Thủ đoạn của Du Lăng Thần là không đi tranh cướp Du thị, không tự lập công ty thì thôi, lại đồng ý dưới vị trí một cô gái, cống hiến sức lực vì Du thị? Tác phong này không phù hợp với tính cách của Du Lăng Thần!

Cả hội trường sôi nổi hẳn lên, đám phóng viên bên dưới cánh gà giờ micro lên, không ngừng đặt câu hỏi.

"Xin hỏi cô Du, đột nhiên tiếp nhận Du thị, cô cảm thấy tâm tình thế nào?"

"Xin hỏi tổng giám đốc Du, ngày giao cả Du thị cho em gái vừa trưởng thành, sẽ không sợ có gì sơ xuất sao?"

"Xin hỏi cô Du, cô có chắc chắn khống chế Du thị phát triển không? Nghe nói cô còn chưa tốt nghiệp trung học phổ thông, đột nhiên bước vào giới thương mại có thể không quen không?"

... ...... .......

Các loại câu hỏi điên cuồng kéo tới, vây quanh Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần.

Dư Tư Nhạc từ trong sửng sốt hoàn hồn lại, trước đây không nghĩ đến anh hai sẽ giao Du thị lại cho cô, cả người đều ở trong rung động.

Mười ngon tay đan vào nhau, gắt gao, ấm áp, nhiệt độ trong lòng bàn tay truyền đến nội tâm, làm dấy lên tâm tình vốn bình tĩnh của Dư Tư Nhạc.

"Tất cả đã có anh." Du Lăng Thần cúi người xuống, nói nhẹ bên tai cô.

Dư Tư Nhạc hiểu được ý của Du Lăng Thần.... ....Khi để cô tiếp nhận chức vụ ông chủ, chuyện gì cũng không cần làm, đều giao cho anh.

Dư Tư Nhạc bị ý tốt của anh làm cho cảm động, chăm chú nhìn vào tay Du Lăng Thần một lúc lâu.

Đối mặt với phóng viên truyền thông không ngừng đặt câu hỏi, Du Lăng Thần trả lời rất thành thạo. Mỗi lần nói đến miệng một nửa giữ lại một nửa, cũng không nói hết, cũng không gắt giao giữ bí mật.

Trong góc, sắc mặt Vinh Diệu Huy xanh mét, ánh mắt hiện lên vẻ ngoan độc.

Dung Húc cũng không nghĩ tới, Du Lăng Thần sẽ nhường lại chức vụ người quyết định cao nhất trong tập đoàn Du thị không cần do dự, đến bây giờ cậu ta không có cách nào tin tưởng sự thật này. Không phải người kia vẫn luôn tôn trọng sức mạnh nhất, không cam lòng đành khuất phục dưới người khác sao? Mấy năm này phàm là người nào đắc tội với anh, người đó đã có kết cục tốt chưa?

Anh hết lần này đến lần khác vẫn là luôn là một người đàn ông có dã tâm bừng bừng quyết đoán tàn nhẫn, thậm chí có một ngày nguyện ý khom lưng vì cô gái nào đó.

Dung Húc gắt gao cắn chặt răng, trong lòng dâng lên từng cơn giận, mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ thân mật của hai người, càng không thể khống chế được sự ghen ghét trong lòng.

"Ông nội, phần lễ phần thứ hai, tiếp tục tặng ra ngoài không?" Dung Húc xoay người, hỏi Vinh Diệu Huy.

Sắc mặt Vinh Diệu Huy cũng không tốt, ông đã trở mình hoàn toàn với nhà họ Du, là thắng hay bại, đều phải xem ở lần phân tranh này.

"Tặng, vì sao không tặng?" Đáy mắt Vinh Diệu Huy một mảnh yên lặng.

Dung Húc lấy điện thoại di động ra, gọi một dãy số.

Mấy phút sau, tất cả các tạp chí lớn đều đăng lên vài tin.

"Du Lăng Thần có mưu đồ làm loạn trong tập đoàn Du thị, dụ dỗ cô gái mười tám tuổi, dùng dục vọng khống chế sản nghiệp tập đoàn Du thị."

"Anh trai và em gái yêu nhau trái với luân thường đạo lý, là chuyện tình xửa hay có âm mưu gì?"

... ...... ...... ...... ......

Hễ là những tìn này, trong đó đều có cảnh Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần hôn môi, đúng là cảnh ngày đó bên ngoài Studio.

Rất nhiều bài đăng được bạn đọc trên mạng viết,vẻn vẹn chỉ hơn mười phút, số điểm đã tăng lên vài nghìn.

Tin tức lan nhanh trong thành phố C, qua nửa giờ, gần như hơn ba mươi phần trăm số người nghe được tin bát quái này.

Lúc nhân viên công ty mở trang web, nhìn thấy bài đăng, liền châu đầu ghé tai, tin tức nhanh chóng lan truyền đi. Học sinh trong trường dùng điện thoại liên tục dùng microbogging, tạp chí bát quái như đã được chuẩn bị từ trước, đưa ra thị trường lượng tiêu thụ càng gia tăng mãnh liệt.

Phóng viên truyền thông nhanh nhẹn nhất, ở đây có rất nhiều phóng viên nhận được điện thoại, sau đó nhanh chóng lục tìm tin tức vừa truyền ra, cả hội trường nhốn nháo cả lên.

Dư Tư Nhạc mơ hồ phát hiện được các phóng viên có hành vi kỳ lạ, nhẹ nhàng nhíu chân mày.

Trong đó có một phóng viên thu tin tức nhanh nhất, đột nhiên thay đổi cách đặt câu hỏi kích động hỏi: "Cô Du, tổng giám đốc Du, trên mạng có vố số bài viết nói hai người là quan hệ yêu đường, xin hỏi các người có gì để giải thích không?"

Một cục đá ném vào hồ nước yên tĩnh, có thể có thể kích thích làn sóng lớn.

Có người phóng viên thứ nhất đặt câu hỏi, các phóng viên khác cũng không chịu rớt lại phía sau tiếp tục hỏi về những tin tức được đăng tải trên mạng.

Du Lăng Thần mặt lạnh như tờ giấy, từ lúc phóng viên đặt câu hỏi, mơ hồ có thể đoán được chuyện gì. Ánh mắt chậm rãi di chuyển vào trong góc, giờ phút này Vinh Diệu Huy bày ra bộ dạng tươi cười đắc ý, đang cùng đối mặt với Du Lăng Thần.

Trong thời gian nào đó, dư luậ là một vũ khí vô cùng sắc bén.

Dùng dư luận chèn ép Du Lăng Thần, nhìn anh có thể thoát thân bằng cách nào. Vì tránh nghi ngờ, ít ra Du Lăng Thần tạm thời rời khỏi tập đoàn Du thị, nếu không đối mặt với lời đồn đãi, Du Lăng Thần có mười cái miệng cũng không thể giải thích được.

Không có Du Lăng Thần trấn giữ, tập đoàn Du thị cũng chỉ còn lại các xác không. Đến lúc đó nhà họ Dung đối phó, còn cần sợ cái gì chứ? Bằng thủ đoạn mánh khóe của một cô bé Dư Tư Nhạc kia, con chưa đủ để nhà họ Dung để trong mắt.

Muốn lật đổ tập đoàn Du thị, bước đầu tiên chính là đối phó với Du Lăng Thần, đá anh ra khỏi tập đoàn Du thị, nếu không tất cả kế hoạch khó mà dùng được.

Thư ký Tôn vội vàng đi tới, sắc mặt bối rối lấy điện thoại ra, bài đăng lập tức xuất hiện, cho Du Lăng Thần và Dư Tư Nhạc xem.

"Ông chủ, trên mạng đã rất náo loạn." Thư ký tôn nhìn ánh mắt hai người, có vẻ nghi ngờ.

Cô ấy chợt nghĩ lại, lần đó ông chủ bảo cô đi đặt vé tình nhân. Chẳng trách không thấn cô gái nào đi cùng ông chủ, thì ra cô gái kia lại xa tận chân trời gần ngay trước mặt này chính là cô công chúa nhỏ của nhà họ Du.

Dư Tư Nhạc vừa liếc mắt, liền hiểu được chuyện gì xảy ra, là chuyện quan hệ giữa cô và anh hai bị đưa ra ánh sáng.

Điện thoại di động của cô đột nhiên rung lên, Dư Tư Nhạc lấy ra, mở khóa màn hình, là một tin nhắn của Dung Húc gửi đến.

Trong tin nhắn viết "Phần lễ vật thứ hai, có thích không? Ngày mai còn có phần lễ vật cuối cùng."

Dư Tư Nhạc mím chặt môi, đôi mi thanh tú khóa chặt lại. Kiếm chế nội tâm đang xúc động, cất kỹ điện thoại di động vào.

Khóe môi Du Lăng Thần quyến rũ một đường cong, cười lạnh nói: "Cho rằng như vậy thì có thể đối phó tôi sao? Quá coi thường tôi rồi."

Du Lăng Thần nâng mắt lần nữa thì sắc mặt vẫn biểu hiện nắm rõ kế hoạc như trước, cũng không cảm thấy chút bối rối nào.

"Các vị yên lặng." Du Lăng Thần cầm lấy micro, nói về phía mọi người trong hội trường.

Giọng nói của anh vô cùng có lực uy hiếp, chỉ chốc lát sau, cả hội trường lặng ngắt như tờ.

Khóe môi Du Lăng Thần nhếch lên nụ cười lạnh, nói: "Chẳng lẽ mọi người đã quên, tôi nói rồi, hôm nay tôi mời phóng viên họp báo, chủ yếu muốn nói hai việc, Việc thứ nhất, vừa rồi đã nói xong. Như vậy, tiếp theo chúng ta nói đến việc thứ hai.... ........"

Trong hội trường càng thêm yên tĩnh, tất cả mọi người đều dò xét nhìn xung quanh.

Dư Tư Nhạc có dự cảm không bình thường, trái tim bỗng chốc nhảy dồn dập, giống như ngăn cách với thế giới bên ngoài, chỉ có thể cảm nhận trái tim mình đang đập rộn lên.

Quả nhiên.......Du Lăng Thân gằn từng tiếng nói: "Tôi định tuyên bố với các vị quan hệ tình nhân giữa tôi và Tiểu Nhạc, mặt khác, mong mọi người làm chứng."

Du Lăng Thần đối mặt với Dư Tư Nhạc, quỳ một gối xuống.

Động tác này nhưn được quay chậm hàng vạn giây, rõ ràng chỉ vài giây ngắn ngủi, lại giống như kéo dài cả một thế kỷ.

Đám phóng viên đều giơ camera lên, không ngừng chụp, ánh đèn chói mắt không ngừng vây quanh Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần.

Trong chớp mắt, hai người trở thành tiêu điểm.

"Tiểu Nhạc, anh đang ở trước mặt truyền thông cầu hôn em. Tuy ở trong nước em còn chưa đến tuổi kết hôn, nhưng trước tiên chúng ta có thể ra nước ngoài đăng ký." Du Lăng Thần lấy một cái hộp nhỏ màu đỏ, từ tư mở ra, lấy một chiếc nhẫn kim cương.

Nhẫn kim cương được thiết kế đơn giản lại không mất đi vẻ đẹp.

Du Lăng Thần kéo tay Dư Tư Nhạc qua, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô.

Cái Du Lăng Thần gọi là tình nhân......Chính là em gái của mình? Có tin tức gì có thể so với tin này không?

Cả đám phóng viên trong hội trường kích động, trên mặt đều nở nụ cười tươi.

Thời gian như ngừng lại, Dư Tư Nhạc nhìn qua chiếc nhấn khóa chặt ngón tay mình, có một loại cảm giác như đang nằm mơ.

Dung Húc từ trên ghế đứng lên, hai mắt trừng to không thể tin một màn này, nắm tay khẽ nắm chặt lại, khớp xương vang lên răng rắc.

"Ông nội, chuyện sao lại biến thành như vậy?" Trong lòng Dung Húc bị đả kích lớn.

Cậu ta vẫn nghị bức Du Lăng Thần rời khỏi Dư Tư Nhạc, nhưng lại nhiều lần thúc đẩy hai người phát triển thêm, đó cũng không phải là hy vọng của cậu ta.

Tâm tình Vinh Diệu Huy vô cùng không tốt, mặt của ông ta đen đi vài phầ n, xanh mét nói: "Còn không ngại mất mặt sao? Chúng ta đi."

Đợi sau khi trở về, ông ta nhất định phải tìm cách khác.

Phần lễ vật thứ pha đã bịhủy bỏ, cho dù thế nào, quyết không để thất bại lần nữa.

Du Lăng Thần chú ý đến ông cháu nhà họ Dung rồi đi, trong đôi mắt bắn ra tia sáng không thể coi thường.

"Anh hai, đừng quỳ nữa." Dư Tư Nhạc thấy anh chậm chạp vẫn không đứng lên, thục giục nói.

Hai mắt Du Lăng Thần nhìn cô chăm chú: "Em còn chưa đồng ý với anh, làm sao anh có thể đứng lên được?"

Dư Tư Nhạc gắt gao cắn chặt răng, nghe ra ý tứ trong lời nói của anh hai. Trời ơi, lúc này mà anh hai còn dám chơi xỏ lá, ý là cô không đồng ý, anh sẽ quỳ mãi không chịu đứng lên sao?

Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Du thọ, tính cách cũng ác liệt như thế, cũng không ngại mất mặt.

Dư Tư Nhạc lôi kéo cánh tay anh, muốn kéo anh đứng lên: "Em đồng ý."

Có gì mà già mồm, ngủ cũng đã ngủ rồi.... .....

Hơn nữa cả đời này của Dư Tư Nhạc, cũng chỉ có thể trôi qua cùng với anh thôi.

Âm thanh rắc rắc vang lên, hình ảnh Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần nắm tay nhau, bị tất cả phóng viên chụp lại được.

Ngón tay Du Lăng Thần nhẹ nhàng ma sát lên ngón tay đeo nhẫn kim cương của Dư Tư Nhạc, nhỏ giọng nói: "Sau khi đeo vật này rồi, em liền chân chính thuộc về anh, đừng nghĩ muốn tháo nó xuống."

Giọng nói này rất nhỏ, cũng không rơi vào trong tai những người khác, chỉ có một mình Dư Tư Nhạc nghe được.

Sau khi Du Lăng Thần và Dư Tư Nhạc cùng chào hỏi với đám phóng viên, mãi đến buổi trưa, bọn họ mới có thể thoát thân, bỏ qua đám phóng viên không ngừng đặt câu hỏi.

Du Lăng Thần và Dư Tư Nhạc đi vào trong quán ăn, tùy tùy tiện tiện ăn xong một bữa cơn, Du Lăng Thần liền về công ty xử lý công việc. Tiếp tục lấy hội nghị hôm qua bị hủy bỏ, họp lại lần nữa.

Sau khi trải qua chuyện họp báo, đã có rất nhiều người không giống như ngày hôm qua còn phản đối Du Lăng Thần quản lý Du thị, nhưng cũng có một số ít khó có thể cùng chung ý kiến, vì vậy không thể tránh khỏi một số ngườirời đi, bên trong Du thị lại xảy ra một trận rung chuyển, có một vài bộ phận nhỏ bị tách ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện