữa.
Đây chỉ là bước đầu tiên, nếu cô cố gắng hơn thì khoảng cách tiến tới thành công sẽ càng ngày càng được rút ngắn.
Dường như khi nhìn thấy cô gật đầu, khoé môi Thẩm Luân cong lên, liền đẩy ngã cô xuống ghế sô pha, cả cơ thể anh đè lên người cô.
Cơ thể bị anh khống chế, cô chợt ngây người. Anh tiến gần đến gương mặt cô, dùng tay lau đi nước mắt còn dính trên mặt cô, yết hầu khẽ động: “ Hôn anh đi, thì em sẽ có thể tiếp tục công việc chụp ảnh.”
“…….”
Kiều Tịnh bất ngờ đến bị sặc, ho khan liên tục, gương mặt đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận.
Nam chính bị sốt đến hư đầu rồi à!
Càng xấu hổ cô càng buồn bực, đôi mắt Thẩm Luân càng u ám, nhịn không được liền cúi đầu liếm đuôi mắt cô.
Kiều Tịnh im lặng như ve sầu ngày đông, mở to mắt, lúc này không dám lên tiếng.
Thẩm Luân vẫn còn đang chờ cô chủ động hôn mình, anh nhướng mày, thấy cô vẫn còn do dự, môi mỏng xụ xuống, bắt đầu cười lạnh.
Con mẹ nó lúc nào cũng chỉ biết cười lạnh, đồ cặn bã đi chết đi.
Kiều Tịnh tin rằng sau này Ôn Thư sẽ không bị anh đối xử như vậy, bởi vì cô là một kẻ thế thân nên anh muốn đùa giỡn như thế nào cũng được.
Đợi cô đi hết cốt truyện, trước khi cô chết nhất định sẽ cầm một cục gạch đập vào đầu cái tên nam chính này, chỉ có như vậy cô mới mãn nguyện, sau khi đánh xong bị trừng phạt như thế nào cũng được.
Kiều Tịnh nhắm mắt, đỏ mặt hôn lên môi anh. Nụ hôn như chuồn chuồn lướt gió, nháy mắt liền thối lui.
“… Có thể đi rồi.”
Cô nhấp môi, nơi khoé mắt lại rơi một giọt nước mắt.
————//—-//————
* Editor: Thẩm ấu trĩ lần này tôi không thể bênh anh được nữa rồi!
Danh sách chương