Trên đường đi, Khả Song quay sang nhìn người đàn ông đang chăm chú lái xe.

Không ngờ ngay cả những lúc đi chơi, nét băng lạnh trên gương mặt anh vẫn không hề thay đổi, trông anh khá căng thẳng.

Khả Song nhanh chóng nhận ra, cô nói:
- "Chỉ là đi dạo phố thôi, anh không cần nghiêm nghị đến mức đó đâu."
-"Tôi khiến cô sợ sao?"
- "Không, chỉ là tôi không muốn anh vì thực hiện lời hứa mà gượng ép bản thân mình."
- "Không có."
Ôn Thuật Tần vội vàng giải thích.

Anh nghiêng mặt sang nhìn cô, vô tình cả hai ánh mắt lại chạm nhau.

Quả thực, đôi mắt của người con gái này càng nhìn kĩ lại khiến người ta mê đắm, khó mà thoát ra được, thế mà Thuật Tần lại kiểm soát vô cùng tốt.

Anh nhanh chóng nhìn về phía trước, tập trung lái xe.
- "Chỉ là...đây là lần đầu tiên tôi lái xe chở một người phụ nữ."
Cuối cùng, cả hai dừng xe trước một bãi biển.

Nhìn từng cơn sóng vỗ khiến Khả Song dường như nhớ lại chuyện gì đó.


Hình ảnh một chiếc du thuyền to lớn đang hiện lên mập mờ trong tâm trí khiến cô không chịu được mà ôm đầu.
- "Khả Song, cô làm sao vậy?"
Ôn Thuật Tần ở bên cạnh phát hiện, lo lắng hỏi.

Thoáng chốc, sắc mặt cô lại trở nên bình thường, nhìn anh cười nói:
- "Tôi không sao.

Có lẽ ảnh hưởng của vết thương cũ."
Sau đó, cả hai cùng nhau ngước nhìn lên bầu trời rộng lớn.

Ngay thời khắc này, Ôn Thuật Tần mới nhìn thấy vẻ đẹp của bầu trời vào đêm mà trước đây anh chẳng dám ngắm nhìn nó dù chỉ một lần.

Một cảm giác thật yên bình không biết có phải từ phía người bên cạnh hay từ trong sâu thẳm trái tim anh đã có chút ánh sáng len lỏi vào.
...***...
Thành phố M...
Vẫn như mọi khi, Hạn Quân luôn ra sức cho người đi tìm kiếm tung tích của Tưởng Cần Cần còn Tuyết Ly thì vẫn ngồi ở nhà chờ anh trở về.

Tuy nhiên hôm nay, ánh mắt anh nhìn cô trông rất khác lạ so với mọi khi.

Tuyết Ly vẫn chưa nhận ra tình hình, cô ta vui vẻ chạy đến ôm chầm lấy anh, mừng rỡ nói:
- "Hạn Quân, cuối cùng anh đã về."
Anh lạnh lùng, không thèm nhìn cô, sau đó tức giận đẩy cô ra khỏi người mình.


Hành động này của anh càng khiến Tuyết Ly không vừa mắt, cô tức giận nói:
- "Anh đừng giống như kẻ khờ suốt ngày tìm kiếm người đã chết."
- "Sao em chắc rằng Cần Cần đã chết?"
- "Em..."
Câu hỏi của anh khiến cô ta cứng họng mà lắp bắp.

Ngay lập tức, anh đưa ra trước mắt cô ta một tấm ảnh được camera trên du thuyền ghi lại cảnh cô đẩy Tưởng Cần Cần té xuống du thuyền.
- "Sao...sao anh lại có nó?"
Chát....
Chưa đợi Tuyết Ly nói hết câu, Hạn Quân đã tức giận mà tát cô ta một bạt tay.

Anh không ngờ, cô em họ mà cả anh và Cần Cần xem như em gái ruột của mình lại là chính là kẻ đứng đằng sau vụ mất tích này.
Sau những ngày tìm kiếm cô trong vô vọng cho nên Hạn Quân quyết định sẽ bắt đầu từ phía du thuyền.

Anh muốn biết đây chỉ là một vụ tai nạn hay là có kẻ đã hãm hại cô.

Ngay khi biết trên du thuyền có lắp đặt camera, anh đã xem cẩn thận từng đoạn, cuối cùng lại nhìn thấy khoảnh khắc Tuyết Ly mạnh tay đẩy ngã Tưởng Cần Cần xuống biển.
Tuyết Ly nước mắt ngắn dài khóc lóc níu anh lại, tuy nhiên lại đổi lấy sự ghẻ lạnh từ phía Hạn Quân.

Hai mắt anh hằn lên tia máu lửa, trừng mắt nhìn cô cảnh cáo:
- "Đợi khi tôi tìm thấy Cần Cần, tôi sẽ quay lại tìm cô tính sổ."
Dứt lời, anh xoay người mở cửa bước ra ngoài, lập tức lái xe rời đi.

Tuyết Ly nghe những lời thốt ra từ anh đôi chân đã mất kiểm soát mà ngã khuỵa xuống, ánh mắt thất thần giống như một kẻ bại trận, miệng không ngừng thốt ra hai tiếng "tại sao."
- "Cần Cần, hãy nói cho anh biết rằng em vẫn bình an."
...NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ TÁC PHẨM NHÉ!....


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện