Tưởng Cần Cần sau khi hồi phục sức khỏe đã cùng Hạn Quân đến tận nhà của Tuyết Ly.

Ngay khi biết con gái làm chuyện tàn độc với chị họ của mình như vậy, cha mẹ Tuyết Ly vô cùng tức giận liền lập tức tát thẳng vào mặt khiến cô ta đau điếng mà ôm mặt khóc lóc.
- "Cha, mẹ.

Con thật sự biết lỗi rồi."
Bọn họ lập tức quỳ gối van xin Tưởng Cần Cần đừng báo với cảnh sát.

Trước tình cảnh này khiến cô cảm thấy có chút khó xử, dù sao bọn họ cũng là họ hàng với cô, còn Tuyết Ly cũng mang danh là em gái.

Nghĩ đi nghĩ lại cô cũng không đành lòng bắt giam cô ta.
Tưởng Cần Cần quay sang nhìn Hạn Quân.

Hai người vừa nhìn ánh mắt đã hiểu ý nhau.

Một lúc sau, cô khẽ thở dài, trầm giọng nói:
- "Con mong rằng hai người sẽ đưa ra hình phạt thích đáng với em ấy."
Nói rồi, cô xoay người rời đi.

Ngay khi Tưởng Cần Cần rời khỏi, cha mẹ Tuyết Ly vô cùng nổi giận liền lập tức nhốt cô ta ở trong phòng, bỏ đói một tuần.
Phía bên ngoài, Hạn Quân nắm lấy tay cô gái bên cạnh mà mĩm cười hạnh phúc.

Cuối cùng, cô cũng đã hồi phục lại trí nhớ vậy thì cũng đến lúc thích hợp để bàn về việc tổ chức hôn lễ mà khi trước chưa thực hiện được.


Hạn Quân khẽ hôn lên bàn tay Tưởng Cần Cần mà ôn nhu nói:
- "Cần Cần, lấy anh nha."
Câu nói vốn dĩ mà cô luôn mong đợi đã lâu cuối cùng cũng nghe.

Thế nhưng bây giờ cô lại cảm thấy không giống như trước.

Cô chẳng hiểu lý do vì sao? Hạn Quân là người đàn ông ấm áp, lại nhất mực chân thành.

Anh đối xử với cô vô cùng chu đáo, chưa bao giờ làm điều gì khiến cô buồn cả.

Chẳng biết tại sao cô lại đắn đo vào lúc này.

Tưởng Cần Cần ngập ngừng, một lúc sau mới lên tiếng:
- "Em...em nghĩ chúng ta nên nói chuyện này sau.

Hiện tại, em cảm thấy đầu óc của mình không được tốt lắm."
- "Anh xin lỗi.

Anh quên rằng em vẫn chưa hồi phục hẳn."
Hạn Quân ngọt ngào hỏi han liền sau đó đưa cô trở về nhà.
...***...
Trời đã gần tối, chẳng hiểu tại sao Tưởng Cần Cần lại lái xe ra khỏi nhà.


Cô muốn tìm không gian yên tĩnh cho riêng mình.

Giữa cơn gió đêm lạnh buốt, cô ngồi trên chiếc ghế đá ở công viên gần ven sông mà đưa mắt nhìn lên bầu trời.

Hôm nay trời không có trăng khiến cô có chút thất vọng.
Ngay khi cô đang trên đường trở về phía xe, chẳng hiểu tại sao cô lại có cảm giác tựa như có ai đó đang dõi theo mình.

Bất chợt, cô khẽ quay đầu lại nhưng chẳng thấy một bóng người.

Thâm tâm Tưởng Cần Cần cảm nhận rằng người đó không ai khác chính là...Ngay lập tức, cô cất giọng nói thật to:
- "Có phải là anh không? Ôn Thuật Tần."
Gọi mãi nhưng vẫn không nghe tiếng trả lời khiến cô vô cùng thất vọng mà ngồi gục đầu khóc nức nở.

Có lẽ là do cô suy nghĩ quá nhiều.

Anh hiện tại đang sống ở nơi khác.

Làm sao có thể xuất hiện ở đây chứ.

Một lúc sau, Tưởng Cần Cần cũng quyết định trở vào bên trong, sau đó lái xe rời đi.
Ngay khi cô rời khỏi, dưới bầu trời đêm tĩnh lặng, một bóng người cao to dần xuất hiện từ sau gốc cây gần đó.

Người đàn ông ấy chính là Ôn Thuật Tần.

Ngay khi hạ sốt, anh đã quyết định lái xe đến thành phố mà cô đang sống với mong ước được nhìn thấy cô dù chỉ là từ phía xa.

Gương mặt anh vẫn có chút nhợt nhạt, khẽ đưa ánh mắt nhìn về phía chiếc xe dần khuất dạng trong màn đêm, nhoẻn miệng cười hạnh phúc:
- "Chỉ cần ngắm nhìn em từ xa là anh đã mãn nguyện rồi.

Như lời anh đã hứa, anh vẫn sẽ mãi âm thầm ở cạnh để bảo vệ cho em."
...NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ TÁC PHẨM NHÉ!....


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện