Hai tay Dư Tư Nhạc không an phận nắm bắt lung tung.

Thỉnh thoảng còn chạm đến chỗ không nên chạm.

Ánh mắt Du Lăng Thần âm u, anh khẽ quát “chết tiệt”, giọng nói dần trở nên khàn khàn.

Du Lăng Thần bắt lấy hai móng vuốt đốt lửa nóng xung quanh, anh thề sau này sẽ không cho Dư Tư Nhạc uống rượu nữa.

“Anh hai……Ngủ.” Dư Tư Nhạc lý trí không rõ, tất cả đều theo tính tình càn quấy, cô giữ chặt cánh tay Du Lăng Thần, ngã về phía sau.

Ngã oành một cái lên giường, giường mềm mại lõm xuống một lỗ lớn.

Cả người Du Lăng Thần đành phải nghiêng về phía trước, anh muốn rút cánh tay ra. Nhưng Dư Tư Nhạc ôm rất chặt, anh càng kéo ra, cô lại càng ôm chặt.

Dư Tư Nhạc khó chịu bĩu môi, chỉ nghĩ đang ôm trong lòng một cái gối ôm, cô gắt gao ôm trước ngực, không để người khác cướp đi.

Cảm giác cánh tay ngày càng to ra, Du Lăng Thần thậm chí có thể cảm nhận được trước ngực mềm mại của Dư Tư Nhạc, không ngừng chèn ép cánh tay anh.

Trong lòng không ngừng thầm mắng, cô bé kia lúc mơ hồ còn khó hầu hạ hơn lúc tỉnh táo.

Đây tuyệt đối là thử thách sự nhẫn nại và sự tự chủ của một người.

“Anh hai, em khó chịu quá………ngủ………ngủ.” Dư Tư Nhạc nằm co lại giữa giường.

Du Lăng Thần thấy không có cách nào rút cánh tay mình ra, anh xốc chăn lên, tự mình nằm bên mép giường.

“Được rồi, cùng nhau ngủ được không? Buông tay anh ra một chút.”

Dư Tư Nhạc ngủ không yên, thường xuyên xoay người, có đôi lúc còn gác chân lên người Du Lăng Thần, chỉ có một thứ không thay đổi là cô luôn ôm chặt cánh tay Du Lăng Thần.

Suốt cả đêm Du Lăng Thần không chợp mắt, lúc cơn buồn ngủ kéo tới, không thể rút cánh tay lại, là do cô gái rút vào lòng anh.

Thật vất vả mới ngủ thiếp đi, nơi chân trời mặt trời dần dần ló dạng.

Đầu óc choáng váng hồ đồ, và một bãi nước bọt.

Ánh mặt trời chói mắt chiếu vào nhà, chiếu xuống một mảnh vàng óng ánh. Dư Tư Nhạc khó chịu hừ hừ hai tiếng, chậm rãi mở mắt ra.

Lúc cô ngủ, thích ôm một con chó nhỏ nhồi bông trong ngực. Đây là thói quen ở cô nhi viện của cô, còn nhớ lúc trước bởi vì cô nhi viên thiếu kinh phí, một một đứa trẻ chỉ có thể ôm một con thú nhồi bông, lúc đó cô rất thích con chó nhỏ nhồi bông kia, ban ngày ôm chơi đùa, ban đêm cũng ôm ngủ.

Dần dần vẫn không sửa được thói quen này, nếu không ôm cái gì, cả đêm cô khó có thể đi vào giấc ngủ.

Ý thức dần dần quay trở về cơ thể, Dư Tư Nhạc vừa định chống đỡ đi rửa mặt, cảm thấy trước ngực có một phần không đúng.

Sao lại rắn chắc? Vừa cúi đầu thì nhìn thấy, trong lòng cô không phải ôm một con chó nhỏ nhồi bông, mà là một cánh tay!

cô sợ tới mức vứt cánh tay ra,lui về phía sau...

cô theo mép giường lùi về phía sau, bỗng nhiên từ trên giường rớt xuống đất.

Có lẽ tiếng động này quá lớn, làm người trên giường giật mình thức giấc.

Du Lăng Thần trầm mặt, anh xoa xoa cái trán, mạnh mẽ ngồi vững nhìn cô.

“Mớisáng sớm gặp quỷ rồi sao? Còn không mau đứng lênnhanh một chút!”

không còn đáng sợ hơn so với gặp quỷ.

Dư Tư Nhạc xoa xoa cái mông đau nhức, cô chỉ vào giường, lại nhìn chằm chằm Du Lăng Thần: “Anh hai…”

“Thế nào? Quên chuyện xảy ra đêm qua rồi sao? Là ai ôm lấy cánh tay tôi không chịu buông, không phải quấn quýt lấy tôi, bảo tôi cùng nhau ngủ sao?” Du Lăng Thần tinh thần mệt mỏi, bước xuống giường.

May mắn là không bị dục vọng làm cho đầu óc choángváng đêm qua xem như là có lý trí, nếu không.....Du Lăng Thầnrất khó bảo đảm, không làm ra ít chuyện khác người.

Dư Tư Nhạc đỏ mặt, cô không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, nhìn thấy hai người còn mặc quần áo của ngày hôm qua, thì đoán được không xảy ra chuyện gì.

Nghĩ đến điều này, Dư Tư Nhạc dần dần ổn định lại tinhthần,tự an ủi mình, cô lõa thể đã bị anh hai nhìn thấy, khôngphảichỉ ngủ chung gối một đêm thôi sao? Có cái gì lớn?

“Dư Tư Nhạc em nên suy nghĩ một chút, làm sao giải thích cho anh chuyện đêm qua.”Du Lăng Thần Lấy một ly nước, uống một ngụm.

Dư Tu Nhạc vẻ mặt căng thẳng, tất cả những chuyện về sinh nhật Dung Húc, nhanh chóng tua lại trong đầu.

“Em không đồng ý đi.” Nhớ đến việc nay, Dư Tư Nhạc cũng rất tức giận:“Em bị người ta lừa gạt kéo đi, sau đó còn muốn chạy trốn, thì ầm ĩ với Dung Húc rồi.”

Dư Tư Nhạc đem chuyện đã trải qua đêm qua,hoàn hoànchỉnh chỉnh nói với anhhai mình.

Du Lăng Thần ngồi trên ghế, sắc mặt ngày càng lạnh lẽo:“Tưởng Oánh Oánh? Hẳn là nhị tiểu thư của nhà họ Tưởng? chuyện này tôi sẽ tính với nhà họ Tưởng.”

Anh che chở cho Dư Tư Nhạc, vì phòng ngừa cô tiếp xúc với bầu không khí không lành mạnh, đã thay đổi thư ký khác. Người của nhà họ Dung được lắm, vừa gặp đãcho cô cắn thuốc. Món nợ này làm sao cũng không dễ dàng vứt bỏ được.

“Nếu em còn không đến trường sẽ bị trễ học.” Du Lăng Thần đi ra cửa, trong tay cầm ly nước, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Dư Tư Nhạc nhanh chóng đổi pin điện thoại, sau khi mở máy lên, nhìn thấy thời gian hiển thị trên màn hình, cô hoảng sợ từ trên mặt đất đứng dậy, mở tủ quần áo ra, lấy ra một bộ, nhanh chóng thay, rồi vội vã chạy ra ngoài.

Lúc đi đến phòng khách, vừa thấy anh hai đúng lúc xuống lầu, cô lướt qua măt anh: “Anh hai, em đi học, gặp lại sau.”

Du Lăng Thần ừ một tiếngnhìn theo bóng lưng cô rời đi.

Anh lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số: “Thư ký Tôn, mấy hôm trước nhà họ Tưởng có đưa đến một kế hoạch không? Trước mắt, tạm thời đừng nói chuyện. Còn nữa, liên quan đếnhạng mục hợp tác cùng Dung thị, tôi nghĩ....Chúng ta cần suyxét một lần nữa.”

nói chuyện với thư ký về công việc xong, Du Lăng Thần cúpđiện thoại, trở về phòng thay một bộ âu phục, rồi lái xe đến công ty.

Tập đoàn Du thịcó hàng vạn sợi dây quan hệ với các công ty khác, ở bên này anh vừa nói muốn tạm dừng kế hoạch, những công ty khác lập tức gọi điện thoại hỏi thư ký sự việc sao lại thế này.

Vừa qua, một buổi sáng, thư ký Tôn nhận điện thoại muốn mỏi tay rồi.

Sau này muốn lão tổng của các công ty này hỏi rõ ra, mới biết được con cái nhàhọ đều đắc tội với Du Lăng Thần, họ cầm gậy gộcdạy dỗ lại con cái. Còn có mấy vị lão tổngnắm lỗ tai con mình, chạy đến văn phòng của Du Lăng Thần,bắt con mình cúi đầu xin lỗi trước mặtanh.

Du Lăng Thần đối mặt với tình cảnh này, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt như cũ, không sóng không gió, chỉ mở miệng nói:“Đừng... Lưu tổng, ngài ngàn lần đừng đến chỗ này của tôi dạydỗ con cái, nếu truyền ra ngoài, đều không tốt đối với danh tiếng của tôi. Như vậy đi, chuyệncủa đứa trẻ, thì để cho bọn họ tự giải quyết. Nếu Tiểu Nhạc đồng ý tha thứ cho bọn họ, tấtnhiên tôi sẽ không nói cái gì. Mọi ân oán đều xóa bỏ.”

Nghe xong câu này, vị lão tổng túm lấy con mình đira ngoài, nghĩ cách nhanh chóng là ổn định lại cơn tức giận của vị công chúa kia. Kế hoạch này không có ảnh hưởng vớiDu Lăng Thần, nhưng đối với bọn họ là có liên quan đến sự phát triển sau này của công ty.

Mà lúc này Dư Tư Nhạc đang ngồi trong phòng học, chăm chú vào học. Ngay từ đầu cô không biết Du Lăng Thần tạo áp lực với hai vị lão tổng này, làm hại đám người bọn họ nóng lòng như lửa đốt.

Có lẽ đêm qua bị giày vò quá mệt, cho đến bây giờ, đầu óc Dư Tư Nhạc còn hơi đau một chút.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện