Bầu không khí trầm mặc một cách quỷ dị.
Hai tay Dư Tư Nhạc nắm chặt, lẳng lặng tiếp tục nghe đoạn ghi âm.
Một lúc sau giọng nói Du Lăng Thần vang lên: "Các người có tư cách gì phân chia với tôi? Tôi muốn độc chiếm một mình thì làm sao, các người có thể bắt tôi làm cái gì bây giờ? Đào Thanh Úc, Ngô Môn Thư, Xương Dương Chung, đừng mưu tính uy hiếp tôi, các người muốn rời khỏi Du thị, Du Lăng Thần tôi tuyệt không ngăn cản."
Giọng nói lạnh thấu xương, lại mang theo một loại khí thế không thể kháng cự.
Sau khi Dư Tư Nhạc nghe xong đoạn đối thoại này, đầu óc cô trống rỗng.
Đoạn ghi âm lại tiếp tục vang lên, Đào Thanh Úc hung hăng nhổ nước bọt "Con mẹ nó mày cũng không phải là tên tốt, lương tâm bị chó ăn."
"Vợ chồng Du thị nuôi cậu nhiều năm như thế, không nghĩ đến lại nuôi một con sói, còn hung ác hơn so với người khác. Một người khác nói, sau đó liên tục hỏi Du Lăng Thần cuối cùng có đáp ứng hay không.
Đoạn đối thoại hợp tác bí mật không thành công.
Lúc ba người Đào Thanh Úc đi ra cửa, trong miệng mắng chửi rất nhiều lời không dễ nghe.... .....Tiếng đóng cửa vang lên thật lớn, đoạn ghi âm này đã làm tim của Dư Tư Nhạc đập liên hồi.
Từ giây phút phát đoạn ghi âm này, từ đầu đến cuối Du Lăng Thần vẫn không nói gì. Mãi đến khi đoạn ghi âm kết thúc, anh mới mở miệng: "Em tin đoạn ghi âm này không?"
Dư Tư Nhạc cắn chặt môi, trong lúc nhất thời không biết làm sao. Trong lòng cô không hề nghi ngờ mà tin tưởng anh trai, cô tin Du Lăng Thần tuyệt đó không thừa dịp Du thị gặp nạn, muốn nuốt riêng tài sản nhà họ Du. Nhưng trong đoạn ghi âm này, đúng là anh hai đã thừa nhận.
Cán cân trong lòng lắc lư bất định.
Du Lăng Thần sờ đầu cô: "Nói đúng thực tế, anh muốn nghe lời nói thật."
Dư Tư Nhạc nâng đôi mắt long lanh như nước, giương cằm lên, gật đầu với anh.
"Em lựa chọn tin tưởng anh hai." Lúc trước anh hai đều nói, sẽ giao Du thị cho cô, nhưng cô không đồng ý thôi.
Huống chi bây giờnếu anh hai thật sự muốn chiếm đoạt sản nghiệp Du thị, như thế khi cô thích anh, sẽ không chế cô trong tay. Không cần phải đợi cô sống lại, lại lao tâm lao lực theo đuổi lần nữa. Loại chủ động đưa tới cửa, không dễ dàng hơn sao? Du Lăng Thần tựa như rất vui mừng, khóe miệng nhếch lên nụ cười yếu ớt: "Có biết vì sao vợ chồng Du thị nhận nuôi anh không?"
Dư Tư Nhạc ngẩng đầu lắc lắc, tỏ vẻ không biết.
"Khi anh còn bé có tinh thiên phú đối với các chữ số, bọn họ thấy anh không nhà không người thân, nuôi dưỡng anh, muốn bồi dưỡng anh thành người trợ giúp cho họ sau này, vì Du thị cống hiến sức lực." Du Lăng Thần nói rất bình tĩnh, vẻ mặt cũng không thay đổi, giọng nói rất vững vàng, nói tiếp: "Từ giây phút anh bước vào Du thị, anh không ngừng học hỏi. Ở cấp hai anh đã học xong nội dung của tất cả khóa học trung học năm ba, thậm chí còn mở rộng đến khoa học."
"Mười lăm tuổi, anh bị đưa ra nước ngoài đào tạo, lấy nhiều bằng tiến sĩ." Anh học chính là ngành quản lý, vì sao lại lựa chọn ngành này, đơn giản là vì vợ chồng Du thị ra lệnh.
Sau khi tiến vào Du thị, Du Lăng Thần vẫn không cảm nhận được mùi vị tình thân. Cuộc sống của anh vẫn luôn ở trong bận rộn, đi học được rất nhiều điều, mà tất cả đều là Du thị cần.
Du Lăng Thần nhìn thật sâu vào cô gái trước mặt, đối với vợ chồng Du thị tại sao phải hành động như thế, Du Lăng Thần có thể lý giải. Đây làdo vợ chồng họ rất yêu thương con gái của mình, sợ cô sau này không có cách nào gánh vác được trọng trách của Du thị, nến vội vàng nuôi dưỡng một người ngoài, gánh chịu tất cả áp lực giúp Dư Tư Nhạc.
Nói cách khác, họ muốn bồi dưỡng Du Lăng Thần thành con chó trung thành với nhiệm vụ.
Có lẽ vì nhìn thấu tâm tư của vợ chồng họ, nên Du Lăng Thần vẫn không đợi gặp Dư Tư Nhạc. Đặc biết Du Lăng Thần đối với tính cách thiên kim tiểu thư đùa giỡn với anh thì anh càng thêm chán ghét cô, chán ghét ngôi nhà này.
"Anh hai.... ..." Dư Tư nhạc không ngờ sau lưng việc này, Du Lăng Thần còn nhận nhiều cực khổ như thế, hàng ngàn lời nghẹn lại trong lòng, không biết phải an ủi anh thế nào, Dư Tư Nhạc gắt gao ôm chặt anh, không nỡ buông tay.
Du Lăng Thần vỗ nhẹ sau lưng cô: "Vì bảo vệ tập đoàn Du thị và nhà họ Du, xem như anh báo đáp vợ chông Du thị......Về phần cái khác........Anh không thể hứa hẹn."
Từ trong đoạn ghi âm này, có thể biết được ba người Đào Thanh Úc bất đồng ý kiến với Du Lăng Thần, rời khỏi Du thị, tự lập công ty.
Nói cách khác, bảy năm trước, Du Lăng Thần không chỉ đối mặt với sự cướp đoạt của những công ty khác, càng đối mặt với bộ phận trong tập đoàn Du thị bị tách ra. Phần áp lực này, đúng là người thường khó có thể gánh vác được, ít nhất Dư Tư Nhạc sẽ không có phần quyết đoán, có thể dưới tình hình như thế, bảo toàn ở Du thị.
Trong văn phòng chỉ có tiếng hít thở của hai người, Du Lăng Thần ôm lấy eo cô gái, vỗ nhẹ vào lưng cô, tựa như an ủi.
"Anh hai, nhà họ Dung đã đi trước một bước bắt đầu cuộc chiến, bước tiếp theo, chúng ta phải làm thế nào đây?" Dư Tư Nhạc ngửi được mùi thuốc súng.
Dung Húc muốn dùng đoạn ghi âm này, châm ngòi quan hệ giữa cô và anh trai, lại vĩnh viễn không đoán được biến thành hoàn toàn ngược lại.
Đáy mắt Du Lăng Thần hiện lên một tia lạnh như băng: "Bọn họ đã muốn em leo lên vị trí cao nhất của tập đoàn Du thị, vậy chúng ta toàn thành cho họ."
Dư Tư Nhạc hơi chớp mắt, tự hỏi ý của câu này là gì.
Du Lăng Thần và cô chống lại, trong mắt lóe lên vẻ kiên định. Nếu để cho tiểu Nhạc làm trung khuyển, có cái gì không thể?
Du Lăng Thần không tiếp tục nhiều lời, cầm lấy điện thoại trên bàn làm việc, gọi ra ngoài, bảo thư ký Tôn đến.
Tiếng bước chân truyền đếnlạch cạch lạch cạch, thư ký Tôn ôm một chồng văn kiện, khoảng thời gian gần đây cô đã làm việc nhiều mệt mỏi hơn so với con bò già.
"Ông chủ, gọi tôi có chuyện gì?" Thư ký Tôn sửa lại chồng văn kiện, đặt ở trên bàn.
"Cô đi liên lạc với phóng viên của tất cả tòa soạn lớn, ngày mai tôi cần dự họp báo." Du Lăng Thần lạnh giọng phân phó.
Thư ký Tôn nhẹ nhàng gật đầu, chuẩn bị rời đi làm việc.
Ánh mắt mỉm cười của Du Lăng Thần sa sầm xuống, đã muốn đấu cao thấp, vậy càng mãnh liệt thêm chút, người của tập đoàn Du thị không sợ người nào cả.
Một ngày này Du Lăng Thần làm việc đến rạng sáng, mới từ công ty về biệt thự. Trong suốt quá trình này, Dư Tư Nhạc vẫn
luôn ở cùng anh, cố gắng sẻ chia công việc với anh.
Muốn giúp đỡ Dư Tư Nhạc leo lên cổ đông, có hai loại người loại thứ nhất là thuộc về phe vợ chồng Du thị, nhiệt tình muốn giúp Dư Tư Nhạc đoạt lại những thứ thuộc về cô. Loại thứ hai là muốn duy trì hoàng đế bù nhìn, ngoài mặt giúp đỡ Dư Tư Nhạc ngồi trên vị trí cao nhất, nhưng thực tế sau lưng lại lén lút chèn ép cô, để có thể làm cho mình nắm quyền trong tay từng chút một.
Loại thứ hai có lẽ là nhận được không ít lợi lộc từ nhà họ Dung, nếu không tuyệt đối sẽ không làm ra lựa chọn như thế.
Cả tập đoàn Du thị đều lâm vào rung chuyển, phong ba nổi lên xung quanh, về chuyện lời đồn tập đoàn Du thị dần dần lan truyền ra bên ngoài.
... ...... ...... ...
Ngày hôm sau đồng hồ sinh vật báo thức nhắc nhở Dư Tư Nhạc nên rời giường, mơ hồ mở đôi mắt còn buồn ngủ, Dư Tư Nhạc từ trên giường đứng lên.
Du Lăng Thần đã ở trong nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng, tiếng nước chảy ào ào từ bên trong truyền đến.
Dư Tư Nhạc tìm kiếm quần áo mặc vào, hai ngày nay bị chuyện công ty quấn thân, cô và Du Lăng Thần đều không đến tổ quay phim. Muốn quay phim, cũng phải chời cho qua khoảng thời gian này.
"Tám giờ rưỡi sẽ bắt đầu họp báo." Du Lăng Thần sửa sang lại vạt áo, tây trang màu đen làm anh càng thêm nổi tràn đầy sức quyến rũ, đôi mắt tà tà chứa đầy ý lạnh, có loại mê muội làm cho người ta không nói nên lời.
Dư Tư Nhạc ừ một tiếng, mặc quần áo vào.
Sau khi họ đi ra khỏi biệt thự, lái xe đi thẳng đến nơi mời dự họp báo.
Vừa xuống xe, hai người đã bị đám phóng viên vây xung quanh.
Cả đám phóng viên cầm micro hướng về phía Du Lăng Thần.
Du Lăng Thần mặt không cảm xúc đẩy đám phóng viên ra, từ giữa bọn họ vạch ra một đường, che chở cho Dư Tư Nhạc đi vào trong hội trường.
Hôm nay Dư Tư Nhạc cố ý thay đổi cách ăn mặc, tuy anh hai không nói thêm gì, nhưngtrong lòng Dư Tư Nhạc biết rõ sẽ xảy ra tranh chấp kịch liệt, mà vây quanh giữa cô và Du Lăng Thần.
Rất nhiều phóng viên đã đến hội trường, trong đó có rất nhiều người quen tham gia náo nhiệt.
Dư Tư Nhạc nhìn thấy Vinh Diệu Huy và Dung Húc ngồi trong gốc cách đó không xa, cùng với đám người Đào Thanh Úc.
Đạo diễn Vệ có quan hệ rất thân với Dư Tư nhạc, cũng chạy đến nhìn một cái, ngộ nhỡ có gì cần ông giúp đỡ, ông nhất định sẽ đưa tay trợ giúp.
Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần ngồi vào ghế ngồi phía trên.
Trong chớp mắt tay anh chạm vào microphone, âm thanh huyên náo trong hội trường từ từ yên tĩnh lại.
"Cảm ơn các vị đã đến tham gia buổi họp báo của ngày hôm nay." Du Lăng Thần vừa mở miệng, trong lời nói mang theo vài phần khí thế, trong chớp mắt uy hiếp tất cả mọi người có mặt tại hội trường, "Tôi mời phóng viên đến dự hộp báo là có mục đích, muốn tuyên bố với mọi người hai chuyện, chuyện thứ nhất về sự thay đổi vị trí ở tầng cao nhất của tập đoàn Du thị, chuyện thứ hai là chuyện riêng của tôi."
Phóng viên bên dưới bắt đầu nhốn nháo, bàn luận sôi nổi, có mấy người gấp gáp muố giơ micro lên đặt câu hỏi, bị thư ký Tôn ngăncản lại.
Dư Tư Nhạc cũng lẳng lặng nghe, ánh mắt nhìn về phía Vinh Diệu Huy ngồi trong gốc. Tuy trên mặt Vinh Diệu Huy vẫn mang theo nụ cười hòa ái như cũ, nhưng phía sau nụ cười này, lại là sự hung ác.
Dư Tư Nhạc đang tập trung tinh thần nghe anh trai nói chuyện, chợt cổ tay bị người khác nắm lấy, sau đó cô bị lôi kéo đứng lên.
Du Lăng Thần và Dư Tư Nhạc cùng đứng ở trên, giọng nói của Du Lăng Thần vẫn lãnh khốc bá đạo "Hôm nay Du Lăng Thần tôi nói cho mọi người ở đây đều biết, từ giây phút này trở về sau, tập đoàn Du thị chính thức giao cho Du Tư Nhạc."
Dư Tư Nhạc ngây ngẩn cả người.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, Du thị to như thế.... ......Du Lăng Thần lại dễ dàng nói buông tay là buông tay!
Khóe môi Vinh Diệu Huy cong lên nụ cười tươi, dường như vô cùng hài lòng với tình trạng hiện nay. Chỉ cần Du Lăng Thần không hề nhúng tay vào chuyện của tập đoàn Du thị, sớm muộn gì tập đoàn Du thị cũng suy tàn. Dư Tư Nhạc chẳng qua chỉ là một con nhóc, có thể có bao nhiêu năng lực khống chế Du thị.
Muốn quản lý một tập đoàn lớn, cũng là chuyện không dễ dàng gì.
Nhưng trong chớp mắt, nụ cười của Vinh Diệu Huy chợt cứng lại.
Bởi vì ông ta nghe Du Lăng Thần nói tiếp: "Sau này mỗi phần lợi ích của tập đoàn Du thị đều thuộc về Du Tư Nhạc, Du Lăng Thần tôi chỉ phụ trách thay mặt quản lý tập đoàn Du thị, nói đơn giản một chút, sau này Du Lăng Thần tôi sẽ là người làm công cho tập đoàn Du thị, không hề đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc người quyết định cao nhất."
Hai tay Dư Tư Nhạc nắm chặt, lẳng lặng tiếp tục nghe đoạn ghi âm.
Một lúc sau giọng nói Du Lăng Thần vang lên: "Các người có tư cách gì phân chia với tôi? Tôi muốn độc chiếm một mình thì làm sao, các người có thể bắt tôi làm cái gì bây giờ? Đào Thanh Úc, Ngô Môn Thư, Xương Dương Chung, đừng mưu tính uy hiếp tôi, các người muốn rời khỏi Du thị, Du Lăng Thần tôi tuyệt không ngăn cản."
Giọng nói lạnh thấu xương, lại mang theo một loại khí thế không thể kháng cự.
Sau khi Dư Tư Nhạc nghe xong đoạn đối thoại này, đầu óc cô trống rỗng.
Đoạn ghi âm lại tiếp tục vang lên, Đào Thanh Úc hung hăng nhổ nước bọt "Con mẹ nó mày cũng không phải là tên tốt, lương tâm bị chó ăn."
"Vợ chồng Du thị nuôi cậu nhiều năm như thế, không nghĩ đến lại nuôi một con sói, còn hung ác hơn so với người khác. Một người khác nói, sau đó liên tục hỏi Du Lăng Thần cuối cùng có đáp ứng hay không.
Đoạn đối thoại hợp tác bí mật không thành công.
Lúc ba người Đào Thanh Úc đi ra cửa, trong miệng mắng chửi rất nhiều lời không dễ nghe.... .....Tiếng đóng cửa vang lên thật lớn, đoạn ghi âm này đã làm tim của Dư Tư Nhạc đập liên hồi.
Từ giây phút phát đoạn ghi âm này, từ đầu đến cuối Du Lăng Thần vẫn không nói gì. Mãi đến khi đoạn ghi âm kết thúc, anh mới mở miệng: "Em tin đoạn ghi âm này không?"
Dư Tư Nhạc cắn chặt môi, trong lúc nhất thời không biết làm sao. Trong lòng cô không hề nghi ngờ mà tin tưởng anh trai, cô tin Du Lăng Thần tuyệt đó không thừa dịp Du thị gặp nạn, muốn nuốt riêng tài sản nhà họ Du. Nhưng trong đoạn ghi âm này, đúng là anh hai đã thừa nhận.
Cán cân trong lòng lắc lư bất định.
Du Lăng Thần sờ đầu cô: "Nói đúng thực tế, anh muốn nghe lời nói thật."
Dư Tư Nhạc nâng đôi mắt long lanh như nước, giương cằm lên, gật đầu với anh.
"Em lựa chọn tin tưởng anh hai." Lúc trước anh hai đều nói, sẽ giao Du thị cho cô, nhưng cô không đồng ý thôi.
Huống chi bây giờnếu anh hai thật sự muốn chiếm đoạt sản nghiệp Du thị, như thế khi cô thích anh, sẽ không chế cô trong tay. Không cần phải đợi cô sống lại, lại lao tâm lao lực theo đuổi lần nữa. Loại chủ động đưa tới cửa, không dễ dàng hơn sao? Du Lăng Thần tựa như rất vui mừng, khóe miệng nhếch lên nụ cười yếu ớt: "Có biết vì sao vợ chồng Du thị nhận nuôi anh không?"
Dư Tư Nhạc ngẩng đầu lắc lắc, tỏ vẻ không biết.
"Khi anh còn bé có tinh thiên phú đối với các chữ số, bọn họ thấy anh không nhà không người thân, nuôi dưỡng anh, muốn bồi dưỡng anh thành người trợ giúp cho họ sau này, vì Du thị cống hiến sức lực." Du Lăng Thần nói rất bình tĩnh, vẻ mặt cũng không thay đổi, giọng nói rất vững vàng, nói tiếp: "Từ giây phút anh bước vào Du thị, anh không ngừng học hỏi. Ở cấp hai anh đã học xong nội dung của tất cả khóa học trung học năm ba, thậm chí còn mở rộng đến khoa học."
"Mười lăm tuổi, anh bị đưa ra nước ngoài đào tạo, lấy nhiều bằng tiến sĩ." Anh học chính là ngành quản lý, vì sao lại lựa chọn ngành này, đơn giản là vì vợ chồng Du thị ra lệnh.
Sau khi tiến vào Du thị, Du Lăng Thần vẫn không cảm nhận được mùi vị tình thân. Cuộc sống của anh vẫn luôn ở trong bận rộn, đi học được rất nhiều điều, mà tất cả đều là Du thị cần.
Du Lăng Thần nhìn thật sâu vào cô gái trước mặt, đối với vợ chồng Du thị tại sao phải hành động như thế, Du Lăng Thần có thể lý giải. Đây làdo vợ chồng họ rất yêu thương con gái của mình, sợ cô sau này không có cách nào gánh vác được trọng trách của Du thị, nến vội vàng nuôi dưỡng một người ngoài, gánh chịu tất cả áp lực giúp Dư Tư Nhạc.
Nói cách khác, họ muốn bồi dưỡng Du Lăng Thần thành con chó trung thành với nhiệm vụ.
Có lẽ vì nhìn thấu tâm tư của vợ chồng họ, nên Du Lăng Thần vẫn không đợi gặp Dư Tư Nhạc. Đặc biết Du Lăng Thần đối với tính cách thiên kim tiểu thư đùa giỡn với anh thì anh càng thêm chán ghét cô, chán ghét ngôi nhà này.
"Anh hai.... ..." Dư Tư nhạc không ngờ sau lưng việc này, Du Lăng Thần còn nhận nhiều cực khổ như thế, hàng ngàn lời nghẹn lại trong lòng, không biết phải an ủi anh thế nào, Dư Tư Nhạc gắt gao ôm chặt anh, không nỡ buông tay.
Du Lăng Thần vỗ nhẹ sau lưng cô: "Vì bảo vệ tập đoàn Du thị và nhà họ Du, xem như anh báo đáp vợ chông Du thị......Về phần cái khác........Anh không thể hứa hẹn."
Từ trong đoạn ghi âm này, có thể biết được ba người Đào Thanh Úc bất đồng ý kiến với Du Lăng Thần, rời khỏi Du thị, tự lập công ty.
Nói cách khác, bảy năm trước, Du Lăng Thần không chỉ đối mặt với sự cướp đoạt của những công ty khác, càng đối mặt với bộ phận trong tập đoàn Du thị bị tách ra. Phần áp lực này, đúng là người thường khó có thể gánh vác được, ít nhất Dư Tư Nhạc sẽ không có phần quyết đoán, có thể dưới tình hình như thế, bảo toàn ở Du thị.
Trong văn phòng chỉ có tiếng hít thở của hai người, Du Lăng Thần ôm lấy eo cô gái, vỗ nhẹ vào lưng cô, tựa như an ủi.
"Anh hai, nhà họ Dung đã đi trước một bước bắt đầu cuộc chiến, bước tiếp theo, chúng ta phải làm thế nào đây?" Dư Tư Nhạc ngửi được mùi thuốc súng.
Dung Húc muốn dùng đoạn ghi âm này, châm ngòi quan hệ giữa cô và anh trai, lại vĩnh viễn không đoán được biến thành hoàn toàn ngược lại.
Đáy mắt Du Lăng Thần hiện lên một tia lạnh như băng: "Bọn họ đã muốn em leo lên vị trí cao nhất của tập đoàn Du thị, vậy chúng ta toàn thành cho họ."
Dư Tư Nhạc hơi chớp mắt, tự hỏi ý của câu này là gì.
Du Lăng Thần và cô chống lại, trong mắt lóe lên vẻ kiên định. Nếu để cho tiểu Nhạc làm trung khuyển, có cái gì không thể?
Du Lăng Thần không tiếp tục nhiều lời, cầm lấy điện thoại trên bàn làm việc, gọi ra ngoài, bảo thư ký Tôn đến.
Tiếng bước chân truyền đếnlạch cạch lạch cạch, thư ký Tôn ôm một chồng văn kiện, khoảng thời gian gần đây cô đã làm việc nhiều mệt mỏi hơn so với con bò già.
"Ông chủ, gọi tôi có chuyện gì?" Thư ký Tôn sửa lại chồng văn kiện, đặt ở trên bàn.
"Cô đi liên lạc với phóng viên của tất cả tòa soạn lớn, ngày mai tôi cần dự họp báo." Du Lăng Thần lạnh giọng phân phó.
Thư ký Tôn nhẹ nhàng gật đầu, chuẩn bị rời đi làm việc.
Ánh mắt mỉm cười của Du Lăng Thần sa sầm xuống, đã muốn đấu cao thấp, vậy càng mãnh liệt thêm chút, người của tập đoàn Du thị không sợ người nào cả.
Một ngày này Du Lăng Thần làm việc đến rạng sáng, mới từ công ty về biệt thự. Trong suốt quá trình này, Dư Tư Nhạc vẫn
luôn ở cùng anh, cố gắng sẻ chia công việc với anh.
Muốn giúp đỡ Dư Tư Nhạc leo lên cổ đông, có hai loại người loại thứ nhất là thuộc về phe vợ chồng Du thị, nhiệt tình muốn giúp Dư Tư Nhạc đoạt lại những thứ thuộc về cô. Loại thứ hai là muốn duy trì hoàng đế bù nhìn, ngoài mặt giúp đỡ Dư Tư Nhạc ngồi trên vị trí cao nhất, nhưng thực tế sau lưng lại lén lút chèn ép cô, để có thể làm cho mình nắm quyền trong tay từng chút một.
Loại thứ hai có lẽ là nhận được không ít lợi lộc từ nhà họ Dung, nếu không tuyệt đối sẽ không làm ra lựa chọn như thế.
Cả tập đoàn Du thị đều lâm vào rung chuyển, phong ba nổi lên xung quanh, về chuyện lời đồn tập đoàn Du thị dần dần lan truyền ra bên ngoài.
... ...... ...... ...
Ngày hôm sau đồng hồ sinh vật báo thức nhắc nhở Dư Tư Nhạc nên rời giường, mơ hồ mở đôi mắt còn buồn ngủ, Dư Tư Nhạc từ trên giường đứng lên.
Du Lăng Thần đã ở trong nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng, tiếng nước chảy ào ào từ bên trong truyền đến.
Dư Tư Nhạc tìm kiếm quần áo mặc vào, hai ngày nay bị chuyện công ty quấn thân, cô và Du Lăng Thần đều không đến tổ quay phim. Muốn quay phim, cũng phải chời cho qua khoảng thời gian này.
"Tám giờ rưỡi sẽ bắt đầu họp báo." Du Lăng Thần sửa sang lại vạt áo, tây trang màu đen làm anh càng thêm nổi tràn đầy sức quyến rũ, đôi mắt tà tà chứa đầy ý lạnh, có loại mê muội làm cho người ta không nói nên lời.
Dư Tư Nhạc ừ một tiếng, mặc quần áo vào.
Sau khi họ đi ra khỏi biệt thự, lái xe đi thẳng đến nơi mời dự họp báo.
Vừa xuống xe, hai người đã bị đám phóng viên vây xung quanh.
Cả đám phóng viên cầm micro hướng về phía Du Lăng Thần.
Du Lăng Thần mặt không cảm xúc đẩy đám phóng viên ra, từ giữa bọn họ vạch ra một đường, che chở cho Dư Tư Nhạc đi vào trong hội trường.
Hôm nay Dư Tư Nhạc cố ý thay đổi cách ăn mặc, tuy anh hai không nói thêm gì, nhưngtrong lòng Dư Tư Nhạc biết rõ sẽ xảy ra tranh chấp kịch liệt, mà vây quanh giữa cô và Du Lăng Thần.
Rất nhiều phóng viên đã đến hội trường, trong đó có rất nhiều người quen tham gia náo nhiệt.
Dư Tư Nhạc nhìn thấy Vinh Diệu Huy và Dung Húc ngồi trong gốc cách đó không xa, cùng với đám người Đào Thanh Úc.
Đạo diễn Vệ có quan hệ rất thân với Dư Tư nhạc, cũng chạy đến nhìn một cái, ngộ nhỡ có gì cần ông giúp đỡ, ông nhất định sẽ đưa tay trợ giúp.
Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần ngồi vào ghế ngồi phía trên.
Trong chớp mắt tay anh chạm vào microphone, âm thanh huyên náo trong hội trường từ từ yên tĩnh lại.
"Cảm ơn các vị đã đến tham gia buổi họp báo của ngày hôm nay." Du Lăng Thần vừa mở miệng, trong lời nói mang theo vài phần khí thế, trong chớp mắt uy hiếp tất cả mọi người có mặt tại hội trường, "Tôi mời phóng viên đến dự hộp báo là có mục đích, muốn tuyên bố với mọi người hai chuyện, chuyện thứ nhất về sự thay đổi vị trí ở tầng cao nhất của tập đoàn Du thị, chuyện thứ hai là chuyện riêng của tôi."
Phóng viên bên dưới bắt đầu nhốn nháo, bàn luận sôi nổi, có mấy người gấp gáp muố giơ micro lên đặt câu hỏi, bị thư ký Tôn ngăncản lại.
Dư Tư Nhạc cũng lẳng lặng nghe, ánh mắt nhìn về phía Vinh Diệu Huy ngồi trong gốc. Tuy trên mặt Vinh Diệu Huy vẫn mang theo nụ cười hòa ái như cũ, nhưng phía sau nụ cười này, lại là sự hung ác.
Dư Tư Nhạc đang tập trung tinh thần nghe anh trai nói chuyện, chợt cổ tay bị người khác nắm lấy, sau đó cô bị lôi kéo đứng lên.
Du Lăng Thần và Dư Tư Nhạc cùng đứng ở trên, giọng nói của Du Lăng Thần vẫn lãnh khốc bá đạo "Hôm nay Du Lăng Thần tôi nói cho mọi người ở đây đều biết, từ giây phút này trở về sau, tập đoàn Du thị chính thức giao cho Du Tư Nhạc."
Dư Tư Nhạc ngây ngẩn cả người.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, Du thị to như thế.... ......Du Lăng Thần lại dễ dàng nói buông tay là buông tay!
Khóe môi Vinh Diệu Huy cong lên nụ cười tươi, dường như vô cùng hài lòng với tình trạng hiện nay. Chỉ cần Du Lăng Thần không hề nhúng tay vào chuyện của tập đoàn Du thị, sớm muộn gì tập đoàn Du thị cũng suy tàn. Dư Tư Nhạc chẳng qua chỉ là một con nhóc, có thể có bao nhiêu năng lực khống chế Du thị.
Muốn quản lý một tập đoàn lớn, cũng là chuyện không dễ dàng gì.
Nhưng trong chớp mắt, nụ cười của Vinh Diệu Huy chợt cứng lại.
Bởi vì ông ta nghe Du Lăng Thần nói tiếp: "Sau này mỗi phần lợi ích của tập đoàn Du thị đều thuộc về Du Tư Nhạc, Du Lăng Thần tôi chỉ phụ trách thay mặt quản lý tập đoàn Du thị, nói đơn giản một chút, sau này Du Lăng Thần tôi sẽ là người làm công cho tập đoàn Du thị, không hề đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc người quyết định cao nhất."
Danh sách chương