Khắp phòng người say rượu đều lộn xộn.

Dung Húc nổi nóng như muốn gầm lên, muốn hôn Dư Tư Nhạc.

Nhưng cậu ta không lường trước được, Dư Tư Nhạc mạnh mẽ đẩy cậu ta ra, hai tay cô đã bị cậu ta nắm đến đỏ ửng.

Sau khi Du Lăng Thần vào cửa, cảnh tượng anh nhìn thấy đầu tiên là thế này.

Ánh mắt ngày càng lạnh, Du Lăng Thần bước nhanh đến cạnh bàn trà, thuận tay cầm lấy một chai rượu còn nguyên rồi đập vào đầu Dung Húc.

Phòng bao yên tĩnh một cách đáng sợ.

Ngay cả những vệ sĩ có nhiều kinh nghiệm cũng bị Du Lăng Thần dọa cho sợ hãi. Đám nhà giàu ăn chơi trác táng kia càng núp trong góc, cố gắng làm giảm bớt sự tồn tại của bản thân.

Du Lăng Thần là loại người nào? Chỉ cần là người trong thương trường hỗn độn đều biết đến anh ta!

Màu máu đỏ tươi chói mắt từ trên đỉnh đầu chảy xuống hai bên lỗ tai, xuống cằm, từng giọt rơi trên mặt đất.

Một cảm giác choáng váng truyền đến đỉnh đầu Dung Húc, thẳng cho đến khi bị đánh, cậu ta cũng chưa kịp phản ứng như thế nào.

“Cậu là cháu trai của Dung Diệu Huy?” Du Lăng Thần nói chuyện rất bình tĩnh, ném chai rượu trong tay xuống, đưa tay kéo Dư Tư Nhạc về phía sau mình, rồi đi đến trước mặt Dung Húc.

Chất lỏng lạnh như băng chảy qua gò má, Dung Húc theo bản năng đưa tay lên sờ, máu màu đỏ sềnh sệch hợp với màu sắc rực rỡ của ngọn đèn làm cho người ta hết sức sợ hãi.

Cảm giác đau đớn tạm thời làm cho Dung Húc hơi có chút men say từ từ tỉnh táo lại, cậu ta không cam lòng chịu thua quát to: “Có tin tao tìm luật sư kiện mày hay không?”

Dường như nghe thấy chuyện buồn cười nhất năm nay, Du Lăng Thần nhếch lên nụ cười lạnh: “Kiện tôi? Kiện tôi về tội cố ý đả thương cậu sao? Thiếu gia của nhà họ Dung, tôi không sợ cậu kiện đâu, chỉ sợ cậu không đi cáo. Tôi tin……….Tiêu đề Thái Tử Gia của tập đoàn Dung thị say rượu cắn thuốc, sẽ có rất nhiều người cảm thấy hứng thú.”

Du Lăng Thần lấy một gói thuốc từ trên bàn lên, cầm trong tay nhìn qua nhìn lại: “lại nói cậu vài câu, vì vậy khởi tố tội đả thương người không xong, chẳng lẽ cậu quên rồi sao………….Vừa rồi cậu muốn vô lễ với em gái tôi? Chỉ bằng điểm ấy, lần này cậu thưa lên tòa chắc chắn sẽ không có phần thắng.”

Du Lăng Thần là loại người có khí thế khiếp người, chỉ cần anh ta vừa đứng trước mặt mọi người, dường như người tốt cũng phải thua một bậc, mà anh ta có thể nhìn xuống chúng sinh vương giả.

Dung Húc sắc mặt tái nhợt, bởi vì đầu bị thương, thân thể hơi lảo đảo, cậu ta lui về phía sau vài bước, lưng dựa vào vách tường, mới miễn cưỡng không cho mình ngã xuống.

Du Lăng Thần quét mắt đến đám người trai gái kia, không chút để ý nói: “Người của là họ Lưu, nhà họ Tưởng, nhà họ Vương cũng có mặt đầy đủ ở đây, xem ra đêm nay các người chơi đùa rất thoải mái. Không quan trọng, tôi chỉ đến đưa em gái về, các người có thể tiếp tục chúc mừng sinh nhật."

Bị một người đến quấy rối, có ai thoải mái được nữa không? Trong lòng mọi người đều sợ hãi suy nghĩ, không chừng sáng sớm ngày mai, những hành động việc làm của bọn họ, sẽ truyền tới tai cha mẹ bọn họ. không, có lẽ, không cần chờ đến sáng sớm ngày mai, đêm nay bọn họ ở nhà sẽ bị chửi rủa một trận.

Trong lòng Dung Húc không cam lòng, bị người ta đánh vỡ đầu thì thôi, thế nhưng lại không được đánh trả một chút nào. Tay nắm chặt nắm đấm, âm thanh răng rắc rất vang dội.

Vẻ mặt cậu ta tức giận và không chịu thua đều thu vào mắt Du Lăng Thần.

Tuổi còn nhỏ, nên còn non nớt một chút.

Vào thời điểm này, nếu là một người có chút hiểu biết thì phải dùng thái độ mềm mỏng đối với Du Lăng Thần. Nhưng Dung Húc lại là cậu thiếu niên có lòng cao ngạo, cậu ấm còn chưa được mài dũa, làm sao hiểu được thế nào là lấy lùi làm tiến?

Du Lăng Thần xoay người đi ra ngoài, lúc ra đến cửa phòng, lại quay đầu lạnh lùng liếc cậu ta một cái: "Đúng rồi, thiếu gia của nhà họ Dung, nhớ thay mặt tôi chào hỏi Vinh tổng, nhân tiện chuyển lời ông ta một câu, đừng đưa ra chủ ý gì, nếu không Du Lăng Thần tôi sẽ không khách khí."

Đây là một lời cảnh cáo trắng trợn, không che giấu chút nào, cũng không chừa mặt mũi.

Cho dù tập đoàn Dung thị rễ sâu lá tốt, cũng không thể không kiêng dè Du Lăng Thần. Thủ đoạn của Du Lăng Thần trên thương trường, là nổi tiếng quyết đoạn tàn nhẫn, bất luận là công ty nào bị anh ta để mắt tới, chắc chắn sẽ không tốt hơn.

Rượu vào miệng Dư Tư Nhạc cũng không nhiều. Nhưng uống vài ngụm trộn với viên thuốc kia, đã đủ để cho đầu óc cô hỗn loạn.

cô bước đi lảo đảo nhiều lần suýt chút nữa ngã xấp xuống. Trong đầu ầm ĩ như có tiếng động lớn rầm rì.

Du Lăng Thần ôm lấy vai cô, đẩy người vào xe.

"Về biệt thự."

Tùy ý để Dư Tư Nhạc ngồi dựa vào mình, Du Lăng Thần nói với Tiểu Vương.

"Anh..." Dư Tư Nhạc nắm chặt âu phục của anh, mày nhíu lại thật chặt: "Đầu thật choáng váng...."

Có thể không choáng váng sao?

Ăn thứ kia, làm sao có thể duy trì tỉnh táo được. thật may là uống ít, nên thuốc cũng không nhiều, nếu không lúc này cũng không biết được mọi người là ai.

Sau khi tan tầm Du Lăng về nhà, phát hiện cô gái không có nhà, cứ cho là cô đi siêu thị mua sắm, vì vậy mới về trễ. Vậy mà chờ đến tám giờ tối, thì người cũng không thấy đâu.

Gọi điện thoại hỏi Tiểu Vương có đi cùng với cô hay không, thì biết được cô và một đám bạn học đi ra ngoài, anh lập tức phát hiện không thích hợp.

Dư Tư Nhạc có thể có bạn bè gì? cô tính tình quái gở, ít trao đổi với người lạ, người quen biết với cô, có thể đếm trên đầu ngón tay.

Có trời mới biết anh có bao nhiêu sốt ruột! Lái xe chạy đến khách sạn Húc Nhật điều tra tin tức.

Sau đó người phục vụ nói bọn họ đi KTV, anh cũng không dám chậm trễ một phút nào, lại chạy đến bắt người.

Nếu đến trễ một giây, ánh mắt Du Lăng Thần càng thâm trầm, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của Dư Tư Nhạc...

Nơi này, có lẽ đã bị người khác làm bẩn rồi?

Sau khi xe chạy đến biệt thự, Du Lăng Thần để cho Tiểu Vương rời khỏi, một mình dìu Dư Tư Nhạc vào nhà.

Dư Tư Nhạc đầu óc rất choáng váng, cả người đều dựa vào Du Lăng Thần mới không bị ngã xuống.

Ý thức hỗn loạn không rõ, Dư Tư Nhạc gọi đi gọi lại: "Anh.... Anh hai...."

Luôn phát ra tiếng cười quái lạ.

"Ngoan, đừng lộn xộn, nằm lên giường đi." Du Lăng Thần xốc chăn lên, để Dư Tư Nhạc nằm ngang.

Đừng nhìn Dư Tư Nhạc ngày thường như con mèo ngoan, sau khi uống say càng ầm ĩ. Ôm eo Du Lăng Thần, chết cũng không chịu buông ra.

"Trước buông tay, Tiểu Nhạc nghe lời." Du Lăng Thần không có biện pháp với cô, đánh cũng không đánh được, mắng cũng không mắng được.

Nhưng mà nhìn cô gái hồn nhiên vô tư này, lúc ỷ lại mình, trong lòng Du Lăng Thần rất thỏa mãn.

Phần thỏa mãn này xuất phát từ nội tâm, lan tràn khắp nơi trên cơ thể.

"Anh hai, đầu em thật choáng váng." Dư Tư Nhạc dùng đầu cọ cọ Du Lăng Thần.

"Choáng váng thì ngủ."

"Anh hai cùng nhau ngủ." Dư Tư Nhạc gắt gao nắm chặt áo đối phương, một bộ âu phục đắt tiền bị cô nắm chặt có rất nhiều nếp nhăn, trở nên rất khó coi.

Những lời này đổi lại trước đây, Du Lăng Thần đã cho một cái tát từ lâu rồi, nói Dư Tư Nhạc đừng tâm si vọng tưởng nữa.

Mà bây giờ tâm của anh đã dao động rồi.

Nhìn đôi mắt hơi ngấn nước này, còn có hai cánh môi anh đào ngon miệng làm yết hầu Du Lăng Thần căng thẳng, nội tâm kích động dâng trào.

"Ừ, Tiểu Nhạc em nhắm mắt lại trước đi, chờ em ngủ rồi, anh hai sẽ về phòng ngủ." Du Lăng Thần sờ đầu cô, ôn nhu dụ dỗ. May mắn là anh có tính kiềm chế mạnh mẽ, nếu không vào lúc này, có mấy người đàn ông có thể kiềm chế được?

Dư Tư Nhạc vẫn không đồng ý, cô dùng sức kéo quần áo của anh, đôi mắt mông lung không khoảng cách: "Ngủ.... Cùng nhau ngủ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện